Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi
Chương 1798
Edit: kaylee
“Cái đề nghị này nhưng thật ra thực không tồi,” Dạ Vô Trần từ trên hư không rớt xuống xuống, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười tà mị: “Nhưng mà, ta phải đợi sau khi gặp nữ nhi của ta rồi hỏi ý kiến nàng một chút, đương nhiên, ta nhưng thật ra muốn kết thành thân gia với ngươi.”
“Chuyện nữ nhi ngươi, ta sẽ tìm vì ngươi, chỉ là hiện tại ta muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của lão nhân, không biết các ngươi nhưng nguyện ý cùng chúng ta tiến đến?”
Khó được đụng tới một đối thủ làm mình thưởng thức, Thiên Bắc Dạ là như thế nào đều sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Dạ Vô Trần trầm ngâm một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hỏi: “Nguyệt Nhi, nàng cảm thấy như thế nào?”
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng ta ở chỗ này tìm kiếm mù quáng cũng không phải biện pháp gì, không bằng cùng bọn họ đi tham gia tiệc mừng thọ này, còn tìm Huyết Nhi, có bọn họ hỗ trợ hẳn là không thành vấn đề.”
Mẫu tử liền tâm.
Nàng có một loại cảm giác, nữ nhi nàng khẳng định ở chỗ không xa thế giới này……
……
Bởi vì là sinh thần của Đông Phương lão gia tử, giờ phút này Đông Phương thế gia khách đến đầy nhà, hơn nữa, bởi vì uy vọng hiện giờ của Đông Phương thế gia ở trên đại lục, chẳng sợ thế lực ngươi cường đại, thanh danh lại tốt, ở trước mặt gã sai vặt của Đông Phương thế gia đều phải hạ thấp tư thái, khom lưng uốn gối.
Bên trong đại sảnh, Đông Phương lão gia tử khắp nơi nhìn xung quanh, đôi mắt đều nhìn thẳng, lại vẫn không nhìn thấy mấy bóng dáng muốn nhìn thấy nhất kia, đáy mắt bất giác toát ra vẻ thất vọng.
Ngay tại lúc ông thở ngắn than dài, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến, làm thân mình già nua của ông bỗng dưng cứng đờ.
“Cố ngoại công, con đã trở về.”
Giọng nói của thiếu niên mang theo mỉm cười, làm Đông Phương lão gia tử không tự chủ được chuyển đầu, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia.
Ông hơi hơi hé miệng, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên thấy được thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh thiếu niên, hơi hơi sửng sốt một chút: “Tầm Nhi, nàng là người phương nào?”
“Cố ngoại công, đây là tức phụ con,” Thiên Bắc Tầm mặc kệ ý nguyện của Phượng Thiên Huyễn, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng mình, khóe môi nâng lên một nụ cười: “Lần này con tới, chính là mang nàng tới gặp mặt các người.”
Tức phụ?
Đông Phương lão gia tử hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tốc độ của tiểu tử Thiên Bắc Tầm này vậy mà nhanh như vậy? Một nữ tử tuyệt mỹ như thế đã bị hắn dụ hoặc tới tay?
Vẫn là Lam Vũ Ca phản ứng lại trước, tiến lên nắm tay Phượng Thiên Huyễn, khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu, Tầm Nhi của nhà chúng ta không tìm phiền toái cho ngươi đi?”
Lam Vũ Ca hiểu rất là rõ tính cách của Thiên Bắc Tầm, tính tình gia hỏa này cũng không tốt, lại rất bá đạo, bà thật đúng là lo lắng tiểu nha đầu này sẽ bị hắn bắt nạt.
Phượng Thiên Huyễn nhìn Thiên Bắc Tầm, nhợt nhạt giương lên khóe môi: “Hắn không có gây phiền toái cho ta, lại còn có giúp ta vài lần.”
Nếu không có Thiên Bắc Tầm, nói không chừng Thần Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngoại công ngoại tổ mẫu ta, còn có cha nương bọn họ còn không có tới sao?” Thiên Bắc Tầm nhìn đại sảnh, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Bọn họ phỏng chừng đang trên đường, thực nhanh sẽ tới, tiểu Tầm Nhi, cha nương con nhìn thấy con tìm tức phụ, nhất định sẽ thực kích động,” Ánh mắt Lam Vũ Ca dịu dàng, cười nhạt doanh doanh nói.
Chẳng sợ hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy, dung mạo của Lam Vũ Ca vẫn bảo trì như cũ, mỹ diễm giống như nữ tử hơn hai mươi tuổi, không chút làm người phát hiện, kỳ thật vị nữ tử này đã không sai biệt lắm gần tới trăm tuổi.
Đang lúc Thiên Bắc Tầm vừa định nói cái gì đó, đột nhiên một tiếng thông báo từ ngoài cửa truyền đến: “Gia chủ, phu nhân, Linh Thiên Khải Tôn giả Tông tiến đến.”
“Cái đề nghị này nhưng thật ra thực không tồi,” Dạ Vô Trần từ trên hư không rớt xuống xuống, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười tà mị: “Nhưng mà, ta phải đợi sau khi gặp nữ nhi của ta rồi hỏi ý kiến nàng một chút, đương nhiên, ta nhưng thật ra muốn kết thành thân gia với ngươi.”
“Chuyện nữ nhi ngươi, ta sẽ tìm vì ngươi, chỉ là hiện tại ta muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của lão nhân, không biết các ngươi nhưng nguyện ý cùng chúng ta tiến đến?”
Khó được đụng tới một đối thủ làm mình thưởng thức, Thiên Bắc Dạ là như thế nào đều sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Dạ Vô Trần trầm ngâm một lúc lâu, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, hỏi: “Nguyệt Nhi, nàng cảm thấy như thế nào?”
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: “Chúng ta ở chỗ này tìm kiếm mù quáng cũng không phải biện pháp gì, không bằng cùng bọn họ đi tham gia tiệc mừng thọ này, còn tìm Huyết Nhi, có bọn họ hỗ trợ hẳn là không thành vấn đề.”
Mẫu tử liền tâm.
Nàng có một loại cảm giác, nữ nhi nàng khẳng định ở chỗ không xa thế giới này……
……
Bởi vì là sinh thần của Đông Phương lão gia tử, giờ phút này Đông Phương thế gia khách đến đầy nhà, hơn nữa, bởi vì uy vọng hiện giờ của Đông Phương thế gia ở trên đại lục, chẳng sợ thế lực ngươi cường đại, thanh danh lại tốt, ở trước mặt gã sai vặt của Đông Phương thế gia đều phải hạ thấp tư thái, khom lưng uốn gối.
Bên trong đại sảnh, Đông Phương lão gia tử khắp nơi nhìn xung quanh, đôi mắt đều nhìn thẳng, lại vẫn không nhìn thấy mấy bóng dáng muốn nhìn thấy nhất kia, đáy mắt bất giác toát ra vẻ thất vọng.
Ngay tại lúc ông thở ngắn than dài, một giọng nói quen thuộc bỗng nhiên truyền đến, làm thân mình già nua của ông bỗng dưng cứng đờ.
“Cố ngoại công, con đã trở về.”
Giọng nói của thiếu niên mang theo mỉm cười, làm Đông Phương lão gia tử không tự chủ được chuyển đầu, tầm mắt dừng ở phía trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên kia.
Ông hơi hơi hé miệng, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên thấy được thiếu nữ tuyệt sắc bên cạnh thiếu niên, hơi hơi sửng sốt một chút: “Tầm Nhi, nàng là người phương nào?”
“Cố ngoại công, đây là tức phụ con,” Thiên Bắc Tầm mặc kệ ý nguyện của Phượng Thiên Huyễn, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng mình, khóe môi nâng lên một nụ cười: “Lần này con tới, chính là mang nàng tới gặp mặt các người.”
Tức phụ?
Đông Phương lão gia tử hoàn toàn trợn tròn mắt.
Tốc độ của tiểu tử Thiên Bắc Tầm này vậy mà nhanh như vậy? Một nữ tử tuyệt mỹ như thế đã bị hắn dụ hoặc tới tay?
Vẫn là Lam Vũ Ca phản ứng lại trước, tiến lên nắm tay Phượng Thiên Huyễn, khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu, Tầm Nhi của nhà chúng ta không tìm phiền toái cho ngươi đi?”
Lam Vũ Ca hiểu rất là rõ tính cách của Thiên Bắc Tầm, tính tình gia hỏa này cũng không tốt, lại rất bá đạo, bà thật đúng là lo lắng tiểu nha đầu này sẽ bị hắn bắt nạt.
Phượng Thiên Huyễn nhìn Thiên Bắc Tầm, nhợt nhạt giương lên khóe môi: “Hắn không có gây phiền toái cho ta, lại còn có giúp ta vài lần.”
Nếu không có Thiên Bắc Tầm, nói không chừng Thần Nhi sẽ gặp nguy hiểm.
“Ngoại công ngoại tổ mẫu ta, còn có cha nương bọn họ còn không có tới sao?” Thiên Bắc Tầm nhìn đại sảnh, nhẹ nhàng nhíu mày.
“Bọn họ phỏng chừng đang trên đường, thực nhanh sẽ tới, tiểu Tầm Nhi, cha nương con nhìn thấy con tìm tức phụ, nhất định sẽ thực kích động,” Ánh mắt Lam Vũ Ca dịu dàng, cười nhạt doanh doanh nói.
Chẳng sợ hiện giờ đã qua nhiều năm như vậy, dung mạo của Lam Vũ Ca vẫn bảo trì như cũ, mỹ diễm giống như nữ tử hơn hai mươi tuổi, không chút làm người phát hiện, kỳ thật vị nữ tử này đã không sai biệt lắm gần tới trăm tuổi.
Đang lúc Thiên Bắc Tầm vừa định nói cái gì đó, đột nhiên một tiếng thông báo từ ngoài cửa truyền đến: “Gia chủ, phu nhân, Linh Thiên Khải Tôn giả Tông tiến đến.”
Bình luận truyện