Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 680: Tiền tiêu như nước (3)




Tâm Ảnh giữ gìn nhan sắc rất tốt, cộng thêm còn ăn một số thứ kì dị nên dung mạo của nàng lúc nào cũng giống như thiếu nữ hai bảy hai tám tuổi, không ai biết nàng năm nay đã hơn bốn mươi.

Bí mật này không có nhiều người biết, đến Liễu gia công tử trước mắt cũng không biết, cho nên họ cũng tỏ ra rất chấn động!!

Tâm Ảnh nhìn Diệp Lãng, nhíu mày, không lẽ, họ đến đây vì mục đích khác? Là đến để đối phó với mình?

- Ngốc, tuổi tác nữ nhân luôn là bí mật, sao ngươi lại nói ra.

Lãnh Huyết Ngũ gõ cho Diệp Lãng một cái,

- Xin lỗi Tâm Ảnh phu nhân, hắn hơi ngốc, nên mới nói ra số tuổi bốn ba của nàng.

-...

Ngươi đang xin lỗi thật sao? Diệp Lãng chỉ nói hơn bốn mươi, ngươi đến con số cụ thể bốn ba cũng nói.

Bây giờ Tâm Ảnh càng lúc càng hoài nghi bọn Diệp Lãng, nếu nói hơn bốn mươi còn có thể suy đoán, nhưng chính xác đến bốn mươi ba thì không còn là suy đoán nữa, những người này trước đây chắc chắn đã từng điều tra mình.

Không sai, Lãnh huyết tổ đã từng đến đây điều tra, Lãnh Huyết Ngũ sở dĩ biết tuổi thật của Tâm Ảnh cũng là do đọc tư liệu, vốn dĩ, nàng vẫn còn có chút không tin, nhưng bây giờ nàng đã có thể khẳng định.

Trước đó Diệp Lãng nói Tâm Ảnh hơn bốn mươi, Lãnh Huyết Ngũ đã tin một nửa, nàng biết Diệp Lãng tuyệt đối không nói dối, nhất định là dùng biện pháp đặc thù của hắn nhìn xuyên tuổi tác Tâm Ảnh.

- Ha ha, không sao không sao, chỉ là tuổi tác mà thôi, cũng chẳng có gì, ta không phải cô nương ở đây.

Tâm Ảnh cười nói, chỉ là nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng, xem ra sự tình khiến nàng tổn thương.

- Tâm Ảnh tỷ, họ nó thật à? Tỷ bốn mươi ba tuổi thật sao? Không thể nào, tỷ trẻ như vậy mà...

Vệ Tinh nhìn Tâm Ảnh, không tin nổi những gì bọn Diệp Lãng nói.

- Thật! Chuyện này chỉ có mấy người biết, không biết công tử đây tại sao lại biết được? Đúng rồi, quên thỉnh giáo đại danh tôn tính của mọi người.

Tâm Ảnh cười nói.

Hứ, ngươi không im lặng được à? Tên Vệ Tinh này đúng là đáng ghét, đáng kiếp cho hắn bị người ta lấy mất một ngàn kim tệ, sớm biết như vậy ta đã bắt hắn trả thêm một chút.

- Ta tên Tuyết Vũ, nàng ấy là Phi Yên, nha đầu của gia đình (lúc này, Phi Yên rất không vui, nhưng chỉ biết nhịn!). Hắn là đệ đệ ta, các ngươi gọi hắn là thiếu gia được rồi, hắn thích người khác gọi hắn như vậy. Còn nữa, đây là tiểu muội của chúng ta, muội ấy không thích nói chuyện với người lạ!

Lãnh Huyết Ngũ cướp lời nói, nàng không muốn Diệp Lãng bạo lộ thân phận ở đây, đến đây ăn sáng không sao, nhưng nếu để người khác biết thì không ổn, dù sao thân phận Diệp Lãng bây giờ tương đối nhạy cảm.

Lãnh Huyết Ngũ nói Diệp Lãng là đệ đệ của nàng, cũng khiến mọi người hiểu lầm, Diệp Lãng là Tuyết, đương nhiên không thể biết được là ai.

- Tuyết thiếu gia, không biết mọi người đến đây có việc gì?

Tâm Ảnh hỏi, nàng muốn thăm dò bọn Diệp Lãng, để xem họ có để lộ ra điều gì không.

- Bọn ta đến ăn sáng!

Lãnh Huyết Ngũ trả lời.

- Ừm! Ta đến ăn bánh quế hoa, bánh quế hoa ở đây mùi vị không tệ, ta thích!

Diệp Lãng bổ sung.

Ăn sáng? Ăn bánh quế hoa?

Các ngươi nghĩ nói vậy mọi người sẽ tin sao? Ai lại đến thanh lâu ăn sáng, không lẽ tưởng nơi này buổi sáng vắng vẻ?

Sự thực này đúng là không ai tin, Tâm Ảnh cũng không tin, càng nghĩ nàng càng cảm thấy bọn Diệp Lãng có vấn đề.

- Thì ra là vậy! Đa tạ!!

Tâm Ảnh cười nói, không tin thì không tin, nhưng cũng không thể biểu hiện ra mặt.

- Tâm Ảnh tỷ, tỷ tin những gì chúng nói à, chúng đến nhất định là để gây chuyện, chi bằng giao chúng cho đệ!

Vệ Tinh lên tiếng, lúc này, Tâm Ảnh cảm thấy Vệ Tinh trở nên rất dễ thương, nàng bây giờ chỉ muốn tìm người thăm dò.

- Họ là khách, đệ cũng là khách, mọi người đều như nhau, ta không thể giao họ cho đệ được!

Tâm Ảnh có chút khó xử nói, đương nhiên, là giả.

- Đã là như vậy, Tâm Ảnh tỷ, tỷ đứng sang một bên! Đệ cũng là khách quả tỷ, mọi người không được ngăn cản đệ.

Vệ Tinh lập tức nói.

- Nhưng...

Tâm Ảnh khó xử nói, cũng chính là ngầm ưng thuận.

Liễu gia công tử nhìn Tâm Ảnh, bốn mắt giao nhau, hắn hình như hiểu đối phương muốn làm gì, là muốn mượn tên ngốc Vệ Tinh dò đường.

Mấy nhân vật này đúng là có chút cổ quái, hắn tuyệt đối không tin họ chỉ đến đây ăn sáng!

Diệp Lãng nếu biết không ai tin mình đến đây ăn sáng, nhất định sẽ buồn bực đến chết, đây là sự thật, các ngươi làm sao vậy, nói thật lại không tin, không lẽ, bây giờ không ai còn tin vào những lời chân thật nữa hay sao?

- Tâm Ảnh phu nhân, đây là thái độ đối xử với khách hàng của nàng sao? Để người khác đến làm phiền chúng ta?

Liễu Phi Yên lạnh lùng nói.

- Ta cũng chẳng biết làm thế nào, các ngươi đều là khách nhân, bàn tay mặt xấp mặt ngửa đều là thịt, ta không biết nên bỏ ai giúp đỡ ai, cho nên chỉ có thể bàng quan!

Tâm Ảnh bất đắc dĩ nói.

Ai cũng có thể nhìn ra nàng muốn khoanh tay đứng nhìn, chờ xem trò vui của bọn Diệp Lãng, nàng cũng không cảm thấy phiền lòng vì điều đó, nàng vốn dĩ muốn dùng cách này nhắc nhở bọn Diệp Lãng, náng đã biết mục đích của họ. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net

Cũng không thể trách được Tâm Ảnh, con người Diệp Lãng vốn đã kì quái, luôn bị người khác hoài nghi, bây giờ lại nói chính xác luôn bí mật của người ta, ắt hẳn phải có mục đích.

- Nếu như nàng quyết định bàng quan thì tốt, chỉ là các ngươi là một ruột!

Liễu Phi Yên lạnh lùng nói.

-...

Lúc này, Lãnh Huyết Ngũ chú ý thấy, mặt Tâm Ảnh có chút dị thường, xem ra đã bị nói trúng tim đen. Liễu gia? Nhìn thế nào cũng không thấy giống.

Lúc nãy Lãnh Huyết Ngũ để ý, mối quan hệ giữa Tâm Ảnh và Liễu gia công tử nhìn thì giống như chủ tớ, nhưng kì thực, nó giống mối quan hệ hợp tác nhiều hơn, hơn nữa Tâm Ảnh còn chiếm vị trí chủ đạo.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, cụ thể thế nào phải điều tra mới biết!

Sở dĩ Tâm Ảnh mặt có chút dị thường, bởi vì nàng dám khẳng định bọn Diệp Lãng đến đây vì mục đích khác, chứ không đơn giản chỉ là ăn sáng, nếu không tại sao đến chuyện kia họ cũng biết.

Chuyện kia chính là chuyện Liễu Phi Yên thuận miệng nói họ cùng một ruột, câu nói này Liễu Phi Yên chỉ thuận miệng nói, hoàn toàn không thể hiện điều gì, chỉ là người nói vô tâm người nghe hữu ý, Tâm Ảnh còn tưởng bọn Diệp Lãng phát hiện ra điều gì.

Cũng chính vì nguyên nhân này, Tâm Ảnh âm thầm ra ám hiệu, bảo người của nàng sẵn sàng mai phục, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ cho ngươi trả giá, để hai nữ nhân này lại, yên tâm, ta sẽ đối xử với họ thật tốt, ta là người biết thương hoa tiếc ngọc.

Vệ Tinh một lần nữa rút đao, nhưng lần này không còn ai ngăn cản hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện