Ly Hôn? Đừng Suy Nghĩ!
Chương 45
Edit: Heo Mũm Mĩm, Mây ngũ sắc.
Beta: Mẫn Mẫn.
Ba chữ “chân gà lớn” vừa tuôn ra khỏi miệng anh, Tô Miên lập tức khựng lại.
… Hôm qua cô còn nói cái này nữa á?
Tô Miên cố chịu đựng cơn đau đầu, cô vắt óc hồi tưởng lại, hình như mình có nói như thế thật.
Dù trong lòng có thầm dấy lên nghi hoặc, nhưng Tô Miên vẫn gượng tỏ ra thật bình tĩnh. Lúc đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Quý Tiểu Ngạn ở ghế lái bỗng tiếp lời: “Em thấy chân gà lớn ăn ngon hơn chân gà nhỏ.”
Quý Tiểu Ngạn không nói thì thôi, một khi đã lên tiếng càng khiến cho Tô Miên không biết nên đối đáp thế nào cho phải.
… Hôm qua cô có hỏi thăm “chân gà nhỏ” của Tần Minh Viễn không nhỉ.
Thế nhưng chuyện đã tới nước này, giờ cũng chỉ có thể giả vờ đến cùng.
Tô Miên khựng lại vài giây, vờ tỏ ra thật trấn tĩnh, cứ như người mắng Tần Minh Viễn một trận ra trò, đồng thời hất nửa lọ nước tẩy trang vào người anh hôm qua không phải là mình vậy, cô dè dặt cười: “Chân gà có chứa hàm lượng collagen cao, giàu canxi, sắt và các khoáng chất khác, giúp cho xương chắc khỏe, ngăn ngừa loãng xương. Nhưng PT đề xuất em nên ăn nhiều ức gà, vì trong đó có hàm lượng protein cao.”
Tần Minh Viễn cười nửa miệng: “Thế à?”
Tô Miên lại dài dòng văn tự, liệt kê hàng loạt lợi ích của việc ăn ức gà, sau đó dịu dàng nói với anh: “À chồng, em thấy huấn luyện viên thiết kế thực đơn eat clean cho anh có kha khá ức gà đấy, một tuần phải có ít nhất bốn, năm bữa nấu ức gà…”
Tô Miên vừa dứt lời, Tần Minh Viễn chợt quay sang nhìn cô bằng ánh nhìn sâu thăm thẳm.
Tim cô hẫng mất một nhịp, liền hỏi: “… Sao vậy anh?”
Tần Minh Viễn biết Tô Miên đang chột dạ.
Anh để ý rằng, mỗi khi chột dạ thì cô sẽ nói lảng đi, giả vờ bình tĩnh phổ cập kiến thức cho người khác.
Ngày trước anh ít có dịp tiếp xúc gần với cô, bây giờ thời gian cả hai chung đụng nhiều lên, qua những chi tiết vặt vãnh thường ngày, anh phát hiện tuy bà Tần không dịu dàng như những gì mình tưởng tượng, nhưng nhìn điệu bộ vờ vĩnh của cô, Tần Minh Viễn bỗng thấy khá thú vị.
Khám phá ra được một khía cạnh khác của Tô Miên đã trở thành thú vui mới trong chuỗi ngày ở chung của anh và cô.
Anh xác nhận chuyện tối hôm qua, đồng thời cũng ghi nhớ trong lòng.
“Bới móc” là biệt danh mà bà Tần đặt cho anh.
“Không có gì.”
Tần Minh Viễn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rốt cuộc vẫn không dằn được lòng, lại lặng lẽ dời mắt quan sát Tô Miên.
Bà Tần không có phản ứng gì, cô hơi cúi đầu, im lìm như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Tần Minh Viễn lại khám phá ra được một chuyện nữa.
Vợ anh là một người trầm tính. Tuy có hoảng loạn trong phút chốc, nhưng đồng thời lấy lại bình tĩnh cũng rất nhanh. Cái dáng vẻ điềm tĩnh ấy lại có một sức hút gì đó rất lạ lùng.
Thông qua ánh sáng phản chiếu của màn hình điện thoại, Tô Miên phát hiện Tần Minh Viễn đang dõi mắt nhìn mình.
Cô chẳng dám nhúc nhích, trong lòng nóng như lửa đốt.
… Cô chưa mất sạch hình tượng đâu nhỉ? Không mà, không mất đúng không?
Và thế là, vợ chồng hai người tới Hoa Thần Công Phủ với hai luồng suy nghĩ khác nhau.
Vừa bước xuống xe, Tô Miên lập tức nhìn thấy chị dâu nhà mình.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đang tính chạy đến chào hỏi chị dâu, Tử Lộc ở đằng kia đã nhanh chân bước tới, nhiệt tình khoác lấy tay cô, thân mật nói: “Trùng hợp ghê, lần nào chị em mình cũng gặp nhau ở cổng. Chị nghe anh cả em gọi điện thoại bàn chuyện công việc suốt cả đường đi, buồn lắm rồi đây, xuống xe mà gặp được em chị vui lắm, cuối cùng cũng không bị chán nữa rồi…”
Tử Lộc quan sát Tô Miên từ trên xuống dưới, tấm tắc khen không ngớt lời: “Lễ phục của em với Minh Viễn hợp nhau quá. Chị chưa thấy em mặc màu đỏ rượu bao giờ, không ngờ vẫn xinh lung linh như thường, đến dây chuyền cũng đẹp nữa, đây là sợi dây chuyền Minh Viễn mua tặng em ở buổi đấu giá hôm trước đúng không? Phối với chiếc váy này hợp thật đấy.”
Tô Miên cũng hết lòng “nhập cuộc” khen đua với chị dâu.
Không phải cô dối lòng đâu, nhưng Tử Lộc thật sự rất đẹp, đã thế còn yêu kiều phóng khoáng, cô có nhắm mắt cũng khen được, huống chi sự xuất hiện của Tử Lộc lúc này chẳng khác nào cứu cánh của cô cả.
Tô Miên khoác tay Tử Lộc đi vào biệt thự.
Tần Minh Viễn và Tần Lễ Sơ cất bước đi đằng sau.
Tần Minh Viễn hiếm khi có thời gian ở riêng với anh trai mình như lúc này.
Anh cất tiếng chào: “Anh.”
Tần Lễ Sơ hờ hững đáp “Ừ”.
Sau đó, anh em hai người không nói thêm gì với nhau nữa.
Hoa Thần Công Phủ nằm gần vành đai số 5, tuy vị trí không được coi là đẹp, nhưng Tần Nghiêm là một người chỉ thích thanh tịnh. Bảo là gần vành đai mà diện tích phải gọi là rộng thênh thang, phía ngoài biệt thự còn tích hợp thêm hồ nhân tạo cực lớn, với thời tiết mùa này, mặt hồ đã đông cứng thành băng.
Lư Tuệ Mẫn rất thích làm vườn, khu vườn bên ngoài biệt thự đều do một tay bà chăm sóc lấy.
Trong vườn còn có nhà kính với hệ thống điều hòa nhiệt độ, bên trong trồng đủ các loài lan hiếm.
Phía ngoài nhà kính còn nuôi thêm hai con lạc đà Alpaca.
Một con tên Tuệ Tuệ, một con tên Mẫn Mẫn.
(Mẫn Mẫn: Beta còng lưng tôi thành lạc đà khi nào không hay:)))
Hai con lạc đà Alpaca này nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà họ Tần.
Lúc Tần Minh Viễn đang dạo bước trên con đường lát đá cuội, hai con lạc đà này bỗng nhao nhao chạy đến dụi đầu vào người anh, có lẽ chúng ngửi được mùi quen nên đều nhận ra anh.
Tần Lễ Sơ cũng không ngờ sẽ xảy ra việc này, thấy vậy cũng ngẩn tò te.
Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn cọ cái đầu xù của mình lên eo Tần Minh Viễn vô cùng khí thế.
Tô Miên đã nhận ra ngay từ lúc Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn chạy tới, nhưng cô vẫn vờ như không hay biết gì. Lúc đang định kéo tay Tử Lộc đi nhanh hơn, Tô Miên phát hiện chị dâu cũng tỏ vẻ không thấy hai con lạc đà giống mình, Tử Lộc nện gót giày, nhanh nhẹn lôi cô phóng như bay vào biệt thự.
Tần Minh Viễn và Tần Lễ Sơ đều muốn gọi vợ mình lại, đến khi ngẩng mặt lên nhìn, hai cô gái đã biến đâu mất tăm.
Tần Minh Viễn bị cọ nhăn hết cả áo, Tuệ Tuệ còn định cắn cà vạt của anh, ngửa cổ liếm đuôi cà vạt, làm cho nó dính đầy nước dãi.
Tần Lễ Sơ không có cách nào ngăn hai con vật này lại.
Hai anh em chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến khi người chăm sóc Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn chạy đến, họ mới lấy thức ăn ra dụ hai con lạc đà này đi.
Mà lúc này, Tô Miên và Tử Lộc đã có mặt trong biệt thự.
Vào giờ này đã có kha khá khách mời đến dự tiệc, dọc đường đi, Tô Miên và Tử Lộc vừa đi vừa chào hỏi mọi người, sau đó cùng nhau lên tầng hai để tặng quà sinh nhật cho bà Lư Tuệ Mẫn còn đang bận rộn trang điểm.
Tô Miên và Tần Minh Viễn tặng cho bà quyền được đặt tên một hành tinh nhỏ.
Tử Lộc và Tần Lễ Sơ thì tặng một bộ trang sức có giá thành cao ngất ngưỡng.
Lư Tuệ Mẫn hớn hở ra mặt, kéo tay hai cô con dâu liến thoắng một hồi, sau mới hỏi: “Minh Viễn và Lễ Sơ đâu rồi?”
Tô Miên đáp: “Minh Viễn đang nói chuyện với anh cả trong vườn hoa ạ.”
Lư Tuệ Mẫn lại quay qua hỏi Tử Lộc: “Mấy nay Lễ Sơ vẫn bận bịu lắm hở con?”
Tử Lộc mỉm cười trả lời: “Dạo này tập đoàn Tinh Long đang vội thu mua một dự án, hôm trước Lễ Sơ còn đang ở New York, biết hôm nay là sinh nhật mẹ nên tranh thủ bay về đó ạ.”
Lư Tuệ Mẫn “Ối” một tiếng: “Chỉ là sinh nhật thôi mà, cần gì phải bay về gấp như thế.”
Tử Lộc chỉ cười không đáp.
Mẹ chồng nàng dâu ba người khách sáo với nhau vài câu, Tử Lộc bỗng thấy hơi đói nên xuống lầu ăn chút gì đó lót dạ.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Lư Tuệ Mẫn và Tô Miên, bà mới kéo Tô Miên lại hỏi thăm: “Khi nãy có chị dâu con ở đây nên mẹ không tiện hỏi, sợ con bé nghĩ mẹ thiên vị Minh Viễn. Hôm nay Minh Viễn đi tháo bột đúng không, bác sĩ nói sao hả con?”
Tô Miên: “Minh Viễn đi lại bình thường rồi mẹ, đang bình phục rất tốt ạ.”
Lư Tuệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Thằng bé Minh Viễn này thật là, quay có bộ phim mà để bị thương cả tháng trời, may mà bình phục trước Tết âm lịch, không thì chả biết ba chồng con lại cằn nhằn đến khi nào nữa, à, Miên Miên, con qua đây nhìn xem, bộ lễ phục này của mẹ hợp với đôi hoa tai nào?”
Tô Miên phối đồ giúp mẹ chồng xong mới rời đi.
Không ngờ lúc xuống tầng lại gặp được Joanna, “người quen” của cô.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cũng phải thôi, mẹ Joanna và mẹ chồng cô quen biết đã lâu, cô ta có được mời đến tham gia bữa tiệc này cô cũng chả lấy làm lạ.
Tô Miên tự nhiên chào hỏi: “Cô Joanna, lâu rồi không gặp.”
Mới một tháng không gặp, khí sắc của Joanna đã không còn được như trước. Dù cô ta có đắp một lớp nền thật dày, đánh thêm má hồng và son môi, vậy mà vẫn không che lấp được vẻ mỏi mệt sâu trong đôi mắt.
Mà hơn nữa…
Ánh mắt cô ta nhìn cô có chút gì đó rất ư là lạ.
Joanna chợt hỏi: “Cô có tiện lên tầng nói chuyện chút không?”
Tô Miên không rõ chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Khách mời của bữa tiệc đều đang tập trung ở đại sảnh tầng một.
Đối lập với nó, tầng hai lại cực kỳ yên tĩnh.
Joanna và Tô Miên bước tới lan can, cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Tần phu nhân, nể tình tôi đã từng làm giáo viên cho cô hơn ba ngày, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Tô Miên: “Việc gì vậy?”
Joanna bảo: “Lúc trước trợ lý của tôi thất lễ với cô, tôi thừa nhận cách dùng người của mình có vấn đề, cho nên mới khiến cô chịu uất ức, một lần nữa, tôi chân thành xin lỗi cô. Tôi hy vọng cô có thể nói tốt cho tôi vài câu trước mặt Minh Viễn.”
Tô Miên tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nói vậy là ý gì?”
Joanna cả giận: “Cô không biết gì à? Hồi trước Minh Viễn hứa sẽ giúp tôi một chuyện, sau này cũng tại cô nên anh ấy không giúp tôi nữa. Bây giờ tôi thực sự rất cần anh ấy giúp đỡ.”
Tô Miên cực kỳ ngạc nhiên.
… Đồ thích bới móc kia lại có thể vì cô mà từ chối giúp đỡ Joanna ư?
Lần bày trò trước mặt Tần Minh Viễn đó, cô cứ đau đáu sợ Joanna bóc trần mình trước mặt anh, không ngờ Tần Minh Viễn lại thẳng thừng từ chối cô ta, cũng không hề giật dây Joanna làm thế.
Tên này cũng biết giả vờ đúng lúc thật.
Tô Miên lặng lẽ quan sát Joanna.
… Anh ta đã không chịu giúp rồi, sao cô dám làm người tốt cố tình vả mặt Tần Minh Viễn chứ? Vả lại, nếu lúc đầu cô là quả hồng mềm mặc người nắm bóp, không biết trong mấy ngày học hát ở văn phòng Joanna sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.
… Giờ còn muốn cô làm người tốt à, Joanna cũng ngây thơ quá.
Cô lập tức từ chối: “Cô Joanna này, chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, tôi không hề để trong lòng. Tôi nghĩ chắc cô đang hiểu lầm gì đó. Nếu tôi đã không để bụng thì đương nhiên Minh Viễn cũng sẽ không để bụng. Tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công việc của anh ấy cả, e rằng lần này không thể giúp gì được cho cô rồi.”
Vẻ mặt Joanna lập tức thay đổi, cô ta nhìn cô, nghiến răng nói: “Cô vẫn ghi hận chuyện tôi ra oai với cô chứ gì, tôi nhận lỗi, tôi xin lỗi cô, được chưa?”
Đây là lần đầu tiên Tô Miên gặp phải kiểu người lỗi do mình sai mà còn hùng hồn nói đạo lý như cô ta.
Cô vờ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ra oai gì cơ? Chẳng phải trợ lý của cô lười biếng à?”
Joanna: “Thôi được rồi, cô đừng giả vờ giả vịt với tôi nữa, cả tôi và cô đều hiểu cơ mà, cô đã ra chiêu này thì ắt hẳn cũng hiểu thôi nhỉ. Tại đây, tôi xin được nhận lỗi với cô, xin lỗi cô, hy vọng cô khoan dung độ lượng, tha thứ cho tôi lần này.”
Tô Miên cười khẽ: “Tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì, nhưng tôi không ngờ cô Joanna lại là hạng người như thế đó, còn định ra oai với tôi nữa chứ, tại sao cô phải làm thế?”
Joanna mỉa mai: “Cô còn giả vờ à, làm thế được gì không? Cô và Minh Viễn cùng lắm chỉ là hôn nhân trên giấy tờ mà thôi. Tại ông Tần đang độ kề miệng lỗ nên mới nhất quyết bắt Minh Viễn cưới cô thôi, cô tưởng cô quý hóa lắm mới lấy được Minh Viễn sao? Vợ chồng hai người ngoài mặt thì tình tứ đó, nhưng chỉ lòe được mắt thiên hạ thôi, người trong giới này ai mà chẳng tường chẳng tận? Có gì hay để cô hả hê đâu? Làm người thì phải biết giữ cho mình con đường lui, hôm nay cô giúp tôi, ngày nào đó cô với Minh Viễn ly hôn rồi, lúc cô cần giúp đỡ, có khi tôi còn đỡ đần cho.”
Cô ta còn chưa nói xong, một giọng nói trầm ấm chợt cất lên.
Tần Minh Viễn đi từ dưới cầu thang lên.
“Tôi sẽ không ly hôn với vợ tôi.”
Beta: Mẫn Mẫn.
Ba chữ “chân gà lớn” vừa tuôn ra khỏi miệng anh, Tô Miên lập tức khựng lại.
… Hôm qua cô còn nói cái này nữa á?
Tô Miên cố chịu đựng cơn đau đầu, cô vắt óc hồi tưởng lại, hình như mình có nói như thế thật.
Dù trong lòng có thầm dấy lên nghi hoặc, nhưng Tô Miên vẫn gượng tỏ ra thật bình tĩnh. Lúc đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Quý Tiểu Ngạn ở ghế lái bỗng tiếp lời: “Em thấy chân gà lớn ăn ngon hơn chân gà nhỏ.”
Quý Tiểu Ngạn không nói thì thôi, một khi đã lên tiếng càng khiến cho Tô Miên không biết nên đối đáp thế nào cho phải.
… Hôm qua cô có hỏi thăm “chân gà nhỏ” của Tần Minh Viễn không nhỉ.
Thế nhưng chuyện đã tới nước này, giờ cũng chỉ có thể giả vờ đến cùng.
Tô Miên khựng lại vài giây, vờ tỏ ra thật trấn tĩnh, cứ như người mắng Tần Minh Viễn một trận ra trò, đồng thời hất nửa lọ nước tẩy trang vào người anh hôm qua không phải là mình vậy, cô dè dặt cười: “Chân gà có chứa hàm lượng collagen cao, giàu canxi, sắt và các khoáng chất khác, giúp cho xương chắc khỏe, ngăn ngừa loãng xương. Nhưng PT đề xuất em nên ăn nhiều ức gà, vì trong đó có hàm lượng protein cao.”
Tần Minh Viễn cười nửa miệng: “Thế à?”
Tô Miên lại dài dòng văn tự, liệt kê hàng loạt lợi ích của việc ăn ức gà, sau đó dịu dàng nói với anh: “À chồng, em thấy huấn luyện viên thiết kế thực đơn eat clean cho anh có kha khá ức gà đấy, một tuần phải có ít nhất bốn, năm bữa nấu ức gà…”
Tô Miên vừa dứt lời, Tần Minh Viễn chợt quay sang nhìn cô bằng ánh nhìn sâu thăm thẳm.
Tim cô hẫng mất một nhịp, liền hỏi: “… Sao vậy anh?”
Tần Minh Viễn biết Tô Miên đang chột dạ.
Anh để ý rằng, mỗi khi chột dạ thì cô sẽ nói lảng đi, giả vờ bình tĩnh phổ cập kiến thức cho người khác.
Ngày trước anh ít có dịp tiếp xúc gần với cô, bây giờ thời gian cả hai chung đụng nhiều lên, qua những chi tiết vặt vãnh thường ngày, anh phát hiện tuy bà Tần không dịu dàng như những gì mình tưởng tượng, nhưng nhìn điệu bộ vờ vĩnh của cô, Tần Minh Viễn bỗng thấy khá thú vị.
Khám phá ra được một khía cạnh khác của Tô Miên đã trở thành thú vui mới trong chuỗi ngày ở chung của anh và cô.
Anh xác nhận chuyện tối hôm qua, đồng thời cũng ghi nhớ trong lòng.
“Bới móc” là biệt danh mà bà Tần đặt cho anh.
“Không có gì.”
Tần Minh Viễn quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rốt cuộc vẫn không dằn được lòng, lại lặng lẽ dời mắt quan sát Tô Miên.
Bà Tần không có phản ứng gì, cô hơi cúi đầu, im lìm như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
Tần Minh Viễn lại khám phá ra được một chuyện nữa.
Vợ anh là một người trầm tính. Tuy có hoảng loạn trong phút chốc, nhưng đồng thời lấy lại bình tĩnh cũng rất nhanh. Cái dáng vẻ điềm tĩnh ấy lại có một sức hút gì đó rất lạ lùng.
Thông qua ánh sáng phản chiếu của màn hình điện thoại, Tô Miên phát hiện Tần Minh Viễn đang dõi mắt nhìn mình.
Cô chẳng dám nhúc nhích, trong lòng nóng như lửa đốt.
… Cô chưa mất sạch hình tượng đâu nhỉ? Không mà, không mất đúng không?
Và thế là, vợ chồng hai người tới Hoa Thần Công Phủ với hai luồng suy nghĩ khác nhau.
Vừa bước xuống xe, Tô Miên lập tức nhìn thấy chị dâu nhà mình.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đang tính chạy đến chào hỏi chị dâu, Tử Lộc ở đằng kia đã nhanh chân bước tới, nhiệt tình khoác lấy tay cô, thân mật nói: “Trùng hợp ghê, lần nào chị em mình cũng gặp nhau ở cổng. Chị nghe anh cả em gọi điện thoại bàn chuyện công việc suốt cả đường đi, buồn lắm rồi đây, xuống xe mà gặp được em chị vui lắm, cuối cùng cũng không bị chán nữa rồi…”
Tử Lộc quan sát Tô Miên từ trên xuống dưới, tấm tắc khen không ngớt lời: “Lễ phục của em với Minh Viễn hợp nhau quá. Chị chưa thấy em mặc màu đỏ rượu bao giờ, không ngờ vẫn xinh lung linh như thường, đến dây chuyền cũng đẹp nữa, đây là sợi dây chuyền Minh Viễn mua tặng em ở buổi đấu giá hôm trước đúng không? Phối với chiếc váy này hợp thật đấy.”
Tô Miên cũng hết lòng “nhập cuộc” khen đua với chị dâu.
Không phải cô dối lòng đâu, nhưng Tử Lộc thật sự rất đẹp, đã thế còn yêu kiều phóng khoáng, cô có nhắm mắt cũng khen được, huống chi sự xuất hiện của Tử Lộc lúc này chẳng khác nào cứu cánh của cô cả.
Tô Miên khoác tay Tử Lộc đi vào biệt thự.
Tần Minh Viễn và Tần Lễ Sơ cất bước đi đằng sau.
Tần Minh Viễn hiếm khi có thời gian ở riêng với anh trai mình như lúc này.
Anh cất tiếng chào: “Anh.”
Tần Lễ Sơ hờ hững đáp “Ừ”.
Sau đó, anh em hai người không nói thêm gì với nhau nữa.
Hoa Thần Công Phủ nằm gần vành đai số 5, tuy vị trí không được coi là đẹp, nhưng Tần Nghiêm là một người chỉ thích thanh tịnh. Bảo là gần vành đai mà diện tích phải gọi là rộng thênh thang, phía ngoài biệt thự còn tích hợp thêm hồ nhân tạo cực lớn, với thời tiết mùa này, mặt hồ đã đông cứng thành băng.
Lư Tuệ Mẫn rất thích làm vườn, khu vườn bên ngoài biệt thự đều do một tay bà chăm sóc lấy.
Trong vườn còn có nhà kính với hệ thống điều hòa nhiệt độ, bên trong trồng đủ các loài lan hiếm.
Phía ngoài nhà kính còn nuôi thêm hai con lạc đà Alpaca.
Một con tên Tuệ Tuệ, một con tên Mẫn Mẫn.
(Mẫn Mẫn: Beta còng lưng tôi thành lạc đà khi nào không hay:)))
Hai con lạc đà Alpaca này nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà họ Tần.
Lúc Tần Minh Viễn đang dạo bước trên con đường lát đá cuội, hai con lạc đà này bỗng nhao nhao chạy đến dụi đầu vào người anh, có lẽ chúng ngửi được mùi quen nên đều nhận ra anh.
Tần Lễ Sơ cũng không ngờ sẽ xảy ra việc này, thấy vậy cũng ngẩn tò te.
Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn cọ cái đầu xù của mình lên eo Tần Minh Viễn vô cùng khí thế.
Tô Miên đã nhận ra ngay từ lúc Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn chạy tới, nhưng cô vẫn vờ như không hay biết gì. Lúc đang định kéo tay Tử Lộc đi nhanh hơn, Tô Miên phát hiện chị dâu cũng tỏ vẻ không thấy hai con lạc đà giống mình, Tử Lộc nện gót giày, nhanh nhẹn lôi cô phóng như bay vào biệt thự.
Tần Minh Viễn và Tần Lễ Sơ đều muốn gọi vợ mình lại, đến khi ngẩng mặt lên nhìn, hai cô gái đã biến đâu mất tăm.
Tần Minh Viễn bị cọ nhăn hết cả áo, Tuệ Tuệ còn định cắn cà vạt của anh, ngửa cổ liếm đuôi cà vạt, làm cho nó dính đầy nước dãi.
Tần Lễ Sơ không có cách nào ngăn hai con vật này lại.
Hai anh em chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Cho đến khi người chăm sóc Tuệ Tuệ và Mẫn Mẫn chạy đến, họ mới lấy thức ăn ra dụ hai con lạc đà này đi.
Mà lúc này, Tô Miên và Tử Lộc đã có mặt trong biệt thự.
Vào giờ này đã có kha khá khách mời đến dự tiệc, dọc đường đi, Tô Miên và Tử Lộc vừa đi vừa chào hỏi mọi người, sau đó cùng nhau lên tầng hai để tặng quà sinh nhật cho bà Lư Tuệ Mẫn còn đang bận rộn trang điểm.
Tô Miên và Tần Minh Viễn tặng cho bà quyền được đặt tên một hành tinh nhỏ.
Tử Lộc và Tần Lễ Sơ thì tặng một bộ trang sức có giá thành cao ngất ngưỡng.
Lư Tuệ Mẫn hớn hở ra mặt, kéo tay hai cô con dâu liến thoắng một hồi, sau mới hỏi: “Minh Viễn và Lễ Sơ đâu rồi?”
Tô Miên đáp: “Minh Viễn đang nói chuyện với anh cả trong vườn hoa ạ.”
Lư Tuệ Mẫn lại quay qua hỏi Tử Lộc: “Mấy nay Lễ Sơ vẫn bận bịu lắm hở con?”
Tử Lộc mỉm cười trả lời: “Dạo này tập đoàn Tinh Long đang vội thu mua một dự án, hôm trước Lễ Sơ còn đang ở New York, biết hôm nay là sinh nhật mẹ nên tranh thủ bay về đó ạ.”
Lư Tuệ Mẫn “Ối” một tiếng: “Chỉ là sinh nhật thôi mà, cần gì phải bay về gấp như thế.”
Tử Lộc chỉ cười không đáp.
Mẹ chồng nàng dâu ba người khách sáo với nhau vài câu, Tử Lộc bỗng thấy hơi đói nên xuống lầu ăn chút gì đó lót dạ.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại Lư Tuệ Mẫn và Tô Miên, bà mới kéo Tô Miên lại hỏi thăm: “Khi nãy có chị dâu con ở đây nên mẹ không tiện hỏi, sợ con bé nghĩ mẹ thiên vị Minh Viễn. Hôm nay Minh Viễn đi tháo bột đúng không, bác sĩ nói sao hả con?”
Tô Miên: “Minh Viễn đi lại bình thường rồi mẹ, đang bình phục rất tốt ạ.”
Lư Tuệ Mẫn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi. Thằng bé Minh Viễn này thật là, quay có bộ phim mà để bị thương cả tháng trời, may mà bình phục trước Tết âm lịch, không thì chả biết ba chồng con lại cằn nhằn đến khi nào nữa, à, Miên Miên, con qua đây nhìn xem, bộ lễ phục này của mẹ hợp với đôi hoa tai nào?”
Tô Miên phối đồ giúp mẹ chồng xong mới rời đi.
Không ngờ lúc xuống tầng lại gặp được Joanna, “người quen” của cô.
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cũng phải thôi, mẹ Joanna và mẹ chồng cô quen biết đã lâu, cô ta có được mời đến tham gia bữa tiệc này cô cũng chả lấy làm lạ.
Tô Miên tự nhiên chào hỏi: “Cô Joanna, lâu rồi không gặp.”
Mới một tháng không gặp, khí sắc của Joanna đã không còn được như trước. Dù cô ta có đắp một lớp nền thật dày, đánh thêm má hồng và son môi, vậy mà vẫn không che lấp được vẻ mỏi mệt sâu trong đôi mắt.
Mà hơn nữa…
Ánh mắt cô ta nhìn cô có chút gì đó rất ư là lạ.
Joanna chợt hỏi: “Cô có tiện lên tầng nói chuyện chút không?”
Tô Miên không rõ chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Khách mời của bữa tiệc đều đang tập trung ở đại sảnh tầng một.
Đối lập với nó, tầng hai lại cực kỳ yên tĩnh.
Joanna và Tô Miên bước tới lan can, cô ta đi thẳng vào vấn đề: “Tần phu nhân, nể tình tôi đã từng làm giáo viên cho cô hơn ba ngày, cô có thể giúp tôi một việc không?”
Tô Miên: “Việc gì vậy?”
Joanna bảo: “Lúc trước trợ lý của tôi thất lễ với cô, tôi thừa nhận cách dùng người của mình có vấn đề, cho nên mới khiến cô chịu uất ức, một lần nữa, tôi chân thành xin lỗi cô. Tôi hy vọng cô có thể nói tốt cho tôi vài câu trước mặt Minh Viễn.”
Tô Miên tỏ vẻ khó hiểu: “Cô nói vậy là ý gì?”
Joanna cả giận: “Cô không biết gì à? Hồi trước Minh Viễn hứa sẽ giúp tôi một chuyện, sau này cũng tại cô nên anh ấy không giúp tôi nữa. Bây giờ tôi thực sự rất cần anh ấy giúp đỡ.”
Tô Miên cực kỳ ngạc nhiên.
… Đồ thích bới móc kia lại có thể vì cô mà từ chối giúp đỡ Joanna ư?
Lần bày trò trước mặt Tần Minh Viễn đó, cô cứ đau đáu sợ Joanna bóc trần mình trước mặt anh, không ngờ Tần Minh Viễn lại thẳng thừng từ chối cô ta, cũng không hề giật dây Joanna làm thế.
Tên này cũng biết giả vờ đúng lúc thật.
Tô Miên lặng lẽ quan sát Joanna.
… Anh ta đã không chịu giúp rồi, sao cô dám làm người tốt cố tình vả mặt Tần Minh Viễn chứ? Vả lại, nếu lúc đầu cô là quả hồng mềm mặc người nắm bóp, không biết trong mấy ngày học hát ở văn phòng Joanna sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.
… Giờ còn muốn cô làm người tốt à, Joanna cũng ngây thơ quá.
Cô lập tức từ chối: “Cô Joanna này, chuyện đó vốn chỉ là chuyện nhỏ, tôi không hề để trong lòng. Tôi nghĩ chắc cô đang hiểu lầm gì đó. Nếu tôi đã không để bụng thì đương nhiên Minh Viễn cũng sẽ không để bụng. Tôi chưa bao giờ can thiệp vào chuyện công việc của anh ấy cả, e rằng lần này không thể giúp gì được cho cô rồi.”
Vẻ mặt Joanna lập tức thay đổi, cô ta nhìn cô, nghiến răng nói: “Cô vẫn ghi hận chuyện tôi ra oai với cô chứ gì, tôi nhận lỗi, tôi xin lỗi cô, được chưa?”
Đây là lần đầu tiên Tô Miên gặp phải kiểu người lỗi do mình sai mà còn hùng hồn nói đạo lý như cô ta.
Cô vờ ra vẻ kinh ngạc: “Cô ra oai gì cơ? Chẳng phải trợ lý của cô lười biếng à?”
Joanna: “Thôi được rồi, cô đừng giả vờ giả vịt với tôi nữa, cả tôi và cô đều hiểu cơ mà, cô đã ra chiêu này thì ắt hẳn cũng hiểu thôi nhỉ. Tại đây, tôi xin được nhận lỗi với cô, xin lỗi cô, hy vọng cô khoan dung độ lượng, tha thứ cho tôi lần này.”
Tô Miên cười khẽ: “Tôi thực sự không hiểu cô đang nói gì, nhưng tôi không ngờ cô Joanna lại là hạng người như thế đó, còn định ra oai với tôi nữa chứ, tại sao cô phải làm thế?”
Joanna mỉa mai: “Cô còn giả vờ à, làm thế được gì không? Cô và Minh Viễn cùng lắm chỉ là hôn nhân trên giấy tờ mà thôi. Tại ông Tần đang độ kề miệng lỗ nên mới nhất quyết bắt Minh Viễn cưới cô thôi, cô tưởng cô quý hóa lắm mới lấy được Minh Viễn sao? Vợ chồng hai người ngoài mặt thì tình tứ đó, nhưng chỉ lòe được mắt thiên hạ thôi, người trong giới này ai mà chẳng tường chẳng tận? Có gì hay để cô hả hê đâu? Làm người thì phải biết giữ cho mình con đường lui, hôm nay cô giúp tôi, ngày nào đó cô với Minh Viễn ly hôn rồi, lúc cô cần giúp đỡ, có khi tôi còn đỡ đần cho.”
Cô ta còn chưa nói xong, một giọng nói trầm ấm chợt cất lên.
Tần Minh Viễn đi từ dưới cầu thang lên.
“Tôi sẽ không ly hôn với vợ tôi.”
Bình luận truyện