Ngày Nào Diệp Tiên Sinh Cũng Muốn Tỏ Tình Với Tôi

Chương 29



Edit: Mộc Tử Đằng

Tuy rất động tâm nhưng Thẩm Tâm vẫn cố nhịn mà từ chối Diệp Tri Du.

Thẩm Tâm: Không được không được đâu, để lần sau đi.

Lần sau? Diệp Tri Du nghĩ ngợi một lúc mới trả lời cô: Cũng được.

Thẩm Tâm: “…”

Do sáng hôm sau còn phải dậy sớm dẫn đoàn, Thẩm Tâm ăn xoài xong thì đi ngủ liền. Hôm sau Thẩm Tâm cũng dậy rất sớm, không ngờ Tạ Khai Hoài hôm nay không đi học còn dậy sớm hơn cả cô.

Lúc Thẩm Tâm xuống lầu thì thấy cậu ta ngồi khoanh tay trước bàn ăn, việc này cực kỳ bất ngờ: “Hôm nay cậu định ra ngoài chơi à? Dậy sớm thế.”

Tạ Khai Hoài nhìn cô, đáp một tiếng: “Không ngủ được còn không bằng dậy sớm chút.”

“Ôi, ai chọc cậu giận vậy?” Thẩm Tâm vừa lấy đĩa đồ ăn sáng mà dì giúp việc nấu vừa hỏi cậu ta.

“Đương nhiên là chị rồi!” Tạ Khai Hoài giận dỗi nói.

Bàn tay đang cầm nĩa ghim thịt xông khói của Thẩm Tâm hơi ngừng lại, cô thấy mình rất oan uổng: “Hình như gần đây chị đâu có chọc gì cậu đâu.”

Tạ Khai Hoài vỗ bàn một cái, nhìn cô: “Thẩm Tâm, chúng ta cũng quen biết bao năm rồi, chị còn đối xử với người ngoài tốt hơn tôi nữa!”

“Gì?” Thẩm Tâm nhíu mày, lúc cô và Lý Thù Đường học năm nhất đã ăn cơm với Tạ Khai Hoài, tính thế thì cũng xem như quen biết được nhiều năm rồi. Tuy nhiên người ngoài trong miệng cậu ta là ai? “Cậu nói ai vậy?”

“Còn có thể là ai chứ, đương nhiên là Diệp Tri Du!” Lúc Tạ Khai Hoài nói tên của Diệp Tri Du lên, cũng hung tợn như khi Diệp Tri Du nhắc đến tên cậu ta vậy.

Thẩm Tâm bình tĩnh lại, cảm thấy hình như mình thật sự đối xử với Diệp Tri Du tốt hơn tí: “Nói thế này, mặc dù chị biết anh ấy không lâu bằng cậu nhưng anh ấy cũng rất tốt với chị nha.”

Tạ Khai Hoài nghe thấy lời này thì không vui nổi: “Chẳng lẽ tôi không tốt với chị? Bây giờ chị đang ăn thịt xông khói do tôi rán đấy!”

“…Khụ!” Thẩm Tâm suýt nữa đã phun hết thịt xông khói trong miệng ra.

“Chị thử nói tôi bỏ thuốc sổ vào xem!” Tạ Khai Hoài nhận ra được ý đồ của cô, liền nói lời cay nghiệt ngay.

Thẩm Tâm lại ho khan vài tiếng nữa, cố nuốt thịt xông khói trong miệng xuống, cầm ly sữa bò bên cạnh lên uống một ngụm: “Không phải mà, trong nhà còn có dì nấu ăn, sao lại để Tạ đại thiếu gia tự mình ra tay được?”

Tạ Khai Hoài hừ một tiếng: “Cái này gọi là tâm ý đó hiểu không? Chị có cảm nhận được không?”

Thẩm Tâm: “…”

Cảm nhận được cái gì?

Cô vẫn còn đang tỉ mỉ cảm nhận chợt Diệp Tri Du gọi qua: “Tôi đã ở trước cửa nhà chờ cô rồi, cô chuẩn bị xong thì ra ngoài nhé.”

“Ừm, được.” Thẩm Tâm vội ăn vài miếng rồi cầm túi lên đi ra ngoài, “Chị phải đi làm đây, còn tâm ý của cậu để lần sau chị cảm thụ nhé.”

Tạ Khai Hoài: “…”

Thẩm Tâm đẩy cửa đi ra ngoài, quả nhiên trông thấy xe của Diệp Tri Du ở trước cửa. Hôm nay vẫn còn phải dẫn đoàn khách đi thăm quan thành phố H một ngày nữa, nên hai người đã hẹn trước cùng đến khách sạn đón họ.

Sau khi lên xe, Thẩm Tâm chào hỏi với Diệp Tri Du, rồi cúi đầu cài dây an toàn. Diệp Tri Du kiên nhẫn chờ cô, sẵn tiện hỏi: “Cô ăn sáng chưa?”

Thẩm Tâm gật đầu đáp: “Ăn rồi. À đúng rồi, hôm nay Tạ Khai Hoài còn tự rán thịt xông khói cho tôi ăn đó, bảo đây là tâm ý của cậu ta, hỏi tôi có cảm nhận được không? Anh nói xem cậu ta lại định bài trò quỷ gì nữa?”

Diệp Tri Du: “…”

Tạ Khai Hoài đang khéo léo bày tỏ với Thẩm Tâm sao?

Anh chờ Thẩm Tâm cài dây an toàn rồi thì bình tĩnh lái xe đi: “Chắc nghĩ trò mới trêu chọc cô ấy mà, cô cẩn thận một tí là được.”

Thẩm Tâm hừ hừ: “Thằng nhóc thối này cả ngày nhiều trò xấu ghê.”

“Đúng vậy.” Diệp Tri Du cũng hừ một tiếng, ngày ngày Tạ Khai Hoài đều không cố gắng học tập, sao có thể theo đuổi con gái được chứ.

Hai người đến khách sạn đón khách xong thì dựa theo hành trình đi dạo viện bảo tàng ở thành phố H trước, buổi chiều tối thì dạo chơi bên hồ thưởng thức cảnh đêm.

Đoàn khách hàng chỉ đến thành phố H ba ngày, sau khi Diệp Tri Du tiễn họ đi thì gửi một tin nhắn cho Thẩm Tâm: Khách hàng đã lên máy bay rồi, quá trình ký hợp đồng tiến hành rất thuận lợi, trong đó có một phần công lao của cô đấy.

Thẩm Tâm: Tất nhiên~

Hơn nữa không phải cô không lấy tiền.

Diệp Tri Du: Để tỏ lòng biết ơn, tôi mời cô ăn cơm nhé.

Thẩm Tâm: …Anh tính xem mình đã thiếu tôi bao nhiêu bữa rồi.

Diệp Tri Du: Không sao đâu, chỉ là thêm một bữa nữa thôi. Tối nay cô có rảnh không?

Thẩm Tâm: Có nha.

Diệp Tri Du:Vậy tôi đặt bàn xong sẽ báo cô.

Lần này Diệp Tri Du không dẫn Thẩm Tâm đi ăn món Trung, mà đặt một bàn đồ Tây ở nhà hàng đắc tiền, anh gửi định vị sang cho Thẩm Tâm rồi hẹn giờ với cô.

Thẩm Tâm tan làm mới tìm đến đó, cô biết nhà hàng này, là chỗ dưới trướng Úc thị, Lý Thù Đường và Trì Tuấn cũng hay đến đây ăn, nghe nói hương vị rất ngon.

Đến gần giáng sinh, trong nhà hàng cũng ngập tràn không khí lễ hội, khắp nơi đều trang trí vật dụng của ngày này.

“Xin chào chị, xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?” Một nhân viên phục vụ thấy Thẩm Tâm đi vào thì bước lên đón tiếp. Thẩm Tâm gật đầu chào rồi nói: “Có một vị Diệp tiên sinh đã đặt trước.”

Nhân viên phục vụ: “Chị là Thẩm tiểu thư đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vâng, Diệp tiên sinh đã đến rồi, mời chị qua bên này.”

Thẩm Tâm đi theo nhân viên phục vụ, hôm nay cô đi làm ở công ty nên không chăm chút cách ăn mặc của mình, sớm biết sẽ đến nhà hàng sang trọng như này thì cô đã mặc một cái váy xinh xắn rồi.

“Diệp tiên sinh ở bên kia ạ.”

Thẩm Tâm nhìn theo hướng chỉ tay của nhân viên phục vụ, quả nhiên cô thấy Diệp Tri Du đang ngồi cạnh cửa sổ. Anh mặc âu phục như ngày thường, mặt mày xuất chúng kèm theo khí chất ưu nhã, dường như chỉ cần nhìn một cái là không thể rời mắt khỏi người anh.

Thẩm Tâm không hiểu sao lại nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau ở đồn cảnh sát, Diệp Tri Du khi đó cũng ngồi tựa như thế này, tuy ở đó là một nơi bình thường nhưng cũng để cô nhìn thấy anh đầu tiên.

Tuy tính cách của Diệp tinh sinh không thể nói là tốt bao nhiêu nhưng dáng vẻ quả thật rất đẹp trai.

Lúc cô nhìn Diệp Tri Du, nhân viên phục vụ đã kéo ghế ra giúp cô. Thẩm Tâm thu hồi lại tầm mắt trên người  Diệp Tri Du, cô ngồi xuống đối diện anh, nhân viên phục vụ đưa menu ra: “Xin hỏi hai vị ai là người gọi món ạ?”

Diệp Tri Du vô cùng thân sĩ nói: “Để cô ấy gọi.”

Lần trước đến Tri Vị Lâu Thẩm Tâm đã để cho Diệp Tri Du gọi đồ ăn, nên lúc này cô không khách sáo với anh nữa, cầm menu lên.

Gọi vài món mà Lý Thù Đường từng khen ngon rồi Thẩm Tâm trả menu lại cho nhân viên phục vụ. Nhân viên kia cầm thực đơn nhìn sang Diệp Tri Du: “Còn anh thì sao?”

Diệp Tri Du nói: “Giống cô ấy đi, mang một chai rượu vang ra giúp tôi.”

“Vâng, xin hỏi anh muốn dùng loại rượu vang nào?”

Nhân viên phục vụ lật sang trang rượu trong menu, đưa qua, Diệp Tri Du nhìn một lúc rồi gọi loại rượu đắt tiền nhất.

“Xin hai vị chờ chút.” Nhân viên phục vụ nói xong bèn rời đi. Thẩm Tâm chờ cậu ta đi thì nói với Diệp Tri Du: “Lần sau anh có mời tôi ăn cơm nhớ nói trước một ngày nha.”

Diệp Tri Du nhướng mày: “Sao vậy, còn phải hẹn trước với cô nữa sao?”

Với anh, người khác có muốn mời cũng phải hẹn trước thời gian.

Thẩm Tâm hiển nhiên suy nghĩ rất đơn giản: “Tôi phải chọn lựa quần áo trước, giống như hôm nay đến một nhà hàng cao cấp thế này mà tôi ăn mặc quá mức tùy tiện. Thật may là người ta còn để tôi vào.”

Diệp Tri Du cười khẽ: “Tôi không cảm thấy lối ăn mặc của cô có vấn đề gì. Nhưng mà trước khi cô đi ăn với còn phải suy nghĩ đến lối ăn mặc, điều này nói rõ….”

“Được rồi, anh đừng tự luyến nữa.” Quá biết rõ phong cách của Diệp Tri Du, trước khi anh phát tác cô đã kịp ngăn lại.

Diệp Tri Du thức thời không nói nữa, anh cầm một quả nho trong đĩa lên, nói với Thẩm Tâm: “Trước khi cô đến tôi đã nhờ nhân viên phục vụ chuẩn bị giúp. Cô biết đấy, tôi là người trước giờ có ân tất báo. Nên cô có muốn tôi bóc vỏ cho cô ăn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện