Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình
Chương 24-1: Thượng
Triền miên qua đi, ta và Nhã Hạo ôm nhau đến tận bình minh.
Nhã Hạo ở bên cạnh ngủ như đứa bé, cánh tay bá đạo quấn quanh thắt lưng của ta. Ta khẽ hôn trán của hắn sau đó khẽ hôn ngón áp út mang nhẫn, cuối cùng khẽ hôn lên môi của hắn, sau đó chôn ở trong ngực hắn, ngủ thật say.
Ta cảm thấy rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc, nhưng ta lại cảm thấy rất sợ, sợ mở mắt ra, sẽ không thấy Nhã Hạo, chiếc nhẫn ta mang ở ngón tay cũng sẽ không thấy, cho nên buổi tối nào ta cũng liên tiếp giật mình tỉnh lại. Nhưng vừa nhìn thấy Nhã Hạo còn đang bên cạnh mình, trên tay hai ta vẫn còn ngân quang của chiếc nhẫn, ta lại hôn môi của hắn một lần nữa, ngủ thật say.
Sáng sớm tỉnh lại lúc sáu giờ, cảm thấy ngủ cũng không nổi nữa. Ta nhẹ nhàng dịch ngón tay của Nhã Hạo, sau đó xuống giường đến phòng bếp tìm nước uống. Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Chi Nhạc đi ra từ trong phòng của Nhã Hạo. Ta thấy lạ, liền gọi hắn lại, ” Chi Nhạc?”
Chi Nhạc nghe tiếng thì xoay người, lấy làm kinh hãi, “Ca? Ngươi thế nào lại rời giường sớm như vậy?”
Ta đi tới, mệt mỏi xoa xoa mắt, “Ta ngủ không được. Cảm thấy hơi khát nước, nên xuống giường tìm nước uống.”
“Tủ lạnh trong phòng không có sao?”
Ta lắc đầu, “Sớm hết rồi. Quên gọi người bỏ vào. Đúng rồi, sao ngươi lại đi ra từ trong phòng của Nhã Hạo?”
Chi nhạc lắc lắc cái bút trong tay, thuyết, “Suốt đêm viết luận văn, bút đều dùng hết rồi, không muốn quấy rầy các ngươi, nên tự ý đi vào đó tìm bút dùng một chút.”
Ta nhìn cái bút trong tay Chi Nhạc, thuyết, “Dạng bút này dùng không tốt. Ngươi chờ một lát, ta cho ngươi cái tốt hơn.” Nói xong, ta đi vào lấy một đống bút, đưa cho Chi Nhạc, “Những … Này đi, ta đều dùng chúng.”
Chi Nhạc giơ tay tiếp nhận, nhìn sắc mặt của ta, có chút lo lắng, ” Ta cho ngươi một ly sữa nóng sau đó ngươi ngủ tiếp đi.”
“Không cần.” Ta kéo hắn, “Ngươi viết luận văn đi, nhanh chóng viết xong rồi lại nghỉ một lát. Xế chiều hôm nay ngươi mới có tiết? ”
Chi nhạc gật đầu. Ta vỗ vỗ bả vai của hắn, ” Nhanh đi viết.”
Đuổi Chi Nhạc về phòng của hắn, ta lại tới phòng bếp uống cốc nước, còn cố ý rót một chén trà sâm, nhẹ nhàng đặt ở trước bàn đọc sách của Chi Nhạc, sau đó lại đi ngủ.
Thời điểm lần thứ hai tỉnh lại, đã là mười giờ, Nhã Hạo cũng đã đi làm, hắn để lại tờ giấy nhắc nhở ta nghỉ ngơi thật tốt, kí tên ” Lão công vĩ đại của Chi Tín—— Nhã Hạo”, ta thấy mà trong lòng không thể không tràn đầy một trận cảm tình ấm áp. Khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi tới trước bàn cơm thì thấy một tờ giấy khác, đặt ở dưới ly sữa nóng, chữ viết thanh tú nhắc nhở ta nhớ cho hắn uống trà sâm, cũng đừng quên cho chính mình uống sữa.
Ta sau khi cười xong, nghĩ ngày hôm nay ánh mặt trời thực chiếu sáng vạn vật.
Ta chỉ còn thiếu nửa thì bước vào cửa chính công ty, chợt nghe đến bên trong một đám chim chóc không quan tâm ai đang bàn luận chuyện ngón áp út ở tay trái tổng tài(*) có chiếc chẫn. Khi ta trở lại phòng thiết kế, tin tức lại càng trở nên oanh động. Thủ lĩnh Quân đoàn Tiểu Bưu rít gào, như muốn cắt bản vẽ thành hình cái đầu đám tiểu nhân, viết tên và sinh nhật của ta lên, sau đó ngồi chồm hổm ở trong góc dùng giày liều mạng gõ.
(*) theo di chúc thì tổng tài công ty chính là Lỗ Chi Tín ^^
Nhưng sau vui đùa, vẫn còn một đám người cao hứng vây quanh chúc mừng ta. Bọn họ hỏi ta chọn ngày lành nào, hỏi ta muốn có bao nhiêu người tình, hỏi ta muốn họ tặng đại lễ gì, còn ra vẻ rất quan trọng hỏi ta vấn đề có căn dặn tân nương mời tỷ muội không, để huynh đệ của tân lang ngắm mấy mỹ nữ. Một chuỗi dài vấn đề ép vào, ta chỉ cười mà không đáp, lúc ta còn vẻ mặt mây đen mù sương không biết làm sao ứng đối thì Tiểu Thường đã lao tới đưa thiếp cưới. Đoàn người sau khi kinh ngạc, lại lập tức dời trận địa hướng Tiểu Thường bên kia nhào qua.
Ngày hôm nay toàn bộ công ty trên dưới đều vui vẻ, đương nhiên Nhã Hạo cũng có thể cảm nhận được. Nhưng hắn ở bên trong phòng làm việc, lại dị thường trầm mặc, đối với tình hình bên ngoài một chữ cũng không đề cập tới.
Sau khi hắn ký xong văn kiện cho ta, hơi do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn ngẩng đầu nói với ta, “Thiên Cách có khu đất ở phía Tây, bởi vì tài chính bọn họ gần đây xảy ra vấn đề, cho nên quyết định muốn mời những công ty khác cùng nhau xây dựng, ta có hứng thú với vụ làm ăn này.”
Ta nghe mà vẻ mặt mờ mịt. Cho tới bây giờ hắn cũng không nói phương án bàn chuyện làm ăn với ta a.
Hắn thấy ta dường như còn nghĩ là ta không rõ hắn đang nói cái gì, quyết định đi thẳng vào vấn đề, ” Đối thủ lớn nhất của chúng ta lần này, là Trung Thành.”
Câu này rốt cục ta cũng hiểu hết. Ta có chút não khí mà nhíu mày, ” Ngươi sợ ta sẽ tiết lộ cơ mật công ty?”
Hắn nghe xong vội vã đi tới nắm tay của ta giải thích, ” Ta là sợ ngươi khó xử.”
Ta nghĩ buồn cười, ” Thế nào là khó xử?”
Hắn nghẹn lời một lúc, mất nửa ngày rốt cục phun ra một câu nói trẻ con, “Ta làm sao biết. Ngươi và hắn nói thế nào cũng có mười năm cảm tình a.”
Ta cũng không nhịn được nữa, giơ tay bóp bóp mũi hắn, “Ngươi thế nào còn để ý cái này a?”
Hắn bất mãn hất tay của ta ra, ngồi trở lại lên ghế xoay, “Dù sao ta rất dị ứng với người này!!”
Ta đi tới trước mặt hắn, lại không có tức giận dùng ngón tay ấn mi tâm của hắn, ” Toàn bộ công ty ở đây đều đàm luận chuyện ta đã kết hôn, ngươi cái tân nương này còn đang trăn trở nợ cũ, tại sao có thể hẹp hòi vậy a!!”
Hắn nhìn ta, lại cảm thấy dường như mình đã quá mẫn cảm mà cắn cắn môi, cười mà như không nói vào trọng tâm câu chuyện, “Nhanh như vậy đã oanh động tới toàn bộ công ty, xem ra nhân duyên của ngươi thật đúng là tốt.” Nói xong lại một bộ dạng tự hỏi, “Đúng rồi, ngươi nói đến khi nào chọn một tân nương phù hợp để cho bọn họ xem hả? ”
Ta cũng học ngữ khí của hắn, nửa đùa nửa nghiêm túc trả lời, “Vậy cũng không đơn giản, ta vẫn luôn nghĩ đến lúc đó để ngươi mặc nữ trang làm tân nương a.”
Hắn nhịn cười, còn giả một bộ đề nghị, “Đúng nga! Đến lúc đó ta khẳng định tươi đẹp áp chế tất cả.” Tiếp theo lại đáng tiếc lắc đầu, “Nhưng nếu hôn lễ của ta mà tìm ngươi làm tân nương, nhất định sẽ dọa cho tân khách chạy sạch.”
Ta nhất thời nghĩ vừa buồn cười lại vừa nhục nhã, giơ tay lên làm bộ muốn đánh hắn, thế nhưng hắn liền chặn khí lực của ta, ta nhồi đầy một cõi lòng. Đang muốn không cam lòng mà ngẩng đầu, nụ hôn của hắn lại tới, trượt dọc theo cái cổ đến hõm vai, ở phía trên dùng sức mút. Ta cho là hắn sẽ có bước tiếp theo, nhưng sau khi hắn hôn qua, thì hài lòng nhìn kiệt tác hắn lưu lại ở trên người ta.
” Một khối thật to, không cho che. Ta muốn cho mọi người trong công ty biết ai mới là chuẩn tân lang.”
Ta cười, “Ngươi lại bắt đầu nổi điên rồi. Có muốn ở trên người ta ký danh hay không, chứng minh ta là vật sở hữu của ngươi.”
Ta chỉ thuận miệng nói một chút, hắn lại nghĩ ta nói có lý, không nói hai lời lại lập tức chấp bút ký đại danh của hắn lên chỗ hôn.
“Cái này ngươi chính là của ta rồi. Xem ai có thể cướp với ta.”
Hắn cười rất đắc ý, ta nhìn mà rất nhanh bối rối. Nhưng hết ngốc lăng, ta lại lập tức vạch cổ áo của hắn, ở trên vai hắn hôn một cái lớn hơn một khối nãy, sau đó tiêu sái vung cái bút lên, ta cũng có vẻ mặt đắc ý.
“Cái này ngươi cũng là của ta.”
Hắn nghiêng đầu nhìn, cười gật đầu một cái.
Có lẽ là bởi vì đã không có ta đây làm chướng ngại tâm lý, Nhã Hạo bắt đầu dốc toàn bộ tâm tư vào tranh đoạt quyền xây dựng kia. Khiến kết quả là ta hiện tại chỉ về nhà có một mình. Thực ra ta là hẳn là phải ở lại kề vai chiến đấu, nhưng đến hiện tại còn chưa đến chỗ cần đến ta, vì vậy ta cũng chỉ có thể kế tục lao vào kế hoạch phát triển Hồng Thiên.
Lúc chạng vạng sáu giờ, ta ôm một đống bản vẽ từ trong thang máy đi tới bãi đỗ xe, đang muốn móc ra chìa khóa, một thân ảnh quen thuộc đi tới chỗ ta. Ta nghiêng đầu nhìn, không thể không kinh ngạc.
Hắn đi tới trước mặt của ta, chẳng biết tại sao, khí thế sắc bén. Mà ta, chỉ có thể gắng sức mà nở nụ cười hữu hảo, ” Đã lâu không gặp.”
“Lần trước ở tiệc rượu không phải đã thấy qua sao?” Giọng nói vẫn là trước sau như một không có khách khí.
Ta chỉ có thể giật nhẹ khóe miệng, sau đó mới lớn giọng hỏi thăm, “À. Gần đây khỏe không? Ta đã thấy qua ngươi gần đây làm mấy cái thiết kế tòa nhà, tốt.”
Trong mắt hắn lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc, “Ngươi vẫn quan tâm ta?”
Ta nhún nhún vai. “Nói như thế nào cũng vẫn là bằng hữu mà. Thực ra ta trước đây vẫn cảm thấy ngươi tương đối am hiểu về thiết kế tòa nhà, thế nhưng ngươi không nghe ta nói, một lòng nghĩ muốn cãi tiếp với ta.”
Hắn nghe xong không nói gì, mà ta cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng đó. Cuối cùng đứng đến mức chân của ta có chút tê mỏi, ta mở miệng, “Nếu như không có chuyện gì khác để nói vậy ta đi trước.”
Nói xong, ta vừa định đi vòng qua hắn, hắn lại giơ tay ngăn ta lại.
Hắn hỏi, thần sắc chăm chú, như là thẩm vấn phạm nhân, ” Ngươi và Lỗ Nhã Hạo ở cùng một chỗ?”
Ta gật đầu, bởi vì ta nghĩ không cần phải … giấu diếm.
Hắn thấy ta thừa nhận nhanh chóng như vậy, dĩ nhiên tức giận.” Hắn là đệ đệ ngươi!! Coi như làm nam nhân, còn muốn làm đệ đệ của mình, có luân thường, ngươi có biết hay không cái gì gọi là ghê tởm!!”
Đối với lời hắn nói dõng dạc như vậy, ta chỉ có thể biểu hiện không thể tránh được, “Ta và hắn đều không ngại, hơn nữa chúng ta bây giờ rất vui sướng. Xin lỗi, ta còn có việc, ta thấy mình vẫn là nên đi trước.”
Nói xong ta lại muốn đi, hắn càng ngăn cản.
“Vui sướng? Làm sao vui sướng? Chi Tín ngươi đừng có ngu, ngươi cho là hắn thực sự yêu ngươi, ngươi suy nghĩ một chút đi, chính ngươi so với với người khác hơn cái gì. Hắn tiếp cận ngươi lấy lòng ngươi bất quá là lấy từ ngươi một khoản tài sản mà thôi!!”
Lời này đã chọc tức đến ta, ” Nhã Hạo quan tâm đến tài sản ta đã sớm biết, hơn nữa hắn không cần phải … làm như vậy, ta có thể trả lại chúng một phần không thiếu cho hắn. ”
A Quang bắt đầu nghĩ ta ngu ngốc, ” Đứa ngốc, di chúc viết trên giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng, nếu như ngươi buông tha tài sản, nó sẽ tự động chuyển tới người bác trên danh nghĩa của ngươi, một phân tiền hắn cũng không lấy được.”
Ta khinh thường cười cười, ” Có chuyện như thế sao? Ta không biết, hơn nữa có là như vậy, cũng không thể chứng minh Nhã Hạo yêu ta là vì tiền của ta. Còn ngươi, mang chuyện của chúng ta ra điều tra rõ ràng như vậy, ý muốn như thế nào?”
A Quang nhất thời nghẹn lời.
Ta thở dài, dùng giọng chân thành nhất của ta nói với hắn, “A Quang, ta biết ngươi thắng rồi, nhưng là có lúc nên một vừa hai phải. Chuyện Thiên Cách về chuyện xây dựng một chút ta cũng không biết, ngươi cũng không cần lãng phí tâm cơ ở với ta.”
Hắn ngạc nhiên, sau đó lộ ra một bộ dáng không biết chuyện, “Cái gì Thiên Cách? Ngươi nói cái gì không cần lãng phí tâm cơ với ngươi?”
Hắn lại tiếp tục giả ngu, ta còn có thể thế nào. Ta không thích ham chiến, còn vội vã muốn chạy. Đột nhiên hắn ra tay bắt được ta, bản vẽ trên tay ta rơi xuống, vẻ mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo, phảng phất bị khuất nhục vô cùng lớn, “Ngươi không tin ta? ”
Ta thực bội phục hắn còn có thể hỏi ra vấn đề này, ta cũng không biết có nên trả lời hay không.
Ta trầm mặc khiến hắn càng thêm tức giận, hắn rống, “Ta nói thật!! Lỗ Chi Tín ngươi thanh tỉnh một chút có được không. Hắn tiếp cận ngươi bất quá là chỗ tài sản của ngươi mà thôi, hắn căn bản không yêu ngươi, ngươi đừng ngu!!”
Thấy hắn kích động như thế, nhưng ta phản ứng vẫn bình thản, “Là giống ngươi trước kia tiếp cận ta cũng vì để ta lộ ra bản vẽ?”
Một câu nói đâm trúng tử huyệt giữa chúng ta, cơn giận của hắn nhất thời như hơi nước trong nồi áp suất, không ngừng bành trướng cũng không có chỗ phát tiết. Hắn đỏ mắt.
Ta vừa thở dài một hơi, thu thập xong tất cả thứ trên đất tiếp tiếp tục cất bước đi về phía trước. Nhưng mà đi chưa được vài bước, hắn đã xông lên kéo ta, ta thực sự tức giận, giằng co, “sẹt” một tiếng, khí lực túm lấy áo ta của hắn quá lớn, cổ áo bị xé rách, nhất thời, kiệt tác của Nhã Hạo lưu lại trên bả vai ta hắn nhìn một cái không sót thứ gì.
Ta kinh hãi phát giác A Quang nhìn chằm chằm bả vai của ta không chớp mắt, kinh khủng. Ta lại càng hoảng sợ, lập tức kéo áo lại, bỏ chạy.
Nhưng hắn lại đuổi theo, ép ta xuống đất, ta bối rối mà giãy dụa, không để ý tới bản vẽ quan trọng trên tay đã rơi vãi đầy đất. Ta chưa bao giờ biết hắn lại có khí lực lớn như vậy, hắn giống như điên rồi, hai mắt đỏ lên, ép đến ta đau nhức. Tình huống càng ngày càng khó khống chế, ta sợ đến la hoảng lên, hô to cứu mạng. Ta đoán toàn bộ công ty đã tan tầm, bảo vệ chắc còn ở lại đi. A Quang dường như cũng hiểu rõ ý nghĩ của ta, hắn một tay che miệng của ta, một tay kéo ta vào phòng chứa tạp vật. Ta ở trong cơn hỗn loạn mất tiên cơ, hiện tại giãy dụa càng lộ vẻ trắc trở. Khi ta bị hắn ném vào phòng tạp vật, cước bộ bất ổn khiến ta ngã tại chỗ xuống đất. Rầm một tiếng, điện thoại bên trong túi áo cũng theo đó rơi ra, bay tới góc tường.
Gọi điện thoại cầu cứu!!
Đây là ta biện biện pháp hiện thời duy nhất. Ta lảo đảo, còn chưa kịp nhặt điện thoại lên, chân đã bị A Quang đánh phủ đầu dùng gậy gỗ chặn ngang, “Bang” một tiếng, đầu óc ta một trận quay cuồng. Hoàn toàn không có cơ hội thở, ta trì độn muốn xoay người, một gáo nước lạnh dội xuống đầu.
Lạnh!
Ta lạnh đến đình chỉ phản kháng
Nhã Hạo ở bên cạnh ngủ như đứa bé, cánh tay bá đạo quấn quanh thắt lưng của ta. Ta khẽ hôn trán của hắn sau đó khẽ hôn ngón áp út mang nhẫn, cuối cùng khẽ hôn lên môi của hắn, sau đó chôn ở trong ngực hắn, ngủ thật say.
Ta cảm thấy rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc, nhưng ta lại cảm thấy rất sợ, sợ mở mắt ra, sẽ không thấy Nhã Hạo, chiếc nhẫn ta mang ở ngón tay cũng sẽ không thấy, cho nên buổi tối nào ta cũng liên tiếp giật mình tỉnh lại. Nhưng vừa nhìn thấy Nhã Hạo còn đang bên cạnh mình, trên tay hai ta vẫn còn ngân quang của chiếc nhẫn, ta lại hôn môi của hắn một lần nữa, ngủ thật say.
Sáng sớm tỉnh lại lúc sáu giờ, cảm thấy ngủ cũng không nổi nữa. Ta nhẹ nhàng dịch ngón tay của Nhã Hạo, sau đó xuống giường đến phòng bếp tìm nước uống. Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Chi Nhạc đi ra từ trong phòng của Nhã Hạo. Ta thấy lạ, liền gọi hắn lại, ” Chi Nhạc?”
Chi Nhạc nghe tiếng thì xoay người, lấy làm kinh hãi, “Ca? Ngươi thế nào lại rời giường sớm như vậy?”
Ta đi tới, mệt mỏi xoa xoa mắt, “Ta ngủ không được. Cảm thấy hơi khát nước, nên xuống giường tìm nước uống.”
“Tủ lạnh trong phòng không có sao?”
Ta lắc đầu, “Sớm hết rồi. Quên gọi người bỏ vào. Đúng rồi, sao ngươi lại đi ra từ trong phòng của Nhã Hạo?”
Chi nhạc lắc lắc cái bút trong tay, thuyết, “Suốt đêm viết luận văn, bút đều dùng hết rồi, không muốn quấy rầy các ngươi, nên tự ý đi vào đó tìm bút dùng một chút.”
Ta nhìn cái bút trong tay Chi Nhạc, thuyết, “Dạng bút này dùng không tốt. Ngươi chờ một lát, ta cho ngươi cái tốt hơn.” Nói xong, ta đi vào lấy một đống bút, đưa cho Chi Nhạc, “Những … Này đi, ta đều dùng chúng.”
Chi Nhạc giơ tay tiếp nhận, nhìn sắc mặt của ta, có chút lo lắng, ” Ta cho ngươi một ly sữa nóng sau đó ngươi ngủ tiếp đi.”
“Không cần.” Ta kéo hắn, “Ngươi viết luận văn đi, nhanh chóng viết xong rồi lại nghỉ một lát. Xế chiều hôm nay ngươi mới có tiết? ”
Chi nhạc gật đầu. Ta vỗ vỗ bả vai của hắn, ” Nhanh đi viết.”
Đuổi Chi Nhạc về phòng của hắn, ta lại tới phòng bếp uống cốc nước, còn cố ý rót một chén trà sâm, nhẹ nhàng đặt ở trước bàn đọc sách của Chi Nhạc, sau đó lại đi ngủ.
Thời điểm lần thứ hai tỉnh lại, đã là mười giờ, Nhã Hạo cũng đã đi làm, hắn để lại tờ giấy nhắc nhở ta nghỉ ngơi thật tốt, kí tên ” Lão công vĩ đại của Chi Tín—— Nhã Hạo”, ta thấy mà trong lòng không thể không tràn đầy một trận cảm tình ấm áp. Khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi tới trước bàn cơm thì thấy một tờ giấy khác, đặt ở dưới ly sữa nóng, chữ viết thanh tú nhắc nhở ta nhớ cho hắn uống trà sâm, cũng đừng quên cho chính mình uống sữa.
Ta sau khi cười xong, nghĩ ngày hôm nay ánh mặt trời thực chiếu sáng vạn vật.
Ta chỉ còn thiếu nửa thì bước vào cửa chính công ty, chợt nghe đến bên trong một đám chim chóc không quan tâm ai đang bàn luận chuyện ngón áp út ở tay trái tổng tài(*) có chiếc chẫn. Khi ta trở lại phòng thiết kế, tin tức lại càng trở nên oanh động. Thủ lĩnh Quân đoàn Tiểu Bưu rít gào, như muốn cắt bản vẽ thành hình cái đầu đám tiểu nhân, viết tên và sinh nhật của ta lên, sau đó ngồi chồm hổm ở trong góc dùng giày liều mạng gõ.
(*) theo di chúc thì tổng tài công ty chính là Lỗ Chi Tín ^^
Nhưng sau vui đùa, vẫn còn một đám người cao hứng vây quanh chúc mừng ta. Bọn họ hỏi ta chọn ngày lành nào, hỏi ta muốn có bao nhiêu người tình, hỏi ta muốn họ tặng đại lễ gì, còn ra vẻ rất quan trọng hỏi ta vấn đề có căn dặn tân nương mời tỷ muội không, để huynh đệ của tân lang ngắm mấy mỹ nữ. Một chuỗi dài vấn đề ép vào, ta chỉ cười mà không đáp, lúc ta còn vẻ mặt mây đen mù sương không biết làm sao ứng đối thì Tiểu Thường đã lao tới đưa thiếp cưới. Đoàn người sau khi kinh ngạc, lại lập tức dời trận địa hướng Tiểu Thường bên kia nhào qua.
Ngày hôm nay toàn bộ công ty trên dưới đều vui vẻ, đương nhiên Nhã Hạo cũng có thể cảm nhận được. Nhưng hắn ở bên trong phòng làm việc, lại dị thường trầm mặc, đối với tình hình bên ngoài một chữ cũng không đề cập tới.
Sau khi hắn ký xong văn kiện cho ta, hơi do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn ngẩng đầu nói với ta, “Thiên Cách có khu đất ở phía Tây, bởi vì tài chính bọn họ gần đây xảy ra vấn đề, cho nên quyết định muốn mời những công ty khác cùng nhau xây dựng, ta có hứng thú với vụ làm ăn này.”
Ta nghe mà vẻ mặt mờ mịt. Cho tới bây giờ hắn cũng không nói phương án bàn chuyện làm ăn với ta a.
Hắn thấy ta dường như còn nghĩ là ta không rõ hắn đang nói cái gì, quyết định đi thẳng vào vấn đề, ” Đối thủ lớn nhất của chúng ta lần này, là Trung Thành.”
Câu này rốt cục ta cũng hiểu hết. Ta có chút não khí mà nhíu mày, ” Ngươi sợ ta sẽ tiết lộ cơ mật công ty?”
Hắn nghe xong vội vã đi tới nắm tay của ta giải thích, ” Ta là sợ ngươi khó xử.”
Ta nghĩ buồn cười, ” Thế nào là khó xử?”
Hắn nghẹn lời một lúc, mất nửa ngày rốt cục phun ra một câu nói trẻ con, “Ta làm sao biết. Ngươi và hắn nói thế nào cũng có mười năm cảm tình a.”
Ta cũng không nhịn được nữa, giơ tay bóp bóp mũi hắn, “Ngươi thế nào còn để ý cái này a?”
Hắn bất mãn hất tay của ta ra, ngồi trở lại lên ghế xoay, “Dù sao ta rất dị ứng với người này!!”
Ta đi tới trước mặt hắn, lại không có tức giận dùng ngón tay ấn mi tâm của hắn, ” Toàn bộ công ty ở đây đều đàm luận chuyện ta đã kết hôn, ngươi cái tân nương này còn đang trăn trở nợ cũ, tại sao có thể hẹp hòi vậy a!!”
Hắn nhìn ta, lại cảm thấy dường như mình đã quá mẫn cảm mà cắn cắn môi, cười mà như không nói vào trọng tâm câu chuyện, “Nhanh như vậy đã oanh động tới toàn bộ công ty, xem ra nhân duyên của ngươi thật đúng là tốt.” Nói xong lại một bộ dạng tự hỏi, “Đúng rồi, ngươi nói đến khi nào chọn một tân nương phù hợp để cho bọn họ xem hả? ”
Ta cũng học ngữ khí của hắn, nửa đùa nửa nghiêm túc trả lời, “Vậy cũng không đơn giản, ta vẫn luôn nghĩ đến lúc đó để ngươi mặc nữ trang làm tân nương a.”
Hắn nhịn cười, còn giả một bộ đề nghị, “Đúng nga! Đến lúc đó ta khẳng định tươi đẹp áp chế tất cả.” Tiếp theo lại đáng tiếc lắc đầu, “Nhưng nếu hôn lễ của ta mà tìm ngươi làm tân nương, nhất định sẽ dọa cho tân khách chạy sạch.”
Ta nhất thời nghĩ vừa buồn cười lại vừa nhục nhã, giơ tay lên làm bộ muốn đánh hắn, thế nhưng hắn liền chặn khí lực của ta, ta nhồi đầy một cõi lòng. Đang muốn không cam lòng mà ngẩng đầu, nụ hôn của hắn lại tới, trượt dọc theo cái cổ đến hõm vai, ở phía trên dùng sức mút. Ta cho là hắn sẽ có bước tiếp theo, nhưng sau khi hắn hôn qua, thì hài lòng nhìn kiệt tác hắn lưu lại ở trên người ta.
” Một khối thật to, không cho che. Ta muốn cho mọi người trong công ty biết ai mới là chuẩn tân lang.”
Ta cười, “Ngươi lại bắt đầu nổi điên rồi. Có muốn ở trên người ta ký danh hay không, chứng minh ta là vật sở hữu của ngươi.”
Ta chỉ thuận miệng nói một chút, hắn lại nghĩ ta nói có lý, không nói hai lời lại lập tức chấp bút ký đại danh của hắn lên chỗ hôn.
“Cái này ngươi chính là của ta rồi. Xem ai có thể cướp với ta.”
Hắn cười rất đắc ý, ta nhìn mà rất nhanh bối rối. Nhưng hết ngốc lăng, ta lại lập tức vạch cổ áo của hắn, ở trên vai hắn hôn một cái lớn hơn một khối nãy, sau đó tiêu sái vung cái bút lên, ta cũng có vẻ mặt đắc ý.
“Cái này ngươi cũng là của ta.”
Hắn nghiêng đầu nhìn, cười gật đầu một cái.
Có lẽ là bởi vì đã không có ta đây làm chướng ngại tâm lý, Nhã Hạo bắt đầu dốc toàn bộ tâm tư vào tranh đoạt quyền xây dựng kia. Khiến kết quả là ta hiện tại chỉ về nhà có một mình. Thực ra ta là hẳn là phải ở lại kề vai chiến đấu, nhưng đến hiện tại còn chưa đến chỗ cần đến ta, vì vậy ta cũng chỉ có thể kế tục lao vào kế hoạch phát triển Hồng Thiên.
Lúc chạng vạng sáu giờ, ta ôm một đống bản vẽ từ trong thang máy đi tới bãi đỗ xe, đang muốn móc ra chìa khóa, một thân ảnh quen thuộc đi tới chỗ ta. Ta nghiêng đầu nhìn, không thể không kinh ngạc.
Hắn đi tới trước mặt của ta, chẳng biết tại sao, khí thế sắc bén. Mà ta, chỉ có thể gắng sức mà nở nụ cười hữu hảo, ” Đã lâu không gặp.”
“Lần trước ở tiệc rượu không phải đã thấy qua sao?” Giọng nói vẫn là trước sau như một không có khách khí.
Ta chỉ có thể giật nhẹ khóe miệng, sau đó mới lớn giọng hỏi thăm, “À. Gần đây khỏe không? Ta đã thấy qua ngươi gần đây làm mấy cái thiết kế tòa nhà, tốt.”
Trong mắt hắn lóe lên vẻ vô cùng kinh ngạc, “Ngươi vẫn quan tâm ta?”
Ta nhún nhún vai. “Nói như thế nào cũng vẫn là bằng hữu mà. Thực ra ta trước đây vẫn cảm thấy ngươi tương đối am hiểu về thiết kế tòa nhà, thế nhưng ngươi không nghe ta nói, một lòng nghĩ muốn cãi tiếp với ta.”
Hắn nghe xong không nói gì, mà ta cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể đứng đó. Cuối cùng đứng đến mức chân của ta có chút tê mỏi, ta mở miệng, “Nếu như không có chuyện gì khác để nói vậy ta đi trước.”
Nói xong, ta vừa định đi vòng qua hắn, hắn lại giơ tay ngăn ta lại.
Hắn hỏi, thần sắc chăm chú, như là thẩm vấn phạm nhân, ” Ngươi và Lỗ Nhã Hạo ở cùng một chỗ?”
Ta gật đầu, bởi vì ta nghĩ không cần phải … giấu diếm.
Hắn thấy ta thừa nhận nhanh chóng như vậy, dĩ nhiên tức giận.” Hắn là đệ đệ ngươi!! Coi như làm nam nhân, còn muốn làm đệ đệ của mình, có luân thường, ngươi có biết hay không cái gì gọi là ghê tởm!!”
Đối với lời hắn nói dõng dạc như vậy, ta chỉ có thể biểu hiện không thể tránh được, “Ta và hắn đều không ngại, hơn nữa chúng ta bây giờ rất vui sướng. Xin lỗi, ta còn có việc, ta thấy mình vẫn là nên đi trước.”
Nói xong ta lại muốn đi, hắn càng ngăn cản.
“Vui sướng? Làm sao vui sướng? Chi Tín ngươi đừng có ngu, ngươi cho là hắn thực sự yêu ngươi, ngươi suy nghĩ một chút đi, chính ngươi so với với người khác hơn cái gì. Hắn tiếp cận ngươi lấy lòng ngươi bất quá là lấy từ ngươi một khoản tài sản mà thôi!!”
Lời này đã chọc tức đến ta, ” Nhã Hạo quan tâm đến tài sản ta đã sớm biết, hơn nữa hắn không cần phải … làm như vậy, ta có thể trả lại chúng một phần không thiếu cho hắn. ”
A Quang bắt đầu nghĩ ta ngu ngốc, ” Đứa ngốc, di chúc viết trên giấy trắng mực đen rõ rõ ràng ràng, nếu như ngươi buông tha tài sản, nó sẽ tự động chuyển tới người bác trên danh nghĩa của ngươi, một phân tiền hắn cũng không lấy được.”
Ta khinh thường cười cười, ” Có chuyện như thế sao? Ta không biết, hơn nữa có là như vậy, cũng không thể chứng minh Nhã Hạo yêu ta là vì tiền của ta. Còn ngươi, mang chuyện của chúng ta ra điều tra rõ ràng như vậy, ý muốn như thế nào?”
A Quang nhất thời nghẹn lời.
Ta thở dài, dùng giọng chân thành nhất của ta nói với hắn, “A Quang, ta biết ngươi thắng rồi, nhưng là có lúc nên một vừa hai phải. Chuyện Thiên Cách về chuyện xây dựng một chút ta cũng không biết, ngươi cũng không cần lãng phí tâm cơ ở với ta.”
Hắn ngạc nhiên, sau đó lộ ra một bộ dáng không biết chuyện, “Cái gì Thiên Cách? Ngươi nói cái gì không cần lãng phí tâm cơ với ngươi?”
Hắn lại tiếp tục giả ngu, ta còn có thể thế nào. Ta không thích ham chiến, còn vội vã muốn chạy. Đột nhiên hắn ra tay bắt được ta, bản vẽ trên tay ta rơi xuống, vẻ mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo, phảng phất bị khuất nhục vô cùng lớn, “Ngươi không tin ta? ”
Ta thực bội phục hắn còn có thể hỏi ra vấn đề này, ta cũng không biết có nên trả lời hay không.
Ta trầm mặc khiến hắn càng thêm tức giận, hắn rống, “Ta nói thật!! Lỗ Chi Tín ngươi thanh tỉnh một chút có được không. Hắn tiếp cận ngươi bất quá là chỗ tài sản của ngươi mà thôi, hắn căn bản không yêu ngươi, ngươi đừng ngu!!”
Thấy hắn kích động như thế, nhưng ta phản ứng vẫn bình thản, “Là giống ngươi trước kia tiếp cận ta cũng vì để ta lộ ra bản vẽ?”
Một câu nói đâm trúng tử huyệt giữa chúng ta, cơn giận của hắn nhất thời như hơi nước trong nồi áp suất, không ngừng bành trướng cũng không có chỗ phát tiết. Hắn đỏ mắt.
Ta vừa thở dài một hơi, thu thập xong tất cả thứ trên đất tiếp tiếp tục cất bước đi về phía trước. Nhưng mà đi chưa được vài bước, hắn đã xông lên kéo ta, ta thực sự tức giận, giằng co, “sẹt” một tiếng, khí lực túm lấy áo ta của hắn quá lớn, cổ áo bị xé rách, nhất thời, kiệt tác của Nhã Hạo lưu lại trên bả vai ta hắn nhìn một cái không sót thứ gì.
Ta kinh hãi phát giác A Quang nhìn chằm chằm bả vai của ta không chớp mắt, kinh khủng. Ta lại càng hoảng sợ, lập tức kéo áo lại, bỏ chạy.
Nhưng hắn lại đuổi theo, ép ta xuống đất, ta bối rối mà giãy dụa, không để ý tới bản vẽ quan trọng trên tay đã rơi vãi đầy đất. Ta chưa bao giờ biết hắn lại có khí lực lớn như vậy, hắn giống như điên rồi, hai mắt đỏ lên, ép đến ta đau nhức. Tình huống càng ngày càng khó khống chế, ta sợ đến la hoảng lên, hô to cứu mạng. Ta đoán toàn bộ công ty đã tan tầm, bảo vệ chắc còn ở lại đi. A Quang dường như cũng hiểu rõ ý nghĩ của ta, hắn một tay che miệng của ta, một tay kéo ta vào phòng chứa tạp vật. Ta ở trong cơn hỗn loạn mất tiên cơ, hiện tại giãy dụa càng lộ vẻ trắc trở. Khi ta bị hắn ném vào phòng tạp vật, cước bộ bất ổn khiến ta ngã tại chỗ xuống đất. Rầm một tiếng, điện thoại bên trong túi áo cũng theo đó rơi ra, bay tới góc tường.
Gọi điện thoại cầu cứu!!
Đây là ta biện biện pháp hiện thời duy nhất. Ta lảo đảo, còn chưa kịp nhặt điện thoại lên, chân đã bị A Quang đánh phủ đầu dùng gậy gỗ chặn ngang, “Bang” một tiếng, đầu óc ta một trận quay cuồng. Hoàn toàn không có cơ hội thở, ta trì độn muốn xoay người, một gáo nước lạnh dội xuống đầu.
Lạnh!
Ta lạnh đến đình chỉ phản kháng
Bình luận truyện