Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 459: Ăn chay trường??!!



Với một con ma thú có thuộc tính âm hàn chỉ sinh sống ở những nơi mát lạnh như sông nước như Tử Sắc Thủy Yết, vô cùng nhạy cảm với nhiệt độ quá cao ở môi trường xung quanh.

chỉ cần nhiệt độ tăng lên khoảng 40-50 đã đủ khiến nó đau đớn khó chịu lắm rồi, huống chi lúc này nhiệt độ sông nước đã bị đun sôi lên hơn cả trăm độ.

Tử sắc Thủy Yết không phải chưa thử tìm cách né tránh bằng cách di chuyển khắp nơi dưới dòng sông, nhưng thần thức của tiểu Miu đã khóa chặt vào nó, cho dù nó bơi tới chân trời góc biển, tia lửa nóng trên cả ngàn độ của tiểu Miu lập tức có mặt ở đó và đun sôi nước sông trong tức khắc.

Và kết quả là cuối cùng nó đã chịu đựng không nổi phải lao ra khỏi mặt nước nếu như không muốn bị luộc chín dưới sông.

“ Chờ chính là thời khắc này đây ~~~~!!!”

Nhìn thấy Tử Sắc Thủy Yết với dáng vẻ hoảng hốt đau đớn từ dưới nước lao lên, tiểu Miu tuyệt đối không bỏ lỡ cơ hội ngon ăn như thế này được, cơ thể nhanh như chớp từ trên không trung lao xuống, một chiêu Sư Tử Hống thi triễn ra, Tử Sắc Thủy Yết vẫn còn đang bối rối bỏ chạy chưa kịp hiểu chuyện gì đã hứng đòn choáng váng ngay tại chỗ.

Tuy thời gian bị choáng váng chỉ duy trì một vài giây, nhưng đối với các cao thủ cao cấp như tiểu Miu, chỉ cần ngơ người một giây đã đủ để đối thủ khai thác trảm sát ngay tại chỗ rồi.

“ Liệt Diệm Hồng Hỏa, thêu cháy hết tất cả cho ta ~~~~~~~~~~~~!!!”

Chỉ trong tích tắc tiểu Miu đã xuất hiện ngay trước mặt Tử Sắc Thủy Yết vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái choáng váng, miệng há to ra hết cỡ, một tia lửa màu đỏ cam tự như cây súng lửa khổng lồ mở to hết cỡ công suất, khạc đạn nhả thẳng vào đối thủ ở trước mặt.

Rít rít rít rít ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Phừng phực ~~~ phừng phực ~~~~ phừng phực ~~~~!!! xèo ~~~ xèo ~~~ xèo ~~~~~~~!!!

Nhất thời tiếng rít đầy đau khổ tuyệt vọng pha lẫn tiếng nướng cháy khét vang động cả trời đất, nhóm Dương Kiệt đứng quan chiến ở phía xa thậm chí có thể ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.

Chỉ trong tích tắc, Tử Sắc Thủy Yết đã bị thêu thành món bò cạp nướng thơm phức, bị tiểu Miu chụp lấy mang thẳng tới trước mặt Hao Thiên Khuyển để dùng làm quà dâng tặng cho vị chủ nhân của mình.

Hao Thiên Khuyển khẽ gật đầu hài lòng với biểu hiện của tên tiểu đệ của mình, ngẩng đầu vểnh cao đuôi lên liếc nhìn nhóm Dương Kiệt với vẻ đầy thách thức.

Đấy đấy, thấy chưa, tên tiểu đệ của bổn cẩu gia được việc đấy chứ?? Chứ đâu như lũ phế vật các ngươi, bị con bò cạp hù dọa chút đã phải cong đuôi bỏ chạy, đúng là không cùng đẳng cấp mà.

Nhìn thấy chủ nhân hài lòng, tiểu Miu vui mừng như bắt được vàng, không ngừng đi theo phía sau mặc sức nịnh nót lấy lòng, lỡ như chủ nhân vui vẻ ban tặng thêm một vài tuyệt kỹ cao cấp cho mình thì tuyệt con mẹ đó vời rồi.

Xì, đắc ý cái gì, nếu không gợi ý của bổn thiếu gia thì tiểu đệ của ngươi có làm nên trò trống gì đâu chứ.

Dương Kiệt khẽ bễu môi trước thái độ dương dương tự đắc của Hao Thiên Khuyển, không phải anh ta xem nhẹ thành quả của tiểu Miu, chỉ là không thích cái thái độ của tên chủ nhân của nó mà thôi.

Trở ngại duy nhất đã giải quyết xong, cả nhóm đã có thể vượt qua con sông chắn đường một cách dễ dàng, tiếp tục hành trình đi thẳng tới đích đến như đã định.

Sau hơn nửa ngày tiếp tục di chuyển, cả nhóm bắt đầu nghỉ ngơi cắm trại tại một khu đất trống thoáng mát khi mặt trời đã sắp xuống núi.

Màn đêm buông xuống, cả nhóm đang tụ tập lại ngay lửa trại đã được bắt lên, Dương Kiệt xoắn hai tay áo lên chuẩn bị trổ tài món thịt nướng sở trường của mình sau khi tiểu Miu săn về hai con ma thú có hình dáng giống như những con nai rừng.

còn món bò cạp nướng gì gì đó, cái thứ quỷ quái đó ai mà thèm ăn chứ?? Tất nhiên là bị vứt bỏ lại hiện trường, con ma thú nào may mắn đi ngang qua hưởng thụ được món thịt nướng của một con ma thú cấp 5 cao cấp, xem như tạo hóa của nó vậy, không chừng có thể thăng vài cấp cũng không chừng đấy chứ.

Còn nhóm Dương Kiệt thì xin kiếu rồi!!

Xì xòe ~~~ xì xòe ~~~~~~~~~ ………….!!!

Mỡ thịt từng nhọt từng nhọt chảy xuống đóm lửa đang rực cháy hừng hực ở phía dưới kèm thêm hương thơm béo ngoạy kích thích cơn thèm nhổ dãi của những ai ngửi thấy, gì chứ, Dương Kiệt vô cùng tự tin và tự hào với kỹ năng nướng thịt đã đạt tới cấp thượng thừa của mình.

Ngay cả con cẩu xực ngày thường chỉ ăn quen cao lương mỹ vị như Hao Thiên Khuyển, cũng không tài nào kháng cự nổi món thịt nướng làm ra từ bàn tay của anh ta, bộ không thấy lúc này đôi mắt như cặp bóng đèn to sáng của nó đang nhìn chằm chằm vào hai con nai nướng mà không rời lấy một cái, chỉ cần món thịt nướng hoàn thành, con cẩu này tuyệt đối là người đầu tiên lao vào giành ăn cho mà xem.

“ Xong rồi, chén thôi mọi người ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Nhìn thấy hai con nai đã chín giòn trên đóm lửa, Dương Kiệt ngật đầu hài lòng với “ kiệt tác” của mình, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cả nhóm có thể lao vào chén rồi.

Quả nhiên không sai, con cẩu xực là kẻ đầu tiên trực tiếp xông thẳng vào vơ lấy hẳn một con nai về phía mình, mặc cho những ánh mắt như muốn giết người của nhóm Dương Kiệt, cắn xé một cách ngon lành như chốn không người.

ực ực ực ực ~~~~~~~~~~~~!!!

Sau khi cả ba chia con nai còn lại,chỉ thấy tiểu Miu chỉ đứng sang một bên dưng dưng nước mắt nhìn chằm chằm vào những miếng thịt nướng ngon lành trên tay của nhóm Dương Kiệt, lúc này nước miếng nước dãi của nó rơi xuống có thể tích tụ thành một cái ao nước nhỏ rồi đấy.

Dương Kiệt khẽ liếc nhìn vẻ mặt đáng thương của tiểu Miu, lại quay sang liếc nhìn con cẩu vẫn đang mải mê hưởng thụ thưởng thức con nai nướng trong tay mà không thèm quan tâm tới mọi thứ ở xung quanh, cảm thấy bất bình vô cùng.

Mẹ kiếp, làm đại ca kiểu gì mà không thèm quan tâm tới sống chết của đàn em, mày ăn thịt ít ra cũng để dành chút canh thừa cho đứa em uống với chứ.

Dương Kiệt và Hoàng Dung khẽ đưa mắt nhìn nhau và cùng ngật đầu một cái, anh ta cầm lấy phần thịt nướng của mình bước tới trước mặt tiểu Miu, cười nói: “ Thịt nướng còn hơi bị nhiều, ta cũng ăn không hết nổi, ngươi hãy cầm lấy ăn thử và cho chút ý kiến để ta rút kinh nghiệm sau này làm tốt hơn nhé.”

Tiểu Miu nhìn miếng thịt nướng chỉ to bằng móng vuốt của mình ( thể hình của nó quá khổng lồ), nước miếng nước dãi đầm đìa, đôi mắt lóe qua tia sáng cảm kích, nhưng nhanh chóng lắc đầu như vừa cắn xong thuốc lắc, nghẹn ngào nói: “ Không được, không được, ta đã từng tuyên thề với thú thần vĩ đại rằng sẽ ăn chay trường suốt đời, nên từ giờ trở đi không thể ăn thịt được nữa.”

Hả?? Ăn, ăn chay trường??? Một loại ma thú không có thịt thì nuốt không nổi như Hỏa Linh Sư Vương mà đòi ăn chay trường???  thật hay đùa vậy??

Dương Kiệt mang theo vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào tiểu Miu, như muốn nghe rằng đối phương đang nói đùa chứ không phải thật lòng.

“ Heo, Dương Kiệt, nếu nó đã muốn thế thì ném cho tọa kỵ của bổn cẩu gia ba viên luyện khí đan phục dụng là đủ. Còn nữa, nếu nó không ăn thì phần đó mang qua cho bổn cẩu gia, nãy giờ còn chưa đủ để xỉa răng, vẫn còn đang thèm thòm đây này.”

Chỉ trong chốc lát Hao Thiên Khuyển đã chén sạch một con nai có thể tích to gấp ba lần so với nó, thậm chí xương cũng không nhả ra, thế mà vẫn còn đòi ăn tiếp nữa cơ chứ?

Dương Kiệt trực tiếp giơ ngón tay giữa về phía con cẩu xực vô lương tâm đó, khẽ do dự một hồi, từ trong nhẫn Càn Khôn rút ra ba viên luyện khí đan cao cấp ném qua cho tiểu Miu vẫn còn đang mang theo vẻ mặt đầy tội nghiệp nhìn chằm chằm vào mình ở trước mặt.

Thực tế thì khi người tu luyện đạt tới cảnh giới xuất khiếu ( ma thú cấp 6 trở lên), ngày thường đã có thể tỵ cốc( nghĩa là không cần phải ăn uống gì nữa), chỉ cần hấp thụ thiên địa linh khí xung quanh đã có thể duy trì sự sống. Và luyện khí đan, loại đan dược chứa đầy linh khí dào dồi bên trong, chính là nguồn cung cấp không thể thiếu đối với những người đã không còn hứng thú với việc ăn uống nữa( dạng người này rất hiếm, vì cho dù có thể tỵ cốc, thực tế không ai có thể cưỡng lại cám dỗ những món ăn ngon miệng cả).

Nếu như tiểu Miu nói rằng nó đã chuyển qua ăn chay, vậy thì luyện khí đan chính là thực phẩm thích hợp nhất dành cho nó rồi còn gì nữa.

Tuy không mấy hứng thú với mấy viên đan dược nhạt nhẽo này, như có còn hơn không, tiểu Miu “ miễn cưỡng” nuốt trôi ba viên luyện khí đan do Dương Kiệt ném qua, thực tế cũng chả bổ bẽo gì cả.

Mẹ kiếp, mày thì miễn cưỡng đấy, biết một viên luyện khí đan cao cấp như thế có giá bao nhiêu trên thị trường không??? Mỗi viên mười ngàn linh thạch đấy ông nội, chỉ có một ngày mà ngươi đã ăn hết ba chục ngàn linh thạch của bổn thiếu gia, vậy hai ngày, ba ngày, một tháng, hai tháng hay thậm chí là một năm, ngươi sẽ nuốt hết bao nhiêu linh thạch của bổn thiếu gia đây??? Thế mà còn dám ở đó làm mặt chê bai, đúng là chủ nào tớ đấy, đồ không biết điều.

Nghĩ tới số luyện khí đan dùng để nuôi dưỡng tiểu Miu sau này, Dương Kiệt đau xót nứt cả ruột.

Đúng là nhà nghèo không nên nuôi sủng vật, đặc biệt là những sủng vật quý hiếm có giá trị, đó là trò chơi chỉ dành riêng cho giới nhà giàu mà thôi.

Một đêm bình yên lặng lẽ trôi qua, mặt trời bắt đầu xuất hiện bắt tay vào công việc hằng ngày của mình, chiếu sáng soi rọi sưởi ấm khắp đại lục Huyền Thiên.

Cả nhóm tiếp tục lên đường di chuyển tới đích đến. Và khác với ngày hôm trước, lúc này nhóm Dương Kiệt đã có thể ngồi trên lưng của tiểu Miu thay vì phải cuốc bộ theo phía sau đầy mệt mỏi.

Cũng phải thôi, Dương Kiệt đã chủ động móc luyện khí đan ra cung cấp cho tiểu Miu sử dụng, nếu như còn không để cho cả nhóm ngồi lên, ngay cả mặt dày như Hao Thiên Khuyển cũng có chút chột dạ.

Mẹ kiếp, tiểu đệ của mình mà bắt người ta bỏ tiền ra nuôi, đã vậy mà còn không cho người ta được hưởng chút quyền lợi thì quả thật khó coi quá đi. Nên đành “ miễn cưỡng” dành ra một góc cho cả nhóm ngồi trên lưng của tiểu Miu chứ biết sao bây giờ.

Theo lộ trình Hoàng Dung đã nói trước đó, sau khi vượt qua địa bàn của Tử Sắc Thủy Yết, cả nhóm lại tiếp tục thử thách với hai dãy núi hùng vĩ chắn ngang trước mặt.

Cũng may là có tiểu Miu thay cho đôi chân khốn khổ của mình, nên thực tế không mấy khó khăn khi vượt qua hai dãy núi mang tính thử thách không nhỏ này, mặc dù “ vé xe” hạng sang này không rẻ chút nào, tới giờ mà Dương Kiệt vẫn còn tiếc lên tiếc xuống cho cái hầu bao đang bị thu hẹp lại theo từng ngày của mình.

“ ngôi làng??? Không ngờ ở cái nơi xa xôi hẻo lánh như thế lại có một ngôi làng không nhỏ như thế kia? Hoan hô, thế là chúng ta có thể vào làng để nghỉ ngơi ăn uống, tiện thể tìm xem có lò rèn nào để sửa lại chiếc phi thuyền bị hư hỏng rồi.”

Vừa mới vượt qua hai dãy núi không được bao lâu, đập vào trong mắt của cả nhóm là hình bóng của một ngôi làng nằm tuốt ở phía xa xăm.

Tuy chỉ là một cụm đen nhỏ như hạt cát vì cách vị trí cả nhóm đang đứng cực kỳ xa, thậm chí theo ước tính của Dương Kiệt từ vị trí đang đứng hiện giờ cách xa ngôi làng phía xa đó có thể trên cả ngàn cây số chứ không ít!

Nhưng theo đánh giá của Dương Kiệt thì, ngôi làng ít nhất phải đạt tới cấp bậc của một ngôi làng tầm trung trở nên, nghĩa là dân sống sinh sống trong ngôi làng phải đạt trên năm trăm ngàn người mới đủ tư cách gọi là ngôi làng tầm trung theo quy định trên đại lục Huyền Thiên này.

Một ngôi làng dành cho năm trăm ngàn người sinh sống, tuyệt đối không nhỏ rồi, nhất là nằm ở vị trí địa lý hẻo lánh như thế này. Và một ngôi làng tầm trung, chắc chắn không thiếu các dịch vụ khách sạn ăn uống, có thể dùng làm nơi nghỉ chân được đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện