Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 49



"Làm sao ngươi biết? Dựa vào cái gì ta phải tin lời ngươi?" Lăng Tuyết Mạn nâng cằm hỏi ngược lại.

Mạc Kỳ Hàn nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, mới nói nhỏ: "Ta đương nhiên biết, bởi vì là ta cứu Mạc Ly Hiên"

"Ngươi gạt người! Ngươi biết y thuật sao? Đến thái y đều không cứu được Ly Hiên, ngươi làm sao có thể?" Lăng Tuyết Mạn không tin, cười lạnh nói.

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn có chút tức giận, hắn luôn nói với bản thân mình, hắn tốt với Lăng Tuyết Mạn, chính là muốn giữ mạng của nàng để lợi dụng nàng. Nhưng mỗi lần ở cùng nàng, hắn đều quên điểm này bởi vì lời nói của nàng, nét mặt của nàng, động tác của nàng. Giống như lần này biết nàng bị giam cầm trong nhà tù, tim hắn muốn nhảy ra ngoài, an bài người theo dõi nàng, bảo vệ nàng. Nhưng nàng -

Mệt mỏi, mắt dùng sức mở to khiến cho mình thanh tỉnh một chút, Mạc Kỳ Hàn ngã thân về sau. Cùng Lăng Tuyết Mạn nằm ở trên giường đá, chậm rãi nói: "Nàng tin hay không tin là việc của nàng, ta sẽ không giải thích quá nhiều, nàng chỉ cần biết rằng lúc nàng nguy nan ta vĩnh viễn không bỏ mặc nàng là được!" Truyện được copy tại truyenbathu.vn

"Ngươi lại gạt ta! Rõ ràng hôm nay ta suýt bị chết cháy!" Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, nhất thời ủy khuất rớt nước mắt, "Ngươi biết không, thời điểm bó củi bên cạnh ta bị đốt, ta cỡ nào hy vọng ngươi có thể tới cứu ta giống như lần trước ở phòng ăn. Nhưng ngươi không có! Là Nhị Vương gia bọn họ không để ý tính mạng nhảy vào biển lửa cứu ta."

"Ta biết, Tuyết Mạn đừng khóc, ta sẽ không để cho nàng chết. Hôm nay cho dù Nhị Vương gia bọn họ không có tới cứu nàng, nàng cũng sẽ bình an, chỉ là tình huống không phải giống như bây giờ, mà có khả năng nàng đã trở lại Tứ Vương phủ." Mạc Kỳ Hàn dùng ngón tay nhẹ lau nước mắt trên má Lăng Tuyết Mạn, lời nói mềm nhẹ.

Lăng Tuyết Mạn chán nản, vừa khóc vừa tránh Mạc Kỳ Hàn, hung hăng đấm lồng ngực của hắn, "Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Ngươi đến bây giờ còn gạt ta!"

"Ta không có!" Mạc Kỳ Hàn nhíu mi, bắt lấy hai tay nhỏ bé, trầm giọng nói: "Lúc đó ta phái thủ hạ trông chừng nàng trên pháp trường, nếu đến thời khắc cuối cùng Hoàng thượng không thả nàng, bọn họ sẽ cướp nàng đi, ai ngờ Nhị Vương gia bọn họ đột nhiên lao tới, đương nhiên người của ta sẽ không ra tay, huống hồ – "

"Ngươi thật sự phái người cứu ta sao? Huống hồ cái gì?" Đôi mắt trong suốt của Lăng Tuyết Mạn dâng lên một chút vui sướng, chợt nghi ngờ hỏi.

Huống hồ nếu không phải ba người bọn Vô Cực ra tay, Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Lâm sợ là đã chết ở trong tay người kia! Có thể thấy người kia đã bố trí thật chặt chẽ.

Đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn híp lại, một tia tàn nhẫn lóe ra ở đáy mắt, bàn tay to nắm chặt làm Lăng Tuyết Mạn run lên, không yên nói: "Ta… ta không hỏi, ngươi đừng tức giận."

Mạc Kỳ Hàn theo ánh trăng nhìn Lăng Tuyết Mạn, giống như không chút để ý hỏi: "Tuyết Mạn, đêm qua Nhị Vương gia đến gặp nàng phải không?"

"Ách, có đến" Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, cà lăm, cảm giác tim đập hết sức nhanh như là muốn nhảy lên cổ họng, thậm chí không dám nhìn Mạc Kỳ Hàn.

"Hắn tới làm gì?" Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp như là ôn nhu.

Nhưng giác quan thứ sáu của Lăng Tuyết Mạn lại thấy không phải như vậy, khẩn trương cụp mắt, lúng ta lúng túng nói: "Hắn đến cho ta chút bánh, ta đói bụng."

"Phải không? Ta đây nên cảm tạ hắn giúp ta, cẩn thận chăm sóc nữ nhân của ta." Mạc Kỳ Hàn vẫn ôn như, bàn tay xẹt qua ngũ quan của Lăng Tuyết Mạn, ngón trỏ dừng lại ở đôi môi như cánh hoa của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lăng Tuyết Mạn kiềm chế không nổi phát run, nếu giờ phút này Mạc Kỳ Hàn có thể làm cho nàng tin là lời nói chân thật, như vậy nàng tuyệt đối là ngu ngốc!

Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói của Lăng Tuyết Mạn nhỏ như muỗi kêu, nói lung tung: "Không… không cần khách khí, Nhị Vương gia đối xử với người khác rất tốt, ta là em dâu của hắn, hắn bất quá là tận tâm giúp Tứ đệ hắn mà thôi."

"Ừ."

Âm thanh tao nhã đơn độc vang lên, Mạc Kỳ Hàn nhẹ thở ra một hơi, "Phải không? Tuyết Mạn nàng xác định nàng có làm chuyện gì có lỗi với ta hay không?"

Lăng Tuyết Mạn giật mình bật thốt lên: "Không có! Ta xác định không có!"

"Đáp chắc như vậy." Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười khẽ lên, đem Lăng Tuyết Mạn co rúm hoảng hốt ôm chặt ở trong lòng, cúi đầu nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Tuyết Mạn, Nhị Vương gia là người thế nào, ta hiểu hơn nàng. Chỉ cần nàng không động tâm với hắn, hắn cho dù thích nàng cũng sẽ không vô lễ với nàng, bởi vì hắn là chính nhân quân tử! Thu lại tình cản của nàng, nếu không, nàng sẽ hủy diệt hắn, ta sẽ không để cho hắn và nàng tương thân tương ái, Hoàng Thượng lại càng không đồng ý, có hiểu hay không?"

"Rõ rồi, nhưng ngươi nếu không thích ta, không yêu ta, vì sao không thể có lòng từ bi thả ta? Ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, thiếu ta cũng không ít đi bao nhiêu."

Lời của Lăng Tuyết Mạn nói đến cuối như muốn biến mất, bởi vì một cỗ hơi lạnh thấu xương truyền đến, làm cho nàng run như cầy sấy!

Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, trong con ngươi lộ ra một tia lạnh lẽo, "Lăng Tuyết Mạn, xem ra nàng còn chưa hiểu rõ ta là người như thế nào. Hễ là nữ nhân ta chạm qua, cho dù ta không muốn cũng không cho phép nam nhân khác chạm vào, huống chi ta còn chưa nói không muốn nàng!"

"Ngươi… ngươi chính là ma quỷ!" Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, không thể phủ nhận, nàng cho dù không tin hắn có thể giết Mạc Kỳ Diễn, cũng phải tin thâm ý trong lời nói của Hoàng Thượng hôm nay!

"Mạc Kỳ Diễn, trẫm đã nói cái gì với ngươi, ngươi đã quên sao? Xem ra nữ nhân này không thể lưu lại, bằng không sớm hay muộn sẽ hủy giang sơn xã tắc Đại Minh ta!"

Lăng Tuyết Mạn ôm chặt hai tay, cuộn thân lại, nàng không muốn nghe, nhưng lời hắn cảnh cáo lại một lần nữa vang lên.

"Ta sớm đã nói, muốn giấu ta gặp nam nhân khác là chuyện tuyệt đối không thể. Nàng không thắc mắc vì sao ta có thể tự do ra vào tù sao? Ta cho nàng biết, hễ là chuyện Mạc Kỳ Diễn có thể làm thì ta cũng có thể! Trên đời này chỉ có việc hắn làm không được, không có việc ta làm không được!"

"Sinh tử của Mạc Ly Hiên kỳ thực nằm ở trong tay nàng, Tuyết Mạn. Nếu nàng nghe lời, ta liền cho hắn sống, còn nếu nàng cố tình chọc tức ta, ta sẽ không để ý, không liên quan tới ta!"

Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, nảy sinh ác độc hỏi: "Ly Hiên có phải ngươi làm hại không?"

"Ha ha, Ly Hiên bị ai làm hại thì nàng nên đi hỏi phụ thân Lăng Bắc Nguyên của nàng! Bất quá ông ta làm sao nói cho nàng biết, bởi vì Ly Hiên trúng độc ở Lăng gia!" Mạc Kỳ Hàn cười lạnh, con ngươi chợt lóe lên.

Như thế nếu lợi dụng Lăng Tuyết Mạn một phen thì như thế nào?

"Phụ thân ta?" Lăng Tuyết Mạn cả kinh, "Làm sao có thể, phụ thân ta còn quỳ xuống cầu Ly Hiên, để Ly Hiên nói tốt cho ta ở trước mặt hoàng thượng, ông còn lo lắng Hoàng Thượng sẽ bởi vì chuyện bố cáo mà giết ta, làm sao có thể đi hại Ly Hiên đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện