Nữ Hoàng Tuyển Phu
Quyển 3 - Chương 2: Mới đến Triệu quốc
Trên thực tế, khi ở phía trên thành lâu, cuộc đối thoại giữa nàng và Long Chi Dực tất cả đều lọt vào trong tai hắn, hắn biết tối nay nàng sẽ cùng Sở Mặc gặp gỡ, chỉ là không rõ thời gian cụ thể. Trong nội tâm, hắn không hy vọng bọn họ gặp mặt, nhưng mà hắn lại không cách nào ngăn cản, vốn tưởng rằng làm nàng mệt đến ở trên giường không động đậy, nàng liền sẽ không lại đi gặp mặt, nhưng sự thật chứng minh, hắn vẫn là thất bại.
Than nhẹ, bất đắc dĩ, từ trước đến nay không ai bì nổi, trên khuôn mặt tuyệt sắc vô ưu vô lự không biết khi nào đã có nhiều thêm màu sắc không nên có, so sánh với nỗi thống khổ mất đi nàng, hắn thà rằng miễn cưỡng chính mình chịu đựng nam nhân bên người nàng, có lẽ không chỉ hai ba người. Nhẹ nhảy, bay vọt, hắn tựa như một trận gió lạnh, thổi qua bóng đêm, hướng tới phương hướng ngoài cửa thành truy đuổi. Không nghĩ để cho nàng phát hiện chính mình đi theo, nhưng mà hắn cần phải đi theo, ít nhất hắn muốn xác nhận, nàng là an toàn.
Rừng rậm hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, ánh trăng giãy giụa từ cành lá giữa khe hở mà chiếu xuống.
Một người ở trong rừng thong thả dạo bước, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài rừng. Ánh trăng chếch đi, chiếu ra một gương mặt hình dáng lạnh lùng, ánh mắt hắn tan rã, không có tiêu cự, mỗi một bước đều đạp đến cực kỳ cẩn thận trầm ổn.
Ngoài rừng một tiếng bước chân tới gần, hắn dừng nện bước, mặt hướng về phía phương hướng người tới yên lặng nghe, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng mà chờ mong.
“Linh nhi, là nàng sao?”
“Là ta.”
Xuyên qua cây rừng thật dày, bạch y nữ tử dẫm lá mà đến, dáng người thướt tha.
Sở Mặc vui vẻ, duỗi tay về phía nàng nói: “Mau tới đây nơi này của trẫm, để cho trẫm sờ sờ nàng thật kỹ.” Vì ước hẹn hôm nay, hắn cố ý đã tới trước nửa canh giờ, sợ nàng hoài nghi dụng tâm của mình, hắn đều lui tất cả thị vệ, một mình tiến đến. Hơn ba tháng tưởng niệm, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy nàng, kể ra nỗi lòng với nàng.
Nữ tử áo trắng kề sát vào trước người hắn, nện bước do dự, dư quang thỉnh thoảng lại ngắm về phía sau. Sở Mặc tay chạm đến mặt nàng, ánh mắt tan rã cũng trở nên vô cùng dịu dàng, nữ tử áo trắng hơi kinh ngạc, nhìn vào chỗ sâu trong đáy mắt hắn, vô hình bên trong bị hấp dẫn thật sâu, không cách nào lại dời đi.
“Linh nhi, mặt nàng như thế nào sờ lên có hơi lạ?”
Nữ tử áo trắng tức khắc hồi tỉnh lại, thối lui một bước, vội giải thích nói: “Mặt ta có chút dị ứng, ngươi vẫn là chớ có sờ, ngươi trực tiếp xem không phải được rồi sao? Xem ta có phải còn giống nhau như đúc với trước kia hay không?”
Mặt Sở Mặc dần dần trầm xuống, tay treo ở không trung của hắn, bỗng nhiên nắm thành hổ khẩu (Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ), bóp lấy cổ của đối phương.
“Ngươi không phải Linh nhi, ngươi đến tột cùng là ai?” Linh nhi của hắn biết hắn có chứng bệnh quáng gà, sẽ không bảo hắn ở trong đêm đen coi vật, đây là sơ hở của hắn.
Nữ tử áo trắng nóng nảy, bắt lấy tay hắn giãy giụa: “Ta là Linh nhi của ngươi, ngươi thấy rõ ràng mà.”
Sở Mặc cười lạnh, bảo hắn thấy rõ ràng? Nàng quả nhiên ngu xuẩn đến cực điểm, không có tìm hiểu tin tức chính xác, liền dám giả mạo thành người trong lòng của hắn lừa gạt hắn, tội đáng chết vạn lần!
“Mặc kệ ngươi là ai, dám giả mạo Linh nhi, trẫm tuyệt không có thể lưu ngươi.”
Nữ tử áo trắng bị hắn bóp đến đầy mặt đỏ lên, tránh thoát không được hắn, vội hướng tới phía sau kêu cứu: “Ca, cứu muội!”
Ở tiếng hô của nàng vang lên một lát, một cái phi tiêu phóng về phía Sở Mặc tay, khiến cho hắn không thể không buông lỏng tay ra.
“Ai?” Hắn nghiêng tai, dụng tâm mà lắng nghe.
Bên trong rừng rậm, một người từ trên trời giáng xuống, rơi cách Sở Mặc ở ngoài năm bước. Hắn không có động tác, chỉ là lẳng lặng mà quan sát đến cử chỉ và biểu tình của Sở Mặc, đặc biệt là đôi mắt không có tiêu cự kia của hắn.
Ở sau khi Sở Mặc chất vấn lần thứ ba, người nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.
“Ha ha ha ha…… Không thể tưởng được đường đường quốc quân Tần quốc thế nhưng có chứng bệnh quáng gà, nếu tin tức này truyền khắp thiên hạ, ngươi nói có phải rất thú vị hay không?”
“Bắc Thần Hi?!” Sở Mặc nghe ra giọng nói của đối phương, đồng thời có chút không thể tưởng tượng, khắp người cũng bắt đầu cảnh giác.
Bắc Thần Hi đến gần hai bước, mới vừa rồi nữ tử áo trắng kia cũng vòng thân đến trốn tránh phía sau hắn, chỉ là từ sau lưng hắn lộ ra nửa cái đầu, tò mò mà đánh giá Sở Mặc, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Bắc Thần Hi trầm giọng cười nói: “Thính lực thật tốt! Chúng ta chỉ gặp mặt một lần, ngươi liền nghe ra giọng nói của ta, quả nhiên không đơn giản.”
Sở Mặc lúc này không dám có những người khác bất luận động tác gì, bị người nhìn thấu nhược điểm của hắn, giờ phút này hắn không hiểu được mà lòng hoảng và kinh hoàng luống cuống.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
“Rất đơn giản, bắt tánh mạng của ngươi, đổi lấy toàn bộ Tần quốc.”
Đối phương thế nhưng là có mục đích như vậy, Sở Mặc mặt mày nhăn lại, trầm giọng nói: “Ngươi không khỏi quá mức ngây thơ, Tần quốc đã không có Sở Mặc ta, làm theo còn có hậu kế chi quân, trẫm là sẽ không để cho ngươi thực hiện được.”
“Vậy chúng ta liền chờ coi, ta sẽ trước mang ngươi về Triệu quốc, sau đó lại chậm rãi xử trí ngươi.” Bắc Thần Hi giơ tay ra một dấu tay, mắt lam ở trong đêm đen xẹt qua tia sáng khác thường, ở phía sau hắn, hơn mười tên hắc y nhân đồng loạt bao vây mà lên.
Đợi Hàn Linh đi vào rừng cây, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm chim sâu kêu khẽ.
Sở Mặc đâu? Nàng tới muộn lâu như vậy, hắn hẳn là sớm đến mới đúng, chẳng lẽ hắn lỡ hẹn?
Một tiếng hít thở cực kỳ nhỏ từ phương hướng phía Tây Nam của nàng truyền đến, nàng cong lên khóe môi, thì ra hắn là đang chơi trốn tìm cùng với nàng. Thân hình nhoáng lên, nàng lặng yên không một tiếng động mà đi tới người nọ chỗ ẩn thân, từ sau lưng hắn chụp một cái mạnh lên đầu vai của đối phương.
“Còn trốn? Bị ta bắt được đi?”
Người ở trước người xoay người, một đôi mắt lam rất là kinh ngạc, nàng mới vừa rồi rõ ràng ở bên kia cánh rừng, tại sao chỉ trong thời gian chớp mắt liền đến nơi này?
Hàn Linh ở sau khi nhìn thấy gương mặt thật của đối phương, cũng là lắp bắp kinh hãi, nụ cười trên mặt tức khắc cứng ngắc tại chỗ.
“Triệu Hi, như làm sao lại là ngươi?”
Bắc Thần Hi dần dần bật cười, mấy tháng không thấy nàng càng thêm đến mỹ lệ động lòng người, so với khi hắn ở trên đường cái Hàn Thành mới gặp nàng càng thêm vũ mị và thuỳ mị, tâm thần cũng theo đó mà nhộn nhạo ra. Hắn bước ra trước một bước, nắm lấy tay nàng, nói: “Linh nhi, gần đây tốt không? Ta vẫn luôn đều rất tưởng niệm nàng.”
Hàn Linh chán ghét rút tay lại, nhớ tới ngày đó hắn ở thư viện bắt đi nàng hành vi ti tiện, nàng liền không cách nào sinh ra hảo cảm với hắn.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng không thể không hoài nghi, đêm hôm khuya khoắc, một mình hắn chạy đến chỗ này, khẳng định là làm chút hoạt động nhận không ra người.
Bắc Thần Hi hơi chần chờ, trả lời: “Ta hẹn người gặp mặt ở đây, còn nàng thì sao?”
Hàn Linh nhíu mày nói: “Ngươi cũng hẹn người? Là ai?”
Bắc Thần Hi đương nhiên nói: “Là muội muội của ta.”
Muội muội? Đêm hôm khuya khoắc, hai anh em gặp gỡ ở đây?
Hàn Linh quỷ dị mà đánh giá hắn, không quá tin tưởng lời nói của hắn, nhận định hắn nhất định là có điều giấu diếm. Thôi kệ, vẫn là trước tìm được Sở Mặc mới quan trọng, chuyện của hắn, nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Cũng không chào hỏi với hắn, nàng xoay người liền phải rời đi, Bắc Thần Hi ở phía sau gọi lại nàng: “Linh nhi, đây liền phải đi? Chẳng lẽ giữa ta với nàng liền không có cái gì có thể nói?”
“Xin lỗi, giữa chúng ta không lời nào để nói.” Hàn Linh vô tình mà trả lại cho hắn một câu, xoay người liền đi.
Mắt lam nhấp nháy, hiện lên một tia bị thương, hắn bỗng nhiên lại đề cao âm điệu nói: “Như vậy Vạn Niên Túy thì sao, nàng cũng không muốn biết giải pháp của nó sao?”
Lời nói của hắn quả nhiên hiện lên tác dụng, Hàn Linh dừng lại bước chân, bước nhanh chạy về phía hắn, chất vấn nói: “Ngươi tại sao lại biết Vạn Niên Túy? Ngươi có giải dược sao?”
“Ta không có giải dược, bất quá ta biết ở nơi nào có thể tìm được giải dược.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Nghe nói qua Vô Ảnh Điện chứ? Vạn Niên Túy chính là một loại độc dược hiếm thấy chỉ có ở Vô Ảnh Điện.”
Đôi mắt Hàn Linh sáng lên, tựa như thấy được một tia hy vọng: “Đúng, sư phó của ta cũng là nói như vậy. Ngươi biết Vô Ảnh Điện ở nơi nào sao?”
“Người đời đều nói Vô Ảnh Điện vô cùng thần bí, không có người biết được vị trí của bọn họ, bọn họ lại không biết Vô Ảnh Điện kỳ thật liền ở trong cảnh nội của Triệu quốc, một ngọn núi trong Lam Già Sơn, chỉ là nơi đó địa hình bí ẩn, người bình thường rất khó tìm được, cũng không cách nào tiếp cận.”
“Thật tốt quá, chỉ cần có tin về Vô Ảnh Điện, sẽ không sợ tìm không thấy giải dược.” Vì cứu sống hai người Hoàng Thiếu Hoa và Nam Cung Ly, cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông vào một lần.
“Ta quen thuộc địa hình, có thể dẫn đường cho nàng.”
“Được, ngươi trước chờ ta hai ngày, đợi ta an bài tốt hết thảy, ta liền theo ngươi đi Triệu quốc.”
Một vẻ vui sướng ở trong mắt lam phiếm ánh sáng, rốt cuộc, nàng chịu trở về Triệu quốc với hắn. Chỉ cần tới Triệu quốc rồi, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách lưu lại nàng, lưu lại người nàng, cũng lưu lại tim nàng.
Sau khi từ trong rừng ra tới, Hàn Linh cũng không có trực tiếp trở về thành, mà là đi đường vòng đại doanh của Tần quân.
Tên Sở Mặc xúi này, hẹn nàng, chính mình lại lỡ hẹn, nàng nhất định phải giáp mặt hỏi hắn rõ ràng, trong hồ lô của hắn bán đến tột cùng là loại thuốc gì.
Lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào quân doanh của Tần quân, ở trung ương của quân doanh doanh trướng to lớn nhất trước, nàng ngừng lại. Chỉ thấy đến tấm mành di động, binh lính thủ vệ chớp chớp mắt, không thấy được bất cứ khác thường gì, nhìn lẫn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Trong quân trướng rỗng tuếch, Hàn Linh nhìn hết một vòng, không khỏi mà buồn bực, Sở Mặc giờ phút này không ở trong doanh trướng, lại sẽ ở đâu? Đang muốn đi ra ngoài, nàng nghe được một tiếng bước chân đi về phía phương hướng doanh trướng.
“Hàn tướng quân.”
“Có động tĩnh gì không?”
“Không có, hết thảy như thường.”
Tấm mành nhấc lên, Hàn Dực cất bước mà vào.
Hắn mới vừa vào trướng, đã bị người điểm huyệt, ngạnh sinh sinh mà kéo sang một bên.
Hàn Linh hạ giọng nói: “Bây giờ ta thay ngươi giải huyệt, nhưng ngươi không được phát ra bất luận tiếng động gì.”
Than nhẹ, bất đắc dĩ, từ trước đến nay không ai bì nổi, trên khuôn mặt tuyệt sắc vô ưu vô lự không biết khi nào đã có nhiều thêm màu sắc không nên có, so sánh với nỗi thống khổ mất đi nàng, hắn thà rằng miễn cưỡng chính mình chịu đựng nam nhân bên người nàng, có lẽ không chỉ hai ba người. Nhẹ nhảy, bay vọt, hắn tựa như một trận gió lạnh, thổi qua bóng đêm, hướng tới phương hướng ngoài cửa thành truy đuổi. Không nghĩ để cho nàng phát hiện chính mình đi theo, nhưng mà hắn cần phải đi theo, ít nhất hắn muốn xác nhận, nàng là an toàn.
Rừng rậm hoàn toàn bị bóng đêm bao phủ, ánh trăng giãy giụa từ cành lá giữa khe hở mà chiếu xuống.
Một người ở trong rừng thong thả dạo bước, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài rừng. Ánh trăng chếch đi, chiếu ra một gương mặt hình dáng lạnh lùng, ánh mắt hắn tan rã, không có tiêu cự, mỗi một bước đều đạp đến cực kỳ cẩn thận trầm ổn.
Ngoài rừng một tiếng bước chân tới gần, hắn dừng nện bước, mặt hướng về phía phương hướng người tới yên lặng nghe, trên mặt hiện lên nụ cười vui sướng mà chờ mong.
“Linh nhi, là nàng sao?”
“Là ta.”
Xuyên qua cây rừng thật dày, bạch y nữ tử dẫm lá mà đến, dáng người thướt tha.
Sở Mặc vui vẻ, duỗi tay về phía nàng nói: “Mau tới đây nơi này của trẫm, để cho trẫm sờ sờ nàng thật kỹ.” Vì ước hẹn hôm nay, hắn cố ý đã tới trước nửa canh giờ, sợ nàng hoài nghi dụng tâm của mình, hắn đều lui tất cả thị vệ, một mình tiến đến. Hơn ba tháng tưởng niệm, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nhìn thấy nàng, kể ra nỗi lòng với nàng.
Nữ tử áo trắng kề sát vào trước người hắn, nện bước do dự, dư quang thỉnh thoảng lại ngắm về phía sau. Sở Mặc tay chạm đến mặt nàng, ánh mắt tan rã cũng trở nên vô cùng dịu dàng, nữ tử áo trắng hơi kinh ngạc, nhìn vào chỗ sâu trong đáy mắt hắn, vô hình bên trong bị hấp dẫn thật sâu, không cách nào lại dời đi.
“Linh nhi, mặt nàng như thế nào sờ lên có hơi lạ?”
Nữ tử áo trắng tức khắc hồi tỉnh lại, thối lui một bước, vội giải thích nói: “Mặt ta có chút dị ứng, ngươi vẫn là chớ có sờ, ngươi trực tiếp xem không phải được rồi sao? Xem ta có phải còn giống nhau như đúc với trước kia hay không?”
Mặt Sở Mặc dần dần trầm xuống, tay treo ở không trung của hắn, bỗng nhiên nắm thành hổ khẩu (Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ), bóp lấy cổ của đối phương.
“Ngươi không phải Linh nhi, ngươi đến tột cùng là ai?” Linh nhi của hắn biết hắn có chứng bệnh quáng gà, sẽ không bảo hắn ở trong đêm đen coi vật, đây là sơ hở của hắn.
Nữ tử áo trắng nóng nảy, bắt lấy tay hắn giãy giụa: “Ta là Linh nhi của ngươi, ngươi thấy rõ ràng mà.”
Sở Mặc cười lạnh, bảo hắn thấy rõ ràng? Nàng quả nhiên ngu xuẩn đến cực điểm, không có tìm hiểu tin tức chính xác, liền dám giả mạo thành người trong lòng của hắn lừa gạt hắn, tội đáng chết vạn lần!
“Mặc kệ ngươi là ai, dám giả mạo Linh nhi, trẫm tuyệt không có thể lưu ngươi.”
Nữ tử áo trắng bị hắn bóp đến đầy mặt đỏ lên, tránh thoát không được hắn, vội hướng tới phía sau kêu cứu: “Ca, cứu muội!”
Ở tiếng hô của nàng vang lên một lát, một cái phi tiêu phóng về phía Sở Mặc tay, khiến cho hắn không thể không buông lỏng tay ra.
“Ai?” Hắn nghiêng tai, dụng tâm mà lắng nghe.
Bên trong rừng rậm, một người từ trên trời giáng xuống, rơi cách Sở Mặc ở ngoài năm bước. Hắn không có động tác, chỉ là lẳng lặng mà quan sát đến cử chỉ và biểu tình của Sở Mặc, đặc biệt là đôi mắt không có tiêu cự kia của hắn.
Ở sau khi Sở Mặc chất vấn lần thứ ba, người nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười dài.
“Ha ha ha ha…… Không thể tưởng được đường đường quốc quân Tần quốc thế nhưng có chứng bệnh quáng gà, nếu tin tức này truyền khắp thiên hạ, ngươi nói có phải rất thú vị hay không?”
“Bắc Thần Hi?!” Sở Mặc nghe ra giọng nói của đối phương, đồng thời có chút không thể tưởng tượng, khắp người cũng bắt đầu cảnh giác.
Bắc Thần Hi đến gần hai bước, mới vừa rồi nữ tử áo trắng kia cũng vòng thân đến trốn tránh phía sau hắn, chỉ là từ sau lưng hắn lộ ra nửa cái đầu, tò mò mà đánh giá Sở Mặc, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Bắc Thần Hi trầm giọng cười nói: “Thính lực thật tốt! Chúng ta chỉ gặp mặt một lần, ngươi liền nghe ra giọng nói của ta, quả nhiên không đơn giản.”
Sở Mặc lúc này không dám có những người khác bất luận động tác gì, bị người nhìn thấu nhược điểm của hắn, giờ phút này hắn không hiểu được mà lòng hoảng và kinh hoàng luống cuống.
“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?”
“Rất đơn giản, bắt tánh mạng của ngươi, đổi lấy toàn bộ Tần quốc.”
Đối phương thế nhưng là có mục đích như vậy, Sở Mặc mặt mày nhăn lại, trầm giọng nói: “Ngươi không khỏi quá mức ngây thơ, Tần quốc đã không có Sở Mặc ta, làm theo còn có hậu kế chi quân, trẫm là sẽ không để cho ngươi thực hiện được.”
“Vậy chúng ta liền chờ coi, ta sẽ trước mang ngươi về Triệu quốc, sau đó lại chậm rãi xử trí ngươi.” Bắc Thần Hi giơ tay ra một dấu tay, mắt lam ở trong đêm đen xẹt qua tia sáng khác thường, ở phía sau hắn, hơn mười tên hắc y nhân đồng loạt bao vây mà lên.
Đợi Hàn Linh đi vào rừng cây, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, chỉ có thanh âm chim sâu kêu khẽ.
Sở Mặc đâu? Nàng tới muộn lâu như vậy, hắn hẳn là sớm đến mới đúng, chẳng lẽ hắn lỡ hẹn?
Một tiếng hít thở cực kỳ nhỏ từ phương hướng phía Tây Nam của nàng truyền đến, nàng cong lên khóe môi, thì ra hắn là đang chơi trốn tìm cùng với nàng. Thân hình nhoáng lên, nàng lặng yên không một tiếng động mà đi tới người nọ chỗ ẩn thân, từ sau lưng hắn chụp một cái mạnh lên đầu vai của đối phương.
“Còn trốn? Bị ta bắt được đi?”
Người ở trước người xoay người, một đôi mắt lam rất là kinh ngạc, nàng mới vừa rồi rõ ràng ở bên kia cánh rừng, tại sao chỉ trong thời gian chớp mắt liền đến nơi này?
Hàn Linh ở sau khi nhìn thấy gương mặt thật của đối phương, cũng là lắp bắp kinh hãi, nụ cười trên mặt tức khắc cứng ngắc tại chỗ.
“Triệu Hi, như làm sao lại là ngươi?”
Bắc Thần Hi dần dần bật cười, mấy tháng không thấy nàng càng thêm đến mỹ lệ động lòng người, so với khi hắn ở trên đường cái Hàn Thành mới gặp nàng càng thêm vũ mị và thuỳ mị, tâm thần cũng theo đó mà nhộn nhạo ra. Hắn bước ra trước một bước, nắm lấy tay nàng, nói: “Linh nhi, gần đây tốt không? Ta vẫn luôn đều rất tưởng niệm nàng.”
Hàn Linh chán ghét rút tay lại, nhớ tới ngày đó hắn ở thư viện bắt đi nàng hành vi ti tiện, nàng liền không cách nào sinh ra hảo cảm với hắn.
“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nàng không thể không hoài nghi, đêm hôm khuya khoắc, một mình hắn chạy đến chỗ này, khẳng định là làm chút hoạt động nhận không ra người.
Bắc Thần Hi hơi chần chờ, trả lời: “Ta hẹn người gặp mặt ở đây, còn nàng thì sao?”
Hàn Linh nhíu mày nói: “Ngươi cũng hẹn người? Là ai?”
Bắc Thần Hi đương nhiên nói: “Là muội muội của ta.”
Muội muội? Đêm hôm khuya khoắc, hai anh em gặp gỡ ở đây?
Hàn Linh quỷ dị mà đánh giá hắn, không quá tin tưởng lời nói của hắn, nhận định hắn nhất định là có điều giấu diếm. Thôi kệ, vẫn là trước tìm được Sở Mặc mới quan trọng, chuyện của hắn, nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Cũng không chào hỏi với hắn, nàng xoay người liền phải rời đi, Bắc Thần Hi ở phía sau gọi lại nàng: “Linh nhi, đây liền phải đi? Chẳng lẽ giữa ta với nàng liền không có cái gì có thể nói?”
“Xin lỗi, giữa chúng ta không lời nào để nói.” Hàn Linh vô tình mà trả lại cho hắn một câu, xoay người liền đi.
Mắt lam nhấp nháy, hiện lên một tia bị thương, hắn bỗng nhiên lại đề cao âm điệu nói: “Như vậy Vạn Niên Túy thì sao, nàng cũng không muốn biết giải pháp của nó sao?”
Lời nói của hắn quả nhiên hiện lên tác dụng, Hàn Linh dừng lại bước chân, bước nhanh chạy về phía hắn, chất vấn nói: “Ngươi tại sao lại biết Vạn Niên Túy? Ngươi có giải dược sao?”
“Ta không có giải dược, bất quá ta biết ở nơi nào có thể tìm được giải dược.” Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, “Nghe nói qua Vô Ảnh Điện chứ? Vạn Niên Túy chính là một loại độc dược hiếm thấy chỉ có ở Vô Ảnh Điện.”
Đôi mắt Hàn Linh sáng lên, tựa như thấy được một tia hy vọng: “Đúng, sư phó của ta cũng là nói như vậy. Ngươi biết Vô Ảnh Điện ở nơi nào sao?”
“Người đời đều nói Vô Ảnh Điện vô cùng thần bí, không có người biết được vị trí của bọn họ, bọn họ lại không biết Vô Ảnh Điện kỳ thật liền ở trong cảnh nội của Triệu quốc, một ngọn núi trong Lam Già Sơn, chỉ là nơi đó địa hình bí ẩn, người bình thường rất khó tìm được, cũng không cách nào tiếp cận.”
“Thật tốt quá, chỉ cần có tin về Vô Ảnh Điện, sẽ không sợ tìm không thấy giải dược.” Vì cứu sống hai người Hoàng Thiếu Hoa và Nam Cung Ly, cho dù là đầm rồng hang hổ, nàng cũng muốn xông vào một lần.
“Ta quen thuộc địa hình, có thể dẫn đường cho nàng.”
“Được, ngươi trước chờ ta hai ngày, đợi ta an bài tốt hết thảy, ta liền theo ngươi đi Triệu quốc.”
Một vẻ vui sướng ở trong mắt lam phiếm ánh sáng, rốt cuộc, nàng chịu trở về Triệu quốc với hắn. Chỉ cần tới Triệu quốc rồi, hắn nhất định sẽ tìm mọi cách lưu lại nàng, lưu lại người nàng, cũng lưu lại tim nàng.
Sau khi từ trong rừng ra tới, Hàn Linh cũng không có trực tiếp trở về thành, mà là đi đường vòng đại doanh của Tần quân.
Tên Sở Mặc xúi này, hẹn nàng, chính mình lại lỡ hẹn, nàng nhất định phải giáp mặt hỏi hắn rõ ràng, trong hồ lô của hắn bán đến tột cùng là loại thuốc gì.
Lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào quân doanh của Tần quân, ở trung ương của quân doanh doanh trướng to lớn nhất trước, nàng ngừng lại. Chỉ thấy đến tấm mành di động, binh lính thủ vệ chớp chớp mắt, không thấy được bất cứ khác thường gì, nhìn lẫn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Trong quân trướng rỗng tuếch, Hàn Linh nhìn hết một vòng, không khỏi mà buồn bực, Sở Mặc giờ phút này không ở trong doanh trướng, lại sẽ ở đâu? Đang muốn đi ra ngoài, nàng nghe được một tiếng bước chân đi về phía phương hướng doanh trướng.
“Hàn tướng quân.”
“Có động tĩnh gì không?”
“Không có, hết thảy như thường.”
Tấm mành nhấc lên, Hàn Dực cất bước mà vào.
Hắn mới vừa vào trướng, đã bị người điểm huyệt, ngạnh sinh sinh mà kéo sang một bên.
Hàn Linh hạ giọng nói: “Bây giờ ta thay ngươi giải huyệt, nhưng ngươi không được phát ra bất luận tiếng động gì.”
Bình luận truyện