Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Chương 60: quay về tông môn (3)




 
Edit: Naughtycat
 
Ngày hôm sau, Tần Tử Thực mang theo Tô Thanh Y đi Nam Sơn. Là một vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ duy nhất của Thiên Kiếm tông, chỗ ở của Hiên Hoa là ở đỉnh Nam Sơn, lúc Tần Tử Thực đến, Hiên Hoa đang ngồi ở trong phòng pha trà, thấy hắn mang theo Tô Thanh Y đi vào, dường như Hiên Hoa đã sớm biết bọn họ sẽ đến, ông ta đặt hai chén trà vào chỗ, hờ hững nói: “Các ngươi đến rồi à?”
Tần Tử Thực và Tô Thanh Y cung kính hành lễ với Hiên Hoa, sau đó ngồi xuống. Hiên Hoa vẫn giống như lúc gặp bọn họ vào 800 năm trước, áo đen kim quan, khuôn mặt không thay đổi chút nào, ngoại trừ khí chất càng ôn hòa, năm tháng dường như năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên khuôn mặt ông ta.

Hương trà tràn ngập trong điện, ánh mắt Hiên Hoa rơi lên hai người Tần Tô, dường như có chút hoài niệm, một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi nói: “Tử Thực, đây là vị đệ tử Phù tu kia của ngươi à?”
“Đúng.” Tần Tử Thực gật đầu, vuốt ve miệng chén trà, tựa như đang suy nghĩ làm sao mở miệng. Hiên Hoa đánh giá hai người bọn họ, một lúc sau ông ta thở dài lên tiếng: “Ba trăm năm trước sau khi ta đột phá Độ Kiếp thì có dự cảm sẽ có một ngày hai người các ngươi quay lại tìm ta.”
Hai người Tần Tô sững sờ. Trên mặt Hiên Hoa mang ý cười, ôn hòa nói: “Thanh Hư, Lưu Huy, đã lâu không gặp.”
Nghe ông ta nói vậy, hai người đều không lên tiếng đáp lại, qua một lúc, Tô Thanh Y mới chậm rãi cười rộ lên, chắp tay nói: “Thật là từ biệt 800 năm, đã lâu không gặp.”
“Năm đó, ta nghe nói Lưu Huy đạo hữu phi thăng, thật sự trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối. Về sau đến khi ta đột phá, có cảm ứng với thiên đạo thì cảm thấy sự tình có hơi kỳ lạ, tuy rằng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng, một ngày nào đó ta sẽ có kiếp nạn trong tay hai vị đây. Năm đó lần đầu ta nhìn thấy Tần Tử Thực thì lập tức biết hắn có liên quan đến Thanh Hư. Chỉ có chưa từng nghĩ tới, cho đến hôm nay các ngươi mới nhớ ra chuyện cũ trước kia thôi.”
“Thế lão tổ…” Trong giọng nói của Tần Tử Thực mang theo chút khổ sở: “Vì sao lão tổ không giết ta trước đi?”
Người tu đạo đến một trình độ nhất định, sẽ có cảm giác đối với số mệnh của mình. Phần lớn mọi người đều nghĩ cách tránh né kiếp số của mình, do đó thành công Độ Kiếp.
Hiên Hoa thong dong nở nụ cười, trong nụ cười có chút khổ sở: “Ta không sợ hãi cái chết, vì sao phải giết ngươi? Nếu như ngươi có thể cứu Thiên Kiếm tông tránh thoát một kiếp này, thì ta có gì phải sợ nữa?”
“Thiên Kiếm tông có kiếp số gì?” Tần Tử Thực nhíu mày hỏi. Hiên Hoa cúi mặt xuống, hờ hững nói: “Trên đời này, tất cả có nhân thì sẽ có quả, làm việc ác cũng có cái giá của nó. Chuyện năm đó… Sẽ không xong ngay lúc đó được.”
“Ta từng tới Nguyệt cung bói một quẻ, vào lúc ta còn sống, Thiên Kiếm tông chắc chắn sẽ bị lụi bại, biến số duy nhất chính là ở chỗ ngươi. Cho nên những năm đó, ta cầm ngày sinh tháng đẻ của ngươi đi tìm khắp Tu chân giới, cuối cùng cũng tìm được ngươi mang về Thiên Kiếm tông, giao cho Vân Hư Tử.”
“Vân Hư Tử là thủ đồ của ngươi năm đó, không giống với loại người như ta. Nội tâm của hắn đứng đắn ngay thẳng, không bị vướng vào nhân quả nghiệp chướng, năm đó ta đã nghĩ để hắn ta dạy dỗ ngươi thì không thích hợp cho lắm.”
“Cho nên, Hiên Hoa lão tổ,” Tô Thanh Y hỏi thẳng: “Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Có những ai tham dự vào?”
“1.500 năm trước, ta vừa sáng lập ra Thiên Kiếm tông, lúc đó Thiên Kiếm tông chỉ là một môn phái nhỏ, không có linh mạch chống đỡ, tốc độ tu luyện của chúng đệ tử vẫn không tốt. Lúc đó Bồng Lai cũng là một môn phái nhỏ, lại đột nhiên có linh mạch, tốc độ tu luyện của đệ tử tăng cao, nhanh chóng cắn nuốt các môn phái khác trở thành một trong thập đại môn phái. Ta có quan hệ thân thiết với Tiêu Hà – Chưởng môn Huyễn Âm cung, nên cải trang thành đệ tử bình thường đi đến Bồng Lai, sau đó trộm được một quyển trận pháp lấy người luyện linh mạch. Chúng ta không am hiểu về trận pháp, thế nên đi tìm Quang Lan – Chưởng môn của Tinh Vân môn, định cùng nhau làm theo phương pháp của Bồng Lai, chen vào nhóm những tông phái lớn.”

“Trận pháp này bị Tinh Vân môn cầm đi nghiên cứu, sau đó đổi thành một đại trận, có thể luyện ra được loại tốt nhất là Tử tinh linh mạch, cũng chính là chỗ các ngươi đã thấy, lấy một thân thể thuần Dương làm mắt trận, cộng thêm trăm vạn bách tính để hiến tế cho trận pháp. Phương pháp này vô cùng âm tà, nếu như ngay lúc đó các tông phái lớn mà biết được thì chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Nên chúng ta chỉ có thể lén lút tiến hành, nhưng với lực lượng lúc đó của chúng ta, chỉ dựa vào môn phái của ba người bọn ta, căn bản không có cách nào lặng yên không tiếng động hoàn thành được trận pháp này. Thế là Quang Lan lại kết hợp thêm một vài môn phái nhỏ nữa, cùng nhau làm việc này. Lúc đó chúng ta luyện được tổng cộng năm nhánh Tử tinh linh mạch, vốn muốn chia đều với mấy môn phái nhỏ này, nhưng trước khi linh mạch hoàn thành, Tiêu Hà đã tới tìm ta, nói… Muốn năm môn phái trung đẳng chúng ta nuốt riêng linh mạch, sau đó phân một phần cho những tông môn lớn để trấn an, tiếp theo trực tiếp tiêu diệt những tông môn nhỏ này, như vậy có thể một công đôi việc, vừa đoạt được linh mạch lại chiếm được cả những môn phái khác để bản thân phát triển vững mạnh. Lúc đó ta đã nghĩ Tiêu Hà nói rất đúng, nên lập tức đồng ý với cách này, cùng Tiêu Hà, Quang Lan, Phán Sinh – Chưởng môn Nhất Kiếm môn, Hoa Hoan Hương – Chưởng môn Đoàn Tụ cung, sớm khởi động trận pháp, sau đó ra tay dời linh mạch đi. Những môn phái nhỏ kia không dám làm lớn việc này lên, chỉ có thể nói với bên ngoài là bị đoạt linh mạch cũ của mình, sau đó chúng ta đánh nhau với mấy môn phái này mấy trăm năm liền.”
“Nhưng không bao lâu sau khi dời được linh mạch về, Chưởng môn của năm môn phái chúng ta lập tức phát hiện có oán khí sinh sôi nảy nở trong linh mạch, đang triệu hoán tà khí tàn sát bừa bãi tông môn. Sau khi bọn ta đè ép việc này xuống, Quang Lan tới tìm ta đầu tiên, nói Lưu Huy nghĩ ra một cách, chính là dùng người có thân thể thuần Âm thuần Dương hiến tế để trấn áp oán khí. Lúc đó người hắn muốn… Đó chính là ngươi và Mai Trường Quân của Bồng Lai đảo.” Nói xong, Hiên Hoa nhìn Tô Thanh Y một cách đầy hổ thẹn.

Vẻ mặt Tô Thanh Y không đổi sắc, việc này nàng đã biết được phần lớn, chỉ là muốn một lần nữa nghe từ phía Hiên Hoa mà thôi.
“Nhưng mà sau đó bọn họ không bắt được hai người các ngươi, cuối cùng bắt được một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, dùng vị tu sĩ này đổi lấy vài chục năm yên bình. Vị tu sĩ này bị Quang Lan hạ Truy hồn chú, mỗi lần luân hồi hắn ta đều có thân thể thuần Dương, nên mỗi lần, năm tông môn chúng ta đều sớm tìm được hắn, sau đó nuôi hắn lớn để hiến tế, đổi lấy an bình tạm thời. Mãi cho đến một ngày… Sau khi hắn chết đi thì mất luôn dấu. Lúc đó, dưới tay Nguyên Chân Tử của Tinh Vân môn có một đệ tử tên là Nhiễm Diễm, là thân thể thuần Dương, hơn nữa càng khó có được chính là nữ tử này có tâm tính thuần thiện, thiên tư cực tốt, nếu có thể để nàng tu Thiện đạo, thì đúng là tế phẩm tuyệt vời.”
Nói xong, Hiên Hoa đau khổ nhắm hai mắt lại.
Tô Thanh Y không nói lời nào, trên mặt giả vờ trấn định, nhưng đôi tay đang vịn trên ghế lại run nhè nhẹ.
“Cho nên,” Âm thanh của nàng dường như không có gợn sóng, nhưng Tần Tử Thực lại nghe được âm thanh tuyệt vọng từ trong đó: “Rốt cuộc là có bao nhiêu người tham dự chuyện này? Rốt cuộc là có bao nhiêu người được an bài ở bên cạnh nữ tử tên là Nhiễm Diễm kia?”
“Lưu Huy,” Hiên Hoa đau khổ nói: “Thuật lấy người luyện linh mạch truyền lại đến nay, người được lợi sớm đã không còn là ngũ đại môn phái mà là hơn một nửa Tu chân giới này, có mấy người có thể không liên quan đến chuyện này đây? Nếu như không ép được oán khí tích lũy hơn ngàn năm này xuống, thì Tu chân giới cũng xong đời rồi.”
“Cho nên, rốt cuộc là có bao nhiêu người tham gia chuyện giết Nhiễm Diễm?!” Tô Thanh Y ngẩng đầu lên hỏi. Hiên Hoa hơi ngạc nhiên nhìn Tô Thanh Y nói: “Sao Lưu Huy đạo hữu lại quan tâm đến Nhiễm Diễm như vậy?”
“Các ngươi giết từng đời lại từng đời của A Thất,” Tô Thanh Y rũ mắt tự an ui cõi lòng đang bùng nổ của mình, lấy đại một lý do nói: “Vậy còn người vô tội khác thì sao? Ta đã biết A Thất sống thành thế nào, ta muốn biết người vô tội kia sống thành cái dạng gì. Hiên Hoa lão tổ, tất cả tội nghiệt chỉ có chuộc lỗi mới không đi đến hoàn cảnh khó khăn nhất, các ngươi gây nghiệt, nếu các ngươi không trả thì ta còn giúp thế nào.”
Hiên Hoa không nói lời nào, ông ta ngơ ngác nhìn Tô Thanh Y, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay đầu đi nói: “Chuyện của Nhiễm Diễm, ta cũng không tham dự nhiều lắm. Lần chuyển kiếp cuối cùng của vị bị hiến tế kia là một nam tử tên Nguyên Hàn, hắn tu luyện một đường tới Nguyên Anh, trước khi chết có chút qua lại thân thiết với ta. Sau khi hắn chết, ta đột nhiên cảm thấy chán ghét, thế là đột phá Đại Thừa, đi vào Độ Kiếp.”
“Từ lâu ta đã hối hận chuyện năm đó, nếu như năm đó chưa từng muốn linh mạch, có lẽ Thiên Kiếm tông đã xuống dốc từ lâu, nhưng không đến mức đi tới hôm nay, mang theo toàn bộ Tu chân giới cùng nhau xuống dốc. Thiên mệnh là thứ không nên cưỡng cầu, trên đời này vạn vật đều có nhân quả, từ lâu đã được ông trời định trước, nếu là của mình thì tự khắc sẽ quay về, không là của mình thì có cưỡng cầu cũng không được. Cho nên… Khi các môn phái nói với ta muốn bồi dưỡng đứa nhỏ tên Nhiễm Diễm thành tế phẩm hoàn mỹ nhất thì ta không tham dự vào việc này. Việc duy nhất ta biết… Là đứa bé này do chính phụ mẫu nàng tự tay đưa cho Nguyên Chân Tử.”
“Là… Ý gì?”
Tô Thanh Y không thể tin nổi ngẩng đầu lên hỏi lại. Tần Tử Thực nắm chặt lấy tay nàng.
Ấm áp từ bàn tay của Tô Thanh Y truyền khắp cơ thể, Tô Thanh Y hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Tần Tử Thực.
Hắn yên lặng nhìn nàng, ánh mắt yên tĩnh, thong dong, tuy rằng không nói lời nào, nhưng lại làm cho Tô Thanh Y hiểu được, nam nhân trước mặt này giống như ngọn núi vậy, luôn ở phía sau nàng, yên lặng mà đáng tin, cho nàng chỗ dựa, làm bạn với nàng.
Hiên Hoa cúi đầu rót trà, trong giọng nói tràn ngập tiếng thở dài: “Phụ mẫu của nàng ấy là môn hạ dưới sự che chở của Nguyên Anh tu sĩ họ Sở của Tinh Vân môn, họ dùng cái đó để đổi với Nguyên Chân Tử lấy cơ hội cả nhà họ sau này tùy ý ra vào linh trì ở sau núi Tinh Vân môn.”
“Chỉ vì mỗi ngày có thể đi đến ngâm linh trì ở phía sau núi của một môn phái, mà phụ mẫu của nàng ấy không quan tâm sinh tử của nàng ấy, vứt bỏ nàng ấy?” Trong giọng nói của Tô Thanh Y mang theo trào phúng, khàn khàn nói: “Vậy tộc nhân của nàng ấy đâu? Hơn nữa, sau này lớn lên, sư huynh đệ muội của nàng ấy, bạn bè tốt của nàng ấy, nuôi dạy vài chục năm như thế, chẳng lẽ không có tình cảm sao? Thực sự đến lúc hiến tế, chẳng lẽ bọn họ không luyến tiếc à?!”
Tô Thanh Y không nhịn được càng lúc càng cao giọng.
Dường như Hiên Hoa hiểu ra gì đó, ông ta rũ mắt, nhìn nước trà xanh biếc trong chén, giống như nhận mệnh, chậm rãi nói: “Ta đã từng gặp nàng ấy một lần, vào lúc nàng ấy sáu tuổi. Nàng ấy rất đáng yêu, cũng rất hiểu chuyện, khi đó nàng ấy đã chơi trong sân cùng với sư huynh Trầm Trúc, sư phụ Nguyên Chân Tử, còn cả sư muội Nhiễm Thù, đệ đệ Nhiễm Mặc của nàng ấy, đoàn người chơi trốn tìm, nhìn từ xa sẽ không nhịn được mà nghĩ đây là đứa nhỏ hạnh phúc nhất trên đời.”
“Khi đó ta hỏi cữu phụ[1] Giang Thần của nàng ấy, sau này nàng ấy lớn lên, nếu như luyến tiếc thì phải làm sao bây giờ?”
[1] Cữu phụ: Cậu.
“Giang Thần nói với ta, cả đời của người bình thường chẳng qua cũng chỉ vài chục năm. Để cho nàng ấy vui vẻ sống qua vài chục năm đã là rất tốt rồi. Khi còn sống nàng sẽ được hạnh phúc mỹ mãn, lúc chết đi thì cái gì cũng không biết, đó cũng là một loại hạnh phúc.”
“Hạnh phúc…” Tô Thanh Y lẩm bẩm, một lúc sau, không kiềm được cười to: “Đây là cái loại hạnh phúc gì chứ?! Từ nhỏ đã bị người thân của mình âm mưu đưa lên đoạn đầu đài, đây là hạnh phúc gì chứ?! Hiên Hoa, chẳng lẽ người như các ngươi không có tình cảm à, chẳng lẽ không cảm thấy mình làm những chuyện điên rồ rồi à?!”
Hiên Hoa không trả lời, mặt ông ta không đổi sắc nói tiếp: “Ta không thể đối mặt với những chuyện như vậy, thời gian càng dài, tiếp xúc càng nhiều, sẽ càng ngày càng cảm thấy mình đã làm ra những chuyện quá mức hoang đường. Thế là từ đó về sau, ta không ra khỏi Thiên Kiếm tông nữa. Sau đó có một ngày, Nguyên Chân Tử tới tìm ta, hắn cầu xin ta mau cứu Nhiễm Diễm…”
Ông ta không nói thêm gì nữa. Tô Thanh Y từ từ chờ, nàng nghĩ dáng vẻ đi cầu xin Hiên Hoa của Nguyên Chân Tử, nghĩ đến Tô Thanh Liên nói Nguyên Chân Tử bị người ta chế ngự trơ mắt nhìn nàng bị mọi người đưa lên tế đàn để chết, nghĩ đến cảnh tự sát cuối cùng của Nguyên Chân Tử, mắt nàng từ từ biến thành màu đỏ tươi.
“Sau đó thì sao?” Thấy Hiên Hoa không nói gì tiếp, Vô Đạo trong kiếm cung của nàng vù vù rung lên. Cuối cùng Hiên Hoa cũng mở miệng, khổ sở nói: “Hắn ta quỳ một đêm, nhưng ta… Từ chối.”
Lời vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt Vô Đạo xuất hiện ở trong tay Tô Thanh Y phá không chém đến. Kiếm khí chém nát toàn bộ đồ vật trong phòng, uy áp của tu sĩ Đại Thừa kỳ nổi giận phóng ra, sắc mặt Tần Tử Thực đại biến, hô to: “Thanh Y!”
Hiên Hoa ngồi trên tháp, vẫn không nhúc nhích, Vô Đạo khó khăn lắm mới dừng được lại trước mặt ông ta, kiếm khí rạch lên da thịt trắng nõn ở cần cổ ông ta, máu chảy xuống, tay Tô Thanh Y run run, khó khăn lên tiếng: “Vì sao không cứu nàng…”
Vì sao không cứu nàng? Vì sao mọi người đều bỏ rơi nàng?
Nếu hổ thẹn, nếu hối hận, thì tại sao lúc Nguyên Chân Tử thoạt nhìn như là người ác độc cũng quỳ xuống cầu xin ông ta, lại lựa chọn từ chối?
Sắc mặt Hiên Hoa tái nhợt, giống như rơi vào trong ác mộng vô tận. Ông ta run rẩy ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Y, há miệng chậm rãi nói: “Xin lỗi…”
Tô Thanh Y không nói gì, mũi kiếm vẫn chỉ vào ông ta. Dường như ông ta cũng không có ý định phản kháng, nhìn Tô Thanh Y run run nói: “Ngươi giết ta đi… Nếu như điều này có thể làm hết oán giận của các ngươi, ngươi giết ta đi… Tha cho những người vô tội…”
“Thanh Y,” Rốt cuộc Tần Tử Thực không nhìn nổi nữa, đi lên phía trước cầm lấy kiếm của nàng, ôm nàng vào trong lòng, ôn hòa nói: “Buông kiếm, Thanh Y.”
Nghe Tần Tử Thực nói lại nhìn ánh mắt của Hiên Hoa, Tô Thanh Y từ từ bình tĩnh lại.

Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng mệt, Vô Đạo trong tay của nàng đột nhiên nặng vô cùng. Nàng chậm rãi buông kiếm ra, cúi mặt xuống.
“Ngày Nhiễm Diễm bị hiến tế, có bao nhiêu người tham dự việc này?”
“Ta không biết.” Hiên Hoa khó khăn trả lời: “Tất cả những điều ta biết, ta đều đã nói hết. Lúc đó sau khi từ chối Nguyên Chân Tử, ta lập tức bế quan, đến khi ta xuất quan thì Nhiễm Diễm đã chết, Nguyên Chân Tử cũng đi về cõi tiên. Ta cũng không biết nhiều hơn người ngoài là bao.”
“Vậy chuyện Nhiễm Diễm, mấy người sư huynh đệ của nàng có biết không?”
“Ta không biết, nhưng cữu phụ Giang Thần của nàng thì biết…”
Tô Thanh Y gật đầu không hỏi tiếp nữa. Nàng thu Vô Đạo vào trong kiếm cung, hơi uể oải quay người đi. Tần Tử Thực cũng theo sau nàng đi ra ngoài, Hiên Hoa nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên đứng lên, gọi tên của nàng: “Nhiễm Diễm!”
Tô Thanh Y dừng chân lại, Hiên Hoa thấy nàng dừng lại, trong mắt hiện lên ánh nước kích động nói: “Ngươi tha thứ cho ta… Tha thứ cho chúng ta… Có được không?”
“Ngươi và Nguyên Hàn…” Ông ta lảo đảo đi lên phía trước quỳ trên mặt đất, dường như coi Tô Thanh Y là hóa thân của người nào đó, kích động nói: “Cùng bách tính Trần Quốc… Cùng với những người đã chết kia hãy tha thứ cho ta đi! Một ngàn năm… Cả ngày lẫn đêm ta đều ở đây suy nghĩ, rốt cuộc là ta đã làm sai hay đúng đây. Ta hi vọng Thiên Kiếm tông có thể phát triển rực rỡ, ta không muốn tâm huyết của Ngưng Hoa bị chìm nghỉm giữa thế gian này… Nhưng mà…”
Hiên Hoa run rẩy phủ phục người xuống đất đau đớn khóc thành tiếng: “Các ngươi đều là người vô tội! Ta đã cho là ta sẽ không hối hận… Nhưng ta nhìn thấy Nguyên Hàn từng đời từng đời luân hồi lại chết đi, nhìn thấy ngươi chết trong tuyệt vọng… Ta chợt hiểu thấu đại đạo, cuối cùng buông chuyện Ngưng Hoa ra, ta lập tức bị vô tận khiển trách và dằn vặt cả ngày lẫn đêm.”
“Cầu xin ngươi… Hãy tha thứ cho ta đi mà…”
Tô Thanh Y nghe lời sám hối của Hiên Hoa, nàng không quay đầu lại. Xa xa là bóng dáng của Thiên Kiếm tông, một tòa Chủ phong, bảy ngọn núi vờn quanh, khác hoàn toàn với một tòa Chủ phong của môn phái nho nhỏ năm đó. Nhưng Tô Thanh Y lại không có chút mừng vui nào. Nàng nghe tiếng khóc lóc của người đằng sau lưng, trong lòng thấy mờ mịt.
Nên quay lại giết ông ta sao?
Nên quay đầu lại tha thứ cho ông ta sao?
Giết ông ta, nhưng khi nghe ông ta hối lỗi, nàng lại không dâng lên một chút tức giận nào.
Tha thứ cho ông ta, nhưng những việc mà ông ta đã làm, căn bản làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Tô Thanh Y im lặng không nói, một lúc lâu sau, rốt cuộc nàng mở miệng: “Ngươi cứ sống đi, Hiên Hoa.”
“Lúc ngươi còn sống hãy đi chuộc lỗi đi. Chết không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có bù đắp mới có giá trị.” Hiên Hoa không nói gì, ông ta run run ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nước mắt.
“Nếu như lúc đầu ngươi đồng ý với sư phụ ta thì đã cứu được ta, Hiên Hoa,” Tô Thanh Y quay đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngươi cũng sẽ không đau khổ tới mức này. Ta biết ngươi muốn bảo vệ Thiên Kiếm tông, ngươi sợ Thiên Kiếm tông bị cuốn vào âm mưu to lớn này sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng mà, tất cả chuyện ngươi đã làm đều sẽ có báo ứng, ngươi không giải quyết sẽ chỉ khiến việc này càng đi càng xa.”
“Một ngày nào đó,” Tô Thanh Y xoay người rời đi, để lại âm thanh nho nhỏ vang vọng: “Sẽ càng không thể cứu vãn.”
Tô Thanh Y đi xa, Hiên Hoa vẫn còn quỳ rạp trên đất, trên mặt toàn là nước mắt. Tần Tử Thực nâng ông ta dậy, Hiên Hoa quay đầu nhìn Tần Tử Thực, mờ mịt hỏi: “Tử Thực, ngươi có sợ không?”
“Sợ cái gì?” Tần Tử Thực thản nhiên nhìn lại, Hiên Hoa chỉ lên bầu trời nói: “Sợ thiên phạt phủ xuống…”
“Nếu vẫn phải gặp thì còn có gì mà sợ?” Tần Tử Thực đỡ Hiên Hoa ngồi lên ghế, lạnh nhạt nói: “Lão tổ, đệ tử của Thiên Kiếm tông cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của ngươi đâu. Ngươi không cần lo lắng, cho dù thiên phạt có giáng xuống, tông ta cũng không sợ hãi.”
Nói xong, hắn cung kính hành lễ vái chào, sau đó xoay người đuổi theo Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y bước nhanh về phía trước, Tần Tử Thực nhanh chóng đuổi theo nàng, một tay kéo nàng vào trong lòng, cau mày nói: “Chạy cái gì mà chạy!”
Tô Thanh Y giùng giằng đi về phía trước, cúi đầu lấy tay lau nước mắt, giả vờ trấn định khàn khàn nói: “Chàng để ta yên tĩnh một chút… Ta muốn một mình suy nghĩ…”
Tần Tử Thực không nói gì chỉ nắm tay nàng, một lúc lâu sau hắn mới từ từ nói: “Ta muốn giúp nàng, Thanh Y.”
Tô Thanh Y sững sờ ngẩng đầu, thấy nam nhân trước mặt đang cau mày mang theo vẻ mặt thành thật.
“Ta không muốn để cho nàng lúc gặp phải chuyện chỉ có một mình trốn tránh khóc lóc.”
Tô Thanh Y không nói gì, một lúc sau, rốt cuộc nàng mới cất tiếng: “Nhưng mà Tần Tử Thực à, trong cuộc sống có vài chuyện nhất định phải tự mình vượt qua.”
“Vậy ít nhất hãy để ta ở bên cạnh nàng, Thanh Y.” Hắn lau sạch nước mắt ở khóe mi nàng, ôn hòa nói: “Nàng không đơn độc, nàng có hiểu không?”
Những lời này giống như có ma lực, chậm rãi thấm vào trong lòng nàng.
Từng việc từng việc trong quá khứ hiện lên trước mắt nàng, nàng chật vật một mình trải qua mười năm kia, một mình đi qua những năm tháng tối tăm kia, cuối cùng bây giờ cũng có một người nói với nàng rằng nàng không đơn độc.
Nàng lập tức nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt. Tần Tử Thực vòng tay ôm lấy cô nương đang nhỏ giọng khóc nức nở trong lòng, nghe nàng khóc càng lúc càng lớn, tiếng khóc càng lúc càng càn rỡ. Trong lòng hắn vừa chua xót đau đớn lại vừa may mắn.
Chua xót đau đớn vì sao một cô nương tốt đẹp như vậy lại gặp phải chuyện khổ đau đến vậy;
May mắn vì giờ phút này hắn có thể gặp được nàng.
Hắn sẽ chia sẻ với nàng tất cả đau khổ, gian khó, khổ sở, có hắn ở đây, hắn có thể che chở nàng ở phía sau, không đến mức để nàng một mình đối mặt với loại tuyệt vọng đến sụp đổ lòng người như này.

“Tại sao… Tại sao có thể nhẫn tâm làm như vậy chứ?” Nàng gào khóc: “Bọn họ là phụ mẫu của ta, là thân nhân của ta mà! Nếu như ngay từ đầu đã nhất định đưa ta vào chỗ chết, tại sao còn đối xử tốt với ta như vậy, tại sao còn muốn cho ta kỳ vọng lớn lao với bọn họ chứ!”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn chỉ ôm nàng, nghe tất cả lời gào khóc của nàng, không nói một lời nào.
Khóc một lúc lâu, nàng tựa đầu vào ngựa hắn dần dần ngủ thiếp đi. Tần Tử Thực nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, ôm nàng vào trong phòng để nàng yên ổn ngủ.
Hắn dùng khăn tay rửa tay, lau mặt cho nàng, nàng ở trong một mảng ấm áp có hơi mờ mịt mở mắt, tựa đầu dựa vào bên cạnh hắn, nhìn hắn từng chút từng chút tỉ mỉ lau từng ngón tay cho nàng.
Ánh đèn chiếu lên hắn làm bớt đi vài phần tiên khí, dung nhan tuấn mỹ lồng thêm một tầng ấm áp, giống như một người trượng phu bình thường lặng yên mà dịu dàng.
Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn hắn, khàn khàn nói: “Tử Thực, chàng cười một cái đi…”
Tần Tử Thực quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên chút khó hiểu. Nàng dừng ở trên khuôn mặt hắn, chậm rãi nói: “Trong lòng ta rất khổ sở, chàng cười rộ lên rất đẹp, ta muốn chàng cười một cái với ta.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn để nàng nằm vào trong, sau đó cởi áo nằm xuống bên cạnh nàng, nắm hai tay nàng, dịu dàng nói: “Ta ở bên cạnh nàng rồi, nàng đừng khổ sở nữa.”
Tô Thanh Y tựa đầu vào ngực hắn, không nói thêm gì nữa, Tần Tử Thực suy nghĩ một chút đột nhiên nói: “Nàng chạm một chút vào nách ta xem.”
“Hả?” Tô Thanh Y có chút khó hiểu, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đưa tay ra gãi gãi hắn.
Tần Tử Thực giật giật người, khàn khàn nói: “Tiếp tục đi.”
Tuy Tô Thanh Y không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng vẫn đưa tay ra gãi gãi. Thân thể Tần Tử Thực khẽ run lên, một lát sau nàng nghe được tiếng cười nhẹ của hắn.
Tô Thanh Y ngẩng phắt đầu lên, thấy dáng vẻ tươi cười dường như đang cố nén lại không được tự nhiên lắm của hắn, rốt cuộc nàng cũng hiểu ra, hắn muốn dùng cách gãi ngứa để có thể cười cho nàng xem.
Dáng vẻ nặn ra nụ cười của hắn thật khó nhìn, Tô Thanh Y ngây ngô ngẩn người ở đó, đỏ mắt nhìn hắn, Tần Tử Thực hơi sững sờ, ngồi dậy bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, ta không cười nổi…”
Còn chưa nói dứt lời, Tô Thanh Y đã nhào vào trong ngực của hắn.
Hắn mềm mại vuốt ve khuôn mặt nàng, đột nhiên Tô Thanh Y cảm thấy, thật ra tất cả cũng không quan trọng lắm.
Qua rồi thì qua thôi, hắn còn đang ở bên cạnh nàng, vậy là đủ rồi.
Tần Tử Thực cúi mặt xuống lẳng lặng nhìn cô nương trong lòng mình, hắn không hiểu rõ lắm vì sao đột nhiên nàng lại cảm động. Nhưng hắn nhạy bén nhận ra được có lẽ nàng vượt qua chuyện đó cũng không quá khó khăn đến vậy. Thế là hắn lẳng lặng ôm nàng, để mặc nàng ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, Tô Thanh Y ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nghiêm túc nói: “Tần Tử Thực, tu tiên đã nhiều năm như vậy rồi, sao chàng vẫn còn sợ ngứa hả?”
Tần Tử Thực hơi cứng người lại nhưng không nói gì. Tô Thanh Y lập tức không chịu nằm yên bắt đầu gãi gãi hắn.
Tần Tử Thực bắt lấy tay nàng, bên tai đỏ lừ nói: “Đừng nghịch nữa.”
“Buông ra, không thì ta khóc cho chàng xem!” Dáng vẻ Tô Thanh Y giống như sẽ lập tức nổi giận. Tần Tử Thực cứng người, hơi mất tự nhiên quay mặt sang bên cạnh, chậm rãi bỏ tay nàng ra.
Một lúc sau, Tiết Tử Ngọc cầm giấy tờ của Vấn Kiếm phong đi tới ngoài phòng Tần Tử Thực, còn chưa tới gần hắn đã nghe tiếng cười nhỏ hổn hển của Tần Tử Thực.
“Đừng nghịch mà…”
Tiết Tử Ngọc lập tức cứng người lại, xoay người chạy mất.
Tô Thanh Y ồn ào một lúc, cuối cùng cũng mệt mỏi, dựa vào trong ngực Tần Tử Thực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
“Tử Thực,” Tô Thanh Y ôn hòa nói: “Cảm ơn chàng.”
Tần Tử Thực không nói gì, hắn vuốt ve mái tóc của nàng, nghe nàng nói: “Không có chàng, có lẽ ta không qua nổi đoạn đường này. Ta rất cảm kích, thật đó.”
“Thanh Y,” Tần Tử Thực chậm rãi ngồi dậy, chăm chú nhìn nàng: “Ta hi vọng nàng nhớ kỹ một việc,”
“Ta chỉ cần tình yêu của nàng, không cần sự cảm kích của nàng.”
“Ta là phu quân của nàng,” Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, khàn khàn nói: “Nàng nhất định phải nhớ kỹ đấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện