Kiều Nương Y Kinh
Quyển 2 - Chương 55: Là chuyện tốt
Xem đi xem đi, đã biết sẽ bị người khác chê cười như thế.
Chu phu nhân tươi cười cũng có chút cứng ngắc.
"Nào có chuyện đó, các ngươi cũng không phải không biết, sức khỏe Trần gia lão thái gia mới tốt lên, hiện tại không yên tâm, nàng không tiện." Nàng vội nói.
"Vậy chờ nàng trở lại, bất kể sao ngươi cũng phải mang theo đến nhà ta." Phụ nhân tựa tiếu phi tiếu không thuận theo không buông tha nói.
"Đi, chỉ cần, ngươi đừng ngại phiền." Chu Phu người cười nói.
Đang cười nói, vú già tiến vào dập đầu.
"Phu nhân, biểu cô nương đã trở lại." Nàng nói.
Mặt Chu phu nhân nhất thời liền cứng lại , mà phụ nhân kia lại là mừng rỡ.
"Ai nha, thật tốt quá." Nàng vội nói, "Mau mời tới gặp."
Phải phụng mệnh rồi, sao lúc này đã trở lại, trở về thì trở về, ma ma này thật không có mắt nhìn, chạy tới kêu cái gì!
Chu phu nhân khẩn trương.
Cô gái này tính tình kỳ quát chẳng lẽ không biết sao? Nếu nàng không không chịu tới gặp, chẳng lẽ còn phải dẫn đến tận nơi sao? Đây chẳng phải là vứt hết mặt mũi rồi!
"Biểu cô nương lại đây vấn an phu nhân rồi." Vú già cũng không chú ý vẻ mặt phu nhân, cao hứng nói.
Vẻ mặt Chu phu nhân không thả lỏng, ngược lại càng kinh ngạc.
Thật sự là gặp quỷ rồi, nàng muốn làm gì?
Những người khác cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhóm nữ tử tức phụ trẻ tuổi đều nhìn ra phía ngoài, các phu nhân cũng không chịu nổi tò mò ngồi thẳng người.
Ngoài cửa một nữ tử chậm rãi đi tới, quần áo thanh lệ, hành động phong lưu, khuôn mặt tinh xảo, chính là vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.
Tất cả mọi người vội dời tầm mắt, lọt vào trong tầm mắt không còn một mảnh trang phục chói lọi, chỉ có một đôi ánh mắt lành lạnh lưu lại ấn tượng bên trong.
Quả nhiên là di chứng ngu dại để lại. Thật sự là đáng tiếc một mỹ nhân.
"Mợ." Trình Kiều Nương thi lễ.
Giọng nói cũng không dễ nghe, bọn nữ tử tuổi còn trẻ ở đây cho nhau ánh mắt ra hiệu, lại cảm thán thật đáng tiếc.
Nhóm phụ nhân lại không thèm để ý, không đợi Chu phu nhân đang còn bị vây trong khiếp sợ nói chuyện. Một người liền vội mở miệng rồi.
"Trình Tiểu thư, nghe nói ngươi trị bệnh cho Trần lão thái gia, thật sự là lợi hại."
Chu phu nhân âm thầm cắn răng.
"Kiều Kiều, hẳn là mệt mỏi, đi về trước nghỉ tạm, thân mình ngươi cũng không tốt." Nàng vội nói.
Vừa dứt lời, liền cảm giác tầm mắt như dao găm bên cạnh phóng đến.
"Đừng, gặp mặt rồi, ta đây làm trưởng bối ngay cả quà gặp mặt cũng không cho, thành ra cái gì rồi." Một phụ nhân cười nói. Đưa tay nắm tay Trình Kiều Nương. Cởi cái vòng vàng trên tay ra.
Trình Kiều Nương không hề động. Hành động của phụ nhân kia liền có chút xấu hổ.
Xem đi, cô gái này ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không biết, trong lòng Chu phu nhân thầm hô.
"Trình Tiểu thư. Nghe nói ngươi biết chẩn bệnh, không biết có thể mời ngươi hay không?" Phu nhân mở miệng hỏi.
Chu phu nhân hơi đình trệ một chút, có phần không rõ lễ nghi hơn cả ngốc tử này.
"Đương nhiên, có thể." Trình Kiều Nương nhìn về phía phu nhân này, đờ đẫn nói.
Chu phu nhân ngạc nhiên.
Có thể?
Không phải nói, không được sao?
Những lời này là những lời Chu phu nhân thực kỳ vọng, chỉ là nếu không phải nghe được vào lúc này, nhất là lúc mình vừa mới tìm cớ thoái thác.
Thời điểm nên vấn an không đến, lúc không nên vấn an lại đến đây.
Lúc nên nhận lời thì không nói, lúc không nên nhận lời thì lại nói đồng ý.
Nữ tử này. Sao phiền toái như thế, hay là cố ý?
Khi bóng đêm buông xuống, Chu phu nhân đi vào trong phòng, trong phòng Chu lão gia dựa vào gối ngủ, sắc mặt mang theo men rượu đỏ hồng, hai tỳ nữ đang bóp chân vội thi lễ.
Vú già phía sau Chu phu nhân khoát tay, nhóm tỳ nữ vội lui ra ngoài.
Một vú già cầm quá nhiều bái thiếp trong tay làm rơi đầy trên mặt đất, tiếng rơi xuống đất làm cho Chu lão gia mở mắt ra, hắn ngồi thẳng người, mang theo vài phần mỏi mệt sau khi say rươu tỉnh lại.
Sớm có vú già quỳ trên mặt đất chuẩn bị khăn mặt lau mặt.
"Ngày mai sinh thần một người bạn của gia, nàng mang theo bọn nhỏ đi cùng đi." Chu lão gia nói.
Ngày lễ ngày tết, cũng là thời điểm ngoại giao, ở Kinh Thành, người thân bạn tốt, quan trên đồng nghiệp, không một không cần chu toàn thích đáng, ai mời ngươi, ngươi đến nhà ai, ít nhiều cũng đều có ánh mắt nhìn, lấy đây làm nhận định kế tiếp sẽ cùng ai lui tới.
"Không đi được." Chu phu nhân nói.
Chu lão gia nhíu mày.
"Nhìn xem này." Chu phu nhân nói, đưa tay chỉ vào các loại bái thiếp rơi trên mặt đất.
Chu lão gia có chút kinh ngạc.
"Những cái này đều là?"Hắn hỏi, "Còn chưa đi?"
Trước đó, cũng đã đi lại khá ổn thỏa rồi.
"Đều là mặt mũi cháu ngoại của chàng." Chu phu nhân tức giận nói.
Chu lão gia có chút khó hiểu nhìn nàng.
"Như thế, không tốt?"Hắn hỏi.
Bọn hắn đưa cô gái này đến nhà ở, không phải chính là vì như thế sao? Thứ nhất là thể hiện tình cảm cốt nhục thân thiết, thứ hai có được ân tình của Trần gia, thứ ba đến chữa bệnh giành được nhiều kết giao.
Hắn cũng không thẹn thùng, nói trắng ra, đây đích thật là dựa vào mặt mũi cô gái này.
Chu lão gia đưa tay lật xem những danh thiếp này, quả nhiên nhiều hơn ngày tết những năm trước, có những người trước nay chưa từng lui tới.
"Phải, nàng không vui cũng không chịu đi xem bệnh cho người ta, cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, chúng ta cũng không phải nhân cơ hội người ta khốn cùng, ngươi cũng đừng sợ đắc tội với người khác, dù sao cũng không xem bệnh, chờ xem, xem ai hơn ai." Hắn nói.
"Nàng sẽ xem." Chu phu nhân nói.
". . . Không chịu là không chịu, thôi, đây là người khác cầu chúng ta. . . Cái gì?" Chu lão gia nói xong dừng lại, nhìn về phía Chu phu nhân.
"Nàng hôm nay trước mặt người khác, nói mình có thể xem bệnh." Chu phu nhân tức giận nói.
Chu lão gia ngẩn người, chợt mừng rỡ.
"Đây là chuyện rất tốt."Hắn nói.
"Tốt cái gì mà tốt." Chu phu nhân tức giận, vẻ mặt buồn bực, "Nàng đáp ứng một cách thoải mái, ta ngược lại lại trở thành tội nhân, ngươi không gặp người khác nói mát ta, giống như lúc trước đều là ta ngăn cản không cho nàng xem bệnh cho người khác."
Hóa ra là vì cái này, nữ nhân hay thích so đo, Chu lão gia cười ha ha.
"Không ngại không ngại, thích nói cứ nói, ngày sau các nàng còn không phải cần cầu ngươi." Hắn cười nói, thấy tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, ngoắc người mang rượu tới.
"Chỉ mong, nàng đừng gây chuyện cho ta nữa là tốt rồi." Chu phu nhân nói, vừa tự mình giúp trượng phu chuẩn rượu, "Ta nuôi các con, đều nói người Chu gia chúng ta là quân nhân nên bướng bỉnh, lại không một người nào để cho ta đau đầu như thế, chả trách Trình gia nói không đón nàng tiến cửa chính. . . ."
Trình gia không cho nàng tiến cửa chính. . .
Nói tới đây, Chu phu nhân tạm dừng, dường như có ý niệm trọng yếu gì nhắc nhở trong đầu.
"Lão gia, ngươi nói, Trình gia có phải bởi vì cô gái này mang lại quá nhiều phiền toái, mới đưa nàng đến gởi nuôi đạo quán không được vào cửa?" Nàng hỏi.
"Trình gia?" Chu lão gia phi một tiếng, "Phải nói là cái bọn ngu xuẩn, bọn họ có thể thấy cái gì? Lúc trước bọn hắn bức tử muội muội của ta, ngốc tử này . . . Trong lòng đứa nhỏ này nhất định rất hận, mới sẽ không ở lại trong nhà bọn họ, bằng không sao lại cố ý giấu diếm bọn hắn đến kinh thành, nếu để cho Trình gia biết, là Trần đại nhân mời, chỉ sợ Trình lão thái gia đã chết cũng muốn đi theo đến."
Nói lên Trình gia, Chu lão gia không chút khách khí.
Chuyện cũng là thật.
Chu phu nhân gật gật đầu.
"Còn có, ngươi nhớ rõ nhắc với ngốc tử này. . để nàng biết lúc trước nương nàng chịu bao nhiêu uất ức, còn có nhà chúng ta chịu bao nhiêu uất ức, còn có, quan trọng nhất là lão thái thái nếu không bị Trình gia chọc tức cái gì, cũng sẽ không mất sớm như vậy." Chu lão gia nói.
Tóm lại một câu, muốn cho đứa nhỏ này biết, ai là thân, ai là thù.
"Trình gia này là tuyệt đối không trở về, tương lai ở Kinh Thành sẽ tìm người tốt gả cho, sau này liền sống tốt đi." Chu lão gia nói.
"Còn có thể lập gia đình?" Chu phu nhân sửng sốt nói.
"Sao không thể lập gia đình, người mù người què còn có thể lập gia đình, với lại, không phải tốt lắm rồi sao." Chu lão gia trừng mắt nói.
Lúc này rượu và thức ăn đã được mang lên, Chu phu nhân phẩy tay áo rót rượu.
"Ta cảm thấy, không lấy chồng, mới là tốt nhất." Nàng mỉm cười nói.
Chu phu nhân tươi cười cũng có chút cứng ngắc.
"Nào có chuyện đó, các ngươi cũng không phải không biết, sức khỏe Trần gia lão thái gia mới tốt lên, hiện tại không yên tâm, nàng không tiện." Nàng vội nói.
"Vậy chờ nàng trở lại, bất kể sao ngươi cũng phải mang theo đến nhà ta." Phụ nhân tựa tiếu phi tiếu không thuận theo không buông tha nói.
"Đi, chỉ cần, ngươi đừng ngại phiền." Chu Phu người cười nói.
Đang cười nói, vú già tiến vào dập đầu.
"Phu nhân, biểu cô nương đã trở lại." Nàng nói.
Mặt Chu phu nhân nhất thời liền cứng lại , mà phụ nhân kia lại là mừng rỡ.
"Ai nha, thật tốt quá." Nàng vội nói, "Mau mời tới gặp."
Phải phụng mệnh rồi, sao lúc này đã trở lại, trở về thì trở về, ma ma này thật không có mắt nhìn, chạy tới kêu cái gì!
Chu phu nhân khẩn trương.
Cô gái này tính tình kỳ quát chẳng lẽ không biết sao? Nếu nàng không không chịu tới gặp, chẳng lẽ còn phải dẫn đến tận nơi sao? Đây chẳng phải là vứt hết mặt mũi rồi!
"Biểu cô nương lại đây vấn an phu nhân rồi." Vú già cũng không chú ý vẻ mặt phu nhân, cao hứng nói.
Vẻ mặt Chu phu nhân không thả lỏng, ngược lại càng kinh ngạc.
Thật sự là gặp quỷ rồi, nàng muốn làm gì?
Những người khác cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhóm nữ tử tức phụ trẻ tuổi đều nhìn ra phía ngoài, các phu nhân cũng không chịu nổi tò mò ngồi thẳng người.
Ngoài cửa một nữ tử chậm rãi đi tới, quần áo thanh lệ, hành động phong lưu, khuôn mặt tinh xảo, chính là vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt vô thần.
Tất cả mọi người vội dời tầm mắt, lọt vào trong tầm mắt không còn một mảnh trang phục chói lọi, chỉ có một đôi ánh mắt lành lạnh lưu lại ấn tượng bên trong.
Quả nhiên là di chứng ngu dại để lại. Thật sự là đáng tiếc một mỹ nhân.
"Mợ." Trình Kiều Nương thi lễ.
Giọng nói cũng không dễ nghe, bọn nữ tử tuổi còn trẻ ở đây cho nhau ánh mắt ra hiệu, lại cảm thán thật đáng tiếc.
Nhóm phụ nhân lại không thèm để ý, không đợi Chu phu nhân đang còn bị vây trong khiếp sợ nói chuyện. Một người liền vội mở miệng rồi.
"Trình Tiểu thư, nghe nói ngươi trị bệnh cho Trần lão thái gia, thật sự là lợi hại."
Chu phu nhân âm thầm cắn răng.
"Kiều Kiều, hẳn là mệt mỏi, đi về trước nghỉ tạm, thân mình ngươi cũng không tốt." Nàng vội nói.
Vừa dứt lời, liền cảm giác tầm mắt như dao găm bên cạnh phóng đến.
"Đừng, gặp mặt rồi, ta đây làm trưởng bối ngay cả quà gặp mặt cũng không cho, thành ra cái gì rồi." Một phụ nhân cười nói. Đưa tay nắm tay Trình Kiều Nương. Cởi cái vòng vàng trên tay ra.
Trình Kiều Nương không hề động. Hành động của phụ nhân kia liền có chút xấu hổ.
Xem đi, cô gái này ngay cả lễ nghi tối thiểu cũng không biết, trong lòng Chu phu nhân thầm hô.
"Trình Tiểu thư. Nghe nói ngươi biết chẩn bệnh, không biết có thể mời ngươi hay không?" Phu nhân mở miệng hỏi.
Chu phu nhân hơi đình trệ một chút, có phần không rõ lễ nghi hơn cả ngốc tử này.
"Đương nhiên, có thể." Trình Kiều Nương nhìn về phía phu nhân này, đờ đẫn nói.
Chu phu nhân ngạc nhiên.
Có thể?
Không phải nói, không được sao?
Những lời này là những lời Chu phu nhân thực kỳ vọng, chỉ là nếu không phải nghe được vào lúc này, nhất là lúc mình vừa mới tìm cớ thoái thác.
Thời điểm nên vấn an không đến, lúc không nên vấn an lại đến đây.
Lúc nên nhận lời thì không nói, lúc không nên nhận lời thì lại nói đồng ý.
Nữ tử này. Sao phiền toái như thế, hay là cố ý?
Khi bóng đêm buông xuống, Chu phu nhân đi vào trong phòng, trong phòng Chu lão gia dựa vào gối ngủ, sắc mặt mang theo men rượu đỏ hồng, hai tỳ nữ đang bóp chân vội thi lễ.
Vú già phía sau Chu phu nhân khoát tay, nhóm tỳ nữ vội lui ra ngoài.
Một vú già cầm quá nhiều bái thiếp trong tay làm rơi đầy trên mặt đất, tiếng rơi xuống đất làm cho Chu lão gia mở mắt ra, hắn ngồi thẳng người, mang theo vài phần mỏi mệt sau khi say rươu tỉnh lại.
Sớm có vú già quỳ trên mặt đất chuẩn bị khăn mặt lau mặt.
"Ngày mai sinh thần một người bạn của gia, nàng mang theo bọn nhỏ đi cùng đi." Chu lão gia nói.
Ngày lễ ngày tết, cũng là thời điểm ngoại giao, ở Kinh Thành, người thân bạn tốt, quan trên đồng nghiệp, không một không cần chu toàn thích đáng, ai mời ngươi, ngươi đến nhà ai, ít nhiều cũng đều có ánh mắt nhìn, lấy đây làm nhận định kế tiếp sẽ cùng ai lui tới.
"Không đi được." Chu phu nhân nói.
Chu lão gia nhíu mày.
"Nhìn xem này." Chu phu nhân nói, đưa tay chỉ vào các loại bái thiếp rơi trên mặt đất.
Chu lão gia có chút kinh ngạc.
"Những cái này đều là?"Hắn hỏi, "Còn chưa đi?"
Trước đó, cũng đã đi lại khá ổn thỏa rồi.
"Đều là mặt mũi cháu ngoại của chàng." Chu phu nhân tức giận nói.
Chu lão gia có chút khó hiểu nhìn nàng.
"Như thế, không tốt?"Hắn hỏi.
Bọn hắn đưa cô gái này đến nhà ở, không phải chính là vì như thế sao? Thứ nhất là thể hiện tình cảm cốt nhục thân thiết, thứ hai có được ân tình của Trần gia, thứ ba đến chữa bệnh giành được nhiều kết giao.
Hắn cũng không thẹn thùng, nói trắng ra, đây đích thật là dựa vào mặt mũi cô gái này.
Chu lão gia đưa tay lật xem những danh thiếp này, quả nhiên nhiều hơn ngày tết những năm trước, có những người trước nay chưa từng lui tới.
"Phải, nàng không vui cũng không chịu đi xem bệnh cho người ta, cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, chúng ta cũng không phải nhân cơ hội người ta khốn cùng, ngươi cũng đừng sợ đắc tội với người khác, dù sao cũng không xem bệnh, chờ xem, xem ai hơn ai." Hắn nói.
"Nàng sẽ xem." Chu phu nhân nói.
". . . Không chịu là không chịu, thôi, đây là người khác cầu chúng ta. . . Cái gì?" Chu lão gia nói xong dừng lại, nhìn về phía Chu phu nhân.
"Nàng hôm nay trước mặt người khác, nói mình có thể xem bệnh." Chu phu nhân tức giận nói.
Chu lão gia ngẩn người, chợt mừng rỡ.
"Đây là chuyện rất tốt."Hắn nói.
"Tốt cái gì mà tốt." Chu phu nhân tức giận, vẻ mặt buồn bực, "Nàng đáp ứng một cách thoải mái, ta ngược lại lại trở thành tội nhân, ngươi không gặp người khác nói mát ta, giống như lúc trước đều là ta ngăn cản không cho nàng xem bệnh cho người khác."
Hóa ra là vì cái này, nữ nhân hay thích so đo, Chu lão gia cười ha ha.
"Không ngại không ngại, thích nói cứ nói, ngày sau các nàng còn không phải cần cầu ngươi." Hắn cười nói, thấy tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, ngoắc người mang rượu tới.
"Chỉ mong, nàng đừng gây chuyện cho ta nữa là tốt rồi." Chu phu nhân nói, vừa tự mình giúp trượng phu chuẩn rượu, "Ta nuôi các con, đều nói người Chu gia chúng ta là quân nhân nên bướng bỉnh, lại không một người nào để cho ta đau đầu như thế, chả trách Trình gia nói không đón nàng tiến cửa chính. . . ."
Trình gia không cho nàng tiến cửa chính. . .
Nói tới đây, Chu phu nhân tạm dừng, dường như có ý niệm trọng yếu gì nhắc nhở trong đầu.
"Lão gia, ngươi nói, Trình gia có phải bởi vì cô gái này mang lại quá nhiều phiền toái, mới đưa nàng đến gởi nuôi đạo quán không được vào cửa?" Nàng hỏi.
"Trình gia?" Chu lão gia phi một tiếng, "Phải nói là cái bọn ngu xuẩn, bọn họ có thể thấy cái gì? Lúc trước bọn hắn bức tử muội muội của ta, ngốc tử này . . . Trong lòng đứa nhỏ này nhất định rất hận, mới sẽ không ở lại trong nhà bọn họ, bằng không sao lại cố ý giấu diếm bọn hắn đến kinh thành, nếu để cho Trình gia biết, là Trần đại nhân mời, chỉ sợ Trình lão thái gia đã chết cũng muốn đi theo đến."
Nói lên Trình gia, Chu lão gia không chút khách khí.
Chuyện cũng là thật.
Chu phu nhân gật gật đầu.
"Còn có, ngươi nhớ rõ nhắc với ngốc tử này. . để nàng biết lúc trước nương nàng chịu bao nhiêu uất ức, còn có nhà chúng ta chịu bao nhiêu uất ức, còn có, quan trọng nhất là lão thái thái nếu không bị Trình gia chọc tức cái gì, cũng sẽ không mất sớm như vậy." Chu lão gia nói.
Tóm lại một câu, muốn cho đứa nhỏ này biết, ai là thân, ai là thù.
"Trình gia này là tuyệt đối không trở về, tương lai ở Kinh Thành sẽ tìm người tốt gả cho, sau này liền sống tốt đi." Chu lão gia nói.
"Còn có thể lập gia đình?" Chu phu nhân sửng sốt nói.
"Sao không thể lập gia đình, người mù người què còn có thể lập gia đình, với lại, không phải tốt lắm rồi sao." Chu lão gia trừng mắt nói.
Lúc này rượu và thức ăn đã được mang lên, Chu phu nhân phẩy tay áo rót rượu.
"Ta cảm thấy, không lấy chồng, mới là tốt nhất." Nàng mỉm cười nói.
Bình luận truyện