Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 111: Nữ nhân



“Tiểu Nhiên, làm sao vậy?”

Dịch Nhiên nghi hoặc nhìn đằng sau trống rỗng, ảo giác sao? Sao lại cảm thấy có người trừng cậu, “Không có việc gì.”

“Phải không?” Ngao Mộ Thiên không cho là như vậy, cho nên, hai ngày này vẫn là cẩn thận một chút, nếu không phải đã đáp ứng Tiếu Bắc, kỳ thật hắn hiện tại muốn mang Tiểu Nhiên rời đi.

Luôn đợi ở ngoài cửa, Lâm Gia vừa thấy Phạm Giai Mai trở lại, vội vàng nghênh đón.

Phạm Giai Mai cho cái ánh mắt, ý bảo Sam Sam đi vào trước, sau đó kéo Lâm Gia nói chuyện.

“Tiểu Mai, buông tay đi.” Lâm Gia không rõ vì sao Phạm Giai Mai chấp nhất với Ngao Mộ Thiên như vậy, tuy người nam nhân kia lớn lên tốt lắm, thực lực cũng cường, nhưng đối phương không thích cô, cô lại quấn lấy.

“Cô biết cái gì, loại như cô chỉ biết trốn sau nam nhân thì biết cái gì?” Vì sao tất cả mọi người đều bảo cô buông tay, vì cố gắng sống sót không đúng sao?

“Tớ… Tiểu Mai, sao cậu có thể nói như vậy, chúng ta chính là bạn mà.” Lâm Gia sắc mặt trắng nhợt, các cô từ thời đại học đã là bạn tốt, chẳng lẽ tình bạn nhiều năm mỏng manh như thế sao?

“Nếu như cô là bạn của tôi nên giúp tôi nghĩ biện pháp lưu lại người nam nhân kia!”

“Tiểu Mai, cậu điên rồi.”

“Đúng, tôi điên rồi, từ lúc có tận thế chết tiệt này tôi đã điên rồi, vì sao tôi ngay lúc đầu không thành tang thi? Vì sao tôi còn sống!!” Tiếng khóc như người bệnh tâm thần, “Tiểu Gia, tôi ngay cả dũng khí tự sát cũng không có, tôi nên làm cái gì bây giờ…”

Lâm Gia tiến lên ôm lấy Phạm Giai Mai, “Tiểu Mai, bình tĩnh một chút, tớ cùng Chu Hùng đều sẽ giúp cậu, đừng có nghĩ đến nam nhân kia nữa.”

Phạm Giai Mai đẩy Lâm Gia ra, “Các người căn bản không muốn giúp tôi.” Người dưng cuối cùng vẫn là người dưng, khả năng giúp đỡ cũng có hạn, cô quyết không cho phép Sam Sam giống như đám cô nhi kia, cho nên…

Ánh mắt nữ nhân điên cuồng mà cố chấp, kỳ thật so với người thiếu niên kia, cô có ưu thế trời sinh.

———

Đi theo Ngao Mộ Thiên vào trong sân, đặt trước tận thế trước chính là nhà dân bình thường, một loại nhà thường có ở nông thôn, đằng sau sân nhỏ còn trồng cây, nhìn lá cây phía trên, cũng đã thu hoạch được, Dịch Nhiên liếc thì nhận ra chính là khoai tây.

“Ngao ca, anh đã trở lại rồi.” Tiểu Tôn đang tính có nên phá sân để đào khoai tây.

Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, bởi vì vừa rồi những người này đều thấy Dịch Nhiên, cho nên không cần giới thiệu, về phần có nên đem những này người giới thiệu cho Dịch Nhiên, chỉ ở hai ngày nên Ngao Mộ Thiên cảm thấy không cần.

Nhìn hai người lên lầu, ông Lý đầu thở dài, “Hiện tại người tuổi trẻ a…”

“Hắc, người ta được kêu là mốt, ông Lý biết không đâu, nước ngoài đều chấp nhận, có thể kết hôn.” Tay Tiểu Tôn dùng lực, gai đất đâm xuyên qua bê tông, sau đó đem đá vụn quét ra, “Ông Lý đến xem nè, đất này được không?”

Đầu ông Lý cúi tới eo, “Đúng, lão nhân gia ta già rồi, không hiểu nước ngoài… Đất này sao, không được, không sử dụng được.”

“Phải không? Con còn muốn kêu người trong thôn đập nát hết đường xá.”

“Đừng mơ, sau thôn có ruộng, giết tang thi có thể trồng trọt.”

“Còn phải thanh lí tang thi sao ~~”

——-

Ngao Mộ Thiên đẩy cửa ra, Dịch Nhiên nhíu mày, “Không khóa?”

Đây là một phòng ở đơn giản, hé ra giường đơn, còn có mấy ngăn tủ trước tận thể lưu lại.

Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, “Ừ, bên ngoài khóa không được, bất quá bên trong có chốt cửa.” Như chứng minh, Ngao Mộ Thiên thuận tay giữ cửa khóa trái.

Đuôi lông mày Dịch Nhiên nhảy lên, cậu sao có thể không rõ đối phương đang suy nghĩ gì, lập tức lè lưỡi liếm môi của mình, mắt mang mị hoặc, “Có muốn không?”

Sau một khắc Ngao Mộ Thiên dùng hành động biểu thị, trực tiếp bổ nhào vào đối phương, tuy giường đơn không thể giống giường đôi lăn qua lăn lại, nhưng chật hẹp có chỗ tốt của chật hẹp.

Thuần thục cởi quần áo lẫn nhau, một khắc trước khi tiến vào, Ngao Mộ Thiên che miệng Dịch Nhiên, nhiệt khí mập mờ thổi bên tai đối phương, “Tiểu Nhiên, kêu nhỏ giọng chút, phòng ở này cách âm không tốt.”

“A.” Dịch Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, tuy rất muốn trừng đối phương, nhưng mị nhãn như tơ thật sự không có hiệu quả, tên hỗn đản này, đừng vừa nói vừa tiến vào chứ, hơn nữa, tôi khi nào thì kêu lớn tiếng!

“Ha ha.” Ngao Mộ Thiên tự nhiên biết rõ tiếng kêu Dịch Nhiên ra sao, bất quá ẩn nhẫn nghe nhiều rồi, hắn chỉ là nghĩ ngẫu nhiên nghe một chút thanh âm không kiêng nể gì cả, “Tiểu Nhiên, vào không gian.” Chật hẹp có chỗ tốt của chật hẹp, nhưng có thể lăn qua lăn lại càng không tệ.

Ôm chặt đối phương, cố nén từng đợt run rẩy, tinh thần Dịch Nhiên tập trung, vào không gian, còn chưa đứng vững, đã bị Ngao Mộ Thiên thuận thế áp xuống.

“Ưm…” Bởi vì ngã xuống, khiến vật trong người càng sâu.

Ngao Mộ Thiên áp đảo đối phương bắt đầu luật động, tách ra lâu như vậy, nếu tính một ngày một lần, Tiểu Nhiên cũng nên bồi hắn nhiều lần…

———

“Em muốn đi B thị?” Tiếu Nam nổi giận đùng đùng xông vào chỗ quản lý, không rõ vì sao Tiếu Bắc mỗi lần đều tự tiện làm chủ.

“Đúng.” Tiếu Bắc lơ đễnh, “Chẳng lẽ anh không đi sao?”

“Anh, anh đương nhiên muốn đi.” Em đi đâu anh theo đó.

“Vậy anh còn nổi giận đùng đùng chạy vào làm gì?” Tiếu Bắc hỏi lại.

“Anh…” Tiếu Nam nghẹn lời, “Anh, anh chỉ đi ngang qua.” Nói xong, đỏ mặt lại liền xông ra ngoài, hu hu hu, từ khi hắn sinh ra cho tới bây giờ không thắng em trai này một lần.

“Ha ha.” Nhìn bóng lưng chật vật kia, Tiếu Bắc cười ra tiếng, lập tức khuôn mặt ảm đạm, hy vọng hắn lần này quyết định đúng.

Bất quá, làm sao để hỏi thăm người nào muốn đi B thị? Có thân nhân ràng buộc trực tiếp bỏ qua, nếu không, một người nói một người, hàng xóm nói hàng xóm, cha mẹ nói huynh đệ, đến cuối cùng toàn bộ Viêm thôn đều biết, bọn họ chiếu cố không hết được, còn những người thường không nên hỏi, nếu toàn bộ thôn đều biết, phỏng chừng đến lúc đó toàn bộ người trong thôn sẽ chắn đường.

Cho nên, tốt nhất nên hỏi trước những người độc lai độc vãng ít nói, Tiếu Bắc dần dần chọn người.

——-

Thiệu Vị Hiền mừng rỡ đánh giá thôn này, tuy rất vắng vẻ hoang sơ, nhưng so về địa phương khác có tang thi hoành hành thì khá hơn, “Anh, chúng ta về sau ở chỗ này đi.”

“Được.” Thiệu Vị Thư xoa xoa tóc em trai, Hiền Hiền cao hứng là tốt rồi.

“Thiệu ca, Cương ca bọn họ nói muốn cùng chúng ta ở một chỗ.” Thương Du Huy rất không hài lòng.

Sắc mặt Thiệu Vị Thư ngưng tụ, tâm tình vốn cao hứng bị cắt đứt, vừa muốn nói cự tuyệt.

“Tốt, mọi người ở cùng một chỗ nhiều náo nhiệt a ~~”

Nhìn Thiệu Vị Hiền, Thiệu Vị Thư thở dài, “Nghe Hiền Hiền đi, Du Huy, một hồi chúng ta đi chỗ quản lý chỗ xem ở đó có phòng ở không, hỏi làm thế nào đổi thức ăn.”

“Ừ.”

————–

Dịch Nhiên đẩy Ngao Mộ Thiên ra, thanh âm khàn khàn, “Đủ rồi.” Cậu không biết làm bao lâu, bên ngoài đã hoàn toàn đen.

“Không đủ.” Ngao Mộ Thiên một cái xoay người, làm cho hai chân Dịch Nhiên giang rộng ra ngồi ở trên người hắn, về phần bộ vị kết hợp kia, vẫn như trước không có tách ra.

Lại tiếp tục như vậy, chính mình có thể hay không tinh tẫn mà chết, đột nhiên Dịch Nhiên ủy khuất, “Mộ Thiên, em đói bụng.”

“Anh cũng ‘đói bụng’.” Thân dưới Ngao Mộ Thiên động càng nhanh, Tiểu Nhiên như vậy thật là làm cho người ta xúc động.

“Chết đói em liền mặc kệ anh.” Dịch Nhiên trực tiếp ghé vào trên người Ngao Mộ Thiên, nhích tới nhích lui trên người đối phương.

“Được rồi, đợi lần này xong rồi thì nấu cơm cho em.” Ngao Mộ Thiên tiếc nuối nói.

Đợi cho Dịch Nhiên rốt cục ăn được cơm thì vừa vặn nửa đêm 12 giờ, hu hu hu, lần sau cậu sẽ không câu dẫn Mộ Thiên.

Ngày kế.

“Tiểu Nhiên, muốn đi với anh không?” Ngao Mộ Thiên lấy quần áo cho Dịch Nhiên mặc, rất vừa người, điều này làm cho hắn không khỏi đắc ý một chút.

“Không đi, em lại không biết những người kia.”

“Được rồi, em hôm nay ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung.”

“Ừ.”

“Bảo bối, cho chồng em một cái hôn chào buổi sáng đi.”

“Cút!”

“Ha ha.” Đùa giỡn thành công, Ngao Mộ Thiên cười đi ra phòng, trên đường còn rất hữu hảo cùng các vị đồng đội chào hỏi, cái này quả thực làm cho rất nhiều người sợ hãi kêu lên một tiếng.

Thấy nam nhân đi ra sân nhỏ, Phạm Giai Mai vội vàng trốn đi, đợi người đi xa, mới đi ra, lại nhìn về phía phiến cửa đóng chặt, người nọ đang ở đó.

“Phạm tiểu thư, rốt cục nghĩ kỹ muốn chúng tôi trả lại cô cái gì sao?” Nghe được tiếng gõ cửa, Dịch Nhiên đứng dậy mở cửa,  Dịch Nhiên cong khóe miệng, trong mắt lại lạnh như băng.

“Tôi… ” Phạm Giai Mai nắm chặt tay, “Xin cậu buông tha Mộ Thiên.”

“…” Sao lời thoại lại nghe quen như vậy, ngẫu nhiên xem phim truyền hình, Dịch Nhiên buồn bực.

“Cậu là nam nhân, Mộ Thiên cũng là nam nhân, hai nam nhân cùng một chỗ phản lại luân thường, các người sẽ không hạnh phúc, hơn nữa cha mẹ của các người cũng sẽ không chấp nhận.”

“…”

Cho rằng đối phương bị mình đả động, Phạm Giai Mai tiếp tục cố gắng, “Hơn nữa, nam nhân đều coi trọng huyết thống, nhưng, với cậu cùng một chỗ, Mộ Thiên sẽ không có con, tội bất hiếu lớn nhất là không có con, cậu nhẫn tâm để anh ta về sau không mặt mũi nào gặp cha mẹ của anh ta sao? Hơn nữa cậu không muốn có một đứa bé, có một gia đình bình thường sao?”

Con? Đây đúng là vấn đề lớn, ánh mắt Dịch Nhiên tối sầm lại, bất quá… “Chuyện của tôi và anh ấy còn chưa tới phiên một người dưng đến nhúng tay, cô dùng thân phận gì tới đây giảng dạy?”

“Tôi…” Phạm Giai Mai nới lỏng tay, lại nắm chặt, “Tôi, tôi là vì tốt cho các người…” Đúng, cô là vì tốt cho Mộ Thiên, hai nam nhân cùng một chỗ thì sao? Về sau già rồi không có người nuôi, lại sẽ bị xã hội cười nhạo khinh bỉ, cô không thể để cho Mộ Thiên hủy ở trên tay người nam nhân này.

Đột nhiên, Dịch Nhiên cười tà mị, “Phạm tiểu thư, tôi quên nói, kỳ thật tôi cùng anh ta có đứa con.”

Cái gì? “Gạt người!”

Dịch Nhiên duỗi ra ngón trỏ lắc lắc trước mặt Phạm Giai Mai, “Con trai nhà tôi rất ngoan, là dị năng giả đó nha, chờ cô ngày nào đó đến B thị, tôi nhất định bảo nó gọi cô là dì.”

“Gạt người! Nam nhân không có khả năng sanh con!”

“Ai nha, tôi chẳng lẽ chưa nói sao? Tôi không thể sinh, nhưng những nữ nhân khác có thể sinh mà, Mộ Thiên nhà của tôi nha, ngón tay ngoắc một cái, sẽ có một đống phụ nữ tự nguyện cho coi, cho nên, Phạm tiểu thư, cám ơn ý tốt của cô.”

Không, đây tuyệt đối là gạt người, là gạt người!! Phạm Giai Mai bịt lỗ tai xông xuống lầu, cô không tin.

Dịch Nhiên ngưng cười, mắt nhắm lại, Ngao Mộ Thiên hỗn đản này, dám trêu phiền toái!

———

Ở một góc thôn âm u, Phạm Giai Mai nhìn viên bi màu trắng, “Thuốc này thật có tác dụng sao?”

“Hắc, không tin thì trả ta.” Thanh niên bất mãn nói, nếu thuốc này không phải hắn dễ có được, hắn sẽ bán giá rẻ như vậy sao? Đặt trước tận thế, thuốc này cũng được vài ngàn.

Phạm Giai Mai nhanh tay lẹ mắt cất thuốc trong túi quần, sau đó đưa cho người nọ một túi gạo.

“Này, cái này và giá thỏa thuận không giống đâu?” Thanh niên lấy tay đo lượng gạo.

“Tôi, tôi cũng chỉ có nhiêu đây, còn lại về sau tôi đưa dần.”

“Được rồi.” Chuyện đã đến nước này, thanh niên cũng không so đo, dù sao thuốc đó căn bản không ai muốn, hơn nữa hắn cũng không muốn ăn.

Có được thuốc, Phạm Giai Mai tâm thần bất an, đối với lời Dịch Nhiên nói, cô không thể tin hoàn toàn cũng không thể không tin, bất quá, cô tin Mộ Thiên là nam nhân có trách nhiệm, cho nên nếu như bọn họ đã xảy ra quan hệ, như vậy Mộ Thiên chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô, cô hiện tại không cầu cái khác, chỉ cần có thể đem cô cùng Sam Sam đưa đến B thị cho bọn họ chỗ dựa thì cô thỏa mãn.

Hết chương 111.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện