Phong Quá Vũ Lưu Vân
Quyển 1 - Chương 6: Hỗn đản
Hai vị khách đó chính là hai người đi đến đâu tạo sóng gió đến đó, Mộ Dung thế gia huynh muội, Mộ Dung Linh và Mộ Dung Thanh.
Vừa gặp qua Ngự trang chủ, Mộ Dung Thanh liền kiềm chế không được vội vàng hướng Lãnh Vân hiên của Lưu Vân chạy đi. Mấy tháng trước nghe tin người trong lòng đơn thương độc mã đi báo thù bị rơi xuống vách núi, sinh tử bất minh, quả thật như sét đánh ngang tai. Rồi khi biết người ấy đã mất tánh mạng chi ưu, nhưng lại tính tình đại biến do thất ức (mất trí nhớ) thì trong lòng trăm mối ngổn ngang, nửa vui nửa buồn. Tuy vậy, nàng vẫn rất cảm kích trời xanh, có thể để cho Vân nhị ca của nàng còn sống.
Chỉ chốc lát, Lãnh Vân hiên đã hiện ra trước mắt. Nghĩ đến người mình mong nhớ ngày đêm ở gần trong gang tất, Mộ Dung Thanh hốt dừng chân, cảm thấy do dự. Huynh ấy bây giờ đã không còn nhớ được ta, cho dù là thấy rồi thì lại làm sao đây?
Đang trầm ngâm thì một thanh âm trầm thấp đầy từ tính đột ngột vang lên: “Cô nương nếu đã tới, tại sao lại không vào ngồi một lát?”
Mộ Dung Thanh cả kinh, thanh âm này nàng không thể nào quen thuộc hơn! Nhanh chóng quay đầu lại, đập vào mắt là bóng dáng tuấn ngạn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Lưu Vân. Vẫn khuôn mặt đầy ngạo dật đó lúc này lại đang nở nụ cười, đôi mày khẽ nhếch, mắt phượng lưu chuyển, khóe miệng khinh kiều (khẽ đưa lên) quả thực là mị hoặc đến nói không nên lời. Mộ Dung Thanh không khỏi hoảng hốt một lúc.
Lưu Vân *** tế quan sát thiếu nữ trước mắt mình. Quả thật là mỹ nhân thiên tiên, cho dù là ở hiện đại cũng sẽ khiến người khác phải kinh diễm. Thắt lưng nhỏ nhắn, chiếc áo lụa mỏng làm nổi bật vóc người cân đối mềm mại của nàng đôi lông mày cong cong, bích ba (sóng mắt) ẩn tình, chu thần vi hấp ( bờ môi gợi cảm). Cả người toát ra khí chất trong trẻo như hoa sen, quả là giai nhân như ngọc!
Đây là lần đầu tiên Lưu Vân nhìn kĩ nàng như vậy, trên mặt Mộ Dung Thanh hiện lên hai rặng mây đỏ, lại nghe Lưu Vân cười nói: “Nói vậy cô nương chính là Mộ Dung gia nhị tiểu thư Mộ Dung Thanh, hôm nay vừa thấy mới biết rằng giang hồ đồn sai, Mộ Dung cô nương làm sao chỉ là ‘võ lâm đệ nhất mỹ nữ’? Giai nhân thế này trên trời mới có, nhân gian có thể được vài lần gặp?”
Nghe người trong lòng như vậy tán thưởng chính mình, Mộ Dung Thanh tất nhiên là tâm hoa nộ phóng, bất quá thông minh như nàng cũng lập tức tỉnh táo lại, rốt cuộc tin tưởng rằng Vân nhị ca của nàng thay đổi nếu là Lưu Vân trước kia thì làm sao biết như thế lấy lòng người khác? Lại càng không ôn nhu mỉm cười với nàng. Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, nàng tình nguyện mãi mãi cũng không tỉnh lại.
———-
“Chẳng biết ý của Ngự huynh ra làm sao?” Tuấn mỹ nam tử vận hoa phục hơi dựa người vào trên chiếc bàn gỗ, tay nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến (quạt cầm tay), đuôi lông mày mang theo nét cười, bạch y thắng tuyết, bộ dáng nhất phái phiên phiên giai công tử. Người này không phải ai khác chính là đại công tử của thiên hạ thủ phủ Mộ Dung thế gia Mộ Dung Linh.
“Nhị đệ bệnh nặng vừa khỏi, hiện giờ lại thất ức, vội vã thành hôn như thế, có hay không…” Lưu Tiêu nhíu mày, vấn đề trước giờ hắn luôn cố lảng tránh cuối cũng cũng phải đối mặt.
“Chuyện hôn ước người ta ai cũng biết, trì hoãn thêm nữa sẽ không thích hợp, huồng chi giang hồ đều ầm ĩ lên rằng Ngự nhị trang chủ xưa không bằng nay, không chỉ võ công tăng tiến mà còn trí kế vô song cùng Thanh Nhi có thể nói là trai tài gái sắc. Với lại, huynh cũng biết Thanh Nhi đối với Vân nhị ca một mảnh tình thâm, thì là Vân nhị ca có thất ức cũng xem như là một sự bắt đầu mới vậy!” Lúc đầu nghe đến Lưu Vân bị thương mất trí nhớ, Mộ Dung Linh mặc dù giật mình nhưng cũng âm thầm thở ra, kết cục này đối với bọn họ mới là tốt nhất.
“…Cứ quan sát trước xem sao đã.” Lưu Tiêu không tiện phản bác, chỉ đành phải thối một bước nói.
Khi hai người đi vào Lãnh Vân hiên thì không khỏi bị cảnh trước mắt hách kinh, nhất là Mộ Dung Linh. Trong ấn tượng của hắn, luôn bất cẩu ngôn tiếu (không nói không cười) Lưu Vân cư nhiên cùng muội muội của mình đang thong dong cười nói? Thực hoài nghi liệu bản thân có hay không đi nhầm địa phương.
Lưu Vân nhìn thấy Lưu Tiêu mang theo một nam tử xa lại tiến đến thì mỉm cười chào đón. Người kia một thân gấm trắng như tuyết, trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm lướt qua một tia kinh ngạc biểu tình, chiết phiến trên tay hơi phiếm hàn quang đung đưa một cái bạch ngọc trụy, màu sắc này chỉ xuất hiện từ sắt thiết, e rằng bên trong nó còn chứa huyền cơ. Xem ra hắn chính là người khiến ‘Ngự Lưu Vân’ một lòng ‘nhất sương tình nguyện’, Mộ Dung Linh. Một mạt tà cười hiện lên trong mắt Lưu Vân, có thứ để chơi rồi đây.
“Nhị đệ, Mộ Dung cô nương, xem ra là ta đã lo lắng dư thừa rồi, các người có vẻ rất vui.” Nguyên bản là chuyện tốt nhưng Lưu Tiêu không hề cảm thấy vui vẻ, ngữ khí càng phát ra kỳ quái. Câu nói vừa dứt Lưu Tiêu mới giật mình nhận ra có điểm sai, ho nhẹ một tiếng nói thêm: “Nhị đệ, đệ có lẽ không nhớ rõ, vị này chính là…”
“Là ‘Linh’ đúng không, Thanh muội?” Lưu Vân thâm ý nhìn Mộ Dung Linh, ngữ khí vô cùng tối.
Thanh muội? Cách xưng hô này làm Lưu Tiêu bỗng cảm thấy thật chói tai.
“À, vâng…chính là trưởng huynh.” Mộ Dung Thanh kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Vân, sau đó quay sang nói với đại ca của mình: “Ca ca, huynh…”
“Ta cùng với Tiêu đại ca của muội đang thương nghị về chuyện hôn sự giữa muội và Vân nhị ca, hôm nay xem ra…”
“Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, không bằng nhị vị trước tiên cứ ở lại sơn trang nghỉ tạm, cũng tốt để bồi dưỡng cảm tình. Thanh muội nghĩ sao?” Lưu Vân mỉm cười hỏi Mộ Dung Thanh.
“Dĩ nhiên là tốt.” Mộ Dung Thanh hơi gật đầu, e là Lưu Vân nói gì nàng cũng sẽ không phản đối. Cư nhiên không hỏi ý kiến của ta, Mộ Dung Linh âm thầm bĩu môi nhưng trên mặt nhất phó tiếu ý dạt dào, đang muốn từ chối thì lại nghe Lưu Vân tiếp tục: “ ‘Linh’ đệ cũng lưu lại đi, ta cũng đang muốn nghe một chút ‘chuyện trước kia’ của ‘chúng ta’.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người kia lập tức kinh ngạc một trận. Nhìn muội muội u oán nhìn mình, Mộ Dung Linh trong lòng đem Lưu Vân mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Hai chữ ‘cáo từ’ đã không thể nói, đành phải kiên trì đáp ứng. Mộ Dung Linh vốn chỉ lo nghĩ làm sao trở về báo cáo ‘kết quả công tác’ với mẫu thân để có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, nào có thời gian ở chỗ này lãng phí. Vì bận bực bội nên hắn không thấy được một tia trêu tức xẹt qua mắt Lưu Vân.
Nói đến đây thì vị đại công tử của Mộ Dung thế gia này, có thể nói là không người không biết. Mới tám tuổi đã văn võ đầy mình, cùng phụ thân Mộ Dung Huyền đi theo con đường thương nghiệp. Mười hai tuổi bắt tay vào kinh doanh đã có chút sở thành, từ nhỏ thông minh lanh lẹ, người lại khéo léo. Mười lăm tuổi kỳ phụ qua đời, không chỉ hiếu thuận với kỳ mẫu mà còn đối với muội muội duy nhất càng sủng ái có thêm. Dựa vào trí thông minh của mình, đem việc kinh doanh gia tộc phất lên như mặt trời ban trưa, ngày nay tài lực to lớn, thậm chí người ta nói có thể sánh ngang với quốc khố của Huyền quốc.
Tiền Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Huyền nghe đồn có thiên ti vạn lũ (ý chỉ nhiều và rối như tơ) quan hệ với Kính vương gia – người ở triều đình đã có quyền khuynh vua và dân. Mà Mộ Dung Linh không những phong thái bất phàm lại càng phong lưu phóng khoáng, ngẫu nhiên chu du qua vài khóm hoa cũng đủ bắt được không ít thiếu nữ phương tâm, và số lượng vẫn đang có khuynh hướng tăng lên không ngừng nghỉ. Giang hồ đồn đại, Mộ Dung Linh cùng với nhị trang chủ của Ngự Phong sơn trang quan hệ phi thiển (không tầm thường), đương nhiên đây chính là nói sau.
Vài ngày sau đó, ngoại trừ hai ngày đầu Lưu Vân vẫn đều làm bạn với Mộ Dung Thanh ra thì hầu như mỗi lúc mỗi nơi đều tò tò đi theo Mộ Dung Linh, làm người khác phải nói to nói nhỏ, nhưng chính là không dám nói rõ ra.
“Vân nhị ca hôm nay lại đến có việc gì?” Mộ Dung Linh thiệt tình không biết là mình đã đắc tội hắn chỗ nào, cho dù là trước kia thì Lưu Vân cũng sẽ không dây dưa như thế, huống gì bây giờ đã quên mình sạch ráo hắn cố ý làm như vậy, không phải để cự hôn chính là có bệnh!… Chẳng lẽ… chính mình mị lực quá lớn?
“Không có việc gì không thể đến ôn chuyện với Linh sao?” Lưu Vân vẻ mặt trêu đùa nhìn Mộ Dung Linh nụ cười cứng ngắc.
“Không bằng Vân nhị ca đi tìm Thanh Nhi, muội ấy sẽ rất vui vẻ cùng huynh ‘ôn chuyện’.”
“Hay là như thế này, chúng ta cược một cái xem, người nào thua cuộc sẽ phải nghe lời đối phương, Linh nghĩ thế nào?”
… “Cược cái gì?”
“Khinh công.”
Mộ Dung Linh vừa nghe thì suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn cố giữ nụ cười lịch sự đầy phong độ, nhanh chóng đáp ứng: “Nhất ngôn vi định.” Luận khinh công thì trên đời này có mấy người có thể thắng được mình?!
Tất cả biểu tình của Mộ Dung Linh đều được thu hết vào đáy mắt của Lưu Vân, hắn tại sao đối với bản thân có tự tin như thế? Mặc kệ thế nào, trận cá cược này ta thắng định rồi!
Lưu Vân chỉ vào gốc cây phong cách đó hơn mười trượng nói: “Chúng ta ai trích được lá phong trở lại đây trước thì thắng, Linh thấy sao?”
“Hảo” Vừa dứt lời, Mộ Dung Linh liền vụt phi thân ra, chỉ thấy bóng trắng tung bay không đợi một khắc đã quay trở lại, trong tay cầm một phiến lá phong màu đỏ. Mộ Dung Linh có chút đắc ý thả lá phong bay lên, nhưng rồi kinh ngạc phát hiện ra một phiến lá khác trong tay Lưu Vân, người kia dường như trêu tức nhìn lại mình. Không thể nào! Chính mình thậm chí còn không thấy bóng của hắn, mà chiếc lá kia mới nhìn liền biết là vừa hái xuống! Mộ Dung Linh trợn tròn mắt lên.
“Nguyện đổ chịu thua. Đêm nay Linh đến Lãnh Vân hiên đi, ta sẽ nói cho huynh đổ ước.” Nói xong Lưu Vân liền mỉm cười rời đi, để lại một Mộ Dung Linh còn đang sững sờ. Hắn thế nào cũng sẽ không biết, phiến lá phong đó Lưu Vân đã hái xuống từ trước nhưng dùng ‘kiến thức hiện đại’ giữ nó tươi như vừa với hái. Hắn Ngự Lưu Vân cũng chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử!
Nhưng, không ai chú ý đến trong góc phong một mạt lam ảnh vụt thoáng qua.
Màn đêm buông xuống, trăng khuya treo cao, ngọn gió đầu thu mát lạnh vi vu trong không gian, hòa vào tiếng kêu ri rỉ của những con bọ trúc.
Mộ Dung Linh trong lòng không cam bước vào Lãnh Vân hiên, đã thấy Lưu Vân ngồi ở Vọng Nguyệt đình đợi mình. Tửu hương nồng nàn bay ra, bao lấy cả dáng người thon dài với bộ trường sam màu xanh sẫm của hắn, mái tóc đen như tơ trù được buộc lại sau đầu một cách tùy tiện, đôi mắt phượng sâu thẳm như bóng đêm khẽ nheo lại một nét cười như có như không. Hai tay của hắn để trên chiếc bàn ngọc, có vẻ lười biếng ngắm ngía chiếc dạ quang bôi (chén phản quang), thấy Mộ Dung Linh đã tới thì mỉm cười, rót ra hai chén rượu mời người ta ngồi xuống.
Mộ Dung Linh trong ánh mắt mang theo một tia kinh diễm, sau đó đảo qua bầu rượu kinh ngạc nói: “Vân nhị ca không phải là không uống rượu sao?”
Lưu Vân sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ta trước đây là như vậy sao?” Thế thì người kia chẳng phải…
“Đừng nói Vân nhị ca gọi tiểu đệ đến là để uống rượu đấy nhé? Thế nào, đổ ước là gì?” Mộ Dung Linh xòe ra chiết phiến, tùy ý ngồi xuống. Nửa năm không gặp, người trước mặt đã không còn là Lưu Vân mà hắn biết nữa, hắn bây giờ không tưởng tượng ra được Lưu Vân hiện đang nghĩ gì.
“Không vội. Chúng ta đã lâu không gặp, nâng cốc ngôn hoan một phen thì có ngại gì?” Dứt lời liền bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch. Mộ Dung Linh đành cũng phải nâng chén lên, che mặt uống hết.
“Về đổ ước thì, cũng đơn giản thôi. Ca hát có thể tăng thêm hứng thú, không bằng Linh hát một khác lên nghe thử xem sao?” Lưu Vân khẽ cười nói, “Hay là hát khúc [Độc thư lang] đi, ta phụ họa cho. [Tiểu nha ma tiểu nhân lang, bối trước na thư bao thượng học đường…].”
Mộ Dung Linh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chuyện gì đang xảy ra ah? Muốn một giai công tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như hắn xướng cái thủ ca như thế…Không bằng bảo hắn đi chết cho xong! Đang lúc đối phương hát chính hoan, hắn có chút vô lực cắt ngang nói: “Ách…có thể hay không đổi cái khác?”
“Linh lẽ nào muốn làm kẻ tiểu nhân bội tín?” Lưu Vân hơi nghiêng chén rượu tà tà nhìn hắn nói.
Không còn cách nào khác, Mộ Dung Linh đành phải kiên trì ngâm nga, mắt không khỏi tàn bạo liếc nhìn kẻ đang liều mạng nhịn cười kia, tức tối nghĩ, hừ, cứ cười đi, đến lúc cười không nổi thì biết tay ta!
Qua vài tuần rượu, Lưu Vân tựa hồ lộ ra men say, mắt phượng tĩnh lặng, nhãn thần tan rã, gần như nằm oặt ở trên bàn. Mộ Dung Linh ngực vui vẻ nhưng trên mặt vẫn giấu diếm thanh sắc khẽ gọi: “Vân nhị ca, Vân nhị ca?” Xác định Lưu Vân đã bị mình mê đảo đi mới lộ ra nụ cười đầy vẻ gian kế thực hiện được. “Vân nhị ca đừng có trách ta, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, cũng là suy nghĩ cho ngươi, ta và Thanh Nhi”
Đại khái là do uống nhiều lắm, Mộ Dung Linh phát giác thân thể mình chợt trở nên khô nóng. Kỳ quái, không lẽ là rượu quá mạnh? Hắn cởivài tấm áo ngoài ra, nhưng càng cởi càng thấy nóng, cái khô nóng từ bên trong lan ra ngoài da thịt. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên trán hắn, một cỗ hỏa diễm từ tiểu phúc (bụng dưới) nổi lên, cả người đều bắt đầu xao động… Không tốt, cái này là…
Đối diện, thân thể vốn đã mềm oặt đột nhiên ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu đầy vẻ thanh tỉnh nào một điểm mê man hồi nãy? Có chăng chính là nét trêu đùa khiến người khác bực mình. Lưu Vân nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Mộ Dung Linh cười nói: “Linh nhất định đang kỳ quái tại sao ta rõ ràng đã trúng mê dược của ngươi nhưng vẫn không sao, để ta giải thích cho, khi ngươi đưa chén lên uống thì ta đã đổi rượu bên trong lại, còn miễn phí tặng cho người thêm một món quà đáp lễ ‘nho nhỏ’.”
“Ngươi!” Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh xuất hiện nhiều biểu tình vô cùng phong phú, phẫn nộ, kinh hoảng, xấu hổ cùng với nét đỏ ửng bởi xuân dược, tạo nên một vẻ phong tình khác lạ. Chỉ là đôi mắt đẹp phảng phất như muốn phún hỏa tới nơi!
“Linh cứ tạm thời ở đây, thuốc này dược tính không lớn, cũng không mất nhiều thời gian mới tiêu tan. Mà ngươi chắc cũng không nỡ nhìn ta đứng đây hứng sương đêm ha? Mai gặp nhé, Linh thân mến.” Lưu Vân bật cười một cách gian xảo rồi biến mất vào trong bóng đêm.
“Hỗn đản! Người cố ý!”
Vừa gặp qua Ngự trang chủ, Mộ Dung Thanh liền kiềm chế không được vội vàng hướng Lãnh Vân hiên của Lưu Vân chạy đi. Mấy tháng trước nghe tin người trong lòng đơn thương độc mã đi báo thù bị rơi xuống vách núi, sinh tử bất minh, quả thật như sét đánh ngang tai. Rồi khi biết người ấy đã mất tánh mạng chi ưu, nhưng lại tính tình đại biến do thất ức (mất trí nhớ) thì trong lòng trăm mối ngổn ngang, nửa vui nửa buồn. Tuy vậy, nàng vẫn rất cảm kích trời xanh, có thể để cho Vân nhị ca của nàng còn sống.
Chỉ chốc lát, Lãnh Vân hiên đã hiện ra trước mắt. Nghĩ đến người mình mong nhớ ngày đêm ở gần trong gang tất, Mộ Dung Thanh hốt dừng chân, cảm thấy do dự. Huynh ấy bây giờ đã không còn nhớ được ta, cho dù là thấy rồi thì lại làm sao đây?
Đang trầm ngâm thì một thanh âm trầm thấp đầy từ tính đột ngột vang lên: “Cô nương nếu đã tới, tại sao lại không vào ngồi một lát?”
Mộ Dung Thanh cả kinh, thanh âm này nàng không thể nào quen thuộc hơn! Nhanh chóng quay đầu lại, đập vào mắt là bóng dáng tuấn ngạn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của Lưu Vân. Vẫn khuôn mặt đầy ngạo dật đó lúc này lại đang nở nụ cười, đôi mày khẽ nhếch, mắt phượng lưu chuyển, khóe miệng khinh kiều (khẽ đưa lên) quả thực là mị hoặc đến nói không nên lời. Mộ Dung Thanh không khỏi hoảng hốt một lúc.
Lưu Vân *** tế quan sát thiếu nữ trước mắt mình. Quả thật là mỹ nhân thiên tiên, cho dù là ở hiện đại cũng sẽ khiến người khác phải kinh diễm. Thắt lưng nhỏ nhắn, chiếc áo lụa mỏng làm nổi bật vóc người cân đối mềm mại của nàng đôi lông mày cong cong, bích ba (sóng mắt) ẩn tình, chu thần vi hấp ( bờ môi gợi cảm). Cả người toát ra khí chất trong trẻo như hoa sen, quả là giai nhân như ngọc!
Đây là lần đầu tiên Lưu Vân nhìn kĩ nàng như vậy, trên mặt Mộ Dung Thanh hiện lên hai rặng mây đỏ, lại nghe Lưu Vân cười nói: “Nói vậy cô nương chính là Mộ Dung gia nhị tiểu thư Mộ Dung Thanh, hôm nay vừa thấy mới biết rằng giang hồ đồn sai, Mộ Dung cô nương làm sao chỉ là ‘võ lâm đệ nhất mỹ nữ’? Giai nhân thế này trên trời mới có, nhân gian có thể được vài lần gặp?”
Nghe người trong lòng như vậy tán thưởng chính mình, Mộ Dung Thanh tất nhiên là tâm hoa nộ phóng, bất quá thông minh như nàng cũng lập tức tỉnh táo lại, rốt cuộc tin tưởng rằng Vân nhị ca của nàng thay đổi nếu là Lưu Vân trước kia thì làm sao biết như thế lấy lòng người khác? Lại càng không ôn nhu mỉm cười với nàng. Nếu như đây chỉ là một giấc mộng, nàng tình nguyện mãi mãi cũng không tỉnh lại.
———-
“Chẳng biết ý của Ngự huynh ra làm sao?” Tuấn mỹ nam tử vận hoa phục hơi dựa người vào trên chiếc bàn gỗ, tay nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến (quạt cầm tay), đuôi lông mày mang theo nét cười, bạch y thắng tuyết, bộ dáng nhất phái phiên phiên giai công tử. Người này không phải ai khác chính là đại công tử của thiên hạ thủ phủ Mộ Dung thế gia Mộ Dung Linh.
“Nhị đệ bệnh nặng vừa khỏi, hiện giờ lại thất ức, vội vã thành hôn như thế, có hay không…” Lưu Tiêu nhíu mày, vấn đề trước giờ hắn luôn cố lảng tránh cuối cũng cũng phải đối mặt.
“Chuyện hôn ước người ta ai cũng biết, trì hoãn thêm nữa sẽ không thích hợp, huồng chi giang hồ đều ầm ĩ lên rằng Ngự nhị trang chủ xưa không bằng nay, không chỉ võ công tăng tiến mà còn trí kế vô song cùng Thanh Nhi có thể nói là trai tài gái sắc. Với lại, huynh cũng biết Thanh Nhi đối với Vân nhị ca một mảnh tình thâm, thì là Vân nhị ca có thất ức cũng xem như là một sự bắt đầu mới vậy!” Lúc đầu nghe đến Lưu Vân bị thương mất trí nhớ, Mộ Dung Linh mặc dù giật mình nhưng cũng âm thầm thở ra, kết cục này đối với bọn họ mới là tốt nhất.
“…Cứ quan sát trước xem sao đã.” Lưu Tiêu không tiện phản bác, chỉ đành phải thối một bước nói.
Khi hai người đi vào Lãnh Vân hiên thì không khỏi bị cảnh trước mắt hách kinh, nhất là Mộ Dung Linh. Trong ấn tượng của hắn, luôn bất cẩu ngôn tiếu (không nói không cười) Lưu Vân cư nhiên cùng muội muội của mình đang thong dong cười nói? Thực hoài nghi liệu bản thân có hay không đi nhầm địa phương.
Lưu Vân nhìn thấy Lưu Tiêu mang theo một nam tử xa lại tiến đến thì mỉm cười chào đón. Người kia một thân gấm trắng như tuyết, trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm lướt qua một tia kinh ngạc biểu tình, chiết phiến trên tay hơi phiếm hàn quang đung đưa một cái bạch ngọc trụy, màu sắc này chỉ xuất hiện từ sắt thiết, e rằng bên trong nó còn chứa huyền cơ. Xem ra hắn chính là người khiến ‘Ngự Lưu Vân’ một lòng ‘nhất sương tình nguyện’, Mộ Dung Linh. Một mạt tà cười hiện lên trong mắt Lưu Vân, có thứ để chơi rồi đây.
“Nhị đệ, Mộ Dung cô nương, xem ra là ta đã lo lắng dư thừa rồi, các người có vẻ rất vui.” Nguyên bản là chuyện tốt nhưng Lưu Tiêu không hề cảm thấy vui vẻ, ngữ khí càng phát ra kỳ quái. Câu nói vừa dứt Lưu Tiêu mới giật mình nhận ra có điểm sai, ho nhẹ một tiếng nói thêm: “Nhị đệ, đệ có lẽ không nhớ rõ, vị này chính là…”
“Là ‘Linh’ đúng không, Thanh muội?” Lưu Vân thâm ý nhìn Mộ Dung Linh, ngữ khí vô cùng tối.
Thanh muội? Cách xưng hô này làm Lưu Tiêu bỗng cảm thấy thật chói tai.
“À, vâng…chính là trưởng huynh.” Mộ Dung Thanh kỳ quái liếc mắt nhìn Lưu Vân, sau đó quay sang nói với đại ca của mình: “Ca ca, huynh…”
“Ta cùng với Tiêu đại ca của muội đang thương nghị về chuyện hôn sự giữa muội và Vân nhị ca, hôm nay xem ra…”
“Hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, không bằng nhị vị trước tiên cứ ở lại sơn trang nghỉ tạm, cũng tốt để bồi dưỡng cảm tình. Thanh muội nghĩ sao?” Lưu Vân mỉm cười hỏi Mộ Dung Thanh.
“Dĩ nhiên là tốt.” Mộ Dung Thanh hơi gật đầu, e là Lưu Vân nói gì nàng cũng sẽ không phản đối. Cư nhiên không hỏi ý kiến của ta, Mộ Dung Linh âm thầm bĩu môi nhưng trên mặt nhất phó tiếu ý dạt dào, đang muốn từ chối thì lại nghe Lưu Vân tiếp tục: “ ‘Linh’ đệ cũng lưu lại đi, ta cũng đang muốn nghe một chút ‘chuyện trước kia’ của ‘chúng ta’.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người kia lập tức kinh ngạc một trận. Nhìn muội muội u oán nhìn mình, Mộ Dung Linh trong lòng đem Lưu Vân mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Hai chữ ‘cáo từ’ đã không thể nói, đành phải kiên trì đáp ứng. Mộ Dung Linh vốn chỉ lo nghĩ làm sao trở về báo cáo ‘kết quả công tác’ với mẫu thân để có thể tiếp tục tiêu dao khoái hoạt, nào có thời gian ở chỗ này lãng phí. Vì bận bực bội nên hắn không thấy được một tia trêu tức xẹt qua mắt Lưu Vân.
Nói đến đây thì vị đại công tử của Mộ Dung thế gia này, có thể nói là không người không biết. Mới tám tuổi đã văn võ đầy mình, cùng phụ thân Mộ Dung Huyền đi theo con đường thương nghiệp. Mười hai tuổi bắt tay vào kinh doanh đã có chút sở thành, từ nhỏ thông minh lanh lẹ, người lại khéo léo. Mười lăm tuổi kỳ phụ qua đời, không chỉ hiếu thuận với kỳ mẫu mà còn đối với muội muội duy nhất càng sủng ái có thêm. Dựa vào trí thông minh của mình, đem việc kinh doanh gia tộc phất lên như mặt trời ban trưa, ngày nay tài lực to lớn, thậm chí người ta nói có thể sánh ngang với quốc khố của Huyền quốc.
Tiền Mộ Dung gia chủ Mộ Dung Huyền nghe đồn có thiên ti vạn lũ (ý chỉ nhiều và rối như tơ) quan hệ với Kính vương gia – người ở triều đình đã có quyền khuynh vua và dân. Mà Mộ Dung Linh không những phong thái bất phàm lại càng phong lưu phóng khoáng, ngẫu nhiên chu du qua vài khóm hoa cũng đủ bắt được không ít thiếu nữ phương tâm, và số lượng vẫn đang có khuynh hướng tăng lên không ngừng nghỉ. Giang hồ đồn đại, Mộ Dung Linh cùng với nhị trang chủ của Ngự Phong sơn trang quan hệ phi thiển (không tầm thường), đương nhiên đây chính là nói sau.
Vài ngày sau đó, ngoại trừ hai ngày đầu Lưu Vân vẫn đều làm bạn với Mộ Dung Thanh ra thì hầu như mỗi lúc mỗi nơi đều tò tò đi theo Mộ Dung Linh, làm người khác phải nói to nói nhỏ, nhưng chính là không dám nói rõ ra.
“Vân nhị ca hôm nay lại đến có việc gì?” Mộ Dung Linh thiệt tình không biết là mình đã đắc tội hắn chỗ nào, cho dù là trước kia thì Lưu Vân cũng sẽ không dây dưa như thế, huống gì bây giờ đã quên mình sạch ráo hắn cố ý làm như vậy, không phải để cự hôn chính là có bệnh!… Chẳng lẽ… chính mình mị lực quá lớn?
“Không có việc gì không thể đến ôn chuyện với Linh sao?” Lưu Vân vẻ mặt trêu đùa nhìn Mộ Dung Linh nụ cười cứng ngắc.
“Không bằng Vân nhị ca đi tìm Thanh Nhi, muội ấy sẽ rất vui vẻ cùng huynh ‘ôn chuyện’.”
“Hay là như thế này, chúng ta cược một cái xem, người nào thua cuộc sẽ phải nghe lời đối phương, Linh nghĩ thế nào?”
… “Cược cái gì?”
“Khinh công.”
Mộ Dung Linh vừa nghe thì suýt chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn cố giữ nụ cười lịch sự đầy phong độ, nhanh chóng đáp ứng: “Nhất ngôn vi định.” Luận khinh công thì trên đời này có mấy người có thể thắng được mình?!
Tất cả biểu tình của Mộ Dung Linh đều được thu hết vào đáy mắt của Lưu Vân, hắn tại sao đối với bản thân có tự tin như thế? Mặc kệ thế nào, trận cá cược này ta thắng định rồi!
Lưu Vân chỉ vào gốc cây phong cách đó hơn mười trượng nói: “Chúng ta ai trích được lá phong trở lại đây trước thì thắng, Linh thấy sao?”
“Hảo” Vừa dứt lời, Mộ Dung Linh liền vụt phi thân ra, chỉ thấy bóng trắng tung bay không đợi một khắc đã quay trở lại, trong tay cầm một phiến lá phong màu đỏ. Mộ Dung Linh có chút đắc ý thả lá phong bay lên, nhưng rồi kinh ngạc phát hiện ra một phiến lá khác trong tay Lưu Vân, người kia dường như trêu tức nhìn lại mình. Không thể nào! Chính mình thậm chí còn không thấy bóng của hắn, mà chiếc lá kia mới nhìn liền biết là vừa hái xuống! Mộ Dung Linh trợn tròn mắt lên.
“Nguyện đổ chịu thua. Đêm nay Linh đến Lãnh Vân hiên đi, ta sẽ nói cho huynh đổ ước.” Nói xong Lưu Vân liền mỉm cười rời đi, để lại một Mộ Dung Linh còn đang sững sờ. Hắn thế nào cũng sẽ không biết, phiến lá phong đó Lưu Vân đã hái xuống từ trước nhưng dùng ‘kiến thức hiện đại’ giữ nó tươi như vừa với hái. Hắn Ngự Lưu Vân cũng chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử!
Nhưng, không ai chú ý đến trong góc phong một mạt lam ảnh vụt thoáng qua.
Màn đêm buông xuống, trăng khuya treo cao, ngọn gió đầu thu mát lạnh vi vu trong không gian, hòa vào tiếng kêu ri rỉ của những con bọ trúc.
Mộ Dung Linh trong lòng không cam bước vào Lãnh Vân hiên, đã thấy Lưu Vân ngồi ở Vọng Nguyệt đình đợi mình. Tửu hương nồng nàn bay ra, bao lấy cả dáng người thon dài với bộ trường sam màu xanh sẫm của hắn, mái tóc đen như tơ trù được buộc lại sau đầu một cách tùy tiện, đôi mắt phượng sâu thẳm như bóng đêm khẽ nheo lại một nét cười như có như không. Hai tay của hắn để trên chiếc bàn ngọc, có vẻ lười biếng ngắm ngía chiếc dạ quang bôi (chén phản quang), thấy Mộ Dung Linh đã tới thì mỉm cười, rót ra hai chén rượu mời người ta ngồi xuống.
Mộ Dung Linh trong ánh mắt mang theo một tia kinh diễm, sau đó đảo qua bầu rượu kinh ngạc nói: “Vân nhị ca không phải là không uống rượu sao?”
Lưu Vân sửng sốt, hỏi ngược lại: “Ta trước đây là như vậy sao?” Thế thì người kia chẳng phải…
“Đừng nói Vân nhị ca gọi tiểu đệ đến là để uống rượu đấy nhé? Thế nào, đổ ước là gì?” Mộ Dung Linh xòe ra chiết phiến, tùy ý ngồi xuống. Nửa năm không gặp, người trước mặt đã không còn là Lưu Vân mà hắn biết nữa, hắn bây giờ không tưởng tượng ra được Lưu Vân hiện đang nghĩ gì.
“Không vội. Chúng ta đã lâu không gặp, nâng cốc ngôn hoan một phen thì có ngại gì?” Dứt lời liền bưng chén rượu lên một hơi cạn sạch. Mộ Dung Linh đành cũng phải nâng chén lên, che mặt uống hết.
“Về đổ ước thì, cũng đơn giản thôi. Ca hát có thể tăng thêm hứng thú, không bằng Linh hát một khác lên nghe thử xem sao?” Lưu Vân khẽ cười nói, “Hay là hát khúc [Độc thư lang] đi, ta phụ họa cho. [Tiểu nha ma tiểu nhân lang, bối trước na thư bao thượng học đường…].”
Mộ Dung Linh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chuyện gì đang xảy ra ah? Muốn một giai công tử phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong như hắn xướng cái thủ ca như thế…Không bằng bảo hắn đi chết cho xong! Đang lúc đối phương hát chính hoan, hắn có chút vô lực cắt ngang nói: “Ách…có thể hay không đổi cái khác?”
“Linh lẽ nào muốn làm kẻ tiểu nhân bội tín?” Lưu Vân hơi nghiêng chén rượu tà tà nhìn hắn nói.
Không còn cách nào khác, Mộ Dung Linh đành phải kiên trì ngâm nga, mắt không khỏi tàn bạo liếc nhìn kẻ đang liều mạng nhịn cười kia, tức tối nghĩ, hừ, cứ cười đi, đến lúc cười không nổi thì biết tay ta!
Qua vài tuần rượu, Lưu Vân tựa hồ lộ ra men say, mắt phượng tĩnh lặng, nhãn thần tan rã, gần như nằm oặt ở trên bàn. Mộ Dung Linh ngực vui vẻ nhưng trên mặt vẫn giấu diếm thanh sắc khẽ gọi: “Vân nhị ca, Vân nhị ca?” Xác định Lưu Vân đã bị mình mê đảo đi mới lộ ra nụ cười đầy vẻ gian kế thực hiện được. “Vân nhị ca đừng có trách ta, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, cũng là suy nghĩ cho ngươi, ta và Thanh Nhi”
Đại khái là do uống nhiều lắm, Mộ Dung Linh phát giác thân thể mình chợt trở nên khô nóng. Kỳ quái, không lẽ là rượu quá mạnh? Hắn cởivài tấm áo ngoài ra, nhưng càng cởi càng thấy nóng, cái khô nóng từ bên trong lan ra ngoài da thịt. Mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng trên trán hắn, một cỗ hỏa diễm từ tiểu phúc (bụng dưới) nổi lên, cả người đều bắt đầu xao động… Không tốt, cái này là…
Đối diện, thân thể vốn đã mềm oặt đột nhiên ngồi thẳng dậy, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu đầy vẻ thanh tỉnh nào một điểm mê man hồi nãy? Có chăng chính là nét trêu đùa khiến người khác bực mình. Lưu Vân nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Mộ Dung Linh cười nói: “Linh nhất định đang kỳ quái tại sao ta rõ ràng đã trúng mê dược của ngươi nhưng vẫn không sao, để ta giải thích cho, khi ngươi đưa chén lên uống thì ta đã đổi rượu bên trong lại, còn miễn phí tặng cho người thêm một món quà đáp lễ ‘nho nhỏ’.”
“Ngươi!” Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Linh xuất hiện nhiều biểu tình vô cùng phong phú, phẫn nộ, kinh hoảng, xấu hổ cùng với nét đỏ ửng bởi xuân dược, tạo nên một vẻ phong tình khác lạ. Chỉ là đôi mắt đẹp phảng phất như muốn phún hỏa tới nơi!
“Linh cứ tạm thời ở đây, thuốc này dược tính không lớn, cũng không mất nhiều thời gian mới tiêu tan. Mà ngươi chắc cũng không nỡ nhìn ta đứng đây hứng sương đêm ha? Mai gặp nhé, Linh thân mến.” Lưu Vân bật cười một cách gian xảo rồi biến mất vào trong bóng đêm.
“Hỗn đản! Người cố ý!”
Bình luận truyện