Mai Nở Dưới Sao
Quyển 2 - Chương 97: Mỵ Nương Mỹ Tiên
Mỗi lần nàng mỉm cười, không gian xung quanh như bừng nở tia nắng. Nàng như một tinh linh của mặt trời, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp chan hòa."
- o-
Sau gần sáu tháng trời đi làm nhiệm vụ, Nùng Tậu cuối cùng cũng quay về Mai Viện. Ngày chàng trở về, Sao, Mai Lang Vương và những người khác như cũ đứng đón ở cổng. Nùng Tậu vừa xuống thuyền là ngay lập tức sải bước đến gần Sao. Chàng nhìn em chăm chú, tựa như muốn khảm hình ảnh em vào mắt.
- Quan Lang? - Sao có hơi giật mình với thái độ kì lạ đó.
- Vịt cổ lũng. - Nùng Tậu nhếch môi cười, đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời như sao.
- Vâng, đúng là Quan Lang, ngài không thay đổi. - Sao cười gượng, chấp nhận biệt danh mà chàng gán lên người mình. Mai Lang Vương bấy giờ đã nghiêm nghị xuất hiện bên cạnh em, chiếu ánh nhìn dò xét lên cả hai.
Nùng Tậu gườm chàng dữ dội, hai người đàn ông đấu mắt kịch liệt với nhau trong khi Sao thì ngây thơ đứng ở giữa. Những người khác trông thấy bộ dạng tuốt gươm múa kiếm đó, mặt ai cũng hiện lên vẻ ngán ngẩm.
Giữa lúc đương căng thẳng, từ trên thuyền lại vang lên tiếng bước chân. Xen lẫn với những bước đi thanh thoát là tiếng trang sức va chạm đinh đang. Sao ngẩn người, Mai Lang Vương cũng bắt đầu chú ý, từ trên mạn thuyền dần hiện ra một bóng hình xinh đẹp.
- Nùng Tậu! - Người đó mỉm cười tỏa nắng, yểu điệu đi xuống cầu thang và tiến đến chỗ họ.
- Chị. - Quan Lang quay lại, nhìn nàng mỉm cười.
- Chị?
Sao lặp lại, ngỡ ngàng ngắm nhìn nàng một phen. Đẹp quá, một nàng công chúa tuyệt đẹp. Nàng mặc trang phục được chế tác từ thổ cẩm và đội mũ lông chim lộng lẫy. Trên người nở rộ một bức tranh tô tem diễm lệ. Nàng có đôi mắt bồ câu, trong vắt và thánh thiện. Làn môi mượt mà, đỏ thắm như cánh hồng cùng đôi má lún đồng tiền. Mỗi lần nàng mỉm cười, không gian xung quanh như bừng nở tia nắng. Nàng như một tinh linh của mặt trời, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp chan hòa.
- Công chúa Mỹ Tiên. - Mai Lang Vương lịch thiệp cúi chào nàng.
- Mai Lang Vương, đã lâu không gặp. - Mỹ Tiên e thẹn cười, ánh mắt nhìn chàng lúng liếng và say sưa.
Sao và Nùng Tậu đứng đó, nhìn qua nhìn lại hai người họ hồi lâu. Qua những cuộc đối đáp thì, Sao đại ý nắm được rằng thiếu nữ xinh đẹp sẽ làm khách ở Mai Viện một thời gian kia chính là Mỵ Nương Mỹ Tiên.
Nàng là con gái của vua Hùng, chị của Nùng Tậu. Tất cả các công chúa của vua Hùng đều được gọi là Mỵ Nương. Các chị của nàng lần lượt là Mỵ Nương Tiên Dung - Người đã đi theo phò mã Chử Đồng Tử, Mỵ Nương Ngọc Hoa - Người hiện thời đang là vợ của Tản Viên Sơn Thánh và Mỵ Nương Ngọc Nương. Mỹ Tiên là Mỵ Nương được sinh ra sau này, khi vua đã trở về Thần giới. Nàng và Nùng Tậu sinh liền kề nhau, tuổi không cách biệt nhiều, vì thế hai chị em rất thân thiết. Chuỗi dây chuyền bằng vảy sấu mà Nùng Tậu tặng cho Sao vốn được làm để tặng cho nàng.
Sau màn chào hỏi thân tình thì mọi người cũng không đứng ở đó nữa, Mai Lang Vương sắp xếp phòng ở khu lưu trú cho công chúa. Các vị Hoa Tiên mở tiệc chào mừng Quan Lang và công chúa hạ cố đến Mai Viện. Buổi tiệc này không phải là một buổi tiệc gia đình, vì thế nó được tổ chức một cách rất long trọng ở khu lưu trú.
Trên mảnh sân rộng của khu lưu trú được bày ba chiếc sập. Quan Lang ngồi trên một sập và công chúa ngồi trên một sập. Sập còn lại dành cho Mai Lang Vương. Sao và những người khác chỉ có thể ngồi trên chiếu.
Cuộc trò chuyện thăm hỏi tiếp tục được khơi lên trong buổi tiệc. Nhờ đó, Sao biết được lý do vì sao Mỵ Nương lại theo Quan Lang đến Mai Viện lần này. Thì ra sau khi Quan Lang làm nhiệm vụ xong, chàng có dừng chân lại Cổ Loa nghỉ ngơi vài hôm. Công chúa Mỹ Tiên biết chàng sẽ đến Mai Viện, lại biết ở Tây Nam có nhiều thắng cảnh đẹp nên quyết định đi cùng chàng đến đây rong chơi một chuyến.
- Cô bé này… Là tì nữ mà Nùng Tậu nhắc đến đấy à? - Mỹ Tiên hướng sang em, cười rạng rỡ.
- Vâng ạ. - Sao cung kính đáp, em đang ngồi trên chiếu dưới sập của Mai Lang Vương.
- Thật là cô bé ngoan ngoãn, sau này về chung một nhà hẳn là rất vui đây. - Công chúa khúc khích che miệng.
Sao nghệt ra trước lời nói ấy, em không hiểu ý nghĩa của cụm "về chung một nhà" mà công chúa vừa nói. Hẳn là nàng nghĩ em sẽ đến Cổ Loa và trở thành tì nữ của Quan Lang trọn đời chăng? Có vẻ Quan Lang đã không nói rõ với nàng về việc em chỉ hầu ngài trong một khoảng thời gian nhất định.
Dù biết là công chúa hiểu lầm nhưng Sao cũng không tiện giải thích với nàng. Em im lặng và mặc cho điều đó trôi qua. Duy có sắc mặt của Mai Lang Vương thì sầm xuống thấy rõ sau khi nghe thấy lời nói ấy, đôi mắt nâu lại dữ dội liếc sang Nùng Tậu, trong khi Quan Lang thì cười khẩy cao ngạo.
Buổi tiệc kéo dài nửa ngày thì kết thúc, trên bàn tiệc, mọi người chuyện trò nhiều điều cùng nhau. Đó là những câu chuyện nằm trong Thần giới, Sao không đủ hiểu biết để theo dõi. Dù gì em cũng chỉ mới đến nơi này vài năm.
Cuối buổi tiệc, khi ba người đứng đầu cùng chào nhau ra về thì công chúa Mỹ Tiên chợt vấp ngã vào tay Mai Lang Vương. Sao cũng không hiểu nguyên nhân khiến nàng vấp, chỉ thấy dáng hình quyến rũ ấy bỗng dưng đổ hẳn vào vòng tay Mai Thần. Mai Lang Vương cẩn thận đỡ nàng dậy, dịu dàng cười. Công chúa đưa tay ra cho chàng, Mai Lang Vương dìu nàng về đến tận phòng và giới thiệu cho nàng các khu vực trong viện.
Khi Vương và công chúa rời đi, Sao cũng bị Nùng Tậu gọi lại. Nùng Tậu sai người mang đến một chiếc hộp gỗ lớn rồi nhịp tay lên hộp mà cười bảo em rằng - Quà cho con vịt cổ lũng của ta đây.
Sao nuốt nước bọt, em cảm thấy Quan Lang mà đã tặng quà thì hẳn là ngài sắp bắt em làm chuyện gì đó. Sao rụt rè ngỏ ý rằng em không nhận quà có được không? Nùng Tậu dường như đoán được em sẽ bảo thế, chàng lập tức cười kì bí. Chàng bảo rằng chưa gì đã từ chối sớm vậy, đến khi thấy được thứ bên trong, muốn đổi ý, xin xỏ chàng thì chàng cũng không tặng cho nữa đâu. Sao nghe vậy lập tức căng thẳng và tò mò. Em ngồi xuống sập của Quan Lang, quyết định sẽ nhận món quà này một phen.
Quan Lang cười vừa ý, đẩy nắp hộp ra. Bên trong là vô vàn các loại cây cỏ kì lạ. Sao vỡ òa, em muốn reo lên lắm. Quan Lang nói chàng đi đến vùng đất phía Tây, qua nhiều cánh rừng lạ, biết em mê mẩn thứ này nên tiện tay hái về. Những loài thảo dược này đều là cây cỏ độc nhất ở vùng đất ấy, một số loài đã được ghi chép, một số loài chưa. Sao rối rít cảm ơn Quan Lang, em mừng đến xúc động. Đó là lần đầu tiên, Nùng Tậu thấy em vui sướng đến vậy khi nhận được quà từ chàng.
- Nếu biết ơn như vậy thì dành thời gian cho ta nhiều một chút đi. - Nùng Tậu nói.
- Vâng ạ! - Sao lập tức đồng ý với chàng.
Nùng Tậu nhích đến gần em, hai người ngồi sát bên nhau. Sao không giữ khoảng cách với chàng nữa, em đang cặm cụi xem xét số hoa cỏ mà Quan Lang mang về. Lúc này, Mai Lang Vương đã đưa công chúa về nghỉ, vừa bước trở ra. Từ nhà chính, chàng thấy rõ Quan Lang đang kề sát vào Sao, tay thậm chí còn chạm vào tóc em. Sao mê mãi với chiếc hộp bên dưới nên không chú ý đến sự động chạm của Nùng Tậu. Mai Lang Vương âm u rũ mắt. Chàng nghe ngực rào rào hơi lạnh.
Quan Lang trở về thì có nghĩa là Sao sẽ không hầu Mai Lang Vương toàn thời gian như trước. Hơn nữa em còn hứa với Quan Lang sẽ dành thời gian nhiều cho chàng nên càng ít xuất hiện ở khu của Mai Thần hơn. Mai Lang Vương ức chế trong lòng, tuy vậy không thể công khai ghen tuông. Chàng chỉ biết lạnh lẽo đứng ngoài sân vườn, nhìn mấy chậu mai bằng ánh mắt u ám.
Công chúa Mỹ Tiên thường xuyên đến gặp chàng, hai người trò chuyện với nhau rất hợp ý. Mai Lang Vương thường cùng công chúa đi bên nhau, khi thì ở nhà chàng, khi thì ở khu lưu trú. Công chúa dường như rất hạnh phúc khi ở bên Mai Thần, nụ cười của nàng lúc nào cũng bừng nở. Mai Lang Vương luôn vô tình hữu ý chăm sóc nàng trước mặt Sao.
Mặc cho Vương và công chúa quấn quýt, Sao vẫn một mực nghiên cứu đám thảo dược đó. Lúc em đến hầu Quan Lang, đợi xong hết việc, em lại mang thảo dược ra giường tre mà vẽ vẽ viết viết, tra cứu tư liệu. Nùng Tậu không sai bảo em khi em tập trung làm việc. Chàng chỉ lặng lẽ uống trà gần đó, tận hưởng thời gian yên bình bên em, tựa như cái thời mà hai người cùng ngao du trước kia.
Công chúa Mỹ Tiên ở lại Mai Viện lưu luyến Mai Lang Vương tầm hai tuần, sau đó Nùng Tậu ngỏ ý rằng sẽ đưa nàng đi tham quan những thắng cảnh đẹp ở Tây Nam. Công chúa hỏi ý Mai Lang Vương, rằng chàng có thể đi cùng nàng được không? Rất tiếc, Mai Lang Vương phải làm việc, chàng không thể tháp tùng nàng được. Nùng Tậu hỏi ý Sao, muốn đưa em đi chung. Sao cũng rất hào hứng, hiển nhiên em muốn đi với Nùng Tậu hơn là bị nhốt trong bốn bức tường. Mới đồng ý với Quan Lang vào buổi sáng, buổi chiều em đã bị Mai Lang Vương ép phải rút lại lời hứa. Sao ấm ức lắm nhưng Mai Lang Vương rất dữ dội, chàng thậm chí đã bảo rằng sẽ nhốt em lại và không cho em vào ra tự do nữa nếu em không nghe lời chàng.
Sao đành nói với Nùng Tậu rằng em không thể đi theo. Quan Lang nổi giận đùng đùng, tìm Mai Lang Vương đôi co. Mai Thần cười lạnh, thức tỉnh Quan Lang rằng Sao hiện tại thuộc quyền kiểm soát của chàng. Quan Lang uất ức tột độ, nhưng không thể cãi được, đành từ bỏ ý định.
Quan Lang và Công chúa lên Lâu thuyền rong chơi, theo kế hoạch thì họ sẽ đi tầm vài tuần. Sao đứng tần ngần đưa tiễn họ, em tiếc lắm, giá mà cũng được đi cùng thì hay quá. Mai Lang Vương khoanh tay, nghiêm nghị nhìn em. Quan Lang vừa đi thì chàng ngay lập tức bắt em đến hầu.
Những ngày đầu tiên quay trở lại hầu chàng đích thị là ác mộng với Sao. Mai Lang Vương lúc nào cũng bắt em kề cận bên chàng, không cho em rời ra dù chỉ là nửa khắc. Khi em phản đối, chàng lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn em. Sao bị chàng đe dọa đến nỗi lạnh toát người, cuối cùng phải nín nhịn.
Vì lúc nào cũng dính với chàng như vậy nên em không có thời gian riêng tư nữa, Sao quyết định mang thảo dược đến nhà chàng và ở đó nghiên cứu luôn. Mai Lang Vương thấy em bày thảo dược ra sập và cặm cụi viết vẽ rồi bỏ vào bìa thư của sở tư liệu mà gửi đi, chàng mới dần thông tỏ. Chàng cười nhẹ nhõm, hỏi em rằng số thảo dược này là quà mà Quan Lang tặng mấy hôm trước đấy ư?
Sao gật đầu, sau đó nói là em muốn có thời gian để tra cứu nên mới ở bên khu lưu trú mà ít sang đây hầu chàng. Mai Lang Vương dịu êm mỉm môi, chàng tiến đến gần em một chút, nhìn đám thảo dược mà em đang vẽ. Đó là những cây cỏ lạ được Quan Lang dùng thần lực bảo quản. Nhờ có sự bảo vệ đó mà chúng có thể tồn tại dù đã bị cắt khỏi đất khá lâu. Cá biệt, có một vài loài cỏ đặc hữu mà chàng cũng chưa từng thấy qua, Mai Lang Vương cầm số cỏ ấy lên, nhìn chúng đăm chiêu.
- Sở tư liệu không có thông tin về nó ạ! - Sao lập tức nói.
- Ừm.
Suy nghĩ một chút, chàng lại cúi xuống và bọc em trong vòng tay. Sao giật thót, lại nữa, lại là trò tiếp cận đáng ghét này. Mai Lang Vương trầm ấm cất lời, giọng chàng vang vọng trên đầu khiến Sao thoáng run sợ. Đây là thói quen, kể từ lúc chàng có những cử chỉ lả lơi với em thì Sao luôn bất giác căng thẳng mỗi khi chàng đến gần.
- Ta có thể giúp em nghiên cứu chúng. - Chàng cười cười, chậm rãi nói.
- Thật ạ? - Sao bắt đầu cảnh giác.
- Phải. Ta là một vị thần thuộc hệ mộc, việc tìm hiểu những loài thực vật chưa được biết đến cũng là một phần chức trách của ta.
Sao quay phắt lại, nhìn chàng, em đã bị chàng thu hút. Mai Lang Vương chầm chậm choàng tay qua eo em, Sao muốn đẩy chàng ra lắm nhưng em vẫn cố ngồi yên. Chàng vờn lấy vành tai nhỏ nhắn, cười mỉm - Thế nào hửm? Ta sẽ nghiên cứu cho em, với điều kiện em không được cởi trang sức mà ta tặng ra nữa.
Sao đắn đo một lúc, em không muốn đồng ý chút nào nhưng nghĩ đến tệp bản thảo còn dang dở thì em lại quyết tâm tột cùng, thỏa hiệp với chàng.
- o-
Sau gần sáu tháng trời đi làm nhiệm vụ, Nùng Tậu cuối cùng cũng quay về Mai Viện. Ngày chàng trở về, Sao, Mai Lang Vương và những người khác như cũ đứng đón ở cổng. Nùng Tậu vừa xuống thuyền là ngay lập tức sải bước đến gần Sao. Chàng nhìn em chăm chú, tựa như muốn khảm hình ảnh em vào mắt.
- Quan Lang? - Sao có hơi giật mình với thái độ kì lạ đó.
- Vịt cổ lũng. - Nùng Tậu nhếch môi cười, đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời như sao.
- Vâng, đúng là Quan Lang, ngài không thay đổi. - Sao cười gượng, chấp nhận biệt danh mà chàng gán lên người mình. Mai Lang Vương bấy giờ đã nghiêm nghị xuất hiện bên cạnh em, chiếu ánh nhìn dò xét lên cả hai.
Nùng Tậu gườm chàng dữ dội, hai người đàn ông đấu mắt kịch liệt với nhau trong khi Sao thì ngây thơ đứng ở giữa. Những người khác trông thấy bộ dạng tuốt gươm múa kiếm đó, mặt ai cũng hiện lên vẻ ngán ngẩm.
Giữa lúc đương căng thẳng, từ trên thuyền lại vang lên tiếng bước chân. Xen lẫn với những bước đi thanh thoát là tiếng trang sức va chạm đinh đang. Sao ngẩn người, Mai Lang Vương cũng bắt đầu chú ý, từ trên mạn thuyền dần hiện ra một bóng hình xinh đẹp.
- Nùng Tậu! - Người đó mỉm cười tỏa nắng, yểu điệu đi xuống cầu thang và tiến đến chỗ họ.
- Chị. - Quan Lang quay lại, nhìn nàng mỉm cười.
- Chị?
Sao lặp lại, ngỡ ngàng ngắm nhìn nàng một phen. Đẹp quá, một nàng công chúa tuyệt đẹp. Nàng mặc trang phục được chế tác từ thổ cẩm và đội mũ lông chim lộng lẫy. Trên người nở rộ một bức tranh tô tem diễm lệ. Nàng có đôi mắt bồ câu, trong vắt và thánh thiện. Làn môi mượt mà, đỏ thắm như cánh hồng cùng đôi má lún đồng tiền. Mỗi lần nàng mỉm cười, không gian xung quanh như bừng nở tia nắng. Nàng như một tinh linh của mặt trời, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp chan hòa.
- Công chúa Mỹ Tiên. - Mai Lang Vương lịch thiệp cúi chào nàng.
- Mai Lang Vương, đã lâu không gặp. - Mỹ Tiên e thẹn cười, ánh mắt nhìn chàng lúng liếng và say sưa.
Sao và Nùng Tậu đứng đó, nhìn qua nhìn lại hai người họ hồi lâu. Qua những cuộc đối đáp thì, Sao đại ý nắm được rằng thiếu nữ xinh đẹp sẽ làm khách ở Mai Viện một thời gian kia chính là Mỵ Nương Mỹ Tiên.
Nàng là con gái của vua Hùng, chị của Nùng Tậu. Tất cả các công chúa của vua Hùng đều được gọi là Mỵ Nương. Các chị của nàng lần lượt là Mỵ Nương Tiên Dung - Người đã đi theo phò mã Chử Đồng Tử, Mỵ Nương Ngọc Hoa - Người hiện thời đang là vợ của Tản Viên Sơn Thánh và Mỵ Nương Ngọc Nương. Mỹ Tiên là Mỵ Nương được sinh ra sau này, khi vua đã trở về Thần giới. Nàng và Nùng Tậu sinh liền kề nhau, tuổi không cách biệt nhiều, vì thế hai chị em rất thân thiết. Chuỗi dây chuyền bằng vảy sấu mà Nùng Tậu tặng cho Sao vốn được làm để tặng cho nàng.
Sau màn chào hỏi thân tình thì mọi người cũng không đứng ở đó nữa, Mai Lang Vương sắp xếp phòng ở khu lưu trú cho công chúa. Các vị Hoa Tiên mở tiệc chào mừng Quan Lang và công chúa hạ cố đến Mai Viện. Buổi tiệc này không phải là một buổi tiệc gia đình, vì thế nó được tổ chức một cách rất long trọng ở khu lưu trú.
Trên mảnh sân rộng của khu lưu trú được bày ba chiếc sập. Quan Lang ngồi trên một sập và công chúa ngồi trên một sập. Sập còn lại dành cho Mai Lang Vương. Sao và những người khác chỉ có thể ngồi trên chiếu.
Cuộc trò chuyện thăm hỏi tiếp tục được khơi lên trong buổi tiệc. Nhờ đó, Sao biết được lý do vì sao Mỵ Nương lại theo Quan Lang đến Mai Viện lần này. Thì ra sau khi Quan Lang làm nhiệm vụ xong, chàng có dừng chân lại Cổ Loa nghỉ ngơi vài hôm. Công chúa Mỹ Tiên biết chàng sẽ đến Mai Viện, lại biết ở Tây Nam có nhiều thắng cảnh đẹp nên quyết định đi cùng chàng đến đây rong chơi một chuyến.
- Cô bé này… Là tì nữ mà Nùng Tậu nhắc đến đấy à? - Mỹ Tiên hướng sang em, cười rạng rỡ.
- Vâng ạ. - Sao cung kính đáp, em đang ngồi trên chiếu dưới sập của Mai Lang Vương.
- Thật là cô bé ngoan ngoãn, sau này về chung một nhà hẳn là rất vui đây. - Công chúa khúc khích che miệng.
Sao nghệt ra trước lời nói ấy, em không hiểu ý nghĩa của cụm "về chung một nhà" mà công chúa vừa nói. Hẳn là nàng nghĩ em sẽ đến Cổ Loa và trở thành tì nữ của Quan Lang trọn đời chăng? Có vẻ Quan Lang đã không nói rõ với nàng về việc em chỉ hầu ngài trong một khoảng thời gian nhất định.
Dù biết là công chúa hiểu lầm nhưng Sao cũng không tiện giải thích với nàng. Em im lặng và mặc cho điều đó trôi qua. Duy có sắc mặt của Mai Lang Vương thì sầm xuống thấy rõ sau khi nghe thấy lời nói ấy, đôi mắt nâu lại dữ dội liếc sang Nùng Tậu, trong khi Quan Lang thì cười khẩy cao ngạo.
Buổi tiệc kéo dài nửa ngày thì kết thúc, trên bàn tiệc, mọi người chuyện trò nhiều điều cùng nhau. Đó là những câu chuyện nằm trong Thần giới, Sao không đủ hiểu biết để theo dõi. Dù gì em cũng chỉ mới đến nơi này vài năm.
Cuối buổi tiệc, khi ba người đứng đầu cùng chào nhau ra về thì công chúa Mỹ Tiên chợt vấp ngã vào tay Mai Lang Vương. Sao cũng không hiểu nguyên nhân khiến nàng vấp, chỉ thấy dáng hình quyến rũ ấy bỗng dưng đổ hẳn vào vòng tay Mai Thần. Mai Lang Vương cẩn thận đỡ nàng dậy, dịu dàng cười. Công chúa đưa tay ra cho chàng, Mai Lang Vương dìu nàng về đến tận phòng và giới thiệu cho nàng các khu vực trong viện.
Khi Vương và công chúa rời đi, Sao cũng bị Nùng Tậu gọi lại. Nùng Tậu sai người mang đến một chiếc hộp gỗ lớn rồi nhịp tay lên hộp mà cười bảo em rằng - Quà cho con vịt cổ lũng của ta đây.
Sao nuốt nước bọt, em cảm thấy Quan Lang mà đã tặng quà thì hẳn là ngài sắp bắt em làm chuyện gì đó. Sao rụt rè ngỏ ý rằng em không nhận quà có được không? Nùng Tậu dường như đoán được em sẽ bảo thế, chàng lập tức cười kì bí. Chàng bảo rằng chưa gì đã từ chối sớm vậy, đến khi thấy được thứ bên trong, muốn đổi ý, xin xỏ chàng thì chàng cũng không tặng cho nữa đâu. Sao nghe vậy lập tức căng thẳng và tò mò. Em ngồi xuống sập của Quan Lang, quyết định sẽ nhận món quà này một phen.
Quan Lang cười vừa ý, đẩy nắp hộp ra. Bên trong là vô vàn các loại cây cỏ kì lạ. Sao vỡ òa, em muốn reo lên lắm. Quan Lang nói chàng đi đến vùng đất phía Tây, qua nhiều cánh rừng lạ, biết em mê mẩn thứ này nên tiện tay hái về. Những loài thảo dược này đều là cây cỏ độc nhất ở vùng đất ấy, một số loài đã được ghi chép, một số loài chưa. Sao rối rít cảm ơn Quan Lang, em mừng đến xúc động. Đó là lần đầu tiên, Nùng Tậu thấy em vui sướng đến vậy khi nhận được quà từ chàng.
- Nếu biết ơn như vậy thì dành thời gian cho ta nhiều một chút đi. - Nùng Tậu nói.
- Vâng ạ! - Sao lập tức đồng ý với chàng.
Nùng Tậu nhích đến gần em, hai người ngồi sát bên nhau. Sao không giữ khoảng cách với chàng nữa, em đang cặm cụi xem xét số hoa cỏ mà Quan Lang mang về. Lúc này, Mai Lang Vương đã đưa công chúa về nghỉ, vừa bước trở ra. Từ nhà chính, chàng thấy rõ Quan Lang đang kề sát vào Sao, tay thậm chí còn chạm vào tóc em. Sao mê mãi với chiếc hộp bên dưới nên không chú ý đến sự động chạm của Nùng Tậu. Mai Lang Vương âm u rũ mắt. Chàng nghe ngực rào rào hơi lạnh.
Quan Lang trở về thì có nghĩa là Sao sẽ không hầu Mai Lang Vương toàn thời gian như trước. Hơn nữa em còn hứa với Quan Lang sẽ dành thời gian nhiều cho chàng nên càng ít xuất hiện ở khu của Mai Thần hơn. Mai Lang Vương ức chế trong lòng, tuy vậy không thể công khai ghen tuông. Chàng chỉ biết lạnh lẽo đứng ngoài sân vườn, nhìn mấy chậu mai bằng ánh mắt u ám.
Công chúa Mỹ Tiên thường xuyên đến gặp chàng, hai người trò chuyện với nhau rất hợp ý. Mai Lang Vương thường cùng công chúa đi bên nhau, khi thì ở nhà chàng, khi thì ở khu lưu trú. Công chúa dường như rất hạnh phúc khi ở bên Mai Thần, nụ cười của nàng lúc nào cũng bừng nở. Mai Lang Vương luôn vô tình hữu ý chăm sóc nàng trước mặt Sao.
Mặc cho Vương và công chúa quấn quýt, Sao vẫn một mực nghiên cứu đám thảo dược đó. Lúc em đến hầu Quan Lang, đợi xong hết việc, em lại mang thảo dược ra giường tre mà vẽ vẽ viết viết, tra cứu tư liệu. Nùng Tậu không sai bảo em khi em tập trung làm việc. Chàng chỉ lặng lẽ uống trà gần đó, tận hưởng thời gian yên bình bên em, tựa như cái thời mà hai người cùng ngao du trước kia.
Công chúa Mỹ Tiên ở lại Mai Viện lưu luyến Mai Lang Vương tầm hai tuần, sau đó Nùng Tậu ngỏ ý rằng sẽ đưa nàng đi tham quan những thắng cảnh đẹp ở Tây Nam. Công chúa hỏi ý Mai Lang Vương, rằng chàng có thể đi cùng nàng được không? Rất tiếc, Mai Lang Vương phải làm việc, chàng không thể tháp tùng nàng được. Nùng Tậu hỏi ý Sao, muốn đưa em đi chung. Sao cũng rất hào hứng, hiển nhiên em muốn đi với Nùng Tậu hơn là bị nhốt trong bốn bức tường. Mới đồng ý với Quan Lang vào buổi sáng, buổi chiều em đã bị Mai Lang Vương ép phải rút lại lời hứa. Sao ấm ức lắm nhưng Mai Lang Vương rất dữ dội, chàng thậm chí đã bảo rằng sẽ nhốt em lại và không cho em vào ra tự do nữa nếu em không nghe lời chàng.
Sao đành nói với Nùng Tậu rằng em không thể đi theo. Quan Lang nổi giận đùng đùng, tìm Mai Lang Vương đôi co. Mai Thần cười lạnh, thức tỉnh Quan Lang rằng Sao hiện tại thuộc quyền kiểm soát của chàng. Quan Lang uất ức tột độ, nhưng không thể cãi được, đành từ bỏ ý định.
Quan Lang và Công chúa lên Lâu thuyền rong chơi, theo kế hoạch thì họ sẽ đi tầm vài tuần. Sao đứng tần ngần đưa tiễn họ, em tiếc lắm, giá mà cũng được đi cùng thì hay quá. Mai Lang Vương khoanh tay, nghiêm nghị nhìn em. Quan Lang vừa đi thì chàng ngay lập tức bắt em đến hầu.
Những ngày đầu tiên quay trở lại hầu chàng đích thị là ác mộng với Sao. Mai Lang Vương lúc nào cũng bắt em kề cận bên chàng, không cho em rời ra dù chỉ là nửa khắc. Khi em phản đối, chàng lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn em. Sao bị chàng đe dọa đến nỗi lạnh toát người, cuối cùng phải nín nhịn.
Vì lúc nào cũng dính với chàng như vậy nên em không có thời gian riêng tư nữa, Sao quyết định mang thảo dược đến nhà chàng và ở đó nghiên cứu luôn. Mai Lang Vương thấy em bày thảo dược ra sập và cặm cụi viết vẽ rồi bỏ vào bìa thư của sở tư liệu mà gửi đi, chàng mới dần thông tỏ. Chàng cười nhẹ nhõm, hỏi em rằng số thảo dược này là quà mà Quan Lang tặng mấy hôm trước đấy ư?
Sao gật đầu, sau đó nói là em muốn có thời gian để tra cứu nên mới ở bên khu lưu trú mà ít sang đây hầu chàng. Mai Lang Vương dịu êm mỉm môi, chàng tiến đến gần em một chút, nhìn đám thảo dược mà em đang vẽ. Đó là những cây cỏ lạ được Quan Lang dùng thần lực bảo quản. Nhờ có sự bảo vệ đó mà chúng có thể tồn tại dù đã bị cắt khỏi đất khá lâu. Cá biệt, có một vài loài cỏ đặc hữu mà chàng cũng chưa từng thấy qua, Mai Lang Vương cầm số cỏ ấy lên, nhìn chúng đăm chiêu.
- Sở tư liệu không có thông tin về nó ạ! - Sao lập tức nói.
- Ừm.
Suy nghĩ một chút, chàng lại cúi xuống và bọc em trong vòng tay. Sao giật thót, lại nữa, lại là trò tiếp cận đáng ghét này. Mai Lang Vương trầm ấm cất lời, giọng chàng vang vọng trên đầu khiến Sao thoáng run sợ. Đây là thói quen, kể từ lúc chàng có những cử chỉ lả lơi với em thì Sao luôn bất giác căng thẳng mỗi khi chàng đến gần.
- Ta có thể giúp em nghiên cứu chúng. - Chàng cười cười, chậm rãi nói.
- Thật ạ? - Sao bắt đầu cảnh giác.
- Phải. Ta là một vị thần thuộc hệ mộc, việc tìm hiểu những loài thực vật chưa được biết đến cũng là một phần chức trách của ta.
Sao quay phắt lại, nhìn chàng, em đã bị chàng thu hút. Mai Lang Vương chầm chậm choàng tay qua eo em, Sao muốn đẩy chàng ra lắm nhưng em vẫn cố ngồi yên. Chàng vờn lấy vành tai nhỏ nhắn, cười mỉm - Thế nào hửm? Ta sẽ nghiên cứu cho em, với điều kiện em không được cởi trang sức mà ta tặng ra nữa.
Sao đắn đo một lúc, em không muốn đồng ý chút nào nhưng nghĩ đến tệp bản thảo còn dang dở thì em lại quyết tâm tột cùng, thỏa hiệp với chàng.
Bình luận truyện