Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 3
Lần thứ hai có ý thức hắn đã xuất hiện ở đây, tại lễ tang của chính mình, toàn bộ quá trình tang lễ diễn ra hắn đều thấy.
Nghe chủ trì dùng ngôn ngữ của chính phủ tạo nên hình tượng hoàn mỹ của hắn, tán dương hắn cao thượng, người khác không có cảm giác nhưng khi đến phiên mình thì ngay cả linh hồn cũng trở nên lãnh, người hoàn mỹ cao thượng trong miệng kẻ đang nói kia là mình sao?
Dời lực chú ý khỏi bản diễn thuyết, nhìn sang đội trưởng đang đấm vào tường, tức giận mắng hắn tại sao một phần tử trí thức, đường đường là bác sĩ không làm lại chạy vào quân đội, kết quả mất cả mệnh nếu như hắn quên nước mắt lưng tròng thì chính mình hội xấu hổ.
Người nhà bi thống thế nhưng trong lời nói lại là kiêu ngạo vì hắn, Tiết Kình Thương không làm Tiết gia mất mặt, Tiết gia vì hắn mà kiêu hãnh. Dù là hắn trái lời tòng quân nhưng hắn không làm xấu mặt Tiết gia, hắn tại trong quân đội đạt được thành tích đủ cho thân nhân hắn tự hào.
Vậy là đủ rồi, cả đời này từng huy hoàng, từng phản nghịch, từng thủ hộ, có thân tình, tại sát tràng có được tình cảm chiến hữu, ngay cả ái tình cũng không thể bì được, loại này ái tình hắn không chấp nhất, cả đời này hắn không tiếc nuối.
Tới khi thân thể mình bị hỏa táng, một cỗ lực lượng xuất hiện thu lấy hắn, đường nhìn bắt đầu không rõ,nhìn thoáng qua thân nhân chiến hữu phía dưới, khóe miệng tươi cười, vĩnh biệt.
Không người thấy được, đều là thiên không trống trải, thân ảnh trong suốt trở nên nhạt dần rồi triệt để biến mất ở thế giới này.
Thật ấm áp, nguyên lai sau khi tử vong lại có cảm giác ấm áp như thế, nhượng hắn cái gì cũng không ngẫm lại,quá khứ cứ như vậy. Kỳ quái, thế nào còn có cảm giác, quên đi, truy cứu cái gì, một đời của hắn đã kết thúc, ý thức lần thứ hai tiêu thất.
Đau quá, đầu đau quá, ý thức ngủ say bị đánh thức vì đau đớn. Miệng không bị khống chế nhưng mở không được, cũng không thể kêu, rõ ràng đã mất tri giác thì sao còn đau nhức, còn có cảm giác bị đè ép.
Mắt không có biện pháp mở hoàn toàn, nhưng cảm giác được tất cả đều hảo, sao lại có tia sáng, còn có tiếng người nói chuyện, có vài người phụ nhân xa lạ, thân thể bị giơ lên sau đó có người đánh hắn, không thể cử động, không thể nói, hắc ám lần thứ hai kéo tới, cái gì cũng không biết.
Được sống lại, có tri giác, nhận được sự ôn nhu, da thịt như được bao bọc trong ấm áp, còn cảm giác thân thể bất đồng trước kia, theo bản năng mở mắt, ánh vào mi mắt là nóc nhà được khác bằng gỗ, phía trên cửa bên phải còn có ánh dương quang, nghe được tiếng hót của chim tước, đây là thế giới của người chết sao. Đứng dậy, thấy chân mình…
Thịt đô đô, da thịt trơn mượt trắng noãn, tuyệt đối không phải là thứ nam tử thành niên từng kinh lịch qua chiến trường nên có, giơ tay lên, cũng mập mập, trắng trắng, kẻ bình tĩnh như hắn cũng phải ngây người.
Một nữ nhân mặc xiêm y thật dài như thời cổ đại tiến đến, màu tóc thanh sắc kỳ quái, ngũ quan tú lệ, có chút quen thuộc nhưng ngôn ngữ thì hắn hoàn toàn không hiểu.
Cung kính đối chính mình quỳ xuống, vạt áo phía sau chảy xuống thành hình dạng đẹp đẽ, ống tay áo mở rộng, hai tay ngoại trừ ngón cái đều tiếp xúc mặt đất, ngón giữa đối nhau, hình thành tam giác. Trán đụng vào ngón tay trên mặt đất, nói gì đó rồi đứng dậy ôm lấy hắn, mà hắn bị vây trong khiếp sợ cũng không né tránh.
Bị người bắt đi nhưng lại là một nữ tử trẻ tuổi làm hắn lần thứ hai bị đả kích, thân thể này đúng là của hài tử.
Đia ra cửa, trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, đình viện khéo léo, vật kiến trúc từ gỗ, thế giới tử vong không thể như thế này, đây không phải thế giới tử vong, ý niệm này hình thành trong đầu hắn.
Bị nữ nhân ôm đi qua qua không ít hành lang gấp khúc, dọc theo đường đi toàn bộ thị nữ đều quì trên mặt đất, cung kình nhượng nữ nhân đi qua.
Bị nữ nhân thả xuống trong một đình lý trên mặt nước, thảm lông được phủ đầy trên mặt đất, các món đồ chơi đầy trên đó, còn có thị nữ khác ngồi ở kia, hắn thông qua mặt nước thấy được hình thái của mình lúc này, là một đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tuổi.
Hắn đã từng gặp qua khoa học kỹ thuật tiên tiến, sự thay đổi của hóa học, từng ra chiến trường, từng giết người thế nhưng sự việc quỉ dị phát sinh trên người lại làm đại não hắn phải khiếp sợ, hơn nữa trẻ mới sinh có đặc tính dễ mệt mỏi, thế là lần thứ hai hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, một ít ký ức trong óc hiện lên, đó là những thứ hắn đã trải qua, ý thức chính mình đã được sinh ra thức tỉnh.
Mở mắt, trời cũng đã tối, ngọn đèn dầu mờ nhạt le lói, gian phòng mông lung, hình ảnh sau màn che chứng minh hắn không chỉ một mình, chỉ cần hắn có động tĩnh thì người bên ngoài sẽ vào kiểm tra. Đây thực sự là đặc quyền giai cấp.
Nhẹ nâng tay, không kinh động đến người bên ngoài, nhìn thịt mập mạp non mềm trên bàn tay nhỏ, thực sự là khả ái, nếu không xuất hiện trên người hắn.
Buông tay, không tiếng động thở dài, cái này gọi là cái gì? Dựa theo tri thức học được từ C quốc thì hắn đã chuyển thế, nhưng chuyển thế sẽ mất hết tri thức kiếp trước, chính mình vì sao lại nhớ rõ ràng như thế?
Đội viên từng hướng hắn đề cử, chính mình nhìn qua đã phê phán đến thương tích đầy mình,nhưng hắn lại xuyên qua như tiểu thuyết trên mạng không có một chút căn cứ đã đề cập.
Nếu nói theo căn cứ khoa học, linh hồn là một chuỗi thần kinh não, mà thần kinh não của Tiết Kình Thương đã bị hài tử này tiếp thụ.
Thực sự là thâm ảo, hắn cũng không rãnh truy cứu. Bất luận tình huống gì, nói chung Tiết Kình Thương hắn đã sống lại. Dựa theo tín ngưỡng nói, chính mình đã làm nhiều việc tốt, đốt nhiều hương nên mới được như vầy.
Hồi tưởng lại ký ức, hắn nên may mắn là ý thức ngủ say, không phải đối mặt với đại tiểu tiện tùy ý, uy sữa, thị nữ hầu tắm rửa…các loại sự kiện đáng xấu hổ.
Từ trong ký ức tra ra những tin hữu dụng, đây là địa phương rất xa so với kiếp trước, tuy rằng hắn chỉ thấy phạm vi đại trạch thế nhưng kiến trúc, quần áo thị nữ, ngôn ngữ, màu tóc quỉ dị, đều nói cho hắn đây không phải thế giới hắn từng sinh hoạt, thời không cũng bất đồng vì hắn từng thấy qua những võ sĩ mặc giáp, tuyệt đối xuất phát từ thời cổ đại.
Còn có mẫu thân chính mình tực sự tuổi còn rất trẻ, đã từng là thanh niên hắn thế nào đối mặt với tình mẫu tử của nữ nhân ôn nhu kia.
Phụ thân của hắn cũng khá, thái độ người chung quanh cùng chất lượng sinh hoạt ưu việt hiện tại cho thấy hắn là người rất có thân phận.
Hắn đối phụ thân kiếp này không có hảo cảm, không phải vì sát khí từng trải của hắn mà là đôi mắt lộ sẻ lo lắng nhìn hắn, không có tình thương yêu đối với cốt nhục mà tràn đầy đánh giá, không phải xem thấy tiềm tàng của hắn mà coi tất cả như vật phẩm, ước định giá trị lợi dụng, đó là ánh mắt kiêu hùng.
Không, nói hắn kiêu hùng đã là cao, hắn không có tâm cơ lãnh trầm mà kẻ kiêu hùng nên có. Khóe miệng cười khổ, có phụ thân như vậy tương lai mình sẽ rất trắc trở a.
May mà vị phụ thân này ít xuất hiện, hắn cũng không quan tâm. Nhưng so với mẫu thân thì hắn tình nguyện đối mặt phụ thân vô tình kia hơn, hắn có thể không nhìn, mà đối vị mẫu thân này, thực sự là khó a.
Trở về không được thế giới cũ. Trên chiến trường gắt gao phát triển nhượng hắn minh bạch, sau khi ly khai thế giới ai cũng như nhau, người sống vẫn phải sống, đau xót cũng sẽ bị thời gian đẩy lùi, chỉ để lại vết tích nhợt nhạt.
Tiết gia không cần mình quan tâm, gia tộc tuy rằng thực lực khổng lồ nhưng không tham dự chính trị, quốc gia đối Tiết gia phá lệ rộng rãi, chí ít trong vòng năm mươi năm gia tộc sẽ thái bình, sau đó hắn tin tưởng tôn tử Tiết gia bảo trì được loại tình huống này.Phụ mẫu, cho dù là gia tộc hay quốc gia đều sẽ chiếu cố hảo bọn họ, còn đệ đệ muội muội sẽ vì chính mình tẫn hiếu.
Không thức được lâu lắm, bản năng của trẻ mới sinh lại làm hắn thiếp đi.
Thời gian mở mắt trời đã sáng, hắn được hầu hạ mặc quần áo, được rồi, ai kêu hắn sẽ không mặt y phục ở đây, chà lau mặt, được rồi, ai kêu hắn khí lựa nhỏ, không nhấc nổi mảnh khăn.
Ăn, không cần uy, nhìn thị nữ bưng cháo loãng1, hắn cự tuyệt uy thực, khoa tay múa chân lăn lộn, làm thị nữ bưng cháo đặt trên bàn, chính hắn tự cầm muỗng lên.
Dù là nghe không hiểu nhưng cũng có thể phân tích từ biểu tình của thị nữ, lời nói là đang sợ hãi cử động của mình
Từ trong gương đồng nhận thấy tướng mạo của mình vẫn như cũ, là do linh hồn hồn quyết định, hài tử cùng chính mình kiếp trước tương tự, tóc đen mắt đen, ngoại trừ hoa văn kì quái trên trán.
Thân thủ sờ sờ. Thị nữ kinh sợ quỳ xuống.
Đúng là một thế giới có cấp bật sâm nghiêm.
Ở thế giới mới chuyện đầu tiên hắn muốn làm là học ngôn ngữ, lý giải tình huống, sau đó suy ngẫm xem nên làm gì. Dĩ nhiên khi đã đến đây hắn sẽ đối mặt, sống sót, hắn không phải lạc quan nhưng cũng không phải kẻ tiêu cực.
Trí tuệ cũng theo ý thức sống lại, kết hợp cùng ký ức, quan trọng là ngôn ngữ, trẻ con bình thường mới sinh nửa tháng có thể nói, chỉ là không thể nói lưu loát được.
Nguyên tưởng rằng đám thị nữ sẽ hiện ra vẻ kinh sợ nhưng họ đều coi đó là lẽ đương nhiên, nói Thần như vậy cũng là có thể, đã từng có Thần như thế, Thần? Là vật gì? Còn có Thần khác, lẽ nào còn người khác xuyên đến đây?
Tạm thời không có năng lực truy cứu, học xong ngôn ngữ, kế tiếp là văn tự, dùng thư tịch để lý giải xã hội này. Người của Tiết gia có thể từ sách vở lý giải rất nhiều thứ.
Buổi tối, thấy được biển sao mà thế giới trước vì ô nhiễm đã lâu nên bị che khuất, trong phòng không một bóng người, trên gương mặt nho nhỏ của hài tử hiện lên vẻ kiên nghị.
Hắn là người Tiết gia nhưng thân thể hiện tại thì không, linh hồn cũng thế, Tiết gia không có người tầm thường, dù hoán đổi thế giới, hoán đổi thân thể hắn cũng sẽ không biến đổi.
Thế giới này không biết rằng đã nghênh đón người như thế nào,và hắn sẽ mang đến gì cho nơi đây?
1: Trong qt ghi là mễ hồ nên mình đành để là cháo loãng vậy
Nghe chủ trì dùng ngôn ngữ của chính phủ tạo nên hình tượng hoàn mỹ của hắn, tán dương hắn cao thượng, người khác không có cảm giác nhưng khi đến phiên mình thì ngay cả linh hồn cũng trở nên lãnh, người hoàn mỹ cao thượng trong miệng kẻ đang nói kia là mình sao?
Dời lực chú ý khỏi bản diễn thuyết, nhìn sang đội trưởng đang đấm vào tường, tức giận mắng hắn tại sao một phần tử trí thức, đường đường là bác sĩ không làm lại chạy vào quân đội, kết quả mất cả mệnh nếu như hắn quên nước mắt lưng tròng thì chính mình hội xấu hổ.
Người nhà bi thống thế nhưng trong lời nói lại là kiêu ngạo vì hắn, Tiết Kình Thương không làm Tiết gia mất mặt, Tiết gia vì hắn mà kiêu hãnh. Dù là hắn trái lời tòng quân nhưng hắn không làm xấu mặt Tiết gia, hắn tại trong quân đội đạt được thành tích đủ cho thân nhân hắn tự hào.
Vậy là đủ rồi, cả đời này từng huy hoàng, từng phản nghịch, từng thủ hộ, có thân tình, tại sát tràng có được tình cảm chiến hữu, ngay cả ái tình cũng không thể bì được, loại này ái tình hắn không chấp nhất, cả đời này hắn không tiếc nuối.
Tới khi thân thể mình bị hỏa táng, một cỗ lực lượng xuất hiện thu lấy hắn, đường nhìn bắt đầu không rõ,nhìn thoáng qua thân nhân chiến hữu phía dưới, khóe miệng tươi cười, vĩnh biệt.
Không người thấy được, đều là thiên không trống trải, thân ảnh trong suốt trở nên nhạt dần rồi triệt để biến mất ở thế giới này.
Thật ấm áp, nguyên lai sau khi tử vong lại có cảm giác ấm áp như thế, nhượng hắn cái gì cũng không ngẫm lại,quá khứ cứ như vậy. Kỳ quái, thế nào còn có cảm giác, quên đi, truy cứu cái gì, một đời của hắn đã kết thúc, ý thức lần thứ hai tiêu thất.
Đau quá, đầu đau quá, ý thức ngủ say bị đánh thức vì đau đớn. Miệng không bị khống chế nhưng mở không được, cũng không thể kêu, rõ ràng đã mất tri giác thì sao còn đau nhức, còn có cảm giác bị đè ép.
Mắt không có biện pháp mở hoàn toàn, nhưng cảm giác được tất cả đều hảo, sao lại có tia sáng, còn có tiếng người nói chuyện, có vài người phụ nhân xa lạ, thân thể bị giơ lên sau đó có người đánh hắn, không thể cử động, không thể nói, hắc ám lần thứ hai kéo tới, cái gì cũng không biết.
Được sống lại, có tri giác, nhận được sự ôn nhu, da thịt như được bao bọc trong ấm áp, còn cảm giác thân thể bất đồng trước kia, theo bản năng mở mắt, ánh vào mi mắt là nóc nhà được khác bằng gỗ, phía trên cửa bên phải còn có ánh dương quang, nghe được tiếng hót của chim tước, đây là thế giới của người chết sao. Đứng dậy, thấy chân mình…
Thịt đô đô, da thịt trơn mượt trắng noãn, tuyệt đối không phải là thứ nam tử thành niên từng kinh lịch qua chiến trường nên có, giơ tay lên, cũng mập mập, trắng trắng, kẻ bình tĩnh như hắn cũng phải ngây người.
Một nữ nhân mặc xiêm y thật dài như thời cổ đại tiến đến, màu tóc thanh sắc kỳ quái, ngũ quan tú lệ, có chút quen thuộc nhưng ngôn ngữ thì hắn hoàn toàn không hiểu.
Cung kính đối chính mình quỳ xuống, vạt áo phía sau chảy xuống thành hình dạng đẹp đẽ, ống tay áo mở rộng, hai tay ngoại trừ ngón cái đều tiếp xúc mặt đất, ngón giữa đối nhau, hình thành tam giác. Trán đụng vào ngón tay trên mặt đất, nói gì đó rồi đứng dậy ôm lấy hắn, mà hắn bị vây trong khiếp sợ cũng không né tránh.
Bị người bắt đi nhưng lại là một nữ tử trẻ tuổi làm hắn lần thứ hai bị đả kích, thân thể này đúng là của hài tử.
Đia ra cửa, trời xanh, mây trắng, ánh mặt trời, đình viện khéo léo, vật kiến trúc từ gỗ, thế giới tử vong không thể như thế này, đây không phải thế giới tử vong, ý niệm này hình thành trong đầu hắn.
Bị nữ nhân ôm đi qua qua không ít hành lang gấp khúc, dọc theo đường đi toàn bộ thị nữ đều quì trên mặt đất, cung kình nhượng nữ nhân đi qua.
Bị nữ nhân thả xuống trong một đình lý trên mặt nước, thảm lông được phủ đầy trên mặt đất, các món đồ chơi đầy trên đó, còn có thị nữ khác ngồi ở kia, hắn thông qua mặt nước thấy được hình thái của mình lúc này, là một đứa trẻ mới sinh chưa đầy một tuổi.
Hắn đã từng gặp qua khoa học kỹ thuật tiên tiến, sự thay đổi của hóa học, từng ra chiến trường, từng giết người thế nhưng sự việc quỉ dị phát sinh trên người lại làm đại não hắn phải khiếp sợ, hơn nữa trẻ mới sinh có đặc tính dễ mệt mỏi, thế là lần thứ hai hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, một ít ký ức trong óc hiện lên, đó là những thứ hắn đã trải qua, ý thức chính mình đã được sinh ra thức tỉnh.
Mở mắt, trời cũng đã tối, ngọn đèn dầu mờ nhạt le lói, gian phòng mông lung, hình ảnh sau màn che chứng minh hắn không chỉ một mình, chỉ cần hắn có động tĩnh thì người bên ngoài sẽ vào kiểm tra. Đây thực sự là đặc quyền giai cấp.
Nhẹ nâng tay, không kinh động đến người bên ngoài, nhìn thịt mập mạp non mềm trên bàn tay nhỏ, thực sự là khả ái, nếu không xuất hiện trên người hắn.
Buông tay, không tiếng động thở dài, cái này gọi là cái gì? Dựa theo tri thức học được từ C quốc thì hắn đã chuyển thế, nhưng chuyển thế sẽ mất hết tri thức kiếp trước, chính mình vì sao lại nhớ rõ ràng như thế?
Đội viên từng hướng hắn đề cử, chính mình nhìn qua đã phê phán đến thương tích đầy mình,nhưng hắn lại xuyên qua như tiểu thuyết trên mạng không có một chút căn cứ đã đề cập.
Nếu nói theo căn cứ khoa học, linh hồn là một chuỗi thần kinh não, mà thần kinh não của Tiết Kình Thương đã bị hài tử này tiếp thụ.
Thực sự là thâm ảo, hắn cũng không rãnh truy cứu. Bất luận tình huống gì, nói chung Tiết Kình Thương hắn đã sống lại. Dựa theo tín ngưỡng nói, chính mình đã làm nhiều việc tốt, đốt nhiều hương nên mới được như vầy.
Hồi tưởng lại ký ức, hắn nên may mắn là ý thức ngủ say, không phải đối mặt với đại tiểu tiện tùy ý, uy sữa, thị nữ hầu tắm rửa…các loại sự kiện đáng xấu hổ.
Từ trong ký ức tra ra những tin hữu dụng, đây là địa phương rất xa so với kiếp trước, tuy rằng hắn chỉ thấy phạm vi đại trạch thế nhưng kiến trúc, quần áo thị nữ, ngôn ngữ, màu tóc quỉ dị, đều nói cho hắn đây không phải thế giới hắn từng sinh hoạt, thời không cũng bất đồng vì hắn từng thấy qua những võ sĩ mặc giáp, tuyệt đối xuất phát từ thời cổ đại.
Còn có mẫu thân chính mình tực sự tuổi còn rất trẻ, đã từng là thanh niên hắn thế nào đối mặt với tình mẫu tử của nữ nhân ôn nhu kia.
Phụ thân của hắn cũng khá, thái độ người chung quanh cùng chất lượng sinh hoạt ưu việt hiện tại cho thấy hắn là người rất có thân phận.
Hắn đối phụ thân kiếp này không có hảo cảm, không phải vì sát khí từng trải của hắn mà là đôi mắt lộ sẻ lo lắng nhìn hắn, không có tình thương yêu đối với cốt nhục mà tràn đầy đánh giá, không phải xem thấy tiềm tàng của hắn mà coi tất cả như vật phẩm, ước định giá trị lợi dụng, đó là ánh mắt kiêu hùng.
Không, nói hắn kiêu hùng đã là cao, hắn không có tâm cơ lãnh trầm mà kẻ kiêu hùng nên có. Khóe miệng cười khổ, có phụ thân như vậy tương lai mình sẽ rất trắc trở a.
May mà vị phụ thân này ít xuất hiện, hắn cũng không quan tâm. Nhưng so với mẫu thân thì hắn tình nguyện đối mặt phụ thân vô tình kia hơn, hắn có thể không nhìn, mà đối vị mẫu thân này, thực sự là khó a.
Trở về không được thế giới cũ. Trên chiến trường gắt gao phát triển nhượng hắn minh bạch, sau khi ly khai thế giới ai cũng như nhau, người sống vẫn phải sống, đau xót cũng sẽ bị thời gian đẩy lùi, chỉ để lại vết tích nhợt nhạt.
Tiết gia không cần mình quan tâm, gia tộc tuy rằng thực lực khổng lồ nhưng không tham dự chính trị, quốc gia đối Tiết gia phá lệ rộng rãi, chí ít trong vòng năm mươi năm gia tộc sẽ thái bình, sau đó hắn tin tưởng tôn tử Tiết gia bảo trì được loại tình huống này.Phụ mẫu, cho dù là gia tộc hay quốc gia đều sẽ chiếu cố hảo bọn họ, còn đệ đệ muội muội sẽ vì chính mình tẫn hiếu.
Không thức được lâu lắm, bản năng của trẻ mới sinh lại làm hắn thiếp đi.
Thời gian mở mắt trời đã sáng, hắn được hầu hạ mặc quần áo, được rồi, ai kêu hắn sẽ không mặt y phục ở đây, chà lau mặt, được rồi, ai kêu hắn khí lựa nhỏ, không nhấc nổi mảnh khăn.
Ăn, không cần uy, nhìn thị nữ bưng cháo loãng1, hắn cự tuyệt uy thực, khoa tay múa chân lăn lộn, làm thị nữ bưng cháo đặt trên bàn, chính hắn tự cầm muỗng lên.
Dù là nghe không hiểu nhưng cũng có thể phân tích từ biểu tình của thị nữ, lời nói là đang sợ hãi cử động của mình
Từ trong gương đồng nhận thấy tướng mạo của mình vẫn như cũ, là do linh hồn hồn quyết định, hài tử cùng chính mình kiếp trước tương tự, tóc đen mắt đen, ngoại trừ hoa văn kì quái trên trán.
Thân thủ sờ sờ. Thị nữ kinh sợ quỳ xuống.
Đúng là một thế giới có cấp bật sâm nghiêm.
Ở thế giới mới chuyện đầu tiên hắn muốn làm là học ngôn ngữ, lý giải tình huống, sau đó suy ngẫm xem nên làm gì. Dĩ nhiên khi đã đến đây hắn sẽ đối mặt, sống sót, hắn không phải lạc quan nhưng cũng không phải kẻ tiêu cực.
Trí tuệ cũng theo ý thức sống lại, kết hợp cùng ký ức, quan trọng là ngôn ngữ, trẻ con bình thường mới sinh nửa tháng có thể nói, chỉ là không thể nói lưu loát được.
Nguyên tưởng rằng đám thị nữ sẽ hiện ra vẻ kinh sợ nhưng họ đều coi đó là lẽ đương nhiên, nói Thần như vậy cũng là có thể, đã từng có Thần như thế, Thần? Là vật gì? Còn có Thần khác, lẽ nào còn người khác xuyên đến đây?
Tạm thời không có năng lực truy cứu, học xong ngôn ngữ, kế tiếp là văn tự, dùng thư tịch để lý giải xã hội này. Người của Tiết gia có thể từ sách vở lý giải rất nhiều thứ.
Buổi tối, thấy được biển sao mà thế giới trước vì ô nhiễm đã lâu nên bị che khuất, trong phòng không một bóng người, trên gương mặt nho nhỏ của hài tử hiện lên vẻ kiên nghị.
Hắn là người Tiết gia nhưng thân thể hiện tại thì không, linh hồn cũng thế, Tiết gia không có người tầm thường, dù hoán đổi thế giới, hoán đổi thân thể hắn cũng sẽ không biến đổi.
Thế giới này không biết rằng đã nghênh đón người như thế nào,và hắn sẽ mang đến gì cho nơi đây?
1: Trong qt ghi là mễ hồ nên mình đành để là cháo loãng vậy
Bình luận truyện