Phong Đao
Chương 197: Nội tình
Lúc trước Tạ Ly muốn ở lại Vấn Thiện sơn, không phải là nóng đầu nhất thời xúc động.
Cậu nghĩ đến thực rõ ràng, chính mình hiện tại ngoại trừ phúc ấm của Đoạn Thủy sơn trang cùng Tạ gia che chở, thì không có khả năng đứng chân trên giang hồ. Diệp Phù Sinh có thể dạy cậu võ học lẫn thế đạo, lại không có khả năng chiếu cố cậu cả đời. Con đường phía trước có cách xa vạn dặm, chung quy cũng phải tự mình từng bước một mà đi qua.
Bởi vậy, mắt thấy đại cục tại Vấn Thiện đã gần định, cậu không muốn đi theo Tiết Thiền Y quay lại giữ Già Lam thành, mà ở lại chỗ này tiếp thu mài giũa, đem toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ tận mắt chứng kiến trải qua, tựa như đói khát mà học hỏi tiếp thu thay vì kính nhi viễn chi. (*)
[(*) Kính nhi viễn chi: là rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”: tôn kính quỷ thần (hoặc bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa, không thể gần gũi hoặc không muốn thân cận]
Nhưng cậu không ngờ tới biến cố đến bất ngờ không kịp đề phòng, lại còn nghiêng trời lệch đất như vậy.
Ba ngày trước, đêm Phù Đồ tháp bị hỏa hoạn, Tạ Ly cũng đi Phật tháp.
Đêm đó cậu ngủ không được, một mặt ngẫm nghĩ bao nhiêu việc mình nhìn thấy nghe được suốt thời gian qua, một mặt lại nhớ đến nhiều người. Nhưng mà những lời này dưới thanh đăng cổ phật không ai có thể giãi bày. Tạ Ly nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định kiên trì đi tìm Đoan Thanh.
Trên thực tế Tạ Ly cùng Đoan Thanh giao tiếp cũng không nhiều. Ở Động Minh cốc gặp mặt ngắn ngủi, ở trên Vong Trần phong có trò chuyện với nhau, đều là nói đủ liền ngừng, không cạn cũng không sâu. Trong ấn tượng của Tạ Ly, vị đạo trưởng này là người chí thân chí kính của Diệp Phù Sinh, dĩ nhiên có thể tin. Vả lại tuy người này tính tình lãnh đạm, lại trầm tĩnh đáng tin cậy. Cậu cũng không mong Đoan Thanh chỉ điểm cho mình cái gì, chỉ muốn ở thời điểm mê mang có thể nhỏ giọng giãi bày với một người trưởng bối.
Nhưng mà Tạ Ly vừa đến ngoài tháp lâm, liền nhìn thấy Đoan Thanh từ trong Phù Đồ tháp vội vàng chạy ra, gương mặt được ánh trăng soi sáng so với tuyết còn trắng bệch hơn, duy chỉ có ánh mắt là đỏ sẫm như máu.
Cậu hoảng sợ, lại thấy Tống Vĩ của Không Hoa phái đuổi sát ở phía sau, một bên chạy vội một bên kêu gọi Đoan Thanh dừng bước. Nhưng mà đạo trưởng đầu bạc tựa như tránh hồng thủy mãnh thú, thủy chung không quay đầu lại.
“Ta không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, liền chạy theo sau bọn họ. Cho đến lúc chạy vào một rừng cây nhỏ… bọn họ bị một đám sát thủ vây quanh.” Dừng một chút, trong mắt Tạ Ly toát ra thần sắc phức tạp “Người trung niên đầu lĩnh kia, cầm một thanh trọng kiếm bản rộng, tự xưng là ‘Ngụy Trường Quân’.”
Ngoại trừ A Như, năm người còn lại sắc mặt nhất tề biến đổi. Tiết Thiền Y thậm chí còn vỗ bàn: “Hắn vậy mà chưa chết, còn đi Vấn Thiện sơn?!”
“Tiết cô nương trước không nên kích động, nghe Thiếu trang chủ nói cho hết lời đã.” Lục Minh Uyên hòa hoãn mở miệng, đồng thời hướng Tần Lan Thường đưa ánh mắt ra hiệu. Đại tiểu thư lập tức hiểu ý ra cửa.
Theo cánh cửa đóng lại, Tạ Ly lần thứ hai mở miệng: “Hắn mang theo hơn mười tên sát thủ, kỳ quái chính là trong đó có bốn nữ nhân, dung mạo ăn diện đều giống hệt nhau… ừm, y phục màu đỏ thẫm tóc búi cao, một mặt hạ sát thủ đối đạo trưởng, một mặt lại…”
Cậu nói tới đây có chút rối rắm. Dù sao đại hài tử mới mười tuổi chưa gặp qua phong nguyệt, không biết nên hình dung những nữ sát thủ dịch dung kia đối Đoan Thanh xảo ngôn lệnh sắc như thế nào.
Bốn nữ sát thủ, vóc người, hình dung, tư thái, ăn mặc đều giống Cố Thời Phương như đúc, cuối cùng lại biến thành bốn thi thể phong hầu tuyệt mệnh.
Thời điểm Đoan Thanh một kiếm đè lên trọng kiếm của Ngụy Trường Quân, Tạ Ly núp trong đám cây cối thở mạnh cũng không dám xuất, nghe được tiếng cười của người nọ: “Đạo trưởng, ngươi tức giận!”
Cậu nhớ mang máng lúc ở Già Lam thành, Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh từng nói đến công pháp của Đoan Thanh có vấn đề, nói đạo trưởng một thân đã tiến vào cảnh giới “Thái thượng vong tình”. Tạ Ly tuổi còn nhỏ cũng không hiểu cảnh giới này là gì, nhưng cũng biết “Đoạn tình tuyệt ái” là phải không còn thất tình lục dục, sống tựa như người gỗ.
Người gỗ như thế nào lại tức giận?
Hai tay cậu che miệng lại, sợ chính mình phát ra tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn một hồi máu tanh chém giết trong rừng kia.
Tám gã sát thủ liên hợp Ngụy Trường Quân vây công Đoan Thanh, còn lại bốn tên khác đánh về phía Tống Vĩ, hiển nhiên là không muốn buông tha bất kỳ người dư thừa nào còn sống. Tống Vĩ thân là đại đệ tử Không Hoa phái, võ công không thấp cũng không ít kinh nghiệm giang hồ. Nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, chỉ sau mấy hiệp đã rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm. Tạ Ly trong bụi cây gấp đến độ như trăm vuốt cào tim, muốn xông lên lại tự biết chỉ vướng chân, muốn trở về báo tin lại sợ kinh động những người này, luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngụy Trường Quân cùng tám gã sát thủ kia hợp lực đối phó Đoan Thanh, đạo trưởng đầu bạc hai mắt biến thành đỏ tươi lại một chút cũng không yếu thế, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn. Tạ Ly nhìn xem đến kinh hồn bạt vía.
Ngay lúc tình hình chiến đấu giằng co sắp bị phá vỡ, từ phương hướng tháp lâm sáng lên ánh lửa.
Ánh lửa hừng hực nhiễm đỏ màn đêm, phản chiếu trong mắt bọn họ tựa như một cơn mưa máu che phủ đất trời.
Tống Vĩ phân tâm, lúc này bị một đao chém vào trên lưng. Nếu không phải Đoan Thanh vẫn lưu tâm, vung kiếm che chở, chỉ sợ trước lúc đầu sát thủ rơi xuống đất, hắn cũng đã bị một đao chém làm đôi.
Lúc này trong rừng chỉ còn lại năm người còn đứng. Ngụy Trường Quân mở miệng: “Việc tối nay đã đắc tội đạo trưởng, chính là ngộ biến phải tòng quyền, không thể không làm mà không hối hận. Nếu đạo trưởng còn nhớ ngày xưa…”
“Ta cùng các ngươi không có ‘Ngày xưa’ nào để nói.”
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến giờ, rốt cuộc Tạ Ly nghe được Đoan Thanh nói chuyện. Thanh âm hắn rất nhẹ cũng thực lãnh đạm, trường kiếm trong tay máu chảy thành dòng, chỉ là không có máu của hắn.
Ngay sau đó, Tạ Ly chứng kiến được một kiếm mà từ lúc chào đời tới giờ chưa bao giờ tai nghe mắt thấy!
Ngụy Trường Quân cũng thế.
Hắn là cao thủ sử dụng kiếm, cũng từng cùng không ít cao thủ kiếm khách trong võ lâm quyết chiến sinh tử, gặp qua đủ loại kiếm thuật trên giang hồ, thậm chí ngay cả Tiềm Uyên của Hách Liên Ngự cũng từng cùng Bách Nhạc so tài, nhưng mà hắn thủy chung có chút tiếc nuối.
Có người nói rằng nhìn qua núi cao tuyết trắng, liền sẽ đối với sơn dã sương mờ xem như giày rách.
Ngụy Trường Quân gặp qua kiếm của Mộ Thanh Thương.
Thanh quang đoạn trần, vân phá thiên khai.
Đáng tiếc đó là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, ở trong khe sâu vô danh nơi rừng núi Tây Nam này, kiếm khí như cầu vồng bổ ra trùng vây, cuối cùng lại từ đỉnh núi rơi xuống.
Người nọ kiếm kia, đều ứng cùng cái tên “Phá vân”, dung nhập vào mây mù trong khe núi miên man không tiêu tán.
Kể từ đó, cho dù Ngụy Trường Quân nhìn thấy kiếm sĩ ngày xưa quân tử đoan chính tóc búi cao buông xuống, mang một thân võ phục tay áo chẽn, biến thành đạo trưởng thanh lãnh sơ tình, hắn cũng đều như Hách Liên Ngự, cho rằng con người đều sẽ biến đổi, Mộ Thanh Thương bất quá là học được cự tuyệt sau khi chịu phản bội bi thảm.
Thẳng đến khi một kiếm này của Đoan Thanh cắt ngang cổ họng bốn người, cổ tay lật lại, từ trên chém xuống thân kiếm Bách Nhạc trong tay Ngụy Trường Quân.
Bách Nhạc kiếm lấy sắt từ trên núi cao tạo ra, nặng một trăm bốn mươi sáu cân, dài chừng ba thước, rộng hơn một gang tay, người bình thường cầm nó đều khó khăn, càng miễn bàn đến việc huy động tự nhiên như Ngụy Trường Quân. Thông thường đao thương kiếm kích khi chém xuống thân Bách Nhạc, đều sẽ bị lực đạo phản chấn đả thương chính mình.
Nhưng mà, một tiếng leng keng vang lên, trong tay Ngụy Trường Quân đột nhiên nhẹ bẫng. Hắn không kịp nhìn kỹ, đầu vai liền truyền đến cái đau thấu cốt, máu tươi phun tung toé, nhiễm đỏ một nửa mặt hắn.
Bách Nhạc bị một kiếm chém gãy thành hai đoạn, kiếm phong thế đi chưa tuyệt bổ vào vai Ngụy Trường Quân, xẻ qua da thịt, khảm vào trong xương cốt.
Tạ Ly nhịn không được hít một hơi lãnh khí, nhưng mà lúc này đã không còn ai chú ý đến cậu.
Ngụy Trường Quân lần đầu tiên mới biết, kiếm phong có thể lạnh như băng đến thế.
Kiếm phong lạnh lẽo cắt qua da thịt xương cốt. Đoan Thanh thu trường kiếm về, nhìn Bách Nhạc gãy trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện lên một biểu tình khó hiểu, đối Ngụy Trường Quân nói: “Ngươi còn nhớ lúc ban đầu khi lấy được thanh kiếm này, Mộ Thanh Thương nói qua điều gì với ngươi không?”
… “Kiếm này tên ‘Bách Nhạc’, lấy sắt đá trên núi cao làm tâm, lấy thế cao chót vót làm ý. Nhưng mà sơn thành bách nhạc tang thương không thay đổi, là bởi vì nó bất động không giận hận, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy vô cầu ứng sở cầu, mới có thể đứng thẳng ngàn năm. Trường Quân, ngươi nếu chọn “Bách Nhạc”, liền phải biết nó là một thanh kiếm trầm ổn như núi, bất động bất cầu. Ngươi phải nhớ kỹ bản thân mình hôm nay vì sao muốn cầm kiếm, mới có thể đi xa trên con đường kiếm đạo.”
… “Ta… muốn cứu một người, ta muốn sống.”
… “Vậy liền vì “Sinh” mà cầm kiếm. Cho dù là vì mình hay là vì người, không quản dựng thân hay là lập thế, đều đừng giày xéo một chữ “Sinh” này.”
Một chữ « Sinh » vô cùng đơn giản, từ lúc hắn dấn thân khăng khít đi theo Hách Liên Ngự bao nhiêu năm, từ lúc tay hắn nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi vô tội, sớm đã bị giày xéo thành bùn.
Kiếm đạo của hắn, Bách Nhạc của hắn, đều hủy ở trong tay hắn.
Kiếm cũng như người, kiếm đoạn người vong.
“Hách Liên Ngự không xứng với Tiềm Uyên, ngươi cũng không xứng với Bách Nhạc. Con người vì cái gì lại phản bội chính mình?” Đoan Thanh nói xong câu đó, liền xoay người muốn chạy về hướng Phật tháp.
Trái tim Tạ Ly còn chưa kịp thả lỏng, đã bị biến cố kế tiếp cả kinh thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Ngụy Trường Quân vốn đã quỳ dưới đất không dậy nổi bỗng nhiên cử động.
Hắn một tay chống xuống đất mượn lực đứng dậy, mãnh liệt mở ra song chưởng đánh về phía Đoan Thanh. Đạo trưởng đầu bạc lúc này không lưu thủ, trở tay một kiếm xuyên qua ngực hắn, kình lực mạnh đến mức đem Ngụy Trường Quân đóng đinh trên thân cây phía sau lưng.
Nhưng mà, một chưởng của Ngụy Trường Quân đã dừng lại trên đan điền Đoan Thanh.
Ngụy Trường Quân khi đứng dậy thần tình đỏ bừng, cái trán gân xanh lộ ra, giống như máu toàn thân đều vọt lên mặt. Một chưởng này đánh xong, gương mặt lại trắng như tờ giấy.
Tạ Ly nương theo ánh trăng, thấy được mặt nghiêng của Đoan Thanh. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt trong khoảnh khắc này rút hết huyết sắc.
Một vết máu tràn ra khóe miệng, Đoan Thanh buông lỏng tay cầm kiếm, thân thể nhoáng lên một cái, khuỵu một gối xuống.
Ngụy Trường Quân đã chật vật đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không lưu loát. Hắn nhìn Đoan Thanh lấy tay chống xuống đất lần nữa đứng lên, ho ra một búng máu, cười khổ nói: “Đạo trưởng, ‘Nghịch nguyên bí pháp’ này ngươi không phải là không từng nếm qua đau khổ. Việc tối nay là thế chúng ta phải làm. Ngươi thay vì… liều mạng một thân thương tích chạy đến để chịu nghìn người chỉ chỏ, chi bằng… thừa dịp hai phe không chú ý… trước… hãy trở về … Thái Thượng cung, Động Minh cốc… Thiên hạ trăm núi ngàn sông… luôn… luôn sẽ có nơi cho ngươi dung thân. Hà tất…”
Hắn không thể nói xong, thanh âm liền đột nhiên biến điệu thành tiếng kêu đau đớn đè nén. Tạ Ly động cũng không dám động, trừng lớn ánh mắt nhìn Đoan Thanh lần nữa nắm lấy chuôi kiếm, vận kình lực rút ra trường kiếm, một chữ cũng không nhiều lời, xoay người xông vào sơn đạo, chạy về hướng tháp lâm.
Tạ Ly mắt mở trừng trừng nhìn Đoan Thanh đi xa, tay chân từ đau đớn tê dại đến mất đi tri giác vẫn không dám nhúc nhích một chút. Cho đến khi Ngụy Trường Quân ngã gục trên mặt đất bò dậy, nhặt lên thanh kiếm gãy, thất tha thất thểu rời đi, cậu mới vẹt ra cây cối, run rẩy đưa tay đi sờ Tống Vĩ.
“Hắn còn sống. Trên người của ta chỉ mang theo một chút kim sang dược, thời điểm đó lại không biết có thể tin tưởng ai, đành đem người giấu kỹ lưỡng, nghĩ muốn trở về chùa tìm Đoan Hành đạo trưởng…”
Tạ Ly hồi tưởng lại việc đêm đó, vẫn cảm giác kinh tâm động phách “Chính là lúc ta về đến chùa, phát hiện hết thảy đều rối loạn. Mọi người phân tán bốn phía đuổi bắt Đoan Thanh tiền bối, còn.. còn nói hắn là nội tặc, là hung thủ giết người đốt tháp, cứu đi Hách Liên Ngự. Ta thật vất vả chen vào trong đám người, liền nhìn thấy tiền bối đã bị vây quanh. Hắn một chữ đều không nói ra, cũng không thể thuận lợi phá vây… Ta sợ sự tình giằng co càng ngày sẽ càng nghiêm trọng, liền… liền vọt vào vòng chiến, giả như bị tiền bối bắt cóc, mới khiến cho mọi người tránh ra một con đường.”
Cậu lời còn chưa dứt, một tay Huyền Tố đã đập lên bàn.
Một chưởng này rất nhẹ, khi hạ xuống cơ hồ không có thanh âm, nhưng mà lúc Huyền Tố nhấc tay lên, mặt bàn nguyên bản trơn nhẵn thế nhưng xuất hiện một cái dấu tay sâu nửa tấc.
“Việc vu oan giá họa, há có thể nghe lời nói một phía?!”
Huyền Tố tính tình hiền lành, xưa nay nói chuyện không nóng không lạnh, lúc này trên mặt rốt cuộc không có ý cười, thanh âm cũng như nước chảy đóng băng lãnh ngạnh xuống dưới.
“Huyền Tố đạo trưởng tạm thời bớt giận.” Bàn tay Hằng Viễn đặt lên đầu vai hắn, thanh âm tăng nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng chậm chạp như làn khói lãng đãng trước tượng phật, vào lúc này vừa vặn mà ngăn chặn hỏa khí trong lòng Huyền Tố “Đừng quên lời Đoan Thanh đạo trưởng nhắc nhở lúc ngươi xuống núi.”
…. “Huyền Tố, lần này ngươi xuống núi lịch kiếp, nhìn đến nhân sinh trăm thái, một giải tiền trần hoang mang, hiểu biết đối với tình đời được nâng cao một bậc, cũng đã bước vào con đường “Tận tình cảnh” đại viên mãn. Trong thời kì này, tâm cảnh của ngươi so với quá khứ càng xao động nhiều hơn. Bởi vậy ngươi một mặt muốn đi tận tình thể ngộ, một mặt phải học tự động tự chế, như một đường độc mộc trên vực sâu trăm trượng, lấy bình tâm thản nhiên mà qua, không thể loạn một tấc vuông. Nếu không liền là trước sau khó xử, một bước lạc lối.”
Ý nghĩ vừa điểm, liền tựa một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, lửa giận trong lòng Huyền Tố dâng lên còn chưa dập tắt, sau lưng cũng đã túa ra mồ hôi lạnh thấu tim.
Năm ngón tay hắn xiết chặt, Hằng Viễn lắc lắc đầu, nhìn về phía Tạ Ly, ôn thanh hỏi: “Nếu Thiếu trang chủ cùng Đoan Thanh đạo trưởng cùng rời đi Vấn Thiện sơn, tại sao lúc này lại không thấy bóng dáng đạo trưởng? Thiếu trang chủ tại sao lại mang theo Tống thiếu hiệp xuất hiện ở nơi này?”
Tạ Ly lắc đầu nói: “Bởi vì tiền bối cũng không đi cùng ta.”
Khi đó tiếng người quát hét vây đánh, cho dù làm gì cũng đều không rõ ràng. Vì thế cậu giả vờ bị bắt cóc, khiến mọi người sợ ném chuột vỡ đồ buông lỏng vòng vây, vì Đoan Thanh mở một đường lui, vốn là muốn trước tiên đem đạo trưởng đầu bạc tình huống không rõ ràng ra khỏi nơi thị phi, sau đó trở về tìm Đoan Hành đạo trưởng cùng Sắc Kiến phương trượng xin chủ ý.
Nhưng cậu không ngờ dọc đường đi, cho dù mình nói cái gì, Đoan Thanh đều phảng phất như không nghe thấy, một chữ cũng không lên tiếng, chỉ vận dụng khinh công đề khí chạy như bay. Tiểu thiếu niên ở dưới tay hắn nhẹ như con gà con, trong nháy mắt muốn hôn mê thất điên bát đảo. Sau đó mông tê rần, Tạ Ly từ trong tay Đoan Thanh buông xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Đó là một đường mòn xuống núi bí mật. Đoan Thanh thả tay liền không quản cậu nữa, ánh mắt nương theo ánh trăng lãnh lệ đảo qua. Tạ Ly theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trên một tảng đá thấy được vài giọt máu tinh tế.
“Máu kia còn chưa khô, tiền bối một câu cũng không nói, theo phương hướng liền đuổi qua … Nếu ta không đoán sai, tiền bối có thể là đuổi theo đường Hách Liên Ngự chạy trốn.” Tạ Ly ngẩng đầu nhìn bọn họ “Ta đuổi không kịp hắn, lại không dám tùy tiện trở về trong chùa, nghĩ vô luận tình thế phát triển như thế nào, cũng cần phải có người chứng minh chân tướng mới đúng. Vì thế liền lén lút lên núi đem Tống thiếu hiệp dẫn theo.”
Trong Vô Tướng tự trước mắt quần hùng tề tụ, nhưng cũng là long xà hỗn tạp, nếu trước mắt có người lẻn vào Phật tháp cứu đi Hách Liên Ngự, muốn giết hai người cậu cùng Tống Vĩ để diệt khẩu càng không phải là dễ như trở bàn tay?
Tạ Ly tại Đoạn Thủy sơn trang bị nghiêm khắc giáo dục ba năm, võ công không đạt được tiến bộ một bước lên trời, lại trở thành tâm tư mẫn cảm, so với hài tử bình thường không biết thông minh cơ biến đến gấp mấy lần.
Đoan Thanh ở trước mắt bao người đem cậu mang đi, tất cả mọi người theo quan đạo đuổi xuống núi, trái lại sẽ xem nhẹ mấy đường nhỏ trở về núi, huống chi cậu chỉ là một hài tử cũng không phải nhân vật trọng đại gì, tại thời điểm này còn có bao nhiêu người để tâm lưu ý?
Vì thế Tạ Ly mắt thấy đuổi không kịp Đoan Thanh, sau một lát do dự liền xoay người lên núi, dọc theo đường đi giấu vết chân, rốt cuộc tìm được Tống Vĩ được mình đặt trong sơn động.
Tạ Ly đem mình lăn trên mặt đất thành con khỉ bùn, quần áo xé đến rách rưới, cũng sửa soạn cho Tống Vĩ giống như thế, ở trong lều ven đường núi của nạn dân ở một đêm. Sau đó lúc trời còn chưa sáng nương theo thôn dân đi xuống núi, đem Tống Vĩ nửa cõng nửa tha mà mang đi.
Cậu chỉ là một hài tử mười tuổi, nếu không có luyện võ từ nhỏ, một thân nội công coi như vững chắc, chỉ sợ căn bản mang không nổi nam tử ngoài hai mươi tuổi như thế này. Dọc theo đường đi Tạ Ly lo lắng đề phòng, e sợ ven đường còn có ám khách gây rối mai phục, thủy chung xen lẫn trong lưu dân đi về phía trước. Ban ngày không thể ăn ngon ban đêm không thể an nghỉ, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cậu cũng đều theo bản năng nắm chặt thanh dao nhỏ giấu dưới áo quần.
Tạ Ly không ngừng hao tổn tâm cơ mà chăm sóc Tống Vĩ, lại còn chính mắt ghi khắc cuộc sống cực khổ của những người này.
Cậu cho là mình cửa nát nhà tan liền là hận, lại không biết có những người không nhà để về còn không biết hận ai; Cậu cho là mình mất cha mất mẹ liền là cô độc, lại không biết bao nhiêu người không còn một thân nhân; Cậu cho là mình tập được văn võ chính là có tài cán, lại không biết những người thô lậu hèn mọn vẫn có thể làm đến nơi đến chốn.
Trên đời này chúng sinh có trăm thái, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác một lần, nào biết cái gì mới là chân chính hỉ nộ ái ố chứ?
Đường đời có trăm ngàn lối, tất cả nhân sinh đều có cách sống cùng kiên trì riêng.
“…”
Sau khi Tạ Ly thuật xong một chặng đường đã trải qua, trong phòng khách nhất thời không người không ai lên tiếng, chỉ có A Như im lặng đã lâu ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, ngón tay vuốt ve tay vịn ghế dựa.
Một lúc lâu, Huyền Tố rốt cuộc lần thứ hai ra tiếng: “Đa tạ Thiếu trang chủ một phen vất vả, vì rửa sạch oan tình của trưởng bối chúng ta lưu lại nhân chứng, tình này Huyền Tố khắc sâu trong lòng. Nếu Vấn Thiện sơn xảy ra biến cố, liên lụy đến Thái Thượng cung, bần đạo nhất định phải quay lại một chuyến. Thứ nhất để minh chứng trong sạch cho trưởng lão, thứ nhì là để truy tìm căn nguyên. Việc trong Già Lam thành liền kính nhờ các vị.”
“Tiểu tăng theo đạo trưởng cùng trở về.” Hằng Viễn hướng hắn gật đầu “Biến cố lần này gây thương vong cho sư huynh đệ trong chùa, Hằng Minh sư huynh làm người ngay thẳng, sợ là sẽ bị người lợi dụng hành động theo cảm tính, phương trượng tuổi tác đã cao, muốn xử lý mọi việc cũng sợ hữu tâm vô lực. Tiểu tăng thân là Vô Tướng đệ tử, trách nhiệm hộ tống người bị thương quay về Già Lam thành đã xong, cũng nên mau chóng trở về chùa mới phải.”
Ánh mắt Lục Minh Uyên lướt qua hai người bọn họ. Thư sinh không có trải qua đại kiếp nạn ở Vô Tướng tự, dĩ nhiên cũng không hiểu được giữa Hằng Viễn cùng Huyền Tố liên lụy ân oán tổ tiên khó cắt đứt, chỉ từ lời nói cẩn trọng của Hằng Viễn bắt được hai tầng ý tứ. Một là hòa thượng kia cho rằng tăng nhân trong chùa còn có ám cọc, hai là hắn định dùng thân phận đệ tử Vô Tướng, truyền nhân của Tây Phật, trở về chùa cho Huyền Tố đạo trưởng tăng thêm một tầng trợ lực.
Hắn giương mắt nhìn, mỉm cười: “Tại hạ đã xem qua thương thế của Tống thiếu hiệp. Vết thương mặc dù nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, hiện giờ có y dược tương trợ, trong vòng hai ngày nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp. Đến lúc đó liền phiền Tiết cô nương cùng Thiếu trang chủ tự mình hộ tống hắn lên Vấn Thiện sơn. Mọi việc ở Già Lam thành sẽ do tại hạ cùng với Tần cô nương tiếp nhận. Không biết ý các vị như thế nào?”
Trong Già Lam thành hiện giờ chỉ là thu thập loạn ma tàn cuộc, quan trọng nhất là tiếp đón võ lâm nhân sĩ các phái sắp tới. Hiện giờ trên Vấn Thiện sơn địch ta khó phân, Huyền Tố cùng Hằng Viễn chuyến này cũng không chắc thuận lợi. Nếu có đại diện Nam Nho truyền lời cho chưởng sự các phái tiến đến, nói rõ ngọn nguồn, lại thêm Bách Quỷ môn Đại tiểu thư lợi dụng quyền lực khéo léo bố trí, người vào trước là chủ so với mất bò mới lo làm chuồng tốt hơn nhiều.
Hằng Viễn cùng Lục Minh Uyên liếc nhau. Hai người đầu óc tính toán thâm sâu đều ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
Bọn họ luận sự tiếp tục thương thảo. Bên kia Tần Lan Thường ra cửa, phái “Quỷ ảnh” ám vệ mà Sở Tích Vi lưu lại cho nàng đi liên hệ người của Bách Quỷ môn trong Già Lam thành, chính mình thì ngồi cạnh cửa sổ trên trà lâu, một bên nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo phía dưới, một bên chậm rãi đợi hồi âm.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, thủ hạ phái ra còn chưa trở về, lại có người ngồi ở đối diện nàng; ám vệ ẩn núp xung quanh không một ai ngăn trở, ngay cả hé răng cũng đều không có.
Tần Lan Thường nhận thấy không đúng, lại không tùy tiện ra tay như ngày xưa, ngón tay cầm chén trà nhẹ nhàng vừa trượt, tế châm giấu ở giáp cổ tay áo lộ ra tia sáng nhỏ, theo động tác xoay người bình thường của nàng, mũi châm đã lặng yên nhắm ngay kẻ trước mặt.
“Lần này ra ngoài một chuyến, cuối cùng cũng có chút tiến bộ nha.”
Thanh âm quen thuộc mang theo ý cười, Tần Lan Thường tập trung nhìn vào, tế châm mảnh như lông trâu lại thuận theo quay về chỗ giấu cũ. Nàng nhấc ấm trà rót một chén đầy, đem dĩa trái cây điểm tâm đẩy qua, kinh hỉ nói: “Tổ phụ, ngài như thế nào tới chỗ này?”
Người đối diện nàng, rõ ràng chính là Thẩm Vô Đoan vốn nên trường cư Bách Quỷ môn.
Lão chủ nhân Bách Quỷ môn thay một thân hắc y ám văn bằng bộ áo gấm cẩm tú, trong tay còn cầm tẩu thuốc bằng ngọc bích, mái tóc hoa râm búi cao, sống lưng xưa nay thẳng tắp cũng thấp đi vài phần, nhìn tựa như một lão nhân phú quý hết sức bình thường.
Nhưng mà Tần Lan Thường thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt hắn.
Con đường từ Trung đô đến Tây Xuyên xa xôi, Thẩm Vô Đoan chẳng biết tại sao lại đi gấp gáp, một thân gấm vóc không dấu được phong trần mệt mỏi, gương mặt cũng ẩn hiện sắc xanh.
Tần Lan Thường trước kia luôn không biết là tổ phụ già rồi. Ở trong lòng nàng, cho dù là Thẩm Vô Đoan, Sở Tích Vi hay là Tôn Mẫn Phong, đều là bộ dáng không thay đổi, vĩnh viễn đều sẽ cường đại như vậy. Nhưng mà nàng quên mất, nhân sinh cũng chỉ là máu thịt, năm tháng luôn bào mòn.
Nàng rời nhà vài tháng, trải qua nhiều chuyện, trong mắt có thể nhìn rõ đồ vật cũng không chỉ vẻ ngoài phù phiếm, nhất thời hốc mũi đau xót, lại không khóc cũng không nháo, trái lại không dấu vết mà dấu đi nghẹn ngào, ra vẻ yếu ớt nói: “Ngài muốn xuất môn đi chơi, cũng nên sớm nói cho Lan Thường một câu mới phải. Hiện tại tiểu thúc cũng không ở đây, nếu không nhà chúng ta còn có thể tam đại đồng đường rồi.”
Thẩm Vô Đoan uống ngụm trà, cười nhạo một tiếng: “Ngươi cùng thư sinh cổ hủ kia đi hơn một tháng không trở về. Ta đây làm tổ phụ mà không đến nhìn xem, sợ là tứ đại đồng đường cũng phải có a!”
[(*) tam (tứ) đại đồng đường: 3 (4) đời ở cùng một nhà, ý ổng là TLT theo giai, dắt cháu ngoại trở về :)]
Tần Lan Thường trên mặt ửng hồng. Dù sao nàng vẫn là cô nương mới tuổi dậy thì, ngày thường kiêu ngạo vô lễ như thế nào đều là đối người ngoài, trước mặt trưởng bối, lại nhắc tới nam tử mình có hảo cảm, rốt cuộc da mặt cũng không đủ dày, liền dứt khoát họa thủy đông dẫn: “Tổ phụ ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta còn chưa cập kê. Ngài muốn ôm tôn tử, không bằng để tiểu thúc gia tăng khí lực, cùng thẩm nhi ta ôm bé ngoan trở về nuôi!”
Thẩm Vô Đoan nghe vậy, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Bọn họ cũng sẽ nhanh trở lại.”
[Count down: 16]
Cậu nghĩ đến thực rõ ràng, chính mình hiện tại ngoại trừ phúc ấm của Đoạn Thủy sơn trang cùng Tạ gia che chở, thì không có khả năng đứng chân trên giang hồ. Diệp Phù Sinh có thể dạy cậu võ học lẫn thế đạo, lại không có khả năng chiếu cố cậu cả đời. Con đường phía trước có cách xa vạn dặm, chung quy cũng phải tự mình từng bước một mà đi qua.
Bởi vậy, mắt thấy đại cục tại Vấn Thiện đã gần định, cậu không muốn đi theo Tiết Thiền Y quay lại giữ Già Lam thành, mà ở lại chỗ này tiếp thu mài giũa, đem toàn bộ chuyện lớn chuyện nhỏ tận mắt chứng kiến trải qua, tựa như đói khát mà học hỏi tiếp thu thay vì kính nhi viễn chi. (*)
[(*) Kính nhi viễn chi: là rút gọn từ câu “Kính quỷ thần nhi viễn chi”: tôn kính quỷ thần (hoặc bề trên) nhưng không cầu cạnh quỷ thần, mà nên tránh xa, không thể gần gũi hoặc không muốn thân cận]
Nhưng cậu không ngờ tới biến cố đến bất ngờ không kịp đề phòng, lại còn nghiêng trời lệch đất như vậy.
Ba ngày trước, đêm Phù Đồ tháp bị hỏa hoạn, Tạ Ly cũng đi Phật tháp.
Đêm đó cậu ngủ không được, một mặt ngẫm nghĩ bao nhiêu việc mình nhìn thấy nghe được suốt thời gian qua, một mặt lại nhớ đến nhiều người. Nhưng mà những lời này dưới thanh đăng cổ phật không ai có thể giãi bày. Tạ Ly nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định kiên trì đi tìm Đoan Thanh.
Trên thực tế Tạ Ly cùng Đoan Thanh giao tiếp cũng không nhiều. Ở Động Minh cốc gặp mặt ngắn ngủi, ở trên Vong Trần phong có trò chuyện với nhau, đều là nói đủ liền ngừng, không cạn cũng không sâu. Trong ấn tượng của Tạ Ly, vị đạo trưởng này là người chí thân chí kính của Diệp Phù Sinh, dĩ nhiên có thể tin. Vả lại tuy người này tính tình lãnh đạm, lại trầm tĩnh đáng tin cậy. Cậu cũng không mong Đoan Thanh chỉ điểm cho mình cái gì, chỉ muốn ở thời điểm mê mang có thể nhỏ giọng giãi bày với một người trưởng bối.
Nhưng mà Tạ Ly vừa đến ngoài tháp lâm, liền nhìn thấy Đoan Thanh từ trong Phù Đồ tháp vội vàng chạy ra, gương mặt được ánh trăng soi sáng so với tuyết còn trắng bệch hơn, duy chỉ có ánh mắt là đỏ sẫm như máu.
Cậu hoảng sợ, lại thấy Tống Vĩ của Không Hoa phái đuổi sát ở phía sau, một bên chạy vội một bên kêu gọi Đoan Thanh dừng bước. Nhưng mà đạo trưởng đầu bạc tựa như tránh hồng thủy mãnh thú, thủy chung không quay đầu lại.
“Ta không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, liền chạy theo sau bọn họ. Cho đến lúc chạy vào một rừng cây nhỏ… bọn họ bị một đám sát thủ vây quanh.” Dừng một chút, trong mắt Tạ Ly toát ra thần sắc phức tạp “Người trung niên đầu lĩnh kia, cầm một thanh trọng kiếm bản rộng, tự xưng là ‘Ngụy Trường Quân’.”
Ngoại trừ A Như, năm người còn lại sắc mặt nhất tề biến đổi. Tiết Thiền Y thậm chí còn vỗ bàn: “Hắn vậy mà chưa chết, còn đi Vấn Thiện sơn?!”
“Tiết cô nương trước không nên kích động, nghe Thiếu trang chủ nói cho hết lời đã.” Lục Minh Uyên hòa hoãn mở miệng, đồng thời hướng Tần Lan Thường đưa ánh mắt ra hiệu. Đại tiểu thư lập tức hiểu ý ra cửa.
Theo cánh cửa đóng lại, Tạ Ly lần thứ hai mở miệng: “Hắn mang theo hơn mười tên sát thủ, kỳ quái chính là trong đó có bốn nữ nhân, dung mạo ăn diện đều giống hệt nhau… ừm, y phục màu đỏ thẫm tóc búi cao, một mặt hạ sát thủ đối đạo trưởng, một mặt lại…”
Cậu nói tới đây có chút rối rắm. Dù sao đại hài tử mới mười tuổi chưa gặp qua phong nguyệt, không biết nên hình dung những nữ sát thủ dịch dung kia đối Đoan Thanh xảo ngôn lệnh sắc như thế nào.
Bốn nữ sát thủ, vóc người, hình dung, tư thái, ăn mặc đều giống Cố Thời Phương như đúc, cuối cùng lại biến thành bốn thi thể phong hầu tuyệt mệnh.
Thời điểm Đoan Thanh một kiếm đè lên trọng kiếm của Ngụy Trường Quân, Tạ Ly núp trong đám cây cối thở mạnh cũng không dám xuất, nghe được tiếng cười của người nọ: “Đạo trưởng, ngươi tức giận!”
Cậu nhớ mang máng lúc ở Già Lam thành, Huyền Tố cùng Diệp Phù Sinh từng nói đến công pháp của Đoan Thanh có vấn đề, nói đạo trưởng một thân đã tiến vào cảnh giới “Thái thượng vong tình”. Tạ Ly tuổi còn nhỏ cũng không hiểu cảnh giới này là gì, nhưng cũng biết “Đoạn tình tuyệt ái” là phải không còn thất tình lục dục, sống tựa như người gỗ.
Người gỗ như thế nào lại tức giận?
Hai tay cậu che miệng lại, sợ chính mình phát ra tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn một hồi máu tanh chém giết trong rừng kia.
Tám gã sát thủ liên hợp Ngụy Trường Quân vây công Đoan Thanh, còn lại bốn tên khác đánh về phía Tống Vĩ, hiển nhiên là không muốn buông tha bất kỳ người dư thừa nào còn sống. Tống Vĩ thân là đại đệ tử Không Hoa phái, võ công không thấp cũng không ít kinh nghiệm giang hồ. Nhưng mà song quyền nan địch tứ thủ, chỉ sau mấy hiệp đã rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm. Tạ Ly trong bụi cây gấp đến độ như trăm vuốt cào tim, muốn xông lên lại tự biết chỉ vướng chân, muốn trở về báo tin lại sợ kinh động những người này, luống cuống không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngụy Trường Quân cùng tám gã sát thủ kia hợp lực đối phó Đoan Thanh, đạo trưởng đầu bạc hai mắt biến thành đỏ tươi lại một chút cũng không yếu thế, xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn. Tạ Ly nhìn xem đến kinh hồn bạt vía.
Ngay lúc tình hình chiến đấu giằng co sắp bị phá vỡ, từ phương hướng tháp lâm sáng lên ánh lửa.
Ánh lửa hừng hực nhiễm đỏ màn đêm, phản chiếu trong mắt bọn họ tựa như một cơn mưa máu che phủ đất trời.
Tống Vĩ phân tâm, lúc này bị một đao chém vào trên lưng. Nếu không phải Đoan Thanh vẫn lưu tâm, vung kiếm che chở, chỉ sợ trước lúc đầu sát thủ rơi xuống đất, hắn cũng đã bị một đao chém làm đôi.
Lúc này trong rừng chỉ còn lại năm người còn đứng. Ngụy Trường Quân mở miệng: “Việc tối nay đã đắc tội đạo trưởng, chính là ngộ biến phải tòng quyền, không thể không làm mà không hối hận. Nếu đạo trưởng còn nhớ ngày xưa…”
“Ta cùng các ngươi không có ‘Ngày xưa’ nào để nói.”
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến giờ, rốt cuộc Tạ Ly nghe được Đoan Thanh nói chuyện. Thanh âm hắn rất nhẹ cũng thực lãnh đạm, trường kiếm trong tay máu chảy thành dòng, chỉ là không có máu của hắn.
Ngay sau đó, Tạ Ly chứng kiến được một kiếm mà từ lúc chào đời tới giờ chưa bao giờ tai nghe mắt thấy!
Ngụy Trường Quân cũng thế.
Hắn là cao thủ sử dụng kiếm, cũng từng cùng không ít cao thủ kiếm khách trong võ lâm quyết chiến sinh tử, gặp qua đủ loại kiếm thuật trên giang hồ, thậm chí ngay cả Tiềm Uyên của Hách Liên Ngự cũng từng cùng Bách Nhạc so tài, nhưng mà hắn thủy chung có chút tiếc nuối.
Có người nói rằng nhìn qua núi cao tuyết trắng, liền sẽ đối với sơn dã sương mờ xem như giày rách.
Ngụy Trường Quân gặp qua kiếm của Mộ Thanh Thương.
Thanh quang đoạn trần, vân phá thiên khai.
Đáng tiếc đó là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, ở trong khe sâu vô danh nơi rừng núi Tây Nam này, kiếm khí như cầu vồng bổ ra trùng vây, cuối cùng lại từ đỉnh núi rơi xuống.
Người nọ kiếm kia, đều ứng cùng cái tên “Phá vân”, dung nhập vào mây mù trong khe núi miên man không tiêu tán.
Kể từ đó, cho dù Ngụy Trường Quân nhìn thấy kiếm sĩ ngày xưa quân tử đoan chính tóc búi cao buông xuống, mang một thân võ phục tay áo chẽn, biến thành đạo trưởng thanh lãnh sơ tình, hắn cũng đều như Hách Liên Ngự, cho rằng con người đều sẽ biến đổi, Mộ Thanh Thương bất quá là học được cự tuyệt sau khi chịu phản bội bi thảm.
Thẳng đến khi một kiếm này của Đoan Thanh cắt ngang cổ họng bốn người, cổ tay lật lại, từ trên chém xuống thân kiếm Bách Nhạc trong tay Ngụy Trường Quân.
Bách Nhạc kiếm lấy sắt từ trên núi cao tạo ra, nặng một trăm bốn mươi sáu cân, dài chừng ba thước, rộng hơn một gang tay, người bình thường cầm nó đều khó khăn, càng miễn bàn đến việc huy động tự nhiên như Ngụy Trường Quân. Thông thường đao thương kiếm kích khi chém xuống thân Bách Nhạc, đều sẽ bị lực đạo phản chấn đả thương chính mình.
Nhưng mà, một tiếng leng keng vang lên, trong tay Ngụy Trường Quân đột nhiên nhẹ bẫng. Hắn không kịp nhìn kỹ, đầu vai liền truyền đến cái đau thấu cốt, máu tươi phun tung toé, nhiễm đỏ một nửa mặt hắn.
Bách Nhạc bị một kiếm chém gãy thành hai đoạn, kiếm phong thế đi chưa tuyệt bổ vào vai Ngụy Trường Quân, xẻ qua da thịt, khảm vào trong xương cốt.
Tạ Ly nhịn không được hít một hơi lãnh khí, nhưng mà lúc này đã không còn ai chú ý đến cậu.
Ngụy Trường Quân lần đầu tiên mới biết, kiếm phong có thể lạnh như băng đến thế.
Kiếm phong lạnh lẽo cắt qua da thịt xương cốt. Đoan Thanh thu trường kiếm về, nhìn Bách Nhạc gãy trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện lên một biểu tình khó hiểu, đối Ngụy Trường Quân nói: “Ngươi còn nhớ lúc ban đầu khi lấy được thanh kiếm này, Mộ Thanh Thương nói qua điều gì với ngươi không?”
… “Kiếm này tên ‘Bách Nhạc’, lấy sắt đá trên núi cao làm tâm, lấy thế cao chót vót làm ý. Nhưng mà sơn thành bách nhạc tang thương không thay đổi, là bởi vì nó bất động không giận hận, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy vô cầu ứng sở cầu, mới có thể đứng thẳng ngàn năm. Trường Quân, ngươi nếu chọn “Bách Nhạc”, liền phải biết nó là một thanh kiếm trầm ổn như núi, bất động bất cầu. Ngươi phải nhớ kỹ bản thân mình hôm nay vì sao muốn cầm kiếm, mới có thể đi xa trên con đường kiếm đạo.”
… “Ta… muốn cứu một người, ta muốn sống.”
… “Vậy liền vì “Sinh” mà cầm kiếm. Cho dù là vì mình hay là vì người, không quản dựng thân hay là lập thế, đều đừng giày xéo một chữ “Sinh” này.”
Một chữ « Sinh » vô cùng đơn giản, từ lúc hắn dấn thân khăng khít đi theo Hách Liên Ngự bao nhiêu năm, từ lúc tay hắn nhiễm không biết bao nhiêu máu tươi vô tội, sớm đã bị giày xéo thành bùn.
Kiếm đạo của hắn, Bách Nhạc của hắn, đều hủy ở trong tay hắn.
Kiếm cũng như người, kiếm đoạn người vong.
“Hách Liên Ngự không xứng với Tiềm Uyên, ngươi cũng không xứng với Bách Nhạc. Con người vì cái gì lại phản bội chính mình?” Đoan Thanh nói xong câu đó, liền xoay người muốn chạy về hướng Phật tháp.
Trái tim Tạ Ly còn chưa kịp thả lỏng, đã bị biến cố kế tiếp cả kinh thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng.
Ngụy Trường Quân vốn đã quỳ dưới đất không dậy nổi bỗng nhiên cử động.
Hắn một tay chống xuống đất mượn lực đứng dậy, mãnh liệt mở ra song chưởng đánh về phía Đoan Thanh. Đạo trưởng đầu bạc lúc này không lưu thủ, trở tay một kiếm xuyên qua ngực hắn, kình lực mạnh đến mức đem Ngụy Trường Quân đóng đinh trên thân cây phía sau lưng.
Nhưng mà, một chưởng của Ngụy Trường Quân đã dừng lại trên đan điền Đoan Thanh.
Ngụy Trường Quân khi đứng dậy thần tình đỏ bừng, cái trán gân xanh lộ ra, giống như máu toàn thân đều vọt lên mặt. Một chưởng này đánh xong, gương mặt lại trắng như tờ giấy.
Tạ Ly nương theo ánh trăng, thấy được mặt nghiêng của Đoan Thanh. Khuôn mặt vốn đã tái nhợt trong khoảnh khắc này rút hết huyết sắc.
Một vết máu tràn ra khóe miệng, Đoan Thanh buông lỏng tay cầm kiếm, thân thể nhoáng lên một cái, khuỵu một gối xuống.
Ngụy Trường Quân đã chật vật đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không lưu loát. Hắn nhìn Đoan Thanh lấy tay chống xuống đất lần nữa đứng lên, ho ra một búng máu, cười khổ nói: “Đạo trưởng, ‘Nghịch nguyên bí pháp’ này ngươi không phải là không từng nếm qua đau khổ. Việc tối nay là thế chúng ta phải làm. Ngươi thay vì… liều mạng một thân thương tích chạy đến để chịu nghìn người chỉ chỏ, chi bằng… thừa dịp hai phe không chú ý… trước… hãy trở về … Thái Thượng cung, Động Minh cốc… Thiên hạ trăm núi ngàn sông… luôn… luôn sẽ có nơi cho ngươi dung thân. Hà tất…”
Hắn không thể nói xong, thanh âm liền đột nhiên biến điệu thành tiếng kêu đau đớn đè nén. Tạ Ly động cũng không dám động, trừng lớn ánh mắt nhìn Đoan Thanh lần nữa nắm lấy chuôi kiếm, vận kình lực rút ra trường kiếm, một chữ cũng không nhiều lời, xoay người xông vào sơn đạo, chạy về hướng tháp lâm.
Tạ Ly mắt mở trừng trừng nhìn Đoan Thanh đi xa, tay chân từ đau đớn tê dại đến mất đi tri giác vẫn không dám nhúc nhích một chút. Cho đến khi Ngụy Trường Quân ngã gục trên mặt đất bò dậy, nhặt lên thanh kiếm gãy, thất tha thất thểu rời đi, cậu mới vẹt ra cây cối, run rẩy đưa tay đi sờ Tống Vĩ.
“Hắn còn sống. Trên người của ta chỉ mang theo một chút kim sang dược, thời điểm đó lại không biết có thể tin tưởng ai, đành đem người giấu kỹ lưỡng, nghĩ muốn trở về chùa tìm Đoan Hành đạo trưởng…”
Tạ Ly hồi tưởng lại việc đêm đó, vẫn cảm giác kinh tâm động phách “Chính là lúc ta về đến chùa, phát hiện hết thảy đều rối loạn. Mọi người phân tán bốn phía đuổi bắt Đoan Thanh tiền bối, còn.. còn nói hắn là nội tặc, là hung thủ giết người đốt tháp, cứu đi Hách Liên Ngự. Ta thật vất vả chen vào trong đám người, liền nhìn thấy tiền bối đã bị vây quanh. Hắn một chữ đều không nói ra, cũng không thể thuận lợi phá vây… Ta sợ sự tình giằng co càng ngày sẽ càng nghiêm trọng, liền… liền vọt vào vòng chiến, giả như bị tiền bối bắt cóc, mới khiến cho mọi người tránh ra một con đường.”
Cậu lời còn chưa dứt, một tay Huyền Tố đã đập lên bàn.
Một chưởng này rất nhẹ, khi hạ xuống cơ hồ không có thanh âm, nhưng mà lúc Huyền Tố nhấc tay lên, mặt bàn nguyên bản trơn nhẵn thế nhưng xuất hiện một cái dấu tay sâu nửa tấc.
“Việc vu oan giá họa, há có thể nghe lời nói một phía?!”
Huyền Tố tính tình hiền lành, xưa nay nói chuyện không nóng không lạnh, lúc này trên mặt rốt cuộc không có ý cười, thanh âm cũng như nước chảy đóng băng lãnh ngạnh xuống dưới.
“Huyền Tố đạo trưởng tạm thời bớt giận.” Bàn tay Hằng Viễn đặt lên đầu vai hắn, thanh âm tăng nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng chậm chạp như làn khói lãng đãng trước tượng phật, vào lúc này vừa vặn mà ngăn chặn hỏa khí trong lòng Huyền Tố “Đừng quên lời Đoan Thanh đạo trưởng nhắc nhở lúc ngươi xuống núi.”
…. “Huyền Tố, lần này ngươi xuống núi lịch kiếp, nhìn đến nhân sinh trăm thái, một giải tiền trần hoang mang, hiểu biết đối với tình đời được nâng cao một bậc, cũng đã bước vào con đường “Tận tình cảnh” đại viên mãn. Trong thời kì này, tâm cảnh của ngươi so với quá khứ càng xao động nhiều hơn. Bởi vậy ngươi một mặt muốn đi tận tình thể ngộ, một mặt phải học tự động tự chế, như một đường độc mộc trên vực sâu trăm trượng, lấy bình tâm thản nhiên mà qua, không thể loạn một tấc vuông. Nếu không liền là trước sau khó xử, một bước lạc lối.”
Ý nghĩ vừa điểm, liền tựa một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, lửa giận trong lòng Huyền Tố dâng lên còn chưa dập tắt, sau lưng cũng đã túa ra mồ hôi lạnh thấu tim.
Năm ngón tay hắn xiết chặt, Hằng Viễn lắc lắc đầu, nhìn về phía Tạ Ly, ôn thanh hỏi: “Nếu Thiếu trang chủ cùng Đoan Thanh đạo trưởng cùng rời đi Vấn Thiện sơn, tại sao lúc này lại không thấy bóng dáng đạo trưởng? Thiếu trang chủ tại sao lại mang theo Tống thiếu hiệp xuất hiện ở nơi này?”
Tạ Ly lắc đầu nói: “Bởi vì tiền bối cũng không đi cùng ta.”
Khi đó tiếng người quát hét vây đánh, cho dù làm gì cũng đều không rõ ràng. Vì thế cậu giả vờ bị bắt cóc, khiến mọi người sợ ném chuột vỡ đồ buông lỏng vòng vây, vì Đoan Thanh mở một đường lui, vốn là muốn trước tiên đem đạo trưởng đầu bạc tình huống không rõ ràng ra khỏi nơi thị phi, sau đó trở về tìm Đoan Hành đạo trưởng cùng Sắc Kiến phương trượng xin chủ ý.
Nhưng cậu không ngờ dọc đường đi, cho dù mình nói cái gì, Đoan Thanh đều phảng phất như không nghe thấy, một chữ cũng không lên tiếng, chỉ vận dụng khinh công đề khí chạy như bay. Tiểu thiếu niên ở dưới tay hắn nhẹ như con gà con, trong nháy mắt muốn hôn mê thất điên bát đảo. Sau đó mông tê rần, Tạ Ly từ trong tay Đoan Thanh buông xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Đó là một đường mòn xuống núi bí mật. Đoan Thanh thả tay liền không quản cậu nữa, ánh mắt nương theo ánh trăng lãnh lệ đảo qua. Tạ Ly theo ánh mắt của hắn nhìn lại, trên một tảng đá thấy được vài giọt máu tinh tế.
“Máu kia còn chưa khô, tiền bối một câu cũng không nói, theo phương hướng liền đuổi qua … Nếu ta không đoán sai, tiền bối có thể là đuổi theo đường Hách Liên Ngự chạy trốn.” Tạ Ly ngẩng đầu nhìn bọn họ “Ta đuổi không kịp hắn, lại không dám tùy tiện trở về trong chùa, nghĩ vô luận tình thế phát triển như thế nào, cũng cần phải có người chứng minh chân tướng mới đúng. Vì thế liền lén lút lên núi đem Tống thiếu hiệp dẫn theo.”
Trong Vô Tướng tự trước mắt quần hùng tề tụ, nhưng cũng là long xà hỗn tạp, nếu trước mắt có người lẻn vào Phật tháp cứu đi Hách Liên Ngự, muốn giết hai người cậu cùng Tống Vĩ để diệt khẩu càng không phải là dễ như trở bàn tay?
Tạ Ly tại Đoạn Thủy sơn trang bị nghiêm khắc giáo dục ba năm, võ công không đạt được tiến bộ một bước lên trời, lại trở thành tâm tư mẫn cảm, so với hài tử bình thường không biết thông minh cơ biến đến gấp mấy lần.
Đoan Thanh ở trước mắt bao người đem cậu mang đi, tất cả mọi người theo quan đạo đuổi xuống núi, trái lại sẽ xem nhẹ mấy đường nhỏ trở về núi, huống chi cậu chỉ là một hài tử cũng không phải nhân vật trọng đại gì, tại thời điểm này còn có bao nhiêu người để tâm lưu ý?
Vì thế Tạ Ly mắt thấy đuổi không kịp Đoan Thanh, sau một lát do dự liền xoay người lên núi, dọc theo đường đi giấu vết chân, rốt cuộc tìm được Tống Vĩ được mình đặt trong sơn động.
Tạ Ly đem mình lăn trên mặt đất thành con khỉ bùn, quần áo xé đến rách rưới, cũng sửa soạn cho Tống Vĩ giống như thế, ở trong lều ven đường núi của nạn dân ở một đêm. Sau đó lúc trời còn chưa sáng nương theo thôn dân đi xuống núi, đem Tống Vĩ nửa cõng nửa tha mà mang đi.
Cậu chỉ là một hài tử mười tuổi, nếu không có luyện võ từ nhỏ, một thân nội công coi như vững chắc, chỉ sợ căn bản mang không nổi nam tử ngoài hai mươi tuổi như thế này. Dọc theo đường đi Tạ Ly lo lắng đề phòng, e sợ ven đường còn có ám khách gây rối mai phục, thủy chung xen lẫn trong lưu dân đi về phía trước. Ban ngày không thể ăn ngon ban đêm không thể an nghỉ, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cậu cũng đều theo bản năng nắm chặt thanh dao nhỏ giấu dưới áo quần.
Tạ Ly không ngừng hao tổn tâm cơ mà chăm sóc Tống Vĩ, lại còn chính mắt ghi khắc cuộc sống cực khổ của những người này.
Cậu cho là mình cửa nát nhà tan liền là hận, lại không biết có những người không nhà để về còn không biết hận ai; Cậu cho là mình mất cha mất mẹ liền là cô độc, lại không biết bao nhiêu người không còn một thân nhân; Cậu cho là mình tập được văn võ chính là có tài cán, lại không biết những người thô lậu hèn mọn vẫn có thể làm đến nơi đến chốn.
Trên đời này chúng sinh có trăm thái, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác một lần, nào biết cái gì mới là chân chính hỉ nộ ái ố chứ?
Đường đời có trăm ngàn lối, tất cả nhân sinh đều có cách sống cùng kiên trì riêng.
“…”
Sau khi Tạ Ly thuật xong một chặng đường đã trải qua, trong phòng khách nhất thời không người không ai lên tiếng, chỉ có A Như im lặng đã lâu ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, ngón tay vuốt ve tay vịn ghế dựa.
Một lúc lâu, Huyền Tố rốt cuộc lần thứ hai ra tiếng: “Đa tạ Thiếu trang chủ một phen vất vả, vì rửa sạch oan tình của trưởng bối chúng ta lưu lại nhân chứng, tình này Huyền Tố khắc sâu trong lòng. Nếu Vấn Thiện sơn xảy ra biến cố, liên lụy đến Thái Thượng cung, bần đạo nhất định phải quay lại một chuyến. Thứ nhất để minh chứng trong sạch cho trưởng lão, thứ nhì là để truy tìm căn nguyên. Việc trong Già Lam thành liền kính nhờ các vị.”
“Tiểu tăng theo đạo trưởng cùng trở về.” Hằng Viễn hướng hắn gật đầu “Biến cố lần này gây thương vong cho sư huynh đệ trong chùa, Hằng Minh sư huynh làm người ngay thẳng, sợ là sẽ bị người lợi dụng hành động theo cảm tính, phương trượng tuổi tác đã cao, muốn xử lý mọi việc cũng sợ hữu tâm vô lực. Tiểu tăng thân là Vô Tướng đệ tử, trách nhiệm hộ tống người bị thương quay về Già Lam thành đã xong, cũng nên mau chóng trở về chùa mới phải.”
Ánh mắt Lục Minh Uyên lướt qua hai người bọn họ. Thư sinh không có trải qua đại kiếp nạn ở Vô Tướng tự, dĩ nhiên cũng không hiểu được giữa Hằng Viễn cùng Huyền Tố liên lụy ân oán tổ tiên khó cắt đứt, chỉ từ lời nói cẩn trọng của Hằng Viễn bắt được hai tầng ý tứ. Một là hòa thượng kia cho rằng tăng nhân trong chùa còn có ám cọc, hai là hắn định dùng thân phận đệ tử Vô Tướng, truyền nhân của Tây Phật, trở về chùa cho Huyền Tố đạo trưởng tăng thêm một tầng trợ lực.
Hắn giương mắt nhìn, mỉm cười: “Tại hạ đã xem qua thương thế của Tống thiếu hiệp. Vết thương mặc dù nặng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, hiện giờ có y dược tương trợ, trong vòng hai ngày nhất định có thể chuyển biến tốt đẹp. Đến lúc đó liền phiền Tiết cô nương cùng Thiếu trang chủ tự mình hộ tống hắn lên Vấn Thiện sơn. Mọi việc ở Già Lam thành sẽ do tại hạ cùng với Tần cô nương tiếp nhận. Không biết ý các vị như thế nào?”
Trong Già Lam thành hiện giờ chỉ là thu thập loạn ma tàn cuộc, quan trọng nhất là tiếp đón võ lâm nhân sĩ các phái sắp tới. Hiện giờ trên Vấn Thiện sơn địch ta khó phân, Huyền Tố cùng Hằng Viễn chuyến này cũng không chắc thuận lợi. Nếu có đại diện Nam Nho truyền lời cho chưởng sự các phái tiến đến, nói rõ ngọn nguồn, lại thêm Bách Quỷ môn Đại tiểu thư lợi dụng quyền lực khéo léo bố trí, người vào trước là chủ so với mất bò mới lo làm chuồng tốt hơn nhiều.
Hằng Viễn cùng Lục Minh Uyên liếc nhau. Hai người đầu óc tính toán thâm sâu đều ngầm hiểu trong lòng không nói ra.
Bọn họ luận sự tiếp tục thương thảo. Bên kia Tần Lan Thường ra cửa, phái “Quỷ ảnh” ám vệ mà Sở Tích Vi lưu lại cho nàng đi liên hệ người của Bách Quỷ môn trong Già Lam thành, chính mình thì ngồi cạnh cửa sổ trên trà lâu, một bên nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo phía dưới, một bên chậm rãi đợi hồi âm.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, thủ hạ phái ra còn chưa trở về, lại có người ngồi ở đối diện nàng; ám vệ ẩn núp xung quanh không một ai ngăn trở, ngay cả hé răng cũng đều không có.
Tần Lan Thường nhận thấy không đúng, lại không tùy tiện ra tay như ngày xưa, ngón tay cầm chén trà nhẹ nhàng vừa trượt, tế châm giấu ở giáp cổ tay áo lộ ra tia sáng nhỏ, theo động tác xoay người bình thường của nàng, mũi châm đã lặng yên nhắm ngay kẻ trước mặt.
“Lần này ra ngoài một chuyến, cuối cùng cũng có chút tiến bộ nha.”
Thanh âm quen thuộc mang theo ý cười, Tần Lan Thường tập trung nhìn vào, tế châm mảnh như lông trâu lại thuận theo quay về chỗ giấu cũ. Nàng nhấc ấm trà rót một chén đầy, đem dĩa trái cây điểm tâm đẩy qua, kinh hỉ nói: “Tổ phụ, ngài như thế nào tới chỗ này?”
Người đối diện nàng, rõ ràng chính là Thẩm Vô Đoan vốn nên trường cư Bách Quỷ môn.
Lão chủ nhân Bách Quỷ môn thay một thân hắc y ám văn bằng bộ áo gấm cẩm tú, trong tay còn cầm tẩu thuốc bằng ngọc bích, mái tóc hoa râm búi cao, sống lưng xưa nay thẳng tắp cũng thấp đi vài phần, nhìn tựa như một lão nhân phú quý hết sức bình thường.
Nhưng mà Tần Lan Thường thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt hắn.
Con đường từ Trung đô đến Tây Xuyên xa xôi, Thẩm Vô Đoan chẳng biết tại sao lại đi gấp gáp, một thân gấm vóc không dấu được phong trần mệt mỏi, gương mặt cũng ẩn hiện sắc xanh.
Tần Lan Thường trước kia luôn không biết là tổ phụ già rồi. Ở trong lòng nàng, cho dù là Thẩm Vô Đoan, Sở Tích Vi hay là Tôn Mẫn Phong, đều là bộ dáng không thay đổi, vĩnh viễn đều sẽ cường đại như vậy. Nhưng mà nàng quên mất, nhân sinh cũng chỉ là máu thịt, năm tháng luôn bào mòn.
Nàng rời nhà vài tháng, trải qua nhiều chuyện, trong mắt có thể nhìn rõ đồ vật cũng không chỉ vẻ ngoài phù phiếm, nhất thời hốc mũi đau xót, lại không khóc cũng không nháo, trái lại không dấu vết mà dấu đi nghẹn ngào, ra vẻ yếu ớt nói: “Ngài muốn xuất môn đi chơi, cũng nên sớm nói cho Lan Thường một câu mới phải. Hiện tại tiểu thúc cũng không ở đây, nếu không nhà chúng ta còn có thể tam đại đồng đường rồi.”
Thẩm Vô Đoan uống ngụm trà, cười nhạo một tiếng: “Ngươi cùng thư sinh cổ hủ kia đi hơn một tháng không trở về. Ta đây làm tổ phụ mà không đến nhìn xem, sợ là tứ đại đồng đường cũng phải có a!”
[(*) tam (tứ) đại đồng đường: 3 (4) đời ở cùng một nhà, ý ổng là TLT theo giai, dắt cháu ngoại trở về :)]
Tần Lan Thường trên mặt ửng hồng. Dù sao nàng vẫn là cô nương mới tuổi dậy thì, ngày thường kiêu ngạo vô lễ như thế nào đều là đối người ngoài, trước mặt trưởng bối, lại nhắc tới nam tử mình có hảo cảm, rốt cuộc da mặt cũng không đủ dày, liền dứt khoát họa thủy đông dẫn: “Tổ phụ ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta còn chưa cập kê. Ngài muốn ôm tôn tử, không bằng để tiểu thúc gia tăng khí lực, cùng thẩm nhi ta ôm bé ngoan trở về nuôi!”
Thẩm Vô Đoan nghe vậy, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Bọn họ cũng sẽ nhanh trở lại.”
[Count down: 16]
Bình luận truyện