Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 13: Chật vật mà mị hoặc
Giờ phút này, Hoa Trứ Vũ vô cùng chật vật.
Sau khi lăn một vòng, bộ quần áo Trục Hương đưa cho đã chảy từ trên đầu vai xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn. Quần áo này không hổ danh là quần áo của những cô nương phong trần, cổ áo mở quá rộng. Mái tóc đen rơi xuống, trải rộng như tấm thảm, sáng bóng lấp lánh. Trên cơ thể còn có mùi rượu ủ, cả người tỏa ra một sự hấp dẫn vô tình.
Tuy chật vật, nhưng cũng đủ mị hoặc.
“Áp cô ta lại đây!” Tiêu Dận lạnh lùng nói.
Hoa Trứ Vũ bị Trương Tích và Đạt Kì áp giải, đẩy ngã xuống trước mặt Tiêu Dận.
Nàng cũng không phản kháng, trong lòng nàng rất rõ, một khi phản kháng lại, chắc chắn sẽ bị cho là thích khách. Mà tình hình của nàng bây giờ, cũng không đánh được bọn họ.
“Nói, ai phái ngươi tới, dám đến ám sát điện hạ. Nếu không nói, ta sẽ chém ngươi!” Đạt Kỳ lớn giọng quát, đại đao trong tay hướng thẳng tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.
“Đạt Kì, lui ra!” Tiêu Dận thản nhiên nói, trong giọng nói bình tĩnh không nghe rõ vui mừng hay tức giận.
Đạt Kỳ nghe thấy vậy, vội bỏ đao xuống.
“Ngẩng đầu lên!” Tiếng nói của Tiêu Dận truyền tới từ đỉnh đầu, trầm thấp mà lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhìn tấm thảm lông thú dưới đất, trong lòng hỗn loạn. Tình huống phát sinh tối nay, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng.
Không biết, có bị nhận ra hay không?
Tiêu Dận, Trương Tích, Đạt Kì đều từng gặp qua nàng, nhưng may mắn là, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nàng.
Mấy hôm trước, trên mặt lem luốc bẩn thỉu, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, mà đêm nay, nàng lại cố ý trang điểm rất đậm. Nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ liền từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông nắm giữ sự sống chết của nàng.
Tiêu Dận mặc một chiếc áo khoác dài rộng, tùy ý dựa ở trên ghế, đôi mắt tím tỏa ra ánh sáng mê người, nhưng cũng không che hết được vẻ âm u lạnh lẽo.
Hắn đang nhìn nàng!
Thâm sâu và lạnh lùng như vậy, khiến người ta có cảm giác đang bước trên tấm băng mỏng.
Kiêu ngạo và tôn quý, tạo cho người ta trăm tầng áp lực.
“Thích khách?” Tiêu Dận vươn thon ngón tay dài, gõ gõ lên bàn, hờ hững hỏi.
“Không phải!” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng nói, thanh âm mặc dù rất thấp, nhưng ngữ điệu lại vô cùng kiên định.
Tiêu Dận nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn từ đầu vai trắng nõn đến chiếc cổ thon dài của Hoa Trứ Vũ, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện, uể oải hỏi: “Quân kỹ?”
Mẹ ngươi mới là quân kỹ!
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm rủa một câu, trên mặt lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh, dịu dàng nói: “Vâng!”
Dưới ánh mắt sáng rực của Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ cảm thấy cả mặt nóng lên, may mà lớp son phấn trên mặt đủ dày, người ngoài không nhìn thấy có gì bất thường. Bàn tay theo bản năng muốn kéo cổ áo lên, đến giữa đường thì dừng lại.
Thân phận của nàng, nếu làm những động tác như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi buông tay xuống.
Thầm cắn răng, Tiêu Dận, tốt nhất ngươi nên khẩn cầu trời xanh đừng để rơi vào trong tay Hoa Trứ Vũ ta, nếu không, nhất định ta sẽ đem ngươi bán vào “Niệm Nô Kiều” Lương Châu, nơi đó chuyên thu mua nam kĩ. Dung mạo như ngươi chắc chắn rất được hoan nghênh.
“Ồ, không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của cô cũng khiến ta có đôi chút hứng thú, nhưng mà, trước nay bản điện hạ chưa bao giờ chạm vào kĩ nữ, giống như cô vậy, sau này, cô đừng nên lãng phí tâm cơ nữa.” Đôi mắt tím thản nhiên đảo qua người nàng, hắn nói, “Nhưng mà, tối nay, bản điện hạ có vài phần vui vẻ, không biết cô có tài nghệ gì, có thể cho bản điện hạ thưởng thức!”
Bảo nàng biểu diễn cho hắn xem?
Hắn nói như vậy, nàng lại cảm thấy may mắn. Dù sao, hắn cũng không nhận ra nàng, nghĩ nàng là một quân kỹ muốn câu dẫn hắn. Biểu diễn cho hắn xem, tuy nàng không cam lòng, nhưng vẫn phải làm.
Nếu nàng nói không, thì có ai tin nàng là quân kỹ?
Nhưng, không có thứ gì nàng không biết, không chỉ biết mà còn rất thuần thục.
Cầm, kì, ca, vũ, kỵ, kiếm, xạ**
**đàn, cờ, hát, múa, cưỡi ngựa, múa kiếm, bắn tên
Bảy món này, không gì không tinh thông.
Không biết vì sao, phụ thân lại muốn nàng học hết những tuyệt kỹ này. Năm nàng tám tuổi, đã bị phụ thân đưa đến núi Hương Phất, mời một vị sư phụ chuyên dạy các loại tài nghệ cho nàng. Vũ kỹ, cầm kỹ và xướng khúc của nàng, đều do một tay Huyên phu nhân dạy dỗ.
Năm đó, Huyên phu nhân từng là một cô nương phong trần nổi danh ở kỹ viện, cầm khúc của bà, là khúc nhạc ngàn vàng khó cầu. Về sau, không biết vì sao, Huyên phu nhân lại tránh xa chốn hồng trần, vào trong núi ẩn cư. Phụ thân dẫn theo nàng tìm kiếm nửa năm, mới nghe ngóng được chỗ ẩn cư của Huyên phu nhân, bái bà làm sư phụ, tập luyện tài nghệ. Huyên phu nhân đối với nàng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần hơi lười biếng, sẽ trừng phạt không chút mềm lòng. Do đó, nàng đã học tập rất chuyên cần.
Bốn năm sau, Huyên phu nhân nói bà không còn gì để dạy cho nàng nữa, cho nàng xuống núi.
Những thứ nàng học được cũng không ít, cầm kỹ của Đan Hoằng sau khi được nàng chỉ điểm, cũng chính là một khúc khó cầu.
Chỉ là mấy năm gần đây, tuy nàng học xong những tài nghệ này lại vẫn chưa có cơ hội bộc lộ tài năng của mình, cầm của nàng, chỉ để tự đàn cho mình nghe, múa, cũng chỉ để cho một mình xem.
Nang chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên biểu diễn, lại dưới thân phận một quân kỹ, mà người thưởng thức, cũng là kẻ đầu sỏ khiến nàng phải làm quân kỹ — Tiêu Dận.
Thật sự không cam lòng!
Nàng nghĩ, trong quân doanh của Tiêu Dận, chắc là không có đàn. Vậy nên, nàng mỉm cười nói: “Điện hạ, ta không có tài nghệ gì, chỉ có cầm kỹ miễn cưỡng có thể lọt tai.”
Nàng thật muốn nhìn xem, Tiêu Dận có thể lấy đàn ở đâu ra.
“Đánh đàn?” Ánh mắt Tiêu Dận lóe lên, ánh sáng màu tím trong mắt càng thêm đậm, “Lưu Phong, lấy Nhiễu Lương của bản cung ra đây.”
Một thị vệ mặc hắc y đáp “Vâng”, chỉ một lát sau đã cầm một cây dao cầm ra, để trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Không ngờ Tiêu Dận lại có đàn, còn là một chiếc đàn cổ quý báu.
Chỉ cần nhìn chất gỗ cũng biết đây là một cây đàn cổ, nước sơn màu đen giấu đi bề mặt sáng bóng, nhìn qua rất cũ. Trên mặt đàn phủ kín những sợi dây mỏng. Một cây đàn tuy không đẹp mắt, nhưng chính là “Nhiễu Lương”, danh cầm Huyên phu nhân thường nhắc tới.
Hoa Trứ Vũ duỗi ngón tay ra thử, âm sắc của danh cầm quả nhiên khác biệt, không những thanh trong, mà dư âm còn vang mãi không thôi.
Không thể không thừa nhận, Hoa Trứ Vũ bị cây đàn này hấp dẫn. Ngón tay vuốt ve mặt cầm đầy thương tiếc, trong mắt tỏa ra ánh sáng động lòng người.
“Thật đúng là hảo cầm, không hổ là Nhiễu Lương!” Nàng thì thào lẩm bẩm.
“Một kỹ nữ mà cũng biết đây là hảo cầm sao?” Tiêu Dận lạnh lùng mở miệng.
“Rốt cuộc cô có đánh được đàn hay không, đây là bảo bối mà điện hạ chúng ta vất vả lắm mới có được, có người nói cầm khúc dễ nghe, bản tướng quân còn chưa bao giờ nghe qua, cô mau đàn đi, để điện hạ và bọn ta được mở rộng tầm mắt.” Đạt Kì đứng một bên la hét.
Hoa Trứ Vũ ngước mắt thản nhiên cười, nói: “Nếu đã vậy, ta xin được phép đàn, không biết điện hạ muốn nghe khúc gì?” Nàng giơ những ngón tay ngọc thon dài ra, lướt qua dây đàn.
Người Bắc Triều sao có thể hiểu được tiếng đàn diệu kỳ thế nào. Ngày xưa, nhạc công Công Minh Nghi đàn khúc ‘Thanh giác chi tao’ cho trâu nghe**, trâu chỉ nằm ăn cỏ như cũ. Mà đêm nay, nàng cũng một lần trở thành Công Minh Nghi.
“Tùy cô, chỉ cần không đàn những khúc quá nhàm chán!” Tiêu Dận trầm giọng nói, lông mi khép lại, che khuất đôi mắt hắn. Hắn đột nhiên thả lỏng người, tay khẽ nâng cằm, mái tóc dài tùy ý đổ về phía sau, nhàn nhã như một con báo đang dạo chơi.
Người đàn ông này, sự lạnh lùng sắc bén và khí phách bá đạo của hắn có thể co duỗi thật thoải mái.
“Vậy ta sẽ đàn một khúc tên: Chuyển Ứng Khúc.” Hoa Trứ Vũ nói xong, bàn tay trắng nõn vươn ra, khẽ vuốt lên trên dây đàn.
**Điển cố:
Chuyện rằng xưa có ông Công Minh Nghi là người am tường âm nhạc. Tiếng đàn của ông nổi tiếng là hay và cảm động lòng người. Một ngày trời cao gió mát, ông đang dạo chơi thì nhìn thấy con trâu đang thong dong gặm cỏ. Tức cảnh sinh tình, ông liền gẩy điệu “Thanh giác chi tao” cao nhã. Tiếng đàn của Công Minh Nghi du dương cất lên, nhưng con trâu vẫn bình thản gặm cỏ khiến ông rất bực. Sau khi quan sát, ông nhận thấy tuy trâu nghe thấy tiếng đàn của ông, nhưng vì khúc nhạc này không phù hợp với trâu khiến nó không thể cảm thụ và thưởng thức được. Biết vậy, Công Minh Nghi chuyển sang 1 khúc nhạc dân dã hơn. Con trâu nghe thấy tiếng đàn nhầm tưởng với tiếng ruồi muỗi vo ve, tiếng bê con kêu, nên dỏng tai chăm chú lắng nghe.
Sau khi lăn một vòng, bộ quần áo Trục Hương đưa cho đã chảy từ trên đầu vai xuống, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn. Quần áo này không hổ danh là quần áo của những cô nương phong trần, cổ áo mở quá rộng. Mái tóc đen rơi xuống, trải rộng như tấm thảm, sáng bóng lấp lánh. Trên cơ thể còn có mùi rượu ủ, cả người tỏa ra một sự hấp dẫn vô tình.
Tuy chật vật, nhưng cũng đủ mị hoặc.
“Áp cô ta lại đây!” Tiêu Dận lạnh lùng nói.
Hoa Trứ Vũ bị Trương Tích và Đạt Kì áp giải, đẩy ngã xuống trước mặt Tiêu Dận.
Nàng cũng không phản kháng, trong lòng nàng rất rõ, một khi phản kháng lại, chắc chắn sẽ bị cho là thích khách. Mà tình hình của nàng bây giờ, cũng không đánh được bọn họ.
“Nói, ai phái ngươi tới, dám đến ám sát điện hạ. Nếu không nói, ta sẽ chém ngươi!” Đạt Kỳ lớn giọng quát, đại đao trong tay hướng thẳng tới trước ngực Hoa Trứ Vũ.
“Đạt Kì, lui ra!” Tiêu Dận thản nhiên nói, trong giọng nói bình tĩnh không nghe rõ vui mừng hay tức giận.
Đạt Kỳ nghe thấy vậy, vội bỏ đao xuống.
“Ngẩng đầu lên!” Tiếng nói của Tiêu Dận truyền tới từ đỉnh đầu, trầm thấp mà lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhìn tấm thảm lông thú dưới đất, trong lòng hỗn loạn. Tình huống phát sinh tối nay, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng.
Không biết, có bị nhận ra hay không?
Tiêu Dận, Trương Tích, Đạt Kì đều từng gặp qua nàng, nhưng may mắn là, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật sự của nàng.
Mấy hôm trước, trên mặt lem luốc bẩn thỉu, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra, mà đêm nay, nàng lại cố ý trang điểm rất đậm. Nghĩ như vậy, Hoa Trứ Vũ liền từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn về phía người đàn ông nắm giữ sự sống chết của nàng.
Tiêu Dận mặc một chiếc áo khoác dài rộng, tùy ý dựa ở trên ghế, đôi mắt tím tỏa ra ánh sáng mê người, nhưng cũng không che hết được vẻ âm u lạnh lẽo.
Hắn đang nhìn nàng!
Thâm sâu và lạnh lùng như vậy, khiến người ta có cảm giác đang bước trên tấm băng mỏng.
Kiêu ngạo và tôn quý, tạo cho người ta trăm tầng áp lực.
“Thích khách?” Tiêu Dận vươn thon ngón tay dài, gõ gõ lên bàn, hờ hững hỏi.
“Không phải!” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng nói, thanh âm mặc dù rất thấp, nhưng ngữ điệu lại vô cùng kiên định.
Tiêu Dận nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn từ đầu vai trắng nõn đến chiếc cổ thon dài của Hoa Trứ Vũ, còn có xương quai xanh như ẩn như hiện, uể oải hỏi: “Quân kỹ?”
Mẹ ngươi mới là quân kỹ!
Trong lòng Hoa Trứ Vũ thầm rủa một câu, trên mặt lại nở nụ cười điên đảo chúng sinh, dịu dàng nói: “Vâng!”
Dưới ánh mắt sáng rực của Tiêu Dận, Hoa Trứ Vũ cảm thấy cả mặt nóng lên, may mà lớp son phấn trên mặt đủ dày, người ngoài không nhìn thấy có gì bất thường. Bàn tay theo bản năng muốn kéo cổ áo lên, đến giữa đường thì dừng lại.
Thân phận của nàng, nếu làm những động tác như vậy, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Hoa Trứ Vũ chậm rãi buông tay xuống.
Thầm cắn răng, Tiêu Dận, tốt nhất ngươi nên khẩn cầu trời xanh đừng để rơi vào trong tay Hoa Trứ Vũ ta, nếu không, nhất định ta sẽ đem ngươi bán vào “Niệm Nô Kiều” Lương Châu, nơi đó chuyên thu mua nam kĩ. Dung mạo như ngươi chắc chắn rất được hoan nghênh.
“Ồ, không thể không thừa nhận, thủ đoạn này của cô cũng khiến ta có đôi chút hứng thú, nhưng mà, trước nay bản điện hạ chưa bao giờ chạm vào kĩ nữ, giống như cô vậy, sau này, cô đừng nên lãng phí tâm cơ nữa.” Đôi mắt tím thản nhiên đảo qua người nàng, hắn nói, “Nhưng mà, tối nay, bản điện hạ có vài phần vui vẻ, không biết cô có tài nghệ gì, có thể cho bản điện hạ thưởng thức!”
Bảo nàng biểu diễn cho hắn xem?
Hắn nói như vậy, nàng lại cảm thấy may mắn. Dù sao, hắn cũng không nhận ra nàng, nghĩ nàng là một quân kỹ muốn câu dẫn hắn. Biểu diễn cho hắn xem, tuy nàng không cam lòng, nhưng vẫn phải làm.
Nếu nàng nói không, thì có ai tin nàng là quân kỹ?
Nhưng, không có thứ gì nàng không biết, không chỉ biết mà còn rất thuần thục.
Cầm, kì, ca, vũ, kỵ, kiếm, xạ**
**đàn, cờ, hát, múa, cưỡi ngựa, múa kiếm, bắn tên
Bảy món này, không gì không tinh thông.
Không biết vì sao, phụ thân lại muốn nàng học hết những tuyệt kỹ này. Năm nàng tám tuổi, đã bị phụ thân đưa đến núi Hương Phất, mời một vị sư phụ chuyên dạy các loại tài nghệ cho nàng. Vũ kỹ, cầm kỹ và xướng khúc của nàng, đều do một tay Huyên phu nhân dạy dỗ.
Năm đó, Huyên phu nhân từng là một cô nương phong trần nổi danh ở kỹ viện, cầm khúc của bà, là khúc nhạc ngàn vàng khó cầu. Về sau, không biết vì sao, Huyên phu nhân lại tránh xa chốn hồng trần, vào trong núi ẩn cư. Phụ thân dẫn theo nàng tìm kiếm nửa năm, mới nghe ngóng được chỗ ẩn cư của Huyên phu nhân, bái bà làm sư phụ, tập luyện tài nghệ. Huyên phu nhân đối với nàng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần hơi lười biếng, sẽ trừng phạt không chút mềm lòng. Do đó, nàng đã học tập rất chuyên cần.
Bốn năm sau, Huyên phu nhân nói bà không còn gì để dạy cho nàng nữa, cho nàng xuống núi.
Những thứ nàng học được cũng không ít, cầm kỹ của Đan Hoằng sau khi được nàng chỉ điểm, cũng chính là một khúc khó cầu.
Chỉ là mấy năm gần đây, tuy nàng học xong những tài nghệ này lại vẫn chưa có cơ hội bộc lộ tài năng của mình, cầm của nàng, chỉ để tự đàn cho mình nghe, múa, cũng chỉ để cho một mình xem.
Nang chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên biểu diễn, lại dưới thân phận một quân kỹ, mà người thưởng thức, cũng là kẻ đầu sỏ khiến nàng phải làm quân kỹ — Tiêu Dận.
Thật sự không cam lòng!
Nàng nghĩ, trong quân doanh của Tiêu Dận, chắc là không có đàn. Vậy nên, nàng mỉm cười nói: “Điện hạ, ta không có tài nghệ gì, chỉ có cầm kỹ miễn cưỡng có thể lọt tai.”
Nàng thật muốn nhìn xem, Tiêu Dận có thể lấy đàn ở đâu ra.
“Đánh đàn?” Ánh mắt Tiêu Dận lóe lên, ánh sáng màu tím trong mắt càng thêm đậm, “Lưu Phong, lấy Nhiễu Lương của bản cung ra đây.”
Một thị vệ mặc hắc y đáp “Vâng”, chỉ một lát sau đã cầm một cây dao cầm ra, để trước mặt Hoa Trứ Vũ.
Không ngờ Tiêu Dận lại có đàn, còn là một chiếc đàn cổ quý báu.
Chỉ cần nhìn chất gỗ cũng biết đây là một cây đàn cổ, nước sơn màu đen giấu đi bề mặt sáng bóng, nhìn qua rất cũ. Trên mặt đàn phủ kín những sợi dây mỏng. Một cây đàn tuy không đẹp mắt, nhưng chính là “Nhiễu Lương”, danh cầm Huyên phu nhân thường nhắc tới.
Hoa Trứ Vũ duỗi ngón tay ra thử, âm sắc của danh cầm quả nhiên khác biệt, không những thanh trong, mà dư âm còn vang mãi không thôi.
Không thể không thừa nhận, Hoa Trứ Vũ bị cây đàn này hấp dẫn. Ngón tay vuốt ve mặt cầm đầy thương tiếc, trong mắt tỏa ra ánh sáng động lòng người.
“Thật đúng là hảo cầm, không hổ là Nhiễu Lương!” Nàng thì thào lẩm bẩm.
“Một kỹ nữ mà cũng biết đây là hảo cầm sao?” Tiêu Dận lạnh lùng mở miệng.
“Rốt cuộc cô có đánh được đàn hay không, đây là bảo bối mà điện hạ chúng ta vất vả lắm mới có được, có người nói cầm khúc dễ nghe, bản tướng quân còn chưa bao giờ nghe qua, cô mau đàn đi, để điện hạ và bọn ta được mở rộng tầm mắt.” Đạt Kì đứng một bên la hét.
Hoa Trứ Vũ ngước mắt thản nhiên cười, nói: “Nếu đã vậy, ta xin được phép đàn, không biết điện hạ muốn nghe khúc gì?” Nàng giơ những ngón tay ngọc thon dài ra, lướt qua dây đàn.
Người Bắc Triều sao có thể hiểu được tiếng đàn diệu kỳ thế nào. Ngày xưa, nhạc công Công Minh Nghi đàn khúc ‘Thanh giác chi tao’ cho trâu nghe**, trâu chỉ nằm ăn cỏ như cũ. Mà đêm nay, nàng cũng một lần trở thành Công Minh Nghi.
“Tùy cô, chỉ cần không đàn những khúc quá nhàm chán!” Tiêu Dận trầm giọng nói, lông mi khép lại, che khuất đôi mắt hắn. Hắn đột nhiên thả lỏng người, tay khẽ nâng cằm, mái tóc dài tùy ý đổ về phía sau, nhàn nhã như một con báo đang dạo chơi.
Người đàn ông này, sự lạnh lùng sắc bén và khí phách bá đạo của hắn có thể co duỗi thật thoải mái.
“Vậy ta sẽ đàn một khúc tên: Chuyển Ứng Khúc.” Hoa Trứ Vũ nói xong, bàn tay trắng nõn vươn ra, khẽ vuốt lên trên dây đàn.
**Điển cố:
Chuyện rằng xưa có ông Công Minh Nghi là người am tường âm nhạc. Tiếng đàn của ông nổi tiếng là hay và cảm động lòng người. Một ngày trời cao gió mát, ông đang dạo chơi thì nhìn thấy con trâu đang thong dong gặm cỏ. Tức cảnh sinh tình, ông liền gẩy điệu “Thanh giác chi tao” cao nhã. Tiếng đàn của Công Minh Nghi du dương cất lên, nhưng con trâu vẫn bình thản gặm cỏ khiến ông rất bực. Sau khi quan sát, ông nhận thấy tuy trâu nghe thấy tiếng đàn của ông, nhưng vì khúc nhạc này không phù hợp với trâu khiến nó không thể cảm thụ và thưởng thức được. Biết vậy, Công Minh Nghi chuyển sang 1 khúc nhạc dân dã hơn. Con trâu nghe thấy tiếng đàn nhầm tưởng với tiếng ruồi muỗi vo ve, tiếng bê con kêu, nên dỏng tai chăm chú lắng nghe.
Bình luận truyện