Phá Trận Đồ

Chương 183: 183: Nam Hoang





Nam Hoang cảnh, Chu Tước thành.
Trong Ngũ cảnh, luận đứng đầu về phồn vinh thịnh thế không ngoài Trung Thiên, hỗn loạn bừa bãi không nơi nào vượt qua Nam Hoang.

Trước khi Ma tộc tập kích Huyền La, nơi này đã bị thế lực long xà hỗn tạp khắp nơi chia cắt tan nát.

Nó tựa như một nồi lẩu thập cẩm, ngàn năm qua không biết hầm nát bao nhiêu cốt nhục.
Nam Hoang cảnh từ xưa chính là nơi đa tộc hỗn cư.

Sau khi trải qua đại chiến, Quái tộc đã từng đứng trên đỉnh cao lại không gượng dậy nổi.

Đại năng Quái tộc hiếm hoi sót lại trên đời chỉ còn có Lệ Thù, theo lý mà nói hắn nên lưu lại Nam Hoang chấn hưng bộ tộc.

Thế nhưng Lệ Thù lòng mang đại đạo, tại thời chiến đáp ứng chiêu mộ của Trọng Huyền cung làm Minh Chính các chủ, từ đó về sau đã đứt đoạn ràng buộc cùng bộ tộc.
Sau khi Quái tộc sa sút, những thế lực khác vốn đã rục rà rục rịch lập tức giương nanh múa vuốt; Toàn bộ Nam Hoang cảnh ngàn năm qua đều chìm sâu trong khói lửa, bình dân bách tính hoặc xa xứ lưu vong, hoặc tham sống sợ chết, tu sĩ chính tà oan oan tương báo dây dưa không dứt, hiếm có thời điểm thái bình.
Mãi đến tận mười năm trước, Quy Khư ma tộc tái tập kích Nam Hoang, đem thế lực bản địa đang tranh nhau lưỡng bại câu thương chỉ một lần đã thâu tóm gọn ghẽ.

Cho dù chính đạo hay là ma tu, lấy thủ đoạn thuận thì sống chống thì chết trấn áp, mùi máu tanh đầy trời cát vàng, mười năm qua vẫn chưa tan hết.
Nhiều năm loạn chiến, không chỉ hao tổn thực lực Nam Hoang cảnh, cũng đem sinh linh nơi này mài giũa ra một thân sức mạnh hung hãn, đối mặt với cường địch hiếm có hạng người ngồi chờ chết.

Thế nhưng mặc dù bọn họ không sợ chết, cuối cùng vẫn là lấy trứng chọi đá: Đại ma suất lĩnh vô vàn ma binh công chiếm Nam Hoang cảnh, chính là một trong ba Tôn của Quy Khư, Ma Long La Già.
Mười năm trước một trận chiến Bắc Cực đỉnh qua đi, La Già Tôn cũng không trở về Quy Khư, mà là lui về Nam Hoang cảnh cùng Dục Diễm Cơ hội hợp.

Nữ ma đầu này đã ngủ đông trong thế lực ma tu Nam Hoang từ lâu, tính cách tàn nhẫn giảo hoạt, cùng La Già Tôn trong ứng ngoài hợp.

Một bên công thành đoạt đất, một bên diệt trừ dị kỷ, trong thời gian không đến mười năm đem từng cái gai trong Nam Hoang cảnh nhổ sạch sẽ, kể cả những kẻ bảo thủ không xuất thế cũng tan xương nát thịt.

Cuối cùng nàng đem tấm mặt nạ da người kéo xuống, hiển lộ bổn tướng diễm sắc bức người, âm thầm trong bóng tối bố trí sáu đạo Phong Hồn trận, đem các tu sĩ Nam Hoang dẫn vào Chu Tước thành, đưa quần ma chui từ dưới đất lên tàn sát sạch sẽ, hóa nơi đó thành đất máu.
Là thành trì cực kì trọng yếu giữa Nam Hoang cảnh, Chu Tước thành sau cuộc chiến liền bị Ma tộc chiếm lĩnh thành sào huyệt.

Dục Diễm Cơ vẫn không bỏ sót, dùng nơi đây làm trục quét sạch tám tòa thành trì xung quanh, phối hợp sáu đạo Phong Hồn trận, mở ra bích chướng giữa các thành trì, xây dựng lên ma quật (*) khổng lồ trước nay chưa từng có, vạn ma triều bái, quần tà quỳ sát.
[(*) ma quật: động ma]
Từ đó về sau, Nam Hoang cảnh liền thay đổi diện mạo.
Dùng Trọng Huyền cung dẫn đầu, Huyền La chính đạo đối với chuyện này cũng không phải ngồi yên.

Mười năm nay liên tiếp có Huyền môn tu sĩ hoặc độc hành hoặc liên thủ tới nơi đây, người trước muốn ám sát đầu đảng tội ác, người sau khuynh lực tấn công ma thành.

Thế nhưng Quy Khư ma tộc vì việc này trù tính ngàn năm, lại có La Già Tôn cùng Dục Diễm Cơ tự mình tọa trấn, không biết bao nhiêu anh hùng đều thành bạch cốt.
Bất quá, mọi sự đều không chắc chắn mãi.
Mười ba ngày trước, La Già Tôn tự tay đâm chết Lam trưởng lão của Trọng Huyền cung.

Nàng nguyên bản phụng mệnh lo liệu sự vụ Khôn Đức điện; Do cung chủ Tịnh Tư đi đến Vấn Đạo đài cùng Thường Niệm, Tịnh Quan nghị sự; Nam Hoang cảnh lại truyền tới cấp báo, nói rằng Ma tộc đại khai sát giới, không chỉ tu sĩ tử thương nặng nề, ngay cả bách tính cũng khó trốn tai họa, còn có một số đệ tử tinh anh của Trọng Huyền cung rơi vào ma quật.

Sự việc khẩn cấp, nàng chỉ có thể cầm theo Khôn Đức lệnh của Tịnh Tư chạy đến vùng đất bị tai họa, dùng Địa khôn vạn biến pháp đem hơn vạn người truyền tống ra ngoài, bản thân mình lại bị La Già Tôn cùng Dục Diễm Cơ chặn đứng.
Đây là một cạm bẫy.

Lam trưởng lão vào thời khắc ấy liền minh bạch: Ma tộc vô cớ khai sát là bởi vì bọn họ biết được tin Phi Thiên Tôn qua đời, muốn ổn định quân tâm, nhất định phải mở ra Thôn Tà uyên Nam Hoang tăng tốc chinh phạt.


Nhưng mà Thôn Tà uyên Nam Hoang kể cả Chu Tước pháp ấn mất khống chế đều bị trấn áp trong Chu Tước môn, nếu Tịnh Tư không đích thân đến, cũng chỉ có Khôn Đức lệnh của nàng mới có thể làm chìa khóa mở ra.
Dục Diễm Cơ dùng tính mạng vạn người làm mồi, đoán chắc Tịnh Tư nhất định sẽ đến.

Tới lúc đó không chỉ có thể mở Chu Tước môn, nói không chừng còn có thể đem Địa pháp sư vây giết nơi đây.

Nhưng không ngờ một bước cờ kém, người đến lại là Lam trưởng lão.
Dục Diễm Cơ trong cơn giận dữ, đem thủ cấp của Lam trưởng lão treo cao trên thành lầu.

Nàng cảm thấy vẫn không hạ hỏa, liền chuẩn cho quần ma dưới trướng hưởng đại yến ba ngày ăn bất cứ thứ gì.

Cứ như thế, bách tính Nam Hoang vốn đã sống trong nước sôi lửa bỏng liền gặp tai vạ, vô số ma vật tỏa ra kiếm ăn, ngay cả hài đồng chưa thành hình dạng cũng không buông tha.

Trong lúc nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
Nhưng mà, sáng sớm ngày hôm qua, ma binh thủ thành kinh hoảng đến báo, nói Ma tộc đêm trước xuất hành săn mồi đều bị người đưa trở về.
1,346 ma vật, 1,346 thủ cấp, tựa như đống rác chồng chất ở trước cửa Chu Tước thành.

Mà thủ cấp Lam trưởng lão vốn nên treo trên cột cờ đã được người gỡ xuống, trân trọng mà thu nhập vào trong áo quan.
Dục Diễm Cơ vội vã chạy lên thành lầu, liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng như sương giá.
Kiếm các chủ Tiêu Ngạo Sênh xuất quan.
Tu luyện ngàn năm, Tiêu Ngạo Sênh thiên phú phi phàm, căn cơ lại thâm hậu.

Điều hắn thiếu chưa bao giờ là khổ tu, mà là một hồi bình thản ngộ đạo.

Nhưng mà, Tiêu Ngạo Sênh nửa cuộc đời sa vào tâm chướng, mặc dù sớm mò tới ngưỡng cửa Vô Vi cảnh, lại vì trần duyên lỡ việc chung.

Mãi đến tận sau cuộc chiến ở Thiên Thánh đô, hắn cùng với Ngự Phi Hồng trần duyên vừa đoạn, trở lại Đạo Vãng phong bế quan tiềm tu, rốt cuộc bước vào tầng cảnh giới mới.
Kiếm thứ nhất, sương mờ che trời, nuốt chửng vô số Ma tộc.
Kiếm thứ hai, sinh sát nghịch chuyển, Dục Diễm Cơ từ trong sương mù chật vật bay ngược, máu thịt hai tay rút hết thành bạch cốt.
Kiếm thứ ba, sương hàn kinh phá.

La Già Tôn xuất hiện ở trước người Dục Diễm Cơ, tay phải hóa thành long trảo nghênh phong mà đón.

Vảy rồng đao thương bất nhập thế nhưng bị lưỡi kiếm xuyên thủng!
La Già Tôn lần đầu nghiêm túc mà gọi tên đối thủ: "Kiếm các...!Tiêu Ngạo Sênh!"
Dục Diễm Cơ được hắn che chở phía sau, nhìn nam nhân thành niên bạch y mặc phát vẩy huyết diễm trên thân kiếm xuống, vô thức nhớ tới một màn Linh Nhai chân nhân kiếm chém Ma Long ngàn năm trước.

Mà người trước mắt này chính là đệ tử thân truyền của Tiêu Túc.
Kiếm của Tiêu Ngạo Sênh cùng Tiêu Túc bất đồng, nhưng đối với kẻ địch mà nói, bọn họ đều sắc bén giống nhau.
Trận chiến này đánh đến kinh thiên động địa.

Tiêu Ngạo Sênh một kiếm đem Chu Tước thành lâu chém thành hai nửa.

La Già Tôn hóa thành Ma Long đem hắn đánh vào bụi trần.

Một Đạo một Ma đều không lưu thủ nửa phần, mấy lần suýt đem tòa thành trì này san thành bình địa.


Cái đuôi dài của Ma Long bị một kiếm Tiêu Ngạo Sênh đóng đinh trên mặt đất, hắn cũng sống sờ sờ ăn một chưởng gần như gãy xương sống.

Mãi đến tận lúc Dục Diễm Cơ triệu tập vạn ma chúng tướng bày thành sát trận, Tiêu Ngạo Sênh mới được Thanh Mộc vội vã chạy đến mang ra khỏi chiến trường.
Sương mù tan hết.

Đầy đất chỉ còn dư lại bạch cốt âm u, không thấy một giọt máu.
"...!Sư huynh hắn đã tu thành Vô Vi kiếm vực."
Thời điểm Mộ Tàn Thanh nói ra câu này, cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì.
Y cùng Cầm Di Âm đi đến Nam Hoang cảnh đã được nửa ngày, phát hiện nơi đây tình thế dị thường, liền hóa thân làm một tên ma tu trà trộn trong đó, rất nhanh đã nghe chuyện từ đầu đến cuối, nhất thời nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Y còn nhớ vị Lam trưởng lão đó, cho dù mười năm trước chỉ gặp mặt ngắn ngủi, nhưng nàng là một trong những trưởng giả hiếm hoi đối với y không mang theo bất kỳ thành kiến gì.

Nghe nàng chết thảm tuẫn đạo khó tránh khỏi vừa kinh vừa giận, sau khi biết được Tiêu Ngạo Sênh tiến cảnh như vậy, lại dẫn ra đủ loại buồn vui ở Trung Thiên cảnh trước đó không lâu.
"Sống chết có số, nàng tự mình lựa chọn, chết cũng không tiếc đã là kết cục tốt rồi...!Trái lại vị sư huynh kia của ngươi, không ngờ có thành tựu như vậy.

Nếu hắn có thể tại Nam Hoang cảnh lập được đại công, Trọng Huyền cung chủ đời tiếp theo sợ là ngoài hắn ra không còn ai khác." Cầm Di Âm vừa nói vừa đưa tay ra dưới ánh mặt trời phơi nắng, băng sương chưa ngưng tụ rất nhanh hoá thành thủy châu, khiến cho toàn thân hắn tựa con gà nhúng vào nồi canh, cũng may ở chớp mắt tiếp theo liền được ma lực hong khô.
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui sướng.

Từ lúc bước vào Nam Hoang cảnh, loại lạnh giá đóng thành băng tuyết kia liền bị sức nóng làm giảm bớt.

Bất quá Cầm Di Âm biết rõ, loại sung sướng này thập phần ngắn ngủi.

Đạo Diễn cùng Thường Niệm sẽ rất nhanh nhận ra được khí tức của hắn biến mất trên Tiềm Long đảo.

Cho dù chính mình nghĩ cách che lấp thiên cơ, sợ cũng không thể an ổn lâu dài, nhất định phải tăng tốc hành động.
Trái ngược với Cầm Di Âm, Mộ Tàn Thanh liền thập phần không thích nơi này.

Y đã dung hợp Bạch Hổ pháp ấn, Nam Hoang cảnh lại bị lửa của Chu Tước thiêu đốt ngàn năm, khí tức liệt diễm tồn tại lâu dài không tiêu tán, tâm lý nóng nảy trong lòng chạy loạn như lưỡi lửa, thời thời khắc khắc y phải ngưng thần tĩnh khí mới có thể ngăn chặn Bạch Hổ lực trong cơ thể rục rà rục rịch.
Nghĩ đến đó, y quay đầu hỏi: "Ngàn năm trước ngươi đã đi qua nơi đây, cũng biết Chu Tước môn ở nơi nào?"
"Ngươi không muốn nhúng tay vào trận chiến Ma Đạo này?"
"Ta muốn giúp, nhưng trước hết phải giải quyết vấn đề của ngươi, hiện tại cố gắng tránh bọn họ một chút."
Cầm Di Âm rất hài lòng với đáp án của y, nhưng lại lắc đầu: "Đáng tiếc, Chu Tước môn liền ẩn giấu ở dưới Chu Tước thành."
Mộ Tàn Thanh: "..."
Thấy sắc mặt y rầu rĩ, Cầm Di Âm liền chó cắn áo rách nói: "Hơn nữa, ngàn năm trước ta có thể sử dụng Bà Sa thiên vào thẳng đến Chu Tước môn, hiện tại thế nhưng không được.

Chúng ta hoặc là cường phá phong ấn của Tam Bảo sư, hoặc là phải lấy được Khôn Đức lệnh."
Không chỉ không thể tránh mặt, còn phải đích thân tới cửa bái phỏng!
Mộ Tàn Thanh nhịn lại nhịn mới đem lời thô tục nuốt trở về, đo lường thực lực song phương, quyết đoán nói: "Khi nào động thủ?"
Ma tộc đoạt được Khôn Đức lệnh đã bốn ngày, Chu Tước môn đến nay chưa mở, thuyết minh mặc dù nắm giữ chìa khóa cửa, vẫn phải đợi thiên thời.

Cầm Di Âm bấm đốt ngón tay chốc lát, trong con ngươi chợt lóe tinh quang: "Năm ngày sau, giờ tý ba khắc, hành thủy sinh sát, đối với hành hỏa đại bất lợi, chính là thời điểm sức mạnh của Chu Tước suy yếu nhất hàng năm.

Bọn chúng phải đợi vào lúc này động thủ mở cửa, mới có thể tránh liệt diễm của Chu Tước phá cửa mà ra, đem phạm vi trăm dặm đều đốt cháy sạch sẽ."
"Nói cách khác, chúng ta có năm ngày." Mộ Tàn Thanh liếc nhìn bầu trời "Có lẽ ít hơn."

Ma tộc phải đợi hành thủy sinh sát, bọn họ còn phải tránh né Đạo Diễn cùng Thường Niệm.

Nếu muốn mai danh ẩn tích dưới con mắt của thần linh cùng Thiên nhãn không khác nào nói suông.

Mộ Tàn Thanh không ôm hy vọng này, cũng chỉ có thể chạy đua với thời gian giành mạng sống.
Vừa vặn, một đội Ma tộc ra ngoài săn mồi trở về thành.

Trên người chúng mùi máu nồng đậm, áp giải bốn chiếc xe tù, bên trong nhét đầy người.

Mộ Tàn Thanh vốn tưởng là bách tính bất hạnh bị bắt, kết quả định thần nhìn lại, phát hiện đám tù nhân đó kỳ thực không phải Nhân tộc, mà là tu sĩ các tộc bị đánh tàn phế.

Người nào người nấy đều mang thương tích, chân nguyên tán loạn.
Y cùng Cầm Di Âm liếc mắt nhìn nhau một cái, thừa dịp bão cát đầy trời, cấp tốc chui vào trong xe tù ôm thành một đoàn.

Dùng phép che mắt của Tâm Ma, cho dù tù nhân hay là ma binh đều không phát hiện bên trong có thêm hai người.
Ma tộc thủ thành nhìn thấy đội ngũ này trở về, đầu tiên là hoành đao ngăn lại.

Khoảng chừng mười ma binh khác tiến lên kiểm tra, phát hiện có gần ba mươi tu sĩ, thần sắc trên mặt nhất thời thả lỏng.
"Hàng tốt!"
Nguyên lai, hai ngày trước La Già Tôn chiến cùng Tiêu Ngạo Sênh một trận, bị thương không nhẹ, Dục Diễm Cơ còn bị Vô Vi kiếm ý nuốt chửng huyết nhục hai tay, cần gấp máu thịt chân nguyên của tu sĩ để bồi bổ.

Đội ngũ này chính là phụng mệnh nàng chuyên đi bắt giết tu sĩ lạc đàn, mỗi ngày ít nhất xuất hành một lần, con mồi mang về không dưới mười người, mà không kẻ nào có thể sống đến ngày thứ hai.
Hành động như vậy dĩ nhiên khiến tu sĩ nổi giận, hai ngày qua có không ít Huyền môn đệ tử nhìn thấy Ma tộc lập tức giết.

Nếu không có Trọng Huyền cung còn chưa hạ lệnh ra quân, sợ là đã có tu sĩ muốn đến phá cửa.
Tính cả Mộ Tàn Thanh cùng Cầm Di Âm, đội ngũ này ngày hôm nay mang về hai mươi tám con mồi.

Chúng đem xe tù đuổi vào trong thành, một nữ ma đã chờ nơi đây từ sớm lập tức sáng mắt lên, dẫn đoàn xe chạy tới cung điện.
Có hai ngày tẩm bổ, thương thế trên tay Dục Diễm Cơ đã khỏi hẳn, nữ ma phụ trách việc này hơi suy nghĩ một chút, đám Huyền môn tu sĩ sắp không chịu nổi, liền đem con mồi chia ra làm hai, một nửa giam lại, một nửa trực tiếp đưa đi.
Không biết may mắn hay xui xẻo, Mộ Tàn Thanh không được tuyển chọn làm đồ ăn, trái lại Cầm Di Âm biến ảo cho chính hắn thành một thanh niên tuấn tú tướng mạo điềm đạm đáng yêu, sắc mặt tái nhợt thân hình suy nhược, lập tức lọt vào mắt nữ ma, trực tiếp bị kéo ra ngoài chờ chết.
Mộ Tàn Thanh nghĩ thầm, nữ ma đầu này tám phần mười là đố kị vẻ đẹp của hắn.
Kể cả Cầm Di Âm, mười bốn tu sĩ được chọn đều bị một cái Phược tiên sách trói lại, như một chuỗi cừu non đợi làm thịt bị ma binh xô đẩy đi vào.

Còn lại mười bốn người thì bị đuổi về xe tù, đưa vào địa lao làm lương thực dự trữ.

Mộ Tàn Thanh cân nhắc chốc lát, ở trên người một tu sĩ trong đó giấu lôi chú, dựa vào một làn gió giấu đi thân hình, hướng cung điện quay trở lại, thu liễm khí tức toàn thân, lặng yên lẻn vào bên trong.
Tòa cung điện này rất lớn, nếu không có Cầm Di Âm dọc theo đường đi để lại ấn ký, Mộ Tàn Thanh cơ hồ muốn đem mình vòng vèo đến chóng mặt.

Đến lúc y rốt cuộc đuổi đến chủ điện, liền suýt nữa bị mùi hôi xông đến ngã ngửa.
Mười bốn người đưa vào, chưa đến một khắc cũng chỉ còn sót lại số lẻ.
Mười bộ thi thể ngã trên mặt đất mỗi người chết không nhắm mắt, đan điền đều bị móc ra, cả người chỉ còn lại túi da, huyết nhục tinh phách không còn một chút.

Bốn người còn lại bị cưỡng ép quỳ gối, hận đến hai mắt sung huyết, vẫn không khống chế được cả người run rẩy.
Dục Diễm Cơ một thân hồng y tươi đẹp như máu, tay nâng một cái mâm bạch ngọc, bên trong chứa đám Kim đan máu me đầm đìa, nhìn thanh y nam nhân trên vương tọa ôn nhu nói: "Tôn thượng, mới lấy được vật tốt, thỉnh ngài dùng thêm một chút."
Bộ dáng La Già Tôn vẫn như trước không có thay đổi gì, không biết có phải vì thương thế hay không, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, tiện tay lấy một viên Kim đan nuốt vào trong bụng, sau đó khoát tay áo một cái: "Không cần, ngươi đem xuống đi."
"Tôn thượng, thương thế của ngài còn chưa..." Dục Diễm Cơ mặt lộ vẻ ưu lo, đang muốn khuyên mấy câu, đã thấy La Già Tôn ung dung đứng dậy, bước xuống bậc thang đi đến trước mặt bốn người kia.
Ánh mắt quét qua, ngón tay La Già Tôn câu cằm Cầm Di Âm lên, ngắm nghía chốc lát mới nói: "Dáng dấp không tệ."
Mộ Tàn Thanh nghẹn một hơi không phát tác, lại cảm thấy ngữ khí hắn quái lạ, không nhịn được chăm chú nhìn thêm, mới phát hiện không đúng: Cầm Di Âm thiếu đạo đức kia đã biến ảo dung mạo, khá giống Hủy thần quân Miên Xuân sơn năm đó.
Trong lòng y nảy lên một cái, không đoán được tâm tư La Già Tôn, sau đó lại e ngại Dục Diễm Cơ nhìn ra cái gì.
Dục Diễm Cơ tay nâng mâm ngọc chầm chậm đi tới, đang muốn cẩn thận nhìn tường tận, La Già Tôn cũng đã đem tu sĩ kia ấn vào trong lòng, bàn tay cợt nhả mà lướt qua sống lưng hắn, tựa hồ rất thoả mãn với tư thái gầy gò nọ: "Rất tốt, lưu lại bồi bổn tọa."
"Tôn thượng yêu thích cái dạng này?" Dục Diễm Cơ giương mắt chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dài đen như mun cùng nửa đoạn cổ trắng nõn của tu sĩ lộ ra, mặt mày toát lên một chút oan ức "Lẽ nào nô không đẹp so với hắn?"
La Già Tôn không mặn không nhạt nói: "Ngươi không vui?"
"Nô không dám." Dục Diễm Cơ cúi người "Chỉ cần Tôn thượng yêu thích, nô liền cực kỳ hân hoan."

La Già Tôn tựa hồ được câu trả lời của nàng lấy lòng: "Ngươi có thể đi xuống, ba kẻ còn lại tùy ý xử trí."
Dục Diễm Cơ tiếu lý tàng đao (*), ngẩng đầu lại là một mặt dịu ngoan: "Như vậy chậu Kim đan này ..."
[(*) tiếu lý tàng đao: nụ cười ẩn giấu đao, mưu mô]
"Bổn tọa nói ...!không cần!"
Bàn tay Dục Diễm Cơ bưng cái mâm ngọc xiết chặt, vẫn ôn nhu như trước hỏi: "Là mặt hàng không đủ thượng giai, khó hợp tâm ý Tôn thượng?"
La Già Tôn lần này không lên tiếng, bầu không khí nhất thời ngưng trệ, mãi đến tận lúc sau lưng Dục Diễm Cơ đều chảy ra mồ hôi lạnh, mới nghe hắn chậm rãi nói: "Ngươi muốn bổn tọa dưỡng thương gấp như vậy, là sợ Huyền môn lại công thành, hay là...!muốn cho bổn tọa sớm ngày thay Phi Thiên Tôn báo thù?"
Dục Diễm Cơ cả người phát lạnh.

Nàng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, trực tiếp quỳ xuống đất: "Nô chỉ là lo lắng thương thế của Tôn thượng."
"Là bổn tọa ủy khuất ngươi?"
"Là..

là nô không biết đúng mực."
La Già Tôn rốt cuộc nở nụ cười.

Hắn tự mình đem Dục Diễm Cơ đỡ dậy, ôn thanh nói: "Biết mình nên làm cái gì chưa?"
"Nô xin cáo lui." Dục Diễm Cơ khoát tay, Ma tộc tỳ nữ nguyên bản câm như hến lập tức tiến lên, đem đám thi thể kia kéo ra ngoài, vết máu đầy đất cũng trong chớp mắt dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng do dự chốc lát, liếc nhìn tu sĩ vẫn cúi đầu không nói kia, thấp giọng hỏi: "Tôn thượng, có cần nô chuyển ra tẩm điện hay không?"
"Không cần." La Già Tôn một tay vuốt ve mái tóc dài đen như mực kia, ánh mắt nhìn lại đây "Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách bồi bổn tọa cùng giường sao?"
Dục Diễm Cơ trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười chân tâm thực lòng, không dám tiếp tục nhìn nhiều, ra hiệu thủ vệ đem ba người còn lại mang đi, chính mình cũng lui ra ngoài.
Cửa điện đóng lại.

Rõ ràng là giữa ban ngày mặt trời chói chang, nhưng bên trong này vẫn tối tăm như trước.
Mộ Tàn Thanh ẩn ở sau một thạch trụ lớn, nín hơi chờ đợi thời cơ.

Chỉ thấy La Già Tôn một lần nữa quay lại ngồi lên vương tọa, một tay chống cằm, đối với người quỳ phía dưới lười biếng cất giọng: "Nói cái gì đi."
"Ngươi không thích hợp mặc áo xanh, đổi thành huyền sắc đi."
Sau một lát trầm mặc, Cầm Di Âm nói như vậy.

Hắn ngẩng đầu lộ ra dung nhan cùng Hủy thần quân ít ra cũng giống bảy phần, thần thái ôn nhu tựa như vị Miên Xuân sơn thần kia.
Ánh mắt La Già Tôn như có thực chất đóng đinh trên khuôn mặt này, hồi lâu không nói.
Mộ Tàn Thanh sống lưng phát lạnh, cả người căng thẳng như dây cung.

Lại thấy Cầm Di Âm đứng dậy, áo bào nguyên bản nhơ bẩn hóa thành thanh sam như nước.

Hắn chậm rãi đi lên bậc thềm ngọc, từ trên cao nhìn xuống La Già Tôn, khóe môi hơi nhếch, mi mục cong cong.
Nếu như nói mới vừa rồi chỉ giống bảy phần, hiện tại đã thành trăm phần trăm.
Cầm Di Âm cúi người, ngón tay miêu tả qua gương mặt La Già Tôn, ôn nhu hỏi: "Đại nhân cảm thấy ta thế nào?"
Mộ Tàn Thanh: "..."
Cả người y da gà đều nổi lên, nghẹn một hơi mới không nhúc nhích, âm thầm phát thệ Tâm Ma nếu dám để cho mình đội nón xanh, chờ sau đó mình liền trực tiếp tiễn hắn lên trời.
"Dĩ nhiên là tốt." La Già Tôn dường như ngây dại, đưa tay nâng gương mặt kia lên "Khiến ta nhớ thương...!chính là khuôn mặt này.

Nhưng đáng tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Khuôn mặt này cũng không thích hợp với ngươi."
Cầm Di Âm rốt cuộc bật cười, lui về sau một bước.

Gương mặt La Già Tôn nâng lên kia vẫn còn lưu lại trên tay hắn, chính là một tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, trông rất sống động!
"Đáng tiếc ngươi nội tâm quá nhỏ, không để Dục Diễm Cơ nhìn khuôn mặt này, uổng phí một phen hảo ý của ta." Cầm Di Âm tấm tắc cười nói "Xem ra, ngươi rất yêu thích nàng, ngay chút thú vị ấy cũng không cho ta thỏa mãn."
Ánh mắt Mộ Tàn Thanh trầm xuống.

Y đem khí tức thu liễm đến càng bí ẩn, trong lòng lại như dấy lên sóng to gió lớn: Hai người này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện