Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 54: bồng lai (15)




 
Edit: Naughtycat
 
Năm người thương lượng xong phần việc mà từng người đảm nhiệm, Mai Trường Quân, Lận Quan Tài, A Thất phụ trách đốt lửa thu hút người, Tô Thanh Y phụ trách phá trận, mà Tần Tử Thực phụ trách xông vào Linh Lung tháp lấy Tinh Vân đồ.
Trước ngày đi một ngày, trong lòng Tô Thanh Y thật ra có chút lo sợ, nàng một lần lại một lần xác nhận với hệ thống: “Đồ ta để lại sẽ vẫn còn ở tương lai đúng không?”

“Ta không làm sai, đúng không?”
“Kí chủ,” Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Ta không thể cho ngươi đáp án chính xác, ta cho rằng số liệu ở chỗ ta dường như xảy ra chút vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Có lẽ… Ta cho rằng thật ra dường như các ngươi đã làm rất nhiều chuyện. Mặc dù trên hướng đi chung thì không thay đổi nội dung trong nguyên tác, nhưng mà chuyện các ngươi làm hoàn toàn có thể cải biến nội dung phía sau. Nhưng đến lúc này cũng không vi phạm quy tắc, ta không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Ngươi có ý gì?” Tô Thanh Y khẩn trương: “Ý của ngươi là có rất nhiều chuyện ngay cả ngươi cũng không biết?!”
“Kí chủ, chúng ta đều là người trong Thiên đạo,” Hệ thống lạnh băng nói: “Giống như ngươi đang ở trong một chuyện sách, mà ta cũng không thể biết được ta có phải đang trong sách hay không. Dù là ta đang ở trong sách, vậy tác giả viết ra ta kia, lại chưa chắc không phải đang trong một cuốn sách khác. Không có bất kỳ ai có thể hoàn toàn điều khiển và dự báo vận mệnh, kí chủ, ngươi quá cứng nhắc rồi.”
Tô Thanh Y không nói gì, toàn thân nàng run rẩy.
Tần Tử Thực vén rèm đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, bước nhanh tới nắm chặt lấy tay nàng, ôn hòa hỏi: “Sao thế?”
“Tử Thực… Nếu như ta thất bại thì phải làm sao đây?” Tô Thanh Y run rẩy, nước mắt lưng tròng cuống quít nói: “Nếu như ta sai, cho dù ta có để lại cho Mai Trường Quân chút hi vọng sống, nhưng cũng không còn đến tương lai thì sao…”
“Đừng sợ,” Tần Tử Thực lau nước mắt cho nàng, đặt trán của mình lên trán nàng, kiên định nói: “Ngươi đừng sợ, nếu như nàng ấy chết, chúng ta lại nghĩ cách hồi sinh nàng ấy. Cách này không được thì lại đổi cách khác.”
Nói xong, hắn nhẹ giọng nói: “Không phải ngươi nói ta sẽ thành thần sao, ngươi đến phụ tá để ta thành thần mà? Nếu như nàng ấy chết, ngươi không cứu được nàng ấy, vậy chúng ta phải cố gắng thành thần.”
“Đừng sợ,” Hắn ôm nàng vào trong ngực: “Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây.”
Tần Tử Thực để Tô Thanh Y từ từ bình tĩnh lại, nàng dựa sát vào Tần Tử Thực, trong long cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Cho dù kết quả có ra sao, nàng đều muốn thử một lần.
Nàng không thử, Mai Trường Quân chắc chắn sẽ chết. Nàng thử một lần, có lẽ còn có thể cho Mai Trường Quân và Lận Quan Tài một kết cục đẹp.

Nàng bình tĩnh lại sau đó lau khô nước mắt đứng lên, kéo Tần Tử Thực đi nói: “Đi thôi.”
Khi ra tới cửa, nhóm ba người Mai Trường Quân đã đang đứng chờ bọn họ, A Thất có hơi hồi hộp, cầm trong tay một đống phù triện Tô Thanh Y viết cho hắn.
Tô Thanh Y nhìn dáng vẻ hồi hộp của A Thất, dặn dò: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không phái người quá lợi hại đuổi theo ngươi đâu, đánh không lại thì chạy biết chưa?”
“Ta biết rồi,” A Thất gật đầu: “Chủ nhân, người cứ yên tâm.”
Động viên A Thất xong, nhóm năm người Tô Thanh Y lập tức ngự kiếm đi Tinh Vân môn. Tô Thanh Y đặt thân thể phụ làm cho Mai Trường Quân ở một sơn động cách Tinh Vân môn không xa, sau khi bày xong trận pháp ở sơn động, nàng lập tức dẫn năm người bí mật từ cửa phía sau núi Tinh Vân môn đi vào.
Lúc này Tinh Vân môn chỉ có Chủ phong, trận pháp hộ sơn cũng không khác lắm với hậu thế, nhưng pháp trận này Tô Thanh Y lại rất tinh tường, sau khi lặng yên không tiếng động mở ra một cái khe nàng lập tức mang theo năm người đi về hướng Linh Lung tháp đang đặt Tinh Hà đồ.
Linh Lung tháp do năm vị Trưởng lão Xuất Khiếu kỳ của Tinh Vân môn trấn thủ, đầu tiên Mai Trường Quân cố ý xông ra ngoài, hai vị Trưởng lão trong đó lập tức đuổi theo Mai Trường Quân, Lận Quan Tài lập tức phóng về phía Linh Lung tháp, ba vị khác lập tức đoán rằng cái này là kế điệu hổ ly sơn của Mai Trường Quân nên lập tức dây dưa cùng Lận Quan Tài.
Vào lúc bọn họ mải đánh nhau, A Thất lặng lẽ đi vào chính điện, ném một cái Hỏa Long phù xuống, bốn phía chính điện bốc cháy, Tinh Vân môn lập tức loạn thành một đoàn.
Tô Thanh Y từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ thay đổi đại trận của Linh Lung tháp, tuy nàng quen thuộc với trận pháp ở Linh Lung tháp này nhưng đây thật sự là trận pháp có uy lực vô cùng lớn, nàng trực tiếp cắt long bàn tay để cho máu của mình thấm vào, sau đó trong nháy mắt khi trận pháp sáng lên, nàng nhanh chóng chuyển linh khí toàn thân vào, trong nháy mắt trận pháp của Linh Lung tháp hở ra một góc, Tô Thanh Y hô to một tiếng: “Đi vào!”

Tần Tử Thực lập tức hóa thành một đạo ánh sáng vọt vào trong Linh Lung tháp.
Trong Linh Lung tháp tất cả đều là lửa cháy bừng bừng, hơn mười vạn loại pháp trận khắc lên trên thân tháp bị Tô Thanh Y dùng linh lực chắn lại toàn bộ đang náo động, liều mạng giãy dụa. Trên đỉnh tháp, một bản vẽ bên trên vẽ tinh hà hiện ra hào quang, Tần Tử Thực bay thẳng về phía bản vẽ kia, trong nháy mắt khi vừa đụng vào thì bản vẽ đột nhiên phun ra hào quang, trong nháy mắt khi hào quang xông ra, toàn thân Tần Tử Thực lập tức bị chấn động mạnh đến mức bay đụng vào trên thân tháp, Tinh Vân môn đất rung núi chuyển, Tô Thanh Y cảm giác một cỗ lực đạo vô cùng lớn vọt vào người nàng, tràn vào trong kinh mạch của nàng, nhưng lúc này nàng không thể bỏ tay ra khỏi trận pháp, nếu nàng bỏ ra, mấy chục vạn trận pháp khắc trong Linh Lung tháp sẽ lập tức phóng về phía Tần Tử Thực, dù Tần Tử Thực có là cao thủ Hợp Thể kỳ cũng sẽ bị hôi phi yên diệt trong nháy mắt.
Một cỗ lực lượng bá đạo mạnh mẽ đâm vào trong người Tô Thanh Y, máu thấm ra toàn thân nàng. Mà trong Linh Lung tháp, Tần Tử Thực dưới áp lực của xung lực mở choàng mắt ra, hắn cố nhịn đau đớn như đứt từng khúc từ kinh mạch truyền lại, rút kiếm ra!
Kiếm quang chém về phía hào quang hiện ra giữa Tinh Hà đồ! Tinh Hà đồ lao về phía Tần Tử Thực, Tô Thanh Y cảm giác lực khống chế của mình với pháp trận có chút yếu đi, Linh Lung tháp đang từ từ chìm xuống. Nàng liều chết dùng thân thể chống lại cỗ lực lượng bá đạo kia, một lần lại một lần thầm gọi tên Tần Tử Thực.
Động tĩnh hai người họ tạo thành quá lớn, người của Tinh Vân môn kịp phát hiện sau núi có người xâm nhập, người sau nối tiếp người trước ùn ùn kéo về phía sau núi. A Thất cầm kiếm một mình ngăn ở trước con đường đi ra sau núi, vừa vẽ trận pháp vừa vung kiếm.
Dẫn Hồn kỳ sau lưng Mai Trường Quân hóa thành Ngũ Hành cùng nhau vọt ra, mấy trăm oan hồn ùn ùn lao ra, lao xuống phủ lên ngàn vạn đệ tử Tinh Vân môn!
Mà một mình Lận Quan Tài đối chiến với năm vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, một thanh Bạch Cốt kiếm từ trong tay hắn vung chém xung quanh, mang theo khí thế không chết không thôi, miễn cưỡng ngăn năm vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ ở trước người Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y biết, chỉ cần nàng buông tay thì Tần Tử Thực sẽ chết.
Lận Quan Tài biết, chỉ cần hắn lùi về phía sau thì Tô Thanh Y sẽ không lấy được Tinh Hà đồ, Mai Trường Quân sẽ chết.
Tính mạng của người mình yêu đặt trong tay bọn họ, đặt trong lòng bọn họ, không thể lui lại phía sau, ai cũng không được lùi lại phía sau!
Ở trong tháp Tần Tử Thực lần lượt vung kiếm chém về phía Tinh Hà đồ, Tinh Hà đồ lại giống như có linh tính, trực tiếp hóa thành hình người, cũng lao về phía Tần Tử Thực.
Khống chế của Tô Thanh Y lên Linh Lung tháp yếu đi, trận pháp bên trong rục rịch muốn xông ra, có vài trận pháp còn thật sự thoát được trói buộc của Tô Thanh Y, đột nhiên phun ra hào quang phóng về phía Tần Tử Thực!
Tần Tử Thực hai bên gặp địch, mà Tinh Hà đồ lại phát ra tiếng cười khặc khặc, cả người hắn nhuốm máu, từ ngoài cửa sổ nhìn xuống thấy Tô Thanh Y đứng trên một vũng máu, dưới người nàng là một pháp trận cực lớn, mỗi một đường vân trên pháp trận đều rót đầy máu của nàng, mà nàng đang quỳ một chân trên đất, một mực đặt tay lên trên trận pháp không hề rời đi.
Hắn biết đây là vì hắn.
Giờ phút này, nhìn máu của nàng trải dài trên mặt đất, nhìn nàng ngẩng đầu về phía hắn, đột nhiên hắn hiểu ra là nàng thật sự yêu hắn.
Hắn không thể thua, hắn tuyệt đối không thể thua được.
Tô Thanh Y còn đang chờ hắn, hắn phải ra ngoài, hắn phải lấy được Tinh Hà đồ, hắn còn muốn đứng ở trước mặt nàng, hắn muốn bảo vệ nàng.
Nguyện vọng của nàng để hắn thực hiện, nàng phải một mình khổ sở nhiều năm như vậy, sao hắn có thể bỏ nàng đi để nàng một mình chứ?!
Hắn từng kiếm từng kiếm chém về phía Tinh Hà đồ, mang theo khí thế Bàn Cổ bổ trời[1], thân pháp hắn càng lúc càng nhanh, trên không trung càng lúc càng xuất hiện nhiều Tần Tử Thực, dường như Tinh Hà đồ cũng cảm nhận được nguy hiểm, bắt đầu run rẩy, toàn bộ Linh Lung tháp cũng rung động theo, dường như pháp trận đạt được một cỗ lực lượng không biết tên, càng pháp ra kịch liệt.
[1] Bàn Cổ: Nhân vật khai thiên lập địa trong truyền thần thoại Trung Quốc.
Tô Thanh Y phun ra một ngụm máu, cả người nàng run run, nàng đã không có cách nào khống chế trận pháp bên trong Linh Lung tháp…
“Tần Tử Thực…” Nàng lẩm bẩm gọi, có chút tuyệt vọng nói: “Ra ngoài đi… Tần Tử Thực…”
Nhưng dường như người bên trong không nghe thấy tiếng nàng, nàng thầm nghĩ nhất định là do nàng nói quá nhỏ.
Nhưng làm sao có thể chứ?
Dạng tu sĩ Hợp Thể kỳ như Tần Tử Thực, dưới tình huống không bố trí kết giới, âm thanh trong vòng mười dặm nếu hắn muốn đều có thể nghe được rõ ràng. Mà trong vòng trăm thước, cho dù là tiếng vỗ cánh của con muỗi, hắn cũng có thể nghe rõ được.
Không phải hắn không nghe được, mà là hắn không muốn ra.
Thế là nàng ngửa đầu lên, hô to: “Tần Tử Thực, ra đi!!”
Không có gì quan trọng hơn việc ngươi còn sống cả.
Cũng chính trong nháy mắt kia, trận pháp của Linh Lung tháp đột nhiên phun ra hào quang, Tô Thanh Y phun ra một ngụm máu ngã nhào trên mặt đất, toàn thân mất hết sức lực, mà Linh Lung tháp ầm một tiếng rơi xuống trước mặt nàng, người ở bên trong cũng bị che mất bóng dáng trong ánh sáng chói lòa.
“Tần Tử Thực!!”
Tô Thanh Y gào khóc gọi, Linh Lung tháp run rẩy kịch liệt, nàng liều mạng rút Vô Đạo ra chém về phía Linh Lung tháp.
Kiếm khí tạo thành gió lốc, lập tức đánh bay tất cả tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở xuống, Linh Lung tháp phát ra âm thanh ầm ầm.
Tóc Tô Thanh Y bay lên, nàng hoảng hốt nhớ lại cái đêm của một trăm năm về trước, khi nàng tỉnh lại thì phát hiện tóc mình chuyển thành màu trắng, tất cả mọi người nói cho nàng biết rằng nàng nhập Ma, phụ mẫu sư trưởng đã bị thần hồn câu diệt.
Khi đó nàng có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu hận, bao nhiêu oán?
Nhiều năm như vậy, nàng đã quên đi cừu hận và oán hận lúc ấy, chỉ hi vọng có thể tìm ra sự thật. Nhưng vào lúc này, dường như có thứ gì đó bị thiếu hụt ùn ùn kéo đến.
Nàng sẽ oán hận.
Nàng sẽ căm hận.
Nàng hận mình vô năng, hận ông trời không công bằng.
“Tần Tử Thực.”
Thức thứ hai của Thập phương kiếm, Linh Lung tháp bị đánh đến mức rung lên ầm ầm.
Cũng vào lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền vào trong tai nàng: “Nhãi ranh dừng tay lại!”
Tô Thanh Y quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Chân Tử đứng lơ lửng trên trời, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Vị đạo hữu này, nếu ngươi dừng tay lại, việc này Tinh Vân môn có thể coi như bỏ qua.”
“Là ngươi quyết định đem ta đi hiến tế đúng không?” Tô Thanh Y nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt mình, không để ý đến lời hắn nói, nhớ tới nhiều năm như vậy thuở bé, sụp đổ mở miệng: “Nếu như ngươi đã sớm coi ta là tế phẩm, tại sao còn muốn thu ta làm đồ đệ! Sao lại còn nuôi ta nhiều năm như vậy!”
“Vị đạo hữu này…” Nguyên Chân Tử nhíu mày nhìn nàng, không thể tin nói: “Ngươi là…?”
Còn chưa nói xong, Tô Thanh Y đã rút kiếm vung ra thức thứ ba!
Nguyên Chân Tử mở to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng: “Lưu Huy…”
“Thanh Y!” Trên người Lận Quan Tài đầy vết thương, cau mày nói: “Đi thôi!”
Tần Tử Thực đã không ra được, không thể để tất cả mọi người đều chết ở đây được.
“Các ngươi đi đi.” Tô Thanh Y mặt không chút thay đổi chém ra kiếm thứ tư. Linh Lung tháp nứt ra một lỗ hổng, mà bên trong vẫn là một mảng ánh sáng chói lòa như cũ, ai cũng đều không nhìn được ở trong đang xảy ra chuyện gì.
Nguyên Chân Tử vung phất trần đánh về phía Tô Thanh Y, Tô Thanh Y vứt một cái tinh bàn về phía hắn rồi lập tức chém ra kiếm thứ năm!
Mây đen bắt đầu tụ lại trên đỉnh tháp, mơ hồ có xu thế cuồng phong bạo vũ hỗn loạn, dường như Tô Thanh Y ôm quyết tâm muốn chết đấu với Nguyên Chân Tử. Lận Quan Tài cắn răng túm lấy Mai Trường Quân, lạnh lùng nói: “Đi theo ta!”
Dứt lời lập tức bay đi, ánh mắt Tô Thanh Y quét qua chỗ A Thất vẫn một mực đứng chỗ đường núi cầm trận pháp nàng cho cản trở lớp lớp đệ tử Tinh Vân môn, trọng kiếm chém ra một đạo kiếm khí về phía những đệ tử đó, hô to: “A Thất đi đi!”
Những đệ tử kia bị đánh cho lùi lại, nhưng A Thất không rời đi, ngược lại còn thừa cơ bày ra một trận pháp kiên cố, Tô Thanh Y mấp máy môi, nàng không kịp quản A Thất, nghiêm túc đánh nhau với Nguyên Chân Tử.
Thức thứ sáu…
Thức thứ bảy…
Linh lực trong cơ thể nàng đã hoàn toàn cạn kiệt, chỉ dựa vào kiếm của mình, trái lại làm kiếm ý càng thêm tinh khiết.
Trong tay nàng có kiếm, trong lòng có kiếm, vào lúc này, trong mắt nàng, trong lòng nàng chỉ có kiếm trong tay!
Mà ở bên trong Linh Lung tháp, thân thể Tần Tử Thực bị vô số pháp trận bắn thủng, hắn lại nắm chặt Tinh Vân đồ trong tay. Máu theo tay hắn chảy vào trong Tinh Vân đồ, Tinh Vân đồ ra sức giãy dụa, hắn lại gắt gao không thả.
Ánh sáng từ pháp trận lại một lần nữa bắn vào người Tần Tử Thực, Tần Tử Thực lại kiên trì không để ý, hắn đưa thần thức vào trong Tinh Vân đồ lập tức nhìn thấy một biển sao trời mênh mông, giống như quỹ tích luân hồi của vạn vật, ghi chép lại những bí mật trong thiên địa.
“Thằng nhãi này! Buông ra!” Âm thanh ầm ĩ của một lão giả truyền đến. Tần Tử Thực dùng tất cả thần thức xông vào một tay nằm chặt lấy cổ lão giả đang đứng giữa biển sao.
Cả người hắn toàn máu, giống như ác quỷ sát thần mới bò từ địa ngục ra, trong nháy mắt trước khi hắn ra tay, lão giả hét ầm lên: “Chủ nhân xin tha mạng!”
Nói xong lão quỳ xuống, ra sức dập đầu nói: “Chủ nhân xin hãy tha cho ta, ta sống thì Tinh Hà đồ mới có thể đầy đủ được.”

Tần Tử Thực không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn lão giả trước mặt, rất lâu sau mới chậm rãi rút thần thức về.
Pháp trận xung quanh dần dần yên tĩnh lại, một tay hắn cầm Tinh Hà đồ, một tay cầm kiếm.
Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có duy nhất một ý nghĩ.
Tô Thanh Y đang đợi hắn.
Tô Thanh Y còn ở bên ngoài, chờ hắn đến bảo vệ nàng.
Hắn từng bước đi ra phía ngoài, cửa Linh Lung tháp từ từ mở ra, nghe tiếng mở cửa, tất cả mọi người ở ngoài đều sửng sốt, Tô Thanh Y vội quay đầu lại, lập tức thấy một nam nhân giống như mới từ ao máu bước ra ngoài, từng bước đi về phía nàng.
Mọi người ở đây bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, ánh mắt hắn một mảng mờ mịt, mỗi một bước đi đều để lại vết máu trên mặt đất, Tô Thanh Y đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn hắn đi tới trước mặt nàng, sau đó đột nhiên ngã vào trong lòng nàng.
Hắn dựa vào người nàng, đưa tay ôm lấy nàng. Nước mắt Tô Thanh Y nhanh chóng rơi xuống, Tần Tử Thực cái gì cũng không biết, hắn ôm nàng trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
“Thanh Y…” Hắn nhỏ giọng nói: “Ta đến... Đến… Che chở cho nàng.”
Nghe được câu này, Tô Thanh Y không nhịn được bật khóc thành tiếng, ôm lấy nam nhân cả người đẫm máu trước mặt.
“Tử Thực… Tần Tử Thực…”
Nàng không nghĩ được gì nữa, chỉ cảm thấy cả đời này không có bất kỳ điều gì hối tiếc, nàng đã quá may mắn rồi.
May mắn hắn còn sống, may mắn gặp được hắn.
Nguyên Chân Tử đứng bên cạnh chợt phản ứng kịp, một chưởng đánh về phía Tần Tử Thực, Tần Tử Thực đột nhiên ném Tinh Hà đồ ra, bảy ngôi sao trên Tinh Hà đồ nối thành một dãy, phun ra ánh sáng quanh người hắn. Sau đó hắn ôm Tô Thanh Y lao về phía A Thất, cũng trong lúc đó, một cái tay đột nhiên túm lấy A Thất, tung một chưởng về phía Tần Tử Thực, rồi lập tức ném A Thất vào giữa đám đệ tử Tinh Vân môn, sau đó đuổi theo Tần Tử Thực.
Tần Tử Thực ôm Tô Thanh Y thu hồi Tinh Hà đồ bay đi xa, Tô Thanh Y nhìn A Thất bị rơi vào đám người, mắt như muốn nứt ra, gào lớn: “A Thất!!!”
“Cứu ta-” A Thất mang theo âm thanh sắp khóc truyền ra từ trong đám người, hắn bị đám người bao phủ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Y đang đi xa dần, gào khóc: “Thanh Y, cứu ta--!!”
“Thả ta ra…” Tô Thanh Y bị Tần Tử Thực giữ chặt lấy, run giọng nói: “Thả ta ra… Tử Thực, ta phải đi cứu A Thất…”
Mây đen dày đặc phía chân trời, Tần Tử Thực ôm chặt Tô Thanh Y, hiện tại trong đầu hắn không còn cách nào suy nghĩ bất kỳ chuyện gì, chỉ biết ôm Tô Thanh Y mang nàng đi thật xa.
Tô Thanh Y quay đầu lại nhìn thấy Tần Tử Thực đang run lẩy bẩy, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lấy đan dược trong túi ra liều mạng đút vào cho hắn: “Tử Thực, chàng không sao chứ Tử Thực…”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Tô Thanh Y nước mặt giàn giụa.
Tô Thanh Y hoảng sợ, tay nàng dính đầy máu của hắn, trên người nàng đã không còn chút linh lực nào, cái gì nàng cũng không thể cho hắn được nữa. Thuốc hắn đã ăn rồi, nàng không còn cách nào cả.
Nàng ngồi cùng hắn trên phi kiếm của hắn, phóng về phía chỗ bọn họ giấu thân thể thứ hai của Mai Trường Quân, nàng ôm chặt hắn cúi đầu không ngừng hôn khắp khuôn mặt hắn.
“Tử Thực… Chàng nói chuyện đi… Nói một câu thôi…”
Nhưng mà Tần Tử Thực không nói lời nào, hắn chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Hắn đã đau đến mức không nói ra lời, nhưng hắn không sợ.
Hắn vươn tay ra ôm lấy nàng.
Trong lòng Tô Thanh Y đã sợ đến chết rồi, nàng tựa đầu trên vai hắn, nhắm mắt lại bật khóc thành tiếng.
Cuối cùng phi kiếm cũng đưa bọn họ tới chỗ cất giấu thân thể thứ hai của Mai Trường Quân, vừa đáp xuống, Tần Tử Thực lập tức cố gắng kéo nàng đi vào sơn động, sau đó hắn vứt Tinh Hà đồ ra, rồi lập tức ngã vào một bên, khó khăn lên tiếng: “Đi… Hoàn thành nó…”
Nói xong hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất tĩnh tọa, Tô Thanh Y biết không thể chậm trễ, vội vàng ngưng tụ linh lực vào trong Tinh Hà đồ.
Tinh Hà đồ có năng lực nghịch thiên cải mệnh, cái gọi là Tinh Hà đại biểu cho người này sẽ không vào luân hồi. Nó có thể giúp che giấu người đó với thiên đạo, cũng là pháp khí chống lại thiên đạo.
Lợi dụng Tinh Hà đồ để làm mất đi sự tồn tại của thân thể này, cuối cùng là hoàn thành cỗ thân thể này. Sau khi làm xong mọi thứ, cả người Tô Thanh Y tê liệt ngã xuống đất.
Tần Tử Thực vẫn đang tĩnh tọa, linh khí xung quanh mơ hồ không ổn định, Tô Thanh Y chợt phản ứng kịp, hắn đang muốn đột phá!
Lúc này đột phá quả thực là muốn chết mà!
Tô Thanh Y vội vàng lấy ra quan tài đã chuẩn bị cho thân thể Mai Trường Quân, sau khi đưa cỗ thân thể này vào trong quan tài, nàng đánh một chưởng đưa nó vào sâu trong sơn động, sau đó bày ra kết giới, ngay sau đó nàng kéo lấy Tần Tử Thực đang tĩnh tọa nhanh chóng đi vào một chỗ đất trống có linh khí nồng đậm.
Mây đen tụ lại trên đỉnh đầu hắn, dường như lôi kiếp lúc nào cũng có thể đánh xuống. Người của Tinh Vân môn từ xa nhìn thấy mây đen của lôi kiếp này rối rít không dám đến gần. Tu sĩ độ kiếp cửu tử nhất sinh, nếu không cẩn thận bị thương cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa nhìn mây đen thế này, e rằng còn đáng sợ hơn cả Tứ Cửu lôi kiếp.
Làm xong tất cả, trái lại trong lòng Tô Thanh Y lại an tĩnh nhiều, nàng ngồi bên cạnh Tần Tử Thực, tựa đầu vào vai hắn. Tần Tử Thực tĩnh tọa một lúc đã hồi phục được một chút, hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn Tô Thanh Y bên cạnh, khó khăn nói: “Nàng đi xa ra một chút đi.”
“Ta ở bên chàng.” Tô Thanh Y dịu dàng lên tiếng, giọng nói bình tĩnh, giống như trên trời không phải là lôi kiếp lúc nào cũng có thể đưa người vào chỗ chết, mà là một ngày mưa rất bình thường.
Tần Tử Thực hơi sững người, cúi đầu nhìn nàng, Tô Thanh Y ngửa đầu đón lấy ánh mắt khiếp sợ của Tần Tử Thực, cố gắng nở nụ cười.
“Tần Tử Thực, trận lôi kiếp này ta với chàng cùng đón. Chàng không ở bên ta, trong lòng ta thấy sợ lắm.”
“Tô Thanh Y…” Tần Tử Thực mở miệng gọi lại không biết nên nói gì. Vốn hắn tưởng rằng tình cảm này chỉ có mình hắn đơn phương.
Hắn yêu nàng không cần nàng đáp lại, chỉ hi vọng dùng kiếm che chở nàng, chỉ hi vọng được làm bạn với nàng, như thế là đủ rồi.
Vậy mà lúc này đây, hắn lại nghe được nàng nói với hắn rằng, nàng ở bên hắn.
Nói hắn không ở bên nàng, nàng sẽ sợ hãi.
Tần Tử Thực run rẩy nhịn không được vươn tay ôm lấy nàng.
Thiên kiếp lao xuống, tia chớp như một con rồng lớn đánh về phía hai người đang ôm nhau, Tô Thanh Y ôm hắn thật chặt, khàn tiếng nói: “Không cho phép chàng chết. Tần Tử Thực, chàng phải ở bên ta, không được chết!”
Tần Tử Thực không nói lời nào, hắn kéo nàng vào trong ngực. Tia chớp đánh lên thân thể hắn, lan vào trong kinh mạch hắn. Hắn im lặng chịu đựng, ôm lấy nàng thật chặt. Chỉ sợ tia chớp này không cẩn thận đánh nhầm người, làm nàng phải chịu sự đau đớn của trận lôi kiếp này.
Mỗi lần trải qua lôi kiếp, hắn đều ôm tâm lý phải chết.
Nghịch thiên tu hành, hắn vốn nghĩ cuộc sống này là mình trộm được, chết vào bất kỳ lúc nào cũng không tiếc nuối gì.
Nhưng mà lần này lại khác.
Lần đầu tiên hắn muốn sống một cách mãnh liệt như vậy, lần đầu tiên cố gắng muốn sống như vậy.
Hắn nghĩ rằng nhiều năm như vậy, dường như cuộc sống bây giờ mới bắt đầu, cuối cùng hắn cũng gặp được Tô Thanh Y, cuối cùng cũng làm cho nàng thích hắn, cuối cùng nàng cũng ở cùng hắn.
Hắn còn muốn làm nhiều chuyện với nàng, sinh mấy đứa nhỏ, cùng nhau qua một ngàn một vạn năm nhìn thế sự xoay vần.
Lúc còn trẻ hắn đã từng cho nàng rất nhiều lời thề trong đáy lòng, dù không nói ra với nàng, nhưng hắn đều muốn thực hiện từng cái một.
Theo nàng đi xem tất cả cảnh đẹp trên đời, ăn tất cả các món ngon trên đời, mua cho nàng thật nhiều đồ đẹp, cất thật nhiều vò rượu ngon.
Mỗi ngày cùng nhau ngắm trăng tàn, cùng nhau chờ mặt trời lên, cho đến khi làm xong hết tất cả những điều này, hai người bọn họ có thể cùng nắm tay nhau lặng yên nằm trên giường mà quy tiên.
Đến lúc đó nàng cũng đã già, hắn có thể nói cho nàng biết.
-- Nàng nhìn xem, dù nàng không còn xinh đẹp, tóc nàng đã bạc trắng, qua nhiều năm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối ta đều chỉ yêu nàng.
Tất cả lời thề chỉ có lúc thực hiện mới có ý nghĩa, hắn muốn sống sót, muốn dùng thời gian để chứng minh cho câu ta yêu nàng kia.
Tia sét chém máu thịt của hắn ra, trên mặt hắn máu thịt lẫn lộn.
Tô Thanh Y cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, hai người bọn họ nắm tay nhau, nhìn nhau nở nụ cười dưới tia sét.
Những người đứng ở xa xa nhìn trận lôi kiếp này không khỏi sợ ngây người, Quang Lan không thể tin được nói: “Bọn họ… Bọn họ đang cười đấy à?”

Nguyên Chân Tử không nói gì, hắn quay người trở về tế đàn, các đệ tử đang vẽ lại pháp trận phức táp Sơn Hà tế, ở giữa tế đàn là một thiếu niên cả người toàn máu dường như đang tuyệt vọng.
Nguyên Chân Tử vung phất trần, đi về phía thiếu niên kia, ôn hòa nói: “A Thất, tên ngươi à A Thất đúng không?”
A Thất mờ mịt ngẩng đầu lên, Nguyên Chân Tử có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thuần lương không có ác ý, chậm rãi nói: “Lưu Huy… À không, nữ tử dạy ngươi về trận pháp, tên là gì? Thanh Y phải không?”
A Thất không trả lời, hắn cười châm biếm, nhìn sấm sét ở phía xa kia, trong mắt tràn đầy hâm mộ: “Bọn họ… Đang lịch kiếp.”
“Đúng thế,” Nguyên Chân Tử nhìn về phía lôi kiếp: “Bọn họ càng ngày càng mạnh, e là cả đời này ngươi cũng không đuổi theo kịp bọn họ.”
A Thất không nghe lời khích bác của Nguyên Chân Tử, Nguyên Chân Tử nhìn ánh mắt không sợ hãi của hắn dùng phất trần nâng cằm hắn lên, khẽ cười nói: “Xem ra ngươi thật sự là một thiên tài Phù tu đấy, nếu lúc đầu ngươi vào Tinh Vân môn của ta thì có lẽ lúc này đã là đại năng một phương rồi.”
“Đáng tiếc,” A Thất cười lạnh: “Tinh Vân môn các ngươi không phát hiện ra ta, chỉ có nàng tìm thấy ta thôi.”
“Thấy ngươi?” Nguyên Chân Tử cười khinh miệt: “Chỉ bằng con kiến hôi như ngươi, cho dù thiên tư tốt thì thế nào chứ? Thân thể Thuần Dương này của ngươi đã định trước chỉ có thể làm một tế phẩm mà thôi.”
“Các ngươi muốn…” A Thất ngẩng đầu lên. Nguyên Chân Tử mỉm cười đánh giá hắn, trong mắt tràn đầy tiếc hận: “Nếu không phải sư phụ tinh mắt, thật sự là không nhìn ra ngươi lại là thân thể Thuần Dương… Tuy mất Tinh Hà đồ, nhưng có ngươi, trái lại cũng không tính là đáng tiếc.”
“A Thất,” Nguyên Chân Tử than nhẹ: “Ngươi biết không, thật ra Sơn Hà tế là hút máu của người sống cho đến chết đó là tốt nhất. Chỉ là từ đó oán khí quá nặng, bình thường chúng ta không cần dùng cách này. Nhưng lúc này, ta lại không nhịn được.”
“Ta rất thích đôi tay của nàng,” Nguyên Chân Tử nhìn A Thất, trong mắt đều là sự say đắm: “Nhìn đầu ngón tay của nàng vẽ ra trận pháp tinh bàn hoàn mỹ như vậy, viết ra phù triện đẹp như thế, ta đã cảm thấy đây thật sự là nữ nhân đẹp nhất trên đời này…”
“Thế nhưng nàng lại không nhìn liếc nhìn ta một cái.”
Nguyên Chân Tử nhỏ giọng: “Ta thật sự… Đố kị đến phát cuồng mà.”
“Tà đạo!” A Thất hét lên: “Sao nàng có thể để ý đến ngươi được! Ngươi yêu nàng chỗ nào chứ… Rõ ràng ngươi chỉ là… Chỉ là yêu tài năng của nàng thôi!”
“Tài năng?” Nguyên Chân Tử nhướng mày: “Phù tu nào nhìn thấy tinh bàn pháp trận đẹp như vậy mà không động lòng hả?”
“Ngươi là đồ vô liêm sỉ!”
A Thất gào lên. Nguyên Chân Tử cười lớn xoay người, gọi đệ tử ra, lạnh lùng nói: “Đừng để cho hắn chết nhanh quá. Còn một người tu Âm Dương đạo đâu?”
“Chưởng môn đã tự mình dẫn người đuổi theo,” đệ tử trả lời: “Tên Xuất Khiếu kỳ bên người nàng ta đã bị thương nặng, chắc chắn nàng ta không thể chạy xa được.”
Nguyên Chân Tử gật đầu, hắn xoay người nhìn về phía lôi kiếp long trời lở đất kia, trong mắt tràn ngập si mê.
Không chiếm được, không bằng hủy đi.
Lưu Huy… Không, Thanh Y.
Hắn nghĩ nếu người hoàn mỹ như vậy không thuộc về hắn, thì hi vọng trời cao sẽ hủy diệt nàng đi.
Sau này, dù ngàn năm, vạn năm, hắn cũng sẽ đi tìm một người hoàn mỹ hơn cả nàng, hắn sẽ đích thân nuôi nấng nàng, dạy dỗ nàng, để cho nàng lớn lên thành dáng vẻ hắn yêu, sau đó cũng thương hắn… Như hắn thương nàng.
Hắn muốn một người còn tốt đẹp hơn nàng, hoàn mỹ hơn nàng, người đệ tử này sẽ trở thành thê tử của hắn.
A Thất phía sau lưng Nguyên Chân Tử cùng hắn nhìn kỹ trận lôi kiếp này, đệ tử ở trên người hắn rạch vẽ ra từng đạo vết thương, máu rơi từng giọt xuống đất.
Trong lòng hắn một mảng yên tĩnh.
Tuy rằng sinh mệnh của hắn rất ngắn, tới hôm nay cũng mới chỉ mười sáu năm.
Tuy rằng hắn vẫn còn rất nhiều nguyện vọng, hi vọng mình có thể sống lâu thêm một chút nữa.
Cứ như thế này chết đi, hắn cũng không hối tiếc.
Nếu như cả đời chưa từng gặp nàng, cả đời chưa từng có qua thời gian làm người, cả đời nơm nớp lo sợ, cả đời tự ti, đó mới thực sự là tiếc nuối.
Ký ức theo máu chảy ra dần hiện lên. Hắn cố gắng nhớ lại khuôn mặt Tô Thanh Y.
Lần đầu tiên nàng xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Nàng đứng trên hành lang, ném tinh thạch vào trong tay hắn, bảo hắn đi mua thêm quần áo.
Nàng chăm chú vẽ trận pháp trong thư phòng.
Nàng cùng hắn ngồi trên bậc thang, nghiêm túc trả lời từng vấn đề của hắn.
Những ký ức kia đẹp không gì sánh nổi, nhao nhao phá vỡ thời gian không gian mà đến, hắn lần theo thời gian tìm kiếm tất cả hình bóng của nàng. Một vài hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Kiếp trước nhìn thoáng qua trong biển người.
Kiếp trước nữa trong Vạn Khô cốc, nàng đứng trên đám mây giống như tiên nhân, ánh lửa kia bập bùng, hắn cũng như bây giờ, bị trói trên cọc gỗ, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới bùn đất.
Khi đó hắn ngước nhìn nàng.
Khi đó hắn còn nghĩ nếu như nàng tới cứu hắn thì thật tốt.
Một trăm năm qua đi, cuối cùng nguyện vọng của hắn cũng thực hiện được, cuối cùng nàng cũng cứu hắn.
Dù cho vào phút cuối, nàng vẫn bỏ hắn.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy oán hận, vì cuộc đời của hắn đã không thể thê thảm hơn nữa rồi.
Đời trước nữa, đời trước, đời này, hắn đều gặp nàng, nhưng cũng quên mất nàng.
Nếu như có thể… Nếu như có thể…
Hắn ngẩng đầu nhìn trận sấm sét kia, trong mắt đều là si mê.
Máu dưới chân hắn ngưng kết thành một trận pháp, ở trên hồn phách hắn sinh ra ấn ký.
Tô Thanh Y.
Đời sau, đời sau nữa, ta muốn mỗi lần gặp nàng, đều nhớ được nàng, làm bạn với nàng.
Đời đời kiếp kiếp, luân hồi không quên.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện