Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối

Chương 16: Hội ngộ(1)



Mơ à?Ôi chỉ là mơ...Sao lại có giấc mơ này chứ?Nó chỉ làm ta thêm buồn chán.Buồn...

Cộc cộc.

_Nữ vương ơi,có tin từ hắc phụng ạ.-Giọng Gajira vang lên.

_Vào đi.

Gajira,quỷ vương nay là nguyên soái của binh đoàn bóng tối,bước vào.

_Ơ...Thần xin nữ vương tha tội vì đã làm phiền nữ vương nghỉ ngơi.

_Không sao đâu.

_Ngài không sao thật chứ?

_Thật.Sao thế?

Có chuyện gì ư?Sao Gajira lại nói thế?

Cô bất giác lấy tay sờ lên mặt mình.Cô cảm nhận được hai dòng nước đang chảy xuống từ hai khóe mắt.

Khóc?Ta khóc ư?

Cô dùng tay chùi vội dòng nước mắt rồi tiếp tục:

_À không có gì đâu.Có thể do ta thiếu ngủ thôi.Có tin gì thế?

_Ồ vâng.Hắc phụng báo rằng tại quần đảo của thần Gary hình như có biến cố.

_Ừm.Báo lại với hắc phụng rằng cứ bỏ qua.Nơi ấy không đáng ngại.

_Tuân lệnh-Nói rồi Gajira lui ra.

Tại sao ngài lại khóc?Có chuyện gì ư?Ta có nên hỏi không?

Những câu hỏi cứ liên tục nảy ra trong đầu Gajira.Nhưng hắn biết,không nên hỏi.Những chuyện vừa qua đã quá đủ để làm nữ vương mệt mỏi rồi...

Cung điện của thần Gary..

_Ở yên đây thì được gì chứ!Ta phải đi gặp nàng thôi.Triệu linh thú!Gọi bạch kỳ mã!

_Chủ nhân gọi tôi có chuyện gì ạ?

_Đưa ta ra khỏi đây!Nhanh!

_Tuân lệnh!

Ầm!Con ngựa trắng dùng cái sừng vững chắc của mình húc đổ cánh cửa có kết giới ma thuật.

_Giỏi lắm.Giờ thì đưa ta tới cung điện bóng tối.

_Ơ...

_Sao?

_Nơi ấy có rất nhiều binh lính canh gác,thần không biết có đến được đó hay không nữa.

_Sao lại không?Cậu là bạch kỳ mã,linh thú giỏi nhất cơ mà!

_Vâng,tuân lệnh chủ nhân...

Xoẹt!bạch kỳ mã dùng phép dịch chuyển tức thời,phép thuật mà chỉ có linh thú mới sử dụng được...

Cung điện bóng tối...

_Chà,cậu giỏi lắm.

_Chủ nhân quá khen.

_Cho lui.Khi nào cần ta sẽ gọi cậu.

_Vâng.

Bạch kỳ mã biến mất.

Cô ấy đang ở đâu nhỉ?Có thể là ở chính điện chăng?Không,nếu đến đó sẽ bị phát hiện mất.Có thể cô ấy đang ở phòng của nữ vương?Ta nên đến đó...

Khoác bộ chiến bào đen thẫm lên,trông cô thật xinh đẹp.Vẻ đẹp ấy chỉ còn thiếu một thứ:nụ cười.Trông cô thật lạnh lùng.Đôi mắt u buồn trông như chỉ chực trào ra nước mắt,nhưng ánh mắt vẫn không thiếu sự kiên nghị của một đấng quân vương.Bây giờ lẽ ra cô đang đi kiểm tra tình hình vương quốc,nhưng hôm nay,cô cảm thấy cái gì đó mách bảo cô phải ở lại đây để đợi một điều gì đó...

Một phép lạ?...

(to be continued)

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện