Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ
Chương 200: Quan Thư môn chủ
Editor: Xám
Tần Cửu tỉnh lại vào hai ngày sau, nàng biết cho dù là thuốc mê gì, có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không vượt quá hai ngày, vì vậy, nếu như tiếp tục giả vờ, có khả năng bị nhìn thấu. Lúc nàng tỉnh lại chính là buổi đêm, nơi đặt mình là một căn phòng đơn giản. Ban đầu Tần Cửu vẫn cho rằng là một nhà trọ, lúc này nhìn lại, rõ ràng là một chỗ dừng chân bí ẩn của Thiên Thần tông.
Trong lúc Tần Cửu giả vờ hôn mê, đã biết người đi theo áp giải nàng là hai nữ tử Thiên Thần tông cải trang làm tỳ nữ, công lực của hai người hình như đều không tệ. Võ nghệ của phu xe đánh xe càng cao cường hơn, rõ ràng Lâm chiêu viện sợ nàng nửa đường trốn thoát.
Trong phòng đốt nến, hai nữ tử đang dùng cơm ở chiếc bàn dưới ánh đèn. Tần Cửu thản nhiên ho khan một tiếng, xoa trán ngồi dậy khỏi giường.
"Cuối cùng Tần môn chủ đã tỉnh rồi, cơ thể hiện giờ của môn chủ thật yếu đuối, nô tỳ còn thật sự sợ thuốc mê này khiến môn chủ mê man tiếp đấy." Một nữ tử nghe thấy âm thanh của Tần Cửu, vội quay mặt lại. Nàng ta mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, dung mạo đẹp đẽ, nhìn thấy Tần Cửu tỉnh lại, hình như cực kỳ vui mừng.
"Môn chủ? Ỷ Hồng, ả ta là phản đồ của Thiên Thần tông, sao vẫn có thể gọi là môn chủ?" Một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Tần Cửu nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo lạnh lùng, trên mặt không mang theo ý cười nho nhỏ nào, đôi mắt đẹp lạnh nhạt liếc nhìn Tần Cửu, biểu cảm rất căm giận.
Hai nữ tử này, hai ngày nay không hề lớn tiếng nói chuyện, Tần Cửu cũng không nghe ra được rốt cuộc là ai. Hiện giờ vừa nhìn thấy, phát hiện lại là hai trong số những thị nữ hầu hạ bên cạnh Liên Ngọc Nhân, một người tên Ỷ Hồng, một người tên Ôi Thúy. Có lẽ, sợ là hai người này đã sớm ở Lệ Kinh chuẩn bị tiếp ứng Lâm chiêu viện, cướp mình về bên cạnh Liên Ngọc Nhân. Mình đến chỗ Lâm chiêu viện tự chui đầu vào lưới, lại đúng như ý nguyện của bọn họ.
Tần Cửu đã nằm hai ngày, không ăn không uống, trong người rất mệt mỏi. Nàng xoa trán mệt mỏi nói: "Lại là hai người các ngươi? Không ngờ tông chủ thật là thần thông quảng đại, ngay cả Lâm chiêu viện cũng là người của hắn, thật đúng là không thể xem thường."
Ôi Thúy lạnh mặt nói: "Là ngươi quá xem thường tông chủ rồi. Ngươi cho rằng đánh bại Thiên Thần tông, tông chủ sẽ bại sao?"
Ỷ Hồng đi đến trước mắt Tần Cửu, mỉm cười hỏi: "Cửu gia có đói không? Ta đi chuẩn bị đồ ăn ngay, Cửu gia muốn ăn những gì?"
"Kẻ phản bội tông, cho ả ta chút canh cặn thịt thừa đã là không tệ rồi." Ôi Thúy bất mãn nói. Tần Cửu cong môi cười, Ôi Thúy đối xử với nàng về tình có thể tha thứ. Mặc dù nàng chưa từng xem mình là người của Thiên Thần tông, nhưng dù sao đã ở Thiên Thần tông hai năm, trong mắt người của Thiên Thần tông, xem nàng là kẻ phản tông, quả thực bỏ đói nàng chỉ là chuyện nhỏ.
"Lời của Ôi Thúy cô nương rất đúng, theo ta thấy, canh cặn thịt thừa cũng có thể miễn luôn." Tần Cửu cười tủm tỉm nói.
Ôi Thúy nhíu mày, đương nhiên nàng ta không thể bỏ đói chết Tần Cửu.
"Nếu không phải tông chủ đã dặn dò, ta thật hi vọng bây giờ có thể một đao đâm chết ngươi." Ôi Thúy nghiến răng nói. Nhưng cho dù có không tình nguyện hơn nữa, một lát sau, nàng ta vẫn cùng Ỷ Hồng bưng lên vài món ăn tinh xảo và một bát cháo cho Tần Cửu.
Tần Cửu dùng bữa, vừa cảm thấy sức lực đã khôi phục một chút, bèn vươn người. Ôi Thúy liếc xéo nàng nói: "Ngươi đừng hòng chạy trốn, lúc ngươi ngủ mê man bọn ta đã dùng thuốc, nếu như ngươi muốn chạy, sẽ nát ruột nát dạ dày mà chết, đừng trách bọn ta không nhắc nhở ngươi."
Tần Cửu đã uống thuốc giải độc của Sở Phượng Lãnh, không hề cảm nhận được có độc dược ăn mòn vào cơ thể, biết là đã khắc chế được độc dược Ôi Thúy nói. Có điều, nàng vốn không định chạy trốn, cho nên bèn tỏ vẻ buồn bực mà hừ lạnh nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ trốn, ta cũng rất muốn gặp Liên Ngọc Nhân một lần, không phải là sợ độc dược của các ngươi."
Ôi Thúy thu dọn bát đũa, cười lạnh nói: "Coi như ngươi biết điều!"
Ỷ Hồng ở bên cạnh hòa giải: "Đêm đã khuya rồi, Cửu gia nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hai người cùng đi ra ngoài.
Đảo mắt đã qua năm sáu ngày, xe ngựa chở Tần Cửu đi thẳng về phía bắc, dọc đường không hề có trở ngại, không hề gặp phải truy binh. Nhưng hôm nay đã đến một trấn nhỏ, lại nhìn thấy ở ngã rẽ ra vào trấn, có binh sĩ đang kiểm tra.
Trước khi đi Tần Cửu đã giao cho Tỳ Ba một phong thư, nhắc hắn hai ngày sau khi nàng rời đi thì giao đến tay Lưu Liên. Trong phong thư đó, Tần Cửu nói cho Lưu Liên biết bộ mặt thật của Lâm chiêu viện, bảo hắn cẩn thận đối phó. Đương nhiên, lúc Tần Cửu viết phong thư đó, vẫn chưa khẳng định được thân phận của Lâm chiêu viện, nàng vào cung chỉ để thăm dò. Nếu như Lâm chiêu viện không có vấn đề, nàng sẽ tự quay về lấy phong thư đó lại. Hiện giờ, nếu đã rời kinh, đương nhiên phong thư kia đã đến tay Lưu Liên, tin rằng Lưu Liên đã bắt đầu đề phòng Lâm chiêu viện. Nhưng ở trong thư Tần Cửu không hề nói với bọn họ mình đi tìm Lâm chiêu viện, chỉ nói mình muốn ra khỏi kinh một chuyến, để Tỳ Ba lại bảo vệ Lưu Liên. Vậy nên, hiện giờ, Lưu Liên và Tỳ Ba hẳn là không biết mình bị Lâm chiêu viện bắt đi.
Vậy thì, lúc này ở đây xuất hiện binh sĩ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy lại có chút kỳ quái.
Phu xe đi vào trước thăm dò một lượt, quay về trao đổi với Ỷ Hồng và Ôi Thúy một lúc, cũng không trốn tránh, đánh xe đi thẳng về phía trước. Ban ngày đi đường, Tần Cửu ở trên xe ngựa, đều bị cố ý hóa trang một lượt. Nàng giả vờ làm một tiểu thư mắc bệnh, Ỷ Hồng có một đôi bàn tay kỳ diệu, trang điểm cho Tần Cửu thành sắc mặt trắng bệch, dung nhan tiều tụy, bộ dạng bệnh nặng quấn thân, đã sớm không nhìn ra diện mạo lúc trước. Đã đến cửa khẩu, Ỷ Hồng sợ Tần Cửu phát ra tiếng báo hiệu, trước đó đã điểm huyệt câm của nàng.
Binh sĩ kiểm tra liếc nhìn Tần Cửu một cái, đối chiếu với bức họa trong tay vài lần, thấy dáng vẻ đau ốm của nàng, hỏi vài câu, đã phất tay cho đi. Tần Cửu mơ hồ nghe được người đi đường khác thì thầm trên đường, mới biết đang truy nã một tội phạm quan trọng chạy trốn khỏi kinh thành, hình như là một nữ tử.
Tin tức này khiến Tần Cửu có chút cảnh giác. Vừa rồi, nàng không nhìn rõ bức họa trong tay binh sĩ kia, nhưng nghe thấy lời bàn tán của người đi đường, mơ hồ có chút hoài nghi, tội phạm quan trọng trong kinh, còn là một nữ tử. Lẽ nào là Bạch Tú Cẩm?
Theo lý thuyết, trong thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, muốn thoát khỏi đó, gần như là không thể.
Thế nhưng, trong lòng Tần Cửu vẫn có thêm một chút dự cảm chẳng lành.
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh. Trước mắt đều lành cảnh đông suy tàn, tuyết đọng phủ đất, khắp nơi hoang vu.
Một ngày nọ, mấy người ngủ lại trong một ngôi nhà đơn sơ. Nửa đêm, Tần Cửu bị gió lạnh ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, nàng vốn sợ lạnh, đêm lạnh như thế, càng không tài nào ngủ được.
Mấy ngày nay, Ỷ Hồng và Ôi Thúy rất sợ nàng trốn thoát, đều ngủ cùng một phòng với nàng. Lúc này, nàng ngồi dậy, hai người cũng tỉnh theo.
Ỷ Hồng thắp sáng nến, nhẹ giọng hỏi: "Cửu gia, đêm đen trời giá rét, ngài muốn làm gì?"
Tần Cửu ôm chăn cười nói: "Trời lạnh quá, không ngủ ngon. Ỷ Hồng, không biết các ngươi muốn đưa ta đến đâu? Vẫn là về Thiên Thần tông sao?"
Ỷ Hồng cười thản nhiên nói: "Phải thì sao? Cho dù triều đình biết tông chủ vẫn tránh ở Thiên Thần tông, nhưng cũng không thể làm được gì ngài ấy."
Tần Cửu tán thành lời này.
Thiên Thần tông ở Thiên Thần sơn. Mà Thiên Thần sơn là một tồn tại đặc biệt của Đại Dục. Năm xưa, Cao hoàng đế ban đất phong cho Liên Tư Không, ông ta lại không cần, chỉ muốn một mình ngọn núi này. Nhiều năm qua, mọi người đã sớm không còn nhớ tên gốc của ngọn núi này nữa, bởi vì sự tồn tại của Thiên Thần tông, chỗ này đã sớm đổi tên thành Thiên Thần sơn.
Thiên Thần sơn kéo dài mấy trăm dặm ở đất bắc, cho dù Liên Ngọc Nhân trốn ở trong núi, cũng rất khó tìm được hắn.
"Nói như vậy, quả thực tông chủ vẫn trốn trong Thiên Thần sơn?" Tần Cửu không ngờ, Liên Ngọc Nhân lại vẫn trốn ở Thiên Thần sơn. Có lúc, nơi nguy hiểm nhất, có lẽ cũng là nơi an toàn nhất.
"Trốn?" Ôi Thúy cũng đã dậy, cười lạnh nói, "Lẽ nào tông chủ còn phải trốn sao? Ngược lại ngài đang trông chờ có người có thể tấn công Thiên Thần sơn, đáng tiếc là, không có ai."
Ban đầu Tần Cửu cũng muốn Lưu Liên phái binh đến đó tiến đánh Thiên Thần tông, nhưng nàng biết, Thiên Thần sơn dễ thủ khó công, cho dù là có thể thuận lợi tiêu diệt gần hết dư nghiệt của Thiên Thần tông trong núi, nhưng phe ta nhất định tổn thất nặng nề, hơn nữa chắc chắc có thể tiến đánh thành công như ý. Vì thế mới bỏ suy nghĩ này, chỉ đi một mình vào hang hổ.
"Mấy ngày nữa là có thể đến Thiên Thần sơn rồi, Cửu gia vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu như gặp tông chủ rồi, ngươi vẫn mang bộ dạng ốm yếu như hiện giờ, chỉ sợ tông chủ sẽ không tha cho bọn ta." Ôi Thúy lạnh lùng nói.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Ỷ Hồng và Ôi Thúy liếc mắt nhìn nhau, Ỷ Hồng bước nhanh đến bên cửa, nhẹ giọng hỏi: "Vị nào?"
Giọng nói của phu xe từ bên ngoài truyền đến, "Quan Thư môn chủ tới."
Ỷ Hồng mở cửa phòng ra, một bóng người lướt vào theo gió lạnh.
Người đến mặc một bộ hắc y, đầu đội mũ che mặt màu đen, lụa mỏng màu đen rủ xuống từ vành mũ, che phủ khuôn mặt. Nàng ta vừa vào trong phòng, đã đi thẳng về phía giường của Tần Cửu, nàng ta không hề vén lụa mỏng che mặt ra, nhưng Tần Cửu lại cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của nàng ta đang liên tục di chuyển trên mặt mình.
Từng đợt ớn lạnh này, không biết là do nàng ta vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên người còn mang theo không khí buốt giá của bên ngoài, hay là đến từ sát khí trên người nàng ta.
"Diêu Tích Nhi, Diêu Môn chủ?" Tần Cửu hỏi với chút do dự.
Diêu Tích Nhi đúng là môn chủ của Quan Thư môn, nhưng Tần Cửu lại có chút không chắc chắn người trước mặt là Diêu Tích Nhi.
"Từ lâu môn chủ của Quan Thư môn đã không còn là Diêu Tích Nhi nữa rồi, nghe nói, còn là vì lúc trước nàng ta muốn ám sát ngươi, cho nên đã bị tông chủ phế bỏ chức vị môn chủ. Hẳn là Cửu gia biết chuyện này. Đây là môn chủ tông chủ mới bổ nhiệm - Tô môn chủ." Ô Thúy khẽ cười nói."Bạch Tố Huyên, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Người đến giơ tay vén lụa đen trước mặt ra, lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Da thịt trắng nõn, mặt mày như họa, mặc dù sắc mặt hơi tiều tụy một chút, nhưng vẫn nhìn ra được, người đến có dung nhan mỹ lệ. Chỉ là, chút ý cười lạnh giá hiện lên bên khóe môi, lại làm giảm đi sự thùy mị tự nhiên trong trẻo của nàng ta không ít.
Tô Vãn Hương, hay chính là Bạch Tú Cẩm!
Tần Cửu nhớ lại lời rì rầm của những người đi đường, cuối cùng đã khẳng định, tội phạm quan trọng trốn ra khỏi kinh, chính là Bạch Tú Cẩm.
Điều này thật khó tin!
Cho dù Thiên Thần tông thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không thể thay đổi toàn bộ thủ vệ trong thiên lao, huống hồ Bạch Tú Cẩm là tội phạm quan trọng, sao có thể để nàng ta trốn ra? Có điều, Tần Cửu không rảnh suy nghĩ về vấn đề này, rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm trạng, híp mắt cười nói: "Bạch Tú Cẩm, vẫn khỏe chứ!"
"Đừng gọi ta là Bạch Tú Cẩm, ta không thích cái tên đó, đó là tên Bạch Nghiễn đặt, ta hận cái tên đó. Gọi ta là Tô Vãn Hương, ta thích cái tên này!" Tô Vãn Hương lạnh lùng nói.
Tần Cửu tỉnh lại vào hai ngày sau, nàng biết cho dù là thuốc mê gì, có mạnh hơn nữa, cũng sẽ không vượt quá hai ngày, vì vậy, nếu như tiếp tục giả vờ, có khả năng bị nhìn thấu. Lúc nàng tỉnh lại chính là buổi đêm, nơi đặt mình là một căn phòng đơn giản. Ban đầu Tần Cửu vẫn cho rằng là một nhà trọ, lúc này nhìn lại, rõ ràng là một chỗ dừng chân bí ẩn của Thiên Thần tông.
Trong lúc Tần Cửu giả vờ hôn mê, đã biết người đi theo áp giải nàng là hai nữ tử Thiên Thần tông cải trang làm tỳ nữ, công lực của hai người hình như đều không tệ. Võ nghệ của phu xe đánh xe càng cao cường hơn, rõ ràng Lâm chiêu viện sợ nàng nửa đường trốn thoát.
Trong phòng đốt nến, hai nữ tử đang dùng cơm ở chiếc bàn dưới ánh đèn. Tần Cửu thản nhiên ho khan một tiếng, xoa trán ngồi dậy khỏi giường.
"Cuối cùng Tần môn chủ đã tỉnh rồi, cơ thể hiện giờ của môn chủ thật yếu đuối, nô tỳ còn thật sự sợ thuốc mê này khiến môn chủ mê man tiếp đấy." Một nữ tử nghe thấy âm thanh của Tần Cửu, vội quay mặt lại. Nàng ta mặt trái xoan, mày liễu mắt hạnh, dung mạo đẹp đẽ, nhìn thấy Tần Cửu tỉnh lại, hình như cực kỳ vui mừng.
"Môn chủ? Ỷ Hồng, ả ta là phản đồ của Thiên Thần tông, sao vẫn có thể gọi là môn chủ?" Một tiếng hừ lạnh truyền đến.
Tần Cửu nghiêng đầu, chỉ thấy một nữ tử dung mạo lạnh lùng, trên mặt không mang theo ý cười nho nhỏ nào, đôi mắt đẹp lạnh nhạt liếc nhìn Tần Cửu, biểu cảm rất căm giận.
Hai nữ tử này, hai ngày nay không hề lớn tiếng nói chuyện, Tần Cửu cũng không nghe ra được rốt cuộc là ai. Hiện giờ vừa nhìn thấy, phát hiện lại là hai trong số những thị nữ hầu hạ bên cạnh Liên Ngọc Nhân, một người tên Ỷ Hồng, một người tên Ôi Thúy. Có lẽ, sợ là hai người này đã sớm ở Lệ Kinh chuẩn bị tiếp ứng Lâm chiêu viện, cướp mình về bên cạnh Liên Ngọc Nhân. Mình đến chỗ Lâm chiêu viện tự chui đầu vào lưới, lại đúng như ý nguyện của bọn họ.
Tần Cửu đã nằm hai ngày, không ăn không uống, trong người rất mệt mỏi. Nàng xoa trán mệt mỏi nói: "Lại là hai người các ngươi? Không ngờ tông chủ thật là thần thông quảng đại, ngay cả Lâm chiêu viện cũng là người của hắn, thật đúng là không thể xem thường."
Ôi Thúy lạnh mặt nói: "Là ngươi quá xem thường tông chủ rồi. Ngươi cho rằng đánh bại Thiên Thần tông, tông chủ sẽ bại sao?"
Ỷ Hồng đi đến trước mắt Tần Cửu, mỉm cười hỏi: "Cửu gia có đói không? Ta đi chuẩn bị đồ ăn ngay, Cửu gia muốn ăn những gì?"
"Kẻ phản bội tông, cho ả ta chút canh cặn thịt thừa đã là không tệ rồi." Ôi Thúy bất mãn nói. Tần Cửu cong môi cười, Ôi Thúy đối xử với nàng về tình có thể tha thứ. Mặc dù nàng chưa từng xem mình là người của Thiên Thần tông, nhưng dù sao đã ở Thiên Thần tông hai năm, trong mắt người của Thiên Thần tông, xem nàng là kẻ phản tông, quả thực bỏ đói nàng chỉ là chuyện nhỏ.
"Lời của Ôi Thúy cô nương rất đúng, theo ta thấy, canh cặn thịt thừa cũng có thể miễn luôn." Tần Cửu cười tủm tỉm nói.
Ôi Thúy nhíu mày, đương nhiên nàng ta không thể bỏ đói chết Tần Cửu.
"Nếu không phải tông chủ đã dặn dò, ta thật hi vọng bây giờ có thể một đao đâm chết ngươi." Ôi Thúy nghiến răng nói. Nhưng cho dù có không tình nguyện hơn nữa, một lát sau, nàng ta vẫn cùng Ỷ Hồng bưng lên vài món ăn tinh xảo và một bát cháo cho Tần Cửu.
Tần Cửu dùng bữa, vừa cảm thấy sức lực đã khôi phục một chút, bèn vươn người. Ôi Thúy liếc xéo nàng nói: "Ngươi đừng hòng chạy trốn, lúc ngươi ngủ mê man bọn ta đã dùng thuốc, nếu như ngươi muốn chạy, sẽ nát ruột nát dạ dày mà chết, đừng trách bọn ta không nhắc nhở ngươi."
Tần Cửu đã uống thuốc giải độc của Sở Phượng Lãnh, không hề cảm nhận được có độc dược ăn mòn vào cơ thể, biết là đã khắc chế được độc dược Ôi Thúy nói. Có điều, nàng vốn không định chạy trốn, cho nên bèn tỏ vẻ buồn bực mà hừ lạnh nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ trốn, ta cũng rất muốn gặp Liên Ngọc Nhân một lần, không phải là sợ độc dược của các ngươi."
Ôi Thúy thu dọn bát đũa, cười lạnh nói: "Coi như ngươi biết điều!"
Ỷ Hồng ở bên cạnh hòa giải: "Đêm đã khuya rồi, Cửu gia nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Hai người cùng đi ra ngoài.
Đảo mắt đã qua năm sáu ngày, xe ngựa chở Tần Cửu đi thẳng về phía bắc, dọc đường không hề có trở ngại, không hề gặp phải truy binh. Nhưng hôm nay đã đến một trấn nhỏ, lại nhìn thấy ở ngã rẽ ra vào trấn, có binh sĩ đang kiểm tra.
Trước khi đi Tần Cửu đã giao cho Tỳ Ba một phong thư, nhắc hắn hai ngày sau khi nàng rời đi thì giao đến tay Lưu Liên. Trong phong thư đó, Tần Cửu nói cho Lưu Liên biết bộ mặt thật của Lâm chiêu viện, bảo hắn cẩn thận đối phó. Đương nhiên, lúc Tần Cửu viết phong thư đó, vẫn chưa khẳng định được thân phận của Lâm chiêu viện, nàng vào cung chỉ để thăm dò. Nếu như Lâm chiêu viện không có vấn đề, nàng sẽ tự quay về lấy phong thư đó lại. Hiện giờ, nếu đã rời kinh, đương nhiên phong thư kia đã đến tay Lưu Liên, tin rằng Lưu Liên đã bắt đầu đề phòng Lâm chiêu viện. Nhưng ở trong thư Tần Cửu không hề nói với bọn họ mình đi tìm Lâm chiêu viện, chỉ nói mình muốn ra khỏi kinh một chuyến, để Tỳ Ba lại bảo vệ Lưu Liên. Vậy nên, hiện giờ, Lưu Liên và Tỳ Ba hẳn là không biết mình bị Lâm chiêu viện bắt đi.
Vậy thì, lúc này ở đây xuất hiện binh sĩ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy lại có chút kỳ quái.
Phu xe đi vào trước thăm dò một lượt, quay về trao đổi với Ỷ Hồng và Ôi Thúy một lúc, cũng không trốn tránh, đánh xe đi thẳng về phía trước. Ban ngày đi đường, Tần Cửu ở trên xe ngựa, đều bị cố ý hóa trang một lượt. Nàng giả vờ làm một tiểu thư mắc bệnh, Ỷ Hồng có một đôi bàn tay kỳ diệu, trang điểm cho Tần Cửu thành sắc mặt trắng bệch, dung nhan tiều tụy, bộ dạng bệnh nặng quấn thân, đã sớm không nhìn ra diện mạo lúc trước. Đã đến cửa khẩu, Ỷ Hồng sợ Tần Cửu phát ra tiếng báo hiệu, trước đó đã điểm huyệt câm của nàng.
Binh sĩ kiểm tra liếc nhìn Tần Cửu một cái, đối chiếu với bức họa trong tay vài lần, thấy dáng vẻ đau ốm của nàng, hỏi vài câu, đã phất tay cho đi. Tần Cửu mơ hồ nghe được người đi đường khác thì thầm trên đường, mới biết đang truy nã một tội phạm quan trọng chạy trốn khỏi kinh thành, hình như là một nữ tử.
Tin tức này khiến Tần Cửu có chút cảnh giác. Vừa rồi, nàng không nhìn rõ bức họa trong tay binh sĩ kia, nhưng nghe thấy lời bàn tán của người đi đường, mơ hồ có chút hoài nghi, tội phạm quan trọng trong kinh, còn là một nữ tử. Lẽ nào là Bạch Tú Cẩm?
Theo lý thuyết, trong thiên lao canh phòng nghiêm ngặt, muốn thoát khỏi đó, gần như là không thể.
Thế nhưng, trong lòng Tần Cửu vẫn có thêm một chút dự cảm chẳng lành.
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh. Trước mắt đều lành cảnh đông suy tàn, tuyết đọng phủ đất, khắp nơi hoang vu.
Một ngày nọ, mấy người ngủ lại trong một ngôi nhà đơn sơ. Nửa đêm, Tần Cửu bị gió lạnh ngoài cửa sổ làm tỉnh giấc, nàng vốn sợ lạnh, đêm lạnh như thế, càng không tài nào ngủ được.
Mấy ngày nay, Ỷ Hồng và Ôi Thúy rất sợ nàng trốn thoát, đều ngủ cùng một phòng với nàng. Lúc này, nàng ngồi dậy, hai người cũng tỉnh theo.
Ỷ Hồng thắp sáng nến, nhẹ giọng hỏi: "Cửu gia, đêm đen trời giá rét, ngài muốn làm gì?"
Tần Cửu ôm chăn cười nói: "Trời lạnh quá, không ngủ ngon. Ỷ Hồng, không biết các ngươi muốn đưa ta đến đâu? Vẫn là về Thiên Thần tông sao?"
Ỷ Hồng cười thản nhiên nói: "Phải thì sao? Cho dù triều đình biết tông chủ vẫn tránh ở Thiên Thần tông, nhưng cũng không thể làm được gì ngài ấy."
Tần Cửu tán thành lời này.
Thiên Thần tông ở Thiên Thần sơn. Mà Thiên Thần sơn là một tồn tại đặc biệt của Đại Dục. Năm xưa, Cao hoàng đế ban đất phong cho Liên Tư Không, ông ta lại không cần, chỉ muốn một mình ngọn núi này. Nhiều năm qua, mọi người đã sớm không còn nhớ tên gốc của ngọn núi này nữa, bởi vì sự tồn tại của Thiên Thần tông, chỗ này đã sớm đổi tên thành Thiên Thần sơn.
Thiên Thần sơn kéo dài mấy trăm dặm ở đất bắc, cho dù Liên Ngọc Nhân trốn ở trong núi, cũng rất khó tìm được hắn.
"Nói như vậy, quả thực tông chủ vẫn trốn trong Thiên Thần sơn?" Tần Cửu không ngờ, Liên Ngọc Nhân lại vẫn trốn ở Thiên Thần sơn. Có lúc, nơi nguy hiểm nhất, có lẽ cũng là nơi an toàn nhất.
"Trốn?" Ôi Thúy cũng đã dậy, cười lạnh nói, "Lẽ nào tông chủ còn phải trốn sao? Ngược lại ngài đang trông chờ có người có thể tấn công Thiên Thần sơn, đáng tiếc là, không có ai."
Ban đầu Tần Cửu cũng muốn Lưu Liên phái binh đến đó tiến đánh Thiên Thần tông, nhưng nàng biết, Thiên Thần sơn dễ thủ khó công, cho dù là có thể thuận lợi tiêu diệt gần hết dư nghiệt của Thiên Thần tông trong núi, nhưng phe ta nhất định tổn thất nặng nề, hơn nữa chắc chắc có thể tiến đánh thành công như ý. Vì thế mới bỏ suy nghĩ này, chỉ đi một mình vào hang hổ.
"Mấy ngày nữa là có thể đến Thiên Thần sơn rồi, Cửu gia vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức. Nếu như gặp tông chủ rồi, ngươi vẫn mang bộ dạng ốm yếu như hiện giờ, chỉ sợ tông chủ sẽ không tha cho bọn ta." Ôi Thúy lạnh lùng nói.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Ỷ Hồng và Ôi Thúy liếc mắt nhìn nhau, Ỷ Hồng bước nhanh đến bên cửa, nhẹ giọng hỏi: "Vị nào?"
Giọng nói của phu xe từ bên ngoài truyền đến, "Quan Thư môn chủ tới."
Ỷ Hồng mở cửa phòng ra, một bóng người lướt vào theo gió lạnh.
Người đến mặc một bộ hắc y, đầu đội mũ che mặt màu đen, lụa mỏng màu đen rủ xuống từ vành mũ, che phủ khuôn mặt. Nàng ta vừa vào trong phòng, đã đi thẳng về phía giường của Tần Cửu, nàng ta không hề vén lụa mỏng che mặt ra, nhưng Tần Cửu lại cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của nàng ta đang liên tục di chuyển trên mặt mình.
Từng đợt ớn lạnh này, không biết là do nàng ta vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên người còn mang theo không khí buốt giá của bên ngoài, hay là đến từ sát khí trên người nàng ta.
"Diêu Tích Nhi, Diêu Môn chủ?" Tần Cửu hỏi với chút do dự.
Diêu Tích Nhi đúng là môn chủ của Quan Thư môn, nhưng Tần Cửu lại có chút không chắc chắn người trước mặt là Diêu Tích Nhi.
"Từ lâu môn chủ của Quan Thư môn đã không còn là Diêu Tích Nhi nữa rồi, nghe nói, còn là vì lúc trước nàng ta muốn ám sát ngươi, cho nên đã bị tông chủ phế bỏ chức vị môn chủ. Hẳn là Cửu gia biết chuyện này. Đây là môn chủ tông chủ mới bổ nhiệm - Tô môn chủ." Ô Thúy khẽ cười nói."Bạch Tố Huyên, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
Người đến giơ tay vén lụa đen trước mặt ra, lộ ra gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Da thịt trắng nõn, mặt mày như họa, mặc dù sắc mặt hơi tiều tụy một chút, nhưng vẫn nhìn ra được, người đến có dung nhan mỹ lệ. Chỉ là, chút ý cười lạnh giá hiện lên bên khóe môi, lại làm giảm đi sự thùy mị tự nhiên trong trẻo của nàng ta không ít.
Tô Vãn Hương, hay chính là Bạch Tú Cẩm!
Tần Cửu nhớ lại lời rì rầm của những người đi đường, cuối cùng đã khẳng định, tội phạm quan trọng trốn ra khỏi kinh, chính là Bạch Tú Cẩm.
Điều này thật khó tin!
Cho dù Thiên Thần tông thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không thể thay đổi toàn bộ thủ vệ trong thiên lao, huống hồ Bạch Tú Cẩm là tội phạm quan trọng, sao có thể để nàng ta trốn ra? Có điều, Tần Cửu không rảnh suy nghĩ về vấn đề này, rất nhanh nàng đã ổn định lại tâm trạng, híp mắt cười nói: "Bạch Tú Cẩm, vẫn khỏe chứ!"
"Đừng gọi ta là Bạch Tú Cẩm, ta không thích cái tên đó, đó là tên Bạch Nghiễn đặt, ta hận cái tên đó. Gọi ta là Tô Vãn Hương, ta thích cái tên này!" Tô Vãn Hương lạnh lùng nói.
Bình luận truyện