Phong Lưu Khất Nhi Yêu Xinh Đẹp

Chương 9



Dong Nhân cốc vào cuối thu, cũng tĩnh lặng thanh bình như các mùa khác, đó là một thế ngoại đào nguyên bị nhân thế quên lãng, rời xa tất cả ân oán tình thù trên giang hồ.

Mang Phong Thần Ngọc từ Vô Danh cốc trở lại Dong Nhân Cốc đã hai tháng, từ cây xanh như bóng mát, nơi nơi xanh biếc, đến lá cây chuyển vàng, lá đỏ khắp núi, Thẩm Thất Xảo trước sau như một dùng tâm chăm sóc Phong Thần Ngọc.

Mùi thơm của thuốc bay bỗng ở bầu trời rừng trúc, hùng ưng bay thấp qua bầu trời, lại vút cao một cái xông về phía mây xanh. (Hùng ưng: Chim ưng đực)

Trên bãi đất trống trước nhà đặt một bộ bàn ghế làm từ trúc, trên bàn có một bộ trà cụ, một Bạch y nhân đầu đội mũ lưới nằm ở dưới ánh mặt trời, dường như đã ngủ say.

Tử y xuất hiện trên bãi cỏ, Thẩm Thất Xảo cầm chén thuốc nhẹ nhàng đặt đến trên bàn.“Biểu ca, uống thuốc đi.”

“Muội vất vả rồi.”

“Không quan trọng, chỉ cần thân thể của huynh dần dần tốt lên, mệt thêm cũng không quan trọng.” Nàng cười nâng hắn dậy.

Phong Thần Ngọc bưng chén thuốc sang, nghe thấy, không khỏi khẽ cười một tiếng.“Thất Xảo, muội lại thêm hương liệu vào bên trong rồi.” Mười phần vị đắng của thuốc đã đi chín tám phần, chỉ còn lại mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở cánh mũi.

Nàng cười yếu ớt nói: “Đúng vậy, thuốc rất đắng, nhất định phải thêm chút hương liệu uống mới không phải chát như vậy.”

“Cám ơn muội.”

“Một chút cũng không tốn sức, rất đơn giản.” Nàng một bên đem giỏ điểm tâm bằng trúc đặt xuống trên bàn, vừa nói: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Phong Thần Ngọc duỗi duỗi cánh tay nói: “Huynh cảm thấy nội lực đan điền đang ngưng tụ chút ít, thân mình cũng nhẹ nhàng không ít.”

Nàng nghe nói vui sướng nắm tay hắn bắt mạch. “Thật a, muội sẽ mang thang thuốc tăng thêm một chút, trong vòng tám chín ngày thì có thể thấy được công hiệu, đến lúc đó huynh nhất định phải một mình bắt thỏ hoang cho muội ăn với cơm.”

“Được.”

“Một lời đã định.” Nàng vươn ngón út.

“Một lời đã định.” Hắn nhẹ nhàng móc lấy.

“Thất Xảo, Thất Xảo…” Tiếng kêu liên tục kéo dài bên ngoài rừng trúc, âm thanh mạnh mẽ có lực không biết mệt mỏi vang dội khắp rừng trúc.

Hai người liếc nhau, Phong Thần Ngọc phát ra tiếng cười nhẹ. “Thất Xảo, sư tổ của muội rất thú vị.” Hắn vẫn cho rằng đó là sư phụ của Thất Xảo, dù sao năm đó chính là ông mang Thất Xảo đi, thế nhưng hắn vào Dong Nhân cốc mới biết được, con trai ông mới là sư phụ của Thất Xảo.

Thẩm Thất Xảo nhíu mày lại, đau đầu nhìn đường nhỏ thông đến ngoài rừng, cuối cùng vì không chịu nổi ma âm của sư tổ xuyên qua lỗ tai mà giương giọng nói: “Được rồi, con nghe rồi.” Nàng tuyệt đối tin rằng, nếu như mình lại không lên tiếng trả lời, ma âm sẽ làm tất cả chim bay cá nhảy giữa núi rừng tuyệt tích.

Gió xuyên qua rừng trúc, phát ra tiếng vang xào xạc, mơ hồ có thể nghe âm thanh nói chuyện của Thẩm Thất Xảo cùng sư tổ, hình như vì dược liệu hiếm có không ngừng tranh luận. Đây đã là thường lệ, ít nhất hai tháng qua, hắn đã nghe cực kỳ quen.

Phong Thần Ngọc đưa tay vuốt ve hai gò má lồi lõm của mình, sự mất mác sâu đậm tập kích trong lòng. Thất Xảo không để ý, nhưng hắn không cách nào không để ý, tựa như từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có dung mạo có thể thắng được nàng, hiện giờ ưu thế duy nhất này cũng đã không còn, như vậy hắn làm sao có thể xứng đôi với Thất Xảo kỳ nữ thế gian thông minh cơ trí như thế?

Nhẹ nhàng nhắm nghiềm hai mắt: trong lòng âm thầm than thở.

Tiếng bước chân quen thuộc từ trong rừng trúc truyền đến, hắn biết chắc chắn Thất Xảo lại thắng lợi trở về, dựa vào công lực từ từ khôi phục, thính lực của hắn đã tăng mạnh lại, thậm chí có thể nghe được Thất Xảo cầm nhiều vật nặng trên tay.

“Biểu ca, muội quyết định lại luyện lão thọ tinh, lần này may mà huynh kịp thời uống nó vào, nếu không chỉ sợ rất khó sống qua bách độc cắn thân của Lãnh Băng Nhi đấy. Thuốc tốt như vậy nhất định phải chuẩn bị nhiều một chút mới được, hơn nữa muội quyết định sẽ tăng thêm vài vị dược liệu hiếm thấy nâng cao công hiệu của thuốc.” Nàng vô cùng vui vẻ cầm một sọt thuốc lớn vừa đi vừa nói chuyện.

“Lão thọ tinh? Hay đấy hay đấy! Luyện được rồi nhớ giữ lại cho ta một ít.”Ngoài rừng vang lên giọng nói mạnh mẽ quen thuộc.

Nàng không nhịn được bĩu môi. “Sư tổ, nghe lén người khác nói chuyện rất không đạo đức, người lại nghe lén, một viên cũng không để lại cho người.”

“Được, không nghe, không nghe…” Tiếng cười càng ngày càng xa, hiển nhiên người cũng đi xa.

“Từng nghe muội nói, luyện thuốc kia rất vất vả.” Phong Thần Ngọc đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng.

Nàng giương cao cằm cười nói: “Vậy thì có gì quan trọng, ít nhất hữu dụng với huynh.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, liền mạnh mẽ tự đem ánh mắt ném về phía trên dược liệu vừa mọc đằng trước, nặng nề thở dài một tiếng. Hắn cuối cùng lại phụ lòng nàng mảnh tình ý này.

Thẩm Thất Xảo xoay người đi đến căn nhà dược liệu sơ sài bên cạnh căn nhà bằng trúc, trên mặt hiện lên một chút u buồn. Huynh ấy vẫn không thể mở rộng lòng, cá tính rất yêu xinh đẹp thật sự là khiến cho nàng hận đến nghiến răng.

Đem thuốc xay hết vò thành thuốc viên xong, để vào lồng hấp. Rồi mới ngồi ở trước lò lửa xem chừng độ lửa, tâm tình của nàng lại làm thế nào cũng không vui nổi. Lãnh Băng Nhi làm huynh ấy bị thương quá nặng, huống hồ miệng vết thương đã cũ, muốn khôi phục như ban đầu rất khó khăn, nên làm gì bây giờ?

Trong phòng ngoài phòng, hai tình cảnh, hai tâm tình.

Trong bất tri bất giác, trăng trên đầu cành liễu.

Ánh trăng lưu chuyển như trút nước, giống như là trải ra trên mặt đất một lớp thảm màu bạc.

Phong Thần Ngọc đứng dựa cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời kia mặt trăng hình dây cung, từ sau khi hủy dung, hắn đã không thích ánh sáng, lại chỉ yêu ánh trăng trong suốt nhưng lạnh lẽo thanh cao.

Bóng dáng thật dài chiếu rọi trên mặt đất, bước chân quen thuộc đến gần.

“Biểu ca, ánh trăng đêm nay có phải rất đẹp không? Nhìn huynh cũng xem đến mê mẩn, ngay cả muội bước vào cũng không lên tiếng gọi.” Thẩm Thất Xảo tựa như buông xuống gì đó, rồi mới đi đến bên cạnh hắn.

“Ừ, quả thật rât đẹp đấy, đã lâu không ngắm trăng.” Nàng cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, nhìn ánh trăng trên bầu trời phát ra cảm thán.

Phong Thần Ngọc không nhịn được đưa tay sang ôm bả vai mảnh khảnh của nàng. Gần đây nàng dường như càng thêm gầy yếu, tất cả đều là vì hắn. Hắn vẫn đều biết là, Thất Xảo lười nhác thành tánh bằng lòng vì hắn cả đêm không ngủ lật dược tịch, nghiên cứu chế tạo phương thuốc thiên kỳ bách quái để thử nghiệm, đây cũng là vì hắn giữ lấy vị trí rất quan trọng trong lòng nàng, tuy rằng nàng chưa từng nói.

Tựa đầu vào trong lòng ngực rộng lớn của hắn, nàng cong mi mắt cười. “Biểu ca, huynh xem ánh trăng hôm nay giống hay không giống trang sức màu bạc muội cài trên đầu khi còn nhỏ?”

Được nàng nhắc tới, Phong Thần Ngọc đột nhiên nhớ lại, nhớ rõ khi Thất Xảo còn bé, trên tóc dài đen bóng thường xuyên phải trang điểm vài cái trang sức bạc giống như Nguyệt Nha, hỏi nàng vì sao, nàng lại chỉ cười đến thần bí.

“Vậy trang sức bạc kia rốt cục đại diện cái gì?” Hắn hỏi.

Nàng cười vui vẻ. “Cũng không đại diện cái gì, chỉ là muội muốn nhìn bộ dáng tìm không manh mối của huynh, mới cố ý cười đến thần bí như vậy.”

Chân tướng rõ ràng, cởi bỏ nổi băn khoăn quấy nhiễu hắn nhiều năm, đáp án lại chỉ là một trò đùa dai.

Sớm —– phải —— nghĩ ——– đến ———

Tính trừng phạt đem nàng áp bên song cửa sổ, nhưng dưới ánh trăng mê hoặc, nhất thời ý loạn tình mê hôn lên đôi môi anh đào luôn mở ra không để ý đến người khác.

Gió đêm thổi đến một đám mây, che dưới ánh sáng của ánh trăng, giống như e lệ trốn bên trong tầng mây.

Sắc dục tràn ngập bên trong phòng, tình cảm mãnh liệt cùng với quần áo từ từ rơi lả tả xuống đất.

Đôi mắt Thẩm Thất Xảo quyến rũ như tơ, ngọc thể đặt ngang phía trên đệm giường, hai tay trắng như ngó sen trắng gắt gao quấn quanh Phong Thần Ngọc nổ lực đấu tranh.

Đối mặt người trong lòng dịu dàng như nước, xúc động kiềm nén như khai phá hồng thủy như trút nước như không thể ngăn được, Phong Thần Ngọc kéo màn trướng xuống, lao vào ái dục mê người kia mắt long lanh bên trong không nghĩ quay đầu lại.

Đêm còn rất dài, đa tình lại say lòng người.

***

Vui sướng mất hồn hao mòn xương cốt vẫn đang quanh quẫn trong ngực, ánh mặt trời ôn hòa đã từ màn trướng chiếu vào.

Phong Thần Ngọc bất đắc dĩ lại hối hận nhìn người nằm ở ngực mình. Không nên phát sinh, vì sao tất cả phải cố tình phát sinh?

“Nóng quá.” Người trong ngực bất mãn vặn vẹo di chuyển thân mình, nhưng hai tròng mắt nhắm chặt không có dấu hiệu mở ra.

Tay giơ giữa không trung một lúc lâu, mới chậm rãi dừng ở trên mái tóc dài khắp gối ở giữa giường của nàng, mềm mại mà bóng mượt, mơ hồ có hương hoa cỏ xanh nhàn nhạt, đó là hương vị lâu năm của nước sạch mùa xuân.

Lông mi thật dài như lông vũ chớp nháy vài cái, con ngươi trong suốt mới chậm rãi mở ra, giống như hoa quỳnh chậm rãi nở rộ đẹp mắt mê người. “Biểu ca, chào buổi sáng.”

Phong Thần Ngọc sửng sốt một chút, trong đầu dần dần thanh tỉnh lại.

“Thất Xảo, muội làm sao có thể…” Hắn không nói tiếp nữa, hắn sao có thể oán trách dụng tâm rất khổ cực của nàng, lại làm sao không nỡ oán trách.

Nàng chớp hai mắt thật to, hơi nước dần dần động lại ở đáy mắt, rất có vẻ Giang Hà trút hồng thủy, Phong Thần Ngọc nhất thời luống cuống tay chân.

“Muội muội… muội ngàn vạn lần đừng khóc… Huynh chưa nói không nhận nợ.”Vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, hắn đã hoang mang lo sợ, tay chân luống cuống.

Ngay sau đó, Thẩm Thất Xảo liền mặt mày hớn hở lên. “Muội đã biết huynh sẽ không không nhận nợ, nếu không phải vì tật xấu rất yêu cái đẹp kia của huynh, muội cũng không muốn hy sinh nhan sắc, một chút cũng không muốn.” Nàng nhấn mạnh câu cuối cùng, nhằm tỏ ý bản thân vốn có ý định giữ trinh tiết.

Phong Thần Ngọc nhất thời có chút dở khóc dở cười. “Muội thật sự dùng mánh khóe?”

Đôi mắt xinh đẹp của nàng đảo vòng, cười khẽ nháy mắt nói: “Chẳng qua là người ta rắc một ít phấn giục tình ở trên quần áo mà thôi, chỉ có một chút.” Ngón tay nàng niết thành một khe để chứng tỏ dùng lượng đích thật không nhiều lắm.

Hắn không nhịn được càng xem thường. “Một chút đã lợi hại như vậy sao?” Thỉnh thoảng rất tin rằng Thất Xảo chính là ngu ngốc.

“Vậy chứng minh thuốc bột của muội lợi hại, có phải không, biểu ca?”

“Ừ.” Hắn chỉ có thể gật đầu.

“A…” Thẩm Thất Xảo đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, ngón tay run run chỉ hắn, “Huynh làm thế nào đem cả người muội biến thành giống như nhanh chóng tan ra… Vậy hôm nay làm sao luyện thuốc đây, trời đất ơi…”

Phong Thần Ngọc kịp lúc đưa tay che miệng nàng, tuy biết rằng bên trong rừng trúc không có người nghe thấy, nhưng mà loại bí ngữ khuê phòng này tốt hơn vẫn là nhẹ giọng nói nhỏ, hắn cũng có thể chấp nhận hơn.

“Được rồi, nói nhỏ thôi mà.”

“Nhưng mà, toàn thân người ta đều rất đau.” Vẻ mặt nàng đau khổ nhìn hắn, khuôn mặt sắp khóc.

“Xoa bóp giúp muội.” Phong Thần Ngọc chỉ có thể giơ tay đầu hàng, điều này làm cho khuôn mặt dữ tợn của hắn có vẻ có chút buồn cười.

Nàng nằm úp sấp ở trên giường, phần lưng để trần, hơi chợp mắt hưởng thụ bang chủ thiên hạ đệ nhất bang xoa bóp, giống như ngủ không phải ngủ lẩm bẩm một câu, “Cách xoa bóp thực không thạo, vẫn cần phải mạnh hơn.”

Tay Phong Thần Ngọc ngừng lại, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội ấy ——–”

“Thật thoải mái, muốn ngủ quá.” Nàng đã bắt đầu nói mê, dường như đã đi vào trạng thái nửa mê man.

Cảm xúc của ngón tay nhẵn nhụi bóng loáng, còn có làn hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, Phong Thần Ngọc cảm thấy có chút ngờ vực. “Vì sao trên người của muội lại có mùi?”

“Cô nương đều sẽ có mùi thơm của cơ thể, trừ khi có hôi nách.” Nàng mơ mơ màng màng trả lời.

Hắn suýt tý nữa lập tức cười thất thanh ra. “Hương vị của muội rất thanh nhã.”

“Muội thường uống trà lài.” Thẩm Thất Xảo thẳng thắn đáp.

Hắn phát hiện Thất Xảo ở trạng thái mơ hồ có hỏi tất đáp, thế là do dự một lát hỏi: “Mặt của huynh có còn chữa được?”

“Rất yêu xinh đẹp, muội còn đau đầu vấn đề này đấy, có thể sẽ rất phức tạp.”

Gánh nặng trong lòng Phong Thần Ngọc đã được buông lỏng, rất phức tạp thì chứng tỏ còn có hi vọng.

Trong không khí yên tĩnh mập mờ bay bổng.

“Này, rốt cuộc huynh mò mẫm chỗ nào?”

Đến sau này Thẩm Thất Xảo mới hiểu ra một đạo lý, khi một nữ nhân không mặc quần áo, tốt nhất vẫn là đừng nên để nam nhân của nàng xoa bóp, nếu không phải rất khuya mới có thể rời giường.

****

Thời tiết rất đẹp, đầy ánh nắng, đặc biệt thích hợp phơi nắng dưới mái hiên.

Thế là Thẩm Thất Xảo mang ghế dựa ra, ngủ trong ánh nắng vô cùng ấm áp.

Tiếng tai áo tung bay cách mười trượng truyền vào trong tai, ánh mắt Phong Thần Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc. Công lực của mình khôi phục thần tốc như vậy sao? Ném ánh mắt về phía người nằm ngủ say trên ghế, khóe môi khẽ giơ lên, giúp nàng che kín áo choàng, rồi mới phi thân ra rừng trúc.

Ôn Học Nhĩ tóc luôn chải sáng bóng như nữ nhân, quần áo luôn mới tinh như lúc ban đầu, mà ngay cả ánh mắt đa tình kia đều tựa như chưa từng thay đổi qua, cầm một cây quạt giấy, bộ dáng phong lưu phóng khoáng đứng ở ngoài rừng trúc.

“Phong huynh, nhìn ra được võ công của huynh khôi phục rất tốt.”

“Huynh cũng đã từng nói y thuật của Thất Xảo rất lợi hại.”

Ôn Học Nhĩ như có điều suy nghĩ nhìn mũ lưới trên đầu hắn. “Huynh định khi nào lấy mũ đội kia xuống?”

“Khi nào có thể cởi ta tự động sẽ cởi.”

“Thành thật mà nói, một mình chống đỡ cuộc sống bên ngoài cũng không tốt gì, huynh vẫn là nhanh chóng biến trở lại phong lưu khất cái vương trước kia tốt hơn.” Ôn Học Nhĩ không chịu được nức nở thở dài nói.

Phong Thần Ngọc cười nói: “Chẳng lẽ là cái sư muội kia của huynh lại đao kiếm với huynh?” Từ lúc vào Dong Nhân cốc, mới biết được Dong Nhân cốc này một vài người là có thể trình diễn vô số trò hay để người ta thưởng thức. Khó trách bọn họ lại chưa bao giờ cảm thấy thâm cốc tịch mịch, cô đơn khó chịu, đổi lại bất luận kẻ nào ở lại chỗ này cũng sẽ không có loại cảm giác ấy.

Ôn Học Nhĩ không được tự nhiên sờ sờ cái mũi. “Gần đây có phải Thất Xảo vừa mới luyện ra ‘Cửu cửu hoàn hồn đan’ không?”

Ôn Học Nhĩ như nhặt được bảo vật thu vào trong tay áo. “Đa tạ Phong huynh, Thất Xảo từ sau khi gặp được huynh liền trở nên chịu khó hẳn, đây thật sự là may mắn của bá tánh thiên hạ.” [HV: miệng ngọt ghê =))]

“Chuyện giang hồ làm phiền huynh.” Phong Thần Ngọc chấp tay gửi lời cảm ơn.

Ôn Học Nhĩ vỗ vỗ cổ tay áo, mĩm cười nói, “Có thứ này làm vật tạ lễ, là ta được lợi. Huống hồ làm đứng đầu khất cái cũng là một việc rất tốt đấy.”

Phong Thần Ngọc bật ra tiếng cười khẽ. “Ta đây nên quay về rừng trúc trước, khi Thất Xảo tìm không thấy người, tính tình thật sự không tốt.”

“Ta hiểu được, ta hiểu được.” Trên khuôn mặt của Ôn Học Nhĩ nhuộm một chút sự mờ ám.

Mặt Phong Thần Ngọc ửng hồng lên, may mắn trên đầu đội mũ lưới, hơn nữa dung mạo đã hủy, nếu không thật đúng là xấu hổ vô cùng mà.

Trở lại căn nhà trúc, Thẩm Thất Xảo vẫn ngủ say dưới mái hiên, không biết một con gấu đen từ đâu chạy đến ngồi xổm trước mặt nàng, vẻ mặt chờ đợi làm cho Phong Thần Ngọc phòng bị giơ tay lên phóng xuống.

Khi con gấu kia nhìn thấy hắn, phát ra tiếng gầm nhẹ, làm cho tay Phong Thần Ngọc bày ra tư thế chống đỡ, hắn sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương Thất Xảo.

“A?” Nàng bị con gấu gầm lên quấy rầy, mở mắt, khi nhìn thấy con gấu đen ngồi xổm trước mặt mình, không khỏi lộ ra nụ cười cửu biệt trùng phùng, “Tiểu hắc, ngươi đến thăm ta?” (Cửu biệt trùng phùng: cách biệt đã lâu mới gặp lại.)

Con gấu kia giống như hiểu tiếng người, lại còn gật đầu.

Nàng sờ sờ đầu nó, cười hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Con gấu kia gật đầu thêm một cái, lúc này thật khiến cho Phong Thần Ngọc tò mò hẳn.

“Vậy dẫn đường đi.”

Con gấu đen chạy đến phía sau căn nhà trúc, Thẩm Thất Xảo nhìn về phía Phong Thần Ngọc, hắn ngầm hiểu, thi triển khinh công mang nàng đuổi theo con gấu đen.

Gấu đen dừng lại ở một cửa động sâu thẩm u tối, lấy đầu thăm dò bên trong, lại nhìn thoáng qua phía sau.

Nàng cười cười. “Nó bảo chúng ta vào xem.”

Phong Thần Ngọc liếc sơn động một cái. “Thật sự muốn vào ư?”

“Đúng, tiểu hắc sẽ không hại muội.” Nàng vỗ vỗ đầu con gấu đen, nó dường như nghe hiểu lời của nàng, ánh mắt trở nên ôn hòa.

Phong Thần Ngọc thắp ngọn lửa sáng rực lên, toàn bộ sơn động nhất thời sáng lên.

Đi đến đáy động tiếp tục đi về phía bên trái, đầu tiên nhìn thấy là hồ nước suối và một tảng đá lớn nằm ở giữa nước suối.

“Ngươi dẫn ta đến xem nước và tảng đá này?” Vẻ mặt Thẩm Thất Xảo có chút nghi hoặc.

Con gấu đen phấn khởi gật đầu.

Nàng xoay người đưa tay thăm dò nhiệt độ nước, nước lạnh thấu xương, tiếp đến tảng đá lớn kia, cảm xúc ôn hòa lại có chứa tình cảm ấm áp của thiên nhiên.

“Biểu ca, thật kỳ lạ.”

Phong Thần Ngọc đưa tay dò nước thử đá, cũng không khỏi lộ vẻ mặt ngạc nhiên. “Vạn vật trên đời quả thật thần kỳ, nước suối này là lạnh, nhưng tảng đá lớn nằm ở bên trong nước suối là ấm áp.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thật sự không thể tin được trên đời còn có động thiên như thế.

Nàng lại đưa tay sờ sờ đầu con gấu đen, cười nói: “Cảm ơn ngươi tiểu hắc, ta phải về rồi.”

Ra khỏi sơn động, con gấu đen rất nhanh lao vào bên trong núi lớn mờ mịt, không còn thấy tung tích nữa.

Hắn nhìn về phía con gấu đen biến mất, “Muội làm thế nào lại trở thành bằng hữu với gấu?”

Nàng cười cười, nhảy lên lưng hắn. “Là muội cứu sống nó, rất có linh tính đấy.”

“Quả thật rất có linh tính.” Hắn gật đầu, cõng nàng chậm rãi bước ra giữa núi rừng, gió núi nhè nhẹ thổi vào mặt dễ chịu hợp lòng người, làm cho tâm tình cũng không nhịn được cùng nhanh chóng nhẹ nhàng hẳn lên.

“Lúc trước khi muội hái thuốc trong núi, đều là nó theo giúp muội, rất an toàn.” Thẩm Thất Xảo đưa tay bẻ cành một đóa hoa cầm thưởng thức ở trước ngực hắn,“Trong cốc này có rất nhiều dược liệu trân quý, nhiều đến khiến huynh không thể tưởng tượng đâu.”

“Lấy thú chế thú, cũng chỉ có muội nghĩ ra.”

Đầu của nàng kề sát gò má hắn, cầm lấy mạch của hắn, vẻ mặt mang theo vẻ hoang mang. “Biểu ca, huynh hôm nay có phải cảm thấy thân nhẹ như chim yến, tai thính mắt tinh, vả lại nội lực tràn đầy?”

Phong Thần Ngọc gật đầu. “Đúng vậy, nhưng dựa theo lời hôm qua muội nói, cho dù huynh uống thuốc vào, cũng cần phải tám chín ngày mới có hiệu quả.”

Thẩm Thất Xảo sau một lúc lâu không nói gì, bỗng dưng, kêu a lên một tiếng. “Thì ra là thế.”

“Rốt cuộc là vì sao?”

Nàng cười khan hai tiếng, không nói gì.

“Vì sao?” Hắn thật sự rất ngạc nhiên.

“Huynh có biết một nguyên nhân khác mà độc châm của Tiêu Thấm Lan không thể hại muội là gì không?”

“Ngoài trừ Thiên tàm y còn có cái gì?”

“Bởi vì thể chất của muội là bách độc bách xâm.” Nàng nhỏ giọng bên tai hắn nói ra đáp án này khiến người ta khiếp sợ.

“Thì ra là thế.” Phong Thần Ngọc giật mình.

“Cho nên, muội nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân công lực của huynh lại đột nhiên khôi phục, chính là bởi vì huynh với muội… với muội… có quan hệ xác thịt.”Giọng nói của nàng để lộ ra một chút vẻ không được tự nhiên.

Hắn cười thầm trong lòng. Nàng dù sao vẫn còn là tâm trạng xấu hổ của tiểu nữ nhân, chẳng qua xưa nay che giấu quá tốt, thường hay làm cho người ta nghĩ rằng tâm trạng của nàng thiếu vắng như vậy.

Nghe Thẩm Thất Xảo ngâm nga ca dao vùng sông nước Giang Nam, phảng phất đặc mình vào trong giữa con thuyền qua lại tới lui.

“Muội muốn về thăm quê nhà sao?” Hắn thuận miệng hỏi một câu.

Nàng nhìn mũ lưới trên đầu hắn. “Huynh định lấy mũ lưới xuống chưa?”

Lại đổi lấy sự trầm mặc của hắn.

“Cực kỳ yêu xinh đẹp.” Nàng không cho là đúng mắng một tiếng.

Cảm giác được tâm tình hắn trầm xuống, hai tay nàng vòng trên cổ hắn, nhẹ giọng an ủi:“Biểu ca, muội sẽ tìm ra phương thuốc, huynh đừng nên nóng lòng.”

“Huynh tin tưởng muội.” Hắn trước nay đều là tin tưởng nàng.

“Nhưng mà, có lẽ phải rất lâu.” Nàng chần chờ, “Chẳng lẽ huynh định cả đời đều đội mũ này sao?”

Phong Thần Ngọc lại trầm mặc.

Nàng khuyên nhủ: “Biểu ca, dung mạo chỉ là việc không quan trọng, huống chi huynh là người đứng đầu Cái Bang, chỉ cần đem khuôn mặt bôi đầy bùn cũng sẽ người nhìn ra là được mà.”

Yết hầu hắn bật ra tiếng cười thấp, vỗ vỗ tay Thẩm Thất Xảo. “Chỉ cần muội không chê, cho dù người khắp thiên hạ đều ghét bỏ cũng không sao.”

“Đúng vậy, đúng vậy, huynh sớm nên nghĩ như vậy, nếu không muội cũng muốn đem mình hủy dung.”

“Thất Xảo…” Giọng hắn run nhè nhẹ.

Nàng yếu ớt thở dài. “Ðó là biện pháp trong không có biện pháp, nếu huynh để ý dung mạo của huynh như vậy, mà muội thật sự tìm không được phương pháp chữa trị, cũng chỉ có thể ra hạ sách này, như vậy huynh sẽ không phải vì dung mạo tương xứng mà không nhận đem muội ném ra rất xa.”

“Thất Xảo…” Hắn có đức gì có thể nhận được tình yêu của nàng, đây là ông trời thiên vị với hắn.

“Không được mắng muội, muội cũng biết biện pháp này rất ngốc, cho nên muội mới có thể lấy thân báo đáp để giữ lại huynh thôi, thành thật mà nói, muội đây tuy dung mạo không phải khuynh quốc khuynh thành, tốt xấu cũng xem như thanh tú động lòng người đấy, bị hủy cũng rất đáng tiếc.”

“Ha ha ha…” Tiếng cười hào phóng vang vọng núi rừng, chim trong tổ hoảng sợ giương cánh bay cao.

“Sư phụ ——” Thẩm Thất Xảo thét chói tai. Vì sao những cao thủ võ lâm của Dong Nhân cốc này, đều thích lặng lẽ nghe lén người khác nói chuyện, từ sau khi Phong Thần Ngọc vào ở Thất Xảo viên, nàng liền không thoát khỏi số kiếp này, tức chết nàng.

Phong Thần Ngọc sắc mặt sợ hãi, công lực của hắn ít nhất đã khôi phục bảy tám phần, thế nhưng lại để người khác đến gần trong vòng ba trượng vẫn không cảm thấy, xem ra chủ nhân Dong Nhân cốc đúng là vị thế ngoại cao nhân.

“Biểu ca, chờ công lực của huynh khôi phục hoàn toàn, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này thôi.” Nàng oán hận nói.

Hắn gật đầu nói: “Được.” Nơi này tuy là thế ngoại đào nguyên, nhưng mà hắn còn có trách nhiệm trên giang hồ chưa thực hiện xong, luôn muốn rời khỏi. Chẳng qua, ly biệt chưa đến, hắn rõ ràng đã bắt đầu lưu luyến mọi thứ nơi này.

“Nói thật, muội thật sự đã rất lâu không đến thăm mộ phần của cha mẹ.” Giọng nói của nàng đột nhiên bắt đầu trầm xuống, kiềm nén nỗi nhớ thân tình sâu đậm.

Hắn vỗ vỗ tay nàng, an ủi: “Hằng năm huynh đều có trở lại tảo mộ, bảo đảm muội trở lại nhìn thấy không phải là mộ phần cỏ dại mọc thành bụi.”

“Cám ơn huynh.”

“Cám ơn cái gì, khi còn sống Thẩm thúc đối đãi với huynh như con ruột, huống chi huynh còn là con rễ.”

“Vậy cũng đúng, huynh đi rảo mộ cũng là đương nhiên.” Nàng vui vẻ nói.

Trong bất tri bất giác, đi đến bên cạnh hồ nước dập dờn sóng phía sau căn nhà trúc kia, cổ mộc ven hồ cao ngút trời, dương liễu lả lướt, Phong Thần Ngọc chậm rãi dừng bước chân.

“Biểu ca, huynh muốn tắm rửa sao?”

Hắn lắc đầu. “Huynh muốn nhìn mặt mình một chút.”

Nàng từ trên lưng hắn nhảy xuống, chuyển tới trước mặt hắn cầm tay hắn. “Biểu ca, huynh chắc chắn muốn xem bây giờ à?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Phong Thần Ngọc nói: “Thất Xảo, dù sao huynh cũng phải đối mặt, phải không?”

“Nhưng mà…” Huynh yêu xinh đẹp như thế, nhất định sẽ bị khuôn mặt hiện tại của mình hù dọa. Thẩm Thất Xảo không dám đem lời nói hết.

Hắn chậm rãi đến gần hồ nước, mỗi một bước dường như đều nặng ngàn cân, dừng lại bên cạnh hồ nước, tay chậm rãi đem mũ lưới vén lên —–

Đó là mặt người sao? Miếng thịt lồi lõm xen kẻ nhau, chắc chắn như quỷ dạ xoa đến từ địa ngục trong đêm tối khiến cho người ta không rét mà run, hồi ức anh tuấn phóng khoáng xưa kia, khất cái vương tràn đầy tự tin hiện tại ở đâu? Tim của hắn rơi đến đáy cốc, tại sao hắn có thể cho phép bản thân như vậy đứng bên cạnh Thất Xảo? Hắn vẫn cho là mặc dù mình hủy dung, nhưng vẫn chưa đến kinh tởm, bởi vì vẻ mặt Thất Xảo luôn thản nhiên bình tĩnh.

Hôm nay vừa thấy, hắn mới biết được trong thiên hạ ngoại trừ Thất Xảo, ngay cả chính hắn cũng không thể đối mặt với khuôn mặt này.

“Biểu ca…” Thầm Thất Xảo lo lắng cất tiếng gọi. Chuyện nàng lo lắng quả nhiên vẫn xảy ra, nàng vẫn tránh để hắn tận mắt xem đến hiện tại, nhưng…

“Thất Xảo —–” Hắn quay lại gắt gao nắm lấy tay nàng, “Chẳng lẽ muội đối mặt với khuôn mặt này cũng sẽ không muốn nôn sao? Muội tội gì tự uất ức mình như vậy?”

“Biểu ca —–”

“Không, Phong Thần Ngọc như thế làm sao có thể xứng với muội được, huynh tuyệt đối sẽ không như vậy để bản thân ở bên cạnh muội, vậy sẽ chỉ làm huynh không còn mặt mũi nào.” Ánh mắt của hắn hoảng loạn vô cùng.

“Phong Thần Ngọc, chẳng lẽ huynh muốn vứt bỏ muội sao? Huynh thật sự muốn làm như vậy sao? Sau khi muội trả giá tất cả?” Nước mắt của nàng tràn đầy hốc mắt, nhưng quật cường không chịu rơi xuống.

“Nữ tử như muội cần phải lấy được nam nhân tốt, nam nhân yêu muội sẽ không để ý việc kia.” Miệng hắn bắt đầu có chút không chọn lời mà nói.

“Phong Thần Ngọc ——” Nàng không thể nhịn được nữa vẩy tay mình ra, tiếng tát thanh thúy vang ở bên hồ, “Huynh là đồ khốn, khốn kiếp…” Nước mắt cuối cùng rơi xuống, rơi xuống, giống như nước suối chảy xuống không có ngừng lại.

“Thất Xảo, thật xin lỗi.” Phong Thần Ngọc nắm chặt tay, không để cho mình đến ôm nàng, hắn không xứng, rồi mới quay mạnh đầu chạy vội đi, hắn làm sao ở lại bên cạnh Thất Xảo sáng chói rực rỡ, sẽ chỉ càng thêm tự thẹn mình nhơ bẩn.

“Phong Thần Ngọc…” Thẩm Thất Xảo phát ra tiếng la tê tâm liệt phế. Vì sao huynh có thể làm như vậy? Tại sao có thể?

Nằm sấp trên tảng đá ven hồ, nàng lên tiếng khóc lớn, tiếng khóc thê lương ai oán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện