Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 42: Có thích hay không
Trong phút chốc, những tiếng trống chiêng ầm ỹ đã ngừng lại, ngay cả một
tiếng người nói cũng không có, tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía nàng.
Giống như Hoa Trứ Vũ chính là một nhánh hoa giữa khu rừng, cảnh bị nhìn ngắm chăm chú với đủ loại ánh mắt này nàng đã quen rồi. Trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét bình tình không gợn sóng, nhưng hai hàng lông mày đã hơi nhíu lại.
Có chuyện gì vậy?
Nàng nhìn xung quanh, nơi này, ngoài nàng cũng chỉ có Hồi Tuyết.
Tới tận bây giờ nàng cũng không nghĩ rằng Tiêu Dận và cái người tên Đấu Thiên Kim chưa từng gặp mặt kia sẽ tặng tuyết liên cho nàng, trừ khi mặt trời mọc đằng tây trên thảo nguyên Tháp Nhĩ này. Vậy nên, hoa kia chắc để dành tặng Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết là một trong tứ đại thân vệ của Tiêu Dận, lại kiêm thêm chức thị nữ của Tiêu Dận, vẻ bề ngoài xinh đẹp, tâm cơ kín đáo, lại ở chung với Tiêu Dận nhiều năm như vậy, chắc đã giành được toàn bộ tín nhiệm của Tiêu Dận. Hắn tặng tuyết liên cho cô ấy cũng không có gì lạ. Nhưng người Hồi Tuyết thích là Lưu Phong mà.
Còn Đấu Thiên Kim, có lẽ đã từng gặp qua Hồi Tuyết trước đây, cũng đã thích cô ấy.
Hoa Trứ Vũ nghĩ như vậy, liền nghiêng đầu nhìn về phía Hồi Tuyết. Không ngờ, Hồi Tuyết cũng đang nhìn nàng, trong mắt viết rõ hai chữ thật lớn: Hâm mộ.
“Không cần nhìn nữa, tuyết liên không phải tặng cho cô ấy!” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, Tiêu Dận xoay người rời khỏi lưng Đại Hắc Mã, trong tay cầm theo tuyết liên, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Hắn đang mỉm cười, vẻ tươi cười kia còn sáng lạn, ấm áp gấp mấy lần ánh nắng mặt trời đang chiếu trên đỉnh đầu hắn.
Tiêu Dận là một kẻ lãnh khốc, hắn rất ít khi cười.
Hoa Trứ Vũ còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn cũng mỉm cười, nụ cười đầy mị hoặc, nhưng cuối cùng lại đem nhốt nàng vào hàng ngũ quân kĩ.
Vẻ tươi cười hiện giờ hoàn toàn khác với trước đây, có vẻ như rất vui sướng. Nhưng Hoa Trứ Vũ liền nghĩ sắp có chuyện không tốt. Hắn không định chỉnh nàng chứ, thật sự nàng cũng thấy mình không hiểu được vị Thái tử Bắc Triều này.
Đôi tay thon dài của hắn đang cầm lấy tuyết liên, đi lại phía Hoa Trứ Vũ, cuối cùng cũng dừng trước mặt nàng.
Tuyết liên nở rộ trong bàn tay hắn, đóa hoa trùng trùng điệp điệp, mỗi một cánh hoa giống như do Thiên nữ khéo léo cắt ra, trong sáng như tuyết trắng, đẹp vô cùng. Dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, trong mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng.
“Đóa tuyết liên này, là nàng, cũng chỉ có mình nàng mới xứng với đóa tuyết liên này.” Giọng nói của hắn, mang theo một tia từ tính, vứt bỏ hết sự lạnh lẽo trước đây, thật vô cùng mị hoặc.
Mãi đến lúc này Hoa Trứ Vũ mới hiểu được, thì ra Tiêu Dận muốn đem tuyết liên tặng cho nàng!
“Điện hạ tặng tuyết liên cho cô ta, đưa cho người phụ nữ kia.” Có tiếng nói không cam lòng của một cô gái truyền tới.
“Cô ta là ai vậy, đến cả mặt cũng che lại không dám gặp người khác.” Thanh âm xì xào bán tán, còn có những cô gái không cam lòng bật tiếng khóc.
Đai gấm trên người Tiêu Dận thật quá nhiều, đằng sau hắn còn rơi bớt bao nhiêu, xem ra những người thầm yêu trộm nhớ hắn trên thảo nguyên cũng không ít. Hoa Trứ Vũ nhìn ra bên ngoài liền bắt gặp một loạt ánh mắt, có ghen tị, có hâm mộ.
“Cô nương có thể đợi một chút không? Đóa này của ta cũng tặng cho cô nương!” Đấu Thiên Kim xuống ngựa đuổi theo, bước nhanh tới trước mặt nàng, cầm tuyết liên nâng lên trước tầm mắt Hoa Trứ Vũ.
Nhìn với khoảng cách gần, Đấu Thiên Kim càng thêm tuấn mỹ, hai hàng lông mĩ khẽ chớp, cười khanh khách nhìn nàng.
Lần này, Hoa Trứ Vũ hoàn toàn ngây ngốc cả người.
Nàng và hắn vốn không hề quen biết, nói trắng ra chỉ là hai người xa lạ, vì sao hắn cũng tặng tuyết liên cho nàng?
“Hả, đều tặng cho cô ta!”
Những cô nương đang đứng xem bên ngoài, có người lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Dận nhìn về phía Đấu Thiên Kim, vẻ mặt cứng ngắc, trong mắt hiện rõ vẻ lạnh lẽo.
“Thụy Vương nhất định phải tranh giành với bản điện hạ sao?” Giọng nói Tiêu Dận cực kỳ không tốt.
Đấu Thiên Kim quay đầu cười với Tiêu Dận, chậm rãi nói: “Thái Tử điện hạ, sao ta dám tranh giành với ngài, nhưng yểu điệu thục nữ – quân tử hảo cầu, bản vương cũng muốn thử một lần, nói không chừng, vị cô nương này sẽ lựa chọn bản vương thì sao!”
“Nếu vậy, hay chúng ta so chiêu với nhau, nếu ngươi thua thì phải cách xa nàng ra, vĩnh viễn không được lại gần nàng.” Tiêu Dận lạnh lùng cười, giọng lạnh như tuyết.
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, “Cả hai đóa tuyết liên này, ta đều không nhận.”
Đám người vốn đang yên tĩnh bắt đầu sôi trào, thậm chí còn có tiếng cô nương thét chói tai.
Lời nói của Hoa Trứ Vũ là lời nói chấn động nhất mà bọn họ nghe được trong lễ hội hôm nay.
Việc tranh đoạt tuyết liên đã gặp rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý đều có thể ngã khỏi vách núi, tuy nói bên dưới có lót thảm cỏ, nhưng ngã từ trên cao như vậy không chết cũng trọng thương. Do đó, tuyết liên càng thêm phần trân quý. Từ trước tới này, chưa từng nghe thấy có người từ chối không nhận tuyết liên. Người con gái này dù không thích người đàn ông tặng tuyết liên, nhưng chỉ cần qua việc tranh đoạt đầy nguy hiểm này, phần lớn đều bị tình cảm mãnh liệt của người đàn ông làm cho cảm động.
Thế nhưng, cô gái này lại cự tuyệt.
Người bị cự tuyệt lại chính là Thái tử điện hạ của bọn họ.
Bảo bọn họ không kinh ngạc sao được.
“Giết chết cô ta, dám từ chối Thái Tử điện hạ, đây là tội đại bất kính, cũng là bất kính với Hoàng Thượng, bất kính với thần Tát Mãn.” Tất cả cùng xông lên công kích nàng.
Trên trán Hoa Trứ Vũ toát ra ba đạo hắc tuyến, tội danh này cũng thật quá lớn.
“Vì sao?” Tiêu Dận trầm mặt xuống, ánh mắt tĩnh mịch như thủy tinh tẩm trong băng tuyết.
“Thái Tử điện hạ có thể nói vì sao lại tặng tuyết liên cho ta không? Ta nghe nói, tuyết liên này là để tặng cho người trong lòng ngài.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.
Tiêu Dận trầm mặc.
Đúng là tuyết liên này phải tặng cho người trong lòng hắn.
Vấn đề là, hắn yêu nàng sao? Thậm chí hắn còn chưa từng nói, hắn thích nàng sao?
Hắn cũng không làm rõ được cảm giác trong lòng mình.
Hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt, không hề giống người bình thường. Cảm giác của hắn đối với nàng, có tán thưởng, cũng có khâm phục, nhất là nàng đã giúp hắn thu phục ba bộ lạc lớn trong một đêm, giúp hắn thống nhất toàn bộ thảo nguyên.
Nhưng sau đó, phong thưởng gì nàng cũng không cần, chỉ thản nhiên nói, nàng muốn bình an ở lại phủ Thái tử vài tháng.
Một trí tuệ tuyệt đỉnh như vậy là người phụ nữ duy nhất có khả năng sánh vai với hắn. Hắn mới hạ quyết tâm đối tốt với nàng, làm cho nàng cảm động, nên hắn tham gia thi đấu lần này. Nhưng không ngờ, nàng lại không hề phản ứng lại.
Hoa Trứ Vũ nhìn vẻ mặt Tiêu Dận dần trầm mặc lạnh giá trở lại, nàng cười cười, vẻ mặt như vậy mới thích hợp với hắn.
“Cũng được, đóa tuyết liên này nàng có thể không nhận, nhưng nàng vẫn phải trở thành người phụ nữ của Tiêu Dận ta!” Tiêu Dận bá đạo tuyên bố, giống như lần hắn tuyên bố nhất định phải thu phục ba tộc kia vậy.
Hắn quẳng tuyết liên vào trong tay thị vệ đứng sau, xoay người lên ngựa. Hắn ngồi trên ngựa nhìn xuống chỗ nàng, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Đấu Thiên Kim đứng ở một bên, cầm tuyết liên mỉm cười. Bông tuyết liên hắt lên phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, mị hoặc không nói nên lời.
“Cô nương, ta rất thích cô, hay là bây giờ cô nhận lấy hoa của ta đi?”
“Ta không quen ngươi!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Có một tiếng quát vang lên, là giọng một cô nương.
Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh lả lướt đi về phía nàng. Mặc kỵ trang màu hồng, mái tóc bồng bềnh như mây búi thành một búi tóc đẹp mắt, trên đầu mang theo mũ cài trâm, xem ra không phải là người ngoại tộc, mà là tiểu thư quý tộc Bắc Triều. Cô nương này cũng không tệ, lông mi cong dài, ánh mắt trong suốt như suối tuyết, chỉ là bây giờ đang bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Kì Kì Cách ta đến khiêu chiến với cô, thi thứ gì tùy cô chọn!” Giọng nói cô ta lanh lảnh mà ngập tràn địch ý.
Giống như Hoa Trứ Vũ chính là một nhánh hoa giữa khu rừng, cảnh bị nhìn ngắm chăm chú với đủ loại ánh mắt này nàng đã quen rồi. Trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét bình tình không gợn sóng, nhưng hai hàng lông mày đã hơi nhíu lại.
Có chuyện gì vậy?
Nàng nhìn xung quanh, nơi này, ngoài nàng cũng chỉ có Hồi Tuyết.
Tới tận bây giờ nàng cũng không nghĩ rằng Tiêu Dận và cái người tên Đấu Thiên Kim chưa từng gặp mặt kia sẽ tặng tuyết liên cho nàng, trừ khi mặt trời mọc đằng tây trên thảo nguyên Tháp Nhĩ này. Vậy nên, hoa kia chắc để dành tặng Hồi Tuyết.
Hồi Tuyết là một trong tứ đại thân vệ của Tiêu Dận, lại kiêm thêm chức thị nữ của Tiêu Dận, vẻ bề ngoài xinh đẹp, tâm cơ kín đáo, lại ở chung với Tiêu Dận nhiều năm như vậy, chắc đã giành được toàn bộ tín nhiệm của Tiêu Dận. Hắn tặng tuyết liên cho cô ấy cũng không có gì lạ. Nhưng người Hồi Tuyết thích là Lưu Phong mà.
Còn Đấu Thiên Kim, có lẽ đã từng gặp qua Hồi Tuyết trước đây, cũng đã thích cô ấy.
Hoa Trứ Vũ nghĩ như vậy, liền nghiêng đầu nhìn về phía Hồi Tuyết. Không ngờ, Hồi Tuyết cũng đang nhìn nàng, trong mắt viết rõ hai chữ thật lớn: Hâm mộ.
“Không cần nhìn nữa, tuyết liên không phải tặng cho cô ấy!” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Tiêu Dận.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, Tiêu Dận xoay người rời khỏi lưng Đại Hắc Mã, trong tay cầm theo tuyết liên, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Hắn đang mỉm cười, vẻ tươi cười kia còn sáng lạn, ấm áp gấp mấy lần ánh nắng mặt trời đang chiếu trên đỉnh đầu hắn.
Tiêu Dận là một kẻ lãnh khốc, hắn rất ít khi cười.
Hoa Trứ Vũ còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn cũng mỉm cười, nụ cười đầy mị hoặc, nhưng cuối cùng lại đem nhốt nàng vào hàng ngũ quân kĩ.
Vẻ tươi cười hiện giờ hoàn toàn khác với trước đây, có vẻ như rất vui sướng. Nhưng Hoa Trứ Vũ liền nghĩ sắp có chuyện không tốt. Hắn không định chỉnh nàng chứ, thật sự nàng cũng thấy mình không hiểu được vị Thái tử Bắc Triều này.
Đôi tay thon dài của hắn đang cầm lấy tuyết liên, đi lại phía Hoa Trứ Vũ, cuối cùng cũng dừng trước mặt nàng.
Tuyết liên nở rộ trong bàn tay hắn, đóa hoa trùng trùng điệp điệp, mỗi một cánh hoa giống như do Thiên nữ khéo léo cắt ra, trong sáng như tuyết trắng, đẹp vô cùng. Dưới ánh nắng chiếu rọi, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, trong mắt phát ra ánh sáng nóng bỏng.
“Đóa tuyết liên này, là nàng, cũng chỉ có mình nàng mới xứng với đóa tuyết liên này.” Giọng nói của hắn, mang theo một tia từ tính, vứt bỏ hết sự lạnh lẽo trước đây, thật vô cùng mị hoặc.
Mãi đến lúc này Hoa Trứ Vũ mới hiểu được, thì ra Tiêu Dận muốn đem tuyết liên tặng cho nàng!
“Điện hạ tặng tuyết liên cho cô ta, đưa cho người phụ nữ kia.” Có tiếng nói không cam lòng của một cô gái truyền tới.
“Cô ta là ai vậy, đến cả mặt cũng che lại không dám gặp người khác.” Thanh âm xì xào bán tán, còn có những cô gái không cam lòng bật tiếng khóc.
Đai gấm trên người Tiêu Dận thật quá nhiều, đằng sau hắn còn rơi bớt bao nhiêu, xem ra những người thầm yêu trộm nhớ hắn trên thảo nguyên cũng không ít. Hoa Trứ Vũ nhìn ra bên ngoài liền bắt gặp một loạt ánh mắt, có ghen tị, có hâm mộ.
“Cô nương có thể đợi một chút không? Đóa này của ta cũng tặng cho cô nương!” Đấu Thiên Kim xuống ngựa đuổi theo, bước nhanh tới trước mặt nàng, cầm tuyết liên nâng lên trước tầm mắt Hoa Trứ Vũ.
Nhìn với khoảng cách gần, Đấu Thiên Kim càng thêm tuấn mỹ, hai hàng lông mĩ khẽ chớp, cười khanh khách nhìn nàng.
Lần này, Hoa Trứ Vũ hoàn toàn ngây ngốc cả người.
Nàng và hắn vốn không hề quen biết, nói trắng ra chỉ là hai người xa lạ, vì sao hắn cũng tặng tuyết liên cho nàng?
“Hả, đều tặng cho cô ta!”
Những cô nương đang đứng xem bên ngoài, có người lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Dận nhìn về phía Đấu Thiên Kim, vẻ mặt cứng ngắc, trong mắt hiện rõ vẻ lạnh lẽo.
“Thụy Vương nhất định phải tranh giành với bản điện hạ sao?” Giọng nói Tiêu Dận cực kỳ không tốt.
Đấu Thiên Kim quay đầu cười với Tiêu Dận, chậm rãi nói: “Thái Tử điện hạ, sao ta dám tranh giành với ngài, nhưng yểu điệu thục nữ – quân tử hảo cầu, bản vương cũng muốn thử một lần, nói không chừng, vị cô nương này sẽ lựa chọn bản vương thì sao!”
“Nếu vậy, hay chúng ta so chiêu với nhau, nếu ngươi thua thì phải cách xa nàng ra, vĩnh viễn không được lại gần nàng.” Tiêu Dận lạnh lùng cười, giọng lạnh như tuyết.
“Không cần!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, “Cả hai đóa tuyết liên này, ta đều không nhận.”
Đám người vốn đang yên tĩnh bắt đầu sôi trào, thậm chí còn có tiếng cô nương thét chói tai.
Lời nói của Hoa Trứ Vũ là lời nói chấn động nhất mà bọn họ nghe được trong lễ hội hôm nay.
Việc tranh đoạt tuyết liên đã gặp rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý đều có thể ngã khỏi vách núi, tuy nói bên dưới có lót thảm cỏ, nhưng ngã từ trên cao như vậy không chết cũng trọng thương. Do đó, tuyết liên càng thêm phần trân quý. Từ trước tới này, chưa từng nghe thấy có người từ chối không nhận tuyết liên. Người con gái này dù không thích người đàn ông tặng tuyết liên, nhưng chỉ cần qua việc tranh đoạt đầy nguy hiểm này, phần lớn đều bị tình cảm mãnh liệt của người đàn ông làm cho cảm động.
Thế nhưng, cô gái này lại cự tuyệt.
Người bị cự tuyệt lại chính là Thái tử điện hạ của bọn họ.
Bảo bọn họ không kinh ngạc sao được.
“Giết chết cô ta, dám từ chối Thái Tử điện hạ, đây là tội đại bất kính, cũng là bất kính với Hoàng Thượng, bất kính với thần Tát Mãn.” Tất cả cùng xông lên công kích nàng.
Trên trán Hoa Trứ Vũ toát ra ba đạo hắc tuyến, tội danh này cũng thật quá lớn.
“Vì sao?” Tiêu Dận trầm mặt xuống, ánh mắt tĩnh mịch như thủy tinh tẩm trong băng tuyết.
“Thái Tử điện hạ có thể nói vì sao lại tặng tuyết liên cho ta không? Ta nghe nói, tuyết liên này là để tặng cho người trong lòng ngài.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.
Tiêu Dận trầm mặc.
Đúng là tuyết liên này phải tặng cho người trong lòng hắn.
Vấn đề là, hắn yêu nàng sao? Thậm chí hắn còn chưa từng nói, hắn thích nàng sao?
Hắn cũng không làm rõ được cảm giác trong lòng mình.
Hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt, không hề giống người bình thường. Cảm giác của hắn đối với nàng, có tán thưởng, cũng có khâm phục, nhất là nàng đã giúp hắn thu phục ba bộ lạc lớn trong một đêm, giúp hắn thống nhất toàn bộ thảo nguyên.
Nhưng sau đó, phong thưởng gì nàng cũng không cần, chỉ thản nhiên nói, nàng muốn bình an ở lại phủ Thái tử vài tháng.
Một trí tuệ tuyệt đỉnh như vậy là người phụ nữ duy nhất có khả năng sánh vai với hắn. Hắn mới hạ quyết tâm đối tốt với nàng, làm cho nàng cảm động, nên hắn tham gia thi đấu lần này. Nhưng không ngờ, nàng lại không hề phản ứng lại.
Hoa Trứ Vũ nhìn vẻ mặt Tiêu Dận dần trầm mặc lạnh giá trở lại, nàng cười cười, vẻ mặt như vậy mới thích hợp với hắn.
“Cũng được, đóa tuyết liên này nàng có thể không nhận, nhưng nàng vẫn phải trở thành người phụ nữ của Tiêu Dận ta!” Tiêu Dận bá đạo tuyên bố, giống như lần hắn tuyên bố nhất định phải thu phục ba tộc kia vậy.
Hắn quẳng tuyết liên vào trong tay thị vệ đứng sau, xoay người lên ngựa. Hắn ngồi trên ngựa nhìn xuống chỗ nàng, ánh mắt thâm sâu khó dò.
Đấu Thiên Kim đứng ở một bên, cầm tuyết liên mỉm cười. Bông tuyết liên hắt lên phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, mị hoặc không nói nên lời.
“Cô nương, ta rất thích cô, hay là bây giờ cô nhận lấy hoa của ta đi?”
“Ta không quen ngươi!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói, xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Có một tiếng quát vang lên, là giọng một cô nương.
Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh lả lướt đi về phía nàng. Mặc kỵ trang màu hồng, mái tóc bồng bềnh như mây búi thành một búi tóc đẹp mắt, trên đầu mang theo mũ cài trâm, xem ra không phải là người ngoại tộc, mà là tiểu thư quý tộc Bắc Triều. Cô nương này cũng không tệ, lông mi cong dài, ánh mắt trong suốt như suối tuyết, chỉ là bây giờ đang bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía nàng.
“Kì Kì Cách ta đến khiêu chiến với cô, thi thứ gì tùy cô chọn!” Giọng nói cô ta lanh lảnh mà ngập tràn địch ý.
Bình luận truyện