Khuynh Thế Thiên Tài
Chương 224: Thần thú rời đi
Nhóm người Lăng Ngạo cùng ma thú cũng nhận ra được thay đổi từ ánh mắt của Dực Long, trong lòng không khỏi thở phào một cái. Nỗi kinh ngạc vì Tiểu Hổ cùng cuốn da dê kia cũng bị chuyển đi ít nhiều.
Dực Long xoay người, một nửa thân thể trong nước uốn lại, duỗi cánh ra bay lên, khi đến gần Tiểu Hổ thì dừng lại, nhanh chóng biến hình thành một tiểu đồng xinh xắn, vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Hổ nhấc lên nhìn kỹ, khiến mọi người ở đây lại được dịp hú vía. Này, không phải tính trả thù đó chứ?
Dực Long dưới hình hài một đứa bé hết sức đáng yêu, có hai chúm tóc nhỏ, trường phục màu xanh lam nhìn qua cũng có chút ít bộ dáng tiểu đại nhân, lúc này nghiêm túc đánh giá Tiểu Hổ trong tay bằng thái độ nghiền ngẫm, trong đôi mắt dường như phát ra ánh sáng chói mắt, chạy lại phía Lạc Y, hô to.
“Chủ nhân, người làm thế nào lại tìm ra Hổ Phù đây? Trước không phải nói đi đầu thai sao?”
Hổ Phù? Tiểu Hổ?
Lạc Y nheo mắt lại, cơ bản là không nhớ ra được Hổ Phù trong lời nói của Dực Long là ai, ánh mắt hơi đảo, chạm vào các thần thú ở sau lưng nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu mờ mịt. Ngay cả Nghịch Phong cũng ngơ ngác, tự lùng sục trí nhớ của chính mình cũng chưa hề có cái tên Hổ Phù. Cái tên này ở đâu ra vậy?
Dực Long thoáng dừng chân lại trước mặt Lạc Y, vươn tay nhét Tiểu Hổ đã kiệt sức vào lòng nàng, chắp tay ra sau lưng nghiêm túc nói.
“Hổ Phù là Thần Thú của thần điện, trước đó bị nhốt trong Lư Đỉnh vì cấm chú mà không thoát ra được. Sau này nàng ta lựa chọn thoát cốt đầu thai, không ngờ lại vẫn gặp được ngài nha!”
“Thần Thú thần điện? Sao chúng ta chưa hề biết đến?”
Nghịch Phong lên tiếng hỏi, lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Dực Long.
“Thần Thú thần điện cao không thể nói, rõ ràng có thể áp chế chúng ta. Ngươi chưa từng bị nàng đánh làm sao ngươi biết được!”
Khụ... vậy ra ngươi bị nàng đánh rồi. Việc này đáng khoe sao?
Nghịch Phong há to miệng, muốn nói nhưng không thể nói, cuối cùng nhất quyết quay lưng, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến Dực Long nữa.
Lạc Y thì vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Hổ, hóa ra nàng gọi là Hổ Phù, Thần Thú của thần điện. Chẳng trách lại có năng lực mạnh như vậy. Trước đây Vân Như có thể dùng lôi điện hợp nhất thần trượng, có lẽ cũng là năng lượng từ Hổ Phù. Chỉ là, nếu Hổ Phù thật sự mạnh như vậy, tại sao nhìn thế nào cũng thấy có vẻ thật yếu đuối đây?
Lạc Y đem Hổ Phù ôm vào trong lòng, nhưng thấy Mặc tiến lại, biết hắn cũng lo lắng cho Hổ Phù, liền đưa qua cho hắn, Mặc lập tức hài lòng ôm lấy Hổ Phù, dịu dàng vuốt ve lên cái đầu nhỏ có chúm lông mềm mại.
Lăng Ngạo đứng tại chỗ hồi lâu, mắt liếc về tấm da dê đằng kia, nhanh chóng tiến lại cầm lấy, trở về trao vào tay Lạc Y. Nàng cũng thuận tay mở ra, nhất thời phát hiện chữ trên tấm da dê đã thay đổi. Đây không phải là ngôn ngữ ở thế giới của nàng hay sao? Chỉ vì dung hợp năng lượng với Hổ Phù mà thay đổi rồi?
Lạc Y hết sức kinh ngạc, hết nhìn Hổ Phù lại nhìn tấm da dê, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại ngại việc ở chỗ này sẽ có người của Thần điện tìm đến, nên kêu gọi mọi người nhanh chóng rời đi. Dực Long lúc này không còn vẻ gì ác liệt như vừa nãy nữa, hết sức ngoan ngoãn đi theo mọi người, ra khỏi sơn động.
Lại nói, Lạc Y cẩn thận quả là không sai, nhóm người vừa đi không lâu, thì người của Thần điện quả nhiên tìm đến. Dẫn đầu là trưởng lão của Huyễn Thú hội, tên là Quách Phù Đồ. Hắn đi đến bên hồ nước, nhìn dấu vết chiến đấu còn lại, hai mắt lập tức tối sầm, hàm răng hơi nghiến lại, gằn từng tiếng.
“Trễ rồi!”
Người bên cạnh Quách Phù Đồ là Hứa Tạp, phó trưởng lão của Dược Sư hội, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm cẩn quan sát xung quanh, sau đó lấy từ trong tay áo ra một con trùng, thả xuống dấu vết lưu lại, nhìn con trùng bò quanh những dấu chân, sau đó nhún người bò lại trên tay Hứa Tạp, hắn một lần nữa nhíu mày, lắc đầu với Quách Phù Đồ.
“Không có mùi lưu lại, không biết đã bị dùng cái gì xóa sổ rồi!”
“Hứa huynh không có cách nào truy tung sao?”
Quách Phù Đồ không cam lòng nói. Vừa rồi hắn vốn là đang ở trong kim tháp tu luyện, không ngờ lại cảm nhận được chấn động thuộc về Thần Thú Dực Long từ phía này, ngay lập tức đi tìm Hứa Tạp chạy gấp đến đây. Vậy là vẫn còn không kịp thời gian. Lại nói, dù không kịp cũng không sao, vì cái gì ngay cả hơi thở cũng không lưu lại. Người đến rốt cuộc có lai lịch gì?
“Chỗ này là chỗ Dực Long ẩn giấu, bọn họ đem theo Dực Long đi rồi à?”
Sắc mặt Quách Phù Đồ vô cùng âm trầm, bàn tay nắm chặt đến mức hằn lên đường gân, bất quá Hứa Tạp lại lắc đầu.
“Ta đoán là không được! Ở đây có dấu vết giao chiến rất mạnh, người Thần Điện còn không thể thu phục Dực Long thì ta nghĩ là không ai có thể làm được điều đó nữa. Cùng lắm là thương vong mà đi thôi!”
“Tốt nhất là như vậy. Chúng ta đi thôi, tiếp tục điều tra hơi thở của thần thú Dực Long, đặc biệt cũng phải kiểm tra xem có thế lực nào cũng đang nhắm vào thần thú hay không. Nếu như để Ác La đại nhân biết được chúng ta làm việc không tận trách, thì ngài nhất định ăn chúng ta!”
Dực Long xoay người, một nửa thân thể trong nước uốn lại, duỗi cánh ra bay lên, khi đến gần Tiểu Hổ thì dừng lại, nhanh chóng biến hình thành một tiểu đồng xinh xắn, vươn tay tóm lấy thân thể mềm mại của Tiểu Hổ nhấc lên nhìn kỹ, khiến mọi người ở đây lại được dịp hú vía. Này, không phải tính trả thù đó chứ?
Dực Long dưới hình hài một đứa bé hết sức đáng yêu, có hai chúm tóc nhỏ, trường phục màu xanh lam nhìn qua cũng có chút ít bộ dáng tiểu đại nhân, lúc này nghiêm túc đánh giá Tiểu Hổ trong tay bằng thái độ nghiền ngẫm, trong đôi mắt dường như phát ra ánh sáng chói mắt, chạy lại phía Lạc Y, hô to.
“Chủ nhân, người làm thế nào lại tìm ra Hổ Phù đây? Trước không phải nói đi đầu thai sao?”
Hổ Phù? Tiểu Hổ?
Lạc Y nheo mắt lại, cơ bản là không nhớ ra được Hổ Phù trong lời nói của Dực Long là ai, ánh mắt hơi đảo, chạm vào các thần thú ở sau lưng nhưng cũng chỉ nhận được cái lắc đầu mờ mịt. Ngay cả Nghịch Phong cũng ngơ ngác, tự lùng sục trí nhớ của chính mình cũng chưa hề có cái tên Hổ Phù. Cái tên này ở đâu ra vậy?
Dực Long thoáng dừng chân lại trước mặt Lạc Y, vươn tay nhét Tiểu Hổ đã kiệt sức vào lòng nàng, chắp tay ra sau lưng nghiêm túc nói.
“Hổ Phù là Thần Thú của thần điện, trước đó bị nhốt trong Lư Đỉnh vì cấm chú mà không thoát ra được. Sau này nàng ta lựa chọn thoát cốt đầu thai, không ngờ lại vẫn gặp được ngài nha!”
“Thần Thú thần điện? Sao chúng ta chưa hề biết đến?”
Nghịch Phong lên tiếng hỏi, lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Dực Long.
“Thần Thú thần điện cao không thể nói, rõ ràng có thể áp chế chúng ta. Ngươi chưa từng bị nàng đánh làm sao ngươi biết được!”
Khụ... vậy ra ngươi bị nàng đánh rồi. Việc này đáng khoe sao?
Nghịch Phong há to miệng, muốn nói nhưng không thể nói, cuối cùng nhất quyết quay lưng, hừ lạnh một tiếng không thèm để ý đến Dực Long nữa.
Lạc Y thì vẫn đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn Tiểu Hổ, hóa ra nàng gọi là Hổ Phù, Thần Thú của thần điện. Chẳng trách lại có năng lực mạnh như vậy. Trước đây Vân Như có thể dùng lôi điện hợp nhất thần trượng, có lẽ cũng là năng lượng từ Hổ Phù. Chỉ là, nếu Hổ Phù thật sự mạnh như vậy, tại sao nhìn thế nào cũng thấy có vẻ thật yếu đuối đây?
Lạc Y đem Hổ Phù ôm vào trong lòng, nhưng thấy Mặc tiến lại, biết hắn cũng lo lắng cho Hổ Phù, liền đưa qua cho hắn, Mặc lập tức hài lòng ôm lấy Hổ Phù, dịu dàng vuốt ve lên cái đầu nhỏ có chúm lông mềm mại.
Lăng Ngạo đứng tại chỗ hồi lâu, mắt liếc về tấm da dê đằng kia, nhanh chóng tiến lại cầm lấy, trở về trao vào tay Lạc Y. Nàng cũng thuận tay mở ra, nhất thời phát hiện chữ trên tấm da dê đã thay đổi. Đây không phải là ngôn ngữ ở thế giới của nàng hay sao? Chỉ vì dung hợp năng lượng với Hổ Phù mà thay đổi rồi?
Lạc Y hết sức kinh ngạc, hết nhìn Hổ Phù lại nhìn tấm da dê, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng lại ngại việc ở chỗ này sẽ có người của Thần điện tìm đến, nên kêu gọi mọi người nhanh chóng rời đi. Dực Long lúc này không còn vẻ gì ác liệt như vừa nãy nữa, hết sức ngoan ngoãn đi theo mọi người, ra khỏi sơn động.
Lại nói, Lạc Y cẩn thận quả là không sai, nhóm người vừa đi không lâu, thì người của Thần điện quả nhiên tìm đến. Dẫn đầu là trưởng lão của Huyễn Thú hội, tên là Quách Phù Đồ. Hắn đi đến bên hồ nước, nhìn dấu vết chiến đấu còn lại, hai mắt lập tức tối sầm, hàm răng hơi nghiến lại, gằn từng tiếng.
“Trễ rồi!”
Người bên cạnh Quách Phù Đồ là Hứa Tạp, phó trưởng lão của Dược Sư hội, ánh mắt lạnh lùng, nghiêm cẩn quan sát xung quanh, sau đó lấy từ trong tay áo ra một con trùng, thả xuống dấu vết lưu lại, nhìn con trùng bò quanh những dấu chân, sau đó nhún người bò lại trên tay Hứa Tạp, hắn một lần nữa nhíu mày, lắc đầu với Quách Phù Đồ.
“Không có mùi lưu lại, không biết đã bị dùng cái gì xóa sổ rồi!”
“Hứa huynh không có cách nào truy tung sao?”
Quách Phù Đồ không cam lòng nói. Vừa rồi hắn vốn là đang ở trong kim tháp tu luyện, không ngờ lại cảm nhận được chấn động thuộc về Thần Thú Dực Long từ phía này, ngay lập tức đi tìm Hứa Tạp chạy gấp đến đây. Vậy là vẫn còn không kịp thời gian. Lại nói, dù không kịp cũng không sao, vì cái gì ngay cả hơi thở cũng không lưu lại. Người đến rốt cuộc có lai lịch gì?
“Chỗ này là chỗ Dực Long ẩn giấu, bọn họ đem theo Dực Long đi rồi à?”
Sắc mặt Quách Phù Đồ vô cùng âm trầm, bàn tay nắm chặt đến mức hằn lên đường gân, bất quá Hứa Tạp lại lắc đầu.
“Ta đoán là không được! Ở đây có dấu vết giao chiến rất mạnh, người Thần Điện còn không thể thu phục Dực Long thì ta nghĩ là không ai có thể làm được điều đó nữa. Cùng lắm là thương vong mà đi thôi!”
“Tốt nhất là như vậy. Chúng ta đi thôi, tiếp tục điều tra hơi thở của thần thú Dực Long, đặc biệt cũng phải kiểm tra xem có thế lực nào cũng đang nhắm vào thần thú hay không. Nếu như để Ác La đại nhân biết được chúng ta làm việc không tận trách, thì ngài nhất định ăn chúng ta!”
Bình luận truyện