Mai Nở Dưới Sao
Quyển 2 - Chương 53: Vũ Sư Tàn Tật
Sao nghe chàng nhắc nhở, vội vàng tất bật dọn bữa cho chàng. Tuy nhiên, những động tác của Sao hôm nay có chút thẫn thờ và ngơ ngẩn. Nùng Tậu để ý thấy, em thỉnh thoảng lại đứng ngây ra như kẻ mất hồn."
- o-
Thỏa thuận xong với nhau rồi, Nùng Tậu lên đường đi tìm một vũ sư để dạy múa cho Sao còn em thì tiếp tục đi vào khu rừng Lì để nghiên cứu sưu tầm tài liệu. Dạo này Sao tổng hợp được khá nhiều tài liệu cho Nhã Lang, em định khi nào chàng ta liên lạc trở lại thì sẽ gửi chúng sang cho chàng.
Sao đi vào khu rừng, em không còn ngại các bẫy rập nữa mà cứ thong thả đi tự nhiên như đi trên vùng đất bình thường thôi. Tất nhiên, vẫn phải tránh xa đám dây leo độc. Sao cứ đi một chốc, thấy thảo dược lạ thì lại dừng và vẽ vẽ viết viết. Em dành thời gian cả ngày trong khu rừng đó.
Đến khi chiều gần buông xuống thì Sao cũng sưu tầm được kha khá thảo mộc, em hái một số cây về để đêm lại vẽ và ghi chú vào sổ. Lúc đang đi thì tự dưng em vấp phải dây. Sao biết, em đã vướng bẫy. Dẫu vậy em không hề tỏ ra lo sợ hay lúng túng, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Em lăn đùng ra đất.
Sao có cảm giác người bị siết chặt và có một cái gì rất nặng đè lên người em. Sao bị thứ đó cuốn lấy và phải lăn liên tiếp mấy vòng trên mặt đất. Em thấy trời đất chao đảo. Bóng cây âm u và những sợi dây leo buông rũ xoay vòng xoay vòng.
Tóc em bết dính lá cây, mùi đất xông lên mũi, những ngón tay ẩm ướt. Sao choáng váng, đỡ lấy đầu. Thứ đang đè trên người em kia động đậy khe khẽ. Sao một tay đỡ đầu một tay ấn lên thứ đó và đẩy ra. Lúc này em đã trấn tỉnh hơn, có thể nhận thức được xung quanh rồi.
Thứ đó rời khỏi người em, Sao mở to mắt nhìn, thì ra đó là một người. Người ấy là đàn ông, trông trang phục có vẻ là tộc nhân Chơ Ro. Mái tóc đen, ngắn, bồng bềnh, băng đeo trán tinh xảo họa tiết. Chàng ta khá trẻ, xem chừng chỉ trạc thanh niên. Đôi mày đen và khỏe khoắn, đầu mày hơi cong xuống, đuôi mày thì cong lên, đẹp đẽ và kì công, tựa như mày của rồng vậy. Khuôn mặt chàng ta góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp và làn da rám nắng. Nhưng, thứ khiến em chú ý đến chàng ta nhất chính là đôi mắt, mắt của chàng ta dù không đẹp và nhiều đường nét tuấn mĩ như người ấy nhưng mâu quang thì hệt như người ấy vậy. Một đôi mâu quang nâu sẫm dịu êm.
Hai người lúng túng rời nhau ra, Sao lùi xa ba tấc còn chàng ta thì đứng bật dậy, gãi đầu ngượng ngùng.
Phía sau hai người, bẫy chông tre tòn ten đung đưa.
Ban nãy, khi em vướng phải dây thì bẫy chông kia cũng ầm ầm sụp xuống. Chàng ta đang ngồi ở trên cành cây gần đó nghỉ ngơi thì trông thấy bẫy kia chuẩn bị đè lên em, thế nên vội vàng xuất hiện và che chở em khỏi bẫy. Chàng ta không biết rằng, với lớp thần lực hộ thể mạnh mẽ, bẫy chông kia không thể làm hại em.
- Xin lỗi, vì quá cấp bách nên… - Chàng ta chìa tay về phía em, e ngại cất tiếng. Giọng nói trầm và chất phác, khiến Sao sực tỉnh giấc mơ.
- Vâng. - Sao nắm tay chàng và đứng dậy, phủi phủi lá úa trên người xuống.
- Ở đây nguy hiểm lắm, nàng đừng lai vãng quanh đây nữa. - Chàng ta cảnh báo.
- Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không sao đâu mà. - Sao cười xòa.
Chàng trai ấy ngỏ lời sẽ đưa em về làng, chàng ta nhận ra em là những vị khách mà già làng cho phép ở lại. Sao không tiện từ chối, dù sao đó cũng là thịnh tình của người bản xứ. Em vui vẻ nối bước bên cạnh chàng, hai người bước đầu có những trò chuyện.
- Nàng bao nhiêu tuổi?
- Mười bảy ạ.
- Ta năm nay bảy mươi rồi, ta gọi nàng là em nhé?
- Vâng. - Sao gật đầu.
Chàng đặt tay lên ngực và bắt đầu giới thiệu - Ta là Chrau Lun Giao, một người thuộc họ Chrau Lun. Rất vui được gặp.
- Em là Sao ạ. Em theo Quan Lang đến đây để tiêu diệt Lì.
- Em là tì nữ của Quan Lang?
- Vâng.
- Ta thấy em thường giao lưu trò chuyện với mọi người trong tộc. Trông có vẻ em rất thích tiếp xúc với chúng ta.
- Vâng, em rất hứng thú với phong tục tập quán của người Chơ Ro ạ, em đang nghiên cứu về chủ đề đó và chủ đề thảo dược. Em muốn sưu tầm tài liệu để viết thành sách.
- Thật à? Thế thì chúng ta hân hạnh quá. - Chàng mỉm cười, nụ cười ấm áp và hiền hậu. Đôi mắt nâu kia khiến chàng càng trở nên thân thiện và gần gũi với em hơn. Sao cứ ngây ra mà nhìn nụ cười ấy.
Đột nhiên em thấy lòng nhoi nhói. Khoang ngực như bị trống một khoảng lớn. Trong phút chốc, hơi thở của em nghẹn lại.
Sao quay đi, khóe mắt cay cay.
- Gì vậy? - Chrau Lun Giao lo lắng hỏi em.
- Không có gì ạ. - Sao rối rít xua tay, em cúi chào chàng và rời đi bởi đã tới đầu làng rồi. Chrau Lun Giao không còn cách nào khác ngoài gật đầu tạm biệt em. Sao chạy vụt đi, tà áo dài thanh thoát lướt rất nhanh dưới buổi chiều.
Em chạy một mạch về nhà và đổ ập xuống sàn. Em nằm đó, mắt rơi lên sàn nhà được kết bởi những thanh tre đập dập, tay ôm lấy ngực và chầm chậm siết lại.
Trong khoảnh khắc, em phải hứng chịu cả một bầu trời kỉ niệm đổ ùa vào tim. Chỉ một đôi mắt mà khiến chân em nghiêng ngã.
Khi em đang nằm ôm ấp quá khứ thì Nùng Tậu trở về, mới bước lên nhà, chàng ta đã thấy em nằm chình ình bên bếp lửa, đã vậy còn là nằm sấp - Dạng tư thế thiếu ưu nhã. Chàng cau mày, ngồi xuống bên kia bếp lửa, khó chịu lên tiếng - Con gái mà nằm kì thế?
Sao rón rén ngồi dậy, ủ dột bó gối.
- Bị mất tiền à? - Chàng hỏi.
Sao lắc đầu.
- Hay sổ vẽ bị nhăn? Bút bị mất?
- Không phải ạ.
- Thế sao mặt như bánh bao chiều vậy? Còn không mau đi dọn cơm?
Sao nghe chàng nhắc nhở, vội vàng tất bật dọn bữa cho chàng. Tuy nhiên, những động tác của Sao hôm nay có chút thẫn thờ và ngơ ngẩn. Nùng Tậu để ý thấy, em thỉnh thoảng lại đứng ngây ra như kẻ mất hồn.
Dù chàng rất nghi hoặc trước những hành động của em nhưng cũng không hỏi. Khi Sao dọn cơm ra, hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau như bình thường. Nùng Tậu nói rằng chàng đã tìm thấy vũ sư rồi, ông ấy là một vũ sư già, lại còn tàn tật, giờ không có khả năng dạy dỗ gì nữa.
Sao nghe chàng nói, em vô cùng ái ngại. Em không hiểu tại sao chàng lại tìm một vũ sư như thế về, chẳng giúp ích gì được cho em cả vì em không thể múa tốt nếu chỉ được chỉ dạy bằng lời nói mà không có động tác minh họa. Nùng Tậu hiểu nỗi quan ngại của em nhưng các vũ sư trong làng vừa nghe đến vụ vào hồ Lì là họ đã đùng đùng từ chối rồi. Chàng đi hỏi cả ngày, cuối cùng cũng chỉ có ông vũ sư già ấy nhận lời thôi.
Sao không ý kiến gì nữa, em đã nắm được ẩn tình. Em chịu vậy, chỉ đành cố gắng hết sức thôi. Nùng Tậu kể về người vũ sư ấy cho em nghe, rằng ông ấy thời trẻ cũng từng có ước mơ đi chinh phục Lì. Đối với một vũ công Chơ Ro thì, chinh phục được Lì là một niềm kiêu hãnh lớn lao.
Ông ấy cùng vũ đoàn của mình phá những cái bẫy và đi vào khu vực hồ. Khi vũ đoàn của ông ta nhảy múa, Lì đã ngoi lên khỏi mặt nước để ngắm nhìn khá lâu. Thế nhưng có một người đã múa sai nhịp vì quá sợ hãi. Lì nổi giận, bay khỏi hồ và táp trúng người đó, khiến cả vũ đoàn chạy tán loạn khắp nơi.
Những thành viên của vũ đoàn người thì rơi vào mưa độc, người thì sập phải bẫy bên ngoài. Bản thân ông cũng dính bẫy nên bị mất một chân. Sau vụ việc đó, ông đánh mất tư cách vũ công và bị làng trừng phạt. Dẫu vậy, ông vẫn muốn thực hiện việc đó một lần nữa, vẫn muốn chinh phục Lì một lần nữa.
Ông cho rằng năm đó ông đã suýt chinh phục được Lì. Nếu không phải do sai sót của người vũ công nọ thì Lì đã cho phép bọn ông lấy nước rồi. Ông muốn thực hiện điệu múa ấy một lần nữa và lấy nước chữa trị cho đôi chân của mình cùng những người bạn múa bị dính bẫy năm xưa.
Nùng Tậu cho biết thêm, những người bạn múa của ông cũng có con cái, con cái của họ kế tục họ và quyết tâm vào hồ lấy nước chữa trị cho cha mẹ. Vậy là chàng tập hợp được một đội múa nho nhỏ, cộng với em nữa, vừa hay thiết lập được một vũ đoàn.
Sao hào hứng với những gì Nùng Tậu kể, câu chuyện của người vũ sư ấy đã cảm động em. Tự dưng em cũng muốn nhảy múa thật tốt để mang nước về cho ông ấy. Nùng Tậu thấy em đã phấn chấn trở lại, chàng cảm thấy khá thoải mái. Chàng nói, ngày mai hai người sẽ đi gặp vũ sư.
- o-
Thỏa thuận xong với nhau rồi, Nùng Tậu lên đường đi tìm một vũ sư để dạy múa cho Sao còn em thì tiếp tục đi vào khu rừng Lì để nghiên cứu sưu tầm tài liệu. Dạo này Sao tổng hợp được khá nhiều tài liệu cho Nhã Lang, em định khi nào chàng ta liên lạc trở lại thì sẽ gửi chúng sang cho chàng.
Sao đi vào khu rừng, em không còn ngại các bẫy rập nữa mà cứ thong thả đi tự nhiên như đi trên vùng đất bình thường thôi. Tất nhiên, vẫn phải tránh xa đám dây leo độc. Sao cứ đi một chốc, thấy thảo dược lạ thì lại dừng và vẽ vẽ viết viết. Em dành thời gian cả ngày trong khu rừng đó.
Đến khi chiều gần buông xuống thì Sao cũng sưu tầm được kha khá thảo mộc, em hái một số cây về để đêm lại vẽ và ghi chú vào sổ. Lúc đang đi thì tự dưng em vấp phải dây. Sao biết, em đã vướng bẫy. Dẫu vậy em không hề tỏ ra lo sợ hay lúng túng, vẫn cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Em lăn đùng ra đất.
Sao có cảm giác người bị siết chặt và có một cái gì rất nặng đè lên người em. Sao bị thứ đó cuốn lấy và phải lăn liên tiếp mấy vòng trên mặt đất. Em thấy trời đất chao đảo. Bóng cây âm u và những sợi dây leo buông rũ xoay vòng xoay vòng.
Tóc em bết dính lá cây, mùi đất xông lên mũi, những ngón tay ẩm ướt. Sao choáng váng, đỡ lấy đầu. Thứ đang đè trên người em kia động đậy khe khẽ. Sao một tay đỡ đầu một tay ấn lên thứ đó và đẩy ra. Lúc này em đã trấn tỉnh hơn, có thể nhận thức được xung quanh rồi.
Thứ đó rời khỏi người em, Sao mở to mắt nhìn, thì ra đó là một người. Người ấy là đàn ông, trông trang phục có vẻ là tộc nhân Chơ Ro. Mái tóc đen, ngắn, bồng bềnh, băng đeo trán tinh xảo họa tiết. Chàng ta khá trẻ, xem chừng chỉ trạc thanh niên. Đôi mày đen và khỏe khoắn, đầu mày hơi cong xuống, đuôi mày thì cong lên, đẹp đẽ và kì công, tựa như mày của rồng vậy. Khuôn mặt chàng ta góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp và làn da rám nắng. Nhưng, thứ khiến em chú ý đến chàng ta nhất chính là đôi mắt, mắt của chàng ta dù không đẹp và nhiều đường nét tuấn mĩ như người ấy nhưng mâu quang thì hệt như người ấy vậy. Một đôi mâu quang nâu sẫm dịu êm.
Hai người lúng túng rời nhau ra, Sao lùi xa ba tấc còn chàng ta thì đứng bật dậy, gãi đầu ngượng ngùng.
Phía sau hai người, bẫy chông tre tòn ten đung đưa.
Ban nãy, khi em vướng phải dây thì bẫy chông kia cũng ầm ầm sụp xuống. Chàng ta đang ngồi ở trên cành cây gần đó nghỉ ngơi thì trông thấy bẫy kia chuẩn bị đè lên em, thế nên vội vàng xuất hiện và che chở em khỏi bẫy. Chàng ta không biết rằng, với lớp thần lực hộ thể mạnh mẽ, bẫy chông kia không thể làm hại em.
- Xin lỗi, vì quá cấp bách nên… - Chàng ta chìa tay về phía em, e ngại cất tiếng. Giọng nói trầm và chất phác, khiến Sao sực tỉnh giấc mơ.
- Vâng. - Sao nắm tay chàng và đứng dậy, phủi phủi lá úa trên người xuống.
- Ở đây nguy hiểm lắm, nàng đừng lai vãng quanh đây nữa. - Chàng ta cảnh báo.
- Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi không sao đâu mà. - Sao cười xòa.
Chàng trai ấy ngỏ lời sẽ đưa em về làng, chàng ta nhận ra em là những vị khách mà già làng cho phép ở lại. Sao không tiện từ chối, dù sao đó cũng là thịnh tình của người bản xứ. Em vui vẻ nối bước bên cạnh chàng, hai người bước đầu có những trò chuyện.
- Nàng bao nhiêu tuổi?
- Mười bảy ạ.
- Ta năm nay bảy mươi rồi, ta gọi nàng là em nhé?
- Vâng. - Sao gật đầu.
Chàng đặt tay lên ngực và bắt đầu giới thiệu - Ta là Chrau Lun Giao, một người thuộc họ Chrau Lun. Rất vui được gặp.
- Em là Sao ạ. Em theo Quan Lang đến đây để tiêu diệt Lì.
- Em là tì nữ của Quan Lang?
- Vâng.
- Ta thấy em thường giao lưu trò chuyện với mọi người trong tộc. Trông có vẻ em rất thích tiếp xúc với chúng ta.
- Vâng, em rất hứng thú với phong tục tập quán của người Chơ Ro ạ, em đang nghiên cứu về chủ đề đó và chủ đề thảo dược. Em muốn sưu tầm tài liệu để viết thành sách.
- Thật à? Thế thì chúng ta hân hạnh quá. - Chàng mỉm cười, nụ cười ấm áp và hiền hậu. Đôi mắt nâu kia khiến chàng càng trở nên thân thiện và gần gũi với em hơn. Sao cứ ngây ra mà nhìn nụ cười ấy.
Đột nhiên em thấy lòng nhoi nhói. Khoang ngực như bị trống một khoảng lớn. Trong phút chốc, hơi thở của em nghẹn lại.
Sao quay đi, khóe mắt cay cay.
- Gì vậy? - Chrau Lun Giao lo lắng hỏi em.
- Không có gì ạ. - Sao rối rít xua tay, em cúi chào chàng và rời đi bởi đã tới đầu làng rồi. Chrau Lun Giao không còn cách nào khác ngoài gật đầu tạm biệt em. Sao chạy vụt đi, tà áo dài thanh thoát lướt rất nhanh dưới buổi chiều.
Em chạy một mạch về nhà và đổ ập xuống sàn. Em nằm đó, mắt rơi lên sàn nhà được kết bởi những thanh tre đập dập, tay ôm lấy ngực và chầm chậm siết lại.
Trong khoảnh khắc, em phải hứng chịu cả một bầu trời kỉ niệm đổ ùa vào tim. Chỉ một đôi mắt mà khiến chân em nghiêng ngã.
Khi em đang nằm ôm ấp quá khứ thì Nùng Tậu trở về, mới bước lên nhà, chàng ta đã thấy em nằm chình ình bên bếp lửa, đã vậy còn là nằm sấp - Dạng tư thế thiếu ưu nhã. Chàng cau mày, ngồi xuống bên kia bếp lửa, khó chịu lên tiếng - Con gái mà nằm kì thế?
Sao rón rén ngồi dậy, ủ dột bó gối.
- Bị mất tiền à? - Chàng hỏi.
Sao lắc đầu.
- Hay sổ vẽ bị nhăn? Bút bị mất?
- Không phải ạ.
- Thế sao mặt như bánh bao chiều vậy? Còn không mau đi dọn cơm?
Sao nghe chàng nhắc nhở, vội vàng tất bật dọn bữa cho chàng. Tuy nhiên, những động tác của Sao hôm nay có chút thẫn thờ và ngơ ngẩn. Nùng Tậu để ý thấy, em thỉnh thoảng lại đứng ngây ra như kẻ mất hồn.
Dù chàng rất nghi hoặc trước những hành động của em nhưng cũng không hỏi. Khi Sao dọn cơm ra, hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau như bình thường. Nùng Tậu nói rằng chàng đã tìm thấy vũ sư rồi, ông ấy là một vũ sư già, lại còn tàn tật, giờ không có khả năng dạy dỗ gì nữa.
Sao nghe chàng nói, em vô cùng ái ngại. Em không hiểu tại sao chàng lại tìm một vũ sư như thế về, chẳng giúp ích gì được cho em cả vì em không thể múa tốt nếu chỉ được chỉ dạy bằng lời nói mà không có động tác minh họa. Nùng Tậu hiểu nỗi quan ngại của em nhưng các vũ sư trong làng vừa nghe đến vụ vào hồ Lì là họ đã đùng đùng từ chối rồi. Chàng đi hỏi cả ngày, cuối cùng cũng chỉ có ông vũ sư già ấy nhận lời thôi.
Sao không ý kiến gì nữa, em đã nắm được ẩn tình. Em chịu vậy, chỉ đành cố gắng hết sức thôi. Nùng Tậu kể về người vũ sư ấy cho em nghe, rằng ông ấy thời trẻ cũng từng có ước mơ đi chinh phục Lì. Đối với một vũ công Chơ Ro thì, chinh phục được Lì là một niềm kiêu hãnh lớn lao.
Ông ấy cùng vũ đoàn của mình phá những cái bẫy và đi vào khu vực hồ. Khi vũ đoàn của ông ta nhảy múa, Lì đã ngoi lên khỏi mặt nước để ngắm nhìn khá lâu. Thế nhưng có một người đã múa sai nhịp vì quá sợ hãi. Lì nổi giận, bay khỏi hồ và táp trúng người đó, khiến cả vũ đoàn chạy tán loạn khắp nơi.
Những thành viên của vũ đoàn người thì rơi vào mưa độc, người thì sập phải bẫy bên ngoài. Bản thân ông cũng dính bẫy nên bị mất một chân. Sau vụ việc đó, ông đánh mất tư cách vũ công và bị làng trừng phạt. Dẫu vậy, ông vẫn muốn thực hiện việc đó một lần nữa, vẫn muốn chinh phục Lì một lần nữa.
Ông cho rằng năm đó ông đã suýt chinh phục được Lì. Nếu không phải do sai sót của người vũ công nọ thì Lì đã cho phép bọn ông lấy nước rồi. Ông muốn thực hiện điệu múa ấy một lần nữa và lấy nước chữa trị cho đôi chân của mình cùng những người bạn múa bị dính bẫy năm xưa.
Nùng Tậu cho biết thêm, những người bạn múa của ông cũng có con cái, con cái của họ kế tục họ và quyết tâm vào hồ lấy nước chữa trị cho cha mẹ. Vậy là chàng tập hợp được một đội múa nho nhỏ, cộng với em nữa, vừa hay thiết lập được một vũ đoàn.
Sao hào hứng với những gì Nùng Tậu kể, câu chuyện của người vũ sư ấy đã cảm động em. Tự dưng em cũng muốn nhảy múa thật tốt để mang nước về cho ông ấy. Nùng Tậu thấy em đã phấn chấn trở lại, chàng cảm thấy khá thoải mái. Chàng nói, ngày mai hai người sẽ đi gặp vũ sư.
Bình luận truyện