Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc
Quyển 2 - Chương 25
Ánh nắng ló ra khỏi những đám mây, bầu trời mênh mông rộng lớn ngay lập tức trở nên trong vắt như vừa được gột rửa. Hàng nghìn tia sáng vàng rực óng ánh rơi xuống cõi trần, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Long Diễn Diệu —
“… Bích… Lạc…” Môi khẽ khép mở, trái tim hắn không ngừng vùng vẫy mà gọi ra cái tên giờ giờ phút phút luôn tâm niệm trong lòng — Không thể quên được! Vẫn là không thể quên được a! …
Ta cho rằng, chỉ cần không nhìn thấy ngươi thì có thể quên ngươi! Sẽ không tiếp tục si mê ngươi! Nhưng ta làm không được… Hình dáng của ngươi, thanh âm của ngươi, mùi hương của ngươi, mọi thứ của ngươi, từng chút từng chút một, sớm đã khắc thật sâu vào tâm trí, bảo ta làm sao có thể quên? …
Cả người Long Diễn Diệu run rẩy càng thêm lợi hại, tay hắn đặt trên khung cửa, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ của Bích Lạc lại một lần nữa khiến màng nhĩ hắn đau buốt —
“… Ta thích ngươi…”
“Lần này, ta thực sự không có lừa ngươi…”
“Chúng ta ly khai kinh thành đi, … ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi ở một chỗ, …”
“A, …” Móng tay cắm thật sâu vào trong cửa gỗ, Long Diễn Diệu đau đến thở gấp một tiếng, trong lòng náo loạn tới cực điểm — Lời Bích Lạc vừa nói, là thật chăng?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong tâm thực sự vô cùng khát vọng, hắn muốn được ôm y, hôn môi y giống như trước đây, lúc y đau ốm thì ở bên cạnh dỗ dành, đút y uống dược, hắn thích nhìn khuôn mặt giận dỗi của y, tuy xụ mặt lại phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời…
“A… Ha ha…”
Trong ngực khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp mà bi thương — Biết rõ ngươi một mực lừa dối ta, nhưng khi nghe ngươi nói thích ta, ta cư nhiên lại vì ngươi mà tâm loạn! Cư nhiên bắt đầu ảo tưởng tới khoảng thời gian ở bên cạnh ngươi! Ta, thật đúng là hết thuốc chữa!
Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi thêm một lần, nhưng ta còn có thể sao? Chính ta cũng không biết…
Ta chỉ biết rằng, cho dù ta có thể tin tưởng ngươi, cho dù ngươi thực sự thích ta, nhưng ta và ngươi, đã không thể trở lại như xưa! Hai mắt bị mù, võ công cũng không còn, quyền thế, ngôi vị hoàng đế, cái gì cũng mất, chỉ còn hai bàn tay trắng. Ta không thể sủng ái ngươi, che chở ngươi, vì ngươi ngăn chặn tất cả lời dèm pha như lúc ban đầu nữa! Ta, cái gì cũng đều không thể tiếp tục cho ngươi…
Cái gì cũng không thể tiếp tục cho ngươi, còn phải dựa vào ngươi đến chiếu cố ta… Ngươi thật sự nguyện ý cùng một người mù vượt qua quãng đời dài đằng đẵng còn lại sao? Ngươi nói vĩnh viễn sẽ ở cạnh ta, nhưng hai từ vĩnh viễn đó đến tột cùng là bao lâu? Một năm? Năm năm? Mười năm? Hay hai mươi năm? … Hoặc là một ngày nào đó vừa thức dậy, ngươi sẽ nói cho ta biết rằng, ngươi chịu đựng một phế nhân như ta đã đủ rồi, ngươi đã mệt mỏi, phải rời khỏi ta, ta khi đó, sẽ còn lại cái gì? …
Ngoài trừ tuyệt vọng, thì cái gì cũng không còn…
Gió lạnh đột nhiên thổi qua, cuốn theo tiếng cười thê lương của Long Diễn Diệu, cũng khiến mái tóc đen tung bay lộn xộn.
Thời tiết lạnh hơn rồi… Hắn đan hai bàn tay vào nhau, cảm giác rất lạnh, cũng không còn độ ấm như ngày xưa, tựa như Bích Lạc khi nãy…
Khuôn mặt y nhẵn nhụi nhưng rất lạnh lẽo, đôi tay y khẽ run rẩy …
Bích Lạc, luôn không nhớ phải mặc thêm y phục… Thân thể y so với lúc trước càng thêm gầy mảnh…
Long Diễn Diệu giật mình, hồi lâu mới trở về đầu giường, tìm kiếm một kiện áo lông cừu ấm áp, chậm rãi đi ra ngoài.
……………………………………………..
Rất lạnh! Gió đột nhiên cuốn mây bay tới, che khuất ánh nắng, bầu trời trong nháy mắt trở nên âm u, tựa như đang muốn đổ tuyết xuống?
Lòng ngực trần trụi trong gió càng thêm lạnh lẽo, nhưng địa phương bị đâm chọc vẫn bỏng rát như cũ, cự vật cứng rắn dường như chẳng biết mệt, ngoan cố ra vào trong mật huyệt đã muốn bị xé rách.
“… Ngươi đủ chưa?”
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Bích Lạc thu hồi ánh mắt, hung ác nhìn về phía Đào Tranh đang không ngừng chuyển động, nếu như ánh mắt có thể giết người, Đào Tranh từ lâu đã chết trăm ngàn lần.
Trả lời y chính là thanh âm va chạm càng thêm mãnh liệt, cổ họng Bích Lạc nghẹn một tiếng, suýt nữa đã muốn nôn ra, khuôn mặt lập tức tái xanh.
“Yến vương, còn rất sớm…” Lưỡi hắn lại bắt đầu liếm loạn vết máu còn đọng trên ngực Bích Lạc, đầu nhũ bị chơi đùa đến dựng thẳng lên: “Cơ thể của ngươi rất đẹp, ty chức cũng không ngờ… A ha…”
Kẻ điên! Biến thái! Bích Lạc kinh sợ với tay lên đầu vai Đào Tranh, muốn đẩy hắn ra, đột nhiên, đùi phải cũng bị hắn nâng lên, cả người nhất thời mất chỗ dựa, bàn tay vốn muốn đẩy hắn nay bất đắc dĩ phải bám chặt hắn: “Ngươi muốn làm gì? A… Buông, ngô ân… a…”
Tiếng rống giận vào lúc Đào Tranh điên cuồng tiến nhập lại hóa thành tiếng rên rỉ, Bích Lạc vô lực lắc đầu, hai mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Ôm đôi mông mồ hôi nhễ nhại, lại mãnh liệt ma sát thêm một trận, da thịt chạm vào nhau không ngừng phát sinh thanh âm tục tĩu, khiến Đào Tranh càng hưng phấn như điên, hắn vùi vào thật sâu mà đưa đẩy, Bích Lạc không kiềm chế được mà cất tiếng rên rỉ —
“Không, buông ra…” Buồn nôn, nếu cứ tiếp tục, y sợ rằng mình sẽ thực sự ói ra.
“Haa… Yến vương, ngươi không thích tư thế này sao? Hay để ty chức đổi loại khác…” Đào Tranh bừng bừng hăng hái tiếp tục ra vào trong thân thể Bích Lạc, đột nhiên hắn xoay mặt y về phía thân cây, mãnh liệt ma sát khiến Bích Lạc thống khổ phát ra tiếng than nhẹ.
“Ty chức nhất định sẽ làm Yến vương thỏa mãn.” Cả người hắn dán chặt lên tấm lưng trần trụi trắng nõn của Bích Lạc, Đào Tranh bắt đầu tiến hành đợt công kích mới.
Ngày hôm nay sẽ bị tên biến thái này đùa đến chết… Suy nghĩ cũng dần trở nên u ám như sắc trời, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, nhưng ngay cả khí lực nôn mửa cũng không còn. Bích Lạc rên rỉ, ánh mắt mất đi tiêu cự, thân thể tùy theo cử động của hắn mà lắc lư — y nhìn thấy cây cối bụi hoa trước mặt đều đang xoay tròn xoay tròn…
Đáng lẽ không nên dẫn hắn đến hậu viên, nếu như còn ở tiền thính, tôi tớ đông đảo, kẻ biến thái này sẽ không đến mức làm càn như vậy. Bất quá, cũng lấy được giải dược… Bích Lạc choáng váng, nặng nề nở nụ cười, quên đi, coi như là bị chó điên cắn một cái, chịu đựng một chút là qua thôi…
Sẽ mau qua thôi… Ánh mắt đờ đẫn dao động, đột nhiên đình trệ —
Long Diễn Diệu?!
Con ngươi kinh sợ trợn to hết cỡ, là ảo giác sao? Long Diễn Diệu sao lại tới nơi này? Đến từ bao giờ?!
Long Diễn Diệu im lặng đứng dưới gốc cây, trên khuỷu tay còn cầm một kiện áo lông cừu —
Hắn vẫn đứng đó, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Chỉ có khóe miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt tựa như châm biếm, hay nói đúng hơn là, bi thương thấm vào tận cốt tủy…
Thực sự rất bi thương. Tại sao ta nhịn không được phải cầm y phục tới tìm ngươi? Tại sao muốn ta nghe thấy thanh âm khó nghe như thế? Tại sao một chút chờ mong cuối cùng của ta cũng phá đi? Bích Lạc…
Hắn vứt lại kiện áo lông cừu, chống lên thân cây quay trở về, hắn đi rất chậm, nhưng không hề do dự.
“A ân… Long…ân…”
Nhìn bóng lưng Long Diễn Diệu đi càng ngày càng xa, Bích Lạc rốt cuộc cũng từ trong hoảng loạn hoàn hồn trở lại, y vươn tay, thế nhưng cái gì cũng đều không bắt được, cổ họng không ngừng phát ra tiếng nấc, y muốn vùng vẫy hô to tên hắn, nhưng khóe miệng lại liên tục co giật —
Đừng đi! Long Diễn Diệu, không phải như ngươi nghĩ đâu! Ngươi đừng đi! Nghe ta giải thích!
Ngươi đừng đi!!!
Tất cả đau đớn cùng cảm giác buồn nôn đều biến mất, Bích Lạc mở to mắt nhìn thân ảnh Long Diễn Diệu bước ra khỏi hậu viên, y cố sức giẫy giụa nhưng vẫn bị Đào Tranh chế trụ, ngực phút chốc bị vỏ cây thô ráp cọ sát đến chảy máu.
“Súc sinh! Mau buông ra! Buông! —“
Bích Lạc điên cuồng chống cự, nhưng càng làm dục vọng của Đào Tranh tăng vọt. Hắn đột nhiên rút phân thân ra, thả lỏng tay, Bích Lạc men theo thân cây vô lực ngồi xuống. Không đợi y kịp lấy lại hơi thở, da đầu bỗng căng thẳng, mái tóc dài đã bị Đào Tranh nắm lấy—
Đào Tranh dùng phân thân đã trướng căng vuốt ve hai gò má Bích Lạc, lại cọ cọ bên khóe miệng y, muốn đẩy vào, ánh mắt hắn đầy cuồng nhiệt: “Yến vương, nhanh một chút, ngươi cũng có thể lấy được giải dược sớm một chút.”
“… Nhanh một chút hả?..” Bích Lạc phất tóc ra sau, lộ ra nụ cười quyến rũ, nắm lấy phân thân đầy khiêu khích trước mắt, không chút do dự mà ngậm vào miệng.
“Ngô… Aha…” Đào Tranh gắt gao ấn chặt đầu y vào khố gian của mình, nheo mắt: “Nhanh chút nữa… nhanh… A aaaaa — —“
Giữa tiếng kêu gào vô cùng kinh thiên động địa, Đào Tranh ngã xuống đất, hạ thể máu đổ như trút nước.
Nôn ra khối thịt dơ bẩn trong miệng, Bích Lạc lạnh lùng nhìn Đào Tranh điên cuồng lăn lộn trên mặt đất: “Hiện tại có thoải mái hay không?!” Bích Lạc nhấc một tảng đá lớn bên cạnh lên, liền hướng trên đầu hắn đập mạnh xuống, máu lập tức bắn tung tóe ra ngoài —
“Súc sinh chết tiệt! Biến thái! Kẻ điên! …”
Bích Lạc hung hăng đập hơn mười cái! Máu tươi không ngừng chảy xuống đất, Bích Lạc lúc này mới thở hồng hộc buông tảng đá xuống, từ trong lòng thi thể lấy ra giải dược, vội vàng chỉnh lại quần áo, chạy ra khỏi hậu viên.
……………………………………………..
“Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Tiếng quát giận dữ truyền ra từ Ngự thư phòng, thanh âm không lớn, nhưng uy nghiêm dọa người, cung nhân bên dưới ai nấy đều cúi đầu thật thấp, không nghĩ tới tân đế xưa nay lúc nào cũng cười ôn hòa lại đột nhiên phát giận, so với Huyên đế càng đáng sợ hơn. Bất quá, hai người vốn là chú cháu. Hơn nữa, bất cứ ai nhìn thấy thi thể Đào thống lĩnh nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn, đều không thể cười nổi.
Thái tử hít một hơi lấy lại bình tĩnh, ngón tay chỉ thẳng vào tổng quản vương phủ: “Ngươi nói Đào thống lĩnh đi gặp Yến vương, tại sao lại chết ở hậu viên? Yến vương hiện tại ở chỗ nào?”
“Hồi, hồi thánh thượng, nô tài cũng chỉ là nghe được động tĩnh phía hậu viên, mới phát hiện ra thi thể Đào thống lĩnh…” Kinh sợ trên mặt tổng quản còn chưa biến mất, hắn run rẩy nói: “Còn về phần Yến vương, y đuổi theo Mục Thành hoàng gia ra khỏi phủ, nô tài cũng không biết y đi đâu —“
Hai người kia đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Thái tử nhíu mày, phân phó thị vệ khiêng thi thể Đào Tranh ra ngoài, lại truyền lệnh xuống phía dưới, cấp tốc triệu Yến vương vào cung tiếp kiến. Vẫy lui mọi người, hắn nhắp một ngụm trà, ngón tay khua nhịp trên án thư —
Vô duyên vô cớ, Đào Tranh đến Yến vương phủ làm cái gì? Còn có, Bích Lạc cùng Long Diễn Diệu cũng rất kỳ lạ, sợ rằng không giống như người ngoài nhìn thấy chỉ đơn giản là cừu nhân đi…
Tựa hồ cảm thấy có chút nguy hiểm, thái tử cau mày càng chặt — Nếu để hai kẻ có thù oán sâu nặng cùng sóng vai xưng đế, ngoại trừ chống đỡ ngoại thần, cũng là để bọn họ tự kiềm chế lẫn nhau, sẽ không gây nguy hiểm cho hoàng đệ. Nhưng nếu bọn họ không phải quan hệ cừu nhân như trong tưởng tượng, trái lại còn cấu kết với nhau, chẳng phải sẽ trở thành uy hiếp to lớn cho hoàng đệ hay sao? …
Mật chiếu kia, chỉ sợ không còn thích hợp nữa… Thái tử vỗ vỗ án thư, đang định gọi người truyền sử quan, đột nhiên một chút khí lực cũng không còn, mặt sưng đến tím ngắt, hai mắt trợn tròn, muốn gọi người nhưng không thể phát ra âm thanh —
“Rất khó chịu sao…”
Tiếng cười dễ nghe mê người nhẹ nhàng truyền đến, tay áo thủy ngân sắc vừa phất, một thân ảnh từ xà nhà nhảy vọt xuống, tựa như lá rơi không gây ra nửa điểm tiếng động.
Đây không phải là Quân Vô Song từng gặp qua tại Ngự yến sao? Thái tử vỗ nhẹ ngực, nhìn nam tử ưu nhã đang đến gần, hắn ẩn thân trong Ngự thư phòng là có ý đồ gì?
Quân Vô Song dừng lại cách trước mặt thái tử khoảng một bước, đôi mắt quỷ dị nhanh chóng lướt qua thần sắc bệnh hoạn của hắn, khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Quân Vô Song dần dần lộ ra ý cười: “Quả nhiên không sai biệt lắm a…”
Có ý gì? Thái tử khó hiểu cau mày, rồi mới giật mình phát hiện cơ trên mặt cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc —
“Vào buổi cung yến hôm đó, ở trong Ngự hoa viên, lúc ta vỗ tay thì đã hạ độc trên người ngươi, ngươi sẽ không thể nói chuyện, không thể đi lại, toàn thân không thể nhúc nhích, tối đa không còn sống quá mười ngày nữa.” Nhìn biểu tình khiếp sợ cùng đáy mắt phẫn nộ của thái tử, Quân Vô Song mỉm cười: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi bị nhiễm quái chứng ở Nhạc Dương Phong môn sao? Ha ha, cũng khó trách, dựa vào đám lang băm trong cung, sao có thể phát hiện được độc do ta hạ?”
Một ngón tay Quân Vô Song nhẹ nhàng điểm trên mi tâm thái tử: “Có thể chết trên tay ta, ngươi coi như không uổng cuộc đời này.”
Sức nóng từ đầu ngón tay lan khắp khuôn mặt, đôi môi cứng ngắc lúc này lại hơi hơi có cảm giác, thái tử dùng hết toàn lực lộ ra một nụ cười giả dối, xảo quyệt: “Ngươi thật sự muốn dốc sức vì hoàng thúc, đáng tiếc, cho dù hắn có lên làm hoàng đế cũng sẽ lập tức hạ chỉ tiêu diệt Hồng Trần giáo?”
“Ngươi sai rồi! Trong thiên hạ, người có thể khiến Quân Vô Song ta cam tâm tình nguyện, chỉ có duy nhất giáo chủ của ta mà thôi. Ta giúp Long Diễn Diệu đoạt vị, chỉ là muốn Thiên triều Long thị các ngươi tự giết lẫn nhau, giáo ta mới có hy vọng phục quốc —“
“Phục, phục quốc?!” Sắc mặt thái tử đột biến: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Quân Vô Song nhàn nhạt cười không đáp.
“Hồng Trần giáo… Hồng Trần Hồng Trần… Thần Hồng…” Thái tử lẩm bẩm, bỗng nhiên mở to mắt: “Là tiền triều Thần Hồng thái tử sao? Ngươi, là dư nghiệt của Hạ Lan tiền triều? …”
“Ngươi quả nhiên là người thông minh hiếm thấy trong Long gia, may mà mạng của ngươi không dài, nếu không, ngươi chắc chắn sẽ phá hỏng đại kế của ta…” Quân Vô Song thở dài, thu hồi ngón tay.
“Chỉ trách ngươi quá thông minh…” Quân Vô Song liếc nhìn thái tử, mép miệng hắn cứng ngắt nhưng vẫn lộ ra ý cười quỷ dị — Cũng trách dáng cười này của ngươi, thật tương tự với hắn…
Quân Vô Song xoay người, tay áo ngân sắc khẽ phất, nghênh ngang rời đi.
“Hoàng thúc của ta, hắn —” Môi nhúc nhích, nhưng rốt cuộc cũng không thể phát ra âm tiết trọn vẹn.
“Ha ha… Mắt không thể nhìn thấy, còn làm được cái gì? …” Thanh âm trong trẻo tựa thủy tinh dần dần tiêu tán, nhưng tiếng cười nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn. Dáng cười ôn hòa, nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần chán chường…
……………………………………………..
Gió thổi vù vù qua hai tai, Bích Lạc liều mạng thúc ngựa, đuổi theo bóng lưng đang chạy băng băng phía trước —
“Long Diễn Diệu! Mau dừng lại! …”
Bích Lạc lo lắng hét lớn, nhưng toàn bộ thanh âm đều bị xuy tán trong gió, đôi mắt thu thủy tràn ngập sợ hãi — Lúc trước vừa ra khỏi hậu viên, lại không gặp Long Diễn Diệu, hỏi tôi tớ mới biết Long Diễn Diệu không để ý mọi người khuyên can, phi ngựa lao thẳng ra khỏi vương phủ. Y cả kinh, này không phải chuyện đùa, tuy nói ngựa tốt có thể nhận biết đường xá, nhưng hai mắt Long Diễn Diệu không thể nhìn thấy, làm thế nào khống chế ngựa? Kinh hoảng qua đi, y thuận tay kéo một con ngựa khác đuổi theo. Thế nhưng ngựa Long Diễn Diệu cưỡi chính là thiên lý mã quý báu, Bích Lạc đuổi theo một đường đến vùng hoang vu dã ngoại, vẫn bị bỏ lại phía sau hơn mười trượng.
Mắt thấy địa hình càng ngày càng gồ ghề, trong lòng Bích Lạc kinh hoảng, con ngựa phía trước đột nhiên thắng lại một cái, dựng thẳng người lên, Long Diễn Diệu nhất thời bị quẳng khỏi lưng ngựa —
“Long Diễn Diệu!!”
Bích Lạc đỏ mắt, vừa ra sức quất roi, vừa chạy như bay đến gần, y xuống ngựa muốn nâng hắn dậy, lại bị gạt tay ra.
Long Diễn Diệu chống đất đứng lên, không nói một lời mà lao nhanh về phía trước.
“Ngươi nghe ta giải thích!”
Bích Lạc vội vàng kéo ống tay áo hắn, gấp gáp nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu! Ta là muốn đổi —“
“Roẹt” một tiếng, ống tay áo bị xé rách ra, tất cả thanh âm đều ngừng lại.
Long Diễn Diệu chậm rãi buông nửa ống tay áo mình vừa xé xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Đôi mắt không còn chuyển động, Bích Lạc gắt gao nhìn mảnh vải bị xé vụn trong tay, bỗng nhiên điên cuồng chạy lên, hung hăng ôm lấy Long Diễn Diệu.
“Đừng đi! Đừng phớt lờ ta! Đừng —“
Y hét đến khàn giọng, nhưng Long Diễn Diệu căn bản không nghe vào tai, hắn vẫn đứng thẳng không hề nhúc nhích.
Tâm không ngừng chìm xuống, không ngừng chìm xuống… Bích Lạc run rẩy, đột nhiên nhớ ra cái gì, hoảng loạn moi từ trong ngực ra một viên đan dược kim hoàng sắc: “Ta đã lấy được giải dược Tuyết Dung, Long Diễn Diệu, ngươi có thể khôi phục võ công rồi, ngươi —“
Long Diễn Diệu vẫn trầm lặng như trước… Cổ họng Bích Lạc khô khốc đến nói không ra lời, tại sao ngươi một chút cũng không cao hứng? Ngươi đến tột cùng có đang nghe ta nói hay không?
Đem đan hoàn thả vào lòng bàn tay Long Diễn Diệu: “Ta, ta thật là vì giải dược, mới cùng Đào Tranh… Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng mà, ta đã giết hắn rồi, giết rồi…”
“… Chuyện này không quan hệ với ta…”
Thờ ơ nói ra một câu… Long Diễn Diệu không hề cử động, viên đan dược trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, nhanh như chớp lăn ra ngoài —
Vật tròn tròn kia là cái gì? Hắn mơ hồ nghe được là giải dược? Không muốn biết! Nam nhân kia gọi là Đào Tranh? Đào Tranh là ai? Hắn sống hay chết ta cũng không muốn biết. Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn biết nữa!
Ta chỉ biết, tâm của ta đau lắm, từ lúc rời khỏi hậu viên vẫn đau nhức đến tận bây giờ… Đau đến không muốn thấy mặt ngươi, đau đến nghe không rõ ngươi đang nói cái gì… Nhưng sau này, sẽ không tiếp tục đau nhức như vậy nữa, bởi vì ta, thực sự không muốn lưu tâm bất luận chuyện gì của ngươi nữa, không muốn vì ngươi mà đau lòng nữa.
“Long Diễn Diệu —“
Bích Lạc nhặt đan dược lên, nhìn lại đã thấy Long Diễn Diệu bỏ đi thật xa. Y vội vàng chạy lên nắm lấy tay hắn.
“Buông ra.”
Lời hắn bình tĩnh dị thường khiến Bích Lạc hoảng sợ mà rống to hơn: “Ta không buông — —” Ta sao có thể để ngươi lưu lạc bên ngoài một mình? Cho dù, cho dù ngươi thực sự muốn đi, cũng phải ăn giải dược trước đã!
Đôi tay nắm chặt đến chết cũng không buông… Long Diễn Diệu nở nụ cười, hàm chứa vô hạn bi thương cùng châm biếm, tay hắn ra sức gỡ các ngón tay Bích Lạc — Không nghĩ tới có một ngày, ta rốt cuộc muốn gỡ tay ngươi, muốn ly khai khỏi ngươi…
Tay chợt dừng lại, đầu ngón tay chạm tới một vật gì đó, cảm giác mát lạnh, ôn nhuận, là cái gì? … Vuốt ve thấy đường nứt thật nhỏ, là nhẫn ngọc! Là di vật của mẫu hậu lưu lại, là vật ta trao cho ngươi vào ngày đại hôn… Cũng là vật ngươi không chút lưu tình ném đi, ta lại lần thứ hai thay ngươi đeo vào…
Long Diễn Diệu chìm đắm trong hồi ức, tay không ngừng vuốt ve nhẫn ngọc, trên mặt vừa vui vẻ vừa bi thương…
Hiếm khi Long Diễn Diệu yên tĩnh như thế này, thậm chí còn có một chút ôn nhu, Bích Lạc khó tin nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn, không có bị đẩy ra, hai mắt nhất thời không che giấu được kinh hỉ: “Ngươi chịu tha thứ cho ta rồi? …”
“Nhẫn ngọc này, ngươi đã nói muốn ta đừng tùy tiện vứt đi nữa, ta, ta sau đó đều rất cẩn thận, luôn luôn đeo trên tay…” Bích Lạc lấy hết dũng khí, kề sát vào Long Diễn Diệu, đôi môi khẽ run rẩy chạm vào đôi môi hắn.
“Ngươi nói muốn ta làm vợ của Long Diễn Diệu ngươi, khi đó ta rất cao hứng, thực sự đó, không có lừa ngươi. Ta lúc nào cũng mang nó theo, đeo nó cho tới ngày ta chết, ngươi tin ta, Long Diễn Diệu…”
Ngươi bằng lòng theo ta? Ta vốn nên vui sướng mới đúng, nhưng ta, vì sao lại cảm thấy bi thương như vậy? Bi thương đến không thể khống chế được? … Vô thanh vô tức, một giọt lệ từ đôi mắt vẫn thủy chung nhắm chặt rơi xuống — Ta không muốn vì ngươi mà đau lòng, mà mê võng nữa, nhưng lại vì ngươi mà rơi lệ…
Thực sự không muốn như vậy.
Hắn bỗng nhiên sử dụng lực, tháo nhẫn ngọc khỏi tay Bích Lạc, ven theo đường đứt đè mạnh một cái —
“A?! Đừng —” Bích Lạc thét lên một tiếng thảm thiết, vô cùng thê lương.
“Rắc.”
Nhẫn bỗng nhiên bị bẻ thành hai nửa, vỡ nát.
“… Ta không muốn thấy ngươi nữa, không muốn nghe thanh âm của ngươi nữa…” Long Diễn Diệu đờ đẫn vứt nhẫn xuống đất, chậm rãi rời đi — tâm quả nhiên không còn đau đớn, có phải hay không, là bởi vì nhẫn kia đã vỡ nát? …
Thân thể giống như bị vật gì đó xuyên thủng, trước mặt trời đất trắng xóa một mảnh, hỗn loạn đến cực điểm. Bích Lạc chầm chậm cúi người, nhặt hai nửa nhẫn ngọc bên chân lên, y kịch liệt chấn động, cả người cũng không thể đứng dậy nổi —
“Nga, đây là mẫu hậu lưu lại cho ta, bảo sau này tặng con dâu của Long gia, ha ha, ngươi đã đeo rồi thì, ngoan ngoãn làm vợ ta đi, ai nha —“
“Ngươi còn là vợ của Long Diễn Diệu ta, ha ha, phải cùng theo ta đầu bạc đến già mới được…”
“Hoàn hảo còn chưa vỡ, sau này có tức giận cũng không nên ném nó đi, ta không thể tìm ra cái nào khác giống y đúc như vậy để thay thế.”
Ta không có ném đi, mà là ngươi, chính tay ngươi đã bẻ gãy nó, vứt nó…
Hiện tại, ta đã hiểu, ngươi chán ghét ta tới cỡ nào! Ngươi căm hận ta! Vĩnh viễn cũng không chịu tha thứ cho ta! Thế nhưng, không được đi, ngươi còn chưa ăn giải dược của Tuyết Dung!
“Long Diễn Diệu, giải dược của ngươi…” Bích Lạc vươn tay, nhìn bóng lưng phía xa xa, y đã không còn đủ khí lực để đuổi theo.
Trong miệng bỗng nhiên nóng lên, máu tràn ra khỏi khóe môi, hòa lẫn với nước mắt, rơi xuống vạt áo.
Bỗng có một bàn tay trắng nõn, mềm mại vươn tới, xoa nhẹ huyết lệ loang lổ trên khuôn mặt y —
“Ngươi có khi, thật sự rất ngu ngốc…”
Thanh âm như thủy tinh cất lên, hàm chứa vô tận u buồn, đôi mắt muôn vàn biến ảo không ngừng lưu chuyển, cuối cùng hóa thành một mảnh thương tiếc, một mảnh bất đắc dĩ. Quân Vô Song khom người, nhẹ nhàng ôm lấy Bích Lạc: “Ta mang ngươi quay về trị thương a.” Bên dưới vạt áo Bích Lạc vốn dĩ đã dính không ít máu, ngồi trên yên ngựa càng làm vết máu lan ra nhiều hơn…
Bích Lạc lo lắng, tóm chặt tay áo thủy ngân sắc: “Dẫn hắn cùng trở lại…”
Khuôn mặt Bích Lạc trắng bệch hầu như sẽ lập tức ngất đi, nhưng vẫn kiên trì nhìn bóng lưng phía xa xa không chớp mắt. Quân Vô Song nhẹ thở dài một tiếng.
“Được!”
“… Bích… Lạc…” Môi khẽ khép mở, trái tim hắn không ngừng vùng vẫy mà gọi ra cái tên giờ giờ phút phút luôn tâm niệm trong lòng — Không thể quên được! Vẫn là không thể quên được a! …
Ta cho rằng, chỉ cần không nhìn thấy ngươi thì có thể quên ngươi! Sẽ không tiếp tục si mê ngươi! Nhưng ta làm không được… Hình dáng của ngươi, thanh âm của ngươi, mùi hương của ngươi, mọi thứ của ngươi, từng chút từng chút một, sớm đã khắc thật sâu vào tâm trí, bảo ta làm sao có thể quên? …
Cả người Long Diễn Diệu run rẩy càng thêm lợi hại, tay hắn đặt trên khung cửa, thanh âm vừa nhỏ vừa nhẹ của Bích Lạc lại một lần nữa khiến màng nhĩ hắn đau buốt —
“… Ta thích ngươi…”
“Lần này, ta thực sự không có lừa ngươi…”
“Chúng ta ly khai kinh thành đi, … ta sẽ vĩnh viễn cùng ngươi ở một chỗ, …”
“A, …” Móng tay cắm thật sâu vào trong cửa gỗ, Long Diễn Diệu đau đến thở gấp một tiếng, trong lòng náo loạn tới cực điểm — Lời Bích Lạc vừa nói, là thật chăng?
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trong tâm thực sự vô cùng khát vọng, hắn muốn được ôm y, hôn môi y giống như trước đây, lúc y đau ốm thì ở bên cạnh dỗ dành, đút y uống dược, hắn thích nhìn khuôn mặt giận dỗi của y, tuy xụ mặt lại phải bày ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời…
“A… Ha ha…”
Trong ngực khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp mà bi thương — Biết rõ ngươi một mực lừa dối ta, nhưng khi nghe ngươi nói thích ta, ta cư nhiên lại vì ngươi mà tâm loạn! Cư nhiên bắt đầu ảo tưởng tới khoảng thời gian ở bên cạnh ngươi! Ta, thật đúng là hết thuốc chữa!
Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi thêm một lần, nhưng ta còn có thể sao? Chính ta cũng không biết…
Ta chỉ biết rằng, cho dù ta có thể tin tưởng ngươi, cho dù ngươi thực sự thích ta, nhưng ta và ngươi, đã không thể trở lại như xưa! Hai mắt bị mù, võ công cũng không còn, quyền thế, ngôi vị hoàng đế, cái gì cũng mất, chỉ còn hai bàn tay trắng. Ta không thể sủng ái ngươi, che chở ngươi, vì ngươi ngăn chặn tất cả lời dèm pha như lúc ban đầu nữa! Ta, cái gì cũng đều không thể tiếp tục cho ngươi…
Cái gì cũng không thể tiếp tục cho ngươi, còn phải dựa vào ngươi đến chiếu cố ta… Ngươi thật sự nguyện ý cùng một người mù vượt qua quãng đời dài đằng đẵng còn lại sao? Ngươi nói vĩnh viễn sẽ ở cạnh ta, nhưng hai từ vĩnh viễn đó đến tột cùng là bao lâu? Một năm? Năm năm? Mười năm? Hay hai mươi năm? … Hoặc là một ngày nào đó vừa thức dậy, ngươi sẽ nói cho ta biết rằng, ngươi chịu đựng một phế nhân như ta đã đủ rồi, ngươi đã mệt mỏi, phải rời khỏi ta, ta khi đó, sẽ còn lại cái gì? …
Ngoài trừ tuyệt vọng, thì cái gì cũng không còn…
Gió lạnh đột nhiên thổi qua, cuốn theo tiếng cười thê lương của Long Diễn Diệu, cũng khiến mái tóc đen tung bay lộn xộn.
Thời tiết lạnh hơn rồi… Hắn đan hai bàn tay vào nhau, cảm giác rất lạnh, cũng không còn độ ấm như ngày xưa, tựa như Bích Lạc khi nãy…
Khuôn mặt y nhẵn nhụi nhưng rất lạnh lẽo, đôi tay y khẽ run rẩy …
Bích Lạc, luôn không nhớ phải mặc thêm y phục… Thân thể y so với lúc trước càng thêm gầy mảnh…
Long Diễn Diệu giật mình, hồi lâu mới trở về đầu giường, tìm kiếm một kiện áo lông cừu ấm áp, chậm rãi đi ra ngoài.
……………………………………………..
Rất lạnh! Gió đột nhiên cuốn mây bay tới, che khuất ánh nắng, bầu trời trong nháy mắt trở nên âm u, tựa như đang muốn đổ tuyết xuống?
Lòng ngực trần trụi trong gió càng thêm lạnh lẽo, nhưng địa phương bị đâm chọc vẫn bỏng rát như cũ, cự vật cứng rắn dường như chẳng biết mệt, ngoan cố ra vào trong mật huyệt đã muốn bị xé rách.
“… Ngươi đủ chưa?”
Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, Bích Lạc thu hồi ánh mắt, hung ác nhìn về phía Đào Tranh đang không ngừng chuyển động, nếu như ánh mắt có thể giết người, Đào Tranh từ lâu đã chết trăm ngàn lần.
Trả lời y chính là thanh âm va chạm càng thêm mãnh liệt, cổ họng Bích Lạc nghẹn một tiếng, suýt nữa đã muốn nôn ra, khuôn mặt lập tức tái xanh.
“Yến vương, còn rất sớm…” Lưỡi hắn lại bắt đầu liếm loạn vết máu còn đọng trên ngực Bích Lạc, đầu nhũ bị chơi đùa đến dựng thẳng lên: “Cơ thể của ngươi rất đẹp, ty chức cũng không ngờ… A ha…”
Kẻ điên! Biến thái! Bích Lạc kinh sợ với tay lên đầu vai Đào Tranh, muốn đẩy hắn ra, đột nhiên, đùi phải cũng bị hắn nâng lên, cả người nhất thời mất chỗ dựa, bàn tay vốn muốn đẩy hắn nay bất đắc dĩ phải bám chặt hắn: “Ngươi muốn làm gì? A… Buông, ngô ân… a…”
Tiếng rống giận vào lúc Đào Tranh điên cuồng tiến nhập lại hóa thành tiếng rên rỉ, Bích Lạc vô lực lắc đầu, hai mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Ôm đôi mông mồ hôi nhễ nhại, lại mãnh liệt ma sát thêm một trận, da thịt chạm vào nhau không ngừng phát sinh thanh âm tục tĩu, khiến Đào Tranh càng hưng phấn như điên, hắn vùi vào thật sâu mà đưa đẩy, Bích Lạc không kiềm chế được mà cất tiếng rên rỉ —
“Không, buông ra…” Buồn nôn, nếu cứ tiếp tục, y sợ rằng mình sẽ thực sự ói ra.
“Haa… Yến vương, ngươi không thích tư thế này sao? Hay để ty chức đổi loại khác…” Đào Tranh bừng bừng hăng hái tiếp tục ra vào trong thân thể Bích Lạc, đột nhiên hắn xoay mặt y về phía thân cây, mãnh liệt ma sát khiến Bích Lạc thống khổ phát ra tiếng than nhẹ.
“Ty chức nhất định sẽ làm Yến vương thỏa mãn.” Cả người hắn dán chặt lên tấm lưng trần trụi trắng nõn của Bích Lạc, Đào Tranh bắt đầu tiến hành đợt công kích mới.
Ngày hôm nay sẽ bị tên biến thái này đùa đến chết… Suy nghĩ cũng dần trở nên u ám như sắc trời, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, nhưng ngay cả khí lực nôn mửa cũng không còn. Bích Lạc rên rỉ, ánh mắt mất đi tiêu cự, thân thể tùy theo cử động của hắn mà lắc lư — y nhìn thấy cây cối bụi hoa trước mặt đều đang xoay tròn xoay tròn…
Đáng lẽ không nên dẫn hắn đến hậu viên, nếu như còn ở tiền thính, tôi tớ đông đảo, kẻ biến thái này sẽ không đến mức làm càn như vậy. Bất quá, cũng lấy được giải dược… Bích Lạc choáng váng, nặng nề nở nụ cười, quên đi, coi như là bị chó điên cắn một cái, chịu đựng một chút là qua thôi…
Sẽ mau qua thôi… Ánh mắt đờ đẫn dao động, đột nhiên đình trệ —
Long Diễn Diệu?!
Con ngươi kinh sợ trợn to hết cỡ, là ảo giác sao? Long Diễn Diệu sao lại tới nơi này? Đến từ bao giờ?!
Long Diễn Diệu im lặng đứng dưới gốc cây, trên khuỷu tay còn cầm một kiện áo lông cừu —
Hắn vẫn đứng đó, không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Chỉ có khóe miệng mang theo một tia cười nhàn nhạt tựa như châm biếm, hay nói đúng hơn là, bi thương thấm vào tận cốt tủy…
Thực sự rất bi thương. Tại sao ta nhịn không được phải cầm y phục tới tìm ngươi? Tại sao muốn ta nghe thấy thanh âm khó nghe như thế? Tại sao một chút chờ mong cuối cùng của ta cũng phá đi? Bích Lạc…
Hắn vứt lại kiện áo lông cừu, chống lên thân cây quay trở về, hắn đi rất chậm, nhưng không hề do dự.
“A ân… Long…ân…”
Nhìn bóng lưng Long Diễn Diệu đi càng ngày càng xa, Bích Lạc rốt cuộc cũng từ trong hoảng loạn hoàn hồn trở lại, y vươn tay, thế nhưng cái gì cũng đều không bắt được, cổ họng không ngừng phát ra tiếng nấc, y muốn vùng vẫy hô to tên hắn, nhưng khóe miệng lại liên tục co giật —
Đừng đi! Long Diễn Diệu, không phải như ngươi nghĩ đâu! Ngươi đừng đi! Nghe ta giải thích!
Ngươi đừng đi!!!
Tất cả đau đớn cùng cảm giác buồn nôn đều biến mất, Bích Lạc mở to mắt nhìn thân ảnh Long Diễn Diệu bước ra khỏi hậu viên, y cố sức giẫy giụa nhưng vẫn bị Đào Tranh chế trụ, ngực phút chốc bị vỏ cây thô ráp cọ sát đến chảy máu.
“Súc sinh! Mau buông ra! Buông! —“
Bích Lạc điên cuồng chống cự, nhưng càng làm dục vọng của Đào Tranh tăng vọt. Hắn đột nhiên rút phân thân ra, thả lỏng tay, Bích Lạc men theo thân cây vô lực ngồi xuống. Không đợi y kịp lấy lại hơi thở, da đầu bỗng căng thẳng, mái tóc dài đã bị Đào Tranh nắm lấy—
Đào Tranh dùng phân thân đã trướng căng vuốt ve hai gò má Bích Lạc, lại cọ cọ bên khóe miệng y, muốn đẩy vào, ánh mắt hắn đầy cuồng nhiệt: “Yến vương, nhanh một chút, ngươi cũng có thể lấy được giải dược sớm một chút.”
“… Nhanh một chút hả?..” Bích Lạc phất tóc ra sau, lộ ra nụ cười quyến rũ, nắm lấy phân thân đầy khiêu khích trước mắt, không chút do dự mà ngậm vào miệng.
“Ngô… Aha…” Đào Tranh gắt gao ấn chặt đầu y vào khố gian của mình, nheo mắt: “Nhanh chút nữa… nhanh… A aaaaa — —“
Giữa tiếng kêu gào vô cùng kinh thiên động địa, Đào Tranh ngã xuống đất, hạ thể máu đổ như trút nước.
Nôn ra khối thịt dơ bẩn trong miệng, Bích Lạc lạnh lùng nhìn Đào Tranh điên cuồng lăn lộn trên mặt đất: “Hiện tại có thoải mái hay không?!” Bích Lạc nhấc một tảng đá lớn bên cạnh lên, liền hướng trên đầu hắn đập mạnh xuống, máu lập tức bắn tung tóe ra ngoài —
“Súc sinh chết tiệt! Biến thái! Kẻ điên! …”
Bích Lạc hung hăng đập hơn mười cái! Máu tươi không ngừng chảy xuống đất, Bích Lạc lúc này mới thở hồng hộc buông tảng đá xuống, từ trong lòng thi thể lấy ra giải dược, vội vàng chỉnh lại quần áo, chạy ra khỏi hậu viên.
……………………………………………..
“Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Tiếng quát giận dữ truyền ra từ Ngự thư phòng, thanh âm không lớn, nhưng uy nghiêm dọa người, cung nhân bên dưới ai nấy đều cúi đầu thật thấp, không nghĩ tới tân đế xưa nay lúc nào cũng cười ôn hòa lại đột nhiên phát giận, so với Huyên đế càng đáng sợ hơn. Bất quá, hai người vốn là chú cháu. Hơn nữa, bất cứ ai nhìn thấy thi thể Đào thống lĩnh nằm trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn, đều không thể cười nổi.
Thái tử hít một hơi lấy lại bình tĩnh, ngón tay chỉ thẳng vào tổng quản vương phủ: “Ngươi nói Đào thống lĩnh đi gặp Yến vương, tại sao lại chết ở hậu viên? Yến vương hiện tại ở chỗ nào?”
“Hồi, hồi thánh thượng, nô tài cũng chỉ là nghe được động tĩnh phía hậu viên, mới phát hiện ra thi thể Đào thống lĩnh…” Kinh sợ trên mặt tổng quản còn chưa biến mất, hắn run rẩy nói: “Còn về phần Yến vương, y đuổi theo Mục Thành hoàng gia ra khỏi phủ, nô tài cũng không biết y đi đâu —“
Hai người kia đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Thái tử nhíu mày, phân phó thị vệ khiêng thi thể Đào Tranh ra ngoài, lại truyền lệnh xuống phía dưới, cấp tốc triệu Yến vương vào cung tiếp kiến. Vẫy lui mọi người, hắn nhắp một ngụm trà, ngón tay khua nhịp trên án thư —
Vô duyên vô cớ, Đào Tranh đến Yến vương phủ làm cái gì? Còn có, Bích Lạc cùng Long Diễn Diệu cũng rất kỳ lạ, sợ rằng không giống như người ngoài nhìn thấy chỉ đơn giản là cừu nhân đi…
Tựa hồ cảm thấy có chút nguy hiểm, thái tử cau mày càng chặt — Nếu để hai kẻ có thù oán sâu nặng cùng sóng vai xưng đế, ngoại trừ chống đỡ ngoại thần, cũng là để bọn họ tự kiềm chế lẫn nhau, sẽ không gây nguy hiểm cho hoàng đệ. Nhưng nếu bọn họ không phải quan hệ cừu nhân như trong tưởng tượng, trái lại còn cấu kết với nhau, chẳng phải sẽ trở thành uy hiếp to lớn cho hoàng đệ hay sao? …
Mật chiếu kia, chỉ sợ không còn thích hợp nữa… Thái tử vỗ vỗ án thư, đang định gọi người truyền sử quan, đột nhiên một chút khí lực cũng không còn, mặt sưng đến tím ngắt, hai mắt trợn tròn, muốn gọi người nhưng không thể phát ra âm thanh —
“Rất khó chịu sao…”
Tiếng cười dễ nghe mê người nhẹ nhàng truyền đến, tay áo thủy ngân sắc vừa phất, một thân ảnh từ xà nhà nhảy vọt xuống, tựa như lá rơi không gây ra nửa điểm tiếng động.
Đây không phải là Quân Vô Song từng gặp qua tại Ngự yến sao? Thái tử vỗ nhẹ ngực, nhìn nam tử ưu nhã đang đến gần, hắn ẩn thân trong Ngự thư phòng là có ý đồ gì?
Quân Vô Song dừng lại cách trước mặt thái tử khoảng một bước, đôi mắt quỷ dị nhanh chóng lướt qua thần sắc bệnh hoạn của hắn, khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Quân Vô Song dần dần lộ ra ý cười: “Quả nhiên không sai biệt lắm a…”
Có ý gì? Thái tử khó hiểu cau mày, rồi mới giật mình phát hiện cơ trên mặt cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc —
“Vào buổi cung yến hôm đó, ở trong Ngự hoa viên, lúc ta vỗ tay thì đã hạ độc trên người ngươi, ngươi sẽ không thể nói chuyện, không thể đi lại, toàn thân không thể nhúc nhích, tối đa không còn sống quá mười ngày nữa.” Nhìn biểu tình khiếp sợ cùng đáy mắt phẫn nộ của thái tử, Quân Vô Song mỉm cười: “Ngươi thật sự cho rằng ngươi bị nhiễm quái chứng ở Nhạc Dương Phong môn sao? Ha ha, cũng khó trách, dựa vào đám lang băm trong cung, sao có thể phát hiện được độc do ta hạ?”
Một ngón tay Quân Vô Song nhẹ nhàng điểm trên mi tâm thái tử: “Có thể chết trên tay ta, ngươi coi như không uổng cuộc đời này.”
Sức nóng từ đầu ngón tay lan khắp khuôn mặt, đôi môi cứng ngắc lúc này lại hơi hơi có cảm giác, thái tử dùng hết toàn lực lộ ra một nụ cười giả dối, xảo quyệt: “Ngươi thật sự muốn dốc sức vì hoàng thúc, đáng tiếc, cho dù hắn có lên làm hoàng đế cũng sẽ lập tức hạ chỉ tiêu diệt Hồng Trần giáo?”
“Ngươi sai rồi! Trong thiên hạ, người có thể khiến Quân Vô Song ta cam tâm tình nguyện, chỉ có duy nhất giáo chủ của ta mà thôi. Ta giúp Long Diễn Diệu đoạt vị, chỉ là muốn Thiên triều Long thị các ngươi tự giết lẫn nhau, giáo ta mới có hy vọng phục quốc —“
“Phục, phục quốc?!” Sắc mặt thái tử đột biến: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Quân Vô Song nhàn nhạt cười không đáp.
“Hồng Trần giáo… Hồng Trần Hồng Trần… Thần Hồng…” Thái tử lẩm bẩm, bỗng nhiên mở to mắt: “Là tiền triều Thần Hồng thái tử sao? Ngươi, là dư nghiệt của Hạ Lan tiền triều? …”
“Ngươi quả nhiên là người thông minh hiếm thấy trong Long gia, may mà mạng của ngươi không dài, nếu không, ngươi chắc chắn sẽ phá hỏng đại kế của ta…” Quân Vô Song thở dài, thu hồi ngón tay.
“Chỉ trách ngươi quá thông minh…” Quân Vô Song liếc nhìn thái tử, mép miệng hắn cứng ngắt nhưng vẫn lộ ra ý cười quỷ dị — Cũng trách dáng cười này của ngươi, thật tương tự với hắn…
Quân Vô Song xoay người, tay áo ngân sắc khẽ phất, nghênh ngang rời đi.
“Hoàng thúc của ta, hắn —” Môi nhúc nhích, nhưng rốt cuộc cũng không thể phát ra âm tiết trọn vẹn.
“Ha ha… Mắt không thể nhìn thấy, còn làm được cái gì? …” Thanh âm trong trẻo tựa thủy tinh dần dần tiêu tán, nhưng tiếng cười nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn. Dáng cười ôn hòa, nhưng lại mang theo vài phần kiêu ngạo, vài phần chán chường…
……………………………………………..
Gió thổi vù vù qua hai tai, Bích Lạc liều mạng thúc ngựa, đuổi theo bóng lưng đang chạy băng băng phía trước —
“Long Diễn Diệu! Mau dừng lại! …”
Bích Lạc lo lắng hét lớn, nhưng toàn bộ thanh âm đều bị xuy tán trong gió, đôi mắt thu thủy tràn ngập sợ hãi — Lúc trước vừa ra khỏi hậu viên, lại không gặp Long Diễn Diệu, hỏi tôi tớ mới biết Long Diễn Diệu không để ý mọi người khuyên can, phi ngựa lao thẳng ra khỏi vương phủ. Y cả kinh, này không phải chuyện đùa, tuy nói ngựa tốt có thể nhận biết đường xá, nhưng hai mắt Long Diễn Diệu không thể nhìn thấy, làm thế nào khống chế ngựa? Kinh hoảng qua đi, y thuận tay kéo một con ngựa khác đuổi theo. Thế nhưng ngựa Long Diễn Diệu cưỡi chính là thiên lý mã quý báu, Bích Lạc đuổi theo một đường đến vùng hoang vu dã ngoại, vẫn bị bỏ lại phía sau hơn mười trượng.
Mắt thấy địa hình càng ngày càng gồ ghề, trong lòng Bích Lạc kinh hoảng, con ngựa phía trước đột nhiên thắng lại một cái, dựng thẳng người lên, Long Diễn Diệu nhất thời bị quẳng khỏi lưng ngựa —
“Long Diễn Diệu!!”
Bích Lạc đỏ mắt, vừa ra sức quất roi, vừa chạy như bay đến gần, y xuống ngựa muốn nâng hắn dậy, lại bị gạt tay ra.
Long Diễn Diệu chống đất đứng lên, không nói một lời mà lao nhanh về phía trước.
“Ngươi nghe ta giải thích!”
Bích Lạc vội vàng kéo ống tay áo hắn, gấp gáp nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu! Ta là muốn đổi —“
“Roẹt” một tiếng, ống tay áo bị xé rách ra, tất cả thanh âm đều ngừng lại.
Long Diễn Diệu chậm rãi buông nửa ống tay áo mình vừa xé xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Đôi mắt không còn chuyển động, Bích Lạc gắt gao nhìn mảnh vải bị xé vụn trong tay, bỗng nhiên điên cuồng chạy lên, hung hăng ôm lấy Long Diễn Diệu.
“Đừng đi! Đừng phớt lờ ta! Đừng —“
Y hét đến khàn giọng, nhưng Long Diễn Diệu căn bản không nghe vào tai, hắn vẫn đứng thẳng không hề nhúc nhích.
Tâm không ngừng chìm xuống, không ngừng chìm xuống… Bích Lạc run rẩy, đột nhiên nhớ ra cái gì, hoảng loạn moi từ trong ngực ra một viên đan dược kim hoàng sắc: “Ta đã lấy được giải dược Tuyết Dung, Long Diễn Diệu, ngươi có thể khôi phục võ công rồi, ngươi —“
Long Diễn Diệu vẫn trầm lặng như trước… Cổ họng Bích Lạc khô khốc đến nói không ra lời, tại sao ngươi một chút cũng không cao hứng? Ngươi đến tột cùng có đang nghe ta nói hay không?
Đem đan hoàn thả vào lòng bàn tay Long Diễn Diệu: “Ta, ta thật là vì giải dược, mới cùng Đào Tranh… Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng mà, ta đã giết hắn rồi, giết rồi…”
“… Chuyện này không quan hệ với ta…”
Thờ ơ nói ra một câu… Long Diễn Diệu không hề cử động, viên đan dược trong lòng bàn tay rơi xuống mặt đất, nhanh như chớp lăn ra ngoài —
Vật tròn tròn kia là cái gì? Hắn mơ hồ nghe được là giải dược? Không muốn biết! Nam nhân kia gọi là Đào Tranh? Đào Tranh là ai? Hắn sống hay chết ta cũng không muốn biết. Chuyện của ngươi, ta cũng không muốn biết nữa!
Ta chỉ biết, tâm của ta đau lắm, từ lúc rời khỏi hậu viên vẫn đau nhức đến tận bây giờ… Đau đến không muốn thấy mặt ngươi, đau đến nghe không rõ ngươi đang nói cái gì… Nhưng sau này, sẽ không tiếp tục đau nhức như vậy nữa, bởi vì ta, thực sự không muốn lưu tâm bất luận chuyện gì của ngươi nữa, không muốn vì ngươi mà đau lòng nữa.
“Long Diễn Diệu —“
Bích Lạc nhặt đan dược lên, nhìn lại đã thấy Long Diễn Diệu bỏ đi thật xa. Y vội vàng chạy lên nắm lấy tay hắn.
“Buông ra.”
Lời hắn bình tĩnh dị thường khiến Bích Lạc hoảng sợ mà rống to hơn: “Ta không buông — —” Ta sao có thể để ngươi lưu lạc bên ngoài một mình? Cho dù, cho dù ngươi thực sự muốn đi, cũng phải ăn giải dược trước đã!
Đôi tay nắm chặt đến chết cũng không buông… Long Diễn Diệu nở nụ cười, hàm chứa vô hạn bi thương cùng châm biếm, tay hắn ra sức gỡ các ngón tay Bích Lạc — Không nghĩ tới có một ngày, ta rốt cuộc muốn gỡ tay ngươi, muốn ly khai khỏi ngươi…
Tay chợt dừng lại, đầu ngón tay chạm tới một vật gì đó, cảm giác mát lạnh, ôn nhuận, là cái gì? … Vuốt ve thấy đường nứt thật nhỏ, là nhẫn ngọc! Là di vật của mẫu hậu lưu lại, là vật ta trao cho ngươi vào ngày đại hôn… Cũng là vật ngươi không chút lưu tình ném đi, ta lại lần thứ hai thay ngươi đeo vào…
Long Diễn Diệu chìm đắm trong hồi ức, tay không ngừng vuốt ve nhẫn ngọc, trên mặt vừa vui vẻ vừa bi thương…
Hiếm khi Long Diễn Diệu yên tĩnh như thế này, thậm chí còn có một chút ôn nhu, Bích Lạc khó tin nhẹ nhàng ôm lấy tay hắn, không có bị đẩy ra, hai mắt nhất thời không che giấu được kinh hỉ: “Ngươi chịu tha thứ cho ta rồi? …”
“Nhẫn ngọc này, ngươi đã nói muốn ta đừng tùy tiện vứt đi nữa, ta, ta sau đó đều rất cẩn thận, luôn luôn đeo trên tay…” Bích Lạc lấy hết dũng khí, kề sát vào Long Diễn Diệu, đôi môi khẽ run rẩy chạm vào đôi môi hắn.
“Ngươi nói muốn ta làm vợ của Long Diễn Diệu ngươi, khi đó ta rất cao hứng, thực sự đó, không có lừa ngươi. Ta lúc nào cũng mang nó theo, đeo nó cho tới ngày ta chết, ngươi tin ta, Long Diễn Diệu…”
Ngươi bằng lòng theo ta? Ta vốn nên vui sướng mới đúng, nhưng ta, vì sao lại cảm thấy bi thương như vậy? Bi thương đến không thể khống chế được? … Vô thanh vô tức, một giọt lệ từ đôi mắt vẫn thủy chung nhắm chặt rơi xuống — Ta không muốn vì ngươi mà đau lòng, mà mê võng nữa, nhưng lại vì ngươi mà rơi lệ…
Thực sự không muốn như vậy.
Hắn bỗng nhiên sử dụng lực, tháo nhẫn ngọc khỏi tay Bích Lạc, ven theo đường đứt đè mạnh một cái —
“A?! Đừng —” Bích Lạc thét lên một tiếng thảm thiết, vô cùng thê lương.
“Rắc.”
Nhẫn bỗng nhiên bị bẻ thành hai nửa, vỡ nát.
“… Ta không muốn thấy ngươi nữa, không muốn nghe thanh âm của ngươi nữa…” Long Diễn Diệu đờ đẫn vứt nhẫn xuống đất, chậm rãi rời đi — tâm quả nhiên không còn đau đớn, có phải hay không, là bởi vì nhẫn kia đã vỡ nát? …
Thân thể giống như bị vật gì đó xuyên thủng, trước mặt trời đất trắng xóa một mảnh, hỗn loạn đến cực điểm. Bích Lạc chầm chậm cúi người, nhặt hai nửa nhẫn ngọc bên chân lên, y kịch liệt chấn động, cả người cũng không thể đứng dậy nổi —
“Nga, đây là mẫu hậu lưu lại cho ta, bảo sau này tặng con dâu của Long gia, ha ha, ngươi đã đeo rồi thì, ngoan ngoãn làm vợ ta đi, ai nha —“
“Ngươi còn là vợ của Long Diễn Diệu ta, ha ha, phải cùng theo ta đầu bạc đến già mới được…”
“Hoàn hảo còn chưa vỡ, sau này có tức giận cũng không nên ném nó đi, ta không thể tìm ra cái nào khác giống y đúc như vậy để thay thế.”
Ta không có ném đi, mà là ngươi, chính tay ngươi đã bẻ gãy nó, vứt nó…
Hiện tại, ta đã hiểu, ngươi chán ghét ta tới cỡ nào! Ngươi căm hận ta! Vĩnh viễn cũng không chịu tha thứ cho ta! Thế nhưng, không được đi, ngươi còn chưa ăn giải dược của Tuyết Dung!
“Long Diễn Diệu, giải dược của ngươi…” Bích Lạc vươn tay, nhìn bóng lưng phía xa xa, y đã không còn đủ khí lực để đuổi theo.
Trong miệng bỗng nhiên nóng lên, máu tràn ra khỏi khóe môi, hòa lẫn với nước mắt, rơi xuống vạt áo.
Bỗng có một bàn tay trắng nõn, mềm mại vươn tới, xoa nhẹ huyết lệ loang lổ trên khuôn mặt y —
“Ngươi có khi, thật sự rất ngu ngốc…”
Thanh âm như thủy tinh cất lên, hàm chứa vô tận u buồn, đôi mắt muôn vàn biến ảo không ngừng lưu chuyển, cuối cùng hóa thành một mảnh thương tiếc, một mảnh bất đắc dĩ. Quân Vô Song khom người, nhẹ nhàng ôm lấy Bích Lạc: “Ta mang ngươi quay về trị thương a.” Bên dưới vạt áo Bích Lạc vốn dĩ đã dính không ít máu, ngồi trên yên ngựa càng làm vết máu lan ra nhiều hơn…
Bích Lạc lo lắng, tóm chặt tay áo thủy ngân sắc: “Dẫn hắn cùng trở lại…”
Khuôn mặt Bích Lạc trắng bệch hầu như sẽ lập tức ngất đi, nhưng vẫn kiên trì nhìn bóng lưng phía xa xa không chớp mắt. Quân Vô Song nhẹ thở dài một tiếng.
“Được!”
Bình luận truyện