Chương 7: Nước Suối
Tần Hiểu Nguyệt không rõ rốt cuộc là vì sao cái không gian này lại sinh ra biến hóa, biến thành lớn như vậy.
Bất quá cô biết cái dòng suối này chính là một thứ tốt, tuy rằng không thể thức tỉnh dị năng trước thời gian, bất quá đối thân thể chính là thực tốt, có thể bài trừ một ít độc tố trong cơ thể.
Tần Hiểu Nguyệt đi đến bên cạnh hồ nước, nước trong hồ cũng không sâu, cô cởi sạch quần áo trực tiếp đi vào trong nước, sau đó bắt đầu ngâm mình trong hồ, thời điểm vừa mới bắt đầu, có thể nhìn thấy thân thể của cô toát ra một ít chất bẩn màu đen.
Chờ ngâm đến nửa giờ, chất bẩn trong thân thể cô toát ra dần dần ít đi làm Tần Hiểu Nguyệt tương đối vừa lòng, bởi vì nàng nhớ thư trong sách nói Hoàng Hân chính là ngâm ba giờ mới không thấy chất bẩn màu đen chảy ra nữa, điều này chứng tỏ Hoàng Hân dơ hơn so với mình a.
Tần Hiểu Nguyệt cảm giác thân thể của mình đặc biệt thoải mái, trong không gian này không nóng không lạnh, cho dù là hiện tại thời tiết bên ngoài còn có chút lạnh, cô ở trong không gian ngâm nước lạnh cũng không cảm thấy quá lạnh.
Sau khi ngâm được hai giờ, Tần Hiểu Nguyệt từ hồ nước đi ra, cô phát hiện làn da mình trở nên tinh oánh dịch thấu hơn, cô không khỏi cảm thấy may mắn, “Còn tốt không có rửa mặt, bằng không sáng sớm ngày mai, ba mẹ cùng anh trai bọn họ đều không nhận ra mình.
”
Bất quá yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, cô vẫn là dùng nước trong hồ rửa mặt, nhưng bởi vì nơi này không có gương, Tần Hiểu Nguyệt cũng không nhìn thấy kỳ thật mặt mình cùng với làn da là biến hoá giống nhau, thải độc chính là toàn thân thải độc, cũng không phải rửa đến chỗ nào thì thải chỗ đó.
Tần Hiểu Nguyệt vừa ra khỏi không gian liền mệt không chịu được, liền trực tiếp bò lên trên giường bắt đầu ngủ.
Chờ đến khi ánh sáng mặt trời lên cao ba sào, cô mới bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, “Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi!”
Gõ cửa chính là Tần Hiểu Đông, Tần Hiểu Nguyệt nhịn không được nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng lẽ anh trai không đi làm sao?
“Ra liền!” Tần Hiểu Nguyệt từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc vào, sau đó mới đi mở cửa.
Lúc cô vừa mở cửa, khiến cho Tần Hiểu Đông ở cửa chấn kinh rồi, “Nguyệt Nhi, đêm nay có phải em đi chỉnh dung?”
“Chỉnh dung?” Tần Hiểu Nguyệt chớp đôi mắt một chút, “Không có a, em chỉ là dùng một lọ nước hóa trang trong phòng tẩy rửa nên có hiệu quả này.
”
“Hiệu quả tốt như vậy sao? Em cũng cho anh dùng một chút!” Tần Hiểu Đông hưng phấn mà nhìn em gái nhà mình, thật xinh đẹp a, chính mình người anh trai này cũng không thể để cho cô mất mặt a.
Tần Hiểu Nguyệt cười cười nói, “Anh chờ, em đưa cho anh cầm đi.
” Cô trực tiếp chạy vào phòng trang điểm của mình, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc tìm kiếm chai ở chỗ nào đây? Nếu vừa rồi mình nói mình vừa vặn dùng hết thì tốt rồi, chờ chuẩn bị tốt cái chai lại đưa cho anh dùng.
Tần Hiểu Nguyệt có chút buồn bực, ai bảo cô không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của anh trai chứ?
Nếu nói Tần Hiểu Đông là muội khống, như vậy Tần Hiểu Nguyệt cũng là tiêu chuẩn của một người ca khống.
Đúng lúc này, Tần Hiểu Nguyệt nhìn thấy bên cạnh từng hàng nước khoáng, thật ra Tần Hiểu Nguyệt có một cái tật xấu, trước giờ cô rửa mặt đều là dùng nước khoáng để rửa mặt, bởi vì cô cảm thấy nước khoáng so nước máy sạch sẽ hơn nhiều.
Tần Hiểu Nguyệt lấy mấy bình nước khoáng, sau đó đem bao bì ở trên mặt đều bóc bỏ sạch, mới rót ra mấy bình nước, kỳ thật cô rót nhiều như vậy, chủ yếu là sợ ba mẹ cũng muốn, đến lúc đó lại chuẩn bị thì quá phiền toái.
Tần Hiểu Nguyệt lấy ra hai bình nước, sau đó đưa cho anh trai.
“Cảm ơn Nguyệt Nhi, nên ăn cơm, anh đã bảo dì Ngô mang cơm lên cho em.
” Tần Hiểu Đông mở miệng nói.
“Ân, cảm ơn anh.
” Tần Hiểu Nguyệt lúc này mới xem thời gian, đã hơn 8 giờ, “Anh, hôm nay anh không đi làm sao?”.
Bình luận truyện