Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 41



Bị Lạc Vân Thanh cự tuyệt Tần Bất Ngữ nhìn thân ảnh cậu rời đi, đuôi mắt hồ ly hẹp dài mang theo một mạt hứng thú, sau đó cũng rời đi phía sau cậu.

Nếu vừa rồi không có biểu đạt sai, những lời mình nói với cậu ta là tương đương với dìu dắt đi? Vậy tại sao có người có thể cự tuyệt dứt khoát như vậy, phải biết rằng làm minh tinh chính là chuyện tốt nhân đôi, đặc biệt là minh tinh nổi tiếng, cư nhiên không có hứng thú?

Thú vị!

Cứ như vậy, hai người một người mang theo không thể hiểu được, một người mang theo hứng thú dạt dào đi ngủ, vừa ngủ một hồi đã tới ngày hôm sau phân đoạn thi đua trò chơi.

Căn cứ người phụ trách miêu tả phân đoạn này chính là chơi rất vui, phi thường thú vị, nhưng thực tế tới rồi mọi người mới phát hiện phân đoạn này không chỉ có chơi vui còn rất xỏ lá.

Tại phân đoạn này, người bị đào thải hai vòng trước rốt cuộc có đất dụng võ, trở thành người phụ trách các hạng mục trò chơi khác nhau lần này.

Chỉ cần có người đồng ý tham gia, đều có thể đi tới chỗ người phụ trách báo danh, sau đó tiến hành chọn lựa. Người được chọn, liền có thể tùy cơ rút ra mấy cái thẻ bài, sau đó tự mình tìm một vị trí "bày quán" đám người khiêu chiến. Tuyển thủ khiêu chiến thành công có thể đạt được điểm số trong tay bọn họ, mà thất bại thì sẽ bị trừ 2 điểm tích phân ở phân đoạn đầu (hơn nữa cho phép nợ điểm.)

Đặc biệt là người bị đào thải vòng thứ nhất, nghe được có chuyện này càng xoa tay hầm hè, sau khi được chọn liền nghĩ nát óc gia tăng thêm độ khó khăn.

............

Cũng vào 9 giờ sáng ngày hôm sau tập hợp, Vương Y Y liền chờ ở bãi biển bên kia, cũng không dong dài, trọng điểm giải thích quy tắc trò chơi lần này, khiến cho mọi người tự do hoạt động khiêu chiến.

Lúc này trò chơi thi đấu chủ yếu chia làm hai loại, một loại là trò chơi bình thường, ví dụ như nhà ma, bắn súng, đỡ bóng nước, đua thuyển kayak, chơi đoán chữ vân vân..., mà một loại khác chính là tỷ thí, chỉ có ngươi không nghĩ ra, không có cái học sinh không thể lấy ra so đấu, ngay cả "quầy hàng" chơi kéo búa bao cũng có, nhưng quầy hàng này đã sớm kín người hết chỗ, nhưng ngay cả như vậy, dựa vào tình huống trước mắt này, còn không có người có thể thắng được chủ quán, bắt được thẻ điểm của quán chủ.

Phân đoạn thi đấu trò chơi quy định mặc kệ là chơi trò gì, ngay từ đầu phải lấy tích phân ra mua số lần trò chơi, nếu thi đấu kiến thức bách khoa không có đủ tích phân, có thể nợ điểm. Sau khi mua có thể tiến hành chơi, thắng có thể  đạt được số tích phân trên thẻ bài (nhân viên công tác sẽ tiến hành chuyển điểm tương ứng cho người đăng ký), chờ tới khi thời gian thi đấu trò chơi kết thúc, tất cả các tuyển thủ sẽ được cộng trừ số điểm đạt được trong hai phân đoạn thi, cuối cùng tính ra vị trí xếp hạng.

............

"Tôi muốn đi chơi kéo búa bao bên kia, đơn giản tiện lợi." Thái Tử Thành nóng lòng muốn thử.

"Đừng đi, thua sẽ bị trừ 2 điểm, bao nhiêu người đều thất bại mà về, cậu nghĩ kỹ hôm qua gian nan cỡ nào mới kiếm được 2 điểm, không nên lãng phí." Triệu Gia Doanh giữ chặt Thái Tử Thành, đầy mặt không ủng hộ.

Trò chơi kéo búa bao này nhìn thì đơn giản, thực tế rất khó thắng. Nhưng nghĩ cũng phải, nếu thắng được đơn giản như vậy, vậy phỏng chừng cũng không có cách nào được chọn bày quán.

"Tôi biết, chính là vì như vậy mới muốn chơi thử một chút." Thái Tử Thành đứng ở bên cạnh xem, phát hiện thật sự không có ai thắng, vì thế càng có hứng thú, càng như vậy lại càng muốn tìm tòi đến cuối cùng.

Đừng nói Thái Tử Thành, quanh thân có người nghĩ như vậy cũng không ít, ngay cả Lạc Vân Thanh đứng cạnh họ cũng muốn đi lên thử một chút.

Phải biết rằng, trước mắt quầy hàng này ít nhất có hơn 60 người, kết quả đều không ngoại lệ toàn thua, nhìn quán chủ ở kia vui vẻ thoải mái ngồi uống trà, người xung quanh cứ gọi là một cái rục rà rục rịch.

Quán chủ này đủ lợi hại nha! Chuyện này không có khả năng là vận khí, này là thực lực. Mặt sau những người cùng trường tới càng chứng minh điểm này, rõ ràng nói cho người khác quán chủ này là cao tài sinh song hệ tâm lý học và toán học, khi chơi kéo búa bao sẽ nhìn biểu tình của ngươi sau đó trong lòng dùng một ít công thức tính toán phức tạp, liền có thể chuẩn xác tính ra đối phương muốn ra chính là cái gì.

"Tôi tới thử một chút." Thái Tử Thành bị người kéo lại, nhưng Lạc Vân Thanh không ai kéo, cậu nói muốn đi, Leonard thậm chí còn che chở cho cậu đi qua.

"Oa, Lạc Vân Thanh ư, cậu ta cư nhiên cũng tới?"

"Cậu ta cũng thực am hiểu tâm lý học cùng toán học sao?"

"Trời ơi, tiểu biến thái cũng tới, trò hay muốn lên sân khấu."

"Cậu ấy tích phân nhiều, thua một lần trừ 2 điểm, thua cũng không coi là gì đi?"

"Đừng nói chuyện, bọn họ bắt đầu rồi."

Quản chủ nguyên bản còn ngồi, chờ nhìn thấy Lạc Vân Thanh tới đây, rất có hứng thú rót cho cậu một ly trà.

"Lạc Vân Thanh?" Ngày hôm qua tôi chính là nhìn tại hiện trường, cậu thật 666 nha. Thế nào, hôm nay tới muốn khiêu chiến tôi sao? Vậy có khả năng bị tôi đánh vỡ thần thoại của cậu nha." Lawrence nhướng mày, đáy lòng có chút hưng phấn.

"Vậy thử xem?" Lạc Vân Thanh không biểu lộ gì, toán học cũng chỉ có thể nói thực bình thường, cho nên thử xem này đúng là thử xem.

"Vậy đến đây đi." Lawrence đứng lên, hoạt động một chút tay chân.

"Kéo búa bao......"

Lạc Vân Thanh ra chính là kéo, mà vừa khéo Lawrence ra cũng là kéo, cho nên thế cục ngang tay.

Đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện người ngang tay ngày hôm nay! Có điều dựa theo quy củ, ngang tay cũng coi như Lạc Vân Thanh thua, vì thế Lạc Vân Thanh sảng khoái để hắn trừ 2 điểm.

"Lại đến một lần?" Lạc Vân Thanh hỏi.

Lawrence không nghĩ tới cư nhiên thế hoà, này cũng thật khó được, cho dù chỉ chơi kéo búa bao nhưng rất ít người có thể ở trên tay hắn chiếm được lợi, trong lòng hắn, này đều có thể tính Lạc Vân Thanh thắng, bởi vậy lúc trừ điểm có chút ngượng ngùng, nhưng quy củ như thế, cũng không có biện pháp.

Nghe được Lạc Vân Thanh còn muốn thử một lần, Lawrence đương nhiên nguyện ý.

"Kéo búa bao......"

"Xôn xao......"

"Trời, cư nhiên thật sự thắng."

"666 quả nhiên vẫn là 666 nha, bội phục bội phục."

"Ta thua, cậu đúng là lợi hại, thẻ bài tự mình rút một cái đi." Lawrence nhìn mình ra kéo, rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn giơ ngón tay cái lên với Lạc Vân Thanh, sau đó từ ghế dựa bên cạnh lấy ra một cái rương rút thăm trúng thưởng thực nguyên thủy, để Lạc Vân Thanh rút.

Lạc Vân Thanh:?

Có thể là nhìn ra Lạc Vân Thanh đầy mặt khó hiểu, Lawrence cười nói: "Tôi bên này thẻ điểm  nhiều, cho nên cầu cần phải rút thăm trúng thưởng, rút được cái nào cái nào chính là điểm cậu đạt được, có mấy quầy hàng chỉ có một thẻ bài liền không cần rút. Mặt khác tôi  nói cho cậu nha, bên tôi điểm bài có loại có 10 điểm nha."

Lời này vừa nói ra, toàn trường ồ lên.

Phải biết rằng thi đấu trò chơi lần này thẻ điểm chia làm 1-10 điểm, trong đó thẻ 1 điểm nhiều nhất 10 điểm ít nhất, mà trước mắt trong sân biết đến có thẻ bài 10 điểm cũng chỉ có quầy hàng này.

"Rút đi, nhìn xem vận khí của cậu như thế nào." Lawrence cười tủm tỉm nhìn Lạc Vân Thanh, hắn cũng không tin Lạc Vân Thanh có thể rút được thẻ 10 điểm, phải biết là trong rương của hắn có 12 cái thẻ, trong đó 11 cái đều là 1 điểm, chỉ có 1 thẻ là 10 điểm.

Người xung quanh đều duỗi dài cổ, trừng lớn mắt nhìn Lạc Vân Thanh cho tay vào trong rương.

"Soạt......"

Lấy ra, Lạc Vân Thanh vừa nhìn, phát hiện cư nhiên là 10 điểm?

"Xôn xao......"

"10 điểm nha!!"

"Lạc Vân Thanh này vận khí cũng thật tốt quá đi? Như này cũng có thể rút được 10 điểm, tôi nghe nói 10 điểm không dễ có nha?"

"Trước mắt là 10 điểm đầu tiên, ừm, quả nhiên là 666 bắt được."

Nghe người xung quanh thảo luận, Leonard nhớ tới mình vừa rồi rút được 2 điểm, vui sướng trong lòng bỗng nhiên mang theo chút buồn bực.

Vốn đang cảm thấy khá tốt, tất cả mọi người đều lấy 1 điểm đổi lấy 2 điểm, cũng đã không tồi, kết quả...nhìn thấy 10 điểm của Lạc Vân Thanh, nghĩ đến lần đầu tiên thi đấu cậu đạt được hơn 400 điểm, Leonard đột nhiên cảm thấy mình vẫn là cố gắng kiếm điểm, ít nhất không thể kém quá nhiều, nhất định phải cùng cậu kề sát trên bản xếp hạng tích phân mới được.

"Đi thôi." Người quá nhiều, đầu tóc Lạc Vân Thanh và Leonard đã có chút rối loạn.

Nhìn phía sau quầy hàng càng ngày càng nhiều người dũng mạnh vào, hai người chạy nhanh bước chân rời đi tới chỗ khác.

Mà lần này đi chính là bình thường trò chơi —— nhà ma.

Nhà ma là một căn nhà cũ ở phía tận cùng bên trong căn cứ làm thành, bên trong bố trí thành bộ dáng gì không ai biết, nhưng từ tiếng la hét chói tai bên trong vang ra liền có thể biết bên trong khẳng định rất khủng bố.

Trước mắt mà nói bên trong nhà ma thẻ điểm là nhiều nhất, hơn nữa còn không thấp, cũng là hạng mục duy nhất không bị trừ điểm sau khi rời khỏi. Tiến vào nhà ma có thể được thẻ điểm, nhưng cũng không phải nói chỉ cần từ nhà ma đi ra liền có người đem thẻ bài đưa cho ngươi, thẻ điểm bên trong nhà ma yêu cầu ngươi tự mình bắt được.

Thẻ điểm này tùy ý phân tán bên trong nhà ma, chỗ góc nào cũng có khả năng có, cho nên người đi vào trừ bỏ cần gan lớn cũng phải thận trọng, nếu không một chuyến đi vào có lẽ không vớt được cái gì.

Theo thể nghiệm của người đi vào, nhà ma phi thường khủng bố, cho nên trước mắt trừ bỏ một số người đặc biệt yêu thích khủng bố và gan đặc biệt lớn ra, không có mấy người dám đến.

Lạc Vân Thanh dám đến đầu tiên là vì tò mò, tiếp theo là có Leonard có thể thêm can đảm, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ chiếm đa số.

Nhà ma một lần chỉ có thể 5 người vào, cách 3 phút vào một lần, chờ đến phiên Lạc Vân Thanh đi vào đã qua 18 phút.

Xốc lên mành thật dày, đi vào một lối đi hẹp tối đen như mực, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một đạo lục quang, một cỗ gió lạnh từ đỉnh đầu "phần phật" thổi mạnh, bốn phía còn xuất hiện một trận âm nhạc rùng rợn, xuyên thấu qua chút ánh sáng kia có thể nhìn thấy phía trước đầy chân đứt, tay đứt, máu tanh, lập tức, một tiếng thét chói tai chặn ở cuống họng, Lạc Vân Thanh nắm lấy tay Leonard nhịn không được dùng sức, thân mình hơi hơi rùng mình một cái.

"Đừng sợ." Trong bóng tối, Leonard ôm lấy Lạc Vân Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, ánh mắt sắc bén nhìn quỷ ảnh quỷ dị loáng thoáng xuất hiện phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện