Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng
Chương 51
“Biểu ca.” Tuyết nhẹ nhàng gọi.
“Tuyết, ngươi…” Thù Nam vừa quay đầu lại, thế nhưng lại nhìn thấy Tuyết một thân hôi y, ngay cả mái tóc dài ngang thắt lưng xinh đẹp kia cũng cắt ngắn, ở sau đầu chỉ còn buộc cái đuôi ngựa ngắn ngủn, không khỏi kinh ngạc.
Hôi y: áo màu xám.
“Tuyết phải đi, hướng biểu ca chào từ biệt.” Tuyết dịu dàng cúi đầu nói: “Tuyết cám ơn biểu ca những năm gần đây đã yêu mến, ân tình của biểu ca kiếp này không thể hồi báo, chỉ có thể…”
“Hài tử ngốc.” Thù Nam đi đến xoa xoa đầu nó, hai mái nó, lại chạm vào mái tóc ngắn của nó: “Đáng tiếc cho mái tóc dài xinh đẹp như vậy.”
“Ngươi có thể lưu lại, biểu ca sẽ chiếu cố ngươi… nếu không, cũng không cần phải vội vàng như thế, thân mình của ngươi còn chưa dưỡng hảo hoàn toàn, cứ đi như vậy, biểu ca không an tâm.”
“Biểu ca thật sự là không có Sương thì không thể sao? Ta không tin người, ngươi đối đãi ta tốt mười phần, ta nhiều nhất cũng chỉ hồi đáp ngươi ba phần, Sương so với ta lại càng không tin người, ngươi đối y mười phần, y chưa chắc đã báo đáp ngươi được nửa phần a.”
“Tuyết…” Thù Nam cười khổ.
“Quên đi, ngươi không cần nói nữa. Ta cầu y rời bỏ ngươi, y không làm được ta cầu ngươi rời bỏ y ngươi cũng làm không được, dù sao các người cũng không ly khai lẫn nhau, dứt khoát người đi phải là ta rồi.”
“Tuyết là một hảo hài tử, một ngày nào đó ngươi nhất định có thể tìm thấy một người toàn tâm toàn ý với mình, sao phải khổ như vậy.”
“Đối đãi toàn tâm toàn ý lại như thế nào? Người duy nhất ta muốn độc chiếm trong cuộc đời này lại chẳng thuộc về ta.” Tuyết nói xong, cúi xuống nhìn một thân sa y. “Từ nhỏ y muốn ta thiên chân khả ái, ta liền thiên chân khả ái y muốn ta thuần khiết thiện lương, ta liền thuần khiết thiện lương. Các ngươi thì sao? Ta nghĩ muốn cái gì các người có từng để ý qua? Ta cả đời này chỉ vì mình mà cầu xin ba việc, ngươi, không đồng ý, y không đồng ý, ngay cả gian hòa thượng miếu cũng không thu ta, chỉ nói là ta trần duyên chưa dứt. Trần duyên chưa dứt… trần duyên chưa dứt…”
Sa y: áo cà sa.
Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. Trời biết nó có bao nhiêu hận trần duyên này, càng hận cuộc đời này, cho nên nó nguyện tu hành, chỉ mong thế bất vi nhân, nào biết ngay cả trời cũng không đồng ý.
“Tu hành để tóc này là Tuyết hết sức mới cầu được, biểu ca nên vui vẻ cho Tuyết, từ nay về sau Tuyết sẽ sống cho chính mình.”
Nói xong Tuyết liền đi. Từ đó về sau, cả đời này Thù Nam cũng không gặp lại nó nữa.
Người thứ hai rời đi là Hoan Cô.
Hoan Cô cùng Sương lúc nhỏ rốt cục có quan hệ gì, đến cuối cùng Thù Nam cùng Tào Ẩn Bạch cũng không rõ, chỉ biết lúc nhỏ hai người có chút giao tình, lúc sau Sương phóng hỏa thiêu chết Lý thái y, cũng thiêu hủy dung mạo của Hoan Cô, làm cho Hoan Cô bị điên ngây ngốc ở nhà thân thích chịu khi dễ mười năm. Sau đó Thù Sương tận dụng cơ hội tìm Hoan Cô về, nhờ Tào Ẩn Bạch chữa bệnh cho nàng sau khi Hoan Cô thanh tỉnh ngay cả một lần cũng không chịu gặp Sương, nhưng lúc Sương nguy cấp lại nghĩa bất dung từ mà cứu y, bình thường chăm sóc cũng cẩn thận, như vậy giữa hai người là ân hay là oán, thực sự không người thứ ba nào có thể giải thích.
Nghĩa bất dung từ: không nề hà.
Từ sau khi Thù Nam trở về từ thiếu lâm tự, Hoan Cô liền hoàn toàn đem chuyện chăm sóc Sương giao cho hắn, chính mình giúp đỡ chăm sóc Tuyết. Lúc này Tuyết rời đi, trách nhiệm của Hoan Cô cũng hết, muốn ly khai, trước khi đi nàng chỉ lưu lại một phong thư cấp Sương.
Thù Nam nhìn phong thư này, yên lặng nhận thay Sương mà không nói gì. Mà nội dung trên thư cả đời này hắn cũng không biết được.
Người rời đi cuối cùng là Tào Ẩn Bạch. Kỳ thật hắn cũng không hẳn là ly khai, mà là đã hẹn cùng Thù Nam, mỗi khi Thù Nam đến Thiếu lâm tự học võ, hắn sẽ từ bên ngoài mà trở về tiếp nhận chăm sóc Sương, như thế sau năm năm Thù Nam rốt cục công thành, không cần cứ nửa năm một lần quay về Thiếu Lâm Tự nữa, Tào Ẩn Bạch mới mang công tác chăm sóc Sương hoàn toàn giao cho Thù Nam, chính mình thì một năm rưỡi sau mới trở về thăm Sương.
Trong năm năm này Sương chưa từng tỉnh lại, Thù Nam có khi không nhịn được hỏi Tào Ẩn Bạch: “Ngươi nói xem thực ra Sương có tỉnh lại hay không?” Tào Ẩn Bạch chỉ trả lời hắn: “Theo lý mà nói châm đã rút ra, thân thể y khôi phục đến một mức độ sẽ tỉnh lại. Nhưng châm phong huyệt chưa từng dùng thử nghiệm trên người, nội tạng cũng chưa có ai từng đổi, ta cũng không thể chắc chắn.”
Thù Nam nghe xong cũng không nói gì, chỉ quay về phòng Sương. Hắn mỗi nửa canh giờ đều xoay người đấm lưng cho Sương, hiện đã đến giờ đó.
Năm đó Chiếu vương từng có kim ngôn ngọc khẩu, nói là chà lưng cho Sương, mà nay cả người Sương hắn cũng chà, cái này cũng thật là một câu thành lời tiên tri. Hiện giờ mỗi ngày Thù Nam đều giúp Sương thay đồ làm vệ sinh, chải tóc cạo râu, tuy mệt nhưng một chút hắn cũng không có chán, Sương tuy là hôn mê, nhưng vẫn được chăm sóc rất khá, mỗi lần Tào Ẩn Bạch trở về đều liên tục gật đầu.
Lại sau đó…
Thực ồn.
Bên tai luôn có người nói liên miên cằn nhằn không dứt, chỉ là không biết đang nói cái gì? Nghe không rõ lắm. Trong đầu một mảnh hỗn độn không thể nghĩ, cái gì cũng không cảm giác được, chỉ thấy ồn.
Thật muốn bảo hắn câm miệng.
Âm thanh bên tai không phút nào ngừng làm ồn, cơ hồ chỉ một lúc có ý thức là y lại nghe thấy âm thanh nọ, cũng không biết là làm ồn bao lâu? Chỉ cảm thấy như là vô tận vĩnh viễn.
Có một lần, y đột nhiên ý thức được bên tai không có cái âm thanh lẩm bẩm không ngừng kia, ngược lại là truyền đến tiếng chim hót ríu rít. Thế giới của y an tĩnh lại, nhưng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, thật muốn biết âm thanh kia… tiếng nói kia đi đâu mất rồi?
Y nỗ lực mở to mắt, ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu làm mắt y đau, y nháy nháy vài cái, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường, ngoài cửa là ánh mặt trời ban mai nhu hòa, xuyên thấu qua lụa trắng yếu bớt đi vài phần, nghĩ là vì không muốn cho y bị ánh sáng chói mắt nên mới chuẩn bị đến.
Sau đó y nghe thấy có tiếng người đẩy cửa vào, tiếng bước chân kiên định trên mặt đất, làm cho y an tâm một chút, chóp mũi ngửi được một mùi hương.
Sau đó, cái âm thanh quen thuộc kia lại vang lên, nói: “Sương, hôm nay đồ ăn sáng của chúng ta là cháo kê cốt cao thang ninh nhừ.” Sau đó một đôi tay to lớn vạch bạch sa trướng ra. Đầu óc y còn mơ hồ không rõ, không thể nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nam nhân đang cầm cái bát lớn trong tay có chút quen mắt nam nhân đang cầm bát cùng y bốn mắt giao nhau, cả người giống như sét đánh toàn thân cứng ngắc, biểu tình trên mặt là vừa mừng vừa sợ, thật lâu không thể định thần. Thẳng đến khi bát lớn trên tay “choang” một cái rơi xuống đất, mới nghe thấy âm thanh của hắn cực kỳ ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh rồi, Sương. Hoan nghênh ngươi trở lại.”
Đầu óc y còn chưa tốt lắm, trong lúc nhất thời không thể nhận ra nam nhân này là ai, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt này, y liền cảm thấy nam nhân trước mắt này cả đời… cả đời cũng sẽ không để cho y bị nửa điểm thương tổn.
“Tuyết, ngươi…” Thù Nam vừa quay đầu lại, thế nhưng lại nhìn thấy Tuyết một thân hôi y, ngay cả mái tóc dài ngang thắt lưng xinh đẹp kia cũng cắt ngắn, ở sau đầu chỉ còn buộc cái đuôi ngựa ngắn ngủn, không khỏi kinh ngạc.
Hôi y: áo màu xám.
“Tuyết phải đi, hướng biểu ca chào từ biệt.” Tuyết dịu dàng cúi đầu nói: “Tuyết cám ơn biểu ca những năm gần đây đã yêu mến, ân tình của biểu ca kiếp này không thể hồi báo, chỉ có thể…”
“Hài tử ngốc.” Thù Nam đi đến xoa xoa đầu nó, hai mái nó, lại chạm vào mái tóc ngắn của nó: “Đáng tiếc cho mái tóc dài xinh đẹp như vậy.”
“Ngươi có thể lưu lại, biểu ca sẽ chiếu cố ngươi… nếu không, cũng không cần phải vội vàng như thế, thân mình của ngươi còn chưa dưỡng hảo hoàn toàn, cứ đi như vậy, biểu ca không an tâm.”
“Biểu ca thật sự là không có Sương thì không thể sao? Ta không tin người, ngươi đối đãi ta tốt mười phần, ta nhiều nhất cũng chỉ hồi đáp ngươi ba phần, Sương so với ta lại càng không tin người, ngươi đối y mười phần, y chưa chắc đã báo đáp ngươi được nửa phần a.”
“Tuyết…” Thù Nam cười khổ.
“Quên đi, ngươi không cần nói nữa. Ta cầu y rời bỏ ngươi, y không làm được ta cầu ngươi rời bỏ y ngươi cũng làm không được, dù sao các người cũng không ly khai lẫn nhau, dứt khoát người đi phải là ta rồi.”
“Tuyết là một hảo hài tử, một ngày nào đó ngươi nhất định có thể tìm thấy một người toàn tâm toàn ý với mình, sao phải khổ như vậy.”
“Đối đãi toàn tâm toàn ý lại như thế nào? Người duy nhất ta muốn độc chiếm trong cuộc đời này lại chẳng thuộc về ta.” Tuyết nói xong, cúi xuống nhìn một thân sa y. “Từ nhỏ y muốn ta thiên chân khả ái, ta liền thiên chân khả ái y muốn ta thuần khiết thiện lương, ta liền thuần khiết thiện lương. Các ngươi thì sao? Ta nghĩ muốn cái gì các người có từng để ý qua? Ta cả đời này chỉ vì mình mà cầu xin ba việc, ngươi, không đồng ý, y không đồng ý, ngay cả gian hòa thượng miếu cũng không thu ta, chỉ nói là ta trần duyên chưa dứt. Trần duyên chưa dứt… trần duyên chưa dứt…”
Sa y: áo cà sa.
Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu. Trời biết nó có bao nhiêu hận trần duyên này, càng hận cuộc đời này, cho nên nó nguyện tu hành, chỉ mong thế bất vi nhân, nào biết ngay cả trời cũng không đồng ý.
“Tu hành để tóc này là Tuyết hết sức mới cầu được, biểu ca nên vui vẻ cho Tuyết, từ nay về sau Tuyết sẽ sống cho chính mình.”
Nói xong Tuyết liền đi. Từ đó về sau, cả đời này Thù Nam cũng không gặp lại nó nữa.
Người thứ hai rời đi là Hoan Cô.
Hoan Cô cùng Sương lúc nhỏ rốt cục có quan hệ gì, đến cuối cùng Thù Nam cùng Tào Ẩn Bạch cũng không rõ, chỉ biết lúc nhỏ hai người có chút giao tình, lúc sau Sương phóng hỏa thiêu chết Lý thái y, cũng thiêu hủy dung mạo của Hoan Cô, làm cho Hoan Cô bị điên ngây ngốc ở nhà thân thích chịu khi dễ mười năm. Sau đó Thù Sương tận dụng cơ hội tìm Hoan Cô về, nhờ Tào Ẩn Bạch chữa bệnh cho nàng sau khi Hoan Cô thanh tỉnh ngay cả một lần cũng không chịu gặp Sương, nhưng lúc Sương nguy cấp lại nghĩa bất dung từ mà cứu y, bình thường chăm sóc cũng cẩn thận, như vậy giữa hai người là ân hay là oán, thực sự không người thứ ba nào có thể giải thích.
Nghĩa bất dung từ: không nề hà.
Từ sau khi Thù Nam trở về từ thiếu lâm tự, Hoan Cô liền hoàn toàn đem chuyện chăm sóc Sương giao cho hắn, chính mình giúp đỡ chăm sóc Tuyết. Lúc này Tuyết rời đi, trách nhiệm của Hoan Cô cũng hết, muốn ly khai, trước khi đi nàng chỉ lưu lại một phong thư cấp Sương.
Thù Nam nhìn phong thư này, yên lặng nhận thay Sương mà không nói gì. Mà nội dung trên thư cả đời này hắn cũng không biết được.
Người rời đi cuối cùng là Tào Ẩn Bạch. Kỳ thật hắn cũng không hẳn là ly khai, mà là đã hẹn cùng Thù Nam, mỗi khi Thù Nam đến Thiếu lâm tự học võ, hắn sẽ từ bên ngoài mà trở về tiếp nhận chăm sóc Sương, như thế sau năm năm Thù Nam rốt cục công thành, không cần cứ nửa năm một lần quay về Thiếu Lâm Tự nữa, Tào Ẩn Bạch mới mang công tác chăm sóc Sương hoàn toàn giao cho Thù Nam, chính mình thì một năm rưỡi sau mới trở về thăm Sương.
Trong năm năm này Sương chưa từng tỉnh lại, Thù Nam có khi không nhịn được hỏi Tào Ẩn Bạch: “Ngươi nói xem thực ra Sương có tỉnh lại hay không?” Tào Ẩn Bạch chỉ trả lời hắn: “Theo lý mà nói châm đã rút ra, thân thể y khôi phục đến một mức độ sẽ tỉnh lại. Nhưng châm phong huyệt chưa từng dùng thử nghiệm trên người, nội tạng cũng chưa có ai từng đổi, ta cũng không thể chắc chắn.”
Thù Nam nghe xong cũng không nói gì, chỉ quay về phòng Sương. Hắn mỗi nửa canh giờ đều xoay người đấm lưng cho Sương, hiện đã đến giờ đó.
Năm đó Chiếu vương từng có kim ngôn ngọc khẩu, nói là chà lưng cho Sương, mà nay cả người Sương hắn cũng chà, cái này cũng thật là một câu thành lời tiên tri. Hiện giờ mỗi ngày Thù Nam đều giúp Sương thay đồ làm vệ sinh, chải tóc cạo râu, tuy mệt nhưng một chút hắn cũng không có chán, Sương tuy là hôn mê, nhưng vẫn được chăm sóc rất khá, mỗi lần Tào Ẩn Bạch trở về đều liên tục gật đầu.
Lại sau đó…
Thực ồn.
Bên tai luôn có người nói liên miên cằn nhằn không dứt, chỉ là không biết đang nói cái gì? Nghe không rõ lắm. Trong đầu một mảnh hỗn độn không thể nghĩ, cái gì cũng không cảm giác được, chỉ thấy ồn.
Thật muốn bảo hắn câm miệng.
Âm thanh bên tai không phút nào ngừng làm ồn, cơ hồ chỉ một lúc có ý thức là y lại nghe thấy âm thanh nọ, cũng không biết là làm ồn bao lâu? Chỉ cảm thấy như là vô tận vĩnh viễn.
Có một lần, y đột nhiên ý thức được bên tai không có cái âm thanh lẩm bẩm không ngừng kia, ngược lại là truyền đến tiếng chim hót ríu rít. Thế giới của y an tĩnh lại, nhưng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an, thật muốn biết âm thanh kia… tiếng nói kia đi đâu mất rồi?
Y nỗ lực mở to mắt, ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu làm mắt y đau, y nháy nháy vài cái, lúc này mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường, ngoài cửa là ánh mặt trời ban mai nhu hòa, xuyên thấu qua lụa trắng yếu bớt đi vài phần, nghĩ là vì không muốn cho y bị ánh sáng chói mắt nên mới chuẩn bị đến.
Sau đó y nghe thấy có tiếng người đẩy cửa vào, tiếng bước chân kiên định trên mặt đất, làm cho y an tâm một chút, chóp mũi ngửi được một mùi hương.
Sau đó, cái âm thanh quen thuộc kia lại vang lên, nói: “Sương, hôm nay đồ ăn sáng của chúng ta là cháo kê cốt cao thang ninh nhừ.” Sau đó một đôi tay to lớn vạch bạch sa trướng ra. Đầu óc y còn mơ hồ không rõ, không thể nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nam nhân đang cầm cái bát lớn trong tay có chút quen mắt nam nhân đang cầm bát cùng y bốn mắt giao nhau, cả người giống như sét đánh toàn thân cứng ngắc, biểu tình trên mặt là vừa mừng vừa sợ, thật lâu không thể định thần. Thẳng đến khi bát lớn trên tay “choang” một cái rơi xuống đất, mới nghe thấy âm thanh của hắn cực kỳ ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh rồi, Sương. Hoan nghênh ngươi trở lại.”
Đầu óc y còn chưa tốt lắm, trong lúc nhất thời không thể nhận ra nam nhân này là ai, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt này, y liền cảm thấy nam nhân trước mắt này cả đời… cả đời cũng sẽ không để cho y bị nửa điểm thương tổn.
Bình luận truyện