Phì Lũ Đại Náo Dị Giới
Chương 5: Mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ?
Bước tới quỳ xuống ngay bên cạnh cô gái, nhìn thấy cô ta vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự, Dương Kiệt chỉ biết ở đó gãi đầu không biết phải làm sao.
“ Chẳng lẽ phải hô hấp nhân tạo? Không được không được, mình còn là trai tơ, nụ hôn đầu sao có thể trao cho 1 cô gái không quen biết được. mà nếu không làm thế, lỡ cô ta ngất xỉu tới chết luôn thì sao? vì cứu người, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ? làm thôi!!” Tên khốn mặt dày tỏ vẻ miễn cưỡng đau khổ, nhưng thực ra trong lòng đang thầm nuốt nước miếng thèm thuồng, chu cái mỏ lại, từ từ, từ từ áp sát miệng cô gái…
“ Dâm tặc!!!!” Bốpppp ~~~~!
Khi mỏ của tên khốn còn cách miệng của cô gái khoảng năm cm, cô gái đang bất tỉnh đột nhiên mở to đôi mắt thức tỉnh. Nhìn thấy một con heo mập ú xa lạ đang chu mỏ áp sát tới mặt mình, theo phản ứng tự nhiên kêu thét lên một tiếng, đồng thời không quên tặng cho tên khốn 1 cái bạt tai.
Tên khốn bị tát tới nỗi đầu óc quay cuồng, thậm chí nhìn thấy ngôi sao giữa ban ngày. Ngồi ngã mông về phía sau, dùng tay bụm chặt bên má vừa ăn phải cú tát.
Tên khốn giận tới nỗi mặt đỏ tía tai: “Mẹ kiếp, lâu lâu định làm người tốt mà lại mang hoạ vào thân như thế này.” Phẫn nộ quát lớn: “ Này cô bé, cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế đó hả? nếu như không phải tôi rủ lòng thương cứu mạng cô, e rằng lúc này cô đã bị người của quân đoàn Ác Sói hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp tiếp rồi! cô trả ơn cho tôi bằng cú tát thế đó hả?”
Nghe thấy câu gào thét của Dương Kiệt, cô gái mới giật mình phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng khách quá sang trọng chứ không phải trong rừng. Xem ra đúng như tên lưu manh ở trước mặt nói, hắn là người đã cứu mình về đây.
Nhưng là người cứu mạng thì sao nào? Là người cứu mạng là có thể tuỳ tiện áp sát đầu vào mặt mình sao? Nếu như không phải mình tỉnh dậy đúng lúc, e rằng lúc này đã….
Hít sâu một hơi vào người, cô gái lập tức phản pháo: “ Nếu đúng như anh là người cứu mạng tôi thì tôi vô cùng biết ơn. Nhưng đừng tưởng vì thế mà anh muốn làm gì mà làm, lúc nãy anh chu mỏ áp sát vào mặt là có ý gì? nói đi!!”
Thà không nhắc tới thì thôi, vừa mới nhắc tới Dương Kiệt lập tức nổi giận hừng hực:“ Ý gì? Nhìn thấy cô bất tỉnh nhân sự thời gian lâu như vậy, sợ cô có mệnh hệ gì nên tôi rủ lòng thương hy sinh nụ hôn đầu thiêng liêng của mình định hô hấp nhân tạo để cứu tỉnh cô. Cô chưa hỏi rõ nguyên do đã tát tôi một bạt tai, moá, đúng là người tốt khó làm, đừng tưởng tôi hiền là muốn làm gì làm nhé!!” Nhìn thấy qua người vô liêm sỉ, nhưng chưa nhìn thấy qua ai vô liêm sỉ như tên lưu manh này. Nhìn thấy cái vẻ mặt thèm thuồng muốn chảy nước miếng lúc nãy của hắn là biết hắn không phải là người tốt rồi, giờ ở đó tỏ ra vẻ nhân cách cao sang lắm vậy. Cái gì mà nụ hôn đầu thiêng liêng? bộ của ông là nụ hôn đầu, còn của tôi không phải sao? Mà tôi có yêu cầu ép buộc ông phải hy sinh đâu chứ?
cô gái càng nghĩ càng giận, giận tới nỗi cơ thể run lên cầm cập, nghiến răng nghiến lợi đôi mắt như phóng lửa nhìn chằm chằm tên khốn ở trước mặt, nhưng không thèm nói đấy câu nào. Tranh cãi mấy tên mặt dày vô liêm sỉ như thế này chỉ tổ làm bản thân bực bội thêm mà thôi, im lặng, im lặng là vàng!!
Nhìn thấy cô gái không cãi lại mà chỉ dùng ánh mắt như muốn phang thây xẻ thịt mình ra nhìn chằm chằm vào mình. Dương Kiệt không kềm được nuốt miếng nước bọt vào cổ họng. Chắc là do cảm thấy chột dạ, nên vô cùng biết điều câm miệng không nói thêm gì nữa.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, còn Dương Kiệt thì chắc do có tật giật mình nên đưa mắt nhìn sang hướng khác, nhưng không ai nói với ai nửa lời. Bầu không khí trong phòng khách im lặng tới mức đáng sợ.
Dương Kiệt có chút đứng ngồi không yên, không thể tiếp tục như thế này được. Mình là đàn ông, phải chủ động chút, phá vỡ cái không khí đáng sợ này chứ.
Hít sâu một hơi vào người, Dương Kiệt nhanh chóng tìm chủ đề nói: “ E hèm, này cô bé, dù sao tôi cũng là người cứu mạng cô, cô có thể cho tôi biết cô tên gì?”
“ Bé cái đầu ông á! lớn hơn ngừơi ta được bao nhiêu mà dám kêu tôi là cô bé hả?” Cô gái díu chặt đôi lông mày hai tay chống eo nghiến răng nói, dường như vẫn còn rất phản cảm với hành động lúc nãy của anh ta.
nhưng suy nghĩ một hồi, dù sao người ta cũng từng cứu mình, nói tên cho hắn biết cũng chẳng sao. Nghĩ thế, bèn khẽ thót ra hai từ: “ Diệp Tuyền.”
“ Được, chịu trả lời là ok rồi đấy!! chỉ sợ bà câm nín nghe tiếng tôi hót mà thôi.” Nhìn thấy có tiến triễn, Dương Kiệt mừng thầm trong bụng, nhưng trên khuôn mặt cố gắng tạo ra vẻ nghiêm túc chân thành, từ từ nói: “ À à, thì ra là Diệp cô nương, hân hạnh, hân hạnh được quen biết một đại mỹ nhân như cô nương. Mà nè, cô nương có thể cho tôi biết vì sao cô lại nằm bất tỉnh nhân sự trong khu rừng? Còn nữa, dường như có một toán người đàn ông có khuôn mặt rất dữ dằn đang truy đuổi cô phải không? trông dáng vẻ của chúng dường như rất nôn nóng muốn tìm cô cho bằng được thì phải. Cũng may là tôi có mặt kịp thời giúp cô đánh đuổi chúng đi, nếu không lúc này e rằng cô đã nằm trong tay chúng rồi đấy.”
Nghe thấy Lục Tín bắt đầu kể công, nhưng cảm thấy anh ta nói đúng, nếu như lúc mình ngất đi mà lũ người của quân đoàn Ac Sói tìm tới, e rằng lúc này đã bị chúng tóm gọn rồi. Nghĩ tới điều đó, thành kiến đối với Lục Tín đã giảm bớt đi đôi chút. Diệp Tuyền khẽ lộ ra vẻ do dự, nhưng nhanh chóng được cô ta che dấu đi, trầm giọng nói: “ Lúc nãy tôi đang bỏ trốn trong rừng bởi sự truy đuổi của toán người đàn ông hung dữ mà anh vừa nói. Tôi đang ẩn trốn trên cành cây cao rất kín đáo và an toàn tuyệt đối thì đột nhiên trong khu rừng vang lên một tiếng gào thét ma che quỷ khóc, tôi chịu đựng không nổi những tiếng gào thét kinh khủng đó, nên từ trên cành cây té ngã xuống đất ngất. Còn chuyện vì sao tôi bị mấy người đàn ông kia truy đuổi thì tốt nhất anh đừng nên biết, vì chuyên này không liên quan gì tới anh, biết nhiều chỉ tổ rước hoạ vào thân mà thôi. Nhưng dù sao tôi cũng rất cám ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi sự truy lùng của chúng.” Nói tới đây, giọng điệu của Diệp Tuyền cũng đã dịu hơn lúc đầu rất nhiều, còn chân thành nói lời cám ơn Dương Kiệt nữa.
Tất nhiên, nếu như để cô ta biết được tiếng gào thét ma chê quỷ khóc mà cô ta vừa diễn tả là từ trong miệng tên khốn ở trước mặt phát tán ra, khiến cô ta bị bại lộ ngất đi, không biết cô ta có cầm dao đuổi chém anh ta không nữa… “ Tiếng gào thét ma chê quỷ khóc….” Dương Kiệt chột da hỏi nhỏ.
“ Đúng thế, tôi nghi ngờ trong khu rừng có ẩn náu một con thực xác ma điểu ( chim qủy ăn xác), loại chim này luôn phát ra những tiếng gào thét kinh khủng như thế khi đang ăn, khiến người lớn nghe phải biến sắc, con nít nghe phải nín khóc.” Diệp Tuyền díu mày dùng ngón tay ngọc ngà vuốt nhẹ lên cằm, phân tích một cách nghiêm túc: “ chỉ là không hiểu vì sao những tiếng gào thét đáng sợ đó lại có tiết tấu giống như một điệu khúc kỳ lạ nào đó, thông thường thực xác ma điểu không thể nào phát ra những tiếng gào thét có tiết tấu như thế này được.”
Nghe xong những lời phân tích của Diệp Tuyền, không cần nghĩ cũng biết tác giả của những tiếng gào thét ma chê quỷ khóc kia là ai rồi. Lúc này Dương Kiệt chỉ muốn đào cái hố nào đó chui xuống cho bớt xấu hổ.
Mẹ kiếp! giọng ca vàng của mình mà ả dám nói là tiếng gào thét ma chê quỷ khóc của con thực xác ma điểu gì đó à??
Diệp Tuyền vừa suy nghĩ ngẩng đầu lên phát hiện Dương Kiệt đang đỏ hết cả khuôn mặt, nỗi uất hận bừng bừng hiện rõ trên mặt không có chỗ trút ra trông vô cùng nực cười. Bèn hỏi: “ Ủa, có chuyện gì xảy ra mà mặt anh giống như cả thế giới đang thiếu anh tiền vậy?” “ Không, không có gì, không có gì cả, hì hì, hì hì!!”Dương Kiệt cố gắng lắm mới kềm nén cơn kích động trong lòng, gắng sức tạo ra nụ cười miễn cưỡng đáp. mặt khác trong lòng thầm nghĩ: “ không phải do ta hát không hay mà vì trên thế giới này không ai biết thưởng thức giọng ca truyền cảm giàu cảm xúc của ta, ta nhịn!!”
Diệp Tuyền chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với Dương Kiệt, nhìn thấy anh ta nói không có gì, cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa. nhận thấy trời đã xế chiều, mặt trời đã gần xuống núi đi nghỉ ngơi, bèn chắp tay nói: “ cám ơn anh đã cứu mạng tôi, nếu như sau này có cơ hội, tôi sẽ trả mối ơn cứu mạng ngày hôm nay. giờ tôi có công việc phải làm gấp, chào tạm biệt đây, hẹn ngày gặp lại!!” nói xong, không đợi Dương Kiệt kịp lên tiếng, quay người bỏ đi.
“ ừ, đi cẩn thận, không tiễn, hẹn ngày gặp lại.” Dương Kiệt vẫn cố gắng tỏ ra vô cùng thản nhiên, từ trong Càn Khôn tháp lấy ra tấm lệnh bài “ Thánh Hỏa Lệnh” cầm trên tay nghịch.
Dương Kiệt đang chơi chiêu đấy. Anh ta đang đặt cược rằng Diệp Tuyền sẽ quay đầu lại thêm lần nữa. Và khi nhìn thấy “ Thánh Hỏa Lệnh” trong tay mình, chắc chắn cô ta sẽ lên tiếng truy hỏi, anh ta cho rằng tấm “ Thánh Hỏa Lệnh” này nhất định có liên quan tới cô ta.
Quả nhiên, trước khi bước ra khỏi phòng khách, Diệp Tuyền đã quay người lại lần nữa để nói lời cáo từ. Phát hiện Dương Kiệt cầm lấy một miếng sắt nghịch trên tay, đôi mắt của Diệp Tuyền lập tức giương to ra hết cỡ, khó tin không tự chủ thót miệng nói: “ Thánh Tỏa Lệnh!! Chính là Thánh Hỏa Lệnh!! Anh cũng có thánh hỏa lệnh sao?”
“ Hiệu quả ta cần chính là thế này đây, hì hì.” Dương Kiệt thầm khoái trí trong lòng, nhưng trên mặt cố gắng tạo vẻ ngơ ngác không hiểu: “ Thánh Hỏa Lệnh? đó là cái gì? có đổi tiền được không?”
“ Cái gì? Đổi tiền?” Diệp Tuyền chút muốn lao tới chẻ cái đầu tên heo mập ở trước mặt để xem xem đầu óc của hắn có phải chỉ toàn tiền hay không, chẳng lẽ không thể hỏi công dụng của tấm thẻ bài đó là gì được sao, sao mở miệng ra là tiền với tiền, Dương Kiệt vô cùng hiển nhiên trở thành “ kẻ hám tiền” trong mắt của Diệp Tuyền rồi.
Hít sâu một hơi vào người để bình tĩnh lại, tận tâm giải thích: “ Thánh Hỏa Lệnh, chính là tấm thẻ bài tượng trưng cho danh tánh của người được lựa chọn tham gia cuộc tuyển mộ đệ tử do Thánh Hỏa Tông, một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất ở vùng U châu này, người sở hữu Thánh Hỏa Lệnh sẽ là người có cơ hội hóa rồng, cho dù là ăn mày, thương nhân, quý tộc hay hoàng tử các nước, đều có thể đi tới Thánh Hỏa Tông tham gia cuộc kiểm tra tiềm năng, chỉ cần đạt được yêu cầu, sẽ được thu nhận thành đệ tử tông môn, một bước lên trời, chỉ cần có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thánh Hỏa Tông thôi, địa vị sẽ tăng lên gấp vạn lần, ngay cả quan lại quyền quý của các đế quốc hùng mạnh cũng phải tôn kính không dám làm phật lòng. Thử nghĩ xem có quan trọng không chứ?” Nói tới đây, thò tay vào trong lòng rút ra một tấm thẻ bài giống hệt như tấm thẻ bài trên tay Dương Kiệt, nói: “ Tôi cũng có một tấm thẻ bài thánh hỏa lệnh trên tay đó là lý do vì sao người của quân đoàn Ác Sói đã truy đuổi tôi, mục đích là cướp đi tấm thẻ bài trên tay tôi đem đi giao nộp nhiệm vụ hoặc đem bán với một số tiền rất lớn.”
“ Có dzụ đó sao? Có thể cướp thẻ bài của người khác đem giao nộp nhiệm vụ và bán cho người khác sao?” Dương Kiệt có chút bất ngờ.
“ Tất nhiên, Thánh Hỏa Tông chỉ xem thẻ bài chứ không xem người, bất kỳ người nào cầm thẻ bài này tới Thánh Hỏa Tông đều có cơ hội tham gia kiểm tra tiềm năng. Mà thẻ bài mỗi lần phân phát ra đều có giới hạn, không phải ai cũng đều có được, những người có tiền có của vì không nhận được thẻ bài, đều có thể dùng một số tiền lớn để giao nhiệm vụ cho các quân đoàn đánh thuê hùng mạnh tìm giúp hoặc dùng tiền để mua bài. Hoàng Huyện là con đường giao điểm chủ chốt để đi tới Thánh Hỏa Tông, nên các quân đoàn đánh thuê trong thành đa số đều nhận được nhiệm vụ truy tìm thánh hỏa lệnh, nếu như cướp được, giao nộp nhiệm vụ sẽ nhận được hơn một triệu linh thạch cấp thấp, thậm chí có giá mà không có hàng để bán nữa đấy.”
“ Một…. Một triệu???” Dương Kiệt kinh ngạc tột cùng, có chút cầm không vững tấm thẻ bài trong tay. Một triệu viên linh thạch cấp thấp sẽ mua được bao nhiêu bảo bối dược liệu quý giá nhỉ? Sẽ là bao nhiêu điểm kinh nghiệm nhỉ? 1 viên = 50 điểm, 1 triệu có nghĩa là 50 triệu điểm, nếu như hấp thụ xong mình sẽ tăng được bao nhiêu cấp nhỉ? một bước lên mây, tuyệt đối là một bước lên mây.
Tất nhiên, tính là tính thế, nhưng số thời gian ngồi đó từ từ hấp thụ hết một triệu viên linh thạch cũng là cả một vấn đề. Thông thường thì muốn hoàn toàn hấp thụ một viên linh thạch cấp thấp phải tốn mười phút đồng hồ, cá biệt nhanh hơn cũng phải trên năm phút, nghĩa là một tiếng nhanh nhất chỉ được mười hai viên, tương đương với 600 điểm kinh nghiệm, không bằng đi giết một con quái cùng cấp nữa là. Nên người của đại lục Huyền Thiên rất hiếm khi dùng linh thạch để tu luyện, đa số họ chỉ dùng để mua bán trao đổi hàng hóa, dùng để hồi phục lượng chân khí bị tiêu hao trong chiến đấu, hoặc dùng để duy trì vận hành của các trận pháp khổng lồ của các tông môn và vương triều.
Tất nhiên, dùng linh thạch cấp thấp để đổi các linh thạch cấp cao thì tốc độ hấp thụ sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng ít ai chịu trao đổi linh thạch cấp cao lấy linh thạch cấp thấp, có đổi cũng xê dịch khá cao, thông thường thì 100 viên cấp thấp = 1 viên trung cấp, nhưng muốn đổi ít nhất phải 120 ~ 130 = 1 viên trung cấp.
Nhưng Dương Kiệt không biết điều đó, lúc này đôi mắt của tên khốn đó giống như biến thành hai viên linh thạch sáng lấp lánh, nước miếng nhỏ dãi, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “ một triệu linh thạch,ôi, núi linh thạch đó sao mà mỹ miều thế này, mình có nên mang tấm thẻ bài này đi giao nộp hoặc rao bán không nhỉ?”
“ Đồ hám tiền!” Nhìn thấy khuôn mặt đê tiện của Dương Kiệt, Diệp Tuyền không kềm được thầm chửi rũa một câu. Mình đã giải thích rõ ràng giá trị của tấm thẻ bài, thế mà hắn vẫn chỉ việc đổi tiền, đúng là hết thuốc chữa.
“ Ủa mà khoan đã, vì sao người của quân đoàn Ác Sói biết rõ trên người cô có tấm thẻ bài mà truy sát vậy?” Thông qua những gì Diệp Tuyền, Dương Kiệt cảm thấy vô cùng khó hiểu bằng cách nào người của quân đoàn đánh thuê biết được ai có thể bài trong người mà ra tay cướp lấy.
“ Vì cứ mỗi năm năm thì Thánh Hỏa Tông sẽ phân phát ra một lượng lớn thể bài ra khắp nơi trong khu vực U châu, mỗi một vương triều, mỗi một thành trì đều nhận được số thẻ bài nhất định, thông thường thì những tấm thẻ bài đó sẽ rơi vào tay những gia tộc hùng mạnh, nhưng cũng có một số ít dùng làm phần thưởng dành cho các thiên tài trong khu vực, thử nghĩ xem, một ngôi thành có gần chục gia tộc, nhưng số thẻ bài chỉ nằm trong tay những gia tộc hùng mạnh hoặc có những thiên tài đáng sợ nhất trong khu vực, sói nhiều thịt ít, những gia tộc không có thẻ bài tất nhiên là không cam tâm rồi, họ sẽ giao nhiệm vụ xuống cho quân đoàn đánh thuê cướp thẻ, khi giao nhiệm vụ xuống tất nhiên là có để lại thông tin, diện mạo và đặc tính của người sở hữu thẻ để người của quân đoàn đánh thuê nhận biết mà đánh chặn. Đó là lý do vì sao tôi bị quân đoàn đánh thuê Ác Sói truy sát ở nơi này.”
“ Nếu như vậy thì những gia tộc đó tự ra tay không phải hơn sao? Tự nhiên tốn một số lượng linh thạch lớn giao cho quân đoàn đánh thuê để làm gì?” Dương Kiệt vẫn có chút không hiểu.
“ Những gia tộc đó sẽ không dám tự ra tay, vì theo quy tắc ngầm của các gia tộc trong khu vực, gia tộc sẽ không được phép ra tay với người đã sở hữu thẻ bài, nếu như ai dám làm hỏng quy tắc, sẽ bị những gia tộc còn lại vây đánh, mục đích là để bảo vệ một phần nào đó đối với người sở hữu thẻ, không ai muốn tạo cớ cho gia tộc khác vây đánh mình, nên cách tốt nhất là tốn một số tiền để lén lén giao nhiệm vụ xuống cho người phía dưới làm, cho dù sau này bị bắt quả tang, chỉ cần nói là thẻ này do tôi mua từ người khác, ai có bằng chứng kết tội tôi chứ? Khả năng giữ thông tin khách hàng của hiệp hội lính đánh thuê ngay cả tông môn cũng không thể nhúng tay vào, huống chi là các gia tộc ở vương triều chứ? Tốn một số tiền nhỏ mà không cần mang họa vào thân, ngu gì không làm. Một triệu linh thạch đối với những gia tộc như thế này chỉ là con số nhỏ nhoi mà thôi.”
“ Thì ra là thế.” Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là người của quân đoàn đánh thuê chỉ thông qua thông tin do người giao nhiệm vụ cung cấp chứ không phải có bí quyết đánh hơi được tấm thẻ bài, vậy là mình chỉ cần thận trọng một chút, không ai biết được trên tay mình có một tấm thẻ bài quan trọng như thế này.
“ Chẳng lẽ phải hô hấp nhân tạo? Không được không được, mình còn là trai tơ, nụ hôn đầu sao có thể trao cho 1 cô gái không quen biết được. mà nếu không làm thế, lỡ cô ta ngất xỉu tới chết luôn thì sao? vì cứu người, mình không vào địa ngục thì ai vào địa ngục chứ? làm thôi!!” Tên khốn mặt dày tỏ vẻ miễn cưỡng đau khổ, nhưng thực ra trong lòng đang thầm nuốt nước miếng thèm thuồng, chu cái mỏ lại, từ từ, từ từ áp sát miệng cô gái…
“ Dâm tặc!!!!” Bốpppp ~~~~!
Khi mỏ của tên khốn còn cách miệng của cô gái khoảng năm cm, cô gái đang bất tỉnh đột nhiên mở to đôi mắt thức tỉnh. Nhìn thấy một con heo mập ú xa lạ đang chu mỏ áp sát tới mặt mình, theo phản ứng tự nhiên kêu thét lên một tiếng, đồng thời không quên tặng cho tên khốn 1 cái bạt tai.
Tên khốn bị tát tới nỗi đầu óc quay cuồng, thậm chí nhìn thấy ngôi sao giữa ban ngày. Ngồi ngã mông về phía sau, dùng tay bụm chặt bên má vừa ăn phải cú tát.
Tên khốn giận tới nỗi mặt đỏ tía tai: “Mẹ kiếp, lâu lâu định làm người tốt mà lại mang hoạ vào thân như thế này.” Phẫn nộ quát lớn: “ Này cô bé, cô đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế đó hả? nếu như không phải tôi rủ lòng thương cứu mạng cô, e rằng lúc này cô đã bị người của quân đoàn Ác Sói hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp tiếp rồi! cô trả ơn cho tôi bằng cú tát thế đó hả?”
Nghe thấy câu gào thét của Dương Kiệt, cô gái mới giật mình phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng khách quá sang trọng chứ không phải trong rừng. Xem ra đúng như tên lưu manh ở trước mặt nói, hắn là người đã cứu mình về đây.
Nhưng là người cứu mạng thì sao nào? Là người cứu mạng là có thể tuỳ tiện áp sát đầu vào mặt mình sao? Nếu như không phải mình tỉnh dậy đúng lúc, e rằng lúc này đã….
Hít sâu một hơi vào người, cô gái lập tức phản pháo: “ Nếu đúng như anh là người cứu mạng tôi thì tôi vô cùng biết ơn. Nhưng đừng tưởng vì thế mà anh muốn làm gì mà làm, lúc nãy anh chu mỏ áp sát vào mặt là có ý gì? nói đi!!”
Thà không nhắc tới thì thôi, vừa mới nhắc tới Dương Kiệt lập tức nổi giận hừng hực:“ Ý gì? Nhìn thấy cô bất tỉnh nhân sự thời gian lâu như vậy, sợ cô có mệnh hệ gì nên tôi rủ lòng thương hy sinh nụ hôn đầu thiêng liêng của mình định hô hấp nhân tạo để cứu tỉnh cô. Cô chưa hỏi rõ nguyên do đã tát tôi một bạt tai, moá, đúng là người tốt khó làm, đừng tưởng tôi hiền là muốn làm gì làm nhé!!” Nhìn thấy qua người vô liêm sỉ, nhưng chưa nhìn thấy qua ai vô liêm sỉ như tên lưu manh này. Nhìn thấy cái vẻ mặt thèm thuồng muốn chảy nước miếng lúc nãy của hắn là biết hắn không phải là người tốt rồi, giờ ở đó tỏ ra vẻ nhân cách cao sang lắm vậy. Cái gì mà nụ hôn đầu thiêng liêng? bộ của ông là nụ hôn đầu, còn của tôi không phải sao? Mà tôi có yêu cầu ép buộc ông phải hy sinh đâu chứ?
cô gái càng nghĩ càng giận, giận tới nỗi cơ thể run lên cầm cập, nghiến răng nghiến lợi đôi mắt như phóng lửa nhìn chằm chằm tên khốn ở trước mặt, nhưng không thèm nói đấy câu nào. Tranh cãi mấy tên mặt dày vô liêm sỉ như thế này chỉ tổ làm bản thân bực bội thêm mà thôi, im lặng, im lặng là vàng!!
Nhìn thấy cô gái không cãi lại mà chỉ dùng ánh mắt như muốn phang thây xẻ thịt mình ra nhìn chằm chằm vào mình. Dương Kiệt không kềm được nuốt miếng nước bọt vào cổ họng. Chắc là do cảm thấy chột dạ, nên vô cùng biết điều câm miệng không nói thêm gì nữa.
Cô gái nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt, còn Dương Kiệt thì chắc do có tật giật mình nên đưa mắt nhìn sang hướng khác, nhưng không ai nói với ai nửa lời. Bầu không khí trong phòng khách im lặng tới mức đáng sợ.
Dương Kiệt có chút đứng ngồi không yên, không thể tiếp tục như thế này được. Mình là đàn ông, phải chủ động chút, phá vỡ cái không khí đáng sợ này chứ.
Hít sâu một hơi vào người, Dương Kiệt nhanh chóng tìm chủ đề nói: “ E hèm, này cô bé, dù sao tôi cũng là người cứu mạng cô, cô có thể cho tôi biết cô tên gì?”
“ Bé cái đầu ông á! lớn hơn ngừơi ta được bao nhiêu mà dám kêu tôi là cô bé hả?” Cô gái díu chặt đôi lông mày hai tay chống eo nghiến răng nói, dường như vẫn còn rất phản cảm với hành động lúc nãy của anh ta.
nhưng suy nghĩ một hồi, dù sao người ta cũng từng cứu mình, nói tên cho hắn biết cũng chẳng sao. Nghĩ thế, bèn khẽ thót ra hai từ: “ Diệp Tuyền.”
“ Được, chịu trả lời là ok rồi đấy!! chỉ sợ bà câm nín nghe tiếng tôi hót mà thôi.” Nhìn thấy có tiến triễn, Dương Kiệt mừng thầm trong bụng, nhưng trên khuôn mặt cố gắng tạo ra vẻ nghiêm túc chân thành, từ từ nói: “ À à, thì ra là Diệp cô nương, hân hạnh, hân hạnh được quen biết một đại mỹ nhân như cô nương. Mà nè, cô nương có thể cho tôi biết vì sao cô lại nằm bất tỉnh nhân sự trong khu rừng? Còn nữa, dường như có một toán người đàn ông có khuôn mặt rất dữ dằn đang truy đuổi cô phải không? trông dáng vẻ của chúng dường như rất nôn nóng muốn tìm cô cho bằng được thì phải. Cũng may là tôi có mặt kịp thời giúp cô đánh đuổi chúng đi, nếu không lúc này e rằng cô đã nằm trong tay chúng rồi đấy.”
Nghe thấy Lục Tín bắt đầu kể công, nhưng cảm thấy anh ta nói đúng, nếu như lúc mình ngất đi mà lũ người của quân đoàn Ac Sói tìm tới, e rằng lúc này đã bị chúng tóm gọn rồi. Nghĩ tới điều đó, thành kiến đối với Lục Tín đã giảm bớt đi đôi chút. Diệp Tuyền khẽ lộ ra vẻ do dự, nhưng nhanh chóng được cô ta che dấu đi, trầm giọng nói: “ Lúc nãy tôi đang bỏ trốn trong rừng bởi sự truy đuổi của toán người đàn ông hung dữ mà anh vừa nói. Tôi đang ẩn trốn trên cành cây cao rất kín đáo và an toàn tuyệt đối thì đột nhiên trong khu rừng vang lên một tiếng gào thét ma che quỷ khóc, tôi chịu đựng không nổi những tiếng gào thét kinh khủng đó, nên từ trên cành cây té ngã xuống đất ngất. Còn chuyện vì sao tôi bị mấy người đàn ông kia truy đuổi thì tốt nhất anh đừng nên biết, vì chuyên này không liên quan gì tới anh, biết nhiều chỉ tổ rước hoạ vào thân mà thôi. Nhưng dù sao tôi cũng rất cám ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi sự truy lùng của chúng.” Nói tới đây, giọng điệu của Diệp Tuyền cũng đã dịu hơn lúc đầu rất nhiều, còn chân thành nói lời cám ơn Dương Kiệt nữa.
Tất nhiên, nếu như để cô ta biết được tiếng gào thét ma chê quỷ khóc mà cô ta vừa diễn tả là từ trong miệng tên khốn ở trước mặt phát tán ra, khiến cô ta bị bại lộ ngất đi, không biết cô ta có cầm dao đuổi chém anh ta không nữa… “ Tiếng gào thét ma chê quỷ khóc….” Dương Kiệt chột da hỏi nhỏ.
“ Đúng thế, tôi nghi ngờ trong khu rừng có ẩn náu một con thực xác ma điểu ( chim qủy ăn xác), loại chim này luôn phát ra những tiếng gào thét kinh khủng như thế khi đang ăn, khiến người lớn nghe phải biến sắc, con nít nghe phải nín khóc.” Diệp Tuyền díu mày dùng ngón tay ngọc ngà vuốt nhẹ lên cằm, phân tích một cách nghiêm túc: “ chỉ là không hiểu vì sao những tiếng gào thét đáng sợ đó lại có tiết tấu giống như một điệu khúc kỳ lạ nào đó, thông thường thực xác ma điểu không thể nào phát ra những tiếng gào thét có tiết tấu như thế này được.”
Nghe xong những lời phân tích của Diệp Tuyền, không cần nghĩ cũng biết tác giả của những tiếng gào thét ma chê quỷ khóc kia là ai rồi. Lúc này Dương Kiệt chỉ muốn đào cái hố nào đó chui xuống cho bớt xấu hổ.
Mẹ kiếp! giọng ca vàng của mình mà ả dám nói là tiếng gào thét ma chê quỷ khóc của con thực xác ma điểu gì đó à??
Diệp Tuyền vừa suy nghĩ ngẩng đầu lên phát hiện Dương Kiệt đang đỏ hết cả khuôn mặt, nỗi uất hận bừng bừng hiện rõ trên mặt không có chỗ trút ra trông vô cùng nực cười. Bèn hỏi: “ Ủa, có chuyện gì xảy ra mà mặt anh giống như cả thế giới đang thiếu anh tiền vậy?” “ Không, không có gì, không có gì cả, hì hì, hì hì!!”Dương Kiệt cố gắng lắm mới kềm nén cơn kích động trong lòng, gắng sức tạo ra nụ cười miễn cưỡng đáp. mặt khác trong lòng thầm nghĩ: “ không phải do ta hát không hay mà vì trên thế giới này không ai biết thưởng thức giọng ca truyền cảm giàu cảm xúc của ta, ta nhịn!!”
Diệp Tuyền chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với Dương Kiệt, nhìn thấy anh ta nói không có gì, cũng chẳng suy nghĩ thêm nữa. nhận thấy trời đã xế chiều, mặt trời đã gần xuống núi đi nghỉ ngơi, bèn chắp tay nói: “ cám ơn anh đã cứu mạng tôi, nếu như sau này có cơ hội, tôi sẽ trả mối ơn cứu mạng ngày hôm nay. giờ tôi có công việc phải làm gấp, chào tạm biệt đây, hẹn ngày gặp lại!!” nói xong, không đợi Dương Kiệt kịp lên tiếng, quay người bỏ đi.
“ ừ, đi cẩn thận, không tiễn, hẹn ngày gặp lại.” Dương Kiệt vẫn cố gắng tỏ ra vô cùng thản nhiên, từ trong Càn Khôn tháp lấy ra tấm lệnh bài “ Thánh Hỏa Lệnh” cầm trên tay nghịch.
Dương Kiệt đang chơi chiêu đấy. Anh ta đang đặt cược rằng Diệp Tuyền sẽ quay đầu lại thêm lần nữa. Và khi nhìn thấy “ Thánh Hỏa Lệnh” trong tay mình, chắc chắn cô ta sẽ lên tiếng truy hỏi, anh ta cho rằng tấm “ Thánh Hỏa Lệnh” này nhất định có liên quan tới cô ta.
Quả nhiên, trước khi bước ra khỏi phòng khách, Diệp Tuyền đã quay người lại lần nữa để nói lời cáo từ. Phát hiện Dương Kiệt cầm lấy một miếng sắt nghịch trên tay, đôi mắt của Diệp Tuyền lập tức giương to ra hết cỡ, khó tin không tự chủ thót miệng nói: “ Thánh Tỏa Lệnh!! Chính là Thánh Hỏa Lệnh!! Anh cũng có thánh hỏa lệnh sao?”
“ Hiệu quả ta cần chính là thế này đây, hì hì.” Dương Kiệt thầm khoái trí trong lòng, nhưng trên mặt cố gắng tạo vẻ ngơ ngác không hiểu: “ Thánh Hỏa Lệnh? đó là cái gì? có đổi tiền được không?”
“ Cái gì? Đổi tiền?” Diệp Tuyền chút muốn lao tới chẻ cái đầu tên heo mập ở trước mặt để xem xem đầu óc của hắn có phải chỉ toàn tiền hay không, chẳng lẽ không thể hỏi công dụng của tấm thẻ bài đó là gì được sao, sao mở miệng ra là tiền với tiền, Dương Kiệt vô cùng hiển nhiên trở thành “ kẻ hám tiền” trong mắt của Diệp Tuyền rồi.
Hít sâu một hơi vào người để bình tĩnh lại, tận tâm giải thích: “ Thánh Hỏa Lệnh, chính là tấm thẻ bài tượng trưng cho danh tánh của người được lựa chọn tham gia cuộc tuyển mộ đệ tử do Thánh Hỏa Tông, một trong ngũ đại tông môn hùng mạnh nhất ở vùng U châu này, người sở hữu Thánh Hỏa Lệnh sẽ là người có cơ hội hóa rồng, cho dù là ăn mày, thương nhân, quý tộc hay hoàng tử các nước, đều có thể đi tới Thánh Hỏa Tông tham gia cuộc kiểm tra tiềm năng, chỉ cần đạt được yêu cầu, sẽ được thu nhận thành đệ tử tông môn, một bước lên trời, chỉ cần có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thánh Hỏa Tông thôi, địa vị sẽ tăng lên gấp vạn lần, ngay cả quan lại quyền quý của các đế quốc hùng mạnh cũng phải tôn kính không dám làm phật lòng. Thử nghĩ xem có quan trọng không chứ?” Nói tới đây, thò tay vào trong lòng rút ra một tấm thẻ bài giống hệt như tấm thẻ bài trên tay Dương Kiệt, nói: “ Tôi cũng có một tấm thẻ bài thánh hỏa lệnh trên tay đó là lý do vì sao người của quân đoàn Ác Sói đã truy đuổi tôi, mục đích là cướp đi tấm thẻ bài trên tay tôi đem đi giao nộp nhiệm vụ hoặc đem bán với một số tiền rất lớn.”
“ Có dzụ đó sao? Có thể cướp thẻ bài của người khác đem giao nộp nhiệm vụ và bán cho người khác sao?” Dương Kiệt có chút bất ngờ.
“ Tất nhiên, Thánh Hỏa Tông chỉ xem thẻ bài chứ không xem người, bất kỳ người nào cầm thẻ bài này tới Thánh Hỏa Tông đều có cơ hội tham gia kiểm tra tiềm năng. Mà thẻ bài mỗi lần phân phát ra đều có giới hạn, không phải ai cũng đều có được, những người có tiền có của vì không nhận được thẻ bài, đều có thể dùng một số tiền lớn để giao nhiệm vụ cho các quân đoàn đánh thuê hùng mạnh tìm giúp hoặc dùng tiền để mua bài. Hoàng Huyện là con đường giao điểm chủ chốt để đi tới Thánh Hỏa Tông, nên các quân đoàn đánh thuê trong thành đa số đều nhận được nhiệm vụ truy tìm thánh hỏa lệnh, nếu như cướp được, giao nộp nhiệm vụ sẽ nhận được hơn một triệu linh thạch cấp thấp, thậm chí có giá mà không có hàng để bán nữa đấy.”
“ Một…. Một triệu???” Dương Kiệt kinh ngạc tột cùng, có chút cầm không vững tấm thẻ bài trong tay. Một triệu viên linh thạch cấp thấp sẽ mua được bao nhiêu bảo bối dược liệu quý giá nhỉ? Sẽ là bao nhiêu điểm kinh nghiệm nhỉ? 1 viên = 50 điểm, 1 triệu có nghĩa là 50 triệu điểm, nếu như hấp thụ xong mình sẽ tăng được bao nhiêu cấp nhỉ? một bước lên mây, tuyệt đối là một bước lên mây.
Tất nhiên, tính là tính thế, nhưng số thời gian ngồi đó từ từ hấp thụ hết một triệu viên linh thạch cũng là cả một vấn đề. Thông thường thì muốn hoàn toàn hấp thụ một viên linh thạch cấp thấp phải tốn mười phút đồng hồ, cá biệt nhanh hơn cũng phải trên năm phút, nghĩa là một tiếng nhanh nhất chỉ được mười hai viên, tương đương với 600 điểm kinh nghiệm, không bằng đi giết một con quái cùng cấp nữa là. Nên người của đại lục Huyền Thiên rất hiếm khi dùng linh thạch để tu luyện, đa số họ chỉ dùng để mua bán trao đổi hàng hóa, dùng để hồi phục lượng chân khí bị tiêu hao trong chiến đấu, hoặc dùng để duy trì vận hành của các trận pháp khổng lồ của các tông môn và vương triều.
Tất nhiên, dùng linh thạch cấp thấp để đổi các linh thạch cấp cao thì tốc độ hấp thụ sẽ nhanh hơn rất nhiều, nhưng ít ai chịu trao đổi linh thạch cấp cao lấy linh thạch cấp thấp, có đổi cũng xê dịch khá cao, thông thường thì 100 viên cấp thấp = 1 viên trung cấp, nhưng muốn đổi ít nhất phải 120 ~ 130 = 1 viên trung cấp.
Nhưng Dương Kiệt không biết điều đó, lúc này đôi mắt của tên khốn đó giống như biến thành hai viên linh thạch sáng lấp lánh, nước miếng nhỏ dãi, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “ một triệu linh thạch,ôi, núi linh thạch đó sao mà mỹ miều thế này, mình có nên mang tấm thẻ bài này đi giao nộp hoặc rao bán không nhỉ?”
“ Đồ hám tiền!” Nhìn thấy khuôn mặt đê tiện của Dương Kiệt, Diệp Tuyền không kềm được thầm chửi rũa một câu. Mình đã giải thích rõ ràng giá trị của tấm thẻ bài, thế mà hắn vẫn chỉ việc đổi tiền, đúng là hết thuốc chữa.
“ Ủa mà khoan đã, vì sao người của quân đoàn Ác Sói biết rõ trên người cô có tấm thẻ bài mà truy sát vậy?” Thông qua những gì Diệp Tuyền, Dương Kiệt cảm thấy vô cùng khó hiểu bằng cách nào người của quân đoàn đánh thuê biết được ai có thể bài trong người mà ra tay cướp lấy.
“ Vì cứ mỗi năm năm thì Thánh Hỏa Tông sẽ phân phát ra một lượng lớn thể bài ra khắp nơi trong khu vực U châu, mỗi một vương triều, mỗi một thành trì đều nhận được số thẻ bài nhất định, thông thường thì những tấm thẻ bài đó sẽ rơi vào tay những gia tộc hùng mạnh, nhưng cũng có một số ít dùng làm phần thưởng dành cho các thiên tài trong khu vực, thử nghĩ xem, một ngôi thành có gần chục gia tộc, nhưng số thẻ bài chỉ nằm trong tay những gia tộc hùng mạnh hoặc có những thiên tài đáng sợ nhất trong khu vực, sói nhiều thịt ít, những gia tộc không có thẻ bài tất nhiên là không cam tâm rồi, họ sẽ giao nhiệm vụ xuống cho quân đoàn đánh thuê cướp thẻ, khi giao nhiệm vụ xuống tất nhiên là có để lại thông tin, diện mạo và đặc tính của người sở hữu thẻ để người của quân đoàn đánh thuê nhận biết mà đánh chặn. Đó là lý do vì sao tôi bị quân đoàn đánh thuê Ác Sói truy sát ở nơi này.”
“ Nếu như vậy thì những gia tộc đó tự ra tay không phải hơn sao? Tự nhiên tốn một số lượng linh thạch lớn giao cho quân đoàn đánh thuê để làm gì?” Dương Kiệt vẫn có chút không hiểu.
“ Những gia tộc đó sẽ không dám tự ra tay, vì theo quy tắc ngầm của các gia tộc trong khu vực, gia tộc sẽ không được phép ra tay với người đã sở hữu thẻ bài, nếu như ai dám làm hỏng quy tắc, sẽ bị những gia tộc còn lại vây đánh, mục đích là để bảo vệ một phần nào đó đối với người sở hữu thẻ, không ai muốn tạo cớ cho gia tộc khác vây đánh mình, nên cách tốt nhất là tốn một số tiền để lén lén giao nhiệm vụ xuống cho người phía dưới làm, cho dù sau này bị bắt quả tang, chỉ cần nói là thẻ này do tôi mua từ người khác, ai có bằng chứng kết tội tôi chứ? Khả năng giữ thông tin khách hàng của hiệp hội lính đánh thuê ngay cả tông môn cũng không thể nhúng tay vào, huống chi là các gia tộc ở vương triều chứ? Tốn một số tiền nhỏ mà không cần mang họa vào thân, ngu gì không làm. Một triệu linh thạch đối với những gia tộc như thế này chỉ là con số nhỏ nhoi mà thôi.”
“ Thì ra là thế.” Dương Kiệt thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là người của quân đoàn đánh thuê chỉ thông qua thông tin do người giao nhiệm vụ cung cấp chứ không phải có bí quyết đánh hơi được tấm thẻ bài, vậy là mình chỉ cần thận trọng một chút, không ai biết được trên tay mình có một tấm thẻ bài quan trọng như thế này.
Bình luận truyện