Chương 3: Đàn em Tử Lộc
Editor: Wei_Nhị
Tần Lễ Sơ có đồng hồ sinh học cực kỳ tiêu chuẩn, nếu không có công việc trên công ty, mỗi ngày đi vào giấc ngủ là 12 giờ đêm, rời giường lúc 6 giờ sáng. Nửa giờ kiểm tra lại mail công việc, đồng thời đi xuống phòng thể hình ở tầng ngầm để chạy bộ, tắm xong sau mới bắt đầu ăn cơm sáng.
Dì Trương lúc này đang nấu hoành thánh cho bữa sáng.
Tiểu hoành thánh là do chính tay dì Trương gói, mùi vị rất ngon.
Ông chủ là người phương bắc, bà chủ tuy rằng cũng là người phương bắc, nhưng lại là từ phương nam lớn lên, hai người khẩu vị có thể nói là khác nhau như trời với đất. Ông chủ thích cay, bà chủ khẩu vị thanh đạm, bữa sáng tiểu hoành thánh, ông chủ ăn hoành thánh nấm thịt heo, canh ăn cùng là hồng lô hội đặc biệt nhiều tỏi cùng ớt, mà phu nhân thích ăn đồ ăn thịt, canh đế chỉ có thể là loài nấm ngao với chút muối nhỏ.
Tần Lễ Sơ khi ăn sáng cũng là không chút bộ dạng cẩu thả, ngồi đúng kiểu đoan đoan chính chính, như là một cây tùng đĩnh đạt. Một viên lại một viên tiểu hoành thánh đưa vào trong miệng, quai hàm nhai động, ăn mà nghiêm túc đến kì lạ.
Trên bàn ăn còn có bên cạnh là nhật báo của Tinh Long, hắn vừa ăn vừa xem, tốc độ thực mau, đọc nhanh như gió, năm sáu viên tiểu hoành thánh liền đem tờ báo gấp lên.
Dì Trương lại đây thu báo chí.
Tần Lễ Sơ chợt hỏi: "Cuối tuần dì làm cá canh của cô Tống sao?"
Dì Trương sửng sốt, phản ứng lại, nói: "Nga...... Lâm đầu bếp cũng định thứ bảy này , vốn dĩ nói muốn chỉ đạo nhà bếp làm canh, nhưng cuối cùng lại có việc đột xuất đành phải đi , nói là cuối tuần lại qua đây. Hôm thứ 6 phu nhân uống rượu, có vẻ như không được ổn lắm, hai ngày này Tống đầu bếp làm đồ ăn, phu nhân cũng không ăn được là mấy."
Tần Lễ Sơ khẽ nhíu mày, hỏi: "Bác sĩ đã đến chưa?"
"Đã tới, buổi sáng thứ bảy tôi thấy phu nhân ăn uống không ngon nên gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói bây giờ là mùa chuyển thời đông xuân, dễ cảm mảo, cuối cùng thì bác sĩ kê cho phu nhân một đơn thuốc ."
"Cô ấy có uống không?"
"Có uống."Dì Trương lại nói: "Ông chủ, cậu Quý vừa đến đây được một lúc, hiện đang ngoài phòng khách."
"Tôi biết rồi."
Quý Hiểu Lam nghe thấy tiếng bước chân, đứng bật dậy, dường như lò xo của sofa cũng bắn lên theo, anh xách đi túi công văn, đi tới phía Tần Lễ Sơ: "Tần tổng."
"Ừm"
Tần Lễ Sơ đi về hướng cửa chính.
Quý Hiểu Lam theo ở phía sau, báo cáo lịch trình: "Sáng nay 8 giờ có hội nghị thường kỳ; 10 giờ họp qua video với bên cfo; 12 giờ ngài cùng Lâm tổng hẹn bữa tiệc......"
Quý Hiểu Lam báo cáo lịch trình bận rộn xong thì hai người cũng đã đi qua tới vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ đến cửa chính Tần gia.
Quý Hiểu Lam ngồi ở ghế phụ tiếp túc báo cáo nội dung lịch trình.
Tần Lễ Sơ nhắm mắt nghe, thường thường gật đầu.
Quý Hiểu Lam báo cáo lịch trình xong xuối rồi cất tập tài liệu vào cặp.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang đem, vest được là lượt phẳng phiu, ngoài ra còn thêm chiếc cà vạt càng làm thêm phần quy củ.
Tư thái Quý Hiểu Lam phong nghiêm đĩnh đạc, anh thân là trợ lý giám đốc, vì thế bản thân cũng không thể tùy tiện qua loa.
Quý Hiểu Lam biết Tần Lễ Sở khá sớm, từ khi khi biết nhau, anh vẫn luôn dành sự ngưỡng mộ đến Tần Lễ Sở, sau khi tốt nghiệp liền thẳng tiến vào công ty, sau bao nhiêu ải mới tiến được vào Tinh Long bản bộ, qua hai năm làm việc như một trợ lý giám đốc, anh nhận ra người mình theo thực là quá ưu tú, vì thế anh một khắc cũng không dám nơi lỏng, chỉ cố gắng nỗ lực làm việc mà đi lên, chỉ sợ cái chức này không chừng một ngày nào đó sẽ có người chen chân vào.
Mấy năm gần đây, Quý Hiểu Lam chính mắt chứng kiến mỗi một quyết sách của Tần Tổng, nhìn sản nghiệp Tinh Long ngày càng khổng lồ, quả thật là một lãnh đạo xuất chúng.
Duy nhất có Vương Lam thì đến nay Quý Hiểu Lam vẫn không thể hiểu.
Vương Lam chỉ có bằng cấp bình thường, không lấy gì là nổi bật, tiếng Anh bốn lục cấp cũng chưa quá, Quý Hiểu Lam quan sát ra, Vương Lam người này nhìn như là tinh thần phấn chấn bồng bột của người trẻ tuổi, trên thực tế hành sự tản mạn, kéo dài chứng nghiêm trọng, làm việc không đủ lanh lợi, khéo léo, duy nhất ưu điểm có thể là có một bài ba hoa chích choè.
Nhưng trợ lý sinh hoạt thì mồm mép tép nhảy thì có tác dụng gì?
Trợ lý sinh hoạt trước đó học tại trường top3, Tần tổng còn không có mở miệng đã liền hiểu Tần tổng cần gì, những việc sinh hoạt bình thường đều an bài ổn thỏa, đáng tiếc là sau đó lại có mưu đồ thăng cấp.
Sau khi Tần Lễ Sơ họp video xong, Quý Hiểu Lam lái xe đưa anh qua Tuệ Tâm Hiên dùng bữa.
Tuệ Tâm Hiên là một nhà hàng chuyên các món Quảng Đông, bồ câu non chiên giòn cùng há cảo thủy tinh ở đây tiếng danh vang xa, cực kỳ nổi tiếng. Quán ăn này cũng không phải Quý Hiểu Lam là người đặt, là lâm tổng Lâm Dịch Thâm đặt.
Tần tổng bọn họ thích cay, đồ ăn nước ngoài cũng không thích ăn, mấy bữa cơm đều là những món cay Tứ Xuyên hoặc các quán ăn Hồ Nam, hoặc là chính là lẩu thập cẩm ăn tại nhà. Hôm nay lại chọn đúng Tuệ Tâm Hiên là các món Quảng Đông, nếu nói cay thì cũng chẳng cay, ớt ở đây không thấm thiết gì mấy.
Quý Hiểu Lam đã định dặn cho Lâm tổng, ai ngờ lúc gọi lại cho anh ta thì chủ điện thoại lại không bắt máy, cuối cùng cũng chẳng đổi được quán.
Một nhân viên mặc sườn xám tinh tế đưa Tần Lễ Sở đến một khu đặt riêng an tĩnh.
Thời điểm Tần Lễ Sơ đi đến, Lâm Dịch Thâm đã có mặt.
So với âu phục chỉnh tề như Tần Lễ Sơ, Lâm Dịch Thâm lại trông có vẻ thoải mái nhàn nhã hơn nhiều, áo lông vàng nhạt cùng quần tây trắng, một đôi mắt đào hoa ôn nhu đa tình. Hắn nâng cổ tay xem đồng hồ, nói: "Hẹn 12 giờ, không sớm cũng không muộn, đúng là phong cách điển hình của anh Sơ."
Tần Lễ Sơ liếc nhìn hắn một cái, nói: "Có việc nói thẳng."
Lâm Dịch Thâm cười: "Muốn ăn cơm cùng anh em không được sao? Lâu không gặp anh em, muốn cùng anh tâm sự mấy việc......"
Lâm Dịch Thâm lướt qua menu, còn thêm vài câu đùa cợt.
Tần Lễ Sơ cũng nhìn qua menu quán.
Lâm Dịch Thâm lại nói: "Anh có thể ăn được sao? Không thì chúng ta đổi một nhà hàng khác."
Tần Lễ Sơ đáp: "Có thể, vợ anh cũng thích mấy món Quảng Đông này."
Lâm Dịch Thâm nghe thế mới nhớ ra: "Cũng đúng, em thiếu chút nữa đã quên, đàn em họ Triệu lớn lên ở vùng duyên hải phương nam, cũng rất thích món Quảng Đông, quán này có bồ câu non chiên giòn, sủi cảo tôm thủy tinh cùng cháo thuyền chài, còn có bánh tart trứng cũng có nổi danh, xốp giòn lại ngon miệng, thát thủy thơm nồng mềm mại, ngọt mà không ngán."
Tần Lễ Sơ sửa đúng: "Vợ anh không phải họ Triệu."
Lâm Dịch Thâm tựa hồ còn muốn nói cái gì.
Tần Lễ Sơ lại nói: "Cũng không họ Bạch."
"Em biết mà, chỉ là thuận miệng mà thôi, hiện tại họ Tử đúng không? Đàn em thực sự có cá tính, ..."
Tần Lễ Sơ biểu tình nhàn nhạt, tựa hồ không muốn đề cập.
Lâm Dịch Thâm để ý thấy Tần Lễ Sở nên chuyển ngay chủ đề: "Gọi món ăn đi, đành để Tần tổng ủy khuất bữa cơm này, lần sau em bồi anh ăn món cay Tứ Xuyên, trở về em liền cho sa thải trợ lý......" Hắn thở dài, nói: "Trợ lý tốt đúng là khó tìm, anh chắc là không tính toán nếu như em mượn Quý Hiểu Lam chứ? Anh cho em mượn Quý Hiểu Lam mấy ngày, chờ tới khi , làm hắn tới hỗ trợ huấn luyện mấy ngày. Em bảo đảm không bạc đãi hắn, cho hắn gấp đôi tiền lương."
"Cậu nên biết anh đang xem đến việc mở rộng thị trường thể thao điện tử, cậu nghĩ thư kí anh có thể cho mượn sao?"
Lâm Dịch Thâm nói: "Em tin vào nhân phẩm của Quý Hiểu Lam," vừa thấy Tần Lễ Sơ, lại sửa lại khẩu, "Mấy năm nay Tinh Long khuếch trướng địa phận quá nhanh, em cũng nào dám."
Tần Lễ Sơ cũng không phải không ăn món ăn Quảng Đông, chỉ là không thích ăn, nhưng cũng có thể ăn được.
Lâm Dịch Thâm ăn được mấy đũa, nếm mấy món thì cũng không thấy hợp khẩu vị bản thân.
Cuối cùng Tần Lễ Sơ kêu phục vụ mang chai tương ớt vào, cuối cùng thì được một bát tương ớt liêu cay, gắp sủi cảo tôm chấm tương ớt ăn. Lâm Dịch Thâm ở một bên cảm khái: "Thực không biết rằng anh cùng vợ ăn món ăn Quảng Đông này kiểu gì, khẩu vị thực quá khác biệt."
Tần Lễ Sơ nói: "Anh cùng vợ chưa từng cùng ăn qua món Quảng Đông."
Lâm Dịch Thâm nói giỡn nói: "Tại sao em cảm thấy có khi Tử Lộc gả cho em có khi còn hạnh phúc hơn ấy?"
Tần Lễ Sơ ánh mắt sâu thẳm.
Lâm Dịch Thâm lập tức sửa miệng: "Nói giỡn nói giỡn, làm sao có thể bằng gia thế Tần gia, huống chi đến việc cưới đàn em Tử Lộc?" Hắn vội vàng nói sang chuyện khác, nói: "Đúng rồi, em sáng nay nhìn thấy Tử Lộc, cũng không tính nhìn thấy, chính là vừa vặn gặp phải học muội cùng một người đàn ông ở quán cà phê. Người đàn ông kia em cũng có biết, là vị luật sư có về lĩnh vực kiện tụng ly dị. Anh cùng Tử Lộc không lẽ là có vấn đề sao?"
Tần Lễ Sơ nói: "Chẳng có bất cứ vấn đề nào, Tử Lộc chính là nhất vãng tình thâm, từ cao trung bắt đầu thích anh , bốn năm đại học cũng theo đuổi, ba năm sau hôn nhân vẫn rất hạnh phúc"
Lâm Dịch Thâm nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng là....
Hắn cho một giải thích hợp lý, nói: "Hoặc cũng có thể là giúp đỡ cho bạn thân thôi, em nhận thức được vị luật sư này, anh cùng đàn em ra mặt, giá cho cuộc kiện tụng có thể được giảm đến 20%.
___
Vote cho chương nha!
___
Đọc truyện tại Truyện Bất Hủ: Pix_Leona để có chương cập nhật sớm nhất!
Đọc truyện tại Truyện Bất Hủ: Pix_Leona là động lực cho editor.
Bình luận truyện