Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 1-2: Rượu độc lễ hợp cẩn
Mùa xuân Giang Nam mọi năm đều đến sớm, mỗi lần năm mới vừa qua, khắp phố
lớn ngõ nhỏ, chỉ cần là nơi có đất trồng, đều bắt đầu nhú ra những mầm
non xanh.. Mà nay năm lại có chút khác thường, đã vào đầu hai tháng, đêm đầu tiên lại tí tách có vài hạt tuyết rơi, thời tiết cũng trở nên lạnh
hơn.
Trận tuyết này đã khiến dân chúng Vũ Đô trở tay không kịp, mà cũng có một chuyện đột ngột giống như trận tuyết này khiến làm người ta bất ngờ.
Đó chính là Tả tướng đương triều Cơ Phượng Ly muốn cưới thiên kim của Bình Tây hầu tướng quân Hoa Mục.
Xét theo dòng dõi, việc hôn nhân này là môn đăng hộ đối, hơn nữa còn là nhân duyên được ngự ban, không thể bắt bẻ, cũng có thể coi là một chuyện vui trong kinh thành. Nhưng mà trong mắt mọi người ở Vũ Đô, khoảng cách giữa hai nhân vật chính thật quá xa.
Tả tướng Cơ Phượng Ly, nhắc tới hắn, không có một ai ở Nam Triều là không biết, hắn tồn tại giống như một nhân vật truyền kỳ vậy.
Năm mười lăm tuổi hắn đã thi đỗ Trạng Nguyên, tuổi còn nhỏ đã biết cống hiến sức lực cho triều đình. Trong bốn năm tiếp theo, hắn từng bước đứng vững trong triều, tạo dựng sự nghiệp, lập đức tu thân, với sự tài hoa của mình, năm mười chín tuổi, hắn đã trở thành quan phụ tướng nhất phẩm, trở thành Tả tưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nam Triều.
Hắn không chỉ tài hoa giỏi giang, còn có dung mạo khuynh thành, ở đế đô có biệt hiệu là đệ nhất công tử. Càng đáng quý là, tuy hắn quyền cao chức trọng, nhưng rất quan tâm tới nhân dân, thăng chức chưa đầy ba năm, hắn đã làm rất nhiều việc mang lại lợi ích cho dân chúng, được dân chúng kính yêu. Hơn nữa, nghe nói, vì hắn tuấn mỹ, ôn nhu, tao nhã, chung tình, là người trong lòng số một của các thiếu nữ Vũ Đô thậm chí là toàn bộ Nam Triều.
Người trong lòng của biết bao nhiêu người lại trở thành vật sở hữu của một người duy nhất, chuyện này không biết làm bao nhiêu cô nương thương tâm. Tuy tự biết mình không xứng với Cơ tướng, nhưng, nếu như Cơ tướng lấy một nữ nhân tương xứng, trong lòng bọn họ còn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà, người hắn muốn lấy là thiên kim của tướng quân Hoa Mục.
Ở Vũ Đô, đã là thiên kim nhà quan, không ít thì nhiều cũng có chút danh tiếng.
Ví dụ như, giàu có nhất, nổi tiếng nhất là thiên kim của Ôn Thái Phó tiểu thư Ôn Uyển. Nàng có biệt hiệu đệ nhất tài nữ đế đô, không chỉ có dung mạo khuynh thành, còn có thi họa song tuyệt, là tài nữ khó gặp. Tam công chúa Hoàng Phủ Yên, thích đánh đàn, ngâm thơ, cầm kĩ khuynh tuyệt. Còn có thiên kim của Lại Bộ Thị Lang – An Dung, dung mạo tuy không sánh được với Ôn Uyển, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, tài thêu nổi tiếng kinh thành.
……
Số tài nữ, mỹ nữ trong kinh không ít, dân thường có thể kể một mạch được hơn chục người, nhưng mà, thiên kim của tướng quân Hoa Mục Hoa tiểu thư, ngay cả khuê danh của nàng mọi người còn không biết, chứ đừng nói xếp hạng số bao nhiêu.
Một người không có dung mạo, không có tài năng, chỉ là một nữ nhân bình thường nhất trong số những người bình thường, ghép đôi với Cơ tướng có một không hai trong thiên hạ, không thể nghi ngờ là rất không tương xứng. Có lẽ đến cả trời xanh cũng không cảm thấy công bằng, mới hợp thời làm ra trận tuyết này.
Nhưng một trận tuyết nhỏ cũng không thể ngăn được việc vui này, vào ngày mùng một tháng hai, Hoa tiểu thư đã ngồi lên kiệu tám người khiêng trở về Cơ phủ.
Đêm, từng bông tuyết nhẹ nhàng thổi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ngay ngắn trên tấm đệm gấm đỏ thẫm, nâng những chiếc móng tay mới sơn lên, nhìn chiếc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước trước mắt.
Phòng mới, màn che đỏ, nến hỉ long phượng, mọi thứ đều tuyên bố một cách rõ ràng, nàng đã trở thành một tân nương mới gả.
Đúng là trốn không thoát!
Vốn nghĩ có thể tránh được, không ngờ lại sa vào một màn tứ hôn khác.
Chẳng qua, đối với vị phu quân chưa được nhìn thấy mặt kia, nàng vẫn có vài phần chờ mong.
“Tiểu thư, người vẫn lên sửa lại mặt đi, để nô tì trang điểm lại cho người, người làm như vậy, không sợ sẽ dọa cho Cơ tướng sợ hãi sao.” Nha hoàn hồi môn của nàng là Đào Sắc khẽ nói.
Đào Sắc tuy rằng đã làm nha hoàn trong Hoa phủ từ nhỏ, nhưng mấy năm nay Hoa Trứ Vũ không ở trong phủ, cho nên Đào Sắc cũng không hiểu được tâm tính của nàng. Đào Sắc không nghĩ ra, vì sao tiểu thư phải tự trang điểm cho mình xấu xí như vậy.
Mấy ngày nay, Đào Sắc đã nghe không ít những lời đồn ở Vũ Đô nói tiểu thư không xứng với tướng gia, lại nói, những lời này rất bất công đối với tiểu thư. Trong mắt Đào Sắc, tiểu thư so với những đệ nhất mỹ nữ, tài nữ còn xinh đẹp hơn nhiều, nhưng lại bị gắn với thanh danh không dung mạo, không tài đức.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, khẽ cười nói: “Nếu thật sự hắn bị ta dọa cho sợ hãi, thì hắn không xứng làm Tả tướng, cũng không xứng làm phu quân của ta.”
Đào Sắc cũng giống như những cô nương khác ở Vũ Đô, sùng bái Cơ Phượng Ly một cách khó hiểu, giờ nghe Hoa Trứ Vũ nói như vậy, nhếch miệng lên, nói: “Chắc chắc Tướng gia sẽ không bị tiểu thư dọa.”
Xa xa ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân, Đào Sắc lo lắng ra hiệu Hoa Trứ Vũ phủ khăn voan đỏ lên. Hoa Trứ Vũ thấy Đào Sắc khẩn trương như vậy, trên môi nở nụ cười, rực rỡ như hoa.
Nàng vừa mới phủ khăn voan lên, cửa phòng đã bị đẩy ra, một cỗ hàn khí sắc bén tiến vào.
“Tất cả lui xuống đi!” Một giọng nói tao nhã vang lên, nhẹ nhàng như gió nam ấm áp, khiến người ta có cảm giác bình yên.
Đào Sắc đã sớm cúi đầu xuống, lại theo mấy thị nữ mới vào lui ra bên ngoài.
Cách một lớp khăn voan đỏ thẫm, Hoa Trứ Vũ cũng không biết Cơ Phượng Ly đang làm gì, chỉ là, rất lâu sau, hắn cũng không tới vén khăn voan của nàng lên.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ở trên giường, ung dung thư thái. Muốn so khả năng nhẫn nại sao, nàng sao có thể thua dễ dàng như vậy.
Một lúc lâu sau, trong phòng cũng phát ra tiếng động, rất trong veo, là âm thanh từng giọt rượu được rót ra chén.
Một bàn tay thon dài cầm chén rượu đưa tới trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Chén ngọc lưu ly thấm màu đỏ nhạt, trong suốt không tỳ vết. Rượu cũng có màu đỏ, như màu son nữ nhân, rất đẹp, nhưng không biết là loại rượu gì, Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ uống qua. Rượu dùng trong lễ hợp cẩn của Tả tướng chắc chắn không phải loại rượu tầm thường, từng mùi hương phảng phất xông vào mũi đã chứng minh điều này.
Hoa Trứ Vũ nhận lấy chén rượu, cổ tay hai người giao nhau, uống một hơi cạn sạch.
Rượu mới vào miệng nhạt nhẽo vô vị, sau đó sinh ra chút vị ngọt, còn tỏa ra một mùi mùi hương tinh khiết, quả nhiên là rượu ngon.
Nàng đang muốn đưa chén cho Cơ Phượng Ly, chém rượu trong tay lại tự rơi xuống, ngọc trắng rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy khối, mỗi một khối lấp lánh trong suốt.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, rũ mắt xuống, thấy cánh tay của mình đột nhiên không còn chút sức lực gì nữa.
Trận tuyết này đã khiến dân chúng Vũ Đô trở tay không kịp, mà cũng có một chuyện đột ngột giống như trận tuyết này khiến làm người ta bất ngờ.
Đó chính là Tả tướng đương triều Cơ Phượng Ly muốn cưới thiên kim của Bình Tây hầu tướng quân Hoa Mục.
Xét theo dòng dõi, việc hôn nhân này là môn đăng hộ đối, hơn nữa còn là nhân duyên được ngự ban, không thể bắt bẻ, cũng có thể coi là một chuyện vui trong kinh thành. Nhưng mà trong mắt mọi người ở Vũ Đô, khoảng cách giữa hai nhân vật chính thật quá xa.
Tả tướng Cơ Phượng Ly, nhắc tới hắn, không có một ai ở Nam Triều là không biết, hắn tồn tại giống như một nhân vật truyền kỳ vậy.
Năm mười lăm tuổi hắn đã thi đỗ Trạng Nguyên, tuổi còn nhỏ đã biết cống hiến sức lực cho triều đình. Trong bốn năm tiếp theo, hắn từng bước đứng vững trong triều, tạo dựng sự nghiệp, lập đức tu thân, với sự tài hoa của mình, năm mười chín tuổi, hắn đã trở thành quan phụ tướng nhất phẩm, trở thành Tả tưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Nam Triều.
Hắn không chỉ tài hoa giỏi giang, còn có dung mạo khuynh thành, ở đế đô có biệt hiệu là đệ nhất công tử. Càng đáng quý là, tuy hắn quyền cao chức trọng, nhưng rất quan tâm tới nhân dân, thăng chức chưa đầy ba năm, hắn đã làm rất nhiều việc mang lại lợi ích cho dân chúng, được dân chúng kính yêu. Hơn nữa, nghe nói, vì hắn tuấn mỹ, ôn nhu, tao nhã, chung tình, là người trong lòng số một của các thiếu nữ Vũ Đô thậm chí là toàn bộ Nam Triều.
Người trong lòng của biết bao nhiêu người lại trở thành vật sở hữu của một người duy nhất, chuyện này không biết làm bao nhiêu cô nương thương tâm. Tuy tự biết mình không xứng với Cơ tướng, nhưng, nếu như Cơ tướng lấy một nữ nhân tương xứng, trong lòng bọn họ còn dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà, người hắn muốn lấy là thiên kim của tướng quân Hoa Mục.
Ở Vũ Đô, đã là thiên kim nhà quan, không ít thì nhiều cũng có chút danh tiếng.
Ví dụ như, giàu có nhất, nổi tiếng nhất là thiên kim của Ôn Thái Phó tiểu thư Ôn Uyển. Nàng có biệt hiệu đệ nhất tài nữ đế đô, không chỉ có dung mạo khuynh thành, còn có thi họa song tuyệt, là tài nữ khó gặp. Tam công chúa Hoàng Phủ Yên, thích đánh đàn, ngâm thơ, cầm kĩ khuynh tuyệt. Còn có thiên kim của Lại Bộ Thị Lang – An Dung, dung mạo tuy không sánh được với Ôn Uyển, nhưng lại có một đôi tay khéo léo, tài thêu nổi tiếng kinh thành.
……
Số tài nữ, mỹ nữ trong kinh không ít, dân thường có thể kể một mạch được hơn chục người, nhưng mà, thiên kim của tướng quân Hoa Mục Hoa tiểu thư, ngay cả khuê danh của nàng mọi người còn không biết, chứ đừng nói xếp hạng số bao nhiêu.
Một người không có dung mạo, không có tài năng, chỉ là một nữ nhân bình thường nhất trong số những người bình thường, ghép đôi với Cơ tướng có một không hai trong thiên hạ, không thể nghi ngờ là rất không tương xứng. Có lẽ đến cả trời xanh cũng không cảm thấy công bằng, mới hợp thời làm ra trận tuyết này.
Nhưng một trận tuyết nhỏ cũng không thể ngăn được việc vui này, vào ngày mùng một tháng hai, Hoa tiểu thư đã ngồi lên kiệu tám người khiêng trở về Cơ phủ.
Đêm, từng bông tuyết nhẹ nhàng thổi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ngay ngắn trên tấm đệm gấm đỏ thẫm, nâng những chiếc móng tay mới sơn lên, nhìn chiếc khăn voan đỏ thêu uyên ương nghịch nước trước mắt.
Phòng mới, màn che đỏ, nến hỉ long phượng, mọi thứ đều tuyên bố một cách rõ ràng, nàng đã trở thành một tân nương mới gả.
Đúng là trốn không thoát!
Vốn nghĩ có thể tránh được, không ngờ lại sa vào một màn tứ hôn khác.
Chẳng qua, đối với vị phu quân chưa được nhìn thấy mặt kia, nàng vẫn có vài phần chờ mong.
“Tiểu thư, người vẫn lên sửa lại mặt đi, để nô tì trang điểm lại cho người, người làm như vậy, không sợ sẽ dọa cho Cơ tướng sợ hãi sao.” Nha hoàn hồi môn của nàng là Đào Sắc khẽ nói.
Đào Sắc tuy rằng đã làm nha hoàn trong Hoa phủ từ nhỏ, nhưng mấy năm nay Hoa Trứ Vũ không ở trong phủ, cho nên Đào Sắc cũng không hiểu được tâm tính của nàng. Đào Sắc không nghĩ ra, vì sao tiểu thư phải tự trang điểm cho mình xấu xí như vậy.
Mấy ngày nay, Đào Sắc đã nghe không ít những lời đồn ở Vũ Đô nói tiểu thư không xứng với tướng gia, lại nói, những lời này rất bất công đối với tiểu thư. Trong mắt Đào Sắc, tiểu thư so với những đệ nhất mỹ nữ, tài nữ còn xinh đẹp hơn nhiều, nhưng lại bị gắn với thanh danh không dung mạo, không tài đức.
Hoa Trứ Vũ nhíu mày, khẽ cười nói: “Nếu thật sự hắn bị ta dọa cho sợ hãi, thì hắn không xứng làm Tả tướng, cũng không xứng làm phu quân của ta.”
Đào Sắc cũng giống như những cô nương khác ở Vũ Đô, sùng bái Cơ Phượng Ly một cách khó hiểu, giờ nghe Hoa Trứ Vũ nói như vậy, nhếch miệng lên, nói: “Chắc chắc Tướng gia sẽ không bị tiểu thư dọa.”
Xa xa ngoài cửa vang lên những tiếng bước chân, Đào Sắc lo lắng ra hiệu Hoa Trứ Vũ phủ khăn voan đỏ lên. Hoa Trứ Vũ thấy Đào Sắc khẩn trương như vậy, trên môi nở nụ cười, rực rỡ như hoa.
Nàng vừa mới phủ khăn voan lên, cửa phòng đã bị đẩy ra, một cỗ hàn khí sắc bén tiến vào.
“Tất cả lui xuống đi!” Một giọng nói tao nhã vang lên, nhẹ nhàng như gió nam ấm áp, khiến người ta có cảm giác bình yên.
Đào Sắc đã sớm cúi đầu xuống, lại theo mấy thị nữ mới vào lui ra bên ngoài.
Cách một lớp khăn voan đỏ thẫm, Hoa Trứ Vũ cũng không biết Cơ Phượng Ly đang làm gì, chỉ là, rất lâu sau, hắn cũng không tới vén khăn voan của nàng lên.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Hoa Trứ Vũ ngồi ở trên giường, ung dung thư thái. Muốn so khả năng nhẫn nại sao, nàng sao có thể thua dễ dàng như vậy.
Một lúc lâu sau, trong phòng cũng phát ra tiếng động, rất trong veo, là âm thanh từng giọt rượu được rót ra chén.
Một bàn tay thon dài cầm chén rượu đưa tới trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Chén ngọc lưu ly thấm màu đỏ nhạt, trong suốt không tỳ vết. Rượu cũng có màu đỏ, như màu son nữ nhân, rất đẹp, nhưng không biết là loại rượu gì, Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ uống qua. Rượu dùng trong lễ hợp cẩn của Tả tướng chắc chắn không phải loại rượu tầm thường, từng mùi hương phảng phất xông vào mũi đã chứng minh điều này.
Hoa Trứ Vũ nhận lấy chén rượu, cổ tay hai người giao nhau, uống một hơi cạn sạch.
Rượu mới vào miệng nhạt nhẽo vô vị, sau đó sinh ra chút vị ngọt, còn tỏa ra một mùi mùi hương tinh khiết, quả nhiên là rượu ngon.
Nàng đang muốn đưa chén cho Cơ Phượng Ly, chém rượu trong tay lại tự rơi xuống, ngọc trắng rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy khối, mỗi một khối lấp lánh trong suốt.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, rũ mắt xuống, thấy cánh tay của mình đột nhiên không còn chút sức lực gì nữa.
Bình luận truyện