Nhà Có Đô Đô

Chương 10: Có khách tới chơi (2)



Ánh nắng của buổi sáng xuyên qua cửa sổ tràn vào nhà, làm cho phòng khách trở nên sáng sủa rộng rãi.

Màn hình TV được bật lên, đang chiếu chương trình tập thể dục, cái bàn nhỏ ngay trước sô-pha được đặt một bộ ấm trà và một dĩa hoa quả.

“Vừa trông thấy tụi anh, tại sao lại chạy trốn a?” Vệ Trác Lẫm nói đùa với Đô Đô. Đô Đô nhìn hắn, liếc qua liếc lại, chẳng thèm trả lời.

Từ lúc anh hai dẫn nhóc vào nhà, anh hai chân dài đi đến đâu, là nhóc đáng yêu đi theo đến đó, Cảnh Lỗi bên ngoài tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng một trận hạnh phúc, được Đô Đô ỷ lại cảm giác thật tốt, chính là một loại thỏa mãn không nói nên lời, tràn đầy sự đắc ý.

“Bởi vì nhìn anh không hề giống người tốt!” Đúng lúc Kỷ Sinh bước ra từ toilet, thay Đô Đô trả lời.

Nói bậy, Vệ Trác Lẫm ta đây chính là anh tuấn mê người, ai cũng yêu thích, cho dù già trẻ gái trai đều không thoát khỏi mị lực của ta, như thế nào Kỷ Sinh lại nói là người xấu? Nhưng bởi vì đây là do Kỷ Sinh nói, nên Vệ Trác Lẫm cũng không biện pháp cãi lại.

“Anh làm sao mà giống người xấu được?” Kỷ Sinh lười trả lời hắn, ánh mắt tập trung vào TV coi tin tức thể thao.

“Người xấu là người đem những bạn nhỏ bắt lại, ân … Bỏ vô trái bí đỏ to, ân, sau đó đem cân bán!… Ừm, các bạn nhỏ khóc lớn, hô to cứu mạng …” Đô Đô rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, dùng giọng nói nhỏ xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy biểu tình còn dùng ngữ điệu thật sự nghiêm túc kể cái loại tình huống đáng sợ cho bọn họ nghe.

Vệ Trác Lẫm tức cười không chịu nổi, đem cân bán? Nếu vậy thì Đô Đô chắc chắn sẽ được bán với giá đắc nhất, bởi vì thân hình mập mạp đầy đặn thịt của nhóc.

Đô Đô nhớ tới chương trình trên TV, có nhiều tình tiết lập đi lập lại, cũng không nhớ hết, chỉ biết Vệ Trác Lẫm đẹp thì có đẹp, đáng tiếc bộ dạng lại có điểm giống giống với các nhân vật phản diện. Nhìn kỹ lại thì thấy không giống, nhưng dù sao thì Đô Đô cũng không sợ, từ khi sinh ra đến nay, Đô Đô vốn sợ người lạ, nhưng lần này lại muốn vô giúp vui, cho nên bám lấy anh hai, anh hai đi đâu, Đô Đô vác cái mông nhỏ đi theo đó.

Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sô pha, Đô Đô đem cái băng ghế nhỏ của mình đặt bên cạnh, nhanh chân ngồi sát vào người anh hai.

“Đô Đô, bọn họ không phải người xấu, sẽ không dám bắt em… Có anh hai ở đây, Đô Đô không cần sợ hãi.” Cảnh Lỗi không hề để ý đến hai người kia, với tay lấy hoa quả đút cho Đô Đô ăn, lựa một trái nho to ngọt bỏ vào miệng nhỏ của Đô Đô.

“Nhóc tên là Đô Đô hả, giống tiếng điện thoại sao? Nhà của tụi anh có cái điện thoại cầm lên liền kêu đô đô đô đô.” Vệ Trác Lẫm đùa dai với nhóc Đô Đô.

Đô Đô dùng đầu to suy nghĩ một chút, mình không phải giống tiếng điện thoại mà.

“Cậu có thôi đi được không?” Anh hai không kiên nhẫn lên tiếng.

“Cậu gấp gáp cái gì, tôi là đang cùng em cậu tạo một chút tình cảm thôi, anh Vệ không phải là người xấu nha, Đô Đô có muốn uống nước không, anh Vệ lấy cho em…” Vệ Trác Lẫm cầm lon bia lên dụ dỗ, nở nụ cười mê người, cố tỏ ra thân thiết.

Lần này Cảnh Lỗi không có lên tiếng, nhìn nhìn xung quanh, cầm cây nhựa dẻo lên, lại bỏ xuống, tiếp tục cầm lên một cây gỗ cứng liền trực tiếp hướng Vệ Trác Lẫm mà đánh tới.

Biết Cảnh Lỗi không hề có ý đùa giỡn, may mắn Vệ Trác Lẫm nhanh tay nhanh mắt, tiếp nhận được, bằng không chắc hình tượng phong độ của hắn sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

“Được rồi được rồi, nếu cậu không thích thì cứ nói, chỉ đùa vui với quả cầu nhỏ này một chút thôi, làm gì phải sử dụng đến bạo lực như thế.” Vệ Trác Lẫm bỏ cây gỗ xuống, nhìn về phía Cảnh Lỗi giải hòa.

Cảnh Lỗi cũng lười cùng hắn đấu võ mồm, tiếp tục đút nho cho Đô Đô, Vệ Trác Lẫm hẳn là rất may mắn, bởi vì con dao cắt trái cây sợ Đô Đô thấy cầm lên chơi, cho nên vẫn để trong nhà bếp không có lấy ra.

Đô Đô hứng thú nhìn hai anh lớn chơi đánh nhau, còn Kỷ Sinh chỉ chăm chú coi tin tức thể thao. Bốn người cùng ngồi trên sô pha, nhìn vào trông rất là náo nhiệt.



Vệ Trác Lẵm đi quên đem theo đồ sạc pin điện thoại, Cảnh Lỗi đi lên lầu tìm dùm hắn đồ để sạc pin. Kỷ Sinh xem gần hết tin tức thể thao, cũng không theo Vệ Trác Lẫm, đứng dậy đi tham quan xung quanh, TV không có tắt, để cho Đô Đô xem a, nhóc yêu nhất là TV, tuy rằng xem không hiểu, nhưng vẫn ngồi yên trên băng ghế nhỏ của mình, mắt nhìn chằm chằm TV, trên tay nhỏ bé mập mạp cầm trái nho to, ngọt, nhiều nước, thịt trong suốt, đưa lên miệng nhỏ, vừa xem Tv vừa hăng hái ăn, vỏ nho cũng không bỏ, trực tiếp đưa vào miệng nuốt, may mắn là nho không hạt, bằng không hạt nho trong bụng sẽ nảy mầm.

Vệ Trác Lẫm từ phòng bếp đi ra liền hướng vật nhỏ ngồi trên ghế sô pha mà bước lại gần, đứng trước mặt Đô Đô, dùng dáng người tao nhã, khuôn mặt hoàn mỹ, tạo nên khí chất, cố gắng tạo hình tượng là một mỹ nam chân chính, đường hoàng.

“Đô Đô, anh nấu cơm cho em ăn nha?!” Quan sát một lúc mới đưa ra lời đề nghị.

Ừm, đại não Đô Đô theo phản xạ ân một tiếng, mắt to còn đang nhìn chằm chằm TV, mị lực sát thương của Vệ thiếu gia đối với đứa bé hoàn toàn không hề phát huy tác dụng, bất quá Vệ Trác Lẫm vẫn chưa bỏ cuộc, lại không biết suy nghĩ cái gì, “Quả thật là không thèm quan tâm đến ta a…”

Kỷ Sinh tìm thấy cái tủ nhỏ xinh đẹp màu vàng được đặt ở một góc trong phòng khách, nhưng đã bị khóa lại, nhìn xuyên qua mặt kính, có thể thấy bên trong chứa rất nhiều kẹo, màu sắc rực rỡ, kẹo sữa, bánh trái cây, còn có kẹo que, QQ đường, …

“Tại sao tủ này lại bị khóa?” Kỷ Sinh khó hiểu hỏi, cậu cũng muốn ăn mà. Vừa quay đầu lại, liền thấy thân ảnh Vệ Trác Lẫm như bóng ma đứng sau lưng, trên mặt đang mỉm cười, thiếu chút nữa là phá lên cười lớn.

Nhóc Đô Đô thấy có người chú ý tới tủ kẹo của nhóc, buông quả nho trong tay xuống liền chạy lại.

“Anh hai khóa, anh hai không cho ăn.” Giọng nói cực kì ủy khuất, tự nhiên nhớ đến làm cho Đô Đô kêu lên một tiếng bi phẫn a, đôi mắt cùng cái đầu to nhìn chăm chăm vào ngăn tủ, lúc nào cũng ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng tìm được người cho nhóc tâm sự nỗi đau này.

“Thật là tàn nhẫn.” Kỷ Sinh ai oán nói, tại sao có thể ngăn cấm không cho một đứa bé ăn kẹo được chứ, người bạn của Vệ Trác Lẫm này hơi quá đáng, như vậy cũng bày đặt làm anh hai người ta.

Đô Đô tìm được tri kỉ, Kỷ Sinh tâm tính y hệt một đứa nhóc, thích ăn đồ ăn vặt, điểm này hai người thật ăn ý với nhau.

“Uy, hai người có thể làm bạn được đấy?” Vệ Trác Lẫm làm như thật đề nghị bọn hõ, Đô Đô còn nhỏ không tính, đằng này Kỷ Sinh lớn như vậy rất dọa người a.



Cảnh Lỗi một lúc sau đi đến, nhìn thấy Kỷ Sinh đang tập trung xem xét ngăn tủ, Đô Đô đầu to cũng nhìn chằm chằm ngăn tủ, một lớn một nhỏ, đang mắc bệnh tương tư.

Vệ Trác Lẫm cũng đứng bên cạnh, hiếm khi thấy hắn không nói chuyện ồn ào, ngón tay thon dài đặt sau lưng Kỷ Sinh, cùng bọn họ nhìn ngăn tủ. Người nào không biết còn tưởng rằng trong ngăn tủ này cất giấu một bảo vật gì quý giá lắm.

Ba người chợt nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt có lớn có nhỏ, liền quay đầu nhìn về phía sau mang theo sự oán giận. Cảnh Lỗi có chút luống cuống, nhưng không hề cảm động, lập tức đi đến trước mặt bọn họ.

“Đừng nhìn nữa!” Nói xong đem sạc pin ném về phía Vệ Trác Lẫm, lại liếc về phía Đô Đô đáng thương.

Đô Đô lúc nãy ăn nho, cằm nhỏ ẩm ướt dính dính, trên bàn tay mập mạp cũng vậy, Cảnh Lỗi dẫn nhóc đi rửa tay, rồi lau khô cằm nhỏ.

Giờ cơm trưa đã đến.

Cảnh Lỗi tính dẫn bọn họ đến nhà hàng để ăn một bữa thật ngon, Vệ Trác Lẫm nói không còn sức để lái xe, không muốn đi ra ngoài Cảnh Lỗi quyết định gọi người đem đồ ăn tới, Vệ Trác Lẫm nói gần đây đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, thai phụ nghe hai chữ đó còn muốn ói mửa Cảnh Lỗi im lặng không nói, đưa ra quyết định trực tiếp đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà…

Kỷ Sinh ngẫm nghĩ, chính mình tuy rằng không phải người nào gặp cũng thích, nhưng cũng không đến nỗi phải trở thành kẻ ăn xin, cùng Vệ thiếu gia đây từ nhỏ đến lớn ở một nhà, quá hiểu tính tình của hắn nên hiện tại cảm thấy bản thân giống như con chuột có thể bị chủ nhà đuổi cổ ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện