Phong Lưu Tam Quốc
Chương 505: Phá Lịch Hạ (hạ)
Cầu treo cửa Nam từ từ thả xuông sớm đã chuẩn bị cho quân Giang Đông lao vào.
Dưới ánh trăng quân Giang Đông như lang như hổ xông vào, bốn phía trùng kích thoáng cái đã làm cho Tào binh không lao tới được đội ngũ này chia ra các phương hướng khác nhau mà chạy đi.
Quân Giang Đông lần này xuất chiến ba vạn người ngoại trừ thủ thành Thái An ra còn năm nghìn binh sĩ bên ngoài cơ hồ tất cả các binh sĩ đều mang ra hết.
Quân Giang Đông sau khi vào thành thì phóng hỏa bốn phía, khói đen trùng thiên bay lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập thanh âm gián đoạn hò hét, binh sĩ bị trúng tên ngã xuống đất phát ra thanh âm thê lương.
Mà lúc này Hạ Hầu Uy đã điều động năm nghìn người trợ giúp chiến trường phía Nam, sau khi hắn nhận được tin tức hắn không kịp thời nói cho Tuân Du biết mà là tự chủ trương mang binh tới đây, nhìn khói đặc cuồn cuộn thanh âm thảm thiết, trong lòng Hạ Hầu Uy tràn ngập sát khí.
Hạ Hầu Uy mang binh sĩ điên cuồng vọt tới, mà Cao Thuận lúc này đã giết đến đỏ cả mắt, Hãm trận doanh từng bước bị phá, uy phong lãng lãng.
Khói đen nồng đậm phía trước, đốt hồng lương trụ bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đại hỏa hừng hực thiêu đốt bốn phía.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tuân Du vô cùng bất an, tiếng chém giết càng lúc càng gần huyện phụ, lúc này phương Nam phương Bắc thất thủ Tuân Du biết rằng mọi chuyện đã xong.
Thủ hạ tùy tùng nói:
- Đại nhân hay là bỏ đi nếu như không đi chỉ sợ không còn cơ hội nữa rồi.
Tuân Du ngồi yên một chỗ đối với lời nói của tùy tùng như không hề nghe thấy, sắc mặt của hắn trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Đúng lúc này Đinh Phụng đã mang Bàng Thống theo binh sĩ xông vào, Tuân Du biết mình đại nạn lâm đầu hắn lạnh mắt nhìn Bàng Thống tỉnh táo khiến cho người ta kinh ngạc mà nói:
- Từ đầu đến cuốn Tuân Du chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi, có lẽ ta sớm nghe lời Hạ Hầu tướng quân nói một đao lôi ngươi ra ngoài chém, tuy nhiên nếu như có thể như vậy khinh địch giết ngươi thì ngươi cũng không phải là Bàng Thống rồi, cho nên lần này thua ta tâm phục khẩu phục, nếu cho ta một cơ hội nữa ta nhất định không thua không minh bạch như vậy nữa, nhưng ta biết rõ không thể nào nên đã chuẩn bị xong.
Bàng Thống lộ ra vẻ âm trầm mà nói:
- Ngươi nói đúng ta cho tới bây giờ đều không cho rằng mình là anh hùng, đem một địch nhân mạnh mẽ thả ra sau đó chờ hắn đối địch với mình, đây không phải là phong cách của ta, cho nên Tuân Du hôm nay ngươi phải chết là chắc chắn, tuy nhiên bây giờ khác biệt ở chỗ ngươi động thủ hay thủ hạ của ta động thủ?
Tuân Du khẽ cười tự hồ nhạo mình vô năng ánh mắt nhìn về phía xa xa mà nói:
- Thưa tướng ơi, ta theo người hai mươi năm, chịu ơn suối nguồn nhưng lúc này binh bại Lịch Thành, đã không còn mặt mũi gặp người nữa.
Tuân Du nói lời này xong lấy ra một thanh kiếm, vuốt ve mũi kiếm sắc bén tiếc hận nói:
- Kiếm à ngươi theo ta nhiều năm, từng uống biết bao nhiêu máu hào kiệt, vậy mà hôm nay lại nếm máu tươi của ta.
Tuân Du bỗng nhiên thê lương hét lên:
- Thừa tướng mối hận hôm nay người nhất định phải báo cho Du.
Nói xong câu cuối, Tuân Du rút kiếm tự vẫn, một luồng máu tươi phun ra, Tuân Du tuyệt khí tại chỗ, hai mắt mở to trắng trợn hiển nhiên chết vô cùng không cam lòng.
Đinh Phụng tán thán:
- Thật là trung thần, hậu táng cho ta.
- Khoan.
Bàng Thống bỗng nhiên ngăn lại:
- Người này là thiếp thân trọng thần, tinh thông mưu kế, hôm nay tuyệt mệnh là hồng phúc của chúa công, treo thi thể hắn ở cổng thành ba ngày khích lệ binh sĩ.
Đinh Phụng không đành lòng:
- Tiên sinh như vậy không tốt lắm.
Bàng Thống lạnh nhạt:
- Chiếu theo lời ta nói là được, các ngươi cứ làm đi có gì ta gánh vác, cái chết của Tuân Du là đả kích lớn với Tào Tháo, ngoại trừ Hí Chí Tài đã chết hắn chính là người được Tào Tháo coi trọng nhất.
Bàng Thống trá hàng Tào doanh, dâng lên Cường nỏ xa, dụ được Hạ Hầu Uyên ra khỏi thành, từng phen trùng kích, cuối cùng để cho Từ Hoảng trà trộn vào Lịch Hạ thành, Tuân Du binh bại người vọng tự vẫn tại chỗ.
Tin tức Tuân Du chết đi vang lên trong tai của Tào Tháo giống như là sét đánh hắn ôm đầu khóc rống:
- Tuân Du khổ não vì ta cúc cung tận tụy chế đi mới dừng, hôm nay bị Bàng Thống giết chết ta đau nhức hận thân, phải mang binh khỏi Hà Bắc, cùng Trương Lãng sống mãi, chúng quan thấy thế nào?
Lúc này Cổ Hủ động thân mà nói:
- Không thể, Trương Lãng hiện tại chiến thắng, ba quân hợp ở Hoàng Hà, quân ta không thể có ưu thế trên nước lúc này Trương Lãng khí thịnh quân ta liên tục chiến bại, binh vô chiến tâm chỉ có thể thủ ở phương bắc, từ từ hồi phục, nhưng bởi vì địa bàn của Trương Lãng mở rộng chiến tuyến kéo dài một hồi sau tài lực lương thảo đều hao tổn lúc này không thành vấn đề nữa.
Tào Tháo thở dài:
- Cho dù ta không xuất binh nhưng Trương Lãng hùng hổ như thế chỉ sợ hắn cũng không để yến.
Cổ Hủ nói:
- Hiện tại mình không bằng người thừa tướng chỉ có thể thủ vững, bất lợi thì xuất kích.
Tào Tháo nói:
- Hiện tại Trương Lãng được Lịch Thành tất lên Tế Bắc, với tài của Tào Bân chỉ sợ không giữ được.
Cổ Hủ nói:
- Thừa tướng đã có lo lắng, Hủ nguyện tiến về Tế Bắc giúp Tào tướng quân một tay.
Tào Tháo không bỏ được:
- Văn Hòa đi rồi ai vẽ mưu cho ta? Cộng thêm binh mã Trương Lãng sắp vào Quan Độ hắn lại có Quách Gia quỷ tài, chỉ sợ đất Hà Nội không yên ổn được.
Cổ Hủ lặng lẽ nói:
- Thần tiến cử một người có thể làm cho Hà Nội bình yên không lo.
Tào Tháo kinh hỉ:
- Là ai?
Cổ Hủ mỉm cười:
- Là con của Tư Mã Phòng, Tư Mã Ý.
Tào Tháo nhíu mày:
- Tại sao lại là hắn?
Cổ Hủ nghiêm mặt nói:
- Người này tài hoa không cần bàn cãi cộng thêm giờ là lúc dùng người chỉ cần thừa tướng phòng bị, cũng không lo hắn làm loạn.
Tào Tháo nói:
- Tư Ma Ý thiện chính quyền mưu hơn nữa trước kia còn chiêu mộ nhiều binh lính nhập quân của hắn, không thể trọng dụng bằng không sẽ sinh biến dị.
Cổ Hủ trầm mặc, Tư Mã Ý bị Tào Tháo có thành kiến sâu sắc như vậy vậy thì mình không nên khuyên can mãi, nếu không chính mình tìm việc rồi.
Sau đó Tào Tháo bỗng nhiên cười nói;
- Tuy nhiên hiện tại cũng có thể thích ứng, tạm dùng hắn, sau khi yên ổn triệu hồi lại cũng không muộn.
Cổ Hủ kinh ngạc:
- Thừa tướng đã quyết định dùng hắn?
Tào Tháo trầm giọng;
- Cũng không có cách nào, có lẽ mưu kế ta kém so với Văn Hòa nhưng ở phương diện nhìn người ta có tự tin, Tư Mã Ý là người thế nào ta biết, người này tay có quyền cao nhất định sinh biến.Cổ Hủ trầm mặc.
Cổ Hủ bỗng nhiên nói:
- Hiện tại Trương Lãng dã tâm bừng bừng không bằng du thuyết Lưu Bị liên thủ đối phó.
Tào Tháo nói:
- Việc này ta không phải không nghĩ tới nhưng Lưu Bị là oát Trương Lãng một tay giúp đỡ, hiện tại muốn hắn phản lại Trương Lãng thì khả năng không lớn.
Cổ Hủ cười nói:
- Không gì là không có khả năng, chỉ cần Trương Lãng xâm phạm lợi ích của Lưu Bị là có thể.
Tào Tháo bỗng nhiên hỏi:
- Ý của Văn Hòa là?
Cổ Hủ lạnh lùng:
- Lưu Bị hiện tại không phải toàn lực đánh Quan Trung sao?
Tào Tháo lóe lên linh quan:
- Ý của ngươi là để cho ta bỏ khỏi Đồng Quan Hàm Cốc, rút sạch Quan Trung Tứ Tắc, để cho Trương Lãng nhập vào Quan trung mốt khi khối thịt mỡ này rơi vào miệng Trương Lãng thì Lưu Bị dĩ nhiên không yên cùng hắn bất hòa?
Cổ Hủ nói:
- Đúng là có ý đó, tuy nhiên thuộc hạ biết thừa tướng không dễ bỏ qua đất Quan Trung, ở đaya tiến có thể công lui có thể thủ không dễ bỏ qua.
Tào Tháo gật đầu:
- Không sai nếu không phải đến thời khắc cuối cùng ta cũng không muốn bỏ Quan Trung. Những thành trì này há có thể bỏ cho đối thủ.
Cổ Hủ gật đầu tán thành, kỳ thực cho dù hiện tại Tào Tháo rút khỏi Quan Trung Trương Lãng chưa chắc đã dám tiếp nhân, hắn chưa muốn trở mặt nhanh như vậy với Lưu Bị.
Tào Tháo lúc này hạ quyết định:
- Được rồi, Tế Bắc phiền Văn Hòa một chuyến có ngươi đi ta yên tâm, Bàng Thống cũng chỉ đầu cơ trục lợi mà thôi, ngẫm lại hắn cũng không phải là đối thủ của Văn Hòa, chỉ cần Tư Mã Ý giao đấu với Trương Lãng ở Hà Bắc, thì không sợ gì nữa.
Cổ Hủ yên tâm, sau đó nói với Tào Tháo:
- Nếu như công thì không đủ khả năng nhưng nếu như muốn thủ thì chỉ bằng sự hiểm trở của Hà Nội cho dù Quách Gia Trương Lãng dùng toàn lực nhất thời cũng không có biện pháp gì huống chi Tư Mã Ý là người lợi hại, Trương Lãng cũng không làm gì được.
Tào Tháo tâm tình giãn ra:
- Vậy thì tốt ta lập tức điều Tư Mã Ý tới Hà Nội.
Cao Thuận công hãm Lịch Hạ Tthafnh, Giang Đông đã tính toán bước tiếp theo, bởi vì tứ thủy thông với hoàng hà, nắm lấy Lịch Hạ thành là thành trì mấu chốt, Tôn Quyền sớm đã chờ lệnh liền mang năm vạn thủy quân từ sông Hoài xuống Hán thủy, tới Dã Trạch chạy nhanh tới Hoàng Hà, trở thành lương đạo quan trọng nhất ở đông tuyến.
Thủy phận của Tôn Quyền xâm nhập vào Hoàng Hà, lập tức chuyển tới Duyện Châu, đại bộ phận Sơn Đông hình thành tình thế giáp công với Tào Tháo, cộng thêm binh mã chủ lực của Tào Tháo đã lui về phía Hà Bắc, dưới sự uy hiếp không chiến mà hàng.
Bởi vì Lịch Hạ thất thủ, đông quận Hạ Hầu Đôn cảm thấy thế đơn lực bạc, cộng thêm Tôn Quyền khu quân nhập Hoàng Hà, hoàn toàn chặt đứt liên hệ tiếp tế, bọn hắn chỉ có thể lui về bờ bắc Hoàng Hà, đến lúc này vùng Duyện Châu đã hoàn toàn rơi vào trong tay của Trương Lãng.
Sau khi chiến dịch Lịch Hạ trong mơ hồ Trương Lãng đã thay thế địa vị của Tào Tháo, trở thành đệ nhất bá chủ Trung Nguyên.
Dưới ánh trăng quân Giang Đông như lang như hổ xông vào, bốn phía trùng kích thoáng cái đã làm cho Tào binh không lao tới được đội ngũ này chia ra các phương hướng khác nhau mà chạy đi.
Quân Giang Đông lần này xuất chiến ba vạn người ngoại trừ thủ thành Thái An ra còn năm nghìn binh sĩ bên ngoài cơ hồ tất cả các binh sĩ đều mang ra hết.
Quân Giang Đông sau khi vào thành thì phóng hỏa bốn phía, khói đen trùng thiên bay lên, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập thanh âm gián đoạn hò hét, binh sĩ bị trúng tên ngã xuống đất phát ra thanh âm thê lương.
Mà lúc này Hạ Hầu Uy đã điều động năm nghìn người trợ giúp chiến trường phía Nam, sau khi hắn nhận được tin tức hắn không kịp thời nói cho Tuân Du biết mà là tự chủ trương mang binh tới đây, nhìn khói đặc cuồn cuộn thanh âm thảm thiết, trong lòng Hạ Hầu Uy tràn ngập sát khí.
Hạ Hầu Uy mang binh sĩ điên cuồng vọt tới, mà Cao Thuận lúc này đã giết đến đỏ cả mắt, Hãm trận doanh từng bước bị phá, uy phong lãng lãng.
Khói đen nồng đậm phía trước, đốt hồng lương trụ bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ, đại hỏa hừng hực thiêu đốt bốn phía.
Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, Tuân Du vô cùng bất an, tiếng chém giết càng lúc càng gần huyện phụ, lúc này phương Nam phương Bắc thất thủ Tuân Du biết rằng mọi chuyện đã xong.
Thủ hạ tùy tùng nói:
- Đại nhân hay là bỏ đi nếu như không đi chỉ sợ không còn cơ hội nữa rồi.
Tuân Du ngồi yên một chỗ đối với lời nói của tùy tùng như không hề nghe thấy, sắc mặt của hắn trắng bệch không còn một chút huyết sắc.
Đúng lúc này Đinh Phụng đã mang Bàng Thống theo binh sĩ xông vào, Tuân Du biết mình đại nạn lâm đầu hắn lạnh mắt nhìn Bàng Thống tỉnh táo khiến cho người ta kinh ngạc mà nói:
- Từ đầu đến cuốn Tuân Du chỉ là quân cờ trên bàn cờ mà thôi, có lẽ ta sớm nghe lời Hạ Hầu tướng quân nói một đao lôi ngươi ra ngoài chém, tuy nhiên nếu như có thể như vậy khinh địch giết ngươi thì ngươi cũng không phải là Bàng Thống rồi, cho nên lần này thua ta tâm phục khẩu phục, nếu cho ta một cơ hội nữa ta nhất định không thua không minh bạch như vậy nữa, nhưng ta biết rõ không thể nào nên đã chuẩn bị xong.
Bàng Thống lộ ra vẻ âm trầm mà nói:
- Ngươi nói đúng ta cho tới bây giờ đều không cho rằng mình là anh hùng, đem một địch nhân mạnh mẽ thả ra sau đó chờ hắn đối địch với mình, đây không phải là phong cách của ta, cho nên Tuân Du hôm nay ngươi phải chết là chắc chắn, tuy nhiên bây giờ khác biệt ở chỗ ngươi động thủ hay thủ hạ của ta động thủ?
Tuân Du khẽ cười tự hồ nhạo mình vô năng ánh mắt nhìn về phía xa xa mà nói:
- Thưa tướng ơi, ta theo người hai mươi năm, chịu ơn suối nguồn nhưng lúc này binh bại Lịch Thành, đã không còn mặt mũi gặp người nữa.
Tuân Du nói lời này xong lấy ra một thanh kiếm, vuốt ve mũi kiếm sắc bén tiếc hận nói:
- Kiếm à ngươi theo ta nhiều năm, từng uống biết bao nhiêu máu hào kiệt, vậy mà hôm nay lại nếm máu tươi của ta.
Tuân Du bỗng nhiên thê lương hét lên:
- Thừa tướng mối hận hôm nay người nhất định phải báo cho Du.
Nói xong câu cuối, Tuân Du rút kiếm tự vẫn, một luồng máu tươi phun ra, Tuân Du tuyệt khí tại chỗ, hai mắt mở to trắng trợn hiển nhiên chết vô cùng không cam lòng.
Đinh Phụng tán thán:
- Thật là trung thần, hậu táng cho ta.
- Khoan.
Bàng Thống bỗng nhiên ngăn lại:
- Người này là thiếp thân trọng thần, tinh thông mưu kế, hôm nay tuyệt mệnh là hồng phúc của chúa công, treo thi thể hắn ở cổng thành ba ngày khích lệ binh sĩ.
Đinh Phụng không đành lòng:
- Tiên sinh như vậy không tốt lắm.
Bàng Thống lạnh nhạt:
- Chiếu theo lời ta nói là được, các ngươi cứ làm đi có gì ta gánh vác, cái chết của Tuân Du là đả kích lớn với Tào Tháo, ngoại trừ Hí Chí Tài đã chết hắn chính là người được Tào Tháo coi trọng nhất.
Bàng Thống trá hàng Tào doanh, dâng lên Cường nỏ xa, dụ được Hạ Hầu Uyên ra khỏi thành, từng phen trùng kích, cuối cùng để cho Từ Hoảng trà trộn vào Lịch Hạ thành, Tuân Du binh bại người vọng tự vẫn tại chỗ.
Tin tức Tuân Du chết đi vang lên trong tai của Tào Tháo giống như là sét đánh hắn ôm đầu khóc rống:
- Tuân Du khổ não vì ta cúc cung tận tụy chế đi mới dừng, hôm nay bị Bàng Thống giết chết ta đau nhức hận thân, phải mang binh khỏi Hà Bắc, cùng Trương Lãng sống mãi, chúng quan thấy thế nào?
Lúc này Cổ Hủ động thân mà nói:
- Không thể, Trương Lãng hiện tại chiến thắng, ba quân hợp ở Hoàng Hà, quân ta không thể có ưu thế trên nước lúc này Trương Lãng khí thịnh quân ta liên tục chiến bại, binh vô chiến tâm chỉ có thể thủ ở phương bắc, từ từ hồi phục, nhưng bởi vì địa bàn của Trương Lãng mở rộng chiến tuyến kéo dài một hồi sau tài lực lương thảo đều hao tổn lúc này không thành vấn đề nữa.
Tào Tháo thở dài:
- Cho dù ta không xuất binh nhưng Trương Lãng hùng hổ như thế chỉ sợ hắn cũng không để yến.
Cổ Hủ nói:
- Hiện tại mình không bằng người thừa tướng chỉ có thể thủ vững, bất lợi thì xuất kích.
Tào Tháo nói:
- Hiện tại Trương Lãng được Lịch Thành tất lên Tế Bắc, với tài của Tào Bân chỉ sợ không giữ được.
Cổ Hủ nói:
- Thừa tướng đã có lo lắng, Hủ nguyện tiến về Tế Bắc giúp Tào tướng quân một tay.
Tào Tháo không bỏ được:
- Văn Hòa đi rồi ai vẽ mưu cho ta? Cộng thêm binh mã Trương Lãng sắp vào Quan Độ hắn lại có Quách Gia quỷ tài, chỉ sợ đất Hà Nội không yên ổn được.
Cổ Hủ lặng lẽ nói:
- Thần tiến cử một người có thể làm cho Hà Nội bình yên không lo.
Tào Tháo kinh hỉ:
- Là ai?
Cổ Hủ mỉm cười:
- Là con của Tư Mã Phòng, Tư Mã Ý.
Tào Tháo nhíu mày:
- Tại sao lại là hắn?
Cổ Hủ nghiêm mặt nói:
- Người này tài hoa không cần bàn cãi cộng thêm giờ là lúc dùng người chỉ cần thừa tướng phòng bị, cũng không lo hắn làm loạn.
Tào Tháo nói:
- Tư Ma Ý thiện chính quyền mưu hơn nữa trước kia còn chiêu mộ nhiều binh lính nhập quân của hắn, không thể trọng dụng bằng không sẽ sinh biến dị.
Cổ Hủ trầm mặc, Tư Mã Ý bị Tào Tháo có thành kiến sâu sắc như vậy vậy thì mình không nên khuyên can mãi, nếu không chính mình tìm việc rồi.
Sau đó Tào Tháo bỗng nhiên cười nói;
- Tuy nhiên hiện tại cũng có thể thích ứng, tạm dùng hắn, sau khi yên ổn triệu hồi lại cũng không muộn.
Cổ Hủ kinh ngạc:
- Thừa tướng đã quyết định dùng hắn?
Tào Tháo trầm giọng;
- Cũng không có cách nào, có lẽ mưu kế ta kém so với Văn Hòa nhưng ở phương diện nhìn người ta có tự tin, Tư Mã Ý là người thế nào ta biết, người này tay có quyền cao nhất định sinh biến.Cổ Hủ trầm mặc.
Cổ Hủ bỗng nhiên nói:
- Hiện tại Trương Lãng dã tâm bừng bừng không bằng du thuyết Lưu Bị liên thủ đối phó.
Tào Tháo nói:
- Việc này ta không phải không nghĩ tới nhưng Lưu Bị là oát Trương Lãng một tay giúp đỡ, hiện tại muốn hắn phản lại Trương Lãng thì khả năng không lớn.
Cổ Hủ cười nói:
- Không gì là không có khả năng, chỉ cần Trương Lãng xâm phạm lợi ích của Lưu Bị là có thể.
Tào Tháo bỗng nhiên hỏi:
- Ý của Văn Hòa là?
Cổ Hủ lạnh lùng:
- Lưu Bị hiện tại không phải toàn lực đánh Quan Trung sao?
Tào Tháo lóe lên linh quan:
- Ý của ngươi là để cho ta bỏ khỏi Đồng Quan Hàm Cốc, rút sạch Quan Trung Tứ Tắc, để cho Trương Lãng nhập vào Quan trung mốt khi khối thịt mỡ này rơi vào miệng Trương Lãng thì Lưu Bị dĩ nhiên không yên cùng hắn bất hòa?
Cổ Hủ nói:
- Đúng là có ý đó, tuy nhiên thuộc hạ biết thừa tướng không dễ bỏ qua đất Quan Trung, ở đaya tiến có thể công lui có thể thủ không dễ bỏ qua.
Tào Tháo gật đầu:
- Không sai nếu không phải đến thời khắc cuối cùng ta cũng không muốn bỏ Quan Trung. Những thành trì này há có thể bỏ cho đối thủ.
Cổ Hủ gật đầu tán thành, kỳ thực cho dù hiện tại Tào Tháo rút khỏi Quan Trung Trương Lãng chưa chắc đã dám tiếp nhân, hắn chưa muốn trở mặt nhanh như vậy với Lưu Bị.
Tào Tháo lúc này hạ quyết định:
- Được rồi, Tế Bắc phiền Văn Hòa một chuyến có ngươi đi ta yên tâm, Bàng Thống cũng chỉ đầu cơ trục lợi mà thôi, ngẫm lại hắn cũng không phải là đối thủ của Văn Hòa, chỉ cần Tư Mã Ý giao đấu với Trương Lãng ở Hà Bắc, thì không sợ gì nữa.
Cổ Hủ yên tâm, sau đó nói với Tào Tháo:
- Nếu như công thì không đủ khả năng nhưng nếu như muốn thủ thì chỉ bằng sự hiểm trở của Hà Nội cho dù Quách Gia Trương Lãng dùng toàn lực nhất thời cũng không có biện pháp gì huống chi Tư Mã Ý là người lợi hại, Trương Lãng cũng không làm gì được.
Tào Tháo tâm tình giãn ra:
- Vậy thì tốt ta lập tức điều Tư Mã Ý tới Hà Nội.
Cao Thuận công hãm Lịch Hạ Tthafnh, Giang Đông đã tính toán bước tiếp theo, bởi vì tứ thủy thông với hoàng hà, nắm lấy Lịch Hạ thành là thành trì mấu chốt, Tôn Quyền sớm đã chờ lệnh liền mang năm vạn thủy quân từ sông Hoài xuống Hán thủy, tới Dã Trạch chạy nhanh tới Hoàng Hà, trở thành lương đạo quan trọng nhất ở đông tuyến.
Thủy phận của Tôn Quyền xâm nhập vào Hoàng Hà, lập tức chuyển tới Duyện Châu, đại bộ phận Sơn Đông hình thành tình thế giáp công với Tào Tháo, cộng thêm binh mã chủ lực của Tào Tháo đã lui về phía Hà Bắc, dưới sự uy hiếp không chiến mà hàng.
Bởi vì Lịch Hạ thất thủ, đông quận Hạ Hầu Đôn cảm thấy thế đơn lực bạc, cộng thêm Tôn Quyền khu quân nhập Hoàng Hà, hoàn toàn chặt đứt liên hệ tiếp tế, bọn hắn chỉ có thể lui về bờ bắc Hoàng Hà, đến lúc này vùng Duyện Châu đã hoàn toàn rơi vào trong tay của Trương Lãng.
Sau khi chiến dịch Lịch Hạ trong mơ hồ Trương Lãng đã thay thế địa vị của Tào Tháo, trở thành đệ nhất bá chủ Trung Nguyên.
Bình luận truyện