Chương 17
Edit: Mặn ca ca.
Beta: Cẩm.
Joanna là một ca sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, đồng thời là nhà sáng tác nhạc, bạn thân của Tần Minh Viễn trước khi anh bước vào giới giải trí. Ca khúc chủ đề Giang Sơn Tình trong phim điện ảnh Kim Cung mà Tần Minh Viễn diễn vai chính lúc đó cũng do Joanna viết lời.
Đối với Joanna, ấn tượng duy nhất của Tô Miên là khi cô và Tần Minh Viễn tổ chức hôn lễ, cô ta mặc một bộ váy xinh đẹp, đỏ như lửa, chậm rãi đi đến, giơ ly rượu vang đỏ hướng Tần Minh Viễn cười khẽ nói: "Chúc mừng nhé, Minh Viễn."
Từ đầu đến cuối, cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô.
Lúc đó Tô Miên liền suy nghĩ -
Đại khái là hoa đào của Tần Minh Viễn.
Cô cũng không quá để ý.
Với bối cảnh cùng gia thế của Tần Minh Viễn, có tướng mạo và khí chất vô cùng nổi bật, năng lực xuất sắc, sự nghiệp thành đạt, không có khả năng không có hoa đào.
Hơn nữa, lịch sử tình trường của Tần Minh Viễn cô cũng biết rõ ràng.
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ.
Người như anh, thế mà đến nay chưa từng trải qua một lần yêu đương.
Nguyên nhân, không biết.
Nghĩ đến công phu trên giường khá tốt của anh, cô liền loại trừ khả năng bất đồng về giới tính. Nhưng Tô Miên suy đoán lấy mặt ngoài ôn nhu văn nhã thật ra thì hay buồn vui vô thường, tính cách bệnh thần kinh của anh, nói không chừng còn biết tự hiểu lấy mình, nếu cùng người khác yêu đương liền dọa chạy người ta, nên dứt khoát không nói chuyện, duy trì tốt tính cách quân tử nhẹ nhàng.
Phòng thu âm là phòng làm việc tư nhân của Joanna, nằm trong khu dân cư, tòa nhà số mười tám ở đường vành đai ba. Tô Miên tìm thấy tòa nhà 18 liền nhấn chuông cửa.
Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ chuông cửa video.
"Ai đấy?"
Tô Miên lộ ra một nụ cười dịu dàng, nói: "Xin chào, đây là Joanna sao? Tôi là Tô Miên."
Joanna nói: "Tôi đã biết, cô đợi một lát, tôi sẽ nhờ trợ lý March xuống đón cô."
"Được, đã làm phiền rồi."
Tô Miên nghĩ thầm, đào hoa cũ của đại móng gà còn rất khách sáo.
Năm phút sau, ý cười của Tô Miên có chút ngưng lại.
Mười phút sau, Tô Miên thu liễm ý cười.
Mười lăm phút sau, rốt cuộc Tô Miên cũng gặp được người trợ lý đang khoan thai đến muộn.
Cô gái trẻ tuổi tỏ vẻ áy náy nói: "Thật xin lỗi, đã làm ngài phải chờ lâu, vừa rồi thang máy có vấn đề, tôi bị mắc kẹt ở tầng mười. Thang máy trong tiểu khu hay xảy ra vấn đề, gọi điện thoại cho bên bất động sản luôn bị thoái thác. Thật xin lỗi đã làm ngài đợi lâu."
Tô · Ảnh hậu Oscar · Miên liếc mắt một cái liền biết March đang nói dối, hơn nữa tại thời điểm sáu phút, tám phút và mười hai phút trước lần lượt có ba nhóm người ra khỏi thang máy từ tầng mười tám đi xuống.
Cô cười lạnh một tiếng trong lòng.
... Xem ra hoa đào cũ của đại móng gà tính toán cho cô một cái ra oai phủ đầu.
Đối với việc này, Tô Miên điềm nhiên nhẹ giọng nói:
"Không sao, tôi cũng không chờ quá lâu."
March mở cửa dưới tầng của tiểu khu, hơi nghiêng người, mời Tô Miên tiến vào.
March nói: "Tần phu nhân, qua chỗ rẽ phía trước là thang máy."
Đột nhiên, Tô Miên đứng lại không nhúc nhích, rồi nghiêng đầu ánh mắt dừng tại bảng thông báo trên vách tường của tiểu khu, nói: "Cô tên là March phải không? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn bộ dáng cô, hẳn vẫn còn đi học đi? Đại học kỳ thực tập?"
March có chút giật mình, gật đầu.
Tô Miên làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Vấn đề an toàn của thang máy không thể bỏ qua, cô biết mỗi năm có bao nhiều người bởi vì thang máy có vấn đề mà bỏ mạng không? Phát hiện vấn đề phải xử lý ngay lập tức, bất động sản không xử lý, đó chính là vấn đề của bọn họ, cô có thể khiếu nại. Cô mới hai mươi tuổi đầu, còn là một bông hoa tốt, nên coi trọng vấn đề an toàn."
Nói đến việc này, Tô Miên lại dịu dàng nói: "Đừng lo lắng vấn đề bị thoái thác, tôi cùng cô hợp ý, cô lại mạo hiểm sinh mệnh xuống đón tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này."
March: "Tôi..."
Tô Miên nhìn vào số điện thoại khẩn cấp của tiểu khu lưu lại trên bảng thông báo, ấn di động, làm động tác khoa tay múa chân trên môi "Suỵt" một cái.
"Xin chào, tôi là quản lý từ Phòng quản lý Tài sản của Cục quản lý nhà. Chúng tôi nhận được đơn khiếu nại về sự cố của thang máy ở tòa nhà số 18 vẫn chưa được giải quyết. Chủ sở hữu nhiều lần bị mắc kẹt, tình huống này có phải thật không? Buổi chiều, bộ phận của tôi sẽ phái nhân viên đến tiểu khu điều tra, hy vọng các anh phối hợp."
Nói xong, Tô Miên liền cúp điện thoại.
March: "Không, tôi..."
Tô Miên lại dịu dàng đưa ngón tay đặt lên môi "Suỵt" một tiếng.
"Chú họ, cháu đang ở một tiểu khu tên gia viên Minh Hỉ, thang máy trong tiểu khu có vấn đề, cháu vừa mới giả thành bộ phận Thái Đình gọi điện cho bên bất động sản của tiểu khu, nói buổi chiều sẽ cho người đến điều tra. Chú xem rồi làm, nhanh chóng giúp cháu giải quyết chuyện này nhé."
Tô Miên cúp điện thoại, mỉm cười nói với March: "Chú họ tôi là Cục trưởng Cục quản lý bất động sản, làm việc từ trước đến nay rất lưu loát, muộn nhất trong hôm nay chuyện này có thể được giải quyết."
Sắc mặt cô gái nhỏ liền thay đổi.
Tô Miên cười càng dịu dàng hơn, nói: "Là thang máy nào có vấn đề? Chúng ta đừng đi thang máy đó."
March lắp bắp nói: "Được... nó ở bên trái."
Tô Miên nói: "Vậy chúng ta rẽ phải."
Phòng làm việc của Joanna ở tầng 32.
Khi thang máy đang đi lên, Tô Miên nhìn thấy March đang thu mình trong góc run rẩy gõ vào màn hình điện thoại, cô lại làm ra bộ dáng trò chuyện vui vẻ, cùng cô ta thảo luận tầm quan trọng của bất động sản, đưa ra nhiều ví dụ về thói quen cũ của các ông chủ là bất động sản làm ngành này không phát triển được, dưới sự chấn chỉnh mạnh mẽ của chính phủ, những sai lầm đã được sửa đổi.
Khóe miệng March run lên liên hồi, miễn cưỡng đáp.
Thang máy đến.
Joanna tiếp đón tại ngoài cửa, thấy Tô Miên, ba bước liền bước thành hai bước, cười vô cùng chân thành: "Cuối cùng cũng được nhìn thấy bà Tần, tôi đã gặp cô một lần trong hôn lễ, sau hơn một năm, lại lần nữa nhìn thấy Tần phu nhân, so với trước còn đẹp hơn... Nghe nói cô vừa nghỉ phép ở Maldives, đi đường mệt nhọc, mau vào đi, tôi đã cho người chuẩn bị ít điểm tâm cùng trà uống, chờ cô nghỉ ngơi một lúc, chúng ta lại bắt đầu học."
... Joanna cùng hôn lễ năm ngoái nghiễm nhiên có hai mặt khác nhau.
Tô Miên thản nhiên tiếp nhận, cười nói: "Làm phiền rồi."
Sau khi vào phòng, March và Joanna nhỏ giọng nói chuyện trong góc.
Bên cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, Tô Miên đang thưởng thức trà Earl Grey và một chiếc bánh kem dâu. Không lâu sau, Joanna gần như nén tức giận mang March đến xin lỗi rằng vì sự lười biếng của trợ lý đã gây ra hiểu lầm.
Lần này March sợ hãi chân thành xin lỗi.
Tô Miên nuốt một miếng bánh kem dâu tây cuối cùng vào miệng, ôn hòa nói với Joanna: "Việc nhỏ mà thôi, đợi lát nữa tôi nhắn tin tức cho chú họ nói hiểu lầm là được, trợ lý cô còn trẻ, trộm lười cũng có thể trong phạm vị tha thứ được, về sau đừng tái phạm thì tốt rồi..."
Cô cong mi cười nhạt, lại nói: "Chỉ là, lần này là tôi, cô có giao tình với Minh Viễn, tôi chờ mười phút cũng không sao, hôm nay ánh mặt trời tốt, coi như ngắm phong cảnh, nếu đổi thành người khác, cô ấy là trợ lý của cô, làm gì cũng đại diện cho ý tứ của cô, nếu ngày nào đó lơ đãng đắc tội với người khác thì không tốt đâu. Lần sau, khi cô Kiều chọn trợ lý nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn."
Lời nói của Tô Miên dịu dàng, lời trong lời ngoài lại ám chỉ Joanna không có mắt chọn người.
Joanna nghe ra được, chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận, cười cười nói: "Ai, Tần phu nhân cô nói rất đúng, là tôi nhất thời sơ sẩy."
Tâm tình Tô Miên sung sướng tỏ vẻ: "Tôi nghỉ ngơi tạm ổn rồi, có thể bất đầu học tập."
Một chuyến này, Tô Miên ở chỗ Joanna học hát vô cùng thoải mái.
Joanna dụng tâm ra sức dạy dỗ, ăn ngoan uống tốt lại có người hầu hạ.
Ngày hôm sau, trợ lý March đã bị khai trừ, thay đổi thành một trợ lý mới tên Từ Lâm. Từ Lâm tiếp thu lời dạy dỗ từ March, đối đãi với Tô Miên vô cùng cẩn thận.
Vào buổi tối ngày thứ ba, Tần Minh Viên gọi điện cho Joanna hỏi Tô Miên học tập như thế nào.
Joanna trầm mặc một lát rồi nói: "Phu nhân của cậu rất có thiên phú, lên sân khấu biểu diễn không thành vấn đề, có thể dạy những gì thì tớ đã dạy, không cần ở chỗ tớ lãng phí thời gian, trong thời gian này các cậu có thể luyện tập cùng nhau vài lần là có thể lên sân khấu."
Nghe xong, Tần Minh Viễn có chút ngoài ý muốn.
Trong ngành, Joanna từ trước đến nay có tiếng nghiêm khắc, anh còn tưởng rằng Tô Miên ở chỗ cô ta học sẽ ăn không ít khổ, không nghĩ đến lại có thể được Joanna khen.
"Cảm ơn."
Joanna nói: "Mới đầu tớ còn không rõ vì sao ông cụ Tần lại cưới cô ấy cho cậu, hiện giờ tớ mới hiểu được, phu nhân cậu là một nhân vật lợi hại, có năng lực để làm cháu dâu Tần gia."
Ở chỗ Joanna ăn cơm chiều xong, đích thân Joanna cùng trợ lý hộ tống cô xuống tầng.
Tô Miên nói: "Mấy ngày nay thực sự rất cảm ơn cô Kiều, sau ba ngày học tập, tôi đã học được rất nhiều kiến thức, nó rất có ích trong cuộc sống của tôi sau này. Sau khi trở về, chắc chắn tôi sẽ nói chuyện với Minh Viễn hôm nào sẽ mời cô ăn cơm, bằng không thật không biết phải cảm ơn cô như thế nào."
Tô Miên nói, còn không quên cho Joanna một đòn cuối cùng.
Đường Từ Từ gọi điện cho cô.
Ghi chú hai chữ "Đường Bảo" đổi thành "Chồng".
Tô Miên nhận điện thoại, yểu điệu nói -
"Chồng? Vâng, em từ nhà cô Kiều đã ra đến cửa, anh không cần phải tự mình ra đón đâu. Anh không phải muốn đóng phim sao? Anh vội công việc thì tốt rồi, em có thể tự mình về nhà..."
"A? Quà sao? Oa, thật vậy chăng? Anh ở nhà đã chuẩn bị lễ vật sao? Chúc mừng em học tập xong sao?"
"Là vòng cổ sao? Đừng đưa em vòng cổ nữa, lần trước anh đã tặng cho em vòng cổ đời Elizabeth kia em rất thích, mấy ngày hôm trước em vẫn chưa nghĩ ra sẽ chế tác kim cương xanh Sri Lanka thành đồ trang sức gì."
"A? Thật vậy hả? Cảm ơn chồng nhé, chồng à anh thật tốt."
Trên mặt Tô Miên lộ ra nụ cười hạnh phúc của người phụ nữ, sau đó cúp điện thoại nói với Joanna: "Không cần phải tiễn tôi nữa, bên ngoài có tài xế trong nhà chờ. Mấy ngày nay thực sự rất cảm ơn cô Kiều."
Joanna nhìn về phía sau Tô Miên.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn từ trong bóng tối bước ra.
Tần Minh Viễn nhìn Tô Miên.
"Bà Tần, tôi đến đón em."
Bình luận truyện