Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 6: "Chính nhân quân tử" Dương Kiệt



“ Phù, cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi được thành Hoàng Huyện rồi.” Hướng đông bắc nằm giữa ranh giới khu rừng ma thú và thành Hoàng Huyện, một bóng người to tròn như một trái bóng khổng lồ dùng tay lau sạch những giọt mồ hôi trên trán, khẽ quay đầu nhìn về hướng thành Hoàng Huyện, thầm thở phào nhẹ nhõm một cái.

Ngay sau khi suy qua nghĩ lại, Dương Kiệt quyết định nén nhịn cơn đau như cắt khi nhìn thấy gần cả triệu linh thạch cấp thấp ngay trước mặt mà không thể vơ tay ra chụp nổi, anh ta quyết định dùng tấm thẻ bài để hoàn thành nhiệm vụ được giao chứ không dùng nó để trao đổi linh thạch.

Khoan nói tới phần thưởng nhiệm vụ một cơ hội quay số, hai cơ hội tăng cấp kỹ năng tuyệt học miễn phí có giá trị hơn một triệu linh thạch cấp thấp rồi.

Vả lại sau khi nghe lời giải thích của Diệp Tuyền, muốn hấp thụ hết cả triệu linh thạch cấp thấp để thăng cấp là điều không tưởng, chỉ có thể dùng chúng để trao đổi mua bán thứ gì đó, nhưng một triệu linh thạch cấp thấp trong tay, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, chỉ đủ để mua những vật pẩm báu vật không quá cao cấp, mà cho dù cao cấp cỡ nào đi nữa, cũng sao mà giá trị bằng hai cơ hội tăng cấp kỹ năng tuyệt học chứ? Nên đã vô cùng quả quyết cùng Diệp Tuyền đồng hành tới Thánh Hỏa Tông để tham gia đợt tuyển mộ đệ tử để gia nhập vào tông môn.

Họ tên: Dương Kiệt.

Lv: 7 (Tương đương với luyện thể tầng thứ 7)

Điểm kinh nghiệm thăng cấp 30/15000

Tuyệt học võ công đã theo học: Giới vương quyền tầng thứ 1( Độ tu luyện: 18 / 1000); Phì lũ xung thiên pháo(hoàng giới sơ cấp( Độ tu luyện: 23 /100)); Phì lũ bạo liệt quyền(hoàng giới sơ cấp ( độ tu luyện: 3 /100)); Cuồng Phong chưởng (Hoàng giới tuyệt phẩm; không thể thăng cấp)

Cuồng Phong chưởng (hoàng giới tuyệt phẩm):Chưởng pháp cực đỉnh của giai đoạn luyện thể, tăng 100 % sức sát thương, mang theo hiệu ứng cuồng phong xâm nhập cơ thể hủy hoạt kinh mạch của kẻ địch. 

Báu vật sở hữu:

Càn Khôn tháp 

Cấp bậc: Pháp khí ( Trung cấp) ( Số linh thạch cấp thấp cần thiết để thăng cấp: 0/10000)

Sức phòng thủ: Có thể chống đỡ sức tấn công toàn lực của cấp luyện thể tầng thứ 10 trở xuống.

Độ bền 20 / 20 ( khi độ bền trở về bằng 0, sẽ không thể sử dụng được nữa.)

Chỉ sau một đêm, bảng thông số của Dương Kiệt đã trở nên hoàng tráng hơn rất nhiều. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ “anh hùng cứu mỹ nhân” được 5000 điểm kinh nghiệm, cộng thêm năm viên tụ khí đan khi luyện hóa xong được thêm 5000, vừa đủ 10000 điểm để thăng cấp lên cấp 7, lại tốn thêm 2000 linh thạch cấp thấp để nâng cấp càn khôn thấp lên thành pháp bảo trung cấp, học luôn cuồng phong chưởng, có thể nói, thực lực của Dương Kiệt đã tăng lên vài bậc so với một ngày trước đó, nếu như lúc này gặp lại tên trọc của quân đoàn Ác Sói, chỉ cần vài chiêu đã đủ để lấy mạng của hắn, không còn bị hắn đập như con chó như hôm qua nữa.

Diệp Tuyền tỏ ra vô cùng kinh ngạc về tốc độ thăng cấp của Dương Kiệt, chỉ sau một đêm đã từ luyện thể cấp 6 đột phá lên luyện thể cấp 7  thậm chí lên tới cảnh giới đỉnh điểm, khiến cô ta choáng váng cả đầu óc, rốt cuộc là con heo mập này đã ăn qua thứ gì mà thăng cấp lẹ vậy nhỉ? Nếu như để cô ta biết được mới sáng sớm hôm qua chỉ mới luyện thể tầng 5, chỉ một ngày đã thăng 2 cấp, không biết khuôn mặt của cô ta sẽ đẹp đẽ như thế nào nhỉ? 

Đối diện với chất vấn của Diệp Tuyền, Dương Kiệt chỉ tỏ vẻ chảnh chọe, dùng tay vuốt vuốt mái tóc của mình, ngẩng đầu lên nói một câu: “ vì tôi là thiên tài!” Lập tức được cô ta đáp lại bằng ngón tay giữa.

Sau một đêm nghỉ ngơi tại quán trọ, cả hai chuẩn bị rời khỏi thành Hoàng Huyện để lên đường tới Thánh Hỏa Tông, ai ngờ phát hiện người của quân đoàn Ác Sói xuất hiện khắp nơi trong thành để lục soát hung thủ đã giết chết bốn thành viên trong quân đoàn, ngoài ra còn truy tìm tung tích của Diệp Tuyền, người đang giữ tấm thẻ bài Thánh Hỏa Lệnh, và chắc chắn có liên quan tới cái chết của bốn người kia.

Biết được tin đó, cả hai sợ tới nỗi không dám ló đầu ra khỏi nhà trọ, nhưng cứ ở mãi trong này không ổn, vì thời hạn tham gia đợt tuyển mộ của Thánh Hỏa Tông chỉ còn khoảng nửa tháng, nếu như trong vòng nửa tháng không kịp có mặt tại địa điểm kiểm tra, tấm thẻ bài trên tay sẽ mất tác dụng, lại phải đợi thêm năm năm nữa. 

đây cũng được xem là một bài thử thách giành cho những ai sở hữu thẻ bài trên tay, nếu như không đủ thực lực và vận may để vượt qua muôn vàn khó khăn xa xôi vạn dặm để đi tới Thánh Hỏa Tông, thì xem như là một tên phế vật, Thánh Hỏa Tông không cần phế vật, chỉ tiếp nhận thiên tài thực thụ mà thôi.

Suy qua nghĩ lại, không còn cách nào, đành phải lần nữa tốn hai trăm viên linh thạch cấp thấp để tạo ra một không gian ảo để Diệp Tuyền ẩn trốn ở trong đó, còn Dương Kiệt sẽ mang theo cô ta rời khỏi thành Hoàng Huyện. Vì người của quân đoàn Ác Sói chỉ biết mặt mũi của Diệp Tuyền, còn Dương Kiệt thì không, bốn tên kia đã chết cả rồi, có ai thấy được anh ta là thủ phạm cơ chứ. Quân đoàn Ác Sói chủ yếu là truy bắt Diệp Tuyền mà thôi, còn Dương Kiệt có đứng ngay trước mặt quân đoàn trưởng của chúng, chúng cũng chẳng thèm đếm xỉa tới anh ta nữa là.

Tất nhiên, Dương Kiệt đã yêu cầu trong thời gian đó Diệp Tuyền phải rơi vào trạng thái ngủ say trước khi anh ta thu vào không gian ảo, vì đó là bí mật của anh ta, tuyệt đối không thể để cho một người mới gặp mặt không được bao lâu biết được. 

Dưới ánh mắt nghi ngờ và không tin tưởng của Diệp Tuyền, Dương Kiệt chỉ lạnh lạnh nói một câu: “ Cô không còn cách nào khác ngoài việc phải tin tôi, nếu như cô không đồng ý, hãy tiếp tục ở lại nơi này, còn tôi thì xin khếu, vì người mà chúng cần tìm là cô chứ không phải là tôi, tôi sẽ tự mình lên đường tới Thánh Hỏa Tông trước đây, cô để vuột mất cơ hội đợt tuyển mộ này, đừng có hối hận à nha.”

Không còn cách nào khác, nếu như không chấp nhận lời đề nghị của Dương Kiệt, Diệp Tuyền có thể sẽ bị nhốt lại ở thành Hoàng Huyện, trễ mất đợt tuyển mộ của Thánh Hỏa Tông, đó là niềm mơ ước và cũng là niềm hy vọng của cả gia tộc cô ta, gia tộc đã tốn biết bao tâm huyết để sở hữu một tấm thẻ bài giao cho mình, tuyệt đối không thể để vuột mất được. 

Dưới ánh mắt mang hàm ý “ anh mà dám làm bậy với tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh” của Diệp Tuyền, Dương Kiệt tỏ vẻ không hài lòng, thầm lẩm bẩm nói nhỏ: “ chẳng lẽ khuôn mặt của mình không đáng tin như vậy sao? không thể nào, tự soi gương nhìn lên nhìn xuống, nhìn ngang nhìn dọc, vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào, khuôn mặt lúc nào cũng khắc bốn chữ “ chính nhân quân tử”, sao ả có thể nghi ngờ một người có phong thái cao thượng như mình được chứ?”

Nếu như để Diệp Tuyền nghe thấy những lời anh ta nói, chắc chắn cô ta sẽ ói ngay tại chỗ.

Tên mặt dày không biết xấu hổ!!

Và thế, nuốt viên thuốc ngủ có hiệu quả trong hai tiếng đồng hồ rồi ngủ thiếp đi  Dương Kiệt lập tức nhờ hệ thống tạo ra không gian ảo rồi đưa Diệp Tuyền vào bên trong, sau đó vô cùng ung dung tự tại đi thẳng ra quán trọ, trên đường đi còn không ngừng chào hỏi, phối hợp với người của quân đoàn Ác Sói để truy tìm hung thủ, đợi tới khi cảm thấy chơi đủ, mới rời khỏi thành Hoàng Huyện, hướng thẳng về phía đông bắc, lên đường tới Thánh Hỏa Tông.

“Đã gần hết giờ rồi, thả cô ta ra thôi.” Ngó nghiêng ngó dọc thấy không có ai bám theo, cảm thấy đã vô cùng an toàn, lập tức liên lạc với hệ thống thả Diệp Tuyền ra khỏi khoảng không gian ảo đó.

Nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, thân hình yểu điệu bốc lửa với tư thế nằm đầy khiêu gợi đang nằm bất động ngay trước mặt mìn, Dương Kiệt có chút muốn hóa thân thành cầm thú ngay lập tức.

“ Cầm thú? Cầm thú cũng không bằng? mình nên làm vai nào nhỉ? không được, một “ chính nhân quân tử” đầy cao thượng như mình, tuyệt đối không thể làm chuyện cầm thú như thế này được, chỉ là… ngay cả cầm thú cũng không bằng, có bị cô ta xem thường không nhỉ?”

“ Chính nhân quân tử” Dương Kiệt tỏ ra do dự không quyết, nửa muốn hóa thân thành cầm thú, nửa lại hình tượng cao thượng của mình, tỏ ra vô cùng phiền não.

“ Hê, đã hơn hai tiếng rồi mà sao ả chưa thấy tỉnh vậy? hay là lực thuốc quá mạnh, ả bị ngất thiệt luôn rồi.” Quỳ xuống ngay trước mặt Diệp Tuyền, dùng tay vỗ nhẹ lên má cô ta vài cái, vẫn không thấy động tĩnh, trong lòng rung lên một cái: “ Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại phải “ hô hấp nhân tạo” sao? Đừng giỡn chứ, lần trước suýt chút mất đi nụ hôn đầu, không những không được cám ơn mà còn bị tát một cú vào mặt, lần này có đánh chết cũng không làm.” Không ngừng nuốt những vũng nước miếng thèm thuồng vào họng, cố gắng lộ ra vẻ bất cần.

“ Nhưng chẳng lẽ cứ để ả nằm bất động ở đó tới khi nào đây? Ai mà biết được người của quân đoàn Ác Sói có đi tuần tra lục soát ở gần đây không chứ, lỡ như bị chút phát hiện thì toi. Vả lại, chẳng lẽ ả ngất đi hai, ba ngày không tỉnh, mình phải ở đây chờ đợi sao? Lỡ trễ thời hạn tham gia đợt tuyển mộ thì sao đây? Không được, phải “ hô hấp nhân tạo’ giúp ả tĩnh lại ngay mới được.” “ Chính nhân quân tử” cố gắng tìm ra lý do để mình có thể “ hô hấp nhân tạo” giúp đối phương tỉnh lại, trong lòng không ngừng tụ nhũ: “ Không phải ta muốn làm thì, nhưng tình thế ép buộc mà thôi.”

Cái mỏ chu lại như cái miệng heo, cơ thể run lên vì phấn khích từ từ áp sát tới môi của Diệp Tuyền vẫn còn nằm bất động trên mặt đất. 

“ Dâm tặc ~~~~!!"

Bốp ~~~~~!!

Và thế là một cái bạt tai lần nữa tiếp xúc với khuôn mặt đầy mỡ thịt của Dương Kiệt, Diệp Tuyền khuôn mặt đầy giận dữ, nộ khí xung thiên quát: “ Đồ đê tiện, lần này là lần thứ hai rồi nhé, lần này còn lý do gì để chối cãi nữa hả!!!”

“ Mẹ kiếp, sao lần nào cũng tỉnh đúng lúc thế này, trễ chút chết sao ” Dương Kiệt vừa dùng tay xoa xoa cái má vừa dính bạt tai vừa lẩm bẩm nói nhỏ.

“ Cái gì, người vừa nói gì?” “ Đâu có, tôi định nói l, thấy cô ngủ thiếp đi lâu quá, tưởng cô chịu không nổi lực thuốc bị bất tỉnh nhân sự, nên mới định ra tay cứu chữa thôi mà. Thời gian là vàng bạc, lỡ cô cứ nằm bất tỉnh hết mấy ngày mấy đêm thì sao? Lỡ người của quân đoàn Ác Sói đuổi tới thì sao? Tôi là thế chỉ vì nghĩ tới đại cuộc mà thôi.” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt cao thượng biết nghĩ tới đại cuộc nghiêm giọng nói.

Diệp Tuyền giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, ngón tay run rẩy chỉ thẳng về phía Dương Kiệt, không biết dùng lời nào để nói về tên mặt dày này, nếu như không phải mình tỉnh lại kịp thời, nụ hôn đã bị hắn cướp hết hai lần rồi đấy. Thế mà giờ này hắn vẫn không biết xấu hổ cho rằng hắn đã làm đúng, còn mình là người có lỗi sao? ối trời ơi, hãy giáng tia sét xuống đánh chết tên dâm tặc đáng nghiền rũa giùm con cái.

Diệp Tuyền tự hứa rằng sau này cho dù có chết cũng không bao giờ ngất đi trước mặt tên đại dâm tặc này lần nữa.

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Diệp Tuyền, Dương Kiệt có chút chột dạ, vội vã thay đổi đề tài: “ Thôi thôi, giờ cô đã tỉnh rồi, chúng ta hãy mau chóng lên đường thôi, hiện giờ chúng ta chỉ cách thành Hoàng Huyện không bao xa, nếu như người của quần đoàn Ác Sói đuổi theo tới đây thì toi cả lũ.” 

Nói xong, vẫy tay một cái quay người bước đi phía trước, không dám đối diện với Diệp Tuyền nữa.

Sau một hồi hít thở dồn dập để bình tâm lại, Diệp Tuyền nghiến răng nghiến lợi vừa bước đi vừa trù ẻo: “ Đồ dâm tặc, đồ hám tiền, đồ mặt dày, ta chỉ mong có tia sét giáng thẳng vào người ngươi, còn không thì chỉ mong người của quân đoàn Ác Sói xuất hiện ở gần đây để phang thây xẻ thịt con heo mập ngươi ra làm mồi nhậu, hừ hừ~~~!”

“ Này cô nương, không cần thiết phải trù ẻo như vậy chứ? tôi còn chưa kịp chạm vào người cô mà, có thiệt thòi gì đâu mà làm dữ vậy, vả lại, cô trù ẻo người của quân đoàn Ác Sói xuất hiện ở đây, không chỉ tôi mang họa, ngay cả cô cũng không thoát được đâu mà ở đó trù ẻo.” Dương Kiệt nghe những lời trù ẻo của Diệp Tuyền ớn lạnh cả xương sống, đúng là chỉ phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi, người xưa không gạt mình chút nào.

Cái gì mà vẫn chưa thiệt thòi gì? chẳng lẽ phải đợi tới lúc thiệt thòi rồi mới được lên tiếng hả? Diệp Tuyền nhịn không nổi nữa, phẫn nộ quát: ‘ ta ….”

“ Con heo mập đó nói đúng đấy, không chỉ nó bị phang thây xẻ thịt, ngay cả cô cũng sẽ theo chân hắn xuống dưới suối vàng để cùng bầu bạn với nhau tiếp nhé.”

Cả hai giật mình hoảng hốt quay người nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đàn ông mặt mày hung tợn  bị chột bên mắt trái, cao to lực lưỡng, trên người mặc một bộ giáp màu bạc, trên ngực có thêu hình một con sói đang ngẩng cao đầu hú, sau lưng có treo một cây cự kiếm thô to hơn cơ thể một người đàn ông trưởng thành từ trong khu rừng nhỏ ở gần đó từ từ bước ra, trên môi mang theo một nụ cười chế giễu khiêu khích.

“ Xin tự giới thiệu một chút, tại hạ Trương Kỳ, phó quân đoàn trưởng của quân đoàn Ác Sói, rất hân hạnh khi được làm đúng yêu cầu của quý cô nương vừa nói.” Phóng ánh mắt đầy nhục vọng đê tiện về phía Diệp Tuyền, dùng chiếc lưỡi liếm nhẹ lên môi nói tiếp:“Tất nhiên, trước khi chết, ta sẽ cho cô được hưởng thú sự khoái lạc khi được làm một người đàn bà chân chính.”

Người của quân đoàn Ác Sói!!

Diệp Tuyền không ngờ mình có tiềm năng trở thành thầy bói, vừa mới trù ẻo xong lập tức hiệu nghiệm, người của quân đoàn Ác Sói đã đuổi theo tới đây. Nhìn khí thế trên người người đàn ông đó, tuyệt đối đã đạt tới cảnh giới luyện thể tầng thứ 10, chỉ còn nửa bước chân nữa sẽ đột phá thành tiên thiên.

Dương Kiệt luyện thể tầng thứ 7, Diệp Tuyền luyện thể tầng thứ 6, gặp phải 1 tên luyện thể tầng thứ 10,chỉ có nước quỳ mà thôi,hoàn toàn không có cơ hội nào cả.

Dương Kiệt phóng ánh mắt oán trách về phía Diệp Tuyền, đó, cái miệng hôi của cô đó, cái tốt thì không thấy linh nghiệm, cái xấu thì linh nghiệm ngay lập tức, giờ giải quyết sao đây??

Diệp Tuyền khóc không thành tiếng, tại sao câu đầu không linh nghiệm mà câu sau lại linh nghiệm nhỉ? Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ nhắm mắt chờ chết? À không, tên khốn đó định làm nhục mình, không được, tuyệt đối không được, cho dù là tự vẫn, cũng không được để lão đụng vào người mình.

Diệp Tuyền vô cùng quả quyết, nén lại cơn hoảng sợ trong lòng, chuẩn bị liều mình tử chiến.

Chỉ thấy Dương Kiệt mang theo vẻ mặt của con chó bị luộc chín đầu bước tới trước mặt Trương Kỳ, nịnh bợ cười: “ Kỳ gia, Kỳ gia à, em út rất hân hạnh khi được gặp mặt Kỳ gia ở nơi này, em đã nghe uy danh của Kỳ gia từ đâu, hôm nay được gặp quả thật danh bất hư truyền, phong độ đẹp trai, oai phong lẫm liệt, sự ngưỡng mộ của em đối với Kỳ gia tựa như sóng nước ngùi ngụi, liên miê …. Không thứ gì có thể cản nổi….” Trương Kỳ tỏ ra khoái trá với những lời có cánh của Dương Kiệt, còn Diệp Tuyền nghe xong những lời nịnh bợ đó không kềm được muốn quay người sang 1 bên để ói.

Không lo nghĩ tới việc phản kháng mà chỉ biết cúi đầu nịnh bợ kẻ địch, Tên khốn này không có chút sỉ diện sao?

Nếu như để Dương Kiệt nghe thấy, chắc chắn sẽ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Tuyền hỏi “ Sỉ diện? Sỉ diện là gì vậy? Có ăn được không? Thiên nhiên hay nhân tạo? Bao nhiêu tiền 1 kg?”

Trương Kỳ tỏ vẻ khoái trí vỗ vỗ lên vai của Dương Kiệt cười nói: “ Tốt, tốt, nể tình mày như tên thái giám biết nịnh bợ trước vua, ta sẽ không phang thây xẻ thịt mày ra làm mồi nhậu nữa…” “ Dạ, dạ, cám ơn, cám ơn Kỳ gia, Kỳ gia quả thật hiệp cốt nhân tâm, từ bi đại lượng, quả thật là một tia sáng chói rọi soi sáng con đường cho tụi em đi theo…” 

“ Được rồi, được rồi,ta hứa sẽ không phang thây xẻ thịt mày rồi mà, ta sẽ cho mày được chết một cách nhanh chóng nhẹ nhàng, để được toàn thây vậy.”

Dương Kiệt giật mình hoảng hốt khi những chiêu tấn công bằng miệng không tác dụng,vội vã nhảy lùi về phía sau, cười khổ hỏi: “ Kỳ gia, có nhầm lẫm gì không ạ? Tụi em chỉ là người đi đường, đâu có đắc tội gì tới Kỳ gia, tại sao lại phải lấy mạng bọn em chứ?”

“ Đúng là các ngươi không có đắc tội ta…” Sắc mặt của Trương Kỳ trầm xuống, ánh mắt quét qua chiếc túi càn khôn treo trên eo của Dương Kiệt, lạnh lạnh nói: “ Nhưng các ngươi dám giết hại người của quân đoàn Ác Sói, có chết trăm lần ngàn lần cũng chưa hết tội.”

“ Không có, tuyệt đối không có, em nhìn thấy người của quân đoàn Ác Sói lập tức cung kính chào hỏi rồi quay đầu bỏ chạy, sao dám giết người của Kỳ gia chứ? Có nhầm lẫm gì không ạ.” Dương Kiệt lắc đầu như say sóng, mang theo vẻ mặt vô tội chối cãi.

“ Vậy chiếc túi càn khôn kia sao lại nằm trên người ngươi nhỉ? Người cua quân đoàn Ác Sói khi vừa gia nhập quân đoàn sẽ được tặng cho một chiếc túi càn khôn, trong túi càn khôn đó đã được khắc trận pháp theo dõi trên đó, chỉ cần ở trong phạm vi mười mét lập tức có thể cảm nhận được có phải là người của mình hay không? Lúc ở trong thành ta đã cảm nhận được túi càn khôn của bốn tên thuộc hạ đã chết, nên đã âm thầm theo đuôi ngươi tới nơi này, không ngờ lại được chứng kiến một chuyện thú vị.” Nói tới đây, đôi mắt của lão lóe qua tia sáng tham lam, ý lão muốn nói tới khoảng không gian đã cất giấu Diệp Tuyền, lúc nãy khi thả cô ta ra, đã lọt vào đôi mắt của lão. Trương Kỳ lập tức nhận ra rằng trên người Dương Kiệt có báu vật vô giá.

Có thể cất giấu người sống, tuyệt đối là báu vật độc nhất vô nhị trên đại lục Huyền Thiên này, nếu như báu vật đó lọt vào tay mình, chắc chắn sẽ….

Nghĩ tới đây, nhịp thở của Trương Kỳ trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

“ Chiếc túi càn khôn này sao?” Dương Kiệt mang theo vẻ mặt ngơ ngác cầm lấy túi càn khôn treo trên eo lên, khó tin hỏi. 

Túi càn khôn đó thuộc về tên trọc đã chết dưới tay anh ta, lẽ ra với càn khôn tháp trong người, anh ta không cần thiết phải có túi càn khôn nữa, vì càn khôn tháp cao cấp hơn không biết nhiêu lần so với chiếc túi đó. Chỉ là mang theo tâm lý không muốn để người khác biết mình mang trọng bảo trên người, mang theo một chiếc túi càn khôn để có thể che mắt thiên hạ, không ngờ lại xảy ra rắc rối như thế này.

“ Đồ ngốc, đồ của quân đoàn Ác Sói mà dám giữ trên người,không bị phát hiện mới là lạ á!!” Diệp Tuyền giận tới nỗi mặt đỏ tía tai, cũng biết hắn là tên hám tiền, không ngờ lại tham tới mức độ như vậy, lấy hết đồ trong túi càn khôn là được rồi, còn lấy luôn cái túi làm gì vậy trời???

Đại ca ơi, chẳng lẽ không biết rằng tuyệt đối không được lấy túi càn khôn của người chết sao? Hắn đang tự đâm đầu vào chỗ chết đây mà! à không, còn kéo mình chết theo nữa chứ. Trời ơi là trời, sao con lại quen biết được tên khốn hại gia đình hại bạn bè như thế này chứ?

Diệp Tuyền lần này quả thật nghi oan cho Dương Kiệt rồi, anh ta mới tới thế giới này chưa được bao lâu, lại sống trong khu rừng ma thú, mới vào thành được một ngày, sao mà biết được những điều tối kỵ đó chứ?

Dương Kiệt vừa chỉ về túi càn khốn, sau đó lại chỉ về phía Diệp Tuyền, nghiêm giọng nói: “ Kỳ gia, túi càn khôn này do ả này đưa cho tôi, tôi hoàn toàn không liên quan gì tới cái chết của thuộc hạ ngài cả, oan có đầu, nợ có chủ, Kỳ gia hãy tha cho em và xử đẹp ả này đi.”

Cả Trương Kỳ và Diệp Tuyền đều ngơ người trước câu nói của Dương Kiệt.

Mẹ kiếp, tên khốn này đúng là tuyệt phẩm, bán đứng bạn bè một cách không cần suy nghĩ, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế này chứ, thế mà bị hắn bán một cách không do dự! chết nhát đến thế là cùng. 

“Đồ dâm tặc, đồ hám tiền, đồ mặt dày, đồ chết nhát, đồ ….” Dương Kiệt vô cùng vinh dự có thêm một biệt hiệu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện