Nữ Phụ Độc Ác Hoang Mang

Chương 1



1.

Hệ thống nói với tôi:

Trong tiểu thuyết có quá nhiều người muốn hại nữ chính, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hòa bình của thế giới tiểu thuyết.

Muốn quay lại thế giới hiện thực, tôi phải bảo vệ nữ chính, giữ gìn trật tự của thế giới tiểu thuyết.

Tôi đồng ý rồi.

Tôi thật sự rất muốn về thế giới hiện thực. Không vì lý do gì khác, chỉ vì tôi muốn lĩnh 500 vạn tiền thưởng trong tấm vé xổ số mà mình đã trúng.

Người đen đủi từ nhỏ như tôi lần đầu tiên trúng thưởng trong cuộc đời, lại còn trúng tận 500 vạn tiền thưởng.

Nhưng tôi vui quá hóa tèo, huyết áp tăng vọt lên trán, tôi ra đi khi vẫn còn nụ cười trên môi, kết quả là đến thế giới tiểu thuyết này.

Theo như kịch bản mà hệ thống đưa cho, tôi đã hiểu được đại khái cốt truyện.

Tô Hòa (nguyên chủ) là nữ phụ ác độc của cuốn tiểu thuyết vườn trường này. Cô ta thường xuyên hợp lực với những người thích nam chính và ghét nữ chính giống như cô ta, mục đích là để hãm hại nữ chính.

Tôi nghĩ: Thật ra chỉ cần nguyên chủ không ác độc, nữ chính chắc sẽ không phải chịu tổn thương nghiêm trọng nhỉ?

Nhưng hệ thống nói với tôi, cho dù Tô Hòa không ác độc nữa, những nhân vật phụ thích nam chính khác cũng sẽ thay thế cô ta bắt nạt nữ chính.

Tôi thật sự rất kinh ngạc: Vì vậy tôi phải bảo vệ nữ chính cả đời? Đợi đến lúc cô ấy ra đi thanh thản, tôi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?

Tôi khóc, coi như xong rồi, không biết tôi còn có thể lĩnh được 500 vạn kia không.

Chính vào lúc tôi đang chuẩn bị bỏ cuộc không làm, hệ thống lại vội vàng trấn an tôi:

[Chỉ cần cô bảo vệ nữ chính trước khi hệ thống thu thập đủ năng lượng tinh khiết là được rồi. Năng lượng tinh khiết có thể làm giảm thấp oán niệm của mọi người. Tiêu trừ được tà ác, thế giới này sẽ càng được giữ gìn ổn định.]

Sau khi bàn chuyện với hệ thống xong, tôi dậy khỏi giường của Tô Hòa.

Tô Hòa là tôi, cũng là nguyên chủ, chúng tôi cùng họ cùng tên.

Tôi suy nghĩ sơ qua một số vấn đề rồi đi tắm.

Ăn sáng xong, đeo cặp sách lên lưng, bước ra ngoài cửa, tôi nghĩ đến cuộc sống vườn trường Mary Sue sắp tới đây.

(Mary Sue nôm na là một nhân vật được nhiều nhân vật khác thích.)

Ừm, cảm thấy có chút phấn khích.

2.

Tôi bước vào cổng trường dưới ánh nắng ban mai.

Đang muốn căn cứ theo ký ức của nguyên chủ để bước vào tòa nhà dạy học, bỗng nhiên lại có người ở phía sau gọi tôi: “Tô Hòa —”

Quay người về phía phá ra tiếng gọi, tôi nhìn thấy một cô gái mặt tròn tóc ngắn, lưng đeo cặp sách màu hồng đang chạy về phía mình.

Trong chớp nhoáng, ký ức xuất hiện trong đại não.

Điền Tiểu Quả - em họ của nam chính, cũng là bạn tốt của nguyên chủ trong trường.

Trong nguyên tác, Điền Tiểu Quả là nhân vật thuộc phe chính diện, lúc đầu mù mắt nên coi nguyên chủ là bạn tốt. Sau này phát hiện ra bộ mặt thật ác độc của nguyên chủ, cô ấy nói tất cả kế hoạch hại người của nguyên chủ cho nam nữ chính biết.

Cô ấy đã giúp nữ chính thoát khỏi cảnh bị người khác c.u.ong hiep, đồng thời tống nguyên chủ vào trong tù, cuối cùng trở thành bạn thân của nữ chính.

Ban đầu trở thành bạn của Điền Tiểu Quả, nguyên chủ đã mang theo mục đích không đơn thuần. Nói đơn giản, Điền Tiểu Quả là hòn đá kê đường để nguyên chủ tiếp cận nam chính.

Nguyên chủ giả bộ thân thiết với cô ấy, thông qua cô ấy để lôi kéo làm quen với nam chính.

Hiện tại đang ở giai đoạn đầu của công cuộc tiếp cận nam chính.

Tôi đứng yên một chỗ, đợi Điền Tiểu Quả vài giây. Cô ấy chạy đến trước mặt tôi, giống như dâng báu vật mà đưa cho tôi hộp quà tinh tế ở bên tay phải của cô ấy.

“Dang dang dang, tớ mang cho cậu điểm tâm sáng nè.” Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng trong trẻo.

Tôi nhìn cô ấy, hai mắt đong đầy sự vui vẻ háo hức, đôi môi cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền ở hai má. “Cảm ơn cậu nhé, Tiểu Quả Quả.”

Nghe thấy giọng nói của tôi, cô ấy cũng cười theo tôi.

Chính vào lúc tôi đang chuẩn bị khoác tay Điền Tiểu Quả vào lớp học, phía sau lưng bỗng vang lên tiếng hừ lạnh.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một nam sinh thân hình cao lớn đi tới. Áo sơ mi trắng phối hợp với quần ống đứng, phác họa ra thân hình cao lớn cùng đôi chân thon dài.

Thêm với khuôn mặt lạnh như băng, đây không phải nam chính Mary Sue thì còn là ai nữa.

“Chào anh họ.” Bên tai tôi vang lên giọng nói ngoan ngoãn của Điền Tiểu Quả.

Đúng như dự đoán, đây chính là nam chính Tống Cảnh.

Cậu ta liếc mắt một cái, hờ hững đáp một tiếng, sau đó thì nghênh ngang đi qua chúng tôi.

“Hừ, chảnh gì chứ.” Nhìn thấy cậu ấy đi xa, Điền Tiểu Quả mới giơ nắm đấm lên, khua khua về hướng của Tống Cảnh.

Tôi hiếu kỳ nên hỏi: “Cậu và anh họ lại cãi nhau rồi à?”

Trong ký ức, mối quan hệ giữa Điền Tiểu Quả và Tống Cảnh cũng khá tốt, dù gì cũng là anh em họ mà.

Điền Tiểu Quả bĩu bĩu môi: “Không hiểu làm sao mà anh ấy nói tớ đã kết phải bạn xấu, chị em cây khế…” Nói được một nửa thì dường như là ý thức được điều gì, Điền Tiểu Quả nói núp nới mở: “Thôi bỏ đi, không nói nữa, chúng ta mau về phòng học đi.”

Nói xong, cô ấy kéo tay tôi đi.

Tôi: “...”

Được rồi ~ Tôi hiểu.

Chị em cây khế, chắc là nói tôi rồi.

HÌnh như nguyên chủ trước kia…(Tôi bắt đầu hồi tưởng)

Trước kia nhân lúc phòng học không có người, nguyên chủ đã lén lút ngửi quần áo mà nam chính đặt tại chỗ ngồi!!!

Ôi vãi! Bi3n thái quá!!

Kết quả là sau đó, nam chính quay lại lớp lấy đồ thì đã nhìn thấy hành động của cô ta.

Lúc đó nguyên chủ sững sờ, im lặng hồi lâu mới tìm ra một lý do. “Cậu, quần áo của cậu rơi rồi, tôi, tôi giúp cậu nhặt lên…”

Đối diện với ánh mắt như đang nhìn người thần kinh của nam chính, nguyên chủ chỉ có thể hậm hực bỏ đi.

Từ đó về sau, không còn ai thấy nam chính mặc bộ quần áo đó nữa.

Xem ra là vứt từ lâu rồi.

Nhìn lại tình cảnh khi đó, tôi thật muốn đào cái lỗ để chui. Huhu ~

Chẳng trách nam chính không nhìn thẳng vào tôi.

Nếu chuyện đó xảy ra với tôi, tôi cũng nghĩ đối phương là một tên bi3n thái điên rồ.

3.

Trong phòng học.

Mọi người đều đang ồn ào ầm ĩ.

Tôi nhàm chán nằm sấp trên mặt bàn, chờ đợi nữ chính xuất hiện.

Nữ chính Lâm Thư chuyển từ một trường học tại thị trấn nhỏ đến đây. Năng lực học tập rất tốt, thành tích nổi trội, tham gia vô số cuộc thi cấp huyện, cấp thành phố, cũng đạt được rất nhiều giải thưởng.

Vì để cô ấy tiếp xúc với nền giáo dục tốt hơn, bố mẹ của cô ấy đã dốc toàn lực để chuyển cô ấy đến trường của chúng tôi - trường cấp ba tốt nhất thành phố A. Họ hy vọng cô ấy có thể thi đỗ đại học Bắc Kinh và có một tương lai càng tươi sáng hơn.

Tuy nhiên, bố mẹ cô ấy không biết rằng, cô con gái bảo bối mà mình yêu thương hết mực lại sắp phải đối mặt với bạo lực học đường.

Bố mẹ của nữ chính là người nông dân chất phác lương thiện, nữ chính thương xót bố mẹ vất vả, không muốn vì mình mà bố mẹ thương tâm. Thêm vào đó là cô ấy hướng nội và hơi yếu đuối, lúc nào cũng để mái tóc dày và đeo chiếc kính gọng đen, hơn nữa cũng chẳng có người bạn tốt nào cả. Vì vậy, khi bị bắt nạt, cô ấy thường phải chịu đựng một mình, giống như con thú bị thương chỉ có thể tự li3m vết thương.

Đối với quãng thời gian bị bạo lực học đường năm cấp ba, cho dù thời gian không dài, cho dù có được sự bảo vệ của nam chính và các nam phụ, nhưng nó đã tạo thành cho nữ chính một vết thương khó có thể chữa lành.

Nhưng mà hiện tại tôi đến rồi, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, tuyệt đối không khiến cô ấy phải chịu tổn thương, cho dù chỉ một chút.



Khi phòng học trở lại trạng thái yên tĩnh, giáo viên và nữ chính đã đến.

Nữ chính hơi thiếu tự nhiên mà đứng trên bục giảng. Giáo viên bảo cô ấy tự giới thiệu về bản thân.

Tôi nhìn thấy cô ấy cẩn trọng đứng thẳng, ánh mắt phía sau lớp kính lay động không ngừng. Nghe thấy giáo viên bảo mình tự giới thiệu, khuôn mặt cô ấy liền đỏ lên như chú tôm bị luộc chín.

“Tớ, tớ là Lâm Thư…” Giọng của cô ấy rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe thì chắc sẽ không biết cô ấy đang nói gì.

Giáo viên cũng nhận ra sự ngượng ngùng của cô ấy nên không bảo cô ấy nói thêm. Sau đó, trong khi các học sinh đang líu ríu bàn luận, giáo viên sắp xếp cho Lâm Thư một vị trí mới.

Ánh mắt của tôi luôn dõi theo Lâm Thư.

Quả đúng là vậy.

Nữ chính đã ngồi sau Tống Cảnh.

Tôi âm thầm quan sát khoảng cách giữa mình và Lâm Thư. Tôi ở tổ bên cạnh của cô ấy, ngồi trước cô ấy vài bàn, vị trí này không xa cũng không gần với cô ấy.

Đối với khoảng cách mà tôi mong muốn, vị trí này không ổn cho lắm. Nhưng mà không sao, tôi vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cô ấy. Chuyện tôi quan sát cô ấy và những sự việc xảy ra xung quanh cô ấy không có trở ngại gì.

Tôi nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi Lâm Thư ngồi xuống vị trí.

Đang định thu ánh mắt lại, đột nhiên tôi lại nghĩ tới nam chính.

Ánh mắt của tôi dịch chuyển lên phía trên, thế là nhìn thấy được nam chính. Có nên nói hay không, góc độ này của cậu ta đẹp hơn nhiều so với cái mặt lạnh như băng sáng nay.

Cậu ta cúi thấp đầu nghiêm túc đọc sách, vài sợi tóc rũ xuống trước trán, khuôn mặt ôn hòa, sống mũi cao thẳng, nhìn xuống dưới nữa là đôi môi mỏng hồng hào của cậu ta.

Khiến người khác muốn…

Đang xem đến hăng say, đột nhiên tôi lại đụng phải một đôi mắt đen như ngọc thạch.

Tống Cảnh cau mày, trong mắt hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, xem ra là đang cảm thấy tôi nhìn lén cậu ta.

Tôi như bị kim đâm, ngay lập tức thu ánh mắt lại.

Thật ngược mà, bị bắt tại trận rồi.

Tôi không biết rằng, Điền Tiểu Quả ngồi bên cạnh tôi đã âm thầm thấy hết tất cả.

Cô ấy nhìn nhìn Tống Cảnh, lại nhìn nhìn sang tôi. Dường như đã nghĩ ra gì đó, đôi môi cô ấy hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

4.

Phần đầu của tiểu thuyết, sự tương tác giữa Lâm Thư và Tống Cảnh không nhiều. Những lần tương tác với nhau đa phần là vì một số chuyện ngoài ý muốn.

Ví dụ như Lâm Thư không cẩn thận làm đỏ sữa đậu nành vào người Tống Cảnh, thế là bèn giúp cậu ta giặt quần áo.

Ví dụ như xe của Tống Cảnh đâm vào Lâm Thư, cậu ta đưa cô ấy đến trường.

Ví dụ như Tống Cảnh đưa thuốc cho nữ chính, giúp cô ấy xử lý vết thương ở cánh tay.

Lại ví dụ như…

Cứ như vậy nên hai người họ tiếp xúc với nhau, chỉ là khi đó vẫn chưa sản sinh ra tình cảm. Tình cảm của bọn họ nảy sinh hoàn toàn là dựa vào sự thúc đẩy của hội nữ phụ ác độc.

Tại trường học, Tống Cảnh có danh hiệu nam thần lạnh lùng. Cậu ta đỗi xử với tất cả bạn học nữ đều y như nhau, lạnh nhạt vô cùng.

Chỉ đến khi Lâm Thư xuất hiện, phá vỡ cục diện này.

Lần đầu tiên Tống Cảnh nhận đồ của một nữ sinh. (Thật ra là Lâm Thư trả lại quần áo đã được giặt sạch cho cậu ta)

Lần đầu tiên Tống Cảnh cùng một nữ sinh đến lớp. (Thật ra là khi trên đường đến trường, tài xế lái xe của Tống Cảnh lỡ đâm vào Lâm Thư)

Lần đầu tiên Tống Cảnh đưa đồ cho nữ sinh. (Thật ra là đưa thuốc trị vết thương)



Những nữ sinh thích Tống Cảnh đều rất nhạy cảm. Bọn họ có thể chấp nhận Tống Cảnh đối xử với tất cả mọi người đều lạnh nhạt như nhau, chứ không thể chấp nhận cậu ta đối xử đặc biệt với một người nào đó.

Sự xuất hiện của Lâm Thư đã phá vỡ cục diện này. Thêm vào đó, trong mắt bọn họ thì Lâm Thư là người nhà quê từ dưới quê lên, không tiền không quyền, tính cách yếu đuối, dễ ức hiếp.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu không kiêng nể gì mà bắt nạt cô ấy, sỉ nhục cô ấy.

Cho đến sau này, Tống Cảnh biết được Lâm Thư vì mình nên mới chịu biết bao nhiêu thương tổn, cậu ta đã bắt đầu bảo vệ cô ấy, bắt đầu hiểu hơn về cô ấy…

Tôi hỏi hệ thống: “Việc bảo vệ nữ chính bây giờ đã rơi vào đầu tôi rồi, thế thì nam chính làm gì chứ. Thế này đâu thúc đẩy được tuyến tình cảm của nam nữ chính đâu.”

Hệ thống: [Chúng ta không cần thúc đẩy tuyến tình cảm của bọn họ. Đợi sau khi thế giới này ổn định, nó sẽ không chịu sự điều khiển của cốt truyện. Nó sẽ trở thành một thế giới thật sự.]

[Thế giới thật sự không có nam nữ chính cố định, mỗi người đều có một mối nhân duyên riêng, mỗi người đều có thể làm nhân vật chính trong cuộc đời của mình.]

Tôi trầm mặc một lát, sau đó nói: “Sau khi thế giới này trở thành thế giới thật sự rồi, tôi còn có thể quay về thế giới của mình không?”

Chủ yếu là tôi quá nhớ 500 vạn rồi. Huhu ~

Tôi thừa nhận, tôi là nô lệ của tiền tài.

[Đương nhiên có thể, hệ thống sao có thể lừa người, thành thật là triết lý làm việc của hệ thống chúng tôi.] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện