Ngốc Vương Sủng Phi, Phế Vật Đích Nữ Đại Tiểu Thư
Chương 16: Tiêu sái lâu
"Các ngươi nói thử xem, ở chỗ này, quán rượu nào là tốt nhất." Thượng Quan Tây Nguyệt hiếu kỳ hỏi hai nha hoàn bên cạnh.
"Tiểu thư, ta cũng không biết." Tiểu Ngôn méo miệng, nàng cũng chỉ ra ngoài có một lần, làm sao biết được.
"Ta biết, tiểu thư, ở phía trước cách đây không xa "Tiêu sái lâu" là tốt nhất." Bởi vì Bích Ngọc trước kia ở phủ Hộ quốc công thường xuyên ra ngoài, tất biết rất nhiều chỗ.
" "Tiêu sái lâu", danh tự này rất hay, đi, chúng ta đến tiêu sái lâu." Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn đầu đi về phía trước.
Không đầy một lát, chủ tớ ba người liền tới "Tiêu sái lâu".
Tiêu sái lâu quả nhiên danh bất hư truyền, chữ đỏ trên tấm bảng gỗ tiêu sái mà khí phách, đặc biệt là phong cách, từ bên ngoài nhìn vô có năm tầng, mỗi tầng đều khác nhau, có thể mở ra tửu lâu này thì chủ nhân quả là có đầu óc buôn bán.
"Bích Ngọc, ngươi biết tửu lâu này là do người nào mở không?" Thượng Quan Tây Nguyệt không biết tại sao lại rất muốn gặp chủ nhân của tửu lâu này.
"Tiểu thư, ta cũng không biết, nghe nói người mở tửu lâu này rất bí ẩn, không bao giờ xuất hiện trước mặt người ngoài, ngay cả người hoàng cung đều không tra ra được." Bích Ngọc lắc đầu.
"Thần bí như vậy sao..." Thượng Quan Tây Nguyệt sờ cằm mình.
"Tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn ở trọ hay là dùng bữa." Đứng ở cửa điếm tiểu nhị thấy có khách tới cửa, cũng không bởi vì quần áo các nàng mộc mạc mà xem thường, ngược lại rất nhiệt tình hỏi han.
"Chúng ta dùng cơm." Thượng Quan Tây Nguyệt rất hài lòng thái độ phục vụ của bọn họ.
"Được rồi, tiểu thư, dùng cơm mời lên lầu ba, đi theo ta." Tiểu nhị làm động tác xin mời, đi trước dẫn đường.
"Oa, tiểu thư, nơi này thật lớn a." Tiểu Ngôn hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Đó là đương nhiên, "Tiêu sái lâu" là tửu lâu tốt nhất ở đại lục này, chúng ta còn có chi nhánh ở ba quốc gia khác." Tiểu nhị vì mình có thể làm việc tại đây mà kiêu ngạo.
"Thật lợi hại..."
"Tiểu nhị ca, năm tầng lầu có nghĩa gì." Thượng Quan Tây Nguyệt rất lễ phép hỏi.
"Tiểu thư, ngài gọi ta là Tiểu Lục tử đi, đây là lần đầu tiên ngài tới đi, để ta giới thiệu cho ngài." Tiểu Lục tử thật thà cười.
"Lầu một là đại sảnh, là nơi để những văn sĩ tụ tập, lầu hai là trà lâu, lầu ba để dùng bữa, lầu bốn để nghỉ trọ, lầu năm dùng để tổ chức những buổi tiệc phẩm trà, dùng để tiếp khách quý." Tiểu Lục tử tận tâm tận lực giới thiệu.
"Tiểu thư, đến lầu ba, ngài dùng cơm ở đại sảnh, hay muốn bao phòng riêng."
"Ở sảnh đi." Thượng Quan Tây Nguyệt tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Tiểu thư, đây là thực đơn, ngài nhìn xem muốn dùng gì." Tiểu Lục tử đem thực đơn đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ta xem một chút, sườn xào chua ngọt, thịt cua viên, cá đuôi phượng, dưa muối cay, đậu hũ đài sen... Cái này, cái kia nữa..." Thượng Quan Tây Nguyệt một hơi gọi hơn mười loại đồ ăn.
"Được rồi, vậy ngài uống trà chờ một chút."
"Đúng rồi, Tiểu Lục tử, làm phiền ngươi giúp ta đóng gói hai món trong số ta vừa gọi." Thượng Quan Tây Nguyệt nhớ tới Khương ma ma còn chưa ăn, vội vàng gọi dặn dò Tiểu Lục tử.
"Được rồi."
"Các ngươi đứng đấy làm gì, nhanh ngồi xuống đi." Thượng Quan Tây Nguyệt đang chuẩn bị châm trà phát hiện Tiểu Ngôn các nàng vẫn còn đứng.
"Tiểu thư, chúng ta là nô tỳ, không thể ngồi chung bàn với chủ tử." Bích Ngọc nghiêm trang nói.
" Cái gì mà nô tỳ, nói nữa ta sẽ tức giận. Chúng ta là người một nhà, không phân biệt, nhanh ngồi xuống." Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên kéo các nàng ngồi xuống.
"Tiểu thư..." Hốc mắt Bích Ngọc hồng hồng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Tiểu thư, ta cũng không biết." Tiểu Ngôn méo miệng, nàng cũng chỉ ra ngoài có một lần, làm sao biết được.
"Ta biết, tiểu thư, ở phía trước cách đây không xa "Tiêu sái lâu" là tốt nhất." Bởi vì Bích Ngọc trước kia ở phủ Hộ quốc công thường xuyên ra ngoài, tất biết rất nhiều chỗ.
" "Tiêu sái lâu", danh tự này rất hay, đi, chúng ta đến tiêu sái lâu." Thượng Quan Tây Nguyệt dẫn đầu đi về phía trước.
Không đầy một lát, chủ tớ ba người liền tới "Tiêu sái lâu".
Tiêu sái lâu quả nhiên danh bất hư truyền, chữ đỏ trên tấm bảng gỗ tiêu sái mà khí phách, đặc biệt là phong cách, từ bên ngoài nhìn vô có năm tầng, mỗi tầng đều khác nhau, có thể mở ra tửu lâu này thì chủ nhân quả là có đầu óc buôn bán.
"Bích Ngọc, ngươi biết tửu lâu này là do người nào mở không?" Thượng Quan Tây Nguyệt không biết tại sao lại rất muốn gặp chủ nhân của tửu lâu này.
"Tiểu thư, ta cũng không biết, nghe nói người mở tửu lâu này rất bí ẩn, không bao giờ xuất hiện trước mặt người ngoài, ngay cả người hoàng cung đều không tra ra được." Bích Ngọc lắc đầu.
"Thần bí như vậy sao..." Thượng Quan Tây Nguyệt sờ cằm mình.
"Tiểu thư, xin hỏi ngươi muốn ở trọ hay là dùng bữa." Đứng ở cửa điếm tiểu nhị thấy có khách tới cửa, cũng không bởi vì quần áo các nàng mộc mạc mà xem thường, ngược lại rất nhiệt tình hỏi han.
"Chúng ta dùng cơm." Thượng Quan Tây Nguyệt rất hài lòng thái độ phục vụ của bọn họ.
"Được rồi, tiểu thư, dùng cơm mời lên lầu ba, đi theo ta." Tiểu nhị làm động tác xin mời, đi trước dẫn đường.
"Oa, tiểu thư, nơi này thật lớn a." Tiểu Ngôn hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Đó là đương nhiên, "Tiêu sái lâu" là tửu lâu tốt nhất ở đại lục này, chúng ta còn có chi nhánh ở ba quốc gia khác." Tiểu nhị vì mình có thể làm việc tại đây mà kiêu ngạo.
"Thật lợi hại..."
"Tiểu nhị ca, năm tầng lầu có nghĩa gì." Thượng Quan Tây Nguyệt rất lễ phép hỏi.
"Tiểu thư, ngài gọi ta là Tiểu Lục tử đi, đây là lần đầu tiên ngài tới đi, để ta giới thiệu cho ngài." Tiểu Lục tử thật thà cười.
"Lầu một là đại sảnh, là nơi để những văn sĩ tụ tập, lầu hai là trà lâu, lầu ba để dùng bữa, lầu bốn để nghỉ trọ, lầu năm dùng để tổ chức những buổi tiệc phẩm trà, dùng để tiếp khách quý." Tiểu Lục tử tận tâm tận lực giới thiệu.
"Tiểu thư, đến lầu ba, ngài dùng cơm ở đại sảnh, hay muốn bao phòng riêng."
"Ở sảnh đi." Thượng Quan Tây Nguyệt tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
"Tiểu thư, đây là thực đơn, ngài nhìn xem muốn dùng gì." Tiểu Lục tử đem thực đơn đưa cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Ta xem một chút, sườn xào chua ngọt, thịt cua viên, cá đuôi phượng, dưa muối cay, đậu hũ đài sen... Cái này, cái kia nữa..." Thượng Quan Tây Nguyệt một hơi gọi hơn mười loại đồ ăn.
"Được rồi, vậy ngài uống trà chờ một chút."
"Đúng rồi, Tiểu Lục tử, làm phiền ngươi giúp ta đóng gói hai món trong số ta vừa gọi." Thượng Quan Tây Nguyệt nhớ tới Khương ma ma còn chưa ăn, vội vàng gọi dặn dò Tiểu Lục tử.
"Được rồi."
"Các ngươi đứng đấy làm gì, nhanh ngồi xuống đi." Thượng Quan Tây Nguyệt đang chuẩn bị châm trà phát hiện Tiểu Ngôn các nàng vẫn còn đứng.
"Tiểu thư, chúng ta là nô tỳ, không thể ngồi chung bàn với chủ tử." Bích Ngọc nghiêm trang nói.
" Cái gì mà nô tỳ, nói nữa ta sẽ tức giận. Chúng ta là người một nhà, không phân biệt, nhanh ngồi xuống." Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên kéo các nàng ngồi xuống.
"Tiểu thư..." Hốc mắt Bích Ngọc hồng hồng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt.
Bình luận truyện