Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 5: Quân cờ chết
Người mới tới bỏ tay Đào Sắc ra, bước nhanh đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, từ từ quỳ xuống..
“Tiểu thư, đều là nô tỳ đã hại tiểu thư!” Cô cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói.
“Cẩm Sắc, ngươi sao vậy, chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Mau đứng lên đi.” Hoa Trứ Vũ nhăn mặt nói, nàng không thể dùng lực, ngoái đầu nhìn ý bảo Đào Sắc nâng người dậy.
Đào Sắc bước lên phía trước đỡ Cẩm Sắc đứng lên.
“Tiểu thư, nếu không phải tại Cẩm Sắc, sao người có thể bị Cơ tướng ghét bỏ, sao có thể bị bắt đi hòa thân.” Cẩm Sắc cúi đầu, đỏ mắt nói.
Cẩm Sắc cũng là a hoàn trong Hoa phủ, nhưng không giống với Đào Sắc, Đào Sắc a hoàn nuôi trong Hoa phủ từ nhỏ, mà Cẩm Sắc là do Hoa Trứ Vũ mua được trên đường.
Lúc đó Hoa Trứ Vũ mới có sáu tuổi, theo bà nội đi đường nhìn thấy vài tên vô lại đang đánh một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia cũng lắm mới có sáu, bảy tuổi, quần áo tả tơi, tóc tai rối tung, ôm đầu run lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có những dấu móng tay, quần áo trên người đã bị kéo rách lộ ra những vết roi đánh chồng chất, một đôi mắt to tròn, sợ hãi tuyệt vọng nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ nhờ bà nội mua nàng từ tay đám vô lại đó, đem nàng mang về Hoa phủ. Vì nàng nói không nhớ rõ tên họ của mình, bà nội liền gọi nàng là Cẩm Sắc, để nàng làm nha hoàn bên cạnh Hoa Trứ Vũ. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt.
Vài năm trước, Hoa Trứ Vũ rời khỏi Hoa phủ, Cẩm Sắc liền đi theo hầu hạ Hoa lão thái thái.
Mấy năm nay, Hoa Trứ Vũ không ở trong phủ, thấy có một yến hội mà Hoa tiểu thư không thể không tham gia, Hoa lão thái thái liền để Cẩm Sắc đóng giả Hoa Trứ Vũ. Vì là giả nên Cẩm Sắc cũng không quá phô trương, không ngờ lại rước về cho Hoa Trứ Vũ một thanh danh không mỹ mạo, không tài đức.
Cẩm Sắc vẫn luôn áy náy vì chuyện này, nhưng chuyện lần này sao có thể trách Cẩm Sắc được? Căn bản là không có liên quan tới cô ấy.
“Cẩm Sắc, ngươi nhìn mặt ta đi.” Hoa Trứ Vũ xoay lại phía ánh nến, để Cẩm Sắc nhìn cho rõ vết bớt đen trên mặt nàng.
Cẩm Sắc sững sờ nhìn Hoa Trứ Vũ, nói: “Tiểu thư, mặt của người bị làm sao vậy?”
“Là ta vẽ đấy, ta định dọa hắn. Cho nên việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng có buồn nữa.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Trong lòng Đào Sắc cũng rất rõ ràng, thật ra Cơ Phượng Ly còn chưa được nhìn thấy vết bớt trên mặt Hoa Trứ Vũ, môi Đào Sắc giật giật, vừa muốn nói gì đó lại bị Hoa Trứ Vũ lườm cho một cái.
“Cẩm Sắc, phụ thân và bà nội thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.
“Hôm qua, lúc Hầu gia tiễn tiểu thư lên kiệu hoa đã nhận được mật chỉ của Hoàng Thượng vội vàng trở về Tây Cương. Nên e là Hầu gia vẫn chưa biết chuyện của tiểu thư. Lão phu nhân nghe nói tiểu thư đi hòa thân, khóc suốt một đêm, người lo lắng cho tiểu thư, bảo nô tỳ cùng đi theo, trên đường đi còn có thể chăm sóc cho tiểu thư.” Cẩm Sắc lặng lẽ lau nước mắt, nghiêm nghị nói.
Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, mình vừa mới gả đi, phụ thân đã bị chuyển khỏi kinh thành. Tây Lương đại bại, lại vừa mới cầu hòa, trước mắt chính là lúc yên bình nhất, có quân vụ khẩn cấp gì chứ? Chỉ sợ là muốn mình đi hòa thân được thuận lợi!
Trong lòng nàng có chút lạnh lẽo, đều nói gần vua như gần cọp, Hoa gia bọn họ bán mạng cho Hoàng Thượng bao nhiêu năm, lại không biết, có một ngày bị Hoàng Thượng bán đi.
Lần hòa thân này, chỉ sợ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Hoa Trứ Vũ trầm ngâm một lát, nói: “Cẩm Sắc, ngươi đã đến thì ở lại đây đi, để Đào Sắc trở về. Phương bắc là nơi rất hoang dã, không cần thêm một người chịu khổ nữa!”
Cẩm Sắc và Đào Sắc hoàn toàn khác nhau, cô từ nhỏ đã phải chịu khổ tới cực hạn, còn cùng Hoa Trứ Vũ học võ, mấy năm nay cũng thường xuyên luyện võ với những thị vệ trong phủ, mặc dù võ công không cao, nhưng so sánh với người một chút võ công cũng không biết như Đào Sắc thì vẫn mạnh hơn. Nếu có thể được, nàng hy vọng cả hai bọn họ có thể trở về, nhưng bây giờ, cả người nàng không có chút sức nào, không thể không có người chiếu cố.
Đào Sắc sống chết cũng không muốn về, Hoa Trứ Vũ chỉ đành bảo Cẩm Sắc đem trói nàng lại, báo với Hiền Vương Bắc Triều gửi nàng đi về cũng với đội ngũ hộ tống.
Đội ngũ đưa dâu đi thẳng một đường về phía Bắc, đi đến hơn nửa tháng, cuối cùng đã đến được biên giới giữa Nam Triều và Bắc Triều — núi Liên Ngọc.
Núi Liên Ngọc là ranh giới tự nhiên giữa Nam Triều và Bắc Triều, thế núi uốn lượn, núi non trùng điệp liên miên không dứt. Qua núi Liên Ngọc, chính là địa phận Bắc Triều, lúc này đội ngũ năm trăm người từ biệt Hoa Trứ Vũ, quay trở về kinh thành. Từ lúc đó, chỉ có hai người Nam Triều là Hoa Trứ Vũ và Cẩm Sắc lẻ loi nơi đất khách quê người.
Nàng đứng dưới chân núi Liên Ngọc, từng cơn gió bắc lạnh quấn vào tay áo nàng, trong gió cũng chỉ có gió bay lượn. Trong lòng nàng không khỏi mất mát. Đi qua núi Liên Ngọc, nàng đã chính thức rời khỏi cố quốc.
Cuối cùng vẫn phải gả đi sao?
Nếu dựa vào tính cách của nàng, nàng đã sớm chạy trốn lúc nửa đường.
Nhưng mà thân phận có hạn, nàng không thể trốn chạy. Nếu nàng đào tẩu, phụ thân và bà nội trong kinh thành nhất định sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, nàng trốn cũng không thoát, võ công của nàng còn chưa khôi phục.
Cẩm Sắc có võ công, dọc trên đường đi đã nhiều lần muốn phá phong bế của phụ thân, nhưng không hiểu vì sao lại không thành công. Hoa Trứ Vũ hoài nghi, không lẽ nguyên nhân nằm ở chén rượu hợp cẩn kia.
Lúc này, nàng có phần hận Cơ Phượng Ly.
Vì sao phải tuyệt tình như vậy, vì sao phải hạ độc nàng như vậy.
Gió nổi lên, là gió bắc lạnh thấu xương.
Hoa Trứ Vũ bái lạy về phía Nam, rồi bước lên xe ngựa.
Đi qua ngọn núi này phải mất tới một ngày một đêm, cho dù xuất phát vào lúc nào, cũng phải ở trên núi một đêm.
Nếu sáng sớm bọn họ xuất phát, sáng sớm hôm sau đã có thể tới nơi. Quân sĩ Bắc Triều rất cao hứng, đối với bọn họ mà nói, cuối cùng đã trở về nhà.
Đêm.
Ngọn núi trong đêm cực kỳ tĩnh mịch, mùa này cũng không có tiếng chim chóc kêu to, chỉ có tiếng bánh xe, nghe rất rõ ràng khiến người ta sợ hãi.
Một đêm đi đường như vậy, đối với Hoa Trứ Vũ cũng không xa lạ gì, ngày trước nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nhưng tối nay, có lẽ do nội lực bị phong bế, tay chân mềm nhũn, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Giống như, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Cẩm Sắc, ngươi vén màn xe lên, ta muốn hít thở không khí.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Cẩm Sắc nghe lời vén màn xe lên, Hoa Trứ Vũ nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Con đường các nàng đang đi, là một đoạn khe sâu. Hai bên là vách núi cao cao, đối với những người dùng binh, nơi đây là địa điểm mai phục thích hợp nhất.
Lúc này đang là chính Hợi, trăng trong như lụa tỏa sáng bầu trời.
Những lùm cây trong sơn cốc vô cùng tươi tốt, ngay cả ánh trăng cũng không hắt được tới chỗ đó, nhưng lại chợt có ánh sáng lóe lên, đã nhanh chóng bị hai mắt Hoa Trứ Vũ bắt được.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ phát lạnh, nàng hiểu rất rõ, đó là ánh sáng của binh khí phản chiếu dưới ánh trăng.
Quả nhiên việc hòa thân của nàng không phải là một việc hòa thân đơn thuần, mà là một âm mưu, một ván cờ. Còn nàng chính là một quân cờ không thể thiếu trong ván cờ này, hơn nữa, nàng còn là một quân cờ chết.
“Tiểu thư, đều là nô tỳ đã hại tiểu thư!” Cô cúi đầu xuống, nghẹn ngào nói.
“Cẩm Sắc, ngươi sao vậy, chuyện này có liên quan gì đến ngươi? Mau đứng lên đi.” Hoa Trứ Vũ nhăn mặt nói, nàng không thể dùng lực, ngoái đầu nhìn ý bảo Đào Sắc nâng người dậy.
Đào Sắc bước lên phía trước đỡ Cẩm Sắc đứng lên.
“Tiểu thư, nếu không phải tại Cẩm Sắc, sao người có thể bị Cơ tướng ghét bỏ, sao có thể bị bắt đi hòa thân.” Cẩm Sắc cúi đầu, đỏ mắt nói.
Cẩm Sắc cũng là a hoàn trong Hoa phủ, nhưng không giống với Đào Sắc, Đào Sắc a hoàn nuôi trong Hoa phủ từ nhỏ, mà Cẩm Sắc là do Hoa Trứ Vũ mua được trên đường.
Lúc đó Hoa Trứ Vũ mới có sáu tuổi, theo bà nội đi đường nhìn thấy vài tên vô lại đang đánh một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia cũng lắm mới có sáu, bảy tuổi, quần áo tả tơi, tóc tai rối tung, ôm đầu run lên. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có những dấu móng tay, quần áo trên người đã bị kéo rách lộ ra những vết roi đánh chồng chất, một đôi mắt to tròn, sợ hãi tuyệt vọng nhìn nàng.
Hoa Trứ Vũ nhờ bà nội mua nàng từ tay đám vô lại đó, đem nàng mang về Hoa phủ. Vì nàng nói không nhớ rõ tên họ của mình, bà nội liền gọi nàng là Cẩm Sắc, để nàng làm nha hoàn bên cạnh Hoa Trứ Vũ. Hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm rất tốt.
Vài năm trước, Hoa Trứ Vũ rời khỏi Hoa phủ, Cẩm Sắc liền đi theo hầu hạ Hoa lão thái thái.
Mấy năm nay, Hoa Trứ Vũ không ở trong phủ, thấy có một yến hội mà Hoa tiểu thư không thể không tham gia, Hoa lão thái thái liền để Cẩm Sắc đóng giả Hoa Trứ Vũ. Vì là giả nên Cẩm Sắc cũng không quá phô trương, không ngờ lại rước về cho Hoa Trứ Vũ một thanh danh không mỹ mạo, không tài đức.
Cẩm Sắc vẫn luôn áy náy vì chuyện này, nhưng chuyện lần này sao có thể trách Cẩm Sắc được? Căn bản là không có liên quan tới cô ấy.
“Cẩm Sắc, ngươi nhìn mặt ta đi.” Hoa Trứ Vũ xoay lại phía ánh nến, để Cẩm Sắc nhìn cho rõ vết bớt đen trên mặt nàng.
Cẩm Sắc sững sờ nhìn Hoa Trứ Vũ, nói: “Tiểu thư, mặt của người bị làm sao vậy?”
“Là ta vẽ đấy, ta định dọa hắn. Cho nên việc này không liên quan đến ngươi, ngươi đừng có buồn nữa.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Trong lòng Đào Sắc cũng rất rõ ràng, thật ra Cơ Phượng Ly còn chưa được nhìn thấy vết bớt trên mặt Hoa Trứ Vũ, môi Đào Sắc giật giật, vừa muốn nói gì đó lại bị Hoa Trứ Vũ lườm cho một cái.
“Cẩm Sắc, phụ thân và bà nội thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.
“Hôm qua, lúc Hầu gia tiễn tiểu thư lên kiệu hoa đã nhận được mật chỉ của Hoàng Thượng vội vàng trở về Tây Cương. Nên e là Hầu gia vẫn chưa biết chuyện của tiểu thư. Lão phu nhân nghe nói tiểu thư đi hòa thân, khóc suốt một đêm, người lo lắng cho tiểu thư, bảo nô tỳ cùng đi theo, trên đường đi còn có thể chăm sóc cho tiểu thư.” Cẩm Sắc lặng lẽ lau nước mắt, nghiêm nghị nói.
Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ nghĩ đến, mình vừa mới gả đi, phụ thân đã bị chuyển khỏi kinh thành. Tây Lương đại bại, lại vừa mới cầu hòa, trước mắt chính là lúc yên bình nhất, có quân vụ khẩn cấp gì chứ? Chỉ sợ là muốn mình đi hòa thân được thuận lợi!
Trong lòng nàng có chút lạnh lẽo, đều nói gần vua như gần cọp, Hoa gia bọn họ bán mạng cho Hoàng Thượng bao nhiêu năm, lại không biết, có một ngày bị Hoàng Thượng bán đi.
Lần hòa thân này, chỉ sợ cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Hoa Trứ Vũ trầm ngâm một lát, nói: “Cẩm Sắc, ngươi đã đến thì ở lại đây đi, để Đào Sắc trở về. Phương bắc là nơi rất hoang dã, không cần thêm một người chịu khổ nữa!”
Cẩm Sắc và Đào Sắc hoàn toàn khác nhau, cô từ nhỏ đã phải chịu khổ tới cực hạn, còn cùng Hoa Trứ Vũ học võ, mấy năm nay cũng thường xuyên luyện võ với những thị vệ trong phủ, mặc dù võ công không cao, nhưng so sánh với người một chút võ công cũng không biết như Đào Sắc thì vẫn mạnh hơn. Nếu có thể được, nàng hy vọng cả hai bọn họ có thể trở về, nhưng bây giờ, cả người nàng không có chút sức nào, không thể không có người chiếu cố.
Đào Sắc sống chết cũng không muốn về, Hoa Trứ Vũ chỉ đành bảo Cẩm Sắc đem trói nàng lại, báo với Hiền Vương Bắc Triều gửi nàng đi về cũng với đội ngũ hộ tống.
Đội ngũ đưa dâu đi thẳng một đường về phía Bắc, đi đến hơn nửa tháng, cuối cùng đã đến được biên giới giữa Nam Triều và Bắc Triều — núi Liên Ngọc.
Núi Liên Ngọc là ranh giới tự nhiên giữa Nam Triều và Bắc Triều, thế núi uốn lượn, núi non trùng điệp liên miên không dứt. Qua núi Liên Ngọc, chính là địa phận Bắc Triều, lúc này đội ngũ năm trăm người từ biệt Hoa Trứ Vũ, quay trở về kinh thành. Từ lúc đó, chỉ có hai người Nam Triều là Hoa Trứ Vũ và Cẩm Sắc lẻ loi nơi đất khách quê người.
Nàng đứng dưới chân núi Liên Ngọc, từng cơn gió bắc lạnh quấn vào tay áo nàng, trong gió cũng chỉ có gió bay lượn. Trong lòng nàng không khỏi mất mát. Đi qua núi Liên Ngọc, nàng đã chính thức rời khỏi cố quốc.
Cuối cùng vẫn phải gả đi sao?
Nếu dựa vào tính cách của nàng, nàng đã sớm chạy trốn lúc nửa đường.
Nhưng mà thân phận có hạn, nàng không thể trốn chạy. Nếu nàng đào tẩu, phụ thân và bà nội trong kinh thành nhất định sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, nàng trốn cũng không thoát, võ công của nàng còn chưa khôi phục.
Cẩm Sắc có võ công, dọc trên đường đi đã nhiều lần muốn phá phong bế của phụ thân, nhưng không hiểu vì sao lại không thành công. Hoa Trứ Vũ hoài nghi, không lẽ nguyên nhân nằm ở chén rượu hợp cẩn kia.
Lúc này, nàng có phần hận Cơ Phượng Ly.
Vì sao phải tuyệt tình như vậy, vì sao phải hạ độc nàng như vậy.
Gió nổi lên, là gió bắc lạnh thấu xương.
Hoa Trứ Vũ bái lạy về phía Nam, rồi bước lên xe ngựa.
Đi qua ngọn núi này phải mất tới một ngày một đêm, cho dù xuất phát vào lúc nào, cũng phải ở trên núi một đêm.
Nếu sáng sớm bọn họ xuất phát, sáng sớm hôm sau đã có thể tới nơi. Quân sĩ Bắc Triều rất cao hứng, đối với bọn họ mà nói, cuối cùng đã trở về nhà.
Đêm.
Ngọn núi trong đêm cực kỳ tĩnh mịch, mùa này cũng không có tiếng chim chóc kêu to, chỉ có tiếng bánh xe, nghe rất rõ ràng khiến người ta sợ hãi.
Một đêm đi đường như vậy, đối với Hoa Trứ Vũ cũng không xa lạ gì, ngày trước nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi. Nhưng tối nay, có lẽ do nội lực bị phong bế, tay chân mềm nhũn, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Giống như, sắp có chuyện gì đó xảy ra.
“Cẩm Sắc, ngươi vén màn xe lên, ta muốn hít thở không khí.” Hoa Trứ Vũ khẽ nói.
Cẩm Sắc nghe lời vén màn xe lên, Hoa Trứ Vũ nâng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Con đường các nàng đang đi, là một đoạn khe sâu. Hai bên là vách núi cao cao, đối với những người dùng binh, nơi đây là địa điểm mai phục thích hợp nhất.
Lúc này đang là chính Hợi, trăng trong như lụa tỏa sáng bầu trời.
Những lùm cây trong sơn cốc vô cùng tươi tốt, ngay cả ánh trăng cũng không hắt được tới chỗ đó, nhưng lại chợt có ánh sáng lóe lên, đã nhanh chóng bị hai mắt Hoa Trứ Vũ bắt được.
Trong lòng Hoa Trứ Vũ phát lạnh, nàng hiểu rất rõ, đó là ánh sáng của binh khí phản chiếu dưới ánh trăng.
Quả nhiên việc hòa thân của nàng không phải là một việc hòa thân đơn thuần, mà là một âm mưu, một ván cờ. Còn nàng chính là một quân cờ không thể thiếu trong ván cờ này, hơn nữa, nàng còn là một quân cờ chết.
Bình luận truyện