Chương 348: Trả Thù 2
Khi đó Cầm Ngọc Hải còn đang bận hú hí với nhân tình, làm sao có thể biết được chuyện vợ mình đã nhảy qua cửa sổ như thế nào.
Khi ông ta nhận được điện thoại từ trợ lý thì bà ấy đang cấp cứu ở trong bệnh viện rồi.
"Ông nợ mẹ tôi một mạng đương nhiên phải đền cho bà ấy một mạng, nợ máu phải trả bằng máu"
Nghe những lời đó xong đương nhiên Cầm Ngọc Hải hiểu ra rằng Chúng Thanh Phong hận mình tới tận xương tủy.
Nhưng ông ta không ngờ đứa con trai duy nhất này lại muốn lấy mạng mình.
Cầm Ngọc Hải nheo mắt nhìn Chúng Thanh Phong gắn giọng hỏi: "Mày muốn giết người, muốn ép chết bố đẻ của mày sao?"
Chúng Thanh Phong nhếch môi nói với giọng cay nghiệt: "Người muốn bóp chết tôi lấy tư cách gì mà xưng là bố tôi? Ông mơ ngủ à?"
Đột nhiên Cầm Ngọc Hải ngửa mặt lên trời bật cười khùng khục.
Trong mơ ông ta cũng không ngờ sẽ có lúc thất bại thảm hại dưới tay con trai mình.
Quả là hổ phụ sinh hổ tử.
Có lẽ sai lầm lớn nhất trong cuộc đời Cầm Ngọc Hải chính là đã từ bỏ Chúng Thanh Phong.
Năm đó vì chán ghét vợ mình nên Cầm Ngọc Hải ghét lây sang con trai.
Ông ta cho rằng bỏ đứa con trai này sẽ sinh tiếp đứa khác nên đã dễ dàng để ông Chúng Thời Vũ đón Chúng Thanh Phong đi.
Ai ngờ sau này dù đã cưới tới người vợ thứ ba, cũng có không ít nhân tình nhưng ông ta chỉ sinh được thêm một người con gái là Câm Thanh Tú.
Mấy năm gần đây, khi đã có tuổi, Cầm Ngọc Hải nghĩ tới chuyện nếu chẳng may ông ta mất đi thì hương hỏa nhà họ Câm sẽ không có ai thờ cúng, liên nảy ra ý định nhận lại Chúng Thanh Phong.
Ông ta từng tới tìm gặp ông Chúng Thời Vũ nhưng ông cụ nhất định không chấp nhận.
Sau đó lần nữa mãi cho tới hôm nay, cuối cùng Cầm Ngọc Hải cũng được gặp con trai mình.
Nhưng không phải với tư cách là hai bố con, mà với tư cách đối thủ.
Không, đối thủ thì quá nhẹ nhàng rồi.
Nói đúng hơn Chúng Thanh Phong coi ông ta là kẻ thù giết mẹ.
Ngắm lại Cầm Ngọc Hải vẫn cảm thấy may mắn vì đã bại dưới tay con mình thay vì người ngoài.
Lọt sàng xuống nia, dù sao gia sản nhà họ Cầm cũng không thất thoát ra ngoài.
Đột nhiên ông ta nhìn con trai, đề nghị: "Chúng ta thương lượng một chút được không?"
"Tôi không có gì để thương lượng với ông hết"
Không quan tâm tới sự phản đối của Chúng Thanh Phong, Cầm Ngọc Hải mở khoá tủ bảo hiểm, lấy ra một tập tài liệu đưa đến trước mặt anh.
Ông ta hất hàm về phía anh nói: "Mở ra xem đi"
Chúng Thanh Phong đút hai tay vào túi quần, nhếch môi cao ngạo nói: "Ông bảo tôi xem là tôi phải xem sao?"
"Đây là di chúc của ta"
Tò mò không biết Cầm Ngọc Hải định giở trò gì, Chúng Thanh Phong vươn tay ra cầm tập tài liệu.
Anh giở ra đọc, thấy đây đúng là di chúc của Cầm Ngọc Hải thật.
Chỉ có điều trong bản di chúc viết Cầm Ngọc Hải sẽ để lại 49% cổ phần tập đoàn Landvina cũng như toàn bộ tài sản, bất động sản khác của ông ta cho Chúng Thanh Phong với điều kiện anh đổi từ họ Chúng về họ Cầm.
Hơn nữa thời gian lập bản di chúc này là từ hai năm trước.
Đọc bản di chúc xong, Chúng Thanh Phong ngước lên nhìn Cầm Ngọc Hải hỏi: "Toàn bộ tài sản của ông sao?"
"Đúng vậy! Toàn bộ đều sẽ để lại cho con"
Cầm Ngọc Hải khẳng định.
"Nực cười!"
"Nếu con đồng ý đổi về họ Cầm! "
Chúng Thanh Phong ngắt ngang lời Cầm Ngọc Hải: "Tôi không đổi.
Cả đời này tôi không muốn mang họ của ông thêm bất cứ lần nào nữa.
Tôi cũng không cần tới những đồng tiền dơ bẩn của ông"
"Thanh Phong!"
"Đó là tên mà mẹ đặt cho tôi, ông không có tư cách để gọi tên tôi"
Chúng Thanh Phong quăng bản di chúc của Cầm Ngọc Hải lên bàn, gay gắt nói.
Mặt Cầm Ngọc Hải méo xệch đi, ông ta không còn ngạo nghễ như lúc trước nữa.
"Ta biết bây giờ đã quá muộn, nhưng ta vẫn muốn xin lỗi con"
Sợ chọc Chúng Thanh Phong nổi giận nên ông ta không dám xưng bố với anh mà chỉ xưng ta.
Chúng Thanh Phong nhếch môi cười khẩy: "Xin lỗi sao? Lời xin lỗi của ông có thể khiến mẹ tôi sống lại hay không? Lời xin lỗi của ông có thể chữa lành những tổn thương trong lòng tôi hay không?"
"Ta phải làm sao thì con mới có thể tha thứ cho ta đây?"
"Ông đền mạng cho mẹ tôi!"
Giọng điệu Chúng Thanh Phong lạnh như băng, hoàn toàn nghiêm túc không có chút dấu hiệu nào giống như đang doạ dẫm.
Cầm Ngọc Hải trừng trừng nhìn Chúng Thanh Phong.
Xem ra đứa con trai này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
"Không lấy được mạng ta, con sẽ không chịu cho qua chuyện này đúng không?"
Chúng Thanh Phong không trả lời, nhưng Cầm Ngọc Hải hiểu điều đó đồng nghĩa với việc đích thị anh muốn ông ta phải chết.
Nếu mọi chuyện đã đến nước này, Cầm Ngọc Hải không còn lựa chọn nào khác thì ông ta vẫn muốn thử thương lượng với Chúng Thanh Phong một lần nữa.
"Chỉ cần con đồng ý đối về họ Cầm, ta sẽ hoàn thành nguyện vọng của con"
Đương nhiên Cầm Ngọc Hải không muốn chết và cũng chẳng bao giờ có ý định tự kết liễu cuộc sống của mình.
Nhưng ông ta tuyệt đối không thể để dòng họ Câm tuyệt tự tuyệt tôn được.
Lúc này ông ta chỉ có thể xuống nước, hòng phần nào xoa dịu thù hận trong lòng Chúng Thanh Phong mà thôi.
"Ông không có quyền đưa ra điều kiện với tôi"
"Không phải ta đang ra điều kiện với con, mà là ta đang cầu xin con"
Ký ức xưa cũ hiện lên trong đầu Chúng Thanh Phong như một cuốn phim quay chậm.
Anh nhớ tới những cuộc cãi vã triền miên giữa Cầm Ngọc Hải và mẹ mình khi còn nhỏ, nghĩ tới những trận đòn thừa sống thiếu chết mà Cầm Ngọc Hải trút lên cơ thể anh.
Cuối cùng là hình ảnh mẹ thắn thờ gieo mình từ cửa sổ xuống.
Lòng hận thù của Chúng Thanh Phong đối với Cầm Ngọc Hải chỉ tăng lên chứ không hề giảm đi.
Bởi vì khát khao muốn Cầm Ngọc Hải đền mạng cho mẹ mình nên Chúng Thanh Phong đã đồng ý với yêu cầu của ông ta.
Anh sẽ đối từ họ Chúng về họ Cầm, với điều kiện Cầm Ngọc Hải phải nhảy từ khung cửa số trong căn phòng này xuống, giống như mẹ anh đã làm năm xưa.
Không phải Thanh Phong ngẫu nhiên chọn ngày hôm nay để công kích Cầm Ngọc Hải mà anh có ý đồ riêng của mình.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, vì vậy anh muốn dùng mạng của Cầm Ngọc Hải để tế bà, mong hương hồn bà trên trời cảm thấy được an ủi phần nào.
Cầm Ngọc Hải cứ tưởng mình sẽ thuyết phục được Chúng Thanh Phong, không ngờ anh lại cứng rắn và tàn nhẫn như vậy.
Hình ảnh của anh lúc này khiến ông ta nhớ lại chính bản thân minh lúc còn trẻ.
Chúng Thanh Phong giơ đồng hồ lên xem giờ.
Đúng mười một giờ tròn.
Anh nhìn Cầm Ngọc Hải nói: "Giờ hoàng đạo tới rồi, ông đừng kéo dài thời gian nữa.
Mau kết thúc ân oán giữa chúng ta tại đây đi"
"Con!
"Khoảnh khắc mẹ gieo mình từ cửa sổ thư phòng của ông xuống tôi cũng có mặt ở đây.
Vì vậy hôm nay tôi cũng ở đây để tiễn ông"
Chúng Thanh Phong vừa nói dứt câu thì cánh cửa thư phòng bật mở.
Trương Mỹ Vân xông vào như một cơn lốc.
Cả Thanh Phong và Cầm Ngọc Hải cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện bất thình lình của cô.
"Sao em lại ở đây?"
Vừa hỏi dứt câu, Chúng Thanh Phong liền đoán ngay ra câu trả lời.
Ngoài Võ Quế Sơn ra thì còn ai biết anh đang ở nhà cũ của nhà họ Câm cùng với Cầm Ngọc Hải nữa chứ.
.
Bình luận truyện