Phật Môn Ác Thê

Chương 34: Không có khả năng



Âm Tế Thiên trở về phòng liền đuổi tỳ nữ trong phòng đi. Chỉ chốc lát sau, Bắc Minh cũng trở về phòng, thuận tay đóng lại của phòng, ngồi xuống ghế ở bên cạnh Âm Tế Thiên, cầm lên ấm trà rót vào hai chén. Một chén đẩy đến trước mặt Âm Tế Thiên, sau đó tao nhã bưng lên chén trà của mình, cầm nắp trà đẩy bã trà, nhẹ nhàng thổi nguội, đặt lên môi nhấp nước trà, đóng lại cái nắp, để chén trà đặt lại lên bàn lúc này mới quay đầu nhìn Âm Tế Thiên hỏi: “Ngươi muốn nói chuyện gì?”

“A? Ah!”

Âm Tế Thiên sửng sốt, đột nhiên lấy lại *** thân, ảo não mà đỡ trán. Bắc Minh không hổ là danh môn quý công tử, uống trà thôi cũng thập phần tao nhã mê người. Điểm chết người ở chỗ, hắn thế nhưng nhìn một người nam nhân uống trà đến thất thần!

“Khụ!” Âm Tế Thiên họ nhẹ một chút, không được tự nhiên hỏi một câu: “Thân thể của người hoàn hảo đi!”

Hắn tuyệt đối không phải là quan tâm Bắc Minh, hắn chỉ sợ là chuyện hắn muốn nói sẽ kích thích đến thân thể suy yếu của Bắc Minh. Nghe vậy mâu quang Bắc Minh hơi hơi chớp động. Âm Tế Thiên không thấy Bắc Minh đáp lời, liền trực tiếp nói thẳng vào chuyện mình muốn nói: “Ta chỉ muốn nói chuyện về hai chúng ta.”

Bắc Minh chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn: “Được!”

“Nếu chúng ta đã thành thân, như vậy, ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ba điều kiện của ta.”

Bắc Minh không chút do dự gật đầu.

“Thứ nhất, ta yêu cầu có được đầy đủ tự do, không muốn lúc nào cũng có hộ vệ theo phía sau hay là khi xuất môn còn phải báo ngươi một tiếng.”

Âm Tế Thiên thấy sắc mặt Bắc Minh không đổi, coi như y đã đáp ứng, liền tiếp tục nói: “Thứ hai, chúng ta mặc dù là quan hệ vợ chồng, tuy nhiên không phải do ngươi tình ta nguyện mà kết hôn, cho nên, thỉnh ngươi sau này không cần làm ra hành động quá mức thân mật với ta. Dắt tay cũng không được.”

Bắc Minh nhăn chặt mày, bình tĩnh nhìn Âm Tế Thiên. Âm Tế Thiên cũng không để ý y có đáp ứng hay không, nói ra điều kiện thứ ba: “Thứ ba, như điều kiện thứ hai đã nói, ngươi với ta tuy là vợ chồng, nhưng không có tình cảm với nhau. Nếu có ngày ngươi thích người khác, hoặc là ta có người mình thích. Ngươi phải thả ta đi mà không có bắt bẻ gì!”

“Không có khả năng!” Bắc Minh đứng vụt lên, lớn tiếng phản đối, hơn nữa ngữ khí thập phần lãnh ngạnh.

Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, không nghĩ tới phản ứng của Bắc Minh sẽ kích động như vậy. Sắc mặt của Bắc Minh trở nên có chút tái nhợt, nhưng ánh mắt lại thập phần kiên định: “Cho dù ngươi có người mình thích, ta cũng sẽ không cho ngươi rời đi!”

Đây là lần đầu Âm Tế Thiên nghe Bắc Minh một lần mà nói dài như vậy.

“Ngươi…” Hắn như muốn nói gì, đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói trầm thấp khàn khàn tê rống thảm thiết: “Cho dù ngươi có người mình thích, bổn tọa cũng sẽ không từ thủ đoạn mà có được ngươi!”

Người nói chuyện dường như thật lâu chưa có mở miệng qua, phi thường khàn, tuy nhiên ngữ khí lại thập phần cuồng vọng, bá đạo, nhưng lại có một tia không cam lòng cùng bất lực, hơn nữa, còn khiến người nghe lo lắng thống khổ.

“Ai?” Âm Tế Thiên cả kinh, đột nhiên vụt đứng lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện