Chương 14: Giấc mơ và biến dị
Nửa đêm Tiểu Vũ tới gõ cửa, hỏi nơi này có thuốc hay không, Ngô Tĩnh San ngã bệnh rồi.
Tần Thẩm cùng Lục Chân Nghi mặc quần áo. Tần Thẩm đi tìm thuốc, Lục Chân Nghi sang xem Ngô Tĩnh San.
Bật đèn phòng khách mới phát hiện ra Thẩm Hoành Hoan luôn khách khí nhiệt tình lại chưa dậy. Tần Thẩm cảm thấy lạ liền đi tới sờ trán anh ta. Anh ta cũng đang phát sốt. Anh vội vàng cho anh ta uống thuốc hạ sốt.
Lục Chân Nghi nhìn Ngô Tĩnh San sốt đỏ bừng cả mặt, vội đi lấy nước lạnh và khăn mặt, giữa đêm đông như thế này cũng có hiệu quả gần bằng túi chườm nước đá. Ra khỏi phòng nghe Tần Thẩm nói Thẩm Hoành hoan cũng sốt, vội vã chuẩn bị hai phần nước lạnh cùng khăn mặt.
Hai người đều sốt rất cao, Tiểu Vũ buồn rầu nói: “Không biết có phải do ban ngày quá mệt không.”
Lục Chân Nghi lại nghĩ đến, sau thảm họa tất phải có bệnh dịch, hiện giờ bên ngoài nhiều xác chết như vậy, liệu có phải…
Cô bỗng vô cùng lo lắng.
Tần Thẩm không nói gì. Gần đây anh thường hay im lặng như vậy. Lục Chân Nghi bất giác nhìn anh. Cô phát hiện mình càng ngày càng ỷ lại vào anh, không biết do thảm họa đột nhiên ập tới hay bởi vì Tần Thẩm biết nhiều hơn, có sự chuẩn bị chu đáo hơn, còn có dị năng và sức mạnh.
Bận bịu một hồi, Tiểu Vũ tiếp tục chăm sóc Ngô Tĩnh San, Tần Thẩm chăm sóc Thẩm Hoành Hoan, còn Lục Chân Nghi trở về ngủ tiếp.
Lục Chân Nghi đi xem hai chú chó và con chim đầu rìu, cũng đút cho chúng nó chút thuốc tiêu viêm.
Chim đầu rìu có vẻ khá hơn một chút, ăn hết thuốc cô đút còn gõ nhẹ xuống ngón tay cô. Elsa uống nước trộn thuốc, ăn một miếng pho mát, còn Đồng Đồng lại ngủ mê man suốt không tỉnh. Lục Chân Lục Chân ôm nó vào trong lòng, nhẹ nhàng cạy mõm nó ra, khó khăn rót chút thuốc vào. Đồng Đồng mở mắt ra nhìn cô một cái, liếm liếm tay cô, đặt đầu trên bàn tay cô giống như đã không còn đủ sức nâng đầu dậy nữa.
Mắt Lục Chân Nghi ươn ướt.
Cô miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ tới khi trời sáng.
Cô nhanh chóng rời giường đi ra ngoài làm bữa sáng, sữa tươi nóng, còn có bánh mì, thịt hun khói và vài quả táo.
Tần Thẩm cùng Vũ Tiêu đều một đêm không ngủ, rất mệt mỏi.
Lục Chân Nghi nói: “Hai người ăn xong rồi vào ngủ bù, để em trông bọn họ cho.”
Trong nhà có bệnh nhân đương nhiên không để ra ngoài giúp đỡ nữa.
Cô một mình chăm hai người bệnh cho tới trưa Tần Thẩm và Vũ Tiêu đều dậy, Vũ Tiêu tiếp tục chăm sóc Ngô Tĩnh San đang mê man. Tần Thẩm làm cơm trưa, dùng lò vi sóng hâm lại hai món ăn, nấu một nồi cơm. Ba người ăn đơn giản. Bệnh nhân đều mê man nên chỉ có thể đã uống vài ngụm sữa tươi.
Tần Thẩm lại đuổi Lục Chân Nghi đi ngủ trưa.
Cô cảm thấy đau đầu, mệt mỏi, đành nghe lời đi ngủ. Kết quả là mới chợp mắt không lâu đã lại nằm mơ.
Cảnh trong mơ vẫn rất rõ ràng, rất bình yên, không tràn ngập nguy hiểm giống những giấc mơ trước mà là khi còn hòa bình, trước lúc thảm họa xảy ra.
Cô cùng Tần Thẩm suốt ruột ngồi ở khu chờ của một bệnh viện thú y.
Tần Thẩm khi ấy vẫn còn trẻ, hoặc nên nói là ngây ngô hơn.
Anh còn trẻ hơn lúc cô mới quen anh, có chút đứng ngồi không yên, Lục Chân Nghi cũng vậy.
Cô cảm giác được mình đang thấp thỏm chờ mong, đồng thời cũng vô cùng lo lắng.
Cô không chịu được, nói với Tần Thẩm: “Đồng Đồng không có sao chứ, nó nhỏ như vậy…”
Tần Thẩm nói, “Sẽ không, sinh mổ chỉ là tiểu phẫu thôi đúng không?”
Là Đồng Đồng đang sinh mổ.
Nhưng cô nhớ rõ Đồng Đồng mổ ở một bệnh viện thuộc đại học nông nghiệp, không phải bệnh viện thú y tư nhân nhỏ thế này.
Sau đó trên cầu thang vang lên tiếng bước chân. Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo khoác trắng chạy xuống, trong tay ôm một chiếc chăn. Cô cùng Tần Thẩm vội vàng đi tới, tim đập thình thịch. Chàng trai kia đặt đàn chó con trên thảm sưởi, bật máy sưởi, cho cô cùng Tần Thẩm một cuộn giấy vệ sinh, bảo bọn họ cùng anh ta lau người cho chó con, đỡ cổ chó con, nhẹ nhàng vuốt dọc xuống, ấn nước ối từ trong miệng mũi chúng nó ra.
Bọn họ vội vàng nhận lấy.
Thân thể chó con mềm nhũn khiến cho bọn họ không dám dùng sức, sợ không cẩn thận lỡ tay bóp chết nó.
Trong bốn chú chó con thì có ba con chỉ dài như ngón giữa, con còn lại thì rất lớn, lớn hơn những con khác một cái đầu. Chúng nó chen chúc vào với nhau, nhìn cực kỳ yếu ớt.
Cô biết con lớn nhất là Elsa.
“Là nó.” Bác sĩ thú ý trẻ tuổi cười nói, “Nó là con ra đầu, một mình chiếm nửa tử cung, là do kẹt nó nên không sinh được, chứ không đã không cần phải mổ.” Lại nói: “Chó của hai người quá nhỏ, sản đạo chỉ bằng một ngón tay. Ai có thể ngờ nhỏ như vậy lại sinh tới tận bốn con.”
Cô nghe thấy mình vui sướng trả lời: “”Đúng vậy. Yorkshire bình thường có thể sinh ba con cũng đã hiếm thấy rồi.”
“Có ba con là cái, hai người thật may mắn, bán được rất nhiều tiền đó.”
Tần Thẩm chân tay vụng về hơn Tần Thẩm mà cô biết rất nhiều. Đột nhiên anh bất cẩn làm rơi con bé nhất.
Lục Chân Nghi sợ hết hồn, hơn một mét, chó con vừa sinh ra nhỏ như vậy…
Nhất định sẽ chết!
Nhất định sẽ chết!
Cô bất giác hét lên một tiếng. Trước kia cô vốn không biết mình có thể hét chói tai như vậy.
Vội vàng nhặt chú chó con lên, thật kỳ diệu là nó hoàn toàn không sao.
Cô vỗ ngực. Tần Thẩm oán trách cô làm quá. Cô tức giận nói: “Còn mặt mũi trách em, anh suýt chút nữa hại chết một con chó con đấy.”
Lúc này bác sĩ thú y mổ chính bế Đồng Đồng từ trên tầng đi xuống, là một người đàn ông trung niên, không nhiệt tình như trợ lý trẻ tuổi.
Ông cũng trách Lục Chân Nghi: “Chó của cô thật trung thành, đã gây mê toàn thân mà nghe thấy tiếng hét của cô còn vểnh tai, đòi đứng lên.”
Lục Chân Nghi cực kỳ đau lòng.
Bọn họ đặt Đồng Đồng lên một cái đệm sưởi khác để truyền dịch. Lục Chân Nghi nhìn nó, vuốt ve nó, phần dưới của nó vẫn rướm máu.
Cô nhìn nó chảy máu, đau lòng như cắt, phải hỏi đi hỏi lại bác sĩ xem thật sự không có chuyện gì sao?
Nó vẻn vẹn có ba cân, có thể có bao nhiêu máu chứ?
Cũng may máu dần ngừng chảy. Lục Chân Nghi không ngừng vuốt ve bộ lông đen mềm mượt của nó, khẽ an ủi.
Sau khi tình huống ổn định, Lục Chân Nghi và Tần Thẩm lái xe đưa Đồng Đồng và bốn chú chó con về nhà, xe cũng không phải xe của bọn họ bây giờ, chỉ là một chiếc xe rẻ tiền, nhà cũng không phải nhà của cô hoặc Tần Thẩm mà là một căn hộ nhỏ hai phòng.
Bọn họ đặt chó con vào lồng giữ ấm, điểm này thì gần giống với hiện thực.
Nhưng Lục Chân Nghi vẫn không quá chú ý đến đàn chó con. Cô đang bận trông nom Đồng Đồng: “Đáng thương quá. Em không bao giờ để nó sinh nữa đâu…”
Lục Chân Nghi tỉnh lại thì đầu đau muốn nứt ra, trời đã bắt đầu sẩm tối, chắc cũng phải bốn giờ rồi.
Giấc mơ này cũng rất chân thật. Nhưng trên thực tế cô không chờ Đồng Đồng sinh mà do một tay Tần Thẩm lo liệu. Cô vẫn đi làm, sau khi đàn chó con sinh ra mới xin nghỉ.
Hơn nữa, khi đó cô cũng không yêu Đồng Đồng như trong mơ, sự chú ý đều đặt lên đàn chó con. Dù sao Đồng Đồng cũng là chó của Tần Thẩm.
Nhưng trong mơ thì khác. Cô rất yêu Đồng Đồng, rất thương nó, có thể dễ dàng nhận thấy Đồng Đồng là chó cưng của cô.
Cô ngồi thẳng người dậy, đến ổ chó đặt đầu giường xem Đồng Đồng và Elsa. Đệm lông cừu ca-rô ấm áp cùng đèn sưởi đều đặt sát cạnh ổ chó, xung quanh còn có ren và nơ con bướm xinh đẹp.
Elsa đã có thể đứng dậy bình thường, nhưng nó lại cảnh giác cách mẹ nó rất xa, nhìn chằm chằm coi chừng.
Lục Chân Nghi tay run rẩy vuốt ve Đồng Đồng. Đồng Đồng nằm nghiêng, cái bụng mềm mại phập phồng liên tục, khác hẳn lúc khỏe mạnh.
Lục Chân Nghi buồn bã.
Nhưng cô nhìn thấy cái gì?
Ở hai bên bụng Đồng Đồng giống như có thêm hai cái chân mọc ra, đã dài tới hai ba cm. Lưng Đồng Đồng màu đen còn bụng và chân màu vàng, hai cái chân mới mọc này cũng màu vàng.
Đồng Đồng có thêm hai chân!
Cảnh tượng này quá kỳ lạ. Lục Chân Nghi không chịu nổi hét lên.
Bình luận truyện