Khó Ngăn Cản
Chương 7
Quay về nhà, hôm sau, Quý Trạch nhớ tiểu thuyết vô địch thủ của Đường Văn, liền lên mạng mở web, sao lại thế này? Mười một giờ đêm rồi, cậu còn chưa tải truyện lên, đây là lần đầu thấy cậu như vậy, hay là công việc bận quá, không có thời gian viết? Đã sớm nói cậu bỏ việc đi, chuyên tâm mà viết văn.
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn mở trang của Đường Văn ra, vẫn chưa có truyện mới. Quý Trạch liền thấy kỳ quái, có lẽ công việc bận rộn quá, vậy đợi đến tối đi.
Buổi tối, tám giờ hắn lại kiểm tra một lần, mười giờ lại xem một lần, vẫn không có, đến rạng sáng rồi, vẫn không thấy có. Tin nhắn giục cậu viết truyện đã tới một trăm cái rồi, vẫn không thấy cậu nhắn lại, sao lại thế này?
Cho dù bận việc, cậu cũng chưa từng hai ngày chưa viết truyện, trước giờ toàn một tuần hơn bốn chương, bây giờ đã qua hai ngày, đang có vấn đề gì nhỉ?
Trước tiên hắn gọi một cuộc điện thoại, hỏi một chút sao lại thế, nhưng lại thấy giờ mới rạng sáng, chắc cậu đang ngủ, vậy thì nhẫn nại một chút, trời sáng rồi nói sau. Đêm nay, Quý Trạch chính là ngủ không được, nghĩ đêm bọn họ hia tay, cậu biết hắn là Gay, ánh mắt trở nên phát quang, theo dõi hắn,giống như đang nhìn món đồ chơi mới sản xuất, rất có ý tứ muốn nghiên cứu hắn, neeys không sao cậu đối hắn luôn im lặng, Đường Văn thật sự muốn đem tất cả tình sử của hắn ra mà truy vấn cho bằng sạch.
Hắn cũng không che giấu tính hướng của mình, người gặp ở quán bar là tình nhân từ lúc hắn còn học đại học, đáng tiếc là, gã thay lòng, không chịu nổi tịch mịch, lúc hắn đang ở Đài Loan bận rộn công việc Thư viện thì ở gã kia tìm người khác, sau đó hắn biết, rất bình tĩnh chia tay thôi.
Hiện nay, hắn thật sự bận rộn, cũng không tính tìm tình nhân, mà hắn đối với Đường Văn rất có hưng thú, cũng vì cậu là nam nhân duy nhất viết đồng tính luyến ái tiểu thuyết, mới khiến hắn có hứng thú như vậy, mới có thể khiến hắn xuất môn đi tìm cậu.Mà theo Đường Văn nói, cậu không biết cậu có phải đồng tính hay không, điều này khiến hắn bực bội.
Có cảm giác như đang lừa gái nhà lành, hắn vẫn thuyết phục Đường Văn, hắn thật sự đối với Đường Văn vô cùng hứng thú, rất thú vị. Tuy rằng là một đại nam nhân, lại thật sự đơn thuần, không có cái mạnh mẽ kiên định của người trẻ tuổi bây giờ, là một trạch nam chính hiệu, người như vậy, chỉ cần có sự bảo hộ tốt, có thể sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, hắn sẽ nắm cậu trong tay, đặt luôn trong nhà, nhất định là thế.
Có tài hoa,người lại đáng yêu khôi hài, không nông nổi, kiên định, biết khả năng chính mình, Đường Văn chính là như vậy, khiến hắn tâm động.
Cố ý thiên vị với cậu, Đường Văn cũng là của Mộng thành thư viện, là tác giả đặc biệt do chính hắn xuất động mời về.
Đột nhiên liên tiếp hai ngày không có chút tin tức gì của cậu, hắn đúng là có lo lắng.
Sáng ngày thứ ba, hắn gọi điện qua, không ai nghe máy, Quý Trạch càng thấy kỳ quái.
Không có ở nhà? Cậu đã đáp ứng hắn phải viết tiếp tiểu thuyết, vậy mà không thấy người đâu. Quý Trạch cuối cùng không chờ được, lên xe đến nơi cậu đang làm việc.
Hỏi đồng nghiệp của cậu, mấy người đó càng kỳ quái hơn.
“A, không phải các anh là bằng hữu sao? Bằng hữu của cậu ấy rất ít, anh cũng không biết cậu ấy đi rồi sao?”
Một tên trạch nam, đương nhiên là không có nhiều bằng hữu, điểm này Quý Trạch hiểu được, cậu biến mất, cũng không ai biết là đi đâu sao?
“Nghe nói cậu ấy xin phép ông chủ, nói muốn đi lữ hành (du lịch), chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. Còn tưởng là cùng anh đi chứ, hai người chẳng phải là bằng hữu sao, cậu ấy nói đi cùng bằng hữu.”
Quý Trạch trong lòng u ám, cuối cùng vẫn không hiểu hết cậu ta, hóa ra, bằng hữu của trạch nam cũng không ít, cùng bằng hữu đi lữ hành? Cuối cùng là bằng hữu quan trong nào đây, hắn hiện rất muốn biết.
“Địa chỉ nhà cậu ấy các vị biết không?”
Người kia gật gật đầu, nói cho Quý Trạch.
Quý Trạch lái xe đi tìm Đường Văn, chờ ngay của nhà cậu, nhất định muốn chờ đến khi cậu về.
Biến mất ba ngày, lần lữ hành này cũng đủ lâu rồi.
Thật sự không có ở nhà sao? Quý Trạch gõ cửa, bên trong không có tiếng vang, Quý Trạch có chút trách móc, thật đúng là chưa về mà, cuối cùng là đi lữ hành tận đâu? Lần sau cậu mà xuất môn nhất định phải hỏi cho rõ ràng, muốn tiểu thuyết của cậu, muốn thân thể của cậu, trong lòng thấy bất ổn.
Xoay người định đi, hắn lại nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó nghe như tiếng té ngã, thần kinh hắn rung lên, chạy nhanh đến đập cửa.
Trong nhà cậu có người, không phải là nói không có nhà sao? Cậu đã về rồi?
Qua năm phút đồng hồ, cửa phòng mở, Đường Văn một chân xuất hiện trước cửa, chân trái bị băng bó rất nặng, loay hoay chật vật.
“Đây là bị làm sao? Không phải bọn họ nói cậu đi lữ hành sao? Cậu đi kiểu gì mà đem chân trái biên thành như vậy?”
Quý Trạch giật mình đỡ cậu, ba ngày không gặp, cậu biến thành Kim Kê Độc Lập ( gà vàng một chân).
“Bằng hữu hẹn tôi cùng xuất môn lữ hành, tôi vừa ra khỏi cửa đã bị xe đụng một cái, thành như vậy đây.”
Quý Trạch đỡ cậu vào phòng, phòng không lớn lắm, cũng sạch sẽ, chính là được bố trí thật sự ấm áp, gọn gàng phóng khoáng, đem cậu đỡ tới sô pha.
“Nghiêm trọng lắm không? Lái xe có bồi thường không?”
“Nứt xương. Lái xe cũng không cố ý, trước mặt tôi khóc ròng, nói là trong nhà còn mẹ già phải dưỡng, đem ta đến bệnh viện, để lại tiền thuốc men, rồi tôi cho anh ta về luôn.”
Quý Trạch trừng mắt nhìn cậu vài lần, Đường Văn thật khờ, người ta mới khóc với cậu vài tiếng cậu đã mềm lòng, vạn nhất cậu bị thương nghiêm trọng, để lại di chứng gì thì làm sao bây giờ, cứ đơn giản cho lái xe đi, chính bản thân lại chịu khổ.
“Mấy ngày nay đều ở bệnh viện?”
Xoay người đưa cậu ly nước, cậu chỉ sống một mình, ngay cả uống nước cũng bị té ngã, bị thương thật bất tiện. Lúc này, cậu cực kỳ hy vọng có người bên cạnh chiếu cố cho mình.
“Phải.”
Cậu đúng là rất khát, ở nhà một mình, ngay cả uống nước cũng khó khăn, có bệnh cũng không người chiếu cố chăm sóc.
“Di động hết pin, tôi ở bệnh viện cũng không ai chăm sóc, bác sĩ nói tôi về nhà dưỡng cũng như nhau, tiền thuốc men cũng đắt đỏ, tôi lúc nãy mới về nhà, vừa về liền nghe thấy tiếng gõ cửa, muốn chạy ra thì bị va vào cái bàn.”
Đường Văn có chút ngượng ngùng,chuyện của cậu bị Quý Trạch phát hiện.
Trách không được mấy ngày nay tìm khắp nơi cùng không thấy cậu.
“Cái bộ dạng này mà còn định làm việc, chính bản thân cậu cũng không tự chăm sóc được chính mình, sống có một mình, có sinh bệnh cũng không ai biết, cậu nên đi tìm bằng hữu đi, ít nhất lúc khát nước cũng có người mang nước cho cậu.”
“Tôi có xin phép ông chủ, tháng này có thể không đi làm. Cũng không việc gì, tôi sống một mình cũng không sao, chỉ tại mấy ngày nay cũng bất tiện, nhưng không có gì nghiêm trọng, một tháng là ổn rồi. Anh yên tâm, tôi hôm nay về nhà, có thể viết tiếp truyện được, cuộc thi đam mỹ tôi cũng tham gia, sẽ không thất hẹn.”
Quý Trạch lần này nhìn thẳng mắt cậu, bất mãn lên tiếng.
“Tôi tìm cậu là vì chuyện tiểu thuyết hay sao? Cậu nghĩ tôi có nhiều thời gian vậy à, vì một tác giả mà phải hối hả ngược xuôi, sợ hãi lo lắng.”
Đường Văn không dám phản đối, mặt đỏ lừ, vì cái gì mà hắn để bụng thế nhỉ?
“Cậu cũng không có bằng hữu để có thể chiếu cố cậu cả ngày, cũng chính là cậu muốn tìm một gia đình muốn chiếu cố cậu cả đời? Thôi đi, vẫn nên để tôi quản đi, cậu đã cho là tôi vì tiểu thuyết của cậu mà không bỏ cậu được, tôi đây sẽ vì quyền phải giám sát cậu sáng tác đúng thời hạn, thuận tiện chiếu cố cậu, cậu đi đứng bất lợi, vậy trong khoảng thời gian này, tôi đành ủy khuất chính mình, cậu về nhà để tôi quản.”
A, ông chủ này cũng thật tốt quá, vì một tác giả hạng ba, mà đi chiếu cố cậu? Không thể không nói, ông chủ này đối cậu tốt như vậy, khiến lưng cậu có chút đổ mồ hôi lạnh.
Trên trời đột nhiên rớt xuống cái bánh đậu lớn, cậu sợ chính là bị cái bánh đậu này đè cho chết khiếp, chuyện tốt đột nhiên tới, đã tốt lại còn tốt hơn nữa, ngay cả ông chủ cũng đối với cậu vô cùng ưu ái. Sống nhiều năm bình thường như vậy, đối với mấy chuyện tốt đẹp như vậy khiến trong lòng cậu có chút run sợ, trong thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Vì cái gì mà mỗi lần cậu thấy ánh mắt Quý Trạch nhìn cậu, cậu có chút không tự nhiên, giác quan thứ sáu của văn nhân thực mẫn cảm, Quý Trạch, cậu trốn được liền trốn, người này, tiếp xúc nhiều, có chút việc phải thay đổi.
Chính là, đề nghị của hắn cũng không sai, cậu sẽ không tìm người phục vụ, mà bên người cũng không có người có thể cả ngày chiếu cố cậu, ngoại trừ có chút cảm giác sợ hãi với Quý Trạch ra, với đề nghị của hắn, thật sự là tốt lắm.
Không phải tốn tiền, còn có người chiếu cố, đề nghị này, với cậu phi thường có lợi. Vậy, đồng ý thôi..
Sáng sớm hôm sau, hắn vẫn mở trang của Đường Văn ra, vẫn chưa có truyện mới. Quý Trạch liền thấy kỳ quái, có lẽ công việc bận rộn quá, vậy đợi đến tối đi.
Buổi tối, tám giờ hắn lại kiểm tra một lần, mười giờ lại xem một lần, vẫn không có, đến rạng sáng rồi, vẫn không thấy có. Tin nhắn giục cậu viết truyện đã tới một trăm cái rồi, vẫn không thấy cậu nhắn lại, sao lại thế này?
Cho dù bận việc, cậu cũng chưa từng hai ngày chưa viết truyện, trước giờ toàn một tuần hơn bốn chương, bây giờ đã qua hai ngày, đang có vấn đề gì nhỉ?
Trước tiên hắn gọi một cuộc điện thoại, hỏi một chút sao lại thế, nhưng lại thấy giờ mới rạng sáng, chắc cậu đang ngủ, vậy thì nhẫn nại một chút, trời sáng rồi nói sau. Đêm nay, Quý Trạch chính là ngủ không được, nghĩ đêm bọn họ hia tay, cậu biết hắn là Gay, ánh mắt trở nên phát quang, theo dõi hắn,giống như đang nhìn món đồ chơi mới sản xuất, rất có ý tứ muốn nghiên cứu hắn, neeys không sao cậu đối hắn luôn im lặng, Đường Văn thật sự muốn đem tất cả tình sử của hắn ra mà truy vấn cho bằng sạch.
Hắn cũng không che giấu tính hướng của mình, người gặp ở quán bar là tình nhân từ lúc hắn còn học đại học, đáng tiếc là, gã thay lòng, không chịu nổi tịch mịch, lúc hắn đang ở Đài Loan bận rộn công việc Thư viện thì ở gã kia tìm người khác, sau đó hắn biết, rất bình tĩnh chia tay thôi.
Hiện nay, hắn thật sự bận rộn, cũng không tính tìm tình nhân, mà hắn đối với Đường Văn rất có hưng thú, cũng vì cậu là nam nhân duy nhất viết đồng tính luyến ái tiểu thuyết, mới khiến hắn có hứng thú như vậy, mới có thể khiến hắn xuất môn đi tìm cậu.Mà theo Đường Văn nói, cậu không biết cậu có phải đồng tính hay không, điều này khiến hắn bực bội.
Có cảm giác như đang lừa gái nhà lành, hắn vẫn thuyết phục Đường Văn, hắn thật sự đối với Đường Văn vô cùng hứng thú, rất thú vị. Tuy rằng là một đại nam nhân, lại thật sự đơn thuần, không có cái mạnh mẽ kiên định của người trẻ tuổi bây giờ, là một trạch nam chính hiệu, người như vậy, chỉ cần có sự bảo hộ tốt, có thể sẽ không bao giờ thay lòng đổi dạ, hắn sẽ nắm cậu trong tay, đặt luôn trong nhà, nhất định là thế.
Có tài hoa,người lại đáng yêu khôi hài, không nông nổi, kiên định, biết khả năng chính mình, Đường Văn chính là như vậy, khiến hắn tâm động.
Cố ý thiên vị với cậu, Đường Văn cũng là của Mộng thành thư viện, là tác giả đặc biệt do chính hắn xuất động mời về.
Đột nhiên liên tiếp hai ngày không có chút tin tức gì của cậu, hắn đúng là có lo lắng.
Sáng ngày thứ ba, hắn gọi điện qua, không ai nghe máy, Quý Trạch càng thấy kỳ quái.
Không có ở nhà? Cậu đã đáp ứng hắn phải viết tiếp tiểu thuyết, vậy mà không thấy người đâu. Quý Trạch cuối cùng không chờ được, lên xe đến nơi cậu đang làm việc.
Hỏi đồng nghiệp của cậu, mấy người đó càng kỳ quái hơn.
“A, không phải các anh là bằng hữu sao? Bằng hữu của cậu ấy rất ít, anh cũng không biết cậu ấy đi rồi sao?”
Một tên trạch nam, đương nhiên là không có nhiều bằng hữu, điểm này Quý Trạch hiểu được, cậu biến mất, cũng không ai biết là đi đâu sao?
“Nghe nói cậu ấy xin phép ông chủ, nói muốn đi lữ hành (du lịch), chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu. Còn tưởng là cùng anh đi chứ, hai người chẳng phải là bằng hữu sao, cậu ấy nói đi cùng bằng hữu.”
Quý Trạch trong lòng u ám, cuối cùng vẫn không hiểu hết cậu ta, hóa ra, bằng hữu của trạch nam cũng không ít, cùng bằng hữu đi lữ hành? Cuối cùng là bằng hữu quan trong nào đây, hắn hiện rất muốn biết.
“Địa chỉ nhà cậu ấy các vị biết không?”
Người kia gật gật đầu, nói cho Quý Trạch.
Quý Trạch lái xe đi tìm Đường Văn, chờ ngay của nhà cậu, nhất định muốn chờ đến khi cậu về.
Biến mất ba ngày, lần lữ hành này cũng đủ lâu rồi.
Thật sự không có ở nhà sao? Quý Trạch gõ cửa, bên trong không có tiếng vang, Quý Trạch có chút trách móc, thật đúng là chưa về mà, cuối cùng là đi lữ hành tận đâu? Lần sau cậu mà xuất môn nhất định phải hỏi cho rõ ràng, muốn tiểu thuyết của cậu, muốn thân thể của cậu, trong lòng thấy bất ổn.
Xoay người định đi, hắn lại nghe thấy trong phòng có tiếng gì đó nghe như tiếng té ngã, thần kinh hắn rung lên, chạy nhanh đến đập cửa.
Trong nhà cậu có người, không phải là nói không có nhà sao? Cậu đã về rồi?
Qua năm phút đồng hồ, cửa phòng mở, Đường Văn một chân xuất hiện trước cửa, chân trái bị băng bó rất nặng, loay hoay chật vật.
“Đây là bị làm sao? Không phải bọn họ nói cậu đi lữ hành sao? Cậu đi kiểu gì mà đem chân trái biên thành như vậy?”
Quý Trạch giật mình đỡ cậu, ba ngày không gặp, cậu biến thành Kim Kê Độc Lập ( gà vàng một chân).
“Bằng hữu hẹn tôi cùng xuất môn lữ hành, tôi vừa ra khỏi cửa đã bị xe đụng một cái, thành như vậy đây.”
Quý Trạch đỡ cậu vào phòng, phòng không lớn lắm, cũng sạch sẽ, chính là được bố trí thật sự ấm áp, gọn gàng phóng khoáng, đem cậu đỡ tới sô pha.
“Nghiêm trọng lắm không? Lái xe có bồi thường không?”
“Nứt xương. Lái xe cũng không cố ý, trước mặt tôi khóc ròng, nói là trong nhà còn mẹ già phải dưỡng, đem ta đến bệnh viện, để lại tiền thuốc men, rồi tôi cho anh ta về luôn.”
Quý Trạch trừng mắt nhìn cậu vài lần, Đường Văn thật khờ, người ta mới khóc với cậu vài tiếng cậu đã mềm lòng, vạn nhất cậu bị thương nghiêm trọng, để lại di chứng gì thì làm sao bây giờ, cứ đơn giản cho lái xe đi, chính bản thân lại chịu khổ.
“Mấy ngày nay đều ở bệnh viện?”
Xoay người đưa cậu ly nước, cậu chỉ sống một mình, ngay cả uống nước cũng bị té ngã, bị thương thật bất tiện. Lúc này, cậu cực kỳ hy vọng có người bên cạnh chiếu cố cho mình.
“Phải.”
Cậu đúng là rất khát, ở nhà một mình, ngay cả uống nước cũng khó khăn, có bệnh cũng không người chiếu cố chăm sóc.
“Di động hết pin, tôi ở bệnh viện cũng không ai chăm sóc, bác sĩ nói tôi về nhà dưỡng cũng như nhau, tiền thuốc men cũng đắt đỏ, tôi lúc nãy mới về nhà, vừa về liền nghe thấy tiếng gõ cửa, muốn chạy ra thì bị va vào cái bàn.”
Đường Văn có chút ngượng ngùng,chuyện của cậu bị Quý Trạch phát hiện.
Trách không được mấy ngày nay tìm khắp nơi cùng không thấy cậu.
“Cái bộ dạng này mà còn định làm việc, chính bản thân cậu cũng không tự chăm sóc được chính mình, sống có một mình, có sinh bệnh cũng không ai biết, cậu nên đi tìm bằng hữu đi, ít nhất lúc khát nước cũng có người mang nước cho cậu.”
“Tôi có xin phép ông chủ, tháng này có thể không đi làm. Cũng không việc gì, tôi sống một mình cũng không sao, chỉ tại mấy ngày nay cũng bất tiện, nhưng không có gì nghiêm trọng, một tháng là ổn rồi. Anh yên tâm, tôi hôm nay về nhà, có thể viết tiếp truyện được, cuộc thi đam mỹ tôi cũng tham gia, sẽ không thất hẹn.”
Quý Trạch lần này nhìn thẳng mắt cậu, bất mãn lên tiếng.
“Tôi tìm cậu là vì chuyện tiểu thuyết hay sao? Cậu nghĩ tôi có nhiều thời gian vậy à, vì một tác giả mà phải hối hả ngược xuôi, sợ hãi lo lắng.”
Đường Văn không dám phản đối, mặt đỏ lừ, vì cái gì mà hắn để bụng thế nhỉ?
“Cậu cũng không có bằng hữu để có thể chiếu cố cậu cả ngày, cũng chính là cậu muốn tìm một gia đình muốn chiếu cố cậu cả đời? Thôi đi, vẫn nên để tôi quản đi, cậu đã cho là tôi vì tiểu thuyết của cậu mà không bỏ cậu được, tôi đây sẽ vì quyền phải giám sát cậu sáng tác đúng thời hạn, thuận tiện chiếu cố cậu, cậu đi đứng bất lợi, vậy trong khoảng thời gian này, tôi đành ủy khuất chính mình, cậu về nhà để tôi quản.”
A, ông chủ này cũng thật tốt quá, vì một tác giả hạng ba, mà đi chiếu cố cậu? Không thể không nói, ông chủ này đối cậu tốt như vậy, khiến lưng cậu có chút đổ mồ hôi lạnh.
Trên trời đột nhiên rớt xuống cái bánh đậu lớn, cậu sợ chính là bị cái bánh đậu này đè cho chết khiếp, chuyện tốt đột nhiên tới, đã tốt lại còn tốt hơn nữa, ngay cả ông chủ cũng đối với cậu vô cùng ưu ái. Sống nhiều năm bình thường như vậy, đối với mấy chuyện tốt đẹp như vậy khiến trong lòng cậu có chút run sợ, trong thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Vì cái gì mà mỗi lần cậu thấy ánh mắt Quý Trạch nhìn cậu, cậu có chút không tự nhiên, giác quan thứ sáu của văn nhân thực mẫn cảm, Quý Trạch, cậu trốn được liền trốn, người này, tiếp xúc nhiều, có chút việc phải thay đổi.
Chính là, đề nghị của hắn cũng không sai, cậu sẽ không tìm người phục vụ, mà bên người cũng không có người có thể cả ngày chiếu cố cậu, ngoại trừ có chút cảm giác sợ hãi với Quý Trạch ra, với đề nghị của hắn, thật sự là tốt lắm.
Không phải tốn tiền, còn có người chiếu cố, đề nghị này, với cậu phi thường có lợi. Vậy, đồng ý thôi..
Bình luận truyện