Hôm Nay Vợ Trước Cũng Không Tìm Ta Phục Hôn

Chương 5: Đừng bao giờ gặp lại





Eiditor: Wei_Nhị
"Ly, ly ly hôn?"
Hạ Đào đang uống nước cũng bị sặc, đột nhiên hút vài khẩu khí, lại hỏi thêm một lần nữa.
Tử Lộc gật đầu, tỏ vẻ: "Ừ, ly hôn."
Hạ Đào trên dưới quan sát kỹ lưỡng bạn thân nhà mình.
Cô hôm nay không trang điểm, để nguyên mặt mộc, tuy là như thế, nhưng lại có đôi mắt mị hoặc trời sinh, hết sức quyến rũ. Đến Hạ Đào mới đầu nhìn vài lần còn thấy tim đập thình thịch, uống thêm một ngụm nước chanh dây , hỏi: "Nguyên nhân là gì?"
Tử Lộc chỉ nhàn nhạt đáp lại:"Đơn giản là do không phù hợp vậy thội"
Hạ Đào nhướng mày nói: "Hay lại một kịch bản cẩu huyết đây, tập 1 Tần phu nhân và Tần thiếu ly hôn, tập 2 uống rượu giải sầu với chồng cũ, tập 3 khỏi củi lửa bốc tại khách sạn, ..." Thấy ánh mắt Tử Lộc dần nguy hiểm.
Hạ Đào thở dài: "Thật không dám dấu diếm, hiện tại phim ảnh thực khó hoạt động, tớ gần đây cũng bị chính sách chỉnh đến thảm hại, liền tưởng tưởng bộ dạng oanh liệt lăn lộn trả thù xã hội."
Tử Lộc cười đáp: "Cấp cho Hạ tổng ly trà vậy."
Hạ Đào thấy cô cười, trong mắt cũng thêm tia ý cười.
Thấy Tử Lộc có vẻ không muốn đề cập đến Tần Lễ Sơ, ly hôn chính là ly hôn thôi, trên thế giới này không phải là vì thiếu ai mà lại không sống nổi. Cũng không nói, bạn thân cô lớn lên rất đẹp, gia thế tốt, tài sản cá nhân cũng không hề ít, tuy rằng vị trí không cao, nhưng là cũng có địa vị, nếu lấy hoàn cảnh này của Tử Lộc, Hạ Đào nói cũng chẳng quá, có khi Tử Lộc đến năm 30 cũng có thể tìm được mấy chục thanh niên cao to trẻ đẹp.
Tần Lễ Sơ nay 28, tuy rằng gia thế tướng mạo tương đương, nhưng một chút tình thú đều không có, bằng không cớ sao bạn cô sau 3 năm kết hôn cũng không thấy chút vui vẻ nào, ngày thường tham dự cùng Tần gia, còn phải miễn cưỡng vui cười làm bộ hai người hôn nhân hạnh phúc, không nói đến mâu thuẫn giữa Tần Lễ Sơ và Lư Tuệ Mẫn là mẹ kế hắn, rốt cuộc không phải thân sinh, lại bởi vì Tần Lễ Sơ trầm mặc ít lời, Lư Tuệ Mẫn đối với đại trưởng tử Tần gia và con dâu lại càng ghẻ lạnh, rốt cuộc so ra thì nhị thiếu gia Tần gia và đứa con dâu là Tô Miên kém vài phần, người ngoài chỉ biết tiểu Tần phu nhân là Tô Miên, trên mạng một đám người hâm mộ Lư Tuệ Mẫn cùng Tô Miên mẹ chồng nàng dâu tình thâm, hiếm khi thấy nhắc đến con dâu cả là Tử Lộc, giống như thể Tử Lộc còn chẳng tồn tại trong gia đình họ.
Hạ Đào càng nghĩ lại càng thấy ác cảm với cái gia đình đó.
Cô cùng Lộc Lộc thực sự rất thân, từ bé đã gặp nhau, năm sáu tuổi thì đã chơi với nhau, sau thì bởi vì chuyện cha mẹ của Tử Lộc, Tử Lộc phải rời Thâm Quyến, đến Bắc Kinh, vừa lúc khi đó thì cha mẹ cô lại đang tính toán việc mở rộng thị trường cho xí nghiệp gia tộc, đi Bắc Kinh khai thác thị trường mới, cô cũng đi theo đi Bắc Kinh, cùng Lộc Lộc học trung học, cao học, tiếp theo lại là đại học.
Sau khi tốt nghiệp, Lộc Lộc trở thành Tần phu nhân, cô thì kế thừa gia sản của gia tộc, từ cơ sở bắt đầu phấn đấu, ba năm lăn lội, thu hoạch rất tốt, năm trước bắt đầu thí điểm nghành sản xuất thủy điện.
Cô là người chứng kiến tận mặt chuyện theo đuổi Tần Lễ Sơ của Tử Lộc, cứ tưởng rằng là tu thành chính quả, không nghĩ tới Tần Lễ Sơ là tên đại cẩu, thứ đầu gỗ không thuốc chữa.
Nếu không phải trái pháp luật, cô thực muốn cho tên họ Tần kia vào cái bao tải, đá mấy cái cho hắn tỉnh thì thôi.
Hạ Đào nhớ tới một chuyện quan trọng nhất, hỏi: "Tớ nhớ rõ Tần Lễ Sơ cùng cậu vào thời điểm kết hôn thời điểm không có thỏa thuận trước hôn nhân đúng không? Các cậu là hoà bình ly hôn, ở trên pháp luật có thể phân một nửa tài sản......"
Tử Lộc nói: "Đúng vậy, không thỏa thuận trước hôn nhân."
Hạ Đào: "Chúng ta lấy tiền của Tần lão cẩu đi chơi cho thỏa thích thì thôi!"
Tử Lộc lắc đầu mà nói: "Tớ không muốn, tớ cái gì cũng chưa muốn."
Hạ Đào sửa miệng: "Không cần liền không cần, tiền của Tần lão cẩu cũng chỉ là phù du, đi Thanh Sắc uống rượu không? Tớ mời, để chúc mừng cậu thoát khỏi biển khổ, chạy về phía tương lai sáng ngời!"
Tử Lộc cùng Hạ Đào đi Thanh Sắc uống rượu.
Hạ Đào biết tính tình Tử Lộc nhà mình, tuy rằng trên mặt có tìm cũng không thấy chút khổ sở, nhưng nội tâm khó chịu khẳng định là có. Cô sợ Lộc Lộc đi uống rượu lại gợi lên chuyện thương tâm, bàn tay vung lên, gọi mấy thanh niên trong công ty đến .
Nhóm nam có mười người, bình quân tuổi mười tám tuổi, đẹp trai đều có, mỗi người một phong cách, một lời trên miệng đều ngọt vô tưởng.
Tục ngữ cũng nói rồi, nếu quá khổ sở, vậy chỉ cần một em trai đẹp đẹp soái khí, một người không đủ, vậy thì hai người. Nhìn mấy cậu em ai ai đều thanh xuân hoạt bát lại soái khí bức người, giọng nói lại dễ nghe như thanh âm được thượng đế hôn vậy, đảm bảo sẽ thỏa mãn cả mắt cả tai.
Hạ Đào tìm mười em trai soái khí tới bồi Tử Lộc uống rượu, mười cậu em trai trái uống một ngụm, phải cũng uống một ngụm, gọi tiếng chị vô cùng ân cần, trong lúc còn có đứa đã mở miệng xin Wechat, mấy đứa khác cũng ùa lên. Lúc rời đi, mấy em trai còn đang lưu luyến, muốn giữ người lại.
Tử Lộc uống rượu không nhiều lắm, chỉ vào WeChat ghi một cái tên em trai họ Thái vào danh bạ, sang nói với Hạ Đào: "Quả đào, người này có tiềm chất, cố gắng đào tạo chút thì có thể có tương lai đấy."
Hạ Đào nói: "Công ty tớ cũng rất xem trọng hắn, có thực lực nhất định, cũng có gương mặt đẹp, còn biết làm việc, người xem duyên hảo, sớm hay muộn có thể thành tài." Hạ Đào lại nói:"Cậu mắt nhìn người tốt, hay là thử phân tích mấy người kia được không?".
Tử Lộc thật đúng là từng bước từng bước mà phân tích cho Hạ Đào, nói ước chừng nửa giờ.
Hạ Đào nói giỡn: "Có yêu thích sao? Thích nói, tớ mai mối cho."
Tử Lộc giận cô liếc mắt một cái: "Hạ tổng làm bà mối cho tôi sao?"
Hạ Đào phủng tâm nói: "Chỉ cần Lộc Lộc thích, tôi có thể!"
Tử Lộc: "Thích đấy nhưng không cần."
Hạ Đào cười ha ha.
Uống xong rượu sau đã qua rạng sáng, Hạ Đào gọi tài xế riêng qua đón, đưa Tử Lộc về biệt thư phía Tây, nơi này là khu bất động sản của ông ngoại Tử Lộc cho riêng cô trước khi Tử Lộc về nhà họ Tần.
Tử Lộc giờ cũng dần trở nên quen thuộc, uống nhiều rượu thì sẽ qua bên này ngủ, nhiều lúc ngẫu nhiên còn kêu Hạ Đào cùng mấy người bạn khác tới làm một party.
Tử Lộc có hai du thuyền tư nhân, nhưng cô lại bị say tàu, vì thế mà cũng không tham gia bất cứ cuộc vui trên du thuyền nào.
Biệt thự này mỗi ngày dù không có người ở đều có người đến quét dọn, trong phòng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trên bàn cơm hoa tươi lúc nào cũng được thay.
Hạ Đào cùng Tử Lộc vào cùng một phòng.
Tử Lộc nói: "Không phải ngày mai cậu có hẹn cùng đạo diễn ăn cơm sao?"
Hạ Đào nói: "Không có việc gì, tớ ngày mai đi từ đây đến đó vẫn kịp, còn nếu không, có thể cúp hẹn với người kia, một buổi dành cho bạn thân tâm sự đều được.."
Tử Lộc đẩy cô: "Đừng hủy hẹn, không phải cậu cần thành tích để chứng minh cho vị họ hàng không cùng huyết thống kia sao? Tớ không có việc gì, thật không có việc gì," cô dương dương cằm, nói: "Không phải chỉ là ly hôn hay sao, tớ vẫn là phú bà, ngày mai sầu một cái là đi tìm một hòn đảo mua một cái. Tớ định để tên nó là...đảo Lộc Lộc, tiểu Đào ngày mai cũng nên đi du thuyền qua đó xem chút đi..."
Nàng lại chính sắc nói: "Khổ sở nhất thời gian đã chịu đựng, hiện tại ly hôn kỳ thật không có gì khổ sở, cậu còn một bộ dạng lo tớ đã phí hoài thanh xuân đó thực khiến tớ khó xứ lắm đó ~"
Hạ Đào lúc này mới nói:"Vậy được, tham kiến đảo chủ đại nhân!"
Tử Lộc cười, tiến lên ôm cô: "Biết cậu đau lòng cho tớ, thôi đi ngủ ngon nhá."
Hạ Đào đi rồi, Tử Lộc đi xuống hầm rượu cầm bình rượu vang đỏ ra, niên đại cũng không lâu xa, chính là rượu vang đỏ 3 năm trước đây. Thời điểm cô cùng Tần Lễ Sơ kết hôn, một lão bản của trang viên rượu bên Pháp chúc mừng cho hai người mà ủ riêng loại rượu này.
Cô nhìn ly rượu trên bàn, tay đảo ly rượu sánh đỏ.
Cô nhẹ nhàng đặt lại ly rượu, tay châm một điếu thuốc.
Trên mặt còn có tờ giấy, đó là giấy thỏa thuận ly hôn, mới mấy hôm trước hai người đã ra lãnh chứng ly hôn.
Nói đến cũng là buồn cười.
Cô kết hôn cùng Tần Lễ Sơ, anh cũng hỏi hai câu, đến lúc ly hôn cũng là nói hai câu.
"Cho anh một cái lý do."
"Làm Tần phu nhân đã quá mệt mỏi."
"Thật muốn ly hôn?"
"Muốn."
Cô kiên định gật đầu.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy vẫn là có chút chờ mong, chờ mong hắn sẽ giữ lại cô.
Điều này đại khái là bệnh chung của mọi người phụ nữ.
Mặc kệ cuối cùng là ly hôn hay không, nội tâm vẫn là hy vọng hắn có thể giữ lại một chút.
Đáng tiếc Tần Lễ Sơ chuyện cảm tình và công việc hắn đều có cách xử lý giống nhau, sát phạt quyết đoán sấm rền gió cuốn, cô tỏ ý muốn ly hôn, hắn gần là nhíu mày mười phút, dùng ánh mắt khó đoán nhìn cô, rồi cuối cùng đồng ý.
Lúc phân chia tài sản hai người, cô dứt khoát từ bỏ, Tần Lễ Sơ cũng đồng ý.
Cách một ngày, hai người đi Cục Dân Chính.
Đi ra, hai người giờ đây đã không còn gì liên quan, mối quan hệ như đã đứt từ đây.
Tần Lễ Sơ không nói một lời, sắc mặt nặng nề, thoạt nhìn như là công ty phá sản vậy, lạnh lẽo khiến người trong công ty lạnh sống lưng.
Cô đi ra Cục Dân Chính, Tần Lễ Sơ kêu cô: "Khi nào hối hận vẫn có thể trở về."
Cũng là trong nháy mắt, tâm tình khổ sở ủy khuất của cô hoàn toàn biến mất.
Tần Lễ Sơ làm theo ý mình, chưa bao giờ thực sự hiểu cô.
Cô quay đầu cười khẽ.
Tần Lễ Sơ nhìn cô, làm như đang đợi cô hồi phục.
Lần đầu tiên ngón giữa này của cô giờ lên trong cuộc đời này: "Tôi thèm, đời này tốt nhất là không bao giờ gặp lại."
___
Vote cho chương nha!
___
Đọc truyện tại Truyện Bất Hủ: Pix_Leona để có chương cập nhật sớm nhất!
Đọc truyện tại Truyện Bất Hủ: Pix_Leona là động lực cho editor.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện