Một Truyền Thuyết Về Ánh Sáng Và Bóng Tối
Chương 84: Untitled
Tại Force...
Phịch.
Arista quỵ xuống nền đất loang lổ những vũng máu.
_Rốt cuộc thì nó cũng ngừng lại...Ngừng lại rồi...Hộc...-Cô thở dốc,sức lực chẳng còn bao nhiêu.
_Ngừng lại nhưng chưa chấm dứt....Hộc...-Shiva ôm bả vai nhuốm đầy máu,ông cũng bị vắt cạn sức lực sau cuộc chiến.
_Mọi người!!!!Mọi chuyện ổn chứ???-Roly chạy đến,theo sau là nhóm bạn của cô.Bộ giáp của họ có rách vài vết,nhưng vết tích của những vết thương thì lại không thấy ở đâu cả.
_Sao mọi người lại...Hộc...Đến đây?...-Laures nói ngắt quãng bởi những tiếng thở dốc.
_Binh đoàn quái thú ở Ultimate đột nhiên biến mất,chúng tôi nghĩ ở đây sẽ cần mình,phải không Es?-Araki mỉm cười nhìn Es.
_Vâng.-Es gật đầu,bước đến gần những chiến binh bị thương.
Xoẹt.
Những tinh linh bé nhỏ dần dần hiện ra,làm lành những vết thương rỉ máu.
_Nữ vương đâu?Ngài đâu rồi?-Kira thắc mắc.
Huh?
Mọi người nhìn nhau,trong ánh mắt họ là sự hối hận,đau khổ như họ vừa đánh đổi chính linh hồn họ.
_Ngài...Không còn ở đây nữa...Hắn...hắn đã đưa cô ấy đi....-Gajira nói,đôi môi cậu cắn chặt lại để không bật ra những tiếng nấc,cậu cúi đầu xuống,để không ai có thể thấy được dòng lệ đang tuôn ra không cách nào dừng lại trên khuôn mặt mình.
Nữ vương...Một lần nữa...Tôi lại không bảo vệ được ngài...
_Cái...cái gì?...Mọi người đang đùa ư?Không phải lúc đùa đâu nhé!!-Kira sợ sệt nhìn quanh chiến trường,mong tìm được dấu hiệu nào đó của một câu đùa.
Im lặng.
_Công tử Oscan!Nữ vương đâu rồi???-Kira nắm chặt cổ chiếc áo giáp của Oscan,cậu như đang tức giận,nhưng thực sự là tuyệt vọng.
_Giết ta đi...-Oscan nói,cậu nhìn đi lẩn tránh.
_Cái...cái gì chứ?
_Chính là do ta.Nếu ta bảo vệ nàng,thì nàng đã không...không bị ma pháp khống chế...Sức lực của nàng đã không cạn kiệt...Do ta...Là do ta...-Dòng lệ bắt đầu tuôn ra.
_Thật ư?Là thật ư?Không thể nào...Nếu không có ngài,chúng ta sẽ ra sao đây?-Khuôn mặt Roly trắng bệch,và cả Kira cũng vậy.
_Ý cậu là sao chứ,Roly?-Es hỏi.
_Em không hiểu ư?Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.Lực lượng của chúng ta cầm cự được với chúng,phần lớn là nhờ linh thú và sức mạnh của nữ vương,lần này,không có nữ vương,chúng ta chẳng khác gì hổ mất vuốt,rắn mất đầu.-Araki nói,cố gắng bình tĩnh.
_Dù gì điều quan trọng nhất hiện giờ là hồi phục vết thương cho mọi người.Chúng ta không được mất đi ý chí như vậy.Nữ vương sẽ trở về,tôi chắc chắn thế!-Flame khẳng định.
Thật không?...
Có thật không?....
Nàng sẽ trở về...
Ừ...Chắc chắn thế....
Tại lâu đài bóng tối...
Phịch.
Hắn thả người xuống chiếc ghế rộng.Hắn mệt lắm,rất mệt.Cuộc chiến lúc đầu hắn cứ nghĩ sẽ như trò chơi hắn chắc thắng,giờ lại rút cạn sức lực của hắn.
Ta tính sai...Chà...Một cuộc chiến rất thú vị đấy nhỉ....Tuy không thắng...Nhưng ít ra ta cũng có được nàng...Vị nữ vương mà ta cứ tự hỏi...Cô ta có sức mạnh thế nào mà lại có thể lật đổ được cả Shiva...Chiếm toàn bộ thế giới...Cũng đáng lắm...
Hắn đứng lên,bước đến bên chiếc giường trắng muốt,nổi bật những vết máu đỏ từ những vết thương của vị nữ vương đang nằm trên nó.
Hắn sờ nhẹ tay lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng.
Đẹp lắm...Nàng đẹp lắm...Rất đẹp...Cứ như một thiên thần...Thiên thần bóng tối...
Hắn cúi xuống,hôn lên bờ môi mềm mại của Reven.Nụ hôn của tử thần…
Đôi môi của nàng….Thật là ngọt ngào…Mùi vị của máu….
Đôi mắt màu hung nâu của hắn như hoàn toàn thay đổi.Thật là khó t ả,cứ như một con người hoàn toàn khác vậy.
Không thể tin được một cô gái nhỏ bé như nàng lại có thể gần như đánh bại ta...Không thể tin được...Thú vị lắm...
Hắn khẽ mỉm cười.
Tay hắn chạm nhẹ lên mái tóc vàng rực rỡ như lửa mặt trời của nàng.
Cạch.
Cánh cửa bật mở.
Roạt.
Hắn bất giác rút tay lại.
_À...Chủ nhân....Tôi có làm phiền ngài không ạ?-Xích hổ bối rối nhìn hắn,rồi nhìn Reven.
_Không.Ta chỉ...À,không có gì.-Hắn ngồi xuống chiếc ghế của mình.
_Vâng.Tôi chỉ muốn hỏi rằng,khi nào thì chúng ta sẽ ra lệnh xuất kích?
_Mi không cần quan tâm.Ta sẽ ra lệnh khi ta cảm thấy đến lúc.Bây giờ thì hãy chuẩn bị quân đoàn thật tốt,ta không muốn có sai sót nào,hiểu chứ?
_Vâng.-Nó bước ra.
(to be continued...)
Phịch.
Arista quỵ xuống nền đất loang lổ những vũng máu.
_Rốt cuộc thì nó cũng ngừng lại...Ngừng lại rồi...Hộc...-Cô thở dốc,sức lực chẳng còn bao nhiêu.
_Ngừng lại nhưng chưa chấm dứt....Hộc...-Shiva ôm bả vai nhuốm đầy máu,ông cũng bị vắt cạn sức lực sau cuộc chiến.
_Mọi người!!!!Mọi chuyện ổn chứ???-Roly chạy đến,theo sau là nhóm bạn của cô.Bộ giáp của họ có rách vài vết,nhưng vết tích của những vết thương thì lại không thấy ở đâu cả.
_Sao mọi người lại...Hộc...Đến đây?...-Laures nói ngắt quãng bởi những tiếng thở dốc.
_Binh đoàn quái thú ở Ultimate đột nhiên biến mất,chúng tôi nghĩ ở đây sẽ cần mình,phải không Es?-Araki mỉm cười nhìn Es.
_Vâng.-Es gật đầu,bước đến gần những chiến binh bị thương.
Xoẹt.
Những tinh linh bé nhỏ dần dần hiện ra,làm lành những vết thương rỉ máu.
_Nữ vương đâu?Ngài đâu rồi?-Kira thắc mắc.
Huh?
Mọi người nhìn nhau,trong ánh mắt họ là sự hối hận,đau khổ như họ vừa đánh đổi chính linh hồn họ.
_Ngài...Không còn ở đây nữa...Hắn...hắn đã đưa cô ấy đi....-Gajira nói,đôi môi cậu cắn chặt lại để không bật ra những tiếng nấc,cậu cúi đầu xuống,để không ai có thể thấy được dòng lệ đang tuôn ra không cách nào dừng lại trên khuôn mặt mình.
Nữ vương...Một lần nữa...Tôi lại không bảo vệ được ngài...
_Cái...cái gì?...Mọi người đang đùa ư?Không phải lúc đùa đâu nhé!!-Kira sợ sệt nhìn quanh chiến trường,mong tìm được dấu hiệu nào đó của một câu đùa.
Im lặng.
_Công tử Oscan!Nữ vương đâu rồi???-Kira nắm chặt cổ chiếc áo giáp của Oscan,cậu như đang tức giận,nhưng thực sự là tuyệt vọng.
_Giết ta đi...-Oscan nói,cậu nhìn đi lẩn tránh.
_Cái...cái gì chứ?
_Chính là do ta.Nếu ta bảo vệ nàng,thì nàng đã không...không bị ma pháp khống chế...Sức lực của nàng đã không cạn kiệt...Do ta...Là do ta...-Dòng lệ bắt đầu tuôn ra.
_Thật ư?Là thật ư?Không thể nào...Nếu không có ngài,chúng ta sẽ ra sao đây?-Khuôn mặt Roly trắng bệch,và cả Kira cũng vậy.
_Ý cậu là sao chứ,Roly?-Es hỏi.
_Em không hiểu ư?Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.Lực lượng của chúng ta cầm cự được với chúng,phần lớn là nhờ linh thú và sức mạnh của nữ vương,lần này,không có nữ vương,chúng ta chẳng khác gì hổ mất vuốt,rắn mất đầu.-Araki nói,cố gắng bình tĩnh.
_Dù gì điều quan trọng nhất hiện giờ là hồi phục vết thương cho mọi người.Chúng ta không được mất đi ý chí như vậy.Nữ vương sẽ trở về,tôi chắc chắn thế!-Flame khẳng định.
Thật không?...
Có thật không?....
Nàng sẽ trở về...
Ừ...Chắc chắn thế....
Tại lâu đài bóng tối...
Phịch.
Hắn thả người xuống chiếc ghế rộng.Hắn mệt lắm,rất mệt.Cuộc chiến lúc đầu hắn cứ nghĩ sẽ như trò chơi hắn chắc thắng,giờ lại rút cạn sức lực của hắn.
Ta tính sai...Chà...Một cuộc chiến rất thú vị đấy nhỉ....Tuy không thắng...Nhưng ít ra ta cũng có được nàng...Vị nữ vương mà ta cứ tự hỏi...Cô ta có sức mạnh thế nào mà lại có thể lật đổ được cả Shiva...Chiếm toàn bộ thế giới...Cũng đáng lắm...
Hắn đứng lên,bước đến bên chiếc giường trắng muốt,nổi bật những vết máu đỏ từ những vết thương của vị nữ vương đang nằm trên nó.
Hắn sờ nhẹ tay lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng.
Đẹp lắm...Nàng đẹp lắm...Rất đẹp...Cứ như một thiên thần...Thiên thần bóng tối...
Hắn cúi xuống,hôn lên bờ môi mềm mại của Reven.Nụ hôn của tử thần…
Đôi môi của nàng….Thật là ngọt ngào…Mùi vị của máu….
Đôi mắt màu hung nâu của hắn như hoàn toàn thay đổi.Thật là khó t ả,cứ như một con người hoàn toàn khác vậy.
Không thể tin được một cô gái nhỏ bé như nàng lại có thể gần như đánh bại ta...Không thể tin được...Thú vị lắm...
Hắn khẽ mỉm cười.
Tay hắn chạm nhẹ lên mái tóc vàng rực rỡ như lửa mặt trời của nàng.
Cạch.
Cánh cửa bật mở.
Roạt.
Hắn bất giác rút tay lại.
_À...Chủ nhân....Tôi có làm phiền ngài không ạ?-Xích hổ bối rối nhìn hắn,rồi nhìn Reven.
_Không.Ta chỉ...À,không có gì.-Hắn ngồi xuống chiếc ghế của mình.
_Vâng.Tôi chỉ muốn hỏi rằng,khi nào thì chúng ta sẽ ra lệnh xuất kích?
_Mi không cần quan tâm.Ta sẽ ra lệnh khi ta cảm thấy đến lúc.Bây giờ thì hãy chuẩn bị quân đoàn thật tốt,ta không muốn có sai sót nào,hiểu chứ?
_Vâng.-Nó bước ra.
(to be continued...)
Bình luận truyện