Một Năm Thiên Hạ
Chương 21: Cái chết của Thuần viện
Hoàng đế thấy thân thể của Thuần viện dần dần khởi sắc, chọn ngày mười chín tháng này là ngày hoàng đạo để tụng kinh cầu phúc cho cô, cầu tất cả Thần Phật phù hộ cô sinh hạ bình an.
Thậm chí các cung tần phi tử, nhóm tú nữ ở hậu cung cũng tới giúp đỡ sôi nổi, hoặc là tặng kinh phiên*, hoặc là tặng pháp khí*, ở ngoài mặt đều cầu tốt cho Thuần viện.
• Kinh phiên : =.=! Tớ không hiểu từ này, nàng nào biết giúp dùm J
• Pháp khí: nhạc cụ của thầy tu
Hậu cung không tiện thu xếp việc cúng bái hành lễ, hoàng đế hạ lệnh triệu tập mười vị cao tăng đến An Tế điện chuẩn bị cho Thuần viện. Đến lúc đó, trên An Tế điện thiết lập một ngọc tọa*, Thuần viện sẽ ngồi ở đó nghe tăng nhân tụng kinh, tiếp nhận khẩn cầu.
• Ngọc tọa : chỗ ngồi
Thuần viện đoán trước lúc đó người người hỗn tạp, sẽ phát sinh sai lầm. Nhưng sự việc này ra khỏi Lưu Bình cung, ở đó đủ loại công việc mà cô không cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể uyển chuyển nhờ thái giám quản sự tận tâm nhiều hơn.
Sáng sớm ngày mười chín, các cung nữ giúp Thuần viện ăn mặc chải chuốt rồi đi, một nhóm cung nhân với trang phục tráng lệ vây quanh cô cùng đi đến An Tế điện.
Vì Thuần viện vẫn khăn khăn kiên trì nên Tố Doanh cũng hầu hạ ở bên. Cô mặc chiếc váy dài sắc màu đơn giản, đi theo phía sau Thuần viên từng bước để ý đến xung quanh.
Tế An điện bố trí thỏa đáng, cờ lụa tung bay, hoa thơm quả ngọt đầy đủ mọi thứ. Nghĩ đến thân thể của Thuần viện, hoàng đế còn cố ý hạ lệnh trong điện không đốt hương, sợ mùi hương đốt lên sẽ làm cô khó chịu.
Phía trên ngọc tọa là tấm đệm được thêu đủ thứ chỉ vàng chỉ bạc, phần lớn là hoa sen hoặc là hoa văn cát tường. Tố Doanh biết đó là của mỗi cung, mỗi viện đưa cho Thuần viện, để cẩn thận hơn đã đi đến trước Thuần viện lấy tay nhất lên lật lật xem. Sau khi Thuần viện chờ cô gật đầu, dưới sự dìu đỡ của cung nữ ngồi xuống. Lụa mỏng bốn phía ngọc tọa đồng loạt buông xuống , ngay cả Tố Doanh cũng bị ngăn ở bên ngoài. Cô cách một lớp sa mỏng nhìn Thuần viện, chỉ thấy khuôn mặt muội muội mờ mờ ảo ảo, giống như sự ngăn cách với người của thế giới ở bên kia ở trong cõi mộng, trong lòng cô hơi bất an. Đây là một loại điềm báo, Tố Doanh cũng không thể nói rõ ràng.
Cô nhìn mọi nơi, trong lúc vô nhìn thấy một cung nữ thoáng qua bên khung cửa sổ. Trang phục không phải người của Tế An điện hay là Lưu Bình cung, đại khái là của cung nào đó được phân công đến xem náo nhiệt. Khuôn mặt kia hơi ấn tượng nhưng Tố Doanh không có nghĩ nhiều.
Mười vị cao tăng cúi đầu đi vào trong điện, ngồi ở trước mặt Thuần viện một khoảng không xa, sử dụng ngôn ngữ xa xưa là tiếng Phạn để tụng kinh cầu phúc. Mặc dù Tố Doanh đã xem qua kinh Phận nhưng lại chưa nghe tiếng Phạn nên bị ngữ điệu mới lại kia hấp dẫn thoáng chốc. Mõ trong tay họ từ từ phát ra âm thanh hàm chứa thâm ý, Tố Doanh nghe được một lúc, tâm tư cũng tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi bên người có âm thanh thanh thúy gì đó vang lên, Tố Doanh mới từ cảnh giới mơ màng sực tỉnh, vội vàng nhìn Thuần viện - Thân thể của cô thoáng lung lay, Tố Doanh nghe được đó là tiếng va chạm của trang sức trên đầu của cô.
"Nương nương!" Xuyên qua lớp sa mọng, Tố Doanh nhìn thấy sắc mặt muội muội tái nhợt, lồng thêm một lớp ảm đạm u ám không phải vì cái bóng của Tế An điện rơi xuống khuôn mặt cô mà vì mất máu mà lưu lại hậu quả.
"Tỷ tỷ!" Thuần viện rên rỉ một tiếng rất nhỏ, vươn tay đến Tố Doanh, móng tay nhọn hoắc xé rách lớp vải mỏng, nắm chặt cổ tay Tố Doanh. "... Tỷ tỷ!" Thân thể Thuần viện ngả lệch qua một bên.
Tố Doanh thét một tiếng kinh hãi, các cung nữ lập tức tiến đến đỡ lấy Thuần viện.
Nhưng mà máu vẫn chảy xuống - Khoảnh khắc Thuần viện nghiêng người, từ dưới thân cô vài giọt màu xanh như ngọc thạch rơi xuống phía trên chiếc đệm thêu màu tím nhạt.
Lập tức Tế An điện rối bời. Trong lòng Tố Doanh không còn âm thanh siêu phàm thoát tục, chỉ còn một mớ âm thanh hỗn tạp buồn bã, lần lượt nổ vang từ cõi xa sâu thẳm, trước mặt cô biến thành một màu đen.
"A Hòe!" Cô đứng bất động vô thức, hét to một tiếng.
Thuần viện đã được nhóm người vội vàng nâng lên rời khỏi An Tế điện, Tố Doanh chỉ nhìn thấy trong màu xanh của trang phục cung nữ lộ ra vài điểm sắc vàng từ áo của cô. Tố Doanh nhìn thoáng qua thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên sàn nhà tại nơi cô đi qua vươn lại vết máu loan lổ.
Không ai có tâm trí để gọi Tố Doanh. Mấy vị cao tăng kia chân tay luống cuống ngồi yên một chỗ, nhóm tiểu thái giám trong An Tế điện đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Tố Doanh lấy lại tinh thần, cả người run run ngã xuống. Cô xoay người lại nói với một vị thái giám chưa rời đi: "Làm phiền công công trông chừng các đồ vật hiện có trong An Tế điện, một thứ cũng không được thiếu. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, công công hãy tận tâm."
Vị thái giám kia trừng mắt nhìn Tố Doanh đầy ngạc nhiên, "Lúc này mà tiểu thư còn có tâm trí để quản những việc này ư? Vẫn là nên nhanh đi nhìn xem Thuần viện nương nương thế nào!"
"Coi như là công công giúp Thuần viện nương nương, sẽ không thiệt đâu." Tố Doanh dặn dò một câu rồi vội vã chạy về phía Lưu Bình cung.
Trong một khắc ngắn ngủi, bên ngoài Lưu Bình cung đã tập trung nhiều người, chắc là được tin nên lập tức tới xem tình hình. Tố Doanh nhìn từ xa xa thấy có Đan tần, đôi mắt đỏ lên, chạy tới cầm chặt cổ tay Đan tần, một tiếng "cô cô" còn chưa kịp gọi thì nước mặt đã rơi xuống.
Đan tần thấy Ngự y đã vào cung giúp Thuần viện chữa trị mới kéo Tố Doanh sang một bên, hỏi lạnh lùng: "Đây xảy ra chuyện gì?"
Tố Doanh đem tình hình vừa nãy nói ra, Đan tần lập tức nói với nha hoàn ở phía sau : "Ánh Vinh, ngươi lập tức đem mọi thứ ở An Tế điện đến đây - Nói là ta muốn."
Đan tần thấy Tố Doanh lo lắng, kéo tay cô đi đến trước cửa phòng ngủ Thuần viện. Nhưng thái giám canh cửa bất luận thế nào cũng không cho hai người đi vào. Đan tần biết đây là quy củ, cũng không tiện cứng rắn nên đành phải ở bên ngoài với Tố Doanh, trong lòng cả hai đều nóng như lửa đốt.
Tố Doanh đợi đã lâu nhưng không thấy trong phòng truyền ra tin tức, trong lòng càng lúc càng lạnh, nhịn không được khóc nức nở: "Cô cô... Có phải con của A Hòe..."
"Không được phép nói lung tung..." Đan tần cũng không khá hơn Tố Doanh, trước giờ bà cũng không nói vài câu an ủi người khác nên lúc này muốn nói cũng không nói nên lời, đành phải dậm chân giận dữ: "Thật sự là gấp muốn chết! Ta đã muốn Chu thái y qua đây nhưng bọn họ lại nói tìm người không thấy. Cái người Phương thái ý này có thể chữa hay không chứ?"
Đúng lúc cả hai đang sốt suột, một vị thái y đi ra từ phía bên trong, thấy Đan tần vội khom người hành lễ.
Đan tần không còn kiên nhẫn nên phất phất tay, hỏi: "Phương thái y, Thuần viện nương nương như thế nào?"
Đan tần thấy hắn ta ấp a ấp úng, cũng không có rảnh để cùng hắn tiêu dao, một tay đẩy hắn qua một bên, tay còn lại kéo Tố Doanh bước vào trong cung. Các nàng vừa mới tiến vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của nhóm người hầu. Đan tần ngẩn ngơ tại chỗ, Tố Doanh cũng dừng lại - Khác một trời một vực với đám người hầu hạ, Thuần viện chỉ lẳng lặng nằm trên giường, im hơi lặng tiếng. Trong không gian toàn tiếng khóc than, sự im lặng của cô làm cả người Tố Doanh lạnh lẽo.
"A Hòe..." Từ trong lồng ngực Tố Doanh phát ra một tiếng gọi khó khăn, bước từng bước lên trước rồi ngã nhào xuống. Nước mắt làm nhòe đi tầm mắt, màu xanh vàng rực rỡ của Lưu Bình cung hóa thành một màu mờ nhạt lạnh lẽo. Tay cô chạm vào một vũng chất lỏng ẩm ướt, mở lòng bàn tay ra mới phát hiện ra đó là máu tươi của Tố Hòe, màu đỏ khiến cho người ta hoảng sợ.
Trong nháy mắt Tố Doanh nhớ tới một ngày trước đây: Sau giờ ngọ, Tố phủ vô cùng an tĩnh, Tố Doanh không muốn ngủ trưa nên lén ra rừng phong ở phía sau hậu viện để chơi đùa. Ai ngờ Tố Hòe đã ở nơi đó. Cơ thể nho nhỏ của cô đứng ở một góc dưới gốc cây phong, ngước đầu lên nhìn trời. Nghe thấy bước chân của Tố Doanh, cô cười ngại ngùng với Tố Doanh, vươn ngón tay nhỏ chỉ ở đỉnh cây, mang theo niềm vui sướng và e lệ, nói dịu dàng: "Tỷ tỷ, nhìn đi!" Đầu cành là một mảng sắc đỏ của lá phong. Cô phát hiện ra quan trọng nhất của mua thu là sắc đỏ của lá phong nên vô cùng vui vẻ đem bí mật này chia sẻ với Tố Doanh...
Sẽ không có người dùng âm thanh ấm áp như vậy để nói : "Tỷ tỷ, nhìn đi!"... Sẽ không còn nữa.
Chỉ vì muội muội đã làm chuyện này nên Tố Doanh kìm nén nức nở, giống như đem tất cả lạnh lẽo của Lưu Bình cung thu vào lồng ngực, lục phủ ngũ tạng đều đau nhứt vô cùng.
"Các ngươi hãy ra ngoài đi!" Giọng nói Đan tần lạnh như băng, mang theo sự bá đạo của bà.
Cung nhân không dám làm trái ý bà, nhao nhao thối lui ra ngoài.
Tố Doanh nhìn ngơ ngác Đan tần đi đến bên giường Thuần viện, nhìn bà vuốt vuốt khuôn mặt, nâng đầu Thuần viện dậy rồi kéo ruột gối mềm phía dưới ra.
"Cô cô?!" Tố Doanh không thấy rõ, vội đi đến gần bà, "Cô cô, người..."
Đan tần không để ý đến Tố Doanh, tay ở trên gối nhẹ nhàng vuốt phẳng, khóe miệng từ từ treo lên một nụ cười tàn khốc, "Ngươi tới sờ sờ xem." Bà đưa chiếc gối đầu cho Tố Doanh, "Cái này vẫn còn khá ẩm ướt." Giọng nói của bà âm trầm, Tố Doanh nghe xong thấy sợ hãi.
"Ý của cô cô là gì?"
Đan tần mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giọng mệt nhọc: "Mặt dù có thể không giữ được hài tử, nhưng mệnh của A Hòe không thể mất đi dễ dàng như vậy được - Huống chi chuyện này quá nhanh. Không tới một canh giờ, cả lớn và nhỏ đều không còn, điều này sao có thể ?"
Bà đột nhiên mở mắt ra, "Ta nghĩ bọn họ... Dùng cái này để hại chết muội muội của cháu."
Chiếc gối mềm trong tay Tố Doanh vụt rơi trên mặt đất.
"Là ai? Là ai làm như vậy?" Toàn thân cô run rẩy, không biết bản thân mình là giận dữ hay là sợ hãi.
"Ai biết được." Đan tần yên lặng nhìn mặt Thuần viện. "Có lẽ là một phi tần nào đấy, có lẽ là nhiều phi tần liên thủ lại..."
"Cô cô!" Tố Doanh quỳ gối trước mặt Đan tần, hai mắt đẫm lệ nhìn bà không nói nên lời.
Đan tần lắc đầu bất đắc dĩ, kéo tay Tố Doanh: "A Doanh, ta không làm được... Không phải ta không muốn báo thù cho A Hòe, chỉ là ta bất lực. Những đứa trẻ chết ở trong cung còn ít hay sao ? Nhưng mà có mấy lần có thể bắt được hung thủ? Nếu ta có khả năng đó, sao Bát hoàng tử có thể... Làm sao có thể u mê hồ đồ ngã lầu mà chết? Ta chỉ có thể nói cho cháu, việc của A Hòe và ta không có liên quan. Trừ chuyện đó ra, ta không thể nói cho cháu điều gì hơn."
Tố Doanh vừa nghe vừa dùng sức lắc đầu, "Không, A Hòe không đáng chịu như vậy, muội ấy không làm sai điều gì..."
"Chớ nên như thế." Giọng điệu của Đan tần hơi thay đổi, lời nói âm trầm: "Ta quyết sẽ không bỏ qua như vậy. Chẳng qua là, ngay cả lúc chúng ta nói nó bị hại chết thì chỉ sợ cũng không tìm được bằng chứng. Cho dù bắt được người trị tội thì cũng là do đối phương tặng không cho chúng ta để chôn cùng với Thuần viện."
Đột nhiên Tố Doanh ngừng lắc đầu, đứng lên chạy ra ngoài Lưu Bình cung.
Nước mắt lưu lại trên khuôn mặt bị gió thôi qua càng làm cô đau đớn.
"Tố Doanh, ngươi nhìn xem, cho dù là Đan tần cũng có thời điểm không thể làm gì. Nhưng mà ta lại có thể khiến ngươi không có người nào sánh kịp!" Cô gái toàn thân áo trắng từ trên trời giáng xuống, ống tay áo dài trắng toát tung bay giống như đang bao lấy cô.
Tố Doanh dừng bước, hít thật sâu nhìn cô, hỏi : "Cô muốn tôi phải thế nào?"
Ánh mắt cô gái áo trăng sáng lên, tràn ngập nụ cười : "Mười năm nhẫn nại, mười năm tịch khổ."
Tố Doanh trầm mặc. Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu, nói : "Tôi… không được."
"Tiểu thư... Tiểu thư!" Cách đó không xa có một giọng nói hớt ha hớt hoảng truyền đến, tâm tư Tố Doanh rùng mình, phục hồi tinh thần lại thì cô gái áo trắng kia đã không thấy đâu.
"Lục tiểu thư!" Ánh Vinh cùng với đám thái giám chen lấn nhau không nghĩ, Dao Dao thấy Tố Doanh mới nhanh chóng nhờ cô giúp đỡ.
Tố Doanh bước nhanh lên lên phía trước, thấy trang phục của đám thái giám kia là của Ti khố, không biết bọn họ đang cầm cờ phướng và nệm thêu ở An tế điện để làm gì.
"Các vị công công đang làm cái gì vậy ?" Cô cao giọng hỏi: "Đan tần nương nương đang chờ tiểu nữ cầm những đồ này qua đó."
"Tiểu thư là người đã từng ở trong cung, sao lại hồ đồ như thế?" Thái dám đứng đầu cười châm biếm Tố Doanh. "Cúng bái ở An Tế điện đã làm xong, tự nhiên đồ vật phải nên trở về kho phủ. Có quan hệ gì đến Đan tần nương nương cơ chứ?"
Trong lòng Tố Doanh biết mặc dù quy cũ là không sai nhưng lại không thể đột nhiên nư thế. "Lời này của công công hơi thiếu thỏa đáng. Những vật này là do các nương nương trong cung tặng cho Thuần viện nương nương, nếu là muốn sắp xếp cũng nên để Lưu Binh cung tùy ý bảo quản."
Vị thái giám liếc mắt nhìn Tố Doanh không hề mang theo ý tốt, nói lạnh lùng: "Nhưng nhất thời Lưu Bình cung đang vô chủ, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, phải làm thế nào cho đúng đây?"
Tố Doanh bị lời nói của hắn là cho đau nói, cắm chặt môi dưới, hai tay nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên Ánh Vinh kéo tay áo Tố Doanh, nháy mắt với cô.
Tố Doanh qua đầu nhìn lại, cả người liền cứng đờ - Thái tử Duệ Tuân mang theo người hầu đang đi tới về phía cô.
Tố Doanh và đám cung nhân vội vàng quỳ xuống lễ bái.
Duệ Tuân đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn sâu xa, hỏi : "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh Vinh nghe thấy giọng nói Thái tử có vẻ hòa hoãn, lại đang hỏi Tố Doanh, rõ ràng là có ý hơi thiên vị nên đem chân tướng nói ra một lần. Cô nhanh mồm nhanh miệng, vừa nói nhanh vừa rõ ràng, không cho đám thái giám ở Ty khố xen miệng vào. Thái tử sau khi nghe xong, nói với thái giám của Ty khố: "Đem đồ vật đó đưa cho cô ấy đi."
Thái giám bối rối nói : "Điện hạ cũng biết, vị tiểu thư này không phải là người của Lưu Bình cung... Ngay tại đây chúng tiểu nhân đem đống đồ này phá hủy, cùng lắm mội người chịu trăm bản. Nếu đem những món đồ ở trong cung giao cho người ngoài cũng chính là muốn bị trục xuất khỏi cung. Hắn nhìn Thái tử một cái, lấy hết dũng khí nói tiếp, "Thứ cho nô tài nói thẳng : theo như cung quy, sự việc của Khố phủ sẽ có nội quan quản lý, cho dù là Điện hạ, nếu không vì sự việc trọng đại, cũng không nên hỏi tới ."
"Ý công công là, thà rằng đem đồ phá hủy, cũng không nguyện giao cho tiểu nữ hả ? Nếu như vậy, tiểu nữ cũng không dám liên lụy công công." Tố doanh mắt lạnh nhìn hắn, thản nhiên nghiêng người khom mình trước Duệ Tuận, nói: "Đao của điện hạ có thể cho nô tỳ mượn dùng một chút hay không? Nô tỳ hôm nay cho dù là chết, cũng muốn hiểu một chuyện."
"A Doanh, tội gì xúc động như vậy?" Thái tử nhíu mày nói, "Cô rốt cuộc đang tìm cái gì? Cô cho rằng những thứ đó, cùng thuần viện. . . . . . Có quan hệ?"
Tố doanh nhìn Duệ Tuân kiên định, cúi đầu thật thấp, "Cầu : van xin Điện hạ thành toàn."
Sau khi Duệ tuân bình thân, "Thân phận của cô bây giờ, làm hư tổn đến chế vật phẩm là tội gì, cô cũng đã biết?"
Tố doanh lại cúi đầu trước hắn, "Cầu : van xin Điện hạ, thành toàn A Doanh!"
Duệ tuân đưa tay lên run run, cuối cùng lấy xuống bội đao, chậm rãi nói: "Ngươi ."
Hắn nắm thật chặc vỏ đao, cây đao đưa tới trước mặt Tố Doanh. Tố Doanh đón lấy, thế nhưng hắn lại không buông tay.
"A Doanh, ta muốn nhắc nhở cô -- Nếu như ngươi thật sự thấy cái gì, cho dù là ta, cũng không thể bảo vệ vật này ra khỏi cung đình..."
Tố Doanh cắn răng một cái, đưa tay định rút đao. Nhưng thân thủ của Duệ Tuân so với cô nhanh hơn, trong nháy mắt đã rút đao ra khỏi vỏ, giơ tay chém xuống, một đường sắc bén chém thẳng vào chồng nệm thêu đang ở trên tay vị thái giám kia. Thái giám bị làm cho hoảng sợ đến ngã nhào, bông lót bên trong bắt đầu bung lên.
Anh thu đao trở lại vào vỏ, im lặng nhìn Tố Doanh một cái. Tố doanh nhìn anh, môi bặm lại, không kịp nói gì đã nghe ánh Ánh Vinh la lên một tiếng, giống như là phát hiện điều gì.
Ánh mắt Ánh Vinh sắc bén, khom lưng cúi xuống lấy ra từ trong ruột một chiếc đệp thêu một vật - Là một hình nhân bằng giấy, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ của Thuần viện. Ánh quang vinh hốt hoảng, đem người giấy dâng đến trước mặt Duệ Tuân : "Điện hạ, có người ở trong cung là chuyện trù ếm!"
Duệ Tuân thấy trong nệm thêu thật sự tìm ra dị vật, sắc mặt trầm xuống, nói: "Tìm đi!"
Tố Doanh quỳ trên mặt đất, đem từng cái từng cái ruột nệm mở ra, ở trong đó lục lọi một lúc, ngón tay mới vừa chạm được một chút đồ vật không biết tên là gì thì đã nghe có người lạnh lùng nói: "Dừng tay!"
Tố Doanh nghe tiếng khẽ run lên -- là hoàng hậu mang theo Vinh An công chúa và Thái tử phi tới.
Hoàng hậu quét mắt nhìn Thái tử một cái, lớn tiếng quát hỏi: "Cấm địa của cung đình bị đám người các ngươi biến thành cái nơi nào ?"
Duệ tuân vội vàng đem người giấy đến trước mặt mẫu hậu, thấp giọng nói mấy câu. Chân mày hoàng hậu nhíu chặt, lại nói: "Cho dù như thế, cũng không nên biến thành như vậy -- còn ra thể thống gì!" Bà đưa tay ra hiệu cho phía sau, "Đi thu những thứ đó lại - Chuyện tình của hậu cung, sẽ có trong cung hoàng hậu tới xử lý. Con là Đông cung, cũng nên có mấy phần dáng vẻ của thái tử !"
Tố Doanh thấy người của Đan Xuyến cung tới lấy nệm thêu, đành phải ngồi yên đứng ở một bên, để các cô tùy ý thu lại vậy kia.
Hoàng hậu lạnh lùng ngó sang Tố Doanh, nói từ tốn: "Tố Lục tiểu thư, ta vẫn xem ngươi là người thông minh, không nghĩ tới ngươi cũng phạm hồ đồ như vậy -- ngươi nên hiểu thân phận của mình, sao dám ở trong cung càn rỡ? Ngươi phải biết, đối với người ngạo mạn, ta sẽ luôn luôn không tha thứ."
"Mẫu hậu. . . . . ." Duệ Tuân đang muốn nói gì, hoàng hậu khoát tay ngăn lại hắn, còn nói: "Được rồi, ta biết, con ở trong cung vì cô ta mà động đao, tự nhiên sẽ vì cô ta mà cầu tình . Tố Doanh, chuyện của muội muội ngươi, tự nhiên ta sẽ nhà các người công đạo. Nếu Thuần viện đã về trời rồi, ngươi còn ở đây làm gì?"
Tố Doanh chỉ lẳng lặng khấu đầu trước bà, "Nô tỳ sẽ thu dọn đồ đạc xuất cung."
Hoàng hậu không hề liếc nhìn nàng một cái nào nữa, ngược lại lạnh lùng nhìn chằm chằm thái tử nói: "Con đi theo ta."
Duệ Tuân im lặng theo đoàn người hoàng hậu rời đi, đám thái giám Khố phủ cũng thấp tha thấp thỏm mà bước đi thẳng, Tố Doanh vẫn quỳ ở trên mặt đất, một lúc lâu, cô mới mở ra tay -- trong tay cô là một mảnh lụa tơ tằm màu đen được lấy ra từ trong đệm thêu.
*** Hết chương 21 ***
Thậm chí các cung tần phi tử, nhóm tú nữ ở hậu cung cũng tới giúp đỡ sôi nổi, hoặc là tặng kinh phiên*, hoặc là tặng pháp khí*, ở ngoài mặt đều cầu tốt cho Thuần viện.
• Kinh phiên : =.=! Tớ không hiểu từ này, nàng nào biết giúp dùm J
• Pháp khí: nhạc cụ của thầy tu
Hậu cung không tiện thu xếp việc cúng bái hành lễ, hoàng đế hạ lệnh triệu tập mười vị cao tăng đến An Tế điện chuẩn bị cho Thuần viện. Đến lúc đó, trên An Tế điện thiết lập một ngọc tọa*, Thuần viện sẽ ngồi ở đó nghe tăng nhân tụng kinh, tiếp nhận khẩn cầu.
• Ngọc tọa : chỗ ngồi
Thuần viện đoán trước lúc đó người người hỗn tạp, sẽ phát sinh sai lầm. Nhưng sự việc này ra khỏi Lưu Bình cung, ở đó đủ loại công việc mà cô không cách nào nhúng tay vào, chỉ có thể uyển chuyển nhờ thái giám quản sự tận tâm nhiều hơn.
Sáng sớm ngày mười chín, các cung nữ giúp Thuần viện ăn mặc chải chuốt rồi đi, một nhóm cung nhân với trang phục tráng lệ vây quanh cô cùng đi đến An Tế điện.
Vì Thuần viện vẫn khăn khăn kiên trì nên Tố Doanh cũng hầu hạ ở bên. Cô mặc chiếc váy dài sắc màu đơn giản, đi theo phía sau Thuần viên từng bước để ý đến xung quanh.
Tế An điện bố trí thỏa đáng, cờ lụa tung bay, hoa thơm quả ngọt đầy đủ mọi thứ. Nghĩ đến thân thể của Thuần viện, hoàng đế còn cố ý hạ lệnh trong điện không đốt hương, sợ mùi hương đốt lên sẽ làm cô khó chịu.
Phía trên ngọc tọa là tấm đệm được thêu đủ thứ chỉ vàng chỉ bạc, phần lớn là hoa sen hoặc là hoa văn cát tường. Tố Doanh biết đó là của mỗi cung, mỗi viện đưa cho Thuần viện, để cẩn thận hơn đã đi đến trước Thuần viện lấy tay nhất lên lật lật xem. Sau khi Thuần viện chờ cô gật đầu, dưới sự dìu đỡ của cung nữ ngồi xuống. Lụa mỏng bốn phía ngọc tọa đồng loạt buông xuống , ngay cả Tố Doanh cũng bị ngăn ở bên ngoài. Cô cách một lớp sa mỏng nhìn Thuần viện, chỉ thấy khuôn mặt muội muội mờ mờ ảo ảo, giống như sự ngăn cách với người của thế giới ở bên kia ở trong cõi mộng, trong lòng cô hơi bất an. Đây là một loại điềm báo, Tố Doanh cũng không thể nói rõ ràng.
Cô nhìn mọi nơi, trong lúc vô nhìn thấy một cung nữ thoáng qua bên khung cửa sổ. Trang phục không phải người của Tế An điện hay là Lưu Bình cung, đại khái là của cung nào đó được phân công đến xem náo nhiệt. Khuôn mặt kia hơi ấn tượng nhưng Tố Doanh không có nghĩ nhiều.
Mười vị cao tăng cúi đầu đi vào trong điện, ngồi ở trước mặt Thuần viện một khoảng không xa, sử dụng ngôn ngữ xa xưa là tiếng Phạn để tụng kinh cầu phúc. Mặc dù Tố Doanh đã xem qua kinh Phận nhưng lại chưa nghe tiếng Phạn nên bị ngữ điệu mới lại kia hấp dẫn thoáng chốc. Mõ trong tay họ từ từ phát ra âm thanh hàm chứa thâm ý, Tố Doanh nghe được một lúc, tâm tư cũng tĩnh lặng.
Không biết qua bao lâu, mãi đến khi bên người có âm thanh thanh thúy gì đó vang lên, Tố Doanh mới từ cảnh giới mơ màng sực tỉnh, vội vàng nhìn Thuần viện - Thân thể của cô thoáng lung lay, Tố Doanh nghe được đó là tiếng va chạm của trang sức trên đầu của cô.
"Nương nương!" Xuyên qua lớp sa mọng, Tố Doanh nhìn thấy sắc mặt muội muội tái nhợt, lồng thêm một lớp ảm đạm u ám không phải vì cái bóng của Tế An điện rơi xuống khuôn mặt cô mà vì mất máu mà lưu lại hậu quả.
"Tỷ tỷ!" Thuần viện rên rỉ một tiếng rất nhỏ, vươn tay đến Tố Doanh, móng tay nhọn hoắc xé rách lớp vải mỏng, nắm chặt cổ tay Tố Doanh. "... Tỷ tỷ!" Thân thể Thuần viện ngả lệch qua một bên.
Tố Doanh thét một tiếng kinh hãi, các cung nữ lập tức tiến đến đỡ lấy Thuần viện.
Nhưng mà máu vẫn chảy xuống - Khoảnh khắc Thuần viện nghiêng người, từ dưới thân cô vài giọt màu xanh như ngọc thạch rơi xuống phía trên chiếc đệm thêu màu tím nhạt.
Lập tức Tế An điện rối bời. Trong lòng Tố Doanh không còn âm thanh siêu phàm thoát tục, chỉ còn một mớ âm thanh hỗn tạp buồn bã, lần lượt nổ vang từ cõi xa sâu thẳm, trước mặt cô biến thành một màu đen.
"A Hòe!" Cô đứng bất động vô thức, hét to một tiếng.
Thuần viện đã được nhóm người vội vàng nâng lên rời khỏi An Tế điện, Tố Doanh chỉ nhìn thấy trong màu xanh của trang phục cung nữ lộ ra vài điểm sắc vàng từ áo của cô. Tố Doanh nhìn thoáng qua thấy sắc mặt cô trắng bệch, trên sàn nhà tại nơi cô đi qua vươn lại vết máu loan lổ.
Không ai có tâm trí để gọi Tố Doanh. Mấy vị cao tăng kia chân tay luống cuống ngồi yên một chỗ, nhóm tiểu thái giám trong An Tế điện đưa mắt nhìn nhau, trợn mắt há hốc mồm.
Tố Doanh lấy lại tinh thần, cả người run run ngã xuống. Cô xoay người lại nói với một vị thái giám chưa rời đi: "Làm phiền công công trông chừng các đồ vật hiện có trong An Tế điện, một thứ cũng không được thiếu. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, công công hãy tận tâm."
Vị thái giám kia trừng mắt nhìn Tố Doanh đầy ngạc nhiên, "Lúc này mà tiểu thư còn có tâm trí để quản những việc này ư? Vẫn là nên nhanh đi nhìn xem Thuần viện nương nương thế nào!"
"Coi như là công công giúp Thuần viện nương nương, sẽ không thiệt đâu." Tố Doanh dặn dò một câu rồi vội vã chạy về phía Lưu Bình cung.
Trong một khắc ngắn ngủi, bên ngoài Lưu Bình cung đã tập trung nhiều người, chắc là được tin nên lập tức tới xem tình hình. Tố Doanh nhìn từ xa xa thấy có Đan tần, đôi mắt đỏ lên, chạy tới cầm chặt cổ tay Đan tần, một tiếng "cô cô" còn chưa kịp gọi thì nước mặt đã rơi xuống.
Đan tần thấy Ngự y đã vào cung giúp Thuần viện chữa trị mới kéo Tố Doanh sang một bên, hỏi lạnh lùng: "Đây xảy ra chuyện gì?"
Tố Doanh đem tình hình vừa nãy nói ra, Đan tần lập tức nói với nha hoàn ở phía sau : "Ánh Vinh, ngươi lập tức đem mọi thứ ở An Tế điện đến đây - Nói là ta muốn."
Đan tần thấy Tố Doanh lo lắng, kéo tay cô đi đến trước cửa phòng ngủ Thuần viện. Nhưng thái giám canh cửa bất luận thế nào cũng không cho hai người đi vào. Đan tần biết đây là quy củ, cũng không tiện cứng rắn nên đành phải ở bên ngoài với Tố Doanh, trong lòng cả hai đều nóng như lửa đốt.
Tố Doanh đợi đã lâu nhưng không thấy trong phòng truyền ra tin tức, trong lòng càng lúc càng lạnh, nhịn không được khóc nức nở: "Cô cô... Có phải con của A Hòe..."
"Không được phép nói lung tung..." Đan tần cũng không khá hơn Tố Doanh, trước giờ bà cũng không nói vài câu an ủi người khác nên lúc này muốn nói cũng không nói nên lời, đành phải dậm chân giận dữ: "Thật sự là gấp muốn chết! Ta đã muốn Chu thái y qua đây nhưng bọn họ lại nói tìm người không thấy. Cái người Phương thái ý này có thể chữa hay không chứ?"
Đúng lúc cả hai đang sốt suột, một vị thái y đi ra từ phía bên trong, thấy Đan tần vội khom người hành lễ.
Đan tần không còn kiên nhẫn nên phất phất tay, hỏi: "Phương thái y, Thuần viện nương nương như thế nào?"
Đan tần thấy hắn ta ấp a ấp úng, cũng không có rảnh để cùng hắn tiêu dao, một tay đẩy hắn qua một bên, tay còn lại kéo Tố Doanh bước vào trong cung. Các nàng vừa mới tiến vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của nhóm người hầu. Đan tần ngẩn ngơ tại chỗ, Tố Doanh cũng dừng lại - Khác một trời một vực với đám người hầu hạ, Thuần viện chỉ lẳng lặng nằm trên giường, im hơi lặng tiếng. Trong không gian toàn tiếng khóc than, sự im lặng của cô làm cả người Tố Doanh lạnh lẽo.
"A Hòe..." Từ trong lồng ngực Tố Doanh phát ra một tiếng gọi khó khăn, bước từng bước lên trước rồi ngã nhào xuống. Nước mắt làm nhòe đi tầm mắt, màu xanh vàng rực rỡ của Lưu Bình cung hóa thành một màu mờ nhạt lạnh lẽo. Tay cô chạm vào một vũng chất lỏng ẩm ướt, mở lòng bàn tay ra mới phát hiện ra đó là máu tươi của Tố Hòe, màu đỏ khiến cho người ta hoảng sợ.
Trong nháy mắt Tố Doanh nhớ tới một ngày trước đây: Sau giờ ngọ, Tố phủ vô cùng an tĩnh, Tố Doanh không muốn ngủ trưa nên lén ra rừng phong ở phía sau hậu viện để chơi đùa. Ai ngờ Tố Hòe đã ở nơi đó. Cơ thể nho nhỏ của cô đứng ở một góc dưới gốc cây phong, ngước đầu lên nhìn trời. Nghe thấy bước chân của Tố Doanh, cô cười ngại ngùng với Tố Doanh, vươn ngón tay nhỏ chỉ ở đỉnh cây, mang theo niềm vui sướng và e lệ, nói dịu dàng: "Tỷ tỷ, nhìn đi!" Đầu cành là một mảng sắc đỏ của lá phong. Cô phát hiện ra quan trọng nhất của mua thu là sắc đỏ của lá phong nên vô cùng vui vẻ đem bí mật này chia sẻ với Tố Doanh...
Sẽ không có người dùng âm thanh ấm áp như vậy để nói : "Tỷ tỷ, nhìn đi!"... Sẽ không còn nữa.
Chỉ vì muội muội đã làm chuyện này nên Tố Doanh kìm nén nức nở, giống như đem tất cả lạnh lẽo của Lưu Bình cung thu vào lồng ngực, lục phủ ngũ tạng đều đau nhứt vô cùng.
"Các ngươi hãy ra ngoài đi!" Giọng nói Đan tần lạnh như băng, mang theo sự bá đạo của bà.
Cung nhân không dám làm trái ý bà, nhao nhao thối lui ra ngoài.
Tố Doanh nhìn ngơ ngác Đan tần đi đến bên giường Thuần viện, nhìn bà vuốt vuốt khuôn mặt, nâng đầu Thuần viện dậy rồi kéo ruột gối mềm phía dưới ra.
"Cô cô?!" Tố Doanh không thấy rõ, vội đi đến gần bà, "Cô cô, người..."
Đan tần không để ý đến Tố Doanh, tay ở trên gối nhẹ nhàng vuốt phẳng, khóe miệng từ từ treo lên một nụ cười tàn khốc, "Ngươi tới sờ sờ xem." Bà đưa chiếc gối đầu cho Tố Doanh, "Cái này vẫn còn khá ẩm ướt." Giọng nói của bà âm trầm, Tố Doanh nghe xong thấy sợ hãi.
"Ý của cô cô là gì?"
Đan tần mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giọng mệt nhọc: "Mặt dù có thể không giữ được hài tử, nhưng mệnh của A Hòe không thể mất đi dễ dàng như vậy được - Huống chi chuyện này quá nhanh. Không tới một canh giờ, cả lớn và nhỏ đều không còn, điều này sao có thể ?"
Bà đột nhiên mở mắt ra, "Ta nghĩ bọn họ... Dùng cái này để hại chết muội muội của cháu."
Chiếc gối mềm trong tay Tố Doanh vụt rơi trên mặt đất.
"Là ai? Là ai làm như vậy?" Toàn thân cô run rẩy, không biết bản thân mình là giận dữ hay là sợ hãi.
"Ai biết được." Đan tần yên lặng nhìn mặt Thuần viện. "Có lẽ là một phi tần nào đấy, có lẽ là nhiều phi tần liên thủ lại..."
"Cô cô!" Tố Doanh quỳ gối trước mặt Đan tần, hai mắt đẫm lệ nhìn bà không nói nên lời.
Đan tần lắc đầu bất đắc dĩ, kéo tay Tố Doanh: "A Doanh, ta không làm được... Không phải ta không muốn báo thù cho A Hòe, chỉ là ta bất lực. Những đứa trẻ chết ở trong cung còn ít hay sao ? Nhưng mà có mấy lần có thể bắt được hung thủ? Nếu ta có khả năng đó, sao Bát hoàng tử có thể... Làm sao có thể u mê hồ đồ ngã lầu mà chết? Ta chỉ có thể nói cho cháu, việc của A Hòe và ta không có liên quan. Trừ chuyện đó ra, ta không thể nói cho cháu điều gì hơn."
Tố Doanh vừa nghe vừa dùng sức lắc đầu, "Không, A Hòe không đáng chịu như vậy, muội ấy không làm sai điều gì..."
"Chớ nên như thế." Giọng điệu của Đan tần hơi thay đổi, lời nói âm trầm: "Ta quyết sẽ không bỏ qua như vậy. Chẳng qua là, ngay cả lúc chúng ta nói nó bị hại chết thì chỉ sợ cũng không tìm được bằng chứng. Cho dù bắt được người trị tội thì cũng là do đối phương tặng không cho chúng ta để chôn cùng với Thuần viện."
Đột nhiên Tố Doanh ngừng lắc đầu, đứng lên chạy ra ngoài Lưu Bình cung.
Nước mắt lưu lại trên khuôn mặt bị gió thôi qua càng làm cô đau đớn.
"Tố Doanh, ngươi nhìn xem, cho dù là Đan tần cũng có thời điểm không thể làm gì. Nhưng mà ta lại có thể khiến ngươi không có người nào sánh kịp!" Cô gái toàn thân áo trắng từ trên trời giáng xuống, ống tay áo dài trắng toát tung bay giống như đang bao lấy cô.
Tố Doanh dừng bước, hít thật sâu nhìn cô, hỏi : "Cô muốn tôi phải thế nào?"
Ánh mắt cô gái áo trăng sáng lên, tràn ngập nụ cười : "Mười năm nhẫn nại, mười năm tịch khổ."
Tố Doanh trầm mặc. Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu, nói : "Tôi… không được."
"Tiểu thư... Tiểu thư!" Cách đó không xa có một giọng nói hớt ha hớt hoảng truyền đến, tâm tư Tố Doanh rùng mình, phục hồi tinh thần lại thì cô gái áo trắng kia đã không thấy đâu.
"Lục tiểu thư!" Ánh Vinh cùng với đám thái giám chen lấn nhau không nghĩ, Dao Dao thấy Tố Doanh mới nhanh chóng nhờ cô giúp đỡ.
Tố Doanh bước nhanh lên lên phía trước, thấy trang phục của đám thái giám kia là của Ti khố, không biết bọn họ đang cầm cờ phướng và nệm thêu ở An tế điện để làm gì.
"Các vị công công đang làm cái gì vậy ?" Cô cao giọng hỏi: "Đan tần nương nương đang chờ tiểu nữ cầm những đồ này qua đó."
"Tiểu thư là người đã từng ở trong cung, sao lại hồ đồ như thế?" Thái dám đứng đầu cười châm biếm Tố Doanh. "Cúng bái ở An Tế điện đã làm xong, tự nhiên đồ vật phải nên trở về kho phủ. Có quan hệ gì đến Đan tần nương nương cơ chứ?"
Trong lòng Tố Doanh biết mặc dù quy cũ là không sai nhưng lại không thể đột nhiên nư thế. "Lời này của công công hơi thiếu thỏa đáng. Những vật này là do các nương nương trong cung tặng cho Thuần viện nương nương, nếu là muốn sắp xếp cũng nên để Lưu Binh cung tùy ý bảo quản."
Vị thái giám liếc mắt nhìn Tố Doanh không hề mang theo ý tốt, nói lạnh lùng: "Nhưng nhất thời Lưu Bình cung đang vô chủ, ngộ nhỡ xảy ra sai sót, phải làm thế nào cho đúng đây?"
Tố Doanh bị lời nói của hắn là cho đau nói, cắm chặt môi dưới, hai tay nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên Ánh Vinh kéo tay áo Tố Doanh, nháy mắt với cô.
Tố Doanh qua đầu nhìn lại, cả người liền cứng đờ - Thái tử Duệ Tuân mang theo người hầu đang đi tới về phía cô.
Tố Doanh và đám cung nhân vội vàng quỳ xuống lễ bái.
Duệ Tuân đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nhìn sâu xa, hỏi : "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh Vinh nghe thấy giọng nói Thái tử có vẻ hòa hoãn, lại đang hỏi Tố Doanh, rõ ràng là có ý hơi thiên vị nên đem chân tướng nói ra một lần. Cô nhanh mồm nhanh miệng, vừa nói nhanh vừa rõ ràng, không cho đám thái giám ở Ty khố xen miệng vào. Thái tử sau khi nghe xong, nói với thái giám của Ty khố: "Đem đồ vật đó đưa cho cô ấy đi."
Thái giám bối rối nói : "Điện hạ cũng biết, vị tiểu thư này không phải là người của Lưu Bình cung... Ngay tại đây chúng tiểu nhân đem đống đồ này phá hủy, cùng lắm mội người chịu trăm bản. Nếu đem những món đồ ở trong cung giao cho người ngoài cũng chính là muốn bị trục xuất khỏi cung. Hắn nhìn Thái tử một cái, lấy hết dũng khí nói tiếp, "Thứ cho nô tài nói thẳng : theo như cung quy, sự việc của Khố phủ sẽ có nội quan quản lý, cho dù là Điện hạ, nếu không vì sự việc trọng đại, cũng không nên hỏi tới ."
"Ý công công là, thà rằng đem đồ phá hủy, cũng không nguyện giao cho tiểu nữ hả ? Nếu như vậy, tiểu nữ cũng không dám liên lụy công công." Tố doanh mắt lạnh nhìn hắn, thản nhiên nghiêng người khom mình trước Duệ Tuận, nói: "Đao của điện hạ có thể cho nô tỳ mượn dùng một chút hay không? Nô tỳ hôm nay cho dù là chết, cũng muốn hiểu một chuyện."
"A Doanh, tội gì xúc động như vậy?" Thái tử nhíu mày nói, "Cô rốt cuộc đang tìm cái gì? Cô cho rằng những thứ đó, cùng thuần viện. . . . . . Có quan hệ?"
Tố doanh nhìn Duệ Tuân kiên định, cúi đầu thật thấp, "Cầu : van xin Điện hạ thành toàn."
Sau khi Duệ tuân bình thân, "Thân phận của cô bây giờ, làm hư tổn đến chế vật phẩm là tội gì, cô cũng đã biết?"
Tố doanh lại cúi đầu trước hắn, "Cầu : van xin Điện hạ, thành toàn A Doanh!"
Duệ tuân đưa tay lên run run, cuối cùng lấy xuống bội đao, chậm rãi nói: "Ngươi ."
Hắn nắm thật chặc vỏ đao, cây đao đưa tới trước mặt Tố Doanh. Tố Doanh đón lấy, thế nhưng hắn lại không buông tay.
"A Doanh, ta muốn nhắc nhở cô -- Nếu như ngươi thật sự thấy cái gì, cho dù là ta, cũng không thể bảo vệ vật này ra khỏi cung đình..."
Tố Doanh cắn răng một cái, đưa tay định rút đao. Nhưng thân thủ của Duệ Tuân so với cô nhanh hơn, trong nháy mắt đã rút đao ra khỏi vỏ, giơ tay chém xuống, một đường sắc bén chém thẳng vào chồng nệm thêu đang ở trên tay vị thái giám kia. Thái giám bị làm cho hoảng sợ đến ngã nhào, bông lót bên trong bắt đầu bung lên.
Anh thu đao trở lại vào vỏ, im lặng nhìn Tố Doanh một cái. Tố doanh nhìn anh, môi bặm lại, không kịp nói gì đã nghe ánh Ánh Vinh la lên một tiếng, giống như là phát hiện điều gì.
Ánh mắt Ánh Vinh sắc bén, khom lưng cúi xuống lấy ra từ trong ruột một chiếc đệp thêu một vật - Là một hình nhân bằng giấy, trên đó viết ngày sinh tháng đẻ của Thuần viện. Ánh quang vinh hốt hoảng, đem người giấy dâng đến trước mặt Duệ Tuân : "Điện hạ, có người ở trong cung là chuyện trù ếm!"
Duệ Tuân thấy trong nệm thêu thật sự tìm ra dị vật, sắc mặt trầm xuống, nói: "Tìm đi!"
Tố Doanh quỳ trên mặt đất, đem từng cái từng cái ruột nệm mở ra, ở trong đó lục lọi một lúc, ngón tay mới vừa chạm được một chút đồ vật không biết tên là gì thì đã nghe có người lạnh lùng nói: "Dừng tay!"
Tố Doanh nghe tiếng khẽ run lên -- là hoàng hậu mang theo Vinh An công chúa và Thái tử phi tới.
Hoàng hậu quét mắt nhìn Thái tử một cái, lớn tiếng quát hỏi: "Cấm địa của cung đình bị đám người các ngươi biến thành cái nơi nào ?"
Duệ tuân vội vàng đem người giấy đến trước mặt mẫu hậu, thấp giọng nói mấy câu. Chân mày hoàng hậu nhíu chặt, lại nói: "Cho dù như thế, cũng không nên biến thành như vậy -- còn ra thể thống gì!" Bà đưa tay ra hiệu cho phía sau, "Đi thu những thứ đó lại - Chuyện tình của hậu cung, sẽ có trong cung hoàng hậu tới xử lý. Con là Đông cung, cũng nên có mấy phần dáng vẻ của thái tử !"
Tố Doanh thấy người của Đan Xuyến cung tới lấy nệm thêu, đành phải ngồi yên đứng ở một bên, để các cô tùy ý thu lại vậy kia.
Hoàng hậu lạnh lùng ngó sang Tố Doanh, nói từ tốn: "Tố Lục tiểu thư, ta vẫn xem ngươi là người thông minh, không nghĩ tới ngươi cũng phạm hồ đồ như vậy -- ngươi nên hiểu thân phận của mình, sao dám ở trong cung càn rỡ? Ngươi phải biết, đối với người ngạo mạn, ta sẽ luôn luôn không tha thứ."
"Mẫu hậu. . . . . ." Duệ Tuân đang muốn nói gì, hoàng hậu khoát tay ngăn lại hắn, còn nói: "Được rồi, ta biết, con ở trong cung vì cô ta mà động đao, tự nhiên sẽ vì cô ta mà cầu tình . Tố Doanh, chuyện của muội muội ngươi, tự nhiên ta sẽ nhà các người công đạo. Nếu Thuần viện đã về trời rồi, ngươi còn ở đây làm gì?"
Tố Doanh chỉ lẳng lặng khấu đầu trước bà, "Nô tỳ sẽ thu dọn đồ đạc xuất cung."
Hoàng hậu không hề liếc nhìn nàng một cái nào nữa, ngược lại lạnh lùng nhìn chằm chằm thái tử nói: "Con đi theo ta."
Duệ Tuân im lặng theo đoàn người hoàng hậu rời đi, đám thái giám Khố phủ cũng thấp tha thấp thỏm mà bước đi thẳng, Tố Doanh vẫn quỳ ở trên mặt đất, một lúc lâu, cô mới mở ra tay -- trong tay cô là một mảnh lụa tơ tằm màu đen được lấy ra từ trong đệm thêu.
*** Hết chương 21 ***
Bình luận truyện