Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt
Quyển 9 - Chương 4: Pn bộ 4 – Chanh sắc ký ức
BÌNH ĐẠM SINH HOẠT
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn ngồi ở trong căn phòng nhà trong núi, nghe tiếng gió nhè nhẹ mang theo hơi nước, nhìn Vệ Thiên Vũ cầm công cụ đang cẩn thận sửa chữa các linh kiện, trên mặt mang nét cười.
Ngoài cửa sổ, nắng gắt dần giảm.
Rốt cục, Vệ Thiên Vũ ngồi không nổi nữa, dẹp toàn bộ linh kiện trên bàn qua 1 bên, đứng dậy nói: “Đi nào, chúng ta đi cưỡi ngựa.”
Lăng Tử Hàn cười khẽ, bỗng nhiên nghĩ có một luồng gió nhẹ tự nhiên thổi qua, mang theo tiếng nói quen thuộc mơ hồ, nhẹ tới bên tai cậu, nét mặt cậu có chút hoảng hốt.
Vệ Thiên Vũ cười đưa tay ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng đưa cậu ra khỏi cửa, cậu nghe theo mà tiếp bước đi ra ngoài.
Con đường trong núi đi tới bãi chăn ngựa khá khúc chiết, tựa như hướng thẳng chân trời, hai bên đường là những tán cây bạch dương chằng chịt, thân cây thẳng tắp, cành cây hữu lực thân hướng bầu trời, trời cao vô hạn cao xa, trong suốt lam quang trong suốt bảo thạch, vài tia sáng thẳng tắp bay phất phơ tự do mở rộng trong không trung.
Trong không khí phảng phất có mùi say sưa, Lăng Tử Hàn thật sâu mà hít thở, tay trái Vệ Thiên Vũ tiếp tục tay lái, tay phải thì cầm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp hữu lực biểu thị sự vui sướng và thoải mái với cậu.
Xe của bọn họ chậm rãi lướt qua con đường gồ ghề, đạp nát từng tán lá vàng rơi rụng trên mặt đất, qua hai ngọn núi, quẹo vào một bãi chăn ngựa tràn ngập phong cách nguyên thủy.
Có một cô bé mặc đồ màu hồng nhạt đang học cưỡi ngựa, còn có hai người thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới, một người thì đang nói chuyện, tất cả mọi người đều đang làm chuyện của chính mình.
Lăng Tử Hàn theo Vệ Thiên Vũ tiến vào trong bãi.
Bên cạnh bãi chăn ngựa là một dãy nhà trệt khá cũ, có chút rách nát, trên nóc có thủng lỗ để hứng lấy ánh mặt trời, từng thanh gỗ đều có những đám cây đang dây dưa sinh trưởng tự do cùng những cỏ dại, mang lại một cảm giác “Tần thì minh nguyệt Hán thì quang”.
Phía sau là một mảng rừng cây rậm rạp đang đung đưa trong gió, dường như có tiếng gió đang ngâm khẽ.
Một mã đồng kéo tới một con ngựa giống Anh thuần chủng tương đối dịu ngoan đi tới, Vệ Thiên Vũ đứng dậy tiến lên, tiếp nhận, cẩn thận quan sát, anh muốn đảm bảo con ngựa này là an toàn, để Lăng Tử Hàn cưỡi sẽ không bị thương.
Lăng Tử Hàn nhìn anh, trong mắt đầy nét cười.
Vệ Thiên Vũ rất nghiêm túc mà nhìn con ngựa, nhẹ giọng nói chuyện với nó, con ngựa trong bãi chăn này đều khá cao lớn, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời anh nói, một đôi mắt to tròn dịu dàng nhìn anh.
Xa xa, cô bé đang theo tiết tấu của ngựa mà lướt nhẹ trong gió.
Vệ Thiên Vũ lên ngựa, trên mặt cát chậm rãi đi, chạy rất chậm, thỉnh thoảng thể hiện chút nghi thức, vũ đạo trong gió, thân thể của anh thẳng tắp, hòa một khối cùng ngựa, khắng khít không thể phân, từ xa có thể cảm nhận được nét vui vẻ ẩn trong lòng anh đang dần tản ra.
Thời gian ở bên hai người họ lẳng lặng trôi qua.
Giương mắt nhìn lại, chân trời Tây trở nên một màu kim hồng, ánh sáng mờ nhạt trong nháy mắt lan tỏa khắp bầu trời, ngửa đầu nhìn lại, từng đám mây lớn đang chồng chất lên đỉnh đầu, phảng phất có hình dạng như cổ bảo, thành lâu, tường đổ vách xiêu, hùng quan vạn lý, chiếu rọi ánh tà dương, ánh kim hồng nhợt nhạt nùng màu đậm viết nên một bức tranh trên bầu trời tráng lệ.
Trong rừng cây phía sau, một mảng xanh ngát đung đưa, phô thiên cái địa mà rung lên theo gió.
Trong ánh chiều hoàng hôn, Vệ Thiên Vũ lặng lẽ đi ngang qua người Lăng Tử Hàn, móng ngựa nhợt nhạt vung lên cát bụi, bờm ngựa cùng đuôi ngựa tiết tấu mà phập phồng phất phới.
Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn anh, nghe tiếng móng ngựa đạp, mang lại cảm giác yên ổn ôn nhu tràn ngập.
Có thể, thời gian mà hai người họ ở chung một chỗ mới là cuộc sống chân chính, những thời giác khác đều là chỉ là chờ đợi.
Tiếng ve càng thêm vang, tựa như dàn ca xướng dưới ánh trời chiều, con ngựa mới vừa được gỡ cương xuống liền trở nên vui vẻ chạy hai ba bước, bỗng nhiên nằm xuống, thống khoái mà lăn trên mặt cát, tiếng ngựa hí tràn đầy tâm tình tự do.
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười.
Vệ Thiên Vũ mang theo con ngựa ưu mỹ mà múa mấy vòng, sau đó nhảy xuống.
Lăng Tử Hàn nhìn anh chăm chú.
Vệ Thiên Vũ vô cùng thân thiết vỗ vỗ nhẹ cổ ngựa, sau đó dịu dàng ôm lấy, con ngựa vẫn như cũ mà ôn thuần nhìn anh, tựa như đang mỉm cười, anh nhẹ giọng khen ngợi nó, tiếng nỉ non của anh truyền tới tai của Lăng Tử Hàn, khiến trái tim của cậu cảm thấy rất an bình, sau đó, Vệ Thiên Vũ thả con ngựa ra, xoay người đi tới chỗ cậu.
Lăng Tử Hàn nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên sinh mạng sâu trong thân thể cậu chợt nứt ra rồi lưu động, tựa như một đóa hoa nở rộ kinh tâm.
Trong rừng cây vang vọng tiếng chim tiếng ve trong thiên địa.
Vệ Thiên Vũ dần dần đến gần,
Mọi âm thanh câu tịch.
Anh mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi cưỡi ngựa …”
HẾT PHIÊN NGOẠI
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Lăng Tử Hàn ngồi ở trong căn phòng nhà trong núi, nghe tiếng gió nhè nhẹ mang theo hơi nước, nhìn Vệ Thiên Vũ cầm công cụ đang cẩn thận sửa chữa các linh kiện, trên mặt mang nét cười.
Ngoài cửa sổ, nắng gắt dần giảm.
Rốt cục, Vệ Thiên Vũ ngồi không nổi nữa, dẹp toàn bộ linh kiện trên bàn qua 1 bên, đứng dậy nói: “Đi nào, chúng ta đi cưỡi ngựa.”
Lăng Tử Hàn cười khẽ, bỗng nhiên nghĩ có một luồng gió nhẹ tự nhiên thổi qua, mang theo tiếng nói quen thuộc mơ hồ, nhẹ tới bên tai cậu, nét mặt cậu có chút hoảng hốt.
Vệ Thiên Vũ cười đưa tay ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng đưa cậu ra khỏi cửa, cậu nghe theo mà tiếp bước đi ra ngoài.
Con đường trong núi đi tới bãi chăn ngựa khá khúc chiết, tựa như hướng thẳng chân trời, hai bên đường là những tán cây bạch dương chằng chịt, thân cây thẳng tắp, cành cây hữu lực thân hướng bầu trời, trời cao vô hạn cao xa, trong suốt lam quang trong suốt bảo thạch, vài tia sáng thẳng tắp bay phất phơ tự do mở rộng trong không trung.
Trong không khí phảng phất có mùi say sưa, Lăng Tử Hàn thật sâu mà hít thở, tay trái Vệ Thiên Vũ tiếp tục tay lái, tay phải thì cầm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp hữu lực biểu thị sự vui sướng và thoải mái với cậu.
Xe của bọn họ chậm rãi lướt qua con đường gồ ghề, đạp nát từng tán lá vàng rơi rụng trên mặt đất, qua hai ngọn núi, quẹo vào một bãi chăn ngựa tràn ngập phong cách nguyên thủy.
Có một cô bé mặc đồ màu hồng nhạt đang học cưỡi ngựa, còn có hai người thanh niên đang ngồi trên lưng ngựa chậm rãi đi tới, một người thì đang nói chuyện, tất cả mọi người đều đang làm chuyện của chính mình.
Lăng Tử Hàn theo Vệ Thiên Vũ tiến vào trong bãi.
Bên cạnh bãi chăn ngựa là một dãy nhà trệt khá cũ, có chút rách nát, trên nóc có thủng lỗ để hứng lấy ánh mặt trời, từng thanh gỗ đều có những đám cây đang dây dưa sinh trưởng tự do cùng những cỏ dại, mang lại một cảm giác “Tần thì minh nguyệt Hán thì quang”.
Phía sau là một mảng rừng cây rậm rạp đang đung đưa trong gió, dường như có tiếng gió đang ngâm khẽ.
Một mã đồng kéo tới một con ngựa giống Anh thuần chủng tương đối dịu ngoan đi tới, Vệ Thiên Vũ đứng dậy tiến lên, tiếp nhận, cẩn thận quan sát, anh muốn đảm bảo con ngựa này là an toàn, để Lăng Tử Hàn cưỡi sẽ không bị thương.
Lăng Tử Hàn nhìn anh, trong mắt đầy nét cười.
Vệ Thiên Vũ rất nghiêm túc mà nhìn con ngựa, nhẹ giọng nói chuyện với nó, con ngựa trong bãi chăn này đều khá cao lớn, nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời anh nói, một đôi mắt to tròn dịu dàng nhìn anh.
Xa xa, cô bé đang theo tiết tấu của ngựa mà lướt nhẹ trong gió.
Vệ Thiên Vũ lên ngựa, trên mặt cát chậm rãi đi, chạy rất chậm, thỉnh thoảng thể hiện chút nghi thức, vũ đạo trong gió, thân thể của anh thẳng tắp, hòa một khối cùng ngựa, khắng khít không thể phân, từ xa có thể cảm nhận được nét vui vẻ ẩn trong lòng anh đang dần tản ra.
Thời gian ở bên hai người họ lẳng lặng trôi qua.
Giương mắt nhìn lại, chân trời Tây trở nên một màu kim hồng, ánh sáng mờ nhạt trong nháy mắt lan tỏa khắp bầu trời, ngửa đầu nhìn lại, từng đám mây lớn đang chồng chất lên đỉnh đầu, phảng phất có hình dạng như cổ bảo, thành lâu, tường đổ vách xiêu, hùng quan vạn lý, chiếu rọi ánh tà dương, ánh kim hồng nhợt nhạt nùng màu đậm viết nên một bức tranh trên bầu trời tráng lệ.
Trong rừng cây phía sau, một mảng xanh ngát đung đưa, phô thiên cái địa mà rung lên theo gió.
Trong ánh chiều hoàng hôn, Vệ Thiên Vũ lặng lẽ đi ngang qua người Lăng Tử Hàn, móng ngựa nhợt nhạt vung lên cát bụi, bờm ngựa cùng đuôi ngựa tiết tấu mà phập phồng phất phới.
Lăng Tử Hàn lẳng lặng nhìn anh, nghe tiếng móng ngựa đạp, mang lại cảm giác yên ổn ôn nhu tràn ngập.
Có thể, thời gian mà hai người họ ở chung một chỗ mới là cuộc sống chân chính, những thời giác khác đều là chỉ là chờ đợi.
Tiếng ve càng thêm vang, tựa như dàn ca xướng dưới ánh trời chiều, con ngựa mới vừa được gỡ cương xuống liền trở nên vui vẻ chạy hai ba bước, bỗng nhiên nằm xuống, thống khoái mà lăn trên mặt cát, tiếng ngựa hí tràn đầy tâm tình tự do.
Lăng Tử Hàn nhịn không được cười.
Vệ Thiên Vũ mang theo con ngựa ưu mỹ mà múa mấy vòng, sau đó nhảy xuống.
Lăng Tử Hàn nhìn anh chăm chú.
Vệ Thiên Vũ vô cùng thân thiết vỗ vỗ nhẹ cổ ngựa, sau đó dịu dàng ôm lấy, con ngựa vẫn như cũ mà ôn thuần nhìn anh, tựa như đang mỉm cười, anh nhẹ giọng khen ngợi nó, tiếng nỉ non của anh truyền tới tai của Lăng Tử Hàn, khiến trái tim của cậu cảm thấy rất an bình, sau đó, Vệ Thiên Vũ thả con ngựa ra, xoay người đi tới chỗ cậu.
Lăng Tử Hàn nhìn anh chăm chú, bỗng nhiên sinh mạng sâu trong thân thể cậu chợt nứt ra rồi lưu động, tựa như một đóa hoa nở rộ kinh tâm.
Trong rừng cây vang vọng tiếng chim tiếng ve trong thiên địa.
Vệ Thiên Vũ dần dần đến gần,
Mọi âm thanh câu tịch.
Anh mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi cưỡi ngựa …”
HẾT PHIÊN NGOẠI
Bình luận truyện