Phía Bên Kia Nửa Đêm
Chương 25
Người đàn ông và người đàn bà bước qua nghĩa trang, khuôn mặt của họ lốm đốm những bóng cây trắc bá cao lớn, duyên dáng ở hai bên lối đi. Họ bước chậm rãi dưới ánh nắng buổi trưa làm cho không khí nóng lung linh.
Xơ Theresa nói:
- Tôi muốn một lần nữa được bày tỏ sự tri ân của chúng tôi đối với lòng hào hiệp của ông. Tôi không biết nếu không nhờ đến ông hỗ trợ thì liệu chúng tôi có làm nên trò trống gì không.
Constantin Demiris khoát tay nói:
- Thưa xơ, Arkayton không đáng gì cả.
Song bà nhất Theresa biết rõ là nếu không có vị ân nhân này, tu viện đã phải đóng cửa cách đây nhiều năm rồi. Và chắc chắn đây là một điềm trời báo rằng bây giờ bà mới có khả năng đền đáp lại ông bằng một động tác nào đấy Đó chính là một thriawos, một chiến tích. Bà lại một lần nữa cám ơn thánh Dionysins về việc đã tạo cơ hội cho các xơ cứu giúp người bạn Mỹ của ông Demiris thoát khỏi làn nước hung dữ của cái hồ trong đêm bão tố ghê rợn kia.
Quả thật, có chuyện gì đó đã xảy ra trong tâm trí người thiếu phụ này khiến cho nàng hành động như một đứa trẻ, song nàng sẽ được chăm sóc chu đáo. Ông Demiris đã yêu cầu xơ Theresa nuôi giữ người đàn bà này trong bốn bức tường, bảo vệ, che chở không cho thế giới bên ngoài đe doạ nàng trong những ngày còn lại của đời nàng. Ông thật là một người phúc đức, nhân hậu.
Họ đã đi tới cuối nghĩa trang. Con đường uốn cong dẫn tới một mũi đất nhô ra hồ. Người đàn bà đang đứng đó, mắt đăm đăm nhìn xuống hồ yên ả, xanh màu ngọc bích phía dưới.
Xơ Theresa bảo:
- Cô ta kia kìa. Ông ở lại. Tôi về đây. Hayretay.
Demiris nhìn theo xơ Theresa quay lại tu viện, sau đó ông tiến về cuối con đường chỗ người thiếu phụ đang đứng.
- Chào cô - Ông nhẹ nhàng nói.
Nàng từ từ quay lại, chăm chú nhìn ông. Đôi mắt nàng đờ đẫn, trống rỗng, không có một vẻ gì đặc biệt trên khuôn mặt nàng.
Constantin Demiris bảo:
- Tôi mang đến cho cô cái này.
Ông rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đựng đồ nữ trang và giơ ra cho nàng xem. Nàng chăm chú nhìn chiếc hộp như một đứa trẻ nhìn vật lạ.
- Kìa cầm đi.
Nàng từ từ chìa tay ra, cầm lấy chiếc hộp. Nàng lật nắp hộp lên, bên trong hộp, nép giữa đám bông là một con chim nhỏ làm bằng vàng rất tinh xảo với đôi mắt bằng hồng ngọc, đôi cánh chim căng ra như sắp bay đi. Demiris quan sát người đàn bà - đứa trẻ này lấy con chim từ chiếc hộp ra và giơ cao nó trước mặt. Ánh nắng chói chang làm cho chất vàng óng ánh và đôi mắt bằng hồng ngọc của nó loé lên, phải ánh màu cầu vồng bảy sắc vào không khí. Nàng xoay xoay con chim hết bên này qua bên kia và ngắm nghía những tia nắng lấp lánh nhảy múa quanh mặt nàng.
Demiris nói:
- Tôi sẽ không còn gặp lại cô một lần nào nữa, song cô khỏi phải lo. Bây giờ không ai còn hại cô được nữa. Những kẻ ác kia đã chết cả rồi.
Nghe ông nói đến đây, nàng bất giác quay mặt về phía ông, và trong một khoảnh khắc ngưng đọng ngắn ngủi ông có cảm giác là đôi mắt nàng ánh lên vẻ thông minh và một niềm vui bừng dậy, song chỉ một lát sau nó lại biến mất và chỉ còn trơ lại một cái nhìn thờ ơ, trống rỗng, không thần sắc gì. Có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh, một sự đùa cợt của ánh nắng mặt trời phải ánh lại tia lấp lánh của con chim bằng vàng vào đôi mắt nàng chăng?
Ông còn suy nghĩ mãi về điều đó khi chậm rãi bước lên đồi và ra khỏi chiếc cổng đồ sộ bằng đá của nhà nữ tu tới chỗ chiếc ô tô đang đỗ đợi ông, để đưa ông quay trở lại về Athens.
HẾT
Xơ Theresa nói:
- Tôi muốn một lần nữa được bày tỏ sự tri ân của chúng tôi đối với lòng hào hiệp của ông. Tôi không biết nếu không nhờ đến ông hỗ trợ thì liệu chúng tôi có làm nên trò trống gì không.
Constantin Demiris khoát tay nói:
- Thưa xơ, Arkayton không đáng gì cả.
Song bà nhất Theresa biết rõ là nếu không có vị ân nhân này, tu viện đã phải đóng cửa cách đây nhiều năm rồi. Và chắc chắn đây là một điềm trời báo rằng bây giờ bà mới có khả năng đền đáp lại ông bằng một động tác nào đấy Đó chính là một thriawos, một chiến tích. Bà lại một lần nữa cám ơn thánh Dionysins về việc đã tạo cơ hội cho các xơ cứu giúp người bạn Mỹ của ông Demiris thoát khỏi làn nước hung dữ của cái hồ trong đêm bão tố ghê rợn kia.
Quả thật, có chuyện gì đó đã xảy ra trong tâm trí người thiếu phụ này khiến cho nàng hành động như một đứa trẻ, song nàng sẽ được chăm sóc chu đáo. Ông Demiris đã yêu cầu xơ Theresa nuôi giữ người đàn bà này trong bốn bức tường, bảo vệ, che chở không cho thế giới bên ngoài đe doạ nàng trong những ngày còn lại của đời nàng. Ông thật là một người phúc đức, nhân hậu.
Họ đã đi tới cuối nghĩa trang. Con đường uốn cong dẫn tới một mũi đất nhô ra hồ. Người đàn bà đang đứng đó, mắt đăm đăm nhìn xuống hồ yên ả, xanh màu ngọc bích phía dưới.
Xơ Theresa bảo:
- Cô ta kia kìa. Ông ở lại. Tôi về đây. Hayretay.
Demiris nhìn theo xơ Theresa quay lại tu viện, sau đó ông tiến về cuối con đường chỗ người thiếu phụ đang đứng.
- Chào cô - Ông nhẹ nhàng nói.
Nàng từ từ quay lại, chăm chú nhìn ông. Đôi mắt nàng đờ đẫn, trống rỗng, không có một vẻ gì đặc biệt trên khuôn mặt nàng.
Constantin Demiris bảo:
- Tôi mang đến cho cô cái này.
Ông rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đựng đồ nữ trang và giơ ra cho nàng xem. Nàng chăm chú nhìn chiếc hộp như một đứa trẻ nhìn vật lạ.
- Kìa cầm đi.
Nàng từ từ chìa tay ra, cầm lấy chiếc hộp. Nàng lật nắp hộp lên, bên trong hộp, nép giữa đám bông là một con chim nhỏ làm bằng vàng rất tinh xảo với đôi mắt bằng hồng ngọc, đôi cánh chim căng ra như sắp bay đi. Demiris quan sát người đàn bà - đứa trẻ này lấy con chim từ chiếc hộp ra và giơ cao nó trước mặt. Ánh nắng chói chang làm cho chất vàng óng ánh và đôi mắt bằng hồng ngọc của nó loé lên, phải ánh màu cầu vồng bảy sắc vào không khí. Nàng xoay xoay con chim hết bên này qua bên kia và ngắm nghía những tia nắng lấp lánh nhảy múa quanh mặt nàng.
Demiris nói:
- Tôi sẽ không còn gặp lại cô một lần nào nữa, song cô khỏi phải lo. Bây giờ không ai còn hại cô được nữa. Những kẻ ác kia đã chết cả rồi.
Nghe ông nói đến đây, nàng bất giác quay mặt về phía ông, và trong một khoảnh khắc ngưng đọng ngắn ngủi ông có cảm giác là đôi mắt nàng ánh lên vẻ thông minh và một niềm vui bừng dậy, song chỉ một lát sau nó lại biến mất và chỉ còn trơ lại một cái nhìn thờ ơ, trống rỗng, không thần sắc gì. Có lẽ đó chỉ là một ảo ảnh, một sự đùa cợt của ánh nắng mặt trời phải ánh lại tia lấp lánh của con chim bằng vàng vào đôi mắt nàng chăng?
Ông còn suy nghĩ mãi về điều đó khi chậm rãi bước lên đồi và ra khỏi chiếc cổng đồ sộ bằng đá của nhà nữ tu tới chỗ chiếc ô tô đang đỗ đợi ông, để đưa ông quay trở lại về Athens.
HẾT
Bình luận truyện