Kiêu Phong
Quyển 5 - Chương 130: Người vinh quy
Chu Hoàng Đế rời khỏi lầu Tây Phong khiến mọi người trong lầu như trút được gánh nặng. Lục Thất càng như thoải mái hơn, việc uống rượu nói chuyện với Chu Hoàng Đế căn bản không có hứng thú gì, thật ra Chu Hoàng Đế cũng vậy, họ đều đang uống đấu tâm rượu mà thôi.
Chu Hoàng Đế vừa đi, những người khách đều chủ động nhiệt tình lại chúc rượu Lục Thất, hoàn toàn vứt bỏ đi tâm trạng ban đầu. Những người có danh tiếng trong buôn bán cũng chủ động bắt chuyện tìm kiếm hợp tác, tìm chỗ dựa vững chắc cho mình. Nếu như Lục đại tướng quân thân cận với triều đình thì trong buôn bán có ưu thế rõ ràng, ít nhất có thể có quân đội bảo hộ thương đội.
Thật ra những người buôn bán có danh tiếng trong ngành phần lớn là có liên quan đến các nhà huân quý, nhà huân quý không thể ở ngoài sáng kinh thương, nhưng người thân hoặc gia nô thì đều tham gia vào buôn bán. Lợi ích của doanh thương là thứ mà các nhà huân quý muốn, nhưng thể diện tôn quý thì cũng phải giữ gìn, vì vậy đã xuất hiện rất nhiều ‘ông trùm” trong ngành, địa vị của thương nhân ở Chu quốc không cao.
Lục Thất mỉm cười xã giao một hồi, cuối cùng ngồi ở bàn có mấy vị cống sinh. Vị Trương Kịp cũng ở đó, sáu người đứng dậy thi lễ với Lục Thất. Lục Thất mỉm cười khoát tay bảo họ ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống, tiểu nhị vội biết ý dâng một ly rượu bồ đào lên.
Lục Thất nhìn năm vị cống sinh một lượt, năm người đó rõ ràng có chút hoảng sợ bất an, Lục Thất cười nói:
- Các ngươi không cần lo lắng gì cả! Lục Thiên Phong ta chưa đến mức muốn tranh đấu với các ngươi, quay về cố gắng chăm chỉ học tập đi.
- Vâng! Tạ ơn đại tướng quân.
Mấy cống sinh đó đều thi lễ cảm kích.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Các ngươi cũng đừng hy vọng điều gì! Ta có thể quan tâm đến các ngươi, chính là các ngươi đến lầu Tây Phong ăn cơm, có thể tính giá rẻ ba phần, còn tiền đồ của các ngươi thì phải dựa vào các ngươi rồi.
Đám cống sinh đều gật đầu đáp lại, Lục Thất cười nói:
- Ăn uống no say đi, tiệc rượu lần này nếu không ăn thì sau sẽ hối hận đó!
Nhóm cống sinh cảm động gật đầu, Lục Thất quay đầu nhìn Trương Kịp, giơ tay nâng chén lên. Trương Kịp cũng nâng chén kính lại, hai người uống một ngụm, Lục Thất đặt chén xuống, cười nói:
- Trương đại nhân ở Giang Nam đã nhận chức quan gì rồi?
- Hạ quan vốn là Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, sau làm tân khách cho Thái Tử.
Trương Kịp đáp lại.
Lục Thất gật đầu, kinh ngạc nói:
- Hoá ra Trương đại nhân và Mạnh Thạch đại nhân đều là thuộc thần của đông chủ!
Trương Kịp gật đầu, nói:
- Hạ quan và Mạnh đại nhân đều được Hoàng hậu lựa chọn cất nhắc năm đó nhưng hạ quan so với Mạnh đại nhân thì không nhận được sự tín nhiệm của đông chủ. Đông chủ luôn nghĩ rằng, hạ quan có hiềm nghi giám sát nhưng trên thực tế, hạ quan chưa từng có ác ý gì, kết quả là bị đông chủ ghét bỏ, Quốc Chủ không ưa.
Lục Thất hiểu gật đầu, hắn biết Trương Kịp từng là người bị kẹp ở giữa. Hắn nâng ly nói:
- Những chuyện trước đây đều qua đi rồi, ta mong Trương đại nhân có thể có được sự khởi đầu tốt đẹp.
- Tạ ơn đại tướng quân!
Trương Kịp nâng chén đáp lại.
Đặt chén xuống, Lục Thất hỏi:
- Trương đại nhân! Ta muốn hỏi thăm một người, Vi Hạo! Đại nhân biết người này không?
Trương Kịp ngẩn ra, nói:
- Vi Hạo? Hạ quan biết người này!
- Khi ta ở Giang Nam đã từng có một lần xã giao nói chuyện với Vi Hạo ở huyện Thạch Đại nhưng lại không biết Vi Hạo giờ ra sao?
Lục Thất bình thản nói.
- Vi Hạo cũng tới Đại Chu rồi! Hiện giờ đang giữ chức Tư Trực ở Đại Lý Tự. Y vốn là Tư Trực Đại Lý ở Giang Nam, sau đó nhậm chức Thiếu Khanh của Đại Lý Tự.
Trương Kịp đáp.
Lục Thất gật đầu, Vi Hạo quả nhiên đã bị đưa đến Chu quốc. Trương Kịp chần chừ một chút, lại nói:
- Chắc Đại tướng quân không biết, Vi Hạo không giống với hạ quan, y là người vinh quy.
Lục Thất gật đầu, lập tức ngạc nhiên nhìn Trương Kịp, nói:
- Ngươi nói sao? Vinh quy?
Trương Kịp gật đầu, nói:
- Vinh Hạo là người vinh quy, nghe nói vốn là thần của Chu quốc.
Lục Thất nghe xong giật mình, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Kịp. Trương Kịp cười khổ, nói:
- Đại tướng quân! Hạ quan sau khi biết được cũng khó tin. Vi Hạo ở Giang Nam rất được Quốc Chủ tín nhiệm.
Lục Thất chau mày, nói:
- Vi Hạo là thần Đại Chu, trước đây y ở Giang Nam đã tiêu diệt mật thám Đại Chu ẩn nấp ở đó.
- Biết người biết mặt không biết lòng! Vi Hạo trên thực tế là quan viên ẩn nấp ở Giang Nam của Đại Chu.
Trương Kịp bình thản nói.
Lục Thất gật đầu, trong lòng lại có chút sợ hãi. Trước đây Vi Hạo nhận chức Trưởng Sử Nhiêu Châu, hắn xuất phát từ sự thận trọng, không có dựa dẫm Vi Hạo, lúc đó một là Nhiêu Châu có Vương Trọng Lương có thể nhờ vào, hai là có nỗi lòng băn khoăn rất lớn với Vi Hạo, cái chính là Vi Hạo là thế lực Chu thị, lại còn nhận được sự tín nhiệm của Lý Quốc Chủ. Vi Hạo là quan “thăm dò” của Chu quốc, đó có thể nói là sự giấu thân vô cùng lớn.
- Các quan viên đến từ Giang Nam, chỉ có Vi Hạo là được “vinh quy” sao?
Lục Thất rất nhanh đã bình tĩnh lại và hỏi.
- Nghe nói còn có bốn người, có một người mà chắc chắn Đại tướng quân cũng biết. Đó là Triệu đại nhân - Công bộ Thị lang ở Giang Nam, nghe nói quân Chu có thể thuận lợi vượt qua nơi hiểm yếu Đại Giang cũng có công của Triệu Thị lang âm thầm phối hợp.
Trương Kịp trả lời.
Lục Thất nghe xong thì lại ngạc nhiên, lập tức giật mình gật đầu. Triệu Thị lang ở Trì Châu, quả thật có thế lực ngầm rất lớn, đó là Triệu Huyện thừa trước đây phát triển nên. Mặc dù Triệu Huyện thừa và Ngưu Huyện Úy lần lượt bị giết nhưng thế lực ngầm của Triệu Thị lang ở Trì Châu không hề bị phá hỏng. Như vậy thủy quân Khang Hóa Trì Châu không xuất quân ngăn chặn đại quân Chu quốc vượt sông, chắc là Triệu Thị lang đã sai sử, chứ không phải là Mã Thứ Sử Trì Châu không dám xuất binh.
- Nói như vậy, Triệu Thị lang ở Giang Nam hiện giờ ở Đại Chu vẫn là Thị lang.
Lục Thất biết rõ nhưng cố ý hỏi.
- Y không được chức vị Thị lang mà là Công bộ Viên ngoại lang. Nhưng nghe nói, thân tộc của Triệu Thị lang ở Giang Nam cũng có được quan vị quân chính. Triệu Thị lang có một người cháu trai, thậm chí trở thành Đô Ngu Hầu thống lĩnh năm nghìn quân.
Trương Kịp trả lời.
Lục Thất im lặng gật đầu, nâng chén uống một ngụm. Trương Kịp cũng nâng chén uống một ngụm, đặt chén xuống, nghẹn ngào nói:
- Đại tướng quân! Quốc Chủ rất mê muội trong việc trị quốc nhưng cũng là vị minh quân. Lúc Quốc Chủ rời khỏi Giang Ninh, có vạn dân ra quỳ lạy khóc tiễn đưa, nghe nói có hai lão thần bi thương tự tuyệt.
Lục Thất nhìn Trương Kịp, bình thản nói:
- Vạn dân của Giang Ninh khóc than tiễn đưa thì chính là minh quân sao?
Trương Kịp ngẩn ra, lập tức hơi cúi đầu nói:
- Hạ quân lỡ lời rồi ạ!
- Ngươi không hề lỡ lời! Vạn dân Giang Ninh nên cảm kích Lý Quốc Chủ, bởi vì Lý Quốc Chủ đã cho Giang Ninh cuộc sống giàu sang. Nhưng mấy trăm vạn dân khác ở ngoài Giang Ninh lại oán hận Lý Quốc Chủ, bởi vì sự phồn hoa của Giang Ninh là do mồ hôi nước mắt của người dân ngoài Giang Ninh cung cấp nuôi dưỡng. Khắp nơi trong thành Giang Ninh đều mơ hồ sống trong cuộc sống của quan lớn huân quý, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy thư sinh văn hào tự cho mình nho nhã. Giang Ninh là thiên cung tiên cảnh của Lý Quốc Chủ, ngoài Giang Ninh lại là địa ngục trần gian với cảnh chết đói thê lương, đúng là “hưng một thành, hại cả nước”.
Lục Thất lạnh lùng nói với giọng điệu phê phán.
Trương Kịp ngạc nhiên nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn y, lại lạnh nhạt nói:
- Sao? Ngươi nghĩ rằng ta nói sai sao? Vậy chắc là ngươi rất lâu chưa rời khỏi Giang Ninh rồi?
Vẻ mặt Trương Kịp có chút buồn bã, gật đầu nói:
- Hạ quan đã rất lâu không rời khỏi Giang Ninh rồi! Nhưng sự phồn hoa của Giang Ninh đối với hạ quan mà nói là một sự khốn cùng.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Nếu ở Giang Ninh nhậm một chức quan nhàn hạ, thật sự là khốn khổ, Giang Ninh là nơi rất phồn hoa, xa xỉ.
Trương Kịp gật đầu, không ngh Lục Thất lại nói:
- Nhưng ngươi đến Khai Phong phủ cũng là khốn đốn đấy, ít nhất cũng không mua nổi một căn nhà.
Trương Kịp ngẩn ra, lập tức cười khổ, nói:
- Hạ quan có thể bảo toàn được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ngươi viết chữ thế nào?
Trương Kịp ngẩn ra, nói:
- Chữ hạ quan viết cũng được nhưng không thể so với chữ viết hùng hồn của Đại tướng quân rồi.
- Ta là võ tướng, từ nhỏ tập viết tất nhiên là chữ cũng phóng khoáng hơn. Ta mua cửa hàng ngọc và đồ sứ, nếu như ngươi giỏi về tranh chữ, có thể làm một chân ở đó.
Lục Thất mỉm cười nói.
Trương Kịp giật mình nhìn Lục Thất, y thật sự khó hiểu. Vị Đại tướng quân này nắm trong tay trọng binh, là Đại tướng quân thiện chiến, trên thực tế là vương của Hà Tây, sao lại thích con đường buôn bán được? Thân là quan viên và văn nhân, vốn coi thường thương nhân, coi buôn bán là nghề thấp hèn.
- Tạ ơn Đại tướng quân, hạ quan có thể thử!
Trương Kịp đưa ra quyết định, y theo lời mời mà đến là có tâm đầu phục Lục Thất. Nếu đông chủ coi trọng buôn bán, vậy thì phải hợp ý.
*****
Sau giờ ngọ, Thập Tứ tiểu thư và mẫu thân vào hoàng cung, đến Tiêu Tương các cầu kiến Hương Hà Công chúa, tặng chén dạ quang và mười bình rượu bồ đào. Nói rõ rằng chén dạ quang là Hoàng Đế Bệ Hạ đã từng dùng, không được để người khác dùng, Lục Thượng thư bảo giao cho Hương Hà Công chúa giữ.
Sau hoàng hôn, Chu Hoàng Đế giá lâm Tiêu Tương viện, nhận lấy chén dạ quang và mỹ tửu mà con gái đưa lên. Trong khi uống rượu, nói chuyện với con gái và Tương phi, ngày hôm sau, Tương phi chủ động dâng chén dạ quang và rượu bồ đào để Hoàng đế bất cứ lúc nào cũng có thể ngự dùng.
Chu Hoàng Đế vừa đi, những người khách đều chủ động nhiệt tình lại chúc rượu Lục Thất, hoàn toàn vứt bỏ đi tâm trạng ban đầu. Những người có danh tiếng trong buôn bán cũng chủ động bắt chuyện tìm kiếm hợp tác, tìm chỗ dựa vững chắc cho mình. Nếu như Lục đại tướng quân thân cận với triều đình thì trong buôn bán có ưu thế rõ ràng, ít nhất có thể có quân đội bảo hộ thương đội.
Thật ra những người buôn bán có danh tiếng trong ngành phần lớn là có liên quan đến các nhà huân quý, nhà huân quý không thể ở ngoài sáng kinh thương, nhưng người thân hoặc gia nô thì đều tham gia vào buôn bán. Lợi ích của doanh thương là thứ mà các nhà huân quý muốn, nhưng thể diện tôn quý thì cũng phải giữ gìn, vì vậy đã xuất hiện rất nhiều ‘ông trùm” trong ngành, địa vị của thương nhân ở Chu quốc không cao.
Lục Thất mỉm cười xã giao một hồi, cuối cùng ngồi ở bàn có mấy vị cống sinh. Vị Trương Kịp cũng ở đó, sáu người đứng dậy thi lễ với Lục Thất. Lục Thất mỉm cười khoát tay bảo họ ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống, tiểu nhị vội biết ý dâng một ly rượu bồ đào lên.
Lục Thất nhìn năm vị cống sinh một lượt, năm người đó rõ ràng có chút hoảng sợ bất an, Lục Thất cười nói:
- Các ngươi không cần lo lắng gì cả! Lục Thiên Phong ta chưa đến mức muốn tranh đấu với các ngươi, quay về cố gắng chăm chỉ học tập đi.
- Vâng! Tạ ơn đại tướng quân.
Mấy cống sinh đó đều thi lễ cảm kích.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Các ngươi cũng đừng hy vọng điều gì! Ta có thể quan tâm đến các ngươi, chính là các ngươi đến lầu Tây Phong ăn cơm, có thể tính giá rẻ ba phần, còn tiền đồ của các ngươi thì phải dựa vào các ngươi rồi.
Đám cống sinh đều gật đầu đáp lại, Lục Thất cười nói:
- Ăn uống no say đi, tiệc rượu lần này nếu không ăn thì sau sẽ hối hận đó!
Nhóm cống sinh cảm động gật đầu, Lục Thất quay đầu nhìn Trương Kịp, giơ tay nâng chén lên. Trương Kịp cũng nâng chén kính lại, hai người uống một ngụm, Lục Thất đặt chén xuống, cười nói:
- Trương đại nhân ở Giang Nam đã nhận chức quan gì rồi?
- Hạ quan vốn là Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, sau làm tân khách cho Thái Tử.
Trương Kịp đáp lại.
Lục Thất gật đầu, kinh ngạc nói:
- Hoá ra Trương đại nhân và Mạnh Thạch đại nhân đều là thuộc thần của đông chủ!
Trương Kịp gật đầu, nói:
- Hạ quan và Mạnh đại nhân đều được Hoàng hậu lựa chọn cất nhắc năm đó nhưng hạ quan so với Mạnh đại nhân thì không nhận được sự tín nhiệm của đông chủ. Đông chủ luôn nghĩ rằng, hạ quan có hiềm nghi giám sát nhưng trên thực tế, hạ quan chưa từng có ác ý gì, kết quả là bị đông chủ ghét bỏ, Quốc Chủ không ưa.
Lục Thất hiểu gật đầu, hắn biết Trương Kịp từng là người bị kẹp ở giữa. Hắn nâng ly nói:
- Những chuyện trước đây đều qua đi rồi, ta mong Trương đại nhân có thể có được sự khởi đầu tốt đẹp.
- Tạ ơn đại tướng quân!
Trương Kịp nâng chén đáp lại.
Đặt chén xuống, Lục Thất hỏi:
- Trương đại nhân! Ta muốn hỏi thăm một người, Vi Hạo! Đại nhân biết người này không?
Trương Kịp ngẩn ra, nói:
- Vi Hạo? Hạ quan biết người này!
- Khi ta ở Giang Nam đã từng có một lần xã giao nói chuyện với Vi Hạo ở huyện Thạch Đại nhưng lại không biết Vi Hạo giờ ra sao?
Lục Thất bình thản nói.
- Vi Hạo cũng tới Đại Chu rồi! Hiện giờ đang giữ chức Tư Trực ở Đại Lý Tự. Y vốn là Tư Trực Đại Lý ở Giang Nam, sau đó nhậm chức Thiếu Khanh của Đại Lý Tự.
Trương Kịp đáp.
Lục Thất gật đầu, Vi Hạo quả nhiên đã bị đưa đến Chu quốc. Trương Kịp chần chừ một chút, lại nói:
- Chắc Đại tướng quân không biết, Vi Hạo không giống với hạ quan, y là người vinh quy.
Lục Thất gật đầu, lập tức ngạc nhiên nhìn Trương Kịp, nói:
- Ngươi nói sao? Vinh quy?
Trương Kịp gật đầu, nói:
- Vinh Hạo là người vinh quy, nghe nói vốn là thần của Chu quốc.
Lục Thất nghe xong giật mình, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Kịp. Trương Kịp cười khổ, nói:
- Đại tướng quân! Hạ quan sau khi biết được cũng khó tin. Vi Hạo ở Giang Nam rất được Quốc Chủ tín nhiệm.
Lục Thất chau mày, nói:
- Vi Hạo là thần Đại Chu, trước đây y ở Giang Nam đã tiêu diệt mật thám Đại Chu ẩn nấp ở đó.
- Biết người biết mặt không biết lòng! Vi Hạo trên thực tế là quan viên ẩn nấp ở Giang Nam của Đại Chu.
Trương Kịp bình thản nói.
Lục Thất gật đầu, trong lòng lại có chút sợ hãi. Trước đây Vi Hạo nhận chức Trưởng Sử Nhiêu Châu, hắn xuất phát từ sự thận trọng, không có dựa dẫm Vi Hạo, lúc đó một là Nhiêu Châu có Vương Trọng Lương có thể nhờ vào, hai là có nỗi lòng băn khoăn rất lớn với Vi Hạo, cái chính là Vi Hạo là thế lực Chu thị, lại còn nhận được sự tín nhiệm của Lý Quốc Chủ. Vi Hạo là quan “thăm dò” của Chu quốc, đó có thể nói là sự giấu thân vô cùng lớn.
- Các quan viên đến từ Giang Nam, chỉ có Vi Hạo là được “vinh quy” sao?
Lục Thất rất nhanh đã bình tĩnh lại và hỏi.
- Nghe nói còn có bốn người, có một người mà chắc chắn Đại tướng quân cũng biết. Đó là Triệu đại nhân - Công bộ Thị lang ở Giang Nam, nghe nói quân Chu có thể thuận lợi vượt qua nơi hiểm yếu Đại Giang cũng có công của Triệu Thị lang âm thầm phối hợp.
Trương Kịp trả lời.
Lục Thất nghe xong thì lại ngạc nhiên, lập tức giật mình gật đầu. Triệu Thị lang ở Trì Châu, quả thật có thế lực ngầm rất lớn, đó là Triệu Huyện thừa trước đây phát triển nên. Mặc dù Triệu Huyện thừa và Ngưu Huyện Úy lần lượt bị giết nhưng thế lực ngầm của Triệu Thị lang ở Trì Châu không hề bị phá hỏng. Như vậy thủy quân Khang Hóa Trì Châu không xuất quân ngăn chặn đại quân Chu quốc vượt sông, chắc là Triệu Thị lang đã sai sử, chứ không phải là Mã Thứ Sử Trì Châu không dám xuất binh.
- Nói như vậy, Triệu Thị lang ở Giang Nam hiện giờ ở Đại Chu vẫn là Thị lang.
Lục Thất biết rõ nhưng cố ý hỏi.
- Y không được chức vị Thị lang mà là Công bộ Viên ngoại lang. Nhưng nghe nói, thân tộc của Triệu Thị lang ở Giang Nam cũng có được quan vị quân chính. Triệu Thị lang có một người cháu trai, thậm chí trở thành Đô Ngu Hầu thống lĩnh năm nghìn quân.
Trương Kịp trả lời.
Lục Thất im lặng gật đầu, nâng chén uống một ngụm. Trương Kịp cũng nâng chén uống một ngụm, đặt chén xuống, nghẹn ngào nói:
- Đại tướng quân! Quốc Chủ rất mê muội trong việc trị quốc nhưng cũng là vị minh quân. Lúc Quốc Chủ rời khỏi Giang Ninh, có vạn dân ra quỳ lạy khóc tiễn đưa, nghe nói có hai lão thần bi thương tự tuyệt.
Lục Thất nhìn Trương Kịp, bình thản nói:
- Vạn dân của Giang Ninh khóc than tiễn đưa thì chính là minh quân sao?
Trương Kịp ngẩn ra, lập tức hơi cúi đầu nói:
- Hạ quân lỡ lời rồi ạ!
- Ngươi không hề lỡ lời! Vạn dân Giang Ninh nên cảm kích Lý Quốc Chủ, bởi vì Lý Quốc Chủ đã cho Giang Ninh cuộc sống giàu sang. Nhưng mấy trăm vạn dân khác ở ngoài Giang Ninh lại oán hận Lý Quốc Chủ, bởi vì sự phồn hoa của Giang Ninh là do mồ hôi nước mắt của người dân ngoài Giang Ninh cung cấp nuôi dưỡng. Khắp nơi trong thành Giang Ninh đều mơ hồ sống trong cuộc sống của quan lớn huân quý, bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy thư sinh văn hào tự cho mình nho nhã. Giang Ninh là thiên cung tiên cảnh của Lý Quốc Chủ, ngoài Giang Ninh lại là địa ngục trần gian với cảnh chết đói thê lương, đúng là “hưng một thành, hại cả nước”.
Lục Thất lạnh lùng nói với giọng điệu phê phán.
Trương Kịp ngạc nhiên nhìn Lục Thất, Lục Thất nhìn y, lại lạnh nhạt nói:
- Sao? Ngươi nghĩ rằng ta nói sai sao? Vậy chắc là ngươi rất lâu chưa rời khỏi Giang Ninh rồi?
Vẻ mặt Trương Kịp có chút buồn bã, gật đầu nói:
- Hạ quan đã rất lâu không rời khỏi Giang Ninh rồi! Nhưng sự phồn hoa của Giang Ninh đối với hạ quan mà nói là một sự khốn cùng.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức gật đầu, nói:
- Nếu ở Giang Ninh nhậm một chức quan nhàn hạ, thật sự là khốn khổ, Giang Ninh là nơi rất phồn hoa, xa xỉ.
Trương Kịp gật đầu, không ngh Lục Thất lại nói:
- Nhưng ngươi đến Khai Phong phủ cũng là khốn đốn đấy, ít nhất cũng không mua nổi một căn nhà.
Trương Kịp ngẩn ra, lập tức cười khổ, nói:
- Hạ quan có thể bảo toàn được tính mạng đã là may mắn lắm rồi.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Ngươi viết chữ thế nào?
Trương Kịp ngẩn ra, nói:
- Chữ hạ quan viết cũng được nhưng không thể so với chữ viết hùng hồn của Đại tướng quân rồi.
- Ta là võ tướng, từ nhỏ tập viết tất nhiên là chữ cũng phóng khoáng hơn. Ta mua cửa hàng ngọc và đồ sứ, nếu như ngươi giỏi về tranh chữ, có thể làm một chân ở đó.
Lục Thất mỉm cười nói.
Trương Kịp giật mình nhìn Lục Thất, y thật sự khó hiểu. Vị Đại tướng quân này nắm trong tay trọng binh, là Đại tướng quân thiện chiến, trên thực tế là vương của Hà Tây, sao lại thích con đường buôn bán được? Thân là quan viên và văn nhân, vốn coi thường thương nhân, coi buôn bán là nghề thấp hèn.
- Tạ ơn Đại tướng quân, hạ quan có thể thử!
Trương Kịp đưa ra quyết định, y theo lời mời mà đến là có tâm đầu phục Lục Thất. Nếu đông chủ coi trọng buôn bán, vậy thì phải hợp ý.
*****
Sau giờ ngọ, Thập Tứ tiểu thư và mẫu thân vào hoàng cung, đến Tiêu Tương các cầu kiến Hương Hà Công chúa, tặng chén dạ quang và mười bình rượu bồ đào. Nói rõ rằng chén dạ quang là Hoàng Đế Bệ Hạ đã từng dùng, không được để người khác dùng, Lục Thượng thư bảo giao cho Hương Hà Công chúa giữ.
Sau hoàng hôn, Chu Hoàng Đế giá lâm Tiêu Tương viện, nhận lấy chén dạ quang và mỹ tửu mà con gái đưa lên. Trong khi uống rượu, nói chuyện với con gái và Tương phi, ngày hôm sau, Tương phi chủ động dâng chén dạ quang và rượu bồ đào để Hoàng đế bất cứ lúc nào cũng có thể ngự dùng.
Bình luận truyện