Mạn Đà La Dữ Anh Túc
Chương 6: Sao băng (4)
“Anh Phi — tự tra tấn như thế, Bạch Ngọc Đường hắn — sáu năm… làm sao chịu được? Nếu là em chỉ sợ chưa tới 6 tháng đã phát điên rồi.” Ngô Huy nói có chút không mạch lạc, nhưng chuyện duy nhất cậu có thể chắc chắn chính là, chuyện tình yêu, cả đời này cậu cũng sẽ không nói với Triển Chiêu nữa. Rốt cuộc, người đã từng trải qua mọi loại sinh tử, cũng sẽ không vì ai khác mà động lòng.
Bốn năm sau
Nam nhân tao nhã ngồi trước cửa quán Bar, cặp kính không gọng treo trên sống mũi, chăm chú nhìn từng người bước vào quán rượu. Chờ đến người thứ hai mươi ba – một thanh niên cao gầy, tuấn tú vội vã bước vào, anh mới lắc lắc cục đá còn trong ly để nhắc nhở sự tồn tại của bản thân.
“Anh Phi—-“ Lê Diệu Huy thấy là Triển Chiêu, liền đặt mông xuống ngồi ở đối diện, không nói hai lời, trước vội vàng uống cạn ly nước, sau đó mới bảo bồi bàn mang bia.
“Vội vàng tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi cả hai đổi vị trí, Triển Chiêu lúc này mới lên tiếng, “Nghe nói tiểu tử ngươi được thăng chức làm công tố viên hả!”
“Thật không?” Nghe được tin tốt từ miệng Triển Chiêu nói ra, mắt Tiểu Huy cũng phát sáng, gần đây do bận rộn một vụ án mà cậu phải bay qua bay lại những 4 nước, còn chưa kịp xử lý hết những chuyện “vụn vặt” còn lại.
“Xem ra tôi nói hơi sớm rồi!” Triển Chiêu nhún vai, thì ra nguồn thông tin của anh so với người trong cuộc Tiểu Huy này còn nhạy hơn nhiều.
“Thứ cậu muốn tìm —“ nhìn cậu uống rượu mà thần trí còn quay về vụ án, Triển Chiêu khẽ cười, đưa cho cậu một túi giấy màu nâu.
“A — hề! Anh Phi!! Anh cũng thật là thần, chuyện này cũng để anh phát hiện? Lần này tên họ Tôn chết tiệt kia có nói thế nào cũng vô ích nhé!!” Mừng rỡ nhảy cẫng lên, cậu bây giờ cũng không buồn để ý chuyện Triển Chiêu lại “bắt đầu” cười mình nữa, “Ông già” 27 tuổi mở túi giấy ra, phiền não lập tức bay hết.
“Năm ngoái nhận vụ tố tụng tài chính này thuận tiện tra ra, mới giữ lại đó, sớm muộn gì cũng sẽ có ích.” Uống một hớp, Triển Chiêu giơ tay gọi bồi, anh đã lâu không gặp Tiểu Huy, xem bộ dạng đấy, hôm nay không say không về rồi.
“Ừm! Đúng ha, anh Phi, chỗ anh thế nào? Nghe nói vụ kinh hoàng kiểm nghiệm thực phẩm bê bối của Singapore đó là do các anh tiếp nhận? Bên thành phẩm đổ trách nhiệm cho bên cấp nguyên liệu, bên cấp nguyên liệu lại tìm người thế mạng.” Triển Hùng Phi dĩ nhiên là thần tượng của cậu, ba mươi hai tuổi, niên kỷ không lớn, chỉ trong 4 năm đã kiến tạo nên “Tinh Huy” – công ty luật quốc tế hàng đầu, thậm chí một thời nổi tiếng ở Wall Street. Chuyện cậu ngưỡng mộ nhất, là niềm tin của anh, từ trong lằn ranh trắng đen khác biệt thế gian, lại có thể nhờ vào một trái tim, thoải mái bước đi trong thế giới màu tro, rồi lại tự phân về trắng đen rõ rệt.
“Vụ đó cho Nguyệt Hoa xử lý.” Nói xong, Triển Chiêu thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Sao? Sao? Sao? Ai cơ? Ai cơ?” Ngô Huy đột nhiên nghiêng đầu tới, ánh mắt mập mờ nhìn Triển Chiêu khiến cả người anh không được tự nhiên. “Cái đó — chị dâu vẫn khỏe chứ?” (tát bôm bốp vô mặt!!!!!!!!!!! Tiểu Huy, chú chỉ có anh rể mà thôi!!)
“Á — anh Phi, em sai rồi, sai rồi!!” Triển Chiêu hung hăng trừng cậu, nhanh như chớp cướp lấy túi thông tin quý giá cậu đang nâng niu trong tay.
“Vậy — vị tiểu thư họ Đinh kiên quyết không lập gia đình vẫn khỏe chứ?” Lấy lại được túi thông tin rồi, Ngô Huy vẫn không nhịn được nghiêng đầu tới đòi tiện nghi.
Có điều không thể trách Ngô Huy nhiều chuyện, tiến sĩ hai khoa Havard 28 tuổi, con cháu chính gốc của tập đoàn Đinh thị ở Wall Street Đinh Nguyệt Hoa, là “người yêu” bí mật của ông chủ “Tinh Huy”, trong công ty chuyện này cũng không phải bí mật. Chỉ bất quá, lấy tính cách bình thường luôn khiêm tốn của Triển Chiêu, ngoại trừ những trường hợp thực sự không thể thoái thác, rất hiếm khi nào lộ diện trước mặt người, trong công ty, người có thể diện kiến vị này càng ít nữa. Có điều, nhờ vào mạng lưới thông tin gồm có chuyên gia tư vấn, luật sư, nhà phân tích trong Tinh Huy của anh, lại khiến vô số công ty quốc tế khác ngưỡng mộ, đồng thời càng thêm tò mò về ông chủ của công ty.
“Đã qua lâu rồi, sau này không cho lấy chuyện này ra giỡn nữa, không tốt cho Nguyệt Hoa.” Triển Chiêu bất đắc dĩ liếc Ngô Huy. (thật ra em không có quen đúng không, là thiên hạ đồn đúng không?)
“Ờ — đúng rồi, anh Phi, thật ra — anh có cảm thấy chị Nguyệt Hoa rất tốt hay không? Ngoại hình đẹp, có khí chất không nói, nhân phẩm tốt, nghiệp vụ cũng mạnh, tuyệt đối là người vợ tốt (của anh)” (tiếp tục tát bôm bốp vô mặt) cậu thường xuyên lôi cái danh xưng “chị dâu” ra nói, cũng không phải vì muốn chọc ghẹo, mà vì thực sự muốn tác hợp hai người, uống một hớp bia, cậu sợ Triển Chiêu trở mặt, chỉ có thể nghẹn ngào đem chữ “của anh” nuốt lại vào trong.
“Nguyệt Hoa vô cùng tốt.” đây là lời khen thật lòng, không có ý gì khác.
“Anh Phi—-“ Tiểu Huy lời đến tận miệng, vẫn là cầm ly lên, uống một ngụm để lấy thêm can đảm. Thật ra, cậu đã muốn nói đến chuyện này từ rất lâu lắm rồi, chỉ là không có can đảm cùng cơ hội, “Không phải đàn ông không được sao?”
Có chút do dự, có chút ngu ngốc, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải bật cười, Triển Chiêu hoàn toàn bó tay với cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vốn dĩ ngay từ đầu! Là Bạch Ngọc Đường phụ anh! Lẽ ra nên sớm quên hắn!” Hiểu lầm ý nghĩa cái lắc đầu của anh, Ngô Huy nhất thời không thể giữ miệng, đem những lời giữ trong bụng đã lâu xổ hết ra.
“Anh Phi—“ còn muốn tiếp tục, lại thấy ánh mắt Triển Chiêu tối sầm, tuy anh vẫn cười, nhưng nụ cười trống rỗng khiến người ta cảm thấy không vui.
Trầm mặc thật lâu, Ngô Huy vắt não định mở miệng, lại bị tiếng thở dài của người trước mắt làm cho câm nín—–
“Thật ra, Bạch Ngọc Đương chưa hề phụ tôi—-“ Triển Chiêu cúi đầu, nhìn rượu lấp lánh còn dư lại trong cốc, một loại đạm đạm ưu phiền man mác tản ra, cuốn trôi nụ cười ung dung không lâu trước đó.
Ngô Huy cảm thấy lòng mình căng thẳng, năm đó ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cậu đã thấy rất nhiều, nhưng giọng anh Phi hôm nay — vẫn không trách hắn, vẫn là tình chưa quên đi.
“Thế nào? Không tin?” Lo lắng của Ngô Huy, Triển Chiêu thấy rõ.
Ngô Huy thành thật gật đầu.
“Cậu nói xem, vì sao Bạch Ngọc Đường tẩy trắng Ngũ Ấp?”
“Để giành lại trái tim anh?” Ngô Huy đoán, tìm ra đáp án thích hợp nhất cho câu hỏi của Triển Chiêu, nhưng người sau vẫn lắc đầu.
“Vậy vì sao anh ta lại tìm người yêu mới?” Triển Chiêu lại hỏi, nụ cười dịu dàng khiến người ta có cảm giác, không có gì tồn tại trong mắt người này. Ngô Huy sững sỡ, người thông minh như Bạch Ngọc Đường sao có thể mâu thuẫn như vậy.
“Là do hắn cho rằng tẩy trắng Ngũ Ấp rồi, thì việc kinh doanh sẽ càng thêm thuận lợi?” Bác bỏ lập luận trước đó, Ngô Huy lại đoán.
“Không có gì kiếm được nhiều hơn ma túy, nhưng Ngũ Ấp chỉ chuyên súng đạn, không đụng độc dược.” Triển Chiêu nói không sai, làm Ngô Huy bắt đầu hoang mang.
“Là vì anh ta muốn tôi sống, muốn tôi sống như Triển Hùng Phi—“ Ngô Huy không hiểu, chăm chú nhìn Triển Chiêu.
“Anh ta tẩy trắng Ngũ Ấp vì muốn cho tôi biết, trên thế giới này, không phải đen sẽ mãi là đen, trắng mãi là trắng, muốn đem đường ranh giới rạch ròi trong tim tôi đập bể, nhuộm màu rồi, cũng không cần tuyệt vọng, sở dĩ anh ta muốn chứng minh cho tôi thấy cho dù là đen cũng có thể tẩy màu.”
“Chuyện anh ta liên tục đổi người mới, hủy hoại bản thân, cũng là để chứng minh, rằng sự phản bội tôi luôn gánh trên lưng, chung quy cũng chỉ là “tự huyễn”!”
“—— Anh ta làm ra hai chuyện, chì vì muốn kéo tôi ra. Triển Chiêu năm hai mươi hai quá sức cố chấp. Quá sức phân biệt trắng đen, quá sức kiên cường, chỉ cần vì niềm tin của bản thân lại có thể bán đứng những gì mình có, cái có được cũng lật đổ, bất kể thứ gì cũng lật đổ, tôi nằm ở nơi trắng đen rõ ràng ấy, vỡ tan đầy đất, 22 năm, niềm tin tôi một mực dựa vào đột nhiên sụp đổ, tự hào, tự tôn, thậm chí là con tim cũng vỡ nát, Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tôi như thế, anh ta biết, tôi sẽ tự giết chết chính bản thân mình trong vòng tròn như vậy.”
“Anh ta ban đầu rất hận, hận tôi phản bội. Nhưng cuối cùng lại bất chấp áp lực, dốc hết sức mình cũng muốn đem tôi ra khỏi nơi lạc lối, 6 năm, anh ta không tiếc phá hủy bản thân, phá hủy khả năng của cả hai, chỉ để Triển Chiêu lại có thể ngẩng cao đầu, lại một lần nữa phấn chấn như lúc mới quen, tự tin đứng thẳng… mà Triển Chiêu bên cạnh anh nhìn không ra nghe không thấy, hay phải nói hắn căn bản không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe, là tôi buộc anh ta, một lần lại một lần buộc anh ta lựa chọn, bởi vì chỉ khi nào anh ta chọn buông tay, tôi với có thể giải thoát. Anh ta năm đó bất quá chỉ mới 21, tôi lại ép anh ta như vậy… Anh ta đã phải chịu bao nhiêu? Chịu sự tra tấn như thế suốt sáu năm…” Cúi đầu nhìn xuống mép cốc, thứ trong suốt đó là băng sao? Hay là nước mắt ai rơi đó.
“Lần đi Thái, tôi vẫn cứ như thế, cuối cùng ép vỡ anh ta, mà “Ảo ảnh” của Triển Chiêu cuối cùng cũng đã bị anh ta vứt bỏ, thay vì nhìn một kẻ lạc lối như tôi để rồi điên dại, không bẳng tự mình giết chết Triển Chiêu trong trí nhớ đi… Tôi cũng được đền bù như sở nguyện.” Lần đầu tiên, lần đầu tiên thổ lộ với người khác, giống như tháo xuống gánh nặng ngàn cân luôn đè nén trong tim, cay đắng, kiềm nén, mà thoải mái vô cùng.
“Anh Phi — tự tra tấn như thế, Bạch Ngọc Đường hắn — sáu năm… làm sao chịu được? Nếu là em chỉ sợ chưa tới 6 tháng đã phát điên rồi.” Ngô Huy nói có chút không mạch lạc, nhưng chuyện duy nhất cậu có thể chắc chắn chính là, chuyện tình yêu, cả đời này cậu cũng sẽ không nói với Triển Chiêu nữa. Rốt cuộc, người đã từng trải qua mọi loại sinh tử, cũng sẽ không vì ai khác mà động lòng.
“Là tôi phụ anh ấy.”
“Nếu vậy 4 năm qua sao anh không đi tìm hắn?” Tiểu Huy ngây thơ hỏi. Triển Chiêu không khỏi cười khổ, dốc một hơi cạn sạch phần rượu đã hòa cũng nước đá, tôi dựa vào cái gì mà tìm anh ấy? Anh ấy không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi bóng ma 6 năm trước, không dễ dàng gì mới có thể từ bỏ Triển Chiêu, bắt đầu cuộc sống mới, tôi lại xuất hiện, khác nào thảm họa đâu. (tuyệt đối không phải họa, mà là phúc đấy)
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Anh Phi, mặc kệ anh quyết định thế nào, em theo anh!” Tiểu Huy khui ra chai bia cuối cùng, tự hào nói, Triển Chiêu chỉ biết cười, không đáp lại.
Trên bàn vô số chai rượu, cũng đã cạn queo, Triển Chiêu uống không nhiều, tranh thủ thời cơ, gọi người phục vụ qua thanh toán, Tiểu Huy đứng lên định giành trả, lại bị Triển Chiêu chặn về.
“Cậu ngồi thêm một chút đi!” Mỉm cười kéo tiểu Huy về lại chỗ cũ, tao nhã cầm áo khoác rời đi.
Nhìn bóng lưng của Triển Chiêu, tiểu Huy nhất thời không kịp phản ứng, đến lúc người nọ đi xa rồi, mới giật mình tỉnh dậy, quay lại nhìn căn buồng vang tiếng thở dài sau lưng: “Chị Nguyệt Hoa, qua đây ngồi đi.” Lực quan sát của anh Phi đúng là siêu đẳng, thì ra đã sớm phát hiện rồi.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chiếc Bentley màu xanh ngọc khởi động mạnh mẽ, Triển Chiêu ngồi bên ghế lái bất đắc dĩ thở dài, có thể điều tra ra thân phận nằm vùng “Triển Chiêu” của mình, Wall Street Đinh gia quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện ồn ào thời niên thiếu của mình với Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, nhất định cũng không tiện nói tới đi.
Những bí mật im lặng nhiều năm, hôm nay có thể thẳng thắn nói ra, chẳng qua chỉ không muốn cô ấy lại đi sai đường. Ôm ảo tưởng viễn vông đợi mình, sẽ làm lỡ mất một cô gái tốt như Nguyệt Hoa, cô ấy nên có được hạnh phúc, về phần mình, từ lúc bắt đầu lần đầu tiên, đã không còn tư cách.
Vào đêm, dừng xe dưới văn phòng, Triển Chiêu tháo mắt kiếng xuống, nhẹ nhàng xoa bóp chân mày, vụ tài chính của “Hà Kì Tư” còn chưa có tiến triển mới, tối nay có lẽ sẽ có được tin tức đi, xem ra lại phải thức suốt đêm rồi. Thả lỏng một chút tâm tình, bước vô thang máy lên tầng cao nhất, anh đã bỏ tiền mua lại tầng thượng của tòa nhà văn phòng nằm ngay vị trí tốt của thành phố, làm nơi làm việc.
“Chậc chậc, các cậu có biết Ngũ Ấp một năm quyên góp hết bao nhiêu không” Hoàng Lị một bên vừa gõ bàn phím vừa nhìn vào dữ liệu trên màn hình, một bên lại nhiều chuyện với đồng nghiệp cùng làm tăng ca, buôn chuyện là đặc trưng của tất cả các văn phòng, chẳng qua chỉ khác mức độ với đối tượng nhiều chuyện mà thôi, chỉ cần không làm lộ bí mật của “case”, thì muốn buôn chuyện kiểu gì mức độ nào cũng sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, mà tân trụ của các vị trong công ty luật sư quốc tế Tinh Huy đây, thì buôn chuyện với nhau cũng có thể xem như một loại phương thức trao đổi thông tin vậy.
“Bao nhiêu?” Trần Bân liếc sơ qua vụ kiện ngày mai ở tòa, những chuyện ngồi lê đôi mách không đau không ngứa này cũng giúp điều chỉnh tâm tình thoải mái hơn.
“Lợi nhuận một năm của họ là 7%. OH, MY GOD!” tiết lộ số liệu, Hoàng Lị không vừa ý tính toán số liệu, lấy địa vị ngày trước của Ngũ Ấp, 7% đúng là một con số trên trời, “Không biết có phải bọn họ muốn lập quỹ từ thiện không nữa?”
“Căn cơ của Ngũ Ấp vốn không sạch, mười năm trước bọn họ bắt đầu từ Hắc bang.” Vương Bình Vận có niên kỉ lớn hơn cũng tham dự, mở ra trước mắt tài liệu anh nắm vững: “Rất nhiều nhà từ thiện “lớn” đều mượn chiêu này để lấy tiếng, quyên góp càng nhiều, mới có thể càng đen hơn, bỏ tiền để mua sự bình an đấy mà.”
“Hê, anh có thù oán gì với Ngũ Ấp chắc? Tổng tài tổng bộ thành phố Dịch Bạch Ngọc Đường 31 tuổi chính là hoàng kim độc thân đấy! Thật đáng tiếc, anh ta quá “xa vời”.” Hình thức buôn chuyện nhanh chóng có dấu vết chuyển từ giao lưu chia sẻ tin tức, sang trồng cây si trai đẹp. Lời nói của Hoàng Lị ngay lập tức lôi kéo được sự hưởng ứng của bốn vị nữ đồng nghiệp, mà ba vị nam ở đây chỉ có thể chế giễu, cái TEAM này của bọn họ hiếm khi nào bất đồng ý kiến với nhau.
“Sếp—“ Triển Chiêu đứng sững sở trước cửa một chút mới đẩy cửa vào, 7 vị nhân viên lưu lại tăng ca cũng đồng loạt kêu, đồng thời sửa sang cùng xem xét lại tài liệu mới nhất giao đến tận tay anh.
“Vất vả cho mọi người, đêm nay tôi mời.” Triển Chiêu nhận lấy, khẽ gật đầu, hài lòng vỗ vài Trần Bân, lại hướng về phía những người có mặt nói, lập tức một trận reo hò vang lên.
Điều kiện tuyển chọn nhân viên của Tinh Huy hết sức khắc nghiệt, do một mình Triển Chiêu phụ trách, mà những người cuối cùng có thể trụ lại Tinh Huy, ai cũng đều sở hữu ưu thế phẩm chất cá nhân cùng năng lực chuyên môn cả.
Cầm bản hồ sơ tòa án thật dày quay về văn phòng, lúc trở tay đóng cửa cũng không để ý ổ đã khớp vị trí chưa, nên vô tình nghe được những lời tám nhảm cuối cùng của bảy vị chiến tướng trong lúc rảnh rỗi ăn khuya.
“Lần trước em với chị Nguyệt Hoa đi Singapore, đã thấy anh ta tại một buổi tiệc.” Tần Lộ Lộ nhỏ tuổi nhất, khi nói chuyện giọng lại cao đến quãng tám, “Cực kỳ ngạo mạn, cả chị Nguyệt Hoa anh ta cũng không thèm liếc mắt xem một cái.”
“Oa? Ai? Bạch Ngọc Đường? Là chị Nguyệt Hoa đó nha! Anh ta có phải là đàn ông không vậy? Tôi còn nghĩ đàn ông trên đời này chỉ có “sếp” của chúng ta là có thể miễn dịch mà thôi.” Lục Manh khoa trương vỗ ngực, một chút cũng không có nét nghiêm trang thường thấy khi lên tòa.
“Là đàn ông! Còn là cực kỳ đàn ông!” Tần Lộ lộ lòng dạ khi hiện khi không, thấy Trần Bân nhiều lần bĩu môi.
“Nói nói, nói nói.” Bên phe nữ nhất trí bỏ phiếu.
“Chính là, đi sượt qua luôn, tại sao có thể có loại đàn ông như thế chứ, hoa lệ cao quý, làm người khác từ xa nhìn thấy cũng phải rung động.” Cô nàng còn đang say mộng đẹp, xém chút nữa khiến nhóm nữ lật bàn phản đối.
“Khụ khụ, Bạch Ngọc Đường chính là loại đàn ông có sức hấp dẫn chết người, mỗi hành động của anh ta đều là vô tâm, nhưng đối với người ta lại là mê hoặc, rõ ràng đã được cảnh bảo, biết rằng càng đến gần là càng nguy hiểm, nhưng lại không thể nhịn được bị thu hút, cảm giác này — phải rồi! Giống như thuốc phiện! Giống như anh túc! Đẹp đến cùng cực, hiểm đến vô cùng, nhưng lại cam tâm tình nguyện lao xuống.” hắng giọng, Tần Lộ Lộ một hơi nói xong, thấy biểu tình ngu người tại chỗ của khán giả, chịu không được nói thêm một câu: “Bất quá chị Nguyệt Hoa dường như có hận với hắn, lúc đi ngang qua, còn hung hăng trợn mắt nhìn.” Môi đỏ cong lên, tiếc nuối lắc đâu, những người còn lại cũng lắc đầu theo, đẹp trai thì sao chứ, “kẻ thù” của chị Nguyệt Hoa chính là “kẻ thù” của toàn bộ văn phòng. Rất có thể là chuyện tình cảm cũng rất có thể là … ai…
Triển Chiêu cầm bút một hồi lâu, một từ cũng không viết, tình nhân giống như anh túc, người nào có thể cảm nhận sâu sắc hơn anh? Thứ tình yêu điên cuồng đền bỏ mạng ấy, đã từng, đã từng là toàn bộ của anh.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạch Ngọc Đường cầm ly rượu, một mình lang thang tại vườn hoa, vất vả lắm mới thoát khỏi nơi sân cỏ đầy người kia để ra đây hít thở, cái bữa tiệc này hắn vốn không tính tham gia, nhưng “Nona’d” bên Pháp lại chọn giao dịch ở chỗ này, chỉ mới nghĩ đến cuộc “đàm phán” với Nonda’d là không khỏi nhíu chặt chân mày, lần trước lúc hợp tác ở biệt thự ngoại ô Paris rất hài lòng, nhưng không có nghĩa lần tiếp theo với Nhật Bản cũng sẽ tốt đâu.
“Bạch tổng tài!” Người đẹp đối diện hắn rất có ấn tượng, là người nhỏ nhất thuộc tập đoàn Đinh thị Wall Street, nhưng lại không muốn sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, chẳng qua từ lúc có ấn tượng tới này, hình như mình có chỗ nào đắc tội với vị Đinh đại tiểu thư rồi thì phải, mỗi lần thấy mình đều thể hiện rất gay gắt, nhưng vô luận là khinh bỉ hay chán ghét, chủ động mở miệng chính là lần đầu tiên nha.
“Đinh tiểu thư.” Bạch Ngọc Đường lễ phép trả lời.
“Xung quanh đây chỉ có một con chim ưng xinh đẹp, Bạch tổng tài nếu như có hứng thú, sau khi tiệc tan có thể đến xem.” Lời mở đầu mang theo thâm ý, Bạch Ngọc Đường sững sỡ, “Chỉ có điều, chim ưng đều có cánh, nhạy bén cũng cao, Bạch tổng tài chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói xong, cũng không cho Bạch Ngọc Đường cơ hội hỏi nhiều, đạp đôi giày cao gót màu bạc cao 3 cm, rời đi không ngừng một bước. Cô cắn răng, tự nói với mình, không muốn hối hận!!
Nửa sau buổi tiệc Bạch Ngọc Đường cũng không biết mình trải qua bằng cách nào, lời nói của Định Nguyệt Hoa tuyệt không phải là thủ đoạn thu hút sự chú ý của hắn, mới đầu nghe lời nói của cô, nơi trái tim như muốn xé rách, thứ đầu tiên hiện ra trong tâm trí là khuôn mặt của “người kia”, sau đó lại cười khổ, tro cốt là đích thân hắn táng, vậy mà vẫn bị mê hoặc vì hai câu nói nhạt của người không quen.
Chiêu, đã lâu quá rồi tôi chưa đến gặp cậu sao?
Bốn năm sau
Nam nhân tao nhã ngồi trước cửa quán Bar, cặp kính không gọng treo trên sống mũi, chăm chú nhìn từng người bước vào quán rượu. Chờ đến người thứ hai mươi ba – một thanh niên cao gầy, tuấn tú vội vã bước vào, anh mới lắc lắc cục đá còn trong ly để nhắc nhở sự tồn tại của bản thân.
“Anh Phi—-“ Lê Diệu Huy thấy là Triển Chiêu, liền đặt mông xuống ngồi ở đối diện, không nói hai lời, trước vội vàng uống cạn ly nước, sau đó mới bảo bồi bàn mang bia.
“Vội vàng tìm tôi có chuyện gì?” Sau khi cả hai đổi vị trí, Triển Chiêu lúc này mới lên tiếng, “Nghe nói tiểu tử ngươi được thăng chức làm công tố viên hả!”
“Thật không?” Nghe được tin tốt từ miệng Triển Chiêu nói ra, mắt Tiểu Huy cũng phát sáng, gần đây do bận rộn một vụ án mà cậu phải bay qua bay lại những 4 nước, còn chưa kịp xử lý hết những chuyện “vụn vặt” còn lại.
“Xem ra tôi nói hơi sớm rồi!” Triển Chiêu nhún vai, thì ra nguồn thông tin của anh so với người trong cuộc Tiểu Huy này còn nhạy hơn nhiều.
“Thứ cậu muốn tìm —“ nhìn cậu uống rượu mà thần trí còn quay về vụ án, Triển Chiêu khẽ cười, đưa cho cậu một túi giấy màu nâu.
“A — hề! Anh Phi!! Anh cũng thật là thần, chuyện này cũng để anh phát hiện? Lần này tên họ Tôn chết tiệt kia có nói thế nào cũng vô ích nhé!!” Mừng rỡ nhảy cẫng lên, cậu bây giờ cũng không buồn để ý chuyện Triển Chiêu lại “bắt đầu” cười mình nữa, “Ông già” 27 tuổi mở túi giấy ra, phiền não lập tức bay hết.
“Năm ngoái nhận vụ tố tụng tài chính này thuận tiện tra ra, mới giữ lại đó, sớm muộn gì cũng sẽ có ích.” Uống một hớp, Triển Chiêu giơ tay gọi bồi, anh đã lâu không gặp Tiểu Huy, xem bộ dạng đấy, hôm nay không say không về rồi.
“Ừm! Đúng ha, anh Phi, chỗ anh thế nào? Nghe nói vụ kinh hoàng kiểm nghiệm thực phẩm bê bối của Singapore đó là do các anh tiếp nhận? Bên thành phẩm đổ trách nhiệm cho bên cấp nguyên liệu, bên cấp nguyên liệu lại tìm người thế mạng.” Triển Hùng Phi dĩ nhiên là thần tượng của cậu, ba mươi hai tuổi, niên kỷ không lớn, chỉ trong 4 năm đã kiến tạo nên “Tinh Huy” – công ty luật quốc tế hàng đầu, thậm chí một thời nổi tiếng ở Wall Street. Chuyện cậu ngưỡng mộ nhất, là niềm tin của anh, từ trong lằn ranh trắng đen khác biệt thế gian, lại có thể nhờ vào một trái tim, thoải mái bước đi trong thế giới màu tro, rồi lại tự phân về trắng đen rõ rệt.
“Vụ đó cho Nguyệt Hoa xử lý.” Nói xong, Triển Chiêu thật hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Sao? Sao? Sao? Ai cơ? Ai cơ?” Ngô Huy đột nhiên nghiêng đầu tới, ánh mắt mập mờ nhìn Triển Chiêu khiến cả người anh không được tự nhiên. “Cái đó — chị dâu vẫn khỏe chứ?” (tát bôm bốp vô mặt!!!!!!!!!!! Tiểu Huy, chú chỉ có anh rể mà thôi!!)
“Á — anh Phi, em sai rồi, sai rồi!!” Triển Chiêu hung hăng trừng cậu, nhanh như chớp cướp lấy túi thông tin quý giá cậu đang nâng niu trong tay.
“Vậy — vị tiểu thư họ Đinh kiên quyết không lập gia đình vẫn khỏe chứ?” Lấy lại được túi thông tin rồi, Ngô Huy vẫn không nhịn được nghiêng đầu tới đòi tiện nghi.
Có điều không thể trách Ngô Huy nhiều chuyện, tiến sĩ hai khoa Havard 28 tuổi, con cháu chính gốc của tập đoàn Đinh thị ở Wall Street Đinh Nguyệt Hoa, là “người yêu” bí mật của ông chủ “Tinh Huy”, trong công ty chuyện này cũng không phải bí mật. Chỉ bất quá, lấy tính cách bình thường luôn khiêm tốn của Triển Chiêu, ngoại trừ những trường hợp thực sự không thể thoái thác, rất hiếm khi nào lộ diện trước mặt người, trong công ty, người có thể diện kiến vị này càng ít nữa. Có điều, nhờ vào mạng lưới thông tin gồm có chuyên gia tư vấn, luật sư, nhà phân tích trong Tinh Huy của anh, lại khiến vô số công ty quốc tế khác ngưỡng mộ, đồng thời càng thêm tò mò về ông chủ của công ty.
“Đã qua lâu rồi, sau này không cho lấy chuyện này ra giỡn nữa, không tốt cho Nguyệt Hoa.” Triển Chiêu bất đắc dĩ liếc Ngô Huy. (thật ra em không có quen đúng không, là thiên hạ đồn đúng không?)
“Ờ — đúng rồi, anh Phi, thật ra — anh có cảm thấy chị Nguyệt Hoa rất tốt hay không? Ngoại hình đẹp, có khí chất không nói, nhân phẩm tốt, nghiệp vụ cũng mạnh, tuyệt đối là người vợ tốt (của anh)” (tiếp tục tát bôm bốp vô mặt) cậu thường xuyên lôi cái danh xưng “chị dâu” ra nói, cũng không phải vì muốn chọc ghẹo, mà vì thực sự muốn tác hợp hai người, uống một hớp bia, cậu sợ Triển Chiêu trở mặt, chỉ có thể nghẹn ngào đem chữ “của anh” nuốt lại vào trong.
“Nguyệt Hoa vô cùng tốt.” đây là lời khen thật lòng, không có ý gì khác.
“Anh Phi—-“ Tiểu Huy lời đến tận miệng, vẫn là cầm ly lên, uống một ngụm để lấy thêm can đảm. Thật ra, cậu đã muốn nói đến chuyện này từ rất lâu lắm rồi, chỉ là không có can đảm cùng cơ hội, “Không phải đàn ông không được sao?”
Có chút do dự, có chút ngu ngốc, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải bật cười, Triển Chiêu hoàn toàn bó tay với cậu, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Vốn dĩ ngay từ đầu! Là Bạch Ngọc Đường phụ anh! Lẽ ra nên sớm quên hắn!” Hiểu lầm ý nghĩa cái lắc đầu của anh, Ngô Huy nhất thời không thể giữ miệng, đem những lời giữ trong bụng đã lâu xổ hết ra.
“Anh Phi—“ còn muốn tiếp tục, lại thấy ánh mắt Triển Chiêu tối sầm, tuy anh vẫn cười, nhưng nụ cười trống rỗng khiến người ta cảm thấy không vui.
Trầm mặc thật lâu, Ngô Huy vắt não định mở miệng, lại bị tiếng thở dài của người trước mắt làm cho câm nín—–
“Thật ra, Bạch Ngọc Đương chưa hề phụ tôi—-“ Triển Chiêu cúi đầu, nhìn rượu lấp lánh còn dư lại trong cốc, một loại đạm đạm ưu phiền man mác tản ra, cuốn trôi nụ cười ung dung không lâu trước đó.
Ngô Huy cảm thấy lòng mình căng thẳng, năm đó ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cậu đã thấy rất nhiều, nhưng giọng anh Phi hôm nay — vẫn không trách hắn, vẫn là tình chưa quên đi.
“Thế nào? Không tin?” Lo lắng của Ngô Huy, Triển Chiêu thấy rõ.
Ngô Huy thành thật gật đầu.
“Cậu nói xem, vì sao Bạch Ngọc Đường tẩy trắng Ngũ Ấp?”
“Để giành lại trái tim anh?” Ngô Huy đoán, tìm ra đáp án thích hợp nhất cho câu hỏi của Triển Chiêu, nhưng người sau vẫn lắc đầu.
“Vậy vì sao anh ta lại tìm người yêu mới?” Triển Chiêu lại hỏi, nụ cười dịu dàng khiến người ta có cảm giác, không có gì tồn tại trong mắt người này. Ngô Huy sững sỡ, người thông minh như Bạch Ngọc Đường sao có thể mâu thuẫn như vậy.
“Là do hắn cho rằng tẩy trắng Ngũ Ấp rồi, thì việc kinh doanh sẽ càng thêm thuận lợi?” Bác bỏ lập luận trước đó, Ngô Huy lại đoán.
“Không có gì kiếm được nhiều hơn ma túy, nhưng Ngũ Ấp chỉ chuyên súng đạn, không đụng độc dược.” Triển Chiêu nói không sai, làm Ngô Huy bắt đầu hoang mang.
“Là vì anh ta muốn tôi sống, muốn tôi sống như Triển Hùng Phi—“ Ngô Huy không hiểu, chăm chú nhìn Triển Chiêu.
“Anh ta tẩy trắng Ngũ Ấp vì muốn cho tôi biết, trên thế giới này, không phải đen sẽ mãi là đen, trắng mãi là trắng, muốn đem đường ranh giới rạch ròi trong tim tôi đập bể, nhuộm màu rồi, cũng không cần tuyệt vọng, sở dĩ anh ta muốn chứng minh cho tôi thấy cho dù là đen cũng có thể tẩy màu.”
“Chuyện anh ta liên tục đổi người mới, hủy hoại bản thân, cũng là để chứng minh, rằng sự phản bội tôi luôn gánh trên lưng, chung quy cũng chỉ là “tự huyễn”!”
“—— Anh ta làm ra hai chuyện, chì vì muốn kéo tôi ra. Triển Chiêu năm hai mươi hai quá sức cố chấp. Quá sức phân biệt trắng đen, quá sức kiên cường, chỉ cần vì niềm tin của bản thân lại có thể bán đứng những gì mình có, cái có được cũng lật đổ, bất kể thứ gì cũng lật đổ, tôi nằm ở nơi trắng đen rõ ràng ấy, vỡ tan đầy đất, 22 năm, niềm tin tôi một mực dựa vào đột nhiên sụp đổ, tự hào, tự tôn, thậm chí là con tim cũng vỡ nát, Bạch Ngọc Đường hiểu rõ tôi như thế, anh ta biết, tôi sẽ tự giết chết chính bản thân mình trong vòng tròn như vậy.”
“Anh ta ban đầu rất hận, hận tôi phản bội. Nhưng cuối cùng lại bất chấp áp lực, dốc hết sức mình cũng muốn đem tôi ra khỏi nơi lạc lối, 6 năm, anh ta không tiếc phá hủy bản thân, phá hủy khả năng của cả hai, chỉ để Triển Chiêu lại có thể ngẩng cao đầu, lại một lần nữa phấn chấn như lúc mới quen, tự tin đứng thẳng… mà Triển Chiêu bên cạnh anh nhìn không ra nghe không thấy, hay phải nói hắn căn bản không muốn nhìn cũng chẳng muốn nghe, là tôi buộc anh ta, một lần lại một lần buộc anh ta lựa chọn, bởi vì chỉ khi nào anh ta chọn buông tay, tôi với có thể giải thoát. Anh ta năm đó bất quá chỉ mới 21, tôi lại ép anh ta như vậy… Anh ta đã phải chịu bao nhiêu? Chịu sự tra tấn như thế suốt sáu năm…” Cúi đầu nhìn xuống mép cốc, thứ trong suốt đó là băng sao? Hay là nước mắt ai rơi đó.
“Lần đi Thái, tôi vẫn cứ như thế, cuối cùng ép vỡ anh ta, mà “Ảo ảnh” của Triển Chiêu cuối cùng cũng đã bị anh ta vứt bỏ, thay vì nhìn một kẻ lạc lối như tôi để rồi điên dại, không bẳng tự mình giết chết Triển Chiêu trong trí nhớ đi… Tôi cũng được đền bù như sở nguyện.” Lần đầu tiên, lần đầu tiên thổ lộ với người khác, giống như tháo xuống gánh nặng ngàn cân luôn đè nén trong tim, cay đắng, kiềm nén, mà thoải mái vô cùng.
“Anh Phi — tự tra tấn như thế, Bạch Ngọc Đường hắn — sáu năm… làm sao chịu được? Nếu là em chỉ sợ chưa tới 6 tháng đã phát điên rồi.” Ngô Huy nói có chút không mạch lạc, nhưng chuyện duy nhất cậu có thể chắc chắn chính là, chuyện tình yêu, cả đời này cậu cũng sẽ không nói với Triển Chiêu nữa. Rốt cuộc, người đã từng trải qua mọi loại sinh tử, cũng sẽ không vì ai khác mà động lòng.
“Là tôi phụ anh ấy.”
“Nếu vậy 4 năm qua sao anh không đi tìm hắn?” Tiểu Huy ngây thơ hỏi. Triển Chiêu không khỏi cười khổ, dốc một hơi cạn sạch phần rượu đã hòa cũng nước đá, tôi dựa vào cái gì mà tìm anh ấy? Anh ấy không dễ dàng gì mới có thể thoát khỏi bóng ma 6 năm trước, không dễ dàng gì mới có thể từ bỏ Triển Chiêu, bắt đầu cuộc sống mới, tôi lại xuất hiện, khác nào thảm họa đâu. (tuyệt đối không phải họa, mà là phúc đấy)
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
“Anh Phi, mặc kệ anh quyết định thế nào, em theo anh!” Tiểu Huy khui ra chai bia cuối cùng, tự hào nói, Triển Chiêu chỉ biết cười, không đáp lại.
Trên bàn vô số chai rượu, cũng đã cạn queo, Triển Chiêu uống không nhiều, tranh thủ thời cơ, gọi người phục vụ qua thanh toán, Tiểu Huy đứng lên định giành trả, lại bị Triển Chiêu chặn về.
“Cậu ngồi thêm một chút đi!” Mỉm cười kéo tiểu Huy về lại chỗ cũ, tao nhã cầm áo khoác rời đi.
Nhìn bóng lưng của Triển Chiêu, tiểu Huy nhất thời không kịp phản ứng, đến lúc người nọ đi xa rồi, mới giật mình tỉnh dậy, quay lại nhìn căn buồng vang tiếng thở dài sau lưng: “Chị Nguyệt Hoa, qua đây ngồi đi.” Lực quan sát của anh Phi đúng là siêu đẳng, thì ra đã sớm phát hiện rồi.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chiếc Bentley màu xanh ngọc khởi động mạnh mẽ, Triển Chiêu ngồi bên ghế lái bất đắc dĩ thở dài, có thể điều tra ra thân phận nằm vùng “Triển Chiêu” của mình, Wall Street Đinh gia quả nhiên danh bất hư truyền, chuyện ồn ào thời niên thiếu của mình với Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, nhất định cũng không tiện nói tới đi.
Những bí mật im lặng nhiều năm, hôm nay có thể thẳng thắn nói ra, chẳng qua chỉ không muốn cô ấy lại đi sai đường. Ôm ảo tưởng viễn vông đợi mình, sẽ làm lỡ mất một cô gái tốt như Nguyệt Hoa, cô ấy nên có được hạnh phúc, về phần mình, từ lúc bắt đầu lần đầu tiên, đã không còn tư cách.
Vào đêm, dừng xe dưới văn phòng, Triển Chiêu tháo mắt kiếng xuống, nhẹ nhàng xoa bóp chân mày, vụ tài chính của “Hà Kì Tư” còn chưa có tiến triển mới, tối nay có lẽ sẽ có được tin tức đi, xem ra lại phải thức suốt đêm rồi. Thả lỏng một chút tâm tình, bước vô thang máy lên tầng cao nhất, anh đã bỏ tiền mua lại tầng thượng của tòa nhà văn phòng nằm ngay vị trí tốt của thành phố, làm nơi làm việc.
“Chậc chậc, các cậu có biết Ngũ Ấp một năm quyên góp hết bao nhiêu không” Hoàng Lị một bên vừa gõ bàn phím vừa nhìn vào dữ liệu trên màn hình, một bên lại nhiều chuyện với đồng nghiệp cùng làm tăng ca, buôn chuyện là đặc trưng của tất cả các văn phòng, chẳng qua chỉ khác mức độ với đối tượng nhiều chuyện mà thôi, chỉ cần không làm lộ bí mật của “case”, thì muốn buôn chuyện kiểu gì mức độ nào cũng sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, mà tân trụ của các vị trong công ty luật sư quốc tế Tinh Huy đây, thì buôn chuyện với nhau cũng có thể xem như một loại phương thức trao đổi thông tin vậy.
“Bao nhiêu?” Trần Bân liếc sơ qua vụ kiện ngày mai ở tòa, những chuyện ngồi lê đôi mách không đau không ngứa này cũng giúp điều chỉnh tâm tình thoải mái hơn.
“Lợi nhuận một năm của họ là 7%. OH, MY GOD!” tiết lộ số liệu, Hoàng Lị không vừa ý tính toán số liệu, lấy địa vị ngày trước của Ngũ Ấp, 7% đúng là một con số trên trời, “Không biết có phải bọn họ muốn lập quỹ từ thiện không nữa?”
“Căn cơ của Ngũ Ấp vốn không sạch, mười năm trước bọn họ bắt đầu từ Hắc bang.” Vương Bình Vận có niên kỉ lớn hơn cũng tham dự, mở ra trước mắt tài liệu anh nắm vững: “Rất nhiều nhà từ thiện “lớn” đều mượn chiêu này để lấy tiếng, quyên góp càng nhiều, mới có thể càng đen hơn, bỏ tiền để mua sự bình an đấy mà.”
“Hê, anh có thù oán gì với Ngũ Ấp chắc? Tổng tài tổng bộ thành phố Dịch Bạch Ngọc Đường 31 tuổi chính là hoàng kim độc thân đấy! Thật đáng tiếc, anh ta quá “xa vời”.” Hình thức buôn chuyện nhanh chóng có dấu vết chuyển từ giao lưu chia sẻ tin tức, sang trồng cây si trai đẹp. Lời nói của Hoàng Lị ngay lập tức lôi kéo được sự hưởng ứng của bốn vị nữ đồng nghiệp, mà ba vị nam ở đây chỉ có thể chế giễu, cái TEAM này của bọn họ hiếm khi nào bất đồng ý kiến với nhau.
“Sếp—“ Triển Chiêu đứng sững sở trước cửa một chút mới đẩy cửa vào, 7 vị nhân viên lưu lại tăng ca cũng đồng loạt kêu, đồng thời sửa sang cùng xem xét lại tài liệu mới nhất giao đến tận tay anh.
“Vất vả cho mọi người, đêm nay tôi mời.” Triển Chiêu nhận lấy, khẽ gật đầu, hài lòng vỗ vài Trần Bân, lại hướng về phía những người có mặt nói, lập tức một trận reo hò vang lên.
Điều kiện tuyển chọn nhân viên của Tinh Huy hết sức khắc nghiệt, do một mình Triển Chiêu phụ trách, mà những người cuối cùng có thể trụ lại Tinh Huy, ai cũng đều sở hữu ưu thế phẩm chất cá nhân cùng năng lực chuyên môn cả.
Cầm bản hồ sơ tòa án thật dày quay về văn phòng, lúc trở tay đóng cửa cũng không để ý ổ đã khớp vị trí chưa, nên vô tình nghe được những lời tám nhảm cuối cùng của bảy vị chiến tướng trong lúc rảnh rỗi ăn khuya.
“Lần trước em với chị Nguyệt Hoa đi Singapore, đã thấy anh ta tại một buổi tiệc.” Tần Lộ Lộ nhỏ tuổi nhất, khi nói chuyện giọng lại cao đến quãng tám, “Cực kỳ ngạo mạn, cả chị Nguyệt Hoa anh ta cũng không thèm liếc mắt xem một cái.”
“Oa? Ai? Bạch Ngọc Đường? Là chị Nguyệt Hoa đó nha! Anh ta có phải là đàn ông không vậy? Tôi còn nghĩ đàn ông trên đời này chỉ có “sếp” của chúng ta là có thể miễn dịch mà thôi.” Lục Manh khoa trương vỗ ngực, một chút cũng không có nét nghiêm trang thường thấy khi lên tòa.
“Là đàn ông! Còn là cực kỳ đàn ông!” Tần Lộ lộ lòng dạ khi hiện khi không, thấy Trần Bân nhiều lần bĩu môi.
“Nói nói, nói nói.” Bên phe nữ nhất trí bỏ phiếu.
“Chính là, đi sượt qua luôn, tại sao có thể có loại đàn ông như thế chứ, hoa lệ cao quý, làm người khác từ xa nhìn thấy cũng phải rung động.” Cô nàng còn đang say mộng đẹp, xém chút nữa khiến nhóm nữ lật bàn phản đối.
“Khụ khụ, Bạch Ngọc Đường chính là loại đàn ông có sức hấp dẫn chết người, mỗi hành động của anh ta đều là vô tâm, nhưng đối với người ta lại là mê hoặc, rõ ràng đã được cảnh bảo, biết rằng càng đến gần là càng nguy hiểm, nhưng lại không thể nhịn được bị thu hút, cảm giác này — phải rồi! Giống như thuốc phiện! Giống như anh túc! Đẹp đến cùng cực, hiểm đến vô cùng, nhưng lại cam tâm tình nguyện lao xuống.” hắng giọng, Tần Lộ Lộ một hơi nói xong, thấy biểu tình ngu người tại chỗ của khán giả, chịu không được nói thêm một câu: “Bất quá chị Nguyệt Hoa dường như có hận với hắn, lúc đi ngang qua, còn hung hăng trợn mắt nhìn.” Môi đỏ cong lên, tiếc nuối lắc đâu, những người còn lại cũng lắc đầu theo, đẹp trai thì sao chứ, “kẻ thù” của chị Nguyệt Hoa chính là “kẻ thù” của toàn bộ văn phòng. Rất có thể là chuyện tình cảm cũng rất có thể là … ai…
Triển Chiêu cầm bút một hồi lâu, một từ cũng không viết, tình nhân giống như anh túc, người nào có thể cảm nhận sâu sắc hơn anh? Thứ tình yêu điên cuồng đền bỏ mạng ấy, đã từng, đã từng là toàn bộ của anh.
Xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạch Ngọc Đường cầm ly rượu, một mình lang thang tại vườn hoa, vất vả lắm mới thoát khỏi nơi sân cỏ đầy người kia để ra đây hít thở, cái bữa tiệc này hắn vốn không tính tham gia, nhưng “Nona’d” bên Pháp lại chọn giao dịch ở chỗ này, chỉ mới nghĩ đến cuộc “đàm phán” với Nonda’d là không khỏi nhíu chặt chân mày, lần trước lúc hợp tác ở biệt thự ngoại ô Paris rất hài lòng, nhưng không có nghĩa lần tiếp theo với Nhật Bản cũng sẽ tốt đâu.
“Bạch tổng tài!” Người đẹp đối diện hắn rất có ấn tượng, là người nhỏ nhất thuộc tập đoàn Đinh thị Wall Street, nhưng lại không muốn sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư, chẳng qua từ lúc có ấn tượng tới này, hình như mình có chỗ nào đắc tội với vị Đinh đại tiểu thư rồi thì phải, mỗi lần thấy mình đều thể hiện rất gay gắt, nhưng vô luận là khinh bỉ hay chán ghét, chủ động mở miệng chính là lần đầu tiên nha.
“Đinh tiểu thư.” Bạch Ngọc Đường lễ phép trả lời.
“Xung quanh đây chỉ có một con chim ưng xinh đẹp, Bạch tổng tài nếu như có hứng thú, sau khi tiệc tan có thể đến xem.” Lời mở đầu mang theo thâm ý, Bạch Ngọc Đường sững sỡ, “Chỉ có điều, chim ưng đều có cánh, nhạy bén cũng cao, Bạch tổng tài chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.” Đinh Nguyệt Hoa nói xong, cũng không cho Bạch Ngọc Đường cơ hội hỏi nhiều, đạp đôi giày cao gót màu bạc cao 3 cm, rời đi không ngừng một bước. Cô cắn răng, tự nói với mình, không muốn hối hận!!
Nửa sau buổi tiệc Bạch Ngọc Đường cũng không biết mình trải qua bằng cách nào, lời nói của Định Nguyệt Hoa tuyệt không phải là thủ đoạn thu hút sự chú ý của hắn, mới đầu nghe lời nói của cô, nơi trái tim như muốn xé rách, thứ đầu tiên hiện ra trong tâm trí là khuôn mặt của “người kia”, sau đó lại cười khổ, tro cốt là đích thân hắn táng, vậy mà vẫn bị mê hoặc vì hai câu nói nhạt của người không quen.
Chiêu, đã lâu quá rồi tôi chưa đến gặp cậu sao?
Bình luận truyện