Kinh Thế Độc Hậu: Ác Lang Thiếu Dạy Dỗ
Quyển 1 - Chương 5: Gặp phải hung hiểm
Edit+beta: LinhLan601
Quả nhiên, lời này vừa dứt, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Thương Lam hơi hơi thay đổi. Hắn bắt lấy tay Huyền Ca, gắt gao nhìn vào mắt nàng.
"Ha ha~" Thẳng cho đến khi tiếng cười dễ nghe của nàng truyền tới, biểu tình trên mặt Thương Lam mới trở nên bình tĩnh.
"Cuối cùng ta cũng biết, ngươi thật sự là một kẻ dược si. Xem ra, chỉ có dùng dược mới có thể giữ ngươi ở lại bên người..." Quý Huyền Ca nửa đùa nửa thật nói: "Thế nào, ngươi sẽ lưu lại bên cạnh ta chứ?"
Thương Lam cúi xuống, viết từng chữ một: "Vì cái gì?"
"Dĩ nhiên là bởi trong thiên hạ này, y thuật của ngươi là độc nhất vô nhị." Nàng cười nói: "Bên cạnh ta vừa vặn cần người có y thuật lợi hại như vậy. Không, có lẽ phải nói là, người ta cần chính là ngươi. Thương Lam, bản lãnh của ngươi, không ai có thể so sánh được."
"Thiên tầm thảo, cùng..." Thương Lam lại viết xuống, thuận tiện chỉ chỉ miệng mình.
"Yên tâm."
"Thương công tử, ngươi vẫn luôn ở trong Dược vương cốc, vì sao lần này lại xuất hiện đúng lúc diễn ra võ lâm đại hội?" Quý Huyền Ca tựa vào lưng Thương Lam, hỏi.
Thương Lam nhấc bút, đang muốn viết xuống, xe ngựa đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Quý Huyền Ca không chú ý, thiếu chút nữa ngã xuống sàn xe ngựa, may mắn Thương Lam một tay kéo nàng lại.
"Nguyệt Cầm?" Nàng xốc lên một góc mành trên xe ngựa.
Bên ngoài, Nguyệt Cầm quay lại hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?"
"Người trong cung?" Quý Huyền Ca nhìn bốn phía xung quanh.
"Thoạt nhìn thì hẳn là vậy." Nguyệt Cầm trả lời.
"Ngươi cùng Huyễn Kỳ có thể ứng phó được không?"
"Tiểu thư yên tâm." Nguyệt Cầm nói xong, đem dây cương giao cho Thương Tiểu Lê, nhìn hắn gật đầu một cái.
Thương Tiểu Lê không hiểu vì sao lại thế này, nhưng vẫn nhận lấy dây cương, lắp bắp nói: "Được..được... Giao..giao cho ta!"
Chỉ thấy, hai nhóm hắc y nhân cưỡi ngựa, sát khí đằng đằng đứng ở cách đó không xa. Hắc mã được trang bị loại yên cương tốt nhất. Vừa nhìn là biết xuất thân của nhóm người này không đơn giản.
Huyễn Kỳ ổn định lại ngựa bị kinh hoảng dưới thân. Lúc này, xung quanh hắn có vô số quân cờ tạo thành các dòng khí lưu chuyển. Chỉ một quân cờ nhỏ bay ra lại có thể đánh bay đại đao của hắc y nhân chém tới.
Khuôn mặt Nguyệt Cầm lạnh lẽo, từ trong tay áo nàng bay ra một cây huyền cầm cổ xưa. Dây đàn rung lên nhè nhẹ, lại mang đến cảm giác sắc bén như từng thanh lợi kiếm khát máu. Chỉ trong nháy mắt, lập tức chém đứt đầu hai hắc y nhân. Huyết hoa văng khắp nơi, khung cảnh ngập tràn sát khí.
Quý Huyền Ca cười cười, trở lại trong xe ngựa.
Thương Lam lại tìm giấy bút, viết: "Ngươi đã đắc tội bao nhiêu người?"
"Ha ha, hình như là rất nhiều." Nàng cười bất đắc dĩ.
"Cấm vệ quân." Nhìn những chữ Thương Lam viết trên giấy, ánh mắt Quý Huyền Ca căng thẳng, sau đó lại thở dài.
"Đúng vậy."
"Ngươi đắc tội với người trong cung?" Thương Lam khẽ nhíu mày.
"Làm sao ngươi biết là Cấm vệ quân?" Quý Huyền Ca có chút đề phòng hỏi.
"Tiếng vó ngựa của Cấm vệ quân là độc nhất vô nhị." Thương Lam viết xuống.
Quý Huyền Ca đương nhiên sẽ không cho rằng biểu hiện của Thương Lam là đang lo lắng cho mình. Nàng lập tức nói: "Yên tâm, dù ta đắc tội với toàn bộ người trong thiên hạ, dù bọn họ có giết tới đây đi chăng nữa, đã đáp ứng chuyện của ngươi, ta tuyệt không sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra!"
Thương Lam bỗng cười cười, như làn nước trong chậm rãi chảy qua khe đá. Trong nháy mắt ấy, trong đầu Quý Huyền Ca bỗng nhiên hiện lên một ý niệm: cho dù nàng không hạ độc hắn, có lẽ, hắn cũng sẽ không nói ra thân phận của nàng.
Chỉ là, sự tình bản thân xuất hiện trên giang hồ, nếu thật sự bị truyền ra ngoài, những việc chuẩn bị lúc trước, sẽ đều uổng phí.
"Ngươi trách ta sao?" Quý Huyền Ca rất muốn biết cảm thụ của hắn.
Ai ngờ, Thương Lam lại giống như không nghe được, tay vẫn thoăn thoắt viết trên giấy.
"Thương công tử, ta nhớ không nhầm thì ta không có hạ loại độc nào ở tai ngươi."
Thương Lam vẫn tập trung viết, không để ý đến lời nàng nói.
Quý Huyền Ca có chút nghẹn lời, đành phải rút tờ giấy trong tay hắn ra, khiến hắn ngẩng đầu lên, cau mày nhìn nàng.
Nàng liếc mắt nhìn Thương Lam, sau đó xem kỹ tờ giấy kia. Giữa một đống chữ loạn thất bát tao(1), nàng cũng tìm ra được những từ hắn vừa viết: ngân tu, cúc vạn thọ, mặc thược, quyết chi.
(1) Loạn thất bát tao: Lộn xộn, bừa bộn.
Khéo miệng nàng giật giật, chẳng lẽ hắn đang tìm phối phương độc dược?
"Không đúng?" Thấy biểu cảm này của Quý Huyền Ca, Thương Lam lập tức đưa một tờ giấy khác đến.
Không đợi nàng trả lời, một trận chấn động kịch liệt bất ngờ xảy đến. Chỉ nghe Thương Tiểu Lê kinh hãi thét lên một tiếng, cùng với tiếng ngựa hí vang, xe ngựa bắt đầu chạy như điên.
Đương lúc Quý Huyền Ca muốn ra ngoài xem xét tình hình, tay nàng lại bị Thương Lam kéo lại. Hắn mở miệng, dùng khẩu hình nói từng chữ: "Nguy hiểm, để, ta."
Sau khi kéo Quý Huyền Ca vào một góc trong xe ngựa, Thương Lam lập tức ra ngoài. Con ngựa phía trước không biết vì sao lại nổi điên mà hất Thương Tiểu Lê ngã xuống. Hắn cố gắng đứng lên, xiêu vẹo đuổi theo xe ngựa, nhưng rất nhanh, tốc độ của xe ngựa dần dần bỏ qua hắn.
Nguyệt Cầm và Huyễn Kỳ liên tiếp bị từng đám hắc y nhân vây quanh. Cả hai lo lắng nhìn theo xe ngựa, chiêu thức phát ra càng thêm tàn nhẫn, vội vàng muốn thoát thân.
Con ngựa giống như bị kinh hách rất lớn, chạy không ngừng nghỉ. Rèm che bị gió cuốn lên, Quý Huyền Ca cứ như vậy mà nhìn bóng lưng của Thương Lam.
Thương Lam vì khống chế con ngựa đang điên cuồng mà quần áo vốn luôn sạch sẽ, lúc này lại mang một thân bụi đất, có chút cảm giác phong trần mệt mỏi.
Một trận gió thổi vào bên trong xe ngựa, mang theo mùi dược thoang thoảng.
Là nam tử này sao?
Người người đều nói, vị thần y của Dược vương cốc này tính cách cao cao tại thượng, lãnh đạm vô cùng. Bình thường, hắn tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng khám bệnh cho người khác. Bởi vậy nên nàng mới phải dùng đến Thiên tầm thảo.
Hơn nữa, vì bảo đảm vạn vô nhất thất(2), nàng lại dùng cả độc dược của Tần Mộng Tuyết.
(2) Vạn vô nhất thất( 萬無一失): Tuyệt đối không sai lầm. Ý chỉ chắc chắn, không có chuyện sai xót xảy ra.
Tần Mộng Tuyết, Tần minh chủ, ngày bọn họ gặp mặt trong hiệu thuốc, giống như mới vừa hôm qua.
Vậy mà ai biết được, hiện tại lại là kẻ thù không đội trời chung.
Chỉ là, Thương Lam, ta có nên nói cho ngươi biết, giải dược của loại độc này, vốn không nằm trong tay ta...
Quả nhiên, lời này vừa dứt, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt của Thương Lam hơi hơi thay đổi. Hắn bắt lấy tay Huyền Ca, gắt gao nhìn vào mắt nàng.
"Ha ha~" Thẳng cho đến khi tiếng cười dễ nghe của nàng truyền tới, biểu tình trên mặt Thương Lam mới trở nên bình tĩnh.
"Cuối cùng ta cũng biết, ngươi thật sự là một kẻ dược si. Xem ra, chỉ có dùng dược mới có thể giữ ngươi ở lại bên người..." Quý Huyền Ca nửa đùa nửa thật nói: "Thế nào, ngươi sẽ lưu lại bên cạnh ta chứ?"
Thương Lam cúi xuống, viết từng chữ một: "Vì cái gì?"
"Dĩ nhiên là bởi trong thiên hạ này, y thuật của ngươi là độc nhất vô nhị." Nàng cười nói: "Bên cạnh ta vừa vặn cần người có y thuật lợi hại như vậy. Không, có lẽ phải nói là, người ta cần chính là ngươi. Thương Lam, bản lãnh của ngươi, không ai có thể so sánh được."
"Thiên tầm thảo, cùng..." Thương Lam lại viết xuống, thuận tiện chỉ chỉ miệng mình.
"Yên tâm."
"Thương công tử, ngươi vẫn luôn ở trong Dược vương cốc, vì sao lần này lại xuất hiện đúng lúc diễn ra võ lâm đại hội?" Quý Huyền Ca tựa vào lưng Thương Lam, hỏi.
Thương Lam nhấc bút, đang muốn viết xuống, xe ngựa đột nhiên lắc lư kịch liệt.
Quý Huyền Ca không chú ý, thiếu chút nữa ngã xuống sàn xe ngựa, may mắn Thương Lam một tay kéo nàng lại.
"Nguyệt Cầm?" Nàng xốc lên một góc mành trên xe ngựa.
Bên ngoài, Nguyệt Cầm quay lại hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?"
"Người trong cung?" Quý Huyền Ca nhìn bốn phía xung quanh.
"Thoạt nhìn thì hẳn là vậy." Nguyệt Cầm trả lời.
"Ngươi cùng Huyễn Kỳ có thể ứng phó được không?"
"Tiểu thư yên tâm." Nguyệt Cầm nói xong, đem dây cương giao cho Thương Tiểu Lê, nhìn hắn gật đầu một cái.
Thương Tiểu Lê không hiểu vì sao lại thế này, nhưng vẫn nhận lấy dây cương, lắp bắp nói: "Được..được... Giao..giao cho ta!"
Chỉ thấy, hai nhóm hắc y nhân cưỡi ngựa, sát khí đằng đằng đứng ở cách đó không xa. Hắc mã được trang bị loại yên cương tốt nhất. Vừa nhìn là biết xuất thân của nhóm người này không đơn giản.
Huyễn Kỳ ổn định lại ngựa bị kinh hoảng dưới thân. Lúc này, xung quanh hắn có vô số quân cờ tạo thành các dòng khí lưu chuyển. Chỉ một quân cờ nhỏ bay ra lại có thể đánh bay đại đao của hắc y nhân chém tới.
Khuôn mặt Nguyệt Cầm lạnh lẽo, từ trong tay áo nàng bay ra một cây huyền cầm cổ xưa. Dây đàn rung lên nhè nhẹ, lại mang đến cảm giác sắc bén như từng thanh lợi kiếm khát máu. Chỉ trong nháy mắt, lập tức chém đứt đầu hai hắc y nhân. Huyết hoa văng khắp nơi, khung cảnh ngập tràn sát khí.
Quý Huyền Ca cười cười, trở lại trong xe ngựa.
Thương Lam lại tìm giấy bút, viết: "Ngươi đã đắc tội bao nhiêu người?"
"Ha ha, hình như là rất nhiều." Nàng cười bất đắc dĩ.
"Cấm vệ quân." Nhìn những chữ Thương Lam viết trên giấy, ánh mắt Quý Huyền Ca căng thẳng, sau đó lại thở dài.
"Đúng vậy."
"Ngươi đắc tội với người trong cung?" Thương Lam khẽ nhíu mày.
"Làm sao ngươi biết là Cấm vệ quân?" Quý Huyền Ca có chút đề phòng hỏi.
"Tiếng vó ngựa của Cấm vệ quân là độc nhất vô nhị." Thương Lam viết xuống.
Quý Huyền Ca đương nhiên sẽ không cho rằng biểu hiện của Thương Lam là đang lo lắng cho mình. Nàng lập tức nói: "Yên tâm, dù ta đắc tội với toàn bộ người trong thiên hạ, dù bọn họ có giết tới đây đi chăng nữa, đã đáp ứng chuyện của ngươi, ta tuyệt không sẽ không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra!"
Thương Lam bỗng cười cười, như làn nước trong chậm rãi chảy qua khe đá. Trong nháy mắt ấy, trong đầu Quý Huyền Ca bỗng nhiên hiện lên một ý niệm: cho dù nàng không hạ độc hắn, có lẽ, hắn cũng sẽ không nói ra thân phận của nàng.
Chỉ là, sự tình bản thân xuất hiện trên giang hồ, nếu thật sự bị truyền ra ngoài, những việc chuẩn bị lúc trước, sẽ đều uổng phí.
"Ngươi trách ta sao?" Quý Huyền Ca rất muốn biết cảm thụ của hắn.
Ai ngờ, Thương Lam lại giống như không nghe được, tay vẫn thoăn thoắt viết trên giấy.
"Thương công tử, ta nhớ không nhầm thì ta không có hạ loại độc nào ở tai ngươi."
Thương Lam vẫn tập trung viết, không để ý đến lời nàng nói.
Quý Huyền Ca có chút nghẹn lời, đành phải rút tờ giấy trong tay hắn ra, khiến hắn ngẩng đầu lên, cau mày nhìn nàng.
Nàng liếc mắt nhìn Thương Lam, sau đó xem kỹ tờ giấy kia. Giữa một đống chữ loạn thất bát tao(1), nàng cũng tìm ra được những từ hắn vừa viết: ngân tu, cúc vạn thọ, mặc thược, quyết chi.
(1) Loạn thất bát tao: Lộn xộn, bừa bộn.
Khéo miệng nàng giật giật, chẳng lẽ hắn đang tìm phối phương độc dược?
"Không đúng?" Thấy biểu cảm này của Quý Huyền Ca, Thương Lam lập tức đưa một tờ giấy khác đến.
Không đợi nàng trả lời, một trận chấn động kịch liệt bất ngờ xảy đến. Chỉ nghe Thương Tiểu Lê kinh hãi thét lên một tiếng, cùng với tiếng ngựa hí vang, xe ngựa bắt đầu chạy như điên.
Đương lúc Quý Huyền Ca muốn ra ngoài xem xét tình hình, tay nàng lại bị Thương Lam kéo lại. Hắn mở miệng, dùng khẩu hình nói từng chữ: "Nguy hiểm, để, ta."
Sau khi kéo Quý Huyền Ca vào một góc trong xe ngựa, Thương Lam lập tức ra ngoài. Con ngựa phía trước không biết vì sao lại nổi điên mà hất Thương Tiểu Lê ngã xuống. Hắn cố gắng đứng lên, xiêu vẹo đuổi theo xe ngựa, nhưng rất nhanh, tốc độ của xe ngựa dần dần bỏ qua hắn.
Nguyệt Cầm và Huyễn Kỳ liên tiếp bị từng đám hắc y nhân vây quanh. Cả hai lo lắng nhìn theo xe ngựa, chiêu thức phát ra càng thêm tàn nhẫn, vội vàng muốn thoát thân.
Con ngựa giống như bị kinh hách rất lớn, chạy không ngừng nghỉ. Rèm che bị gió cuốn lên, Quý Huyền Ca cứ như vậy mà nhìn bóng lưng của Thương Lam.
Thương Lam vì khống chế con ngựa đang điên cuồng mà quần áo vốn luôn sạch sẽ, lúc này lại mang một thân bụi đất, có chút cảm giác phong trần mệt mỏi.
Một trận gió thổi vào bên trong xe ngựa, mang theo mùi dược thoang thoảng.
Là nam tử này sao?
Người người đều nói, vị thần y của Dược vương cốc này tính cách cao cao tại thượng, lãnh đạm vô cùng. Bình thường, hắn tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng khám bệnh cho người khác. Bởi vậy nên nàng mới phải dùng đến Thiên tầm thảo.
Hơn nữa, vì bảo đảm vạn vô nhất thất(2), nàng lại dùng cả độc dược của Tần Mộng Tuyết.
(2) Vạn vô nhất thất( 萬無一失): Tuyệt đối không sai lầm. Ý chỉ chắc chắn, không có chuyện sai xót xảy ra.
Tần Mộng Tuyết, Tần minh chủ, ngày bọn họ gặp mặt trong hiệu thuốc, giống như mới vừa hôm qua.
Vậy mà ai biết được, hiện tại lại là kẻ thù không đội trời chung.
Chỉ là, Thương Lam, ta có nên nói cho ngươi biết, giải dược của loại độc này, vốn không nằm trong tay ta...
Bình luận truyện